Đế Nguyên Quân khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười mạnh mẽ đánh ra.
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn hai mươi đạo công kích đánh tới mà không một chút lo lắng.
Chỉ thấy ánh mắt hắn khẽ động một cái rồi biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Nhìn Đế Nguyên Quân biến mất, đám người ngay lập tức hít vào một ngụm khí lạnh rồi kinh hãi thốt ra.
“Cái gì?”.
“Biến mất rồi?”.
Bất chợt, một cảm giác lạnh ngắt từ sau lưng họ truyền tới, sắc mặt lo lắng quay người nhìn ra xa thì thấy Đế Nguyên Quân đang đứng trước mặt Lạc Tuyết Dung và Mộc Cô Nhai.
Thanh Dương khóe miệng đắng chát thốt ra.
“Súc địa thành thốn?”.
“Chỉ có Thiên Địa cảnh mới làm được điều này”.
Những người khác nghe thấy thì sợ hãi không thôi, bọn họ không thể ngờ được, bản thân mình vậy mà chọc giận Thiên Địa cảnh cường giả.
Cho dù họ có mười cái mạng cũng không dám làm như thế.
Lạc Tuyết Dung nhìn Đế Nguyên Quân đứng trước mắt liền nén cảm giác đau đớn rồi nở một nụ cười nhẹ.
“Ngươi xuất quan là tốt rồi”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt trầm lắng nhìn nàng rồi gật đầu nói.
“Cần gì phải như thế?”.
Lạc Tuyết Dung vẻ mặt buồn tủi nói.
“Ta yếu lắm phải không?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Cảnh giới thấp, không đáng trách”.
“Thực lực thấp thì có thể luyện, còn nhân tâm hèn kém thì cả đời luyện không được”.
“Vậy ta theo ngươi tu luyện được không?”.
Lạc Tuyết Dung ánh mắt mong đợi nói.
“Công pháp, đan dược, ta có thể cho nhưng ngươi đi theo ta không tu luyện được”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời.
“Tại sao?”.
Lạc Tuyết Dung vẻ mặt thất thần hỏi hắn.
“Ta có gì không tốt sao?”.
“Ngươi nghĩ xa quá rồi”.
Đế Nguyên Quân nhìn nàng rồi nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Đi theo ta thì tính mạng khó giữ, ngay cả Lạc gia cũng thế”.
“Ngươi dám đặt tính mạng cả gia tộc để theo ta tu luyện không?”.
Đối mặt với câu hỏi này của hắn, Lạc Tuyết Dung cúi đầu nhìn xuống đất, nàng suy nghĩ một lúc lâu nhưng không có câu trả lời.
Thấy Lạc Tuyết Dung trầm mặc, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi tiếp tục nói.
“Con đường tu luyện nằm trong tâm của ngươi, nó không lệ thuộc vào ta, không lệ thuộc và cha mẹ ngươi, không phải vì gia tộc mà là vì ngươi”.
“Ngươi muốn trở nên mạnh hơn thì bản thân ngươi phải tôi rèn chứ không có ai có thể giúp được”.
“Bản thân không có ai giúp thì ngươi lấy cái gì để giúp người khác?”.
“Ân có ân trả, thù có thù báo”.
“Thế giới tu chân vốn đã là vậy, ngươi muốn tồn tại được thì bản thân phải trở nên mạnh hơn tất cả, như thế mới có chỗ đứng”.
Đế Nguyên Quân càng nói, vẻ mặt Lạc Tuyết Dung càng ngày càng khó coi, nàng nhớ lại bản thân quá tin người, nàng sẵn sàng ra tay giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp, nàng nghĩ mình làm vậy thì sau này sẽ có người ra tay giúp nàng.
Nhưng kết quả lại khiến nàng sụp đổ, lúc nàng lâm nguy thì ai cũng ngoảnh mặt, không ai ra tay giúp nàng.
Duy chỉ có Đế Nguyên Quân chịu ra tay, hắn không sợ thế lực của Thiên Bảo Các, hắn có thể vì nàng mà không màng đến bản thân.
Rồi sẽ có một ngày, Thiên Bảo Các sẽ ra tay với hắn.
Nhưng hắn có từng sợ sao?
Không hề có!
Lúc này, Lạc Tuyết Dung thấy bản thân mình thật nực cười, nếu như không có hắn thì liệu nàng có được như bây giờ, mới ngộ ra được nhiều điều, nhìn thấu được mặt tối của tu chân.
Nàng tự hỏi.
‘Bản thân mình là gì mà đòi hỏi hắn?’.
