Một lúc sau!
Lâm Tuyết Nhi dẫn theo hai mươi người của Đấu Giá Hội tìm đến nơi này, nhìn bốn mươi thi thể nằm ngổn ngang, mặt đất nhiều nơi nứt vỡ và có những dấu vết đao kiếm đánh giết nhưng không nhìn thấy Đế Nguyên Quân và đám người Mã Hồng Tuấn nên nàng lo lắng vô cùng.
Bọn họ tìm kiếm một lúc thì phát hiện những mảnh vải trên người và từng mảnh song đao của Đế Nguyên Quân rơi rớt ở trên đất nên cực kỳ lo lắng.
Xung quanh, đám đệ tử Đấu Giá Hội lên tiếng.

“Lâm tiểu thư, tiền bối có khi nào đã bị ….”.
“Không được nói sằng bậy”.

Lời nói chưa kịp dứt thì bị Lâm Tuyết Nhi cắt ngang.

“Ta biết hắn nhất định sẽ không chết”.
“Hắn đã hứa với ta sẽ sống sót nên sẽ không có chuyện đó xảy ra”.
“Nhanh, chia ra tìm, bằng mọi giá phải tìm được”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi hốt hoảng, đám đệ tử Đấu Giá Hội cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi nghe theo.

Bọn họ chia ra tìm kiếm nhưng không một ai để ý đến vách đá bị lủng một lỗ lớn ở trên vách tường cao.
Ở sâu trong kia!
Đế Nguyên Quân khí tức liên tục sụt giảm trốn ở trong một vách đá, ở trên ngực vẫn còn in hình chưởng ấn.

May mắn lúc chưởng ấn đánh trúng, Đế Nguyên Quân đã vận chân nguyên lên bảo vệ những những cơ quan trọng yếu nên mới thoát được một mạng.
Biết đám người Mã Hồng Tuấn đang truy sát ở sau lưng, Đế Nguyên Quân lúc này chỉ có thể nuốt xuống vài viên đan dược để ổn định thương thế và hồi phục một chút chân nguyên.
Liên tiếp trải qua hai trận chiến lớn, khiến Đế Nguyên Quân gần như đi đến giới hạn.
“Tranh thủ thời gian, cố gắng hồi phục được một chút”.

Đế Nguyên Quân lấy ra từng mai đan dược trị thương rồi nuốt xuống.
Hơn hai mươi viên đan dược thất phẩm, Đế Nguyên quân một miệng lớn nuốt xuống rồi vận chuyển Côn Bằng Công Đồ luyện hóa một cách nhanh nhất.
Dược lực tỏa ra bị luyện hóa nhanh chóng, thương thế trên người đã hồi phục được một phần và chân nguyên hồi phục được hơn ba thành.
Mặc dù không nhiều nhưng vẫn đủ để Đế Nguyên Quân chống trụ thêm được một đoạn thời gian.
Đế Nguyên Quân muốn lấy ra thêm mấy mai đan dược nữa để luyện hóa.

Nhưng bọn chúng đã đuổi tới nơi.
“Qua bên kia tìm”.

Mã Hồng Tuấn chỉ tay vào trong góc nói.
Sau đó, có một tên có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng hai đi vào bên trong kiểm tra thì bị Đế Nguyên Quân bất ngờ đánh ra một chưởng rồi ngã gục xuống mất đi sinh cơ.
Sau khi giải quyết được một tên, Đế Nguyên Quân quay người chạy sâu vào bên trong.
“Ở bên kia”.


Đám người phát hiện rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Con chuột nhắt, ngươi chạy không thoát”.

Mã Hồng Tuấn tăng tốc đuổi theo.
“Ai bảo là ta chạy”.

Đột nhiên, Đế Nguyên Quân thình lình dừng lại rồi chạy ngược lại khiến đám người bị bất ngờ.
“Hahaha, quay lại chịu chết”.

Một tên khác lên tiếng.
Thấy Đế Nguyên Quân tiến lại gần, chín người đồng thời công kích.

Đao kiếm liên tiếp đánh ra.
Đế Nguyên Quân vận lực nhảy lên tránh được hết công kích rồi lao về phía một tên Thức Nhân cảnh đỉnh rồi đánh ra một chưởng.
“Ahhhhhhh….

cứu”.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đế Nguyên Quân một chưởng đánh ra trực tiếp khiến một tên Thức Nhân cảnh đỉnh chết.
Tám người còn lại kinh hãi nhìn qua, trên gương mặt họ lộ ra vẻ bất ngờ.
Đế Nguyên Quân không dừng lại, hắn tiếp tục đánh ra năm chưởng hướng đến năm người khác.