Nhìn thấu được suy nghĩ của Lạc Tuyết Dung, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói.
“Chuyện này dừng lại ở đây thôi”.
Nói xong, Đê Nguyên Quân quay người, ánh mắt hững hờ tức giận nhìn đám người rồi rồi lạnh lẽo lên tiếng.
“Là ai ra tay?”.
Ở trong bóng tối, hai mắt Đế Nguyên Quân dần chuyển qua màu đỏ máu trông cực kỳ đáng sợ rồi bước từng bước về phía đám người.
Mỗi một bước hạ xuống, khí tức Đế Nguyên Quân càng ngày càng tăng, uy áp đè xuống càng ngày càng mạnh.
Bước chân càng ngày càng gần, giọng nói nặng nề khiến đám người sợ run lên.
Bị uy áp của Đế Nguyên Quân dọa sợ, đám người chỉ biết lùi lại, không một ai dám lên tiếng.
“Ta hỏi… Là ai?”.
Giọng nói âm trầm cùng với đó là uy áp nặng nề đè xuống, toàn thân họ run lên kịch liệt, bất chợt, hai chân dần dần khụy xuống.
Bọn họ đánh ra chân nguyên cố gắng chống đỡ nhưng thực lực của họ bây giờ chỉ còn hai ba thành thì lấy gì ngăn cản.
Đột nhiên, bước chân Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại, khóe miệng hắn khẽ nhích lên rồi quát một tiếng.
“Ra đây?”.
Ở trong góc tối, Hứa Tiểu Kiều quan sát toàn cảnh này mà trong lòng thầm mừng, nàng có lúc không giấu diếm được mà phát ra.
Bị uy áp Đế Nguyên Quân đánh tới, Hứa Tiểu Kiều lặng lẽ quay người muốn bỏ chạy nhưng nàng không ngờ được rằng.
Ở trong tối đột nhiên xuất hiện một lòng bàn tay mờ ảo kéo chặt cổ áo rồi ném ngược vào bên trong.
Đám đệ tử Chân Ma Tông thấy vậy thì lo lắng thốt ra.
“Sư tỷ?”.
Nhưng bọn họ nào dám tiến lên, chứng kiến một màn này khiến toàn thân họ đang không ngừng run lên.
Ngay cả sư tỷ có thực lực mạnh hơn họ cũng chẳng thể làm gì được thì nói gì đến bản thân.
Oanh!
Hứa Tiểu Kiều đập mạnh vào vách đá rồi ngã lăn xuống đất, khóe miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tức giận nhìn lên.
Nhưng khi thấy con ngươi màu đỏ máu ẩn hiện trong đêm tối khiến nàng không rét mà run.
Cảm nhận được bầu không khí nặng nề và vẻ mặt lạnh ngắt của Đế Nguyên Quân, Hứa Tiểu Kiều không kiềm chế được bản thân mình mà quỳ xuống rồi cúi đầu lên tiếng.
“Chủ nhân”.
Lời nói vừa dứt, đám người ngay lập tức chết lặng!
Là ta vừa nghe nhầm sao?!
Tiểu ma nữ của Chân Ma Tông gọi một nam tử vì “Chủ nhân”?!
Chuyện này có thể xảy ra sao?!
Không khác gì đám người, Lạc Tuyết Dung gương mặt ngây ngốc nhìn Đế Nguyên Quân mà không nói được gì.
Ban đầu nàng ngh hắn có thể khiến Mộc Cô Nhai vâng lời là chuyện không thể rồi.
Còn việc khiến một người quy thuận nhận làm chủ nhân, chuyện này vượt sức tưởng tượng của nàng.
Đó là đệ tử thân truyền của Chân Ma Tông a?!
Không đợi đám người kịp hoàn hồn lại, Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến lại gần đám người.
Quá sợ hãi, có người chịu không được liền quỳ xuống.
“Là tiểu nhân mạo, xin tiền bối tha mạng”.
“Tiểu nhân biết lỗi rồi, xin tiền bối tha mạng”.
“...”.
Liên tiếp, từng người quỳ xuống cầu xin.
Thanh Dương và Phương Bằng thấy vậy thì khóe miệng đắng chát vô cùng, cả hai đều không thể ngờ được chuyện đã đi đến mức này.
Thân là công tử của đại gia tộc, hai ngươi làm sao có thể quỳ xuống cầu xin như những người kia được.
Như vậy chẳng khác gì mang cả gia tộc cùng quỳ xuống vậy.
Lúc này, Phương Bằng nhìn về phía Lạc Tuyết Dung với ánh mắt khó nói.
Nhận thấy Phương Bằng đang nhìn mình, Lạc Tuyết Dung không một chút chần chừ ngoảnh mặt đi.
Thanh Dương nhìn đám người rồi tức giận quát lớn một tiếng.
“Các ngươi...”.
“Quỳ cũng chẳng giải quyết được gì đâu, đứng dậy cả đi, ta thà liều mình đánh một trận còn hơn chịu nhục như này”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.
“Rất có cốt cách”.
“Ngươi nói không sai, cho dù các ngươi có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng có ích gì”.
“Trước sau gì cũng chết, không bằng các ngươi hợp lực nhận của ta một kiếm”.
“Nếu các ngươi có thể ngăn lại được thì ta tha một mạng”.
Nghe Đế Nguyên Quân nói vậy, đám người vẻ mặt từ lo lắng dần chuyển qua vui mừng.
“Lời của ngươi nói là thật?”.
“Ta từ trước đến nay chưa gạt ai bao giờ”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Được, vậy bọn ta đợi”.
Thanh Dương gương mặt giãn ra nói.
Đám người đứng dậy, chân nguyên trong người được thúc dục lên đến đỉnh điểm rồi hợp lực, cùng nhau tế ra chân nguyên tạo thành một hộ thuẫn ngăn ở trước mặt họ.
Nhìn hộ thuẫn hiện lên, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong?”.
“Hừ, tới đi”.
Thanh Dương hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Chỉ cần giữ đúng lời hứa là được”.
Đế Nguyên Quân nhìn đám người rồi lắc đầu.
Muốn chống đỡ một kiếm của hắn còn sống sót được sao?
Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái.
Khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười kinh khủng bùng phát, mỗi một đạo chân nguyên đánh ra đều khiến toàn bộ hang động phải rung động kịch liệt, thậm chí những thạch nhũ cứng cáp cũng không chịu được mà lần lượt rơi xuống.
“Khí tức này là….”.
Thanh Dương kinh nghi thốt ra.
“Thức Nhân cảnh?”.
Đám người ngay lập tức ồ lên, ánh mắt khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Hahaha, ta còn tưởng ngươi là cường giả Thiên Địa cảnh, không ngờ chỉ là một Thức Nhân cảnh nhỏ nhoi”.
“Cho dù một kiếm toàn lực của ngươi thì sao?”.
“Có thể phá được hộ thuẫn của hai mươi người hợp lực lại sao?”.
Ở ngoài xa, Lạc Tuyết Dung, Hứa Tiểu Kiều nghe thấy liền chết đứng lại, hắn thế mà là Thức Nhân cảnh?
Chuyện này có thể xảy ra sao?!
Không đợi đám người đợi lâu, Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên một cái rồi nói.
“Thức Nhân cảnh thì sao?”.
“Sát một đám gân gà các ngươi chỉ cần một kiếm”.
“Hahaha, xem hắn nói kìa”.
“Tên thấp kém, đến đi”.
“Đợi một kiếm của ngươi qua đi chính là lúc ngươi bị ta giết chết.
Haha”.
“Chỉ là Thức Nhân cảnh yếu kém mà thôi”.
Đám người càng khinh thường, Đế Nguyên Quân không một chút tức giận mà lắc đầu.
“Tầm nhìn hạn hẹp”.
“Ta đúng là Thức Nhân cảnh, nhưng là tầng thức mười”.
Lời nói vừa dứt, toàn trường đột nhiên im bặt, bọn họ vừa nghe thấy cái gì?
Thức Nhân cảnh tầng mười!
Ở bên trong truyền thuyết tu luyện!
Thiên Chi Kiêu Tử?!
“Nhanh, dốc hết toàn bộ lực lượng chống đỡ”.
Thanh Dương cảm nhận được uy lực một kiếm của Đế Nguyên Quân liền quát lớn một tiếng.
Đế Nguyên Quân hai tay chỉ thành kiếm, một đạo kiếm khí thành hình ngưng tụ lại, hắn ngoáy đầu nhìn Lạc Tuyết Dung rồi nói.
“Nhìn cho kỹ”.
“Kiếm tên… Đại Thiên”.
Vì Địa cấp kiếm pháp!
Địa cấp kiếm pháp, Đại Thiên Kiếm!
Một kiếm trảm xuống giống như thiên địa bị trảm ra thành hai nửa.
Ở trong hang động, bất chợt có những tia sáng từ bên ngoài truyền vào giống như ngọn núi mở ra.
Một kiếm bổ quả núi ra thành hai nửa!.