Chưởng lực mạnh mẽ lao đến, năm tên kia chỉ biết gồng mình chống đỡ.
Mã Hồng Tuấn đứng ở sau lưng nhảy lên, hắn muốn một tay chộp chết Đế Nguyên Quân, hắn ngưng tụ toàn lực rồi đánh ra một kích.
Đế Nguyên Quân thấy vậy, hắn ngẩng đầu lên cao nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, rồi hai tay ngưng tụ rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Chưởng lực va chạm, cả hai người đồng thời bị đẩy lùi.

Mã Hồng Tuấn con ngươi ngưng tụ lại, hắn không tin được một chưởng toàn lực của hắn không thể chấn diệt được Đế Nguyên Quân, mà thay vào đó, hắn còn cảm nhận được lòng bàn tay mình đau nhức vô cùng.
Còn Đế Nguyên Quân thì khác, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi, mặc dù ngăn được một chưởng nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.
“Hắn không trụ lâu hơn được nữa đâu, giết hắn”.

Mã Hồng Tuấn tức giận quát lớn.
Bị tám người công kích liên tục khiến Đế Nguyên Quân khó lòng mà phản công, hắn lúc này chỉ có thể tránh né rồi lựa chọn thời điểm mà thôi.
“Con chuột, ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?”.

Mã Hồng Tuấn rống giận.

Nhưng Đế Nguyên Quân không hề để ý đế, hắn lúc này chỉ tập trung vào công kích của đám người mà thôi.
Ngay khi tìm được thời cơ phù hợp, Đế Nguyên Quân tung một chưởng đánh ra.

Khiến một tên bị đánh văng ra ngoài.
Mã Hồng Tuấn thấy vậy nên càng ngày càng tức giận.

“Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể tránh được đến bao giờ”.
Mã Hồng Tuấn tiếp tục vận lực rồi đánh ra một chưởng, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhanh nhạy nhìn qua rồi nhảy lùi ra sau.
Công kích liên tiếp không đánh trúng, Mã Hồng Tuấn và đám người lúc này mới lộ ra vẻ sốt sắng.

Bọn họ mặc dù liên thủ nhưng mỗi lần tấn công đều để lộ ra sơ hở, nên bị Đế Nguyên Quân nắm bắt được.
“Khốn kiếp, tất cả xông lên giết hắn”.

Mã Hồng Tuấn rống giận.

“Ta không tín tám người mà không xử lý được ngươi”.
Dần dần, tốc độ của Đế Nguyên Quân càng ngày càng chậm lại, và những người kia càng ngày càng áp sát.
Gần một nén hương qua đi, thực lực của Đế Nguyên Quân đã hao hụt gần như không còn, và đám người kia cũng không khá hơn hắn là bao.

Chân nguyên hao tổn quá nhiều và sức lực ngày càng giảm sút.
Cộng với thương thế trong người, Đế Nguyên Quân lúc này giống như không trụ nổi nữa.
“Chết đi”.

Chợt, một tên có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng ba lao lên, hắn đâm mạnh một kiếm đâm về phía chính giữa ngực Đế Nguyên Quân rồi hét lớn.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa tay lên bắt lấy lưỡi kiếm nồi kéo mạnh về phía mình khiến tên đó mất thăng bằng rồi ngã nhào về phía trước.
Răng rắc!
“Chết”.

Đế Nguyên Quân đưa tay bóp chặt cổ rồi bóp mạnh tay một cái.

Trực tiếp giết chết.
“Con chuột khốn kiếp”.

Mã Hồng Tuấn âm trầm quát lớn.

“Đế ta xem, ngươi hao hết chân nguyên thì còn trụ được hay không”.
Nắm lấy thanh kiếm, Đế Nguyên Quân phản công.


“Hao hết chân nguyên thì như thế nào?”.
“Vẫn đủ để giết chết các ngươi”.
Đế Nguyên Quân bước ra một bước rồi vung kiếm chém xuống.

Nhưng đã bị hai tên ngăn lại, tiếp đó, nằm người còn lại lao lên.

Đế Nguyên Quân liên tiếp bị bọn chúng đánh trúng.
Khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đẩy lùi mấy bước.
Chợt, cơ thể Đế Nguyên Quân run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu lớn.
Lục phủ ngũ tạng lúc này đã bị chấn động dẫn đến nội thương vô cùng nặng nề.

Đế Nguyên Quân cảm nhận toàn thân đau đớn vô cùng, bước chân lảo đảo và ánh mắt không còn nhìn rõ nữa.
“Ta công nhận, ngươi là một kẻ sống giai như đỉa”.

Mã Hồng Tuấn lao lên.

“Một tên phế vật mà làm được như thế này?”.
“Người của Hà Châu thành đúng là mù mắt”.
“Nhưng ngươi bây giờ đã không thể trụ nổi nữa”.
“Ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Mã Hồng Tuấn dốc hết lượng chân nguyên còn lại đánh ra một quyền.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi đưa tay lên chặn lại.
Bị quyền kình đánh lùi, Đế Nguyên Quân bị dồn vào bên trong góc tường.

Đám người thấy vậy nên nở ra một nụ cười nhẹ.
“Hahaha”.

Đột nhiên, Đế Nguyên Quân cười lớn một tiếng rồi nói.
“Ngươi cười cái gì?”.

Mã Hồng Tuấn ánh mắt khinh thường nhìn hắn rồi nói.
“Các ngươi nghĩ đồn ta vào góc tường là có thể giết được ta sao?”.

Đế Nguyên Quân buông kiếm rồi tiến lên một bước.

“Buồn cười”.
“Hừ, ngươi còn lớn miệng”.

Mã Hồng Tuấn hừ lạnh một tiếng nói.
Đế Nguyên Quân nhìn bọn họ lao lên rồi nở một nụ cười.

“Chết đi”.
Chỉ thấy vung mạnh tay một cái, bảy người nhìn thấy hai mươi đạo ánh sáng lóe lên đang lao nhanh về phía họ.


Quá bất ngờ, bọn họ không kịp phản ứng lại.
“Độc”.

Mã Hồng Tuấn khụy chân xuống, gương mặt nhăn lại rồi đau đớn kêu lên một tiếng.
“Đúng”.

Đế Nguyên Quân dựa lưng vào tường, trên gương mặt nở một nụ cười.

“Châm độc của Ám Sát Hội, tư vị như thế nào?”.
“Cái gì?”.

Mã Hồng Tuấn sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi thối.

“Ngươi là người của Ám Sát Hội”.
“Hahaha, muốn biết thì xuống hoàng tuyền hỏi diêm vương”.

Đế Nguyên Quân vịn tay lên vách tường rồi từ từ đi ra.

“Các ngươi ở đây chờ chết đi”.
“Tha, tha cho ta”.
“Cầu xin ngươi, tha cho ta”.
“...”.
Chưa đến hai phút, độc tính phát tác, toàn bộ bảy người bị độc giết chết!
Đế Nguyên Quân từng bước chậm rãi tiến lại, hắn đưa tay lấy nhẫn trữ vật của Mã Hồng Tuấn rồi đi sâu vào bên trong.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một con suối thì dừng lại, muốn đi xuống phía bên dưới, bất chợt.

Đế Nguyên Quân phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống rồi bị con suối mang đi.
Đế Nguyên Quân ngất đi một đoạn thời gian, cho đến khi hắn tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã bị con suối mang tới một nơi kỳ lạ.
Đế Nguyên Quân quan sát xung quanh một lúc, nhận thấy nơi này không có nguy hiểm nên mới thở nhẹ một hơi.

“Xem ra nơi này là điểm sâu nhất của động phủ”.
“Linh khí ở nơi này dồi dào thật”.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi liền cảm thấy bản thoải mái vô cùng rồi sau đó lấy ra từng mai đan dược rồi nuốt xuống.
Gần một tuần qua đi!
Xung quanh người hắn, hơi mười bình đan dược các loại nằm ngổn ngang trên nền đất, hắn nuốt xuống hơn một trăm viên đan dược mới có thể hồi phục lại được.
Đế Nguyên Quân từ trong tỉnh dưỡng tỉnh dậy.

“Lần trọng thương này quá nặng, ngay cả Ngũ Hành Chi Thể cũng không chịu nổi”.
“Lục phủ ngũ tạng trọng thương thì cần phải tỉnh dưỡng thêm một thời gian nữa”.
“Sẵn tiên, ta muốn nhìn xem nơi này là đâu”.
“Không biết động phủ này có thể mang lại cho ta bất ngờ gì không?”.
“Thật đáng mong đợi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện