Trải qua thêm một đoạn thời gian!
Đế Nguyên Quân luôn ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi giúp nàng luyện hóa lại thiên phú bản nguyên của mình.
Ngũ phẩm thiên phú ở Hà Châu thành và một vài thành khác ở xung quanh được xem là đệ nhất thiên kiêu.
Người có được ngũ cấp thiên phú rất ít và chỉ có ở một vài đại gia tộc mới có được.
Cho đến khi nàng luyện hóa thiên phú thành công, thực lực của Lâm Tuyết Nhi lúc này mới bộc phát ra ngoài.
Bị Lâm Quỳnh kìm hãm một thời gian dài khiến thiên phú đã nuốt luyện một lượng lớn linh khí.
Bây giờ vật đã về với chủ nên nó dường như trút bỏ được gánh nặng.
“Ta đột phá”.
Lâm Tuyết Nhi từ trong bế quan tỉnh dậy, gương mặt nàng vui mừng nói.
“Ngưng Hải cảnh, không tồi”.
Nhìn thực lực Lâm Tuyết Nhi bây giờ đã đại tiến, Đế Nguyên Quân gật đầu nở nụ cười nhẹ nói.
“Tranh thủ thời gian luyện hóa linh khí thành linh hải đi.
Sắp tới ta đưa ngươi đi đến một nơi”.
“Ta biết rồi”.
Ba tháng nữa qua đi!
Đã gần nửa năm kể từ lúc đó, tình trạng của Lâm gia tộc bây giờ không đáng lo ngại nữa.
Dưới sự quản lý của Đế Nguyên Quân nên mọi thứ đã ổn định hơn và ngày càng tiến triển tốt.
Mặc dù thực lực đại tổn nhưng dưới sự hỗ trợ của Đấu Giá Hội thi chẳng mấy chốc Lâm gia sẽ trở về được như lúc trước.
Đế Nguyên Quân bế quan ở trong phòng thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Phùng Bảo đứng trước cửa phòng nhẹ tiếng gọi.
“Tiền bối, thời gian động phủ mở đã đến rồi”.
“Đến rồi sao?”.
Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, mặc dù thời gian bế quan ngắn ngủi không khiến thực lực hắn đại tăng nhưng càng tu luyện, nồng độ linh khí ở trong đan điền hắn ngày càng tinh thuần và nồng đậm vô cùng.
“Ta biết rồi”.
‘Thức Nhân cảnh tầng bốn, đan điền rộng gần hai trượng’.
‘Cảnh giới Thức Nhân của ta tu luyện đến viên mãn thì đan điền ít nhất cũng phải được mười trượng.
Như vậy căn cơ ta mới đáp ứng được yêu cầu’.
‘Không biết động phủ này có mang lại cho ta điều bất ngờ gì không đây?’.
‘Thật đáng mong đợi’.
Cùng nhau đi ra ngoài, lúc này.
Những đệ tử của các gia tộc và Đấu Giá Hội đã tụ lại đông đủ.
Sau khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân, Phùng Bảo và Lâm Tuyết Nhi từ trong Lâm gia đi ra.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Mỗi mười năm, Đấu Giá Hội sẽ mở đầu và mang những đệ tử tinh anh của các gia tộc đi đến động phủ.
Và mỗi lần tập trung là đứng trước Đấu Giá Hội, nhưng lần này chuyển đến Lâm gia.
Điều này khiến nhiều người không khỏi kinh nghi.
“Phùng chưởng quản, Đấu Giá Hội từ bao giờ thân thích với Lâm gia như vậy”.
Hoàng Đồ Vân ngờ vực hỏi.
“Là Hoàng phủ chủ đó sao?”.
Phùng Bảo trả lời.
“Đấu Giá Hội thân thích với ai cũng phải báo cho Hoàng phủ sao?”.
“Không dám”.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì đi thôi”.
Nhìn xung quanh không còn ai lên tiếng nên Phùng Bảo lên tiếng, sau đó dẫn theo đệ tử đi ra ngoài thành tiến về phía động phủ.
Tốn một canh giờ để đi đến động phủ.
Lúc này đã có rất nhiều người đứng ở bên ngoài cửa động, số lượng hơn vạn người.
“Hoàng phủ chủ, sao đệ tử tinh anh của Hà Châu thành bây giờ ít như vậy.
Ta nhớ những năm trước hơn ngàn người mà sau giờ chỉ có trăm người thế này?”.
Chợt, một vị trung niên nhân từ từ đi lại nói.
“Hồng phủ chủ, chuyện này không cần ngươi quản.
Số lượng ít thì đã sao?”.
Hoàng Đồ Vân hạ giọng nói.
“Hahaha.
Những lần trước Hà Châu thành có lớp đệ tử tinh anh có chút thực lực những chỉ xếp vị trí cuối.
Còn bây giờ có chừng này người thì kết quả chắc chắn sẽ còn tệ hại hơn cả lần trước nữa”.
Ở phía trước không xa, một nữ tử ánh mắt sáng ngời, gương mặt ngũ quan tinh xảo lên tiếng.
“Mai phủ chủ, chưa bắt đầu thì ai biết trước được kết quả, năm nay Hà Châu thành ta có một đệ tử tinh anh đột phá Ngưng Hải cảnh, nên các ngươi đừng nói trước”.
Hoàng Đồ Vân ánh mắt trầm xuống đáp.
“Không khéo các ngươi sẽ chịu thiệt mấy phần”.
“Hahaha, ta cảm thấy Hoàng phủ chủ tự tin quá rồi”.
Đột nhiên, một vị công tử, tay cầm quạt hình rồng, khoác trên mình một bộ trang phục lộng lẫy và xung quanh có một nhóm cận vệ túc trực đi theo.
“Là đại công tử của Mã gia, Mã Hồng Tuấn đó sao?”.
Mai phủ chủ giọng nói êm ấm, dịu dàng nói.
“Đỗ lão gia tử cho ngươi ra ngoài rồi sao?”.
“Xì, đừng nhắc Đỗ lão trước mặt ta.
Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài một thời gian”.
Mã Hồng Tuấn
“Hahaha, ta nghĩ Đỗ lão mà biết ngươi tới đây thì chắc bây giờ đã tức tốc chạy đến đây rồi”.
“Thì ra là Mã công tử, lần đầu gặp mặt”.
Hoàng Đồ Vân gật đầu lên tiếng.
“Đúng rồi, Hoàng phủ chủ.
Ta nghe nói Hà Châu thành có một đại mỹ nữ là người của Lâm gia đúng không?”.
Mã Hồng Tuấn chợt nhớ rồi quay qua hỏi.
“Chuyện này….”.
Hoàng Đồ Vân liếc nhìn qua Phùng Bảo rồi ngập ngừng trả lời.
“Là Lâm Tuyết Nhi”.
Chợt, một giọng nói nam tử trong trẻo từ phía sau truyền lại.
“Ồ, đây chắc là đệ tử thiên tài đột phá Ngưng Hải cảnh đây sao?”.
Mã Hồng Tuấn liếc mắt nhìn qua đánh giá.
“Mã công tử quá khen rồi”.
Dương Khai nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Ừm, đúng là có khí chất”.
Mã Hồng Tuấn gật đầu đánh giá.
“Nào, nói ta nghe xem đại mỹ nữ của Lâm gia, ta muốn gặp nàng một lần”.
“Mã công tử may mắn rồi, Lâm tiểu thư cũng đang có mặt ở đây”.
Dương Khai nở một nụ cười lạnh đáp.
“Vậy sao?”.
Mã Hồng Tuấn ánh mắt chợt sáng rồi vui mừng nói.
“Nàng ta ở đâu?”.
Dương Khai quay người, chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi nói.
“Ở đằng kia”.
Thấy bản thân bị đem ra nói chuyện, và có người để ý, khiến nàng cảm thấy không vui và khi nhìn Mã Hồng Tuấn đang đi về phía mình thì trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ chán ghét.
Nàng liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân xem hắn có ý kiến hay biểu cảm gì không.
Nhưng khiến nàng cảm thấy hụt hẫng.
Đế Nguyên Quân dường như không để ý đến chuyện này, trên gương mặt hắn không có chút biểu cảm gì cả.
Gương mặt vẫn lặng tăng như vậy.
Lúc này nàng không biết làm thì gì Mã Hồng Tuấn đã tiến lại gần, từ tốn nói.
“Hồng Tuấn đã ái mộ Lâm tiểu thư đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt”.
“Tiểu thư nể mặt ta, có thể lấy khăn che mặt xuống được không”.
“Ta rất muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tiểu thư”.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt xìu xuống, khi nàng đang định từ chối thì Dương Khai lúc này cũng tiến lại gần.
“Lâm tiểu thư, đây là Mã công tử của Mã gia, là một đại gia tộc của Ngọa Cương thành, và Mã công tử cũng được xem là đệ nhất thiên kiêu.
Hai tám tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh tầng ba, thực lực rất mạnh”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe vậy nên trên gương mặt nàng có chút lo lắng.
Thực lực của Lâm gia vẫn còn rất yếu và chưa khôi phục được nên bây giờ nàng không thể đắc tội với Mã gia được.
Cho dù có Đấu Giá Hội đứng ở sau lưng nhưng nàng không thể tùy tiện được.
“Chuyện này e rằng không được, tiểu nữ có tài cán gì.
Chỉ sợ Mã công tử thất vọng rồi”.
Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Lâm tiểu thư, tạ thật lòng mến mộ tiểu thư”.
Mã Hồng Tuấn gương mặt dần xỉu xuống nói.
“Mong tiểu thư thanh toàn cho mong ước của ta”.
Thấy Mã Hồng Tuấn chân thành như vậy, những người xung quanh họ bắt đầu để ý đến cả hai người.
Mặc dù họ không biết Lâm Tuyết Nhi xinh đẹp như thế nào nhưng tên tuổi của Mã Hồng Tuấn thì quá thịnh.
Trong những thành lân cận, có ai chưa từng nghe qua danh tiến của Mã gia.
Những gia tộc lớn ai cũng muốn con gái được Mã Hồng Tuấn để ý đến nhưng hắn chưa một lần động tâm.
“Hoàng phủ chủ, từ khi nào mà Hà Châu thành có người khiến Mã Hồng Tuấn để ý vậy?”.
Hồng phủ chủ kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, chuyện của Lâm gia rất rối ren và chuyện của Lâm Tuyết Nhi cũng không bình thường, người ngoài sẽ không biết được đâu”.
Hoàng Đồ Vân lắc đầu.
“Ồ, thật sự có chuyện như vậy?”.
Hồng phủ chủ tò mò nói.
“Ngươi nói vậy chỉ khiến ta càng tò mò hơn thôi”.
“...”.
Đứng trước những lời nói ủng hộ của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy khó xử nhìn qua, bất chợt nàng kéo tay Đế Nguyên Quân như muốn hắn đứng ra nói giúp nàng.
“Vị công tử này là?”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi thân mật với Đế Nguyên Quân nên Mã Hồng Tuấn lên tiếng hỏi.
“À, chắc Mã công tử không biết”.
Dương Khai đứng bên cạnh trả lời.
“Đây là chồng của Lâm tiểu thư, là một tên phế vật ở rể Lâm gia”.
“Lâm tiểu thư đã thành hồn rồi sao?”.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt kinh ngạc nói.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nở một nụ cười lạnh.
“Thành hôn rồi thì đã sao?”.
“Lâm tiểu thư là bông hoa vạn năm mới nở một lần, sắc đẹp tuyệt trần thì xứng đáng có một chỗ dựa vững chắc, chứ không phải một tên phế vật”.
“Hahaha.
Mã công tử nói đúng.
Bông hoa nhài sao có thể cắm ở trên bãi phân trâu được”.
Dương Khai phá lên cười lớn nói.
Đế Nguyên Quân bị những người xung quanh khinh thường khiến Lâm Tuyết Nhi trong lòng tức giận, nàng muốn lớn tiếng phản bác lại nhưng nàng nhìn biểu cảm của hắn thì cơn giận liền tan biến.
Bị những người xung quanh sỉ vả như vậy mà hắn không có một chút tức giận, tâm cảnh rất vững vàng.
Thấy Đế Nguyên Quân không phản bác, Mã Hồng Tuấn lúc này càng thêm khoái chí cười nói.
“Khá khen cho tên phế vật thật biết vị trí của bản thân mình”.
“Nhưng phế vật thì nên chọn những thứ phù hợp với phế vật, Lâm tiểu thư.
Hồng Tuấn ta mời những người có mặt ở đây làm chứng”.
“Ta một lòng một dạ yêu mến nàng”.
Mã Hồng Tuấn vừa đưa tay ra muốn nắm tay Lâm Tuyết Nhi vừa nói với giọng điệu ân cần, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trìu mến nói.
“Chỉ cần nàng ở bên ta thì mọi thứ nàng muốn ta đều có thể lấy xuống”.
“Lâm tiểu thư”.
“Hahaha, nói hay lắm”.
Bất chợt, Hồng phủ chủ từ xa đi lại, ánh mắt hắn nhìn hai người rất hợp đôi rồi lên tiếng.
“Trai tài phải đi cùng gái sắc”.
“Ta sẽ làm chứng cho Mã công tử”.
“Thế nào? Lâm tiểu thư, đây là cơ hội rất tốt, được làm dâu của Mã gia là một phúc hạnh rất lớn.
Cô nên cảm thấy may mắn vì Mã công tử nhìn trúng”.
Lâm Tuyết Nhi thu tay lại, nàng bước lùi ra sau một bước, ánh mắt không muốn nhìn Mã Hồng Tuấn nói.
“Mã công tử, xin hãy tự trọng”.
“Ta là người đã có chồng”.
‘Chỉ vì một tên phế vật mà cô dám từ chối tôi?’.
‘Mã Hồng Tuấn ta muốn lấy ai thì người đó chắc chắn sẽ thành người của ta’.
‘Không ai được phép làm trái’.
“Tại sao?”.
Mã Hồng Tuấn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tức giận nhìn Lâm Tuyết Nhi, hắn rất muốn phát tiết ở nơi này nhưng xung quanh còn có rất nhiều người nên hắn nhịn xuống rồi từ tốn nói.
“Ta có gì không tốt sao?”.
Lâm Tuyết Nhi nhớ lại lúc trước, hình ảnh Đế Nguyên Quân một người ngồi uống trà còn Đấu Giá Hội chỉ dám đứng ở sau lưng.
Chỉ cần một lời nói khiến Phùng Bảo vâng lời răm rắp.
Chỉ cần đánh một quyền có thể khiến một người từ Ngưng Hải cảnh đỉnh đột phá Thiên Địa cảnh.
Tiết gia, Ngô gia bị diệt tộc đều liên quan đến Đấu Giá Hội, nhưng trong thâm tâm nàng thì những chuyện đó chắc chắn liên quan đến Đế Nguyên Quân.
Một tên phế vật có thể làm được những điều đó sao!
Hắn là phế vật sao?!
“Trong mắt công tử thì hắn có lẽ là phế vật nhưng hắn ở trong mắt ta là chí bảo, là người ở bên cạnh ta khi khó khăn, luôn giúp đỡ, và đưa ta ra khỏi vực sâu”.
Lâm Tuyết Nhi hạ giọng nói.
“Hắn là phế vật thì sao?”.
“Trong mắt ta thì hắn chính là thiên tài”.
Bị Lâm Tuyết Nhi phản bác, Mã Hồng Tuấn càng thêm tức giận, hắn không giấu diếm nữa mà quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Ý định muốn giết người hiện rõ trong ánh mắt hắn.
Nhưng đúng lúc này, Phùng Bảo đứng ở bên cạnh xem kịch hí, nhưng khi nhìn thấy Mã Hồng Tuấn muốn động thủ thì lên tiếng.
“Không có cái ngu nào hơn cái ngu này?”.
“Muốn sống yên ổn thì không chịu, tại sao cứ muốn chọc tổ ong vò vẽ”.
“Ngươi là ai?”.
Thấy có người đứng ra, Mã Hồng Tuấn tức tối quát lớn.
“Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng ngươi nên nhớ.
Thế gian này có hai loại người, một là là có thể chọc, còn hai là người không thể chọc”.
Phùng Bảo tiến lại gần, ánh mắt khinh thường rồi nở một nụ cười nói.
“Mã gia mạnh lắm sao?”.
“Tự cho bản thân mình là đúng”.
Đế Nguyên Quân luôn ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi giúp nàng luyện hóa lại thiên phú bản nguyên của mình.
Ngũ phẩm thiên phú ở Hà Châu thành và một vài thành khác ở xung quanh được xem là đệ nhất thiên kiêu.
Người có được ngũ cấp thiên phú rất ít và chỉ có ở một vài đại gia tộc mới có được.
Cho đến khi nàng luyện hóa thiên phú thành công, thực lực của Lâm Tuyết Nhi lúc này mới bộc phát ra ngoài.
Bị Lâm Quỳnh kìm hãm một thời gian dài khiến thiên phú đã nuốt luyện một lượng lớn linh khí.
Bây giờ vật đã về với chủ nên nó dường như trút bỏ được gánh nặng.
“Ta đột phá”.
Lâm Tuyết Nhi từ trong bế quan tỉnh dậy, gương mặt nàng vui mừng nói.
“Ngưng Hải cảnh, không tồi”.
Nhìn thực lực Lâm Tuyết Nhi bây giờ đã đại tiến, Đế Nguyên Quân gật đầu nở nụ cười nhẹ nói.
“Tranh thủ thời gian luyện hóa linh khí thành linh hải đi.
Sắp tới ta đưa ngươi đi đến một nơi”.
“Ta biết rồi”.
Ba tháng nữa qua đi!
Đã gần nửa năm kể từ lúc đó, tình trạng của Lâm gia tộc bây giờ không đáng lo ngại nữa.
Dưới sự quản lý của Đế Nguyên Quân nên mọi thứ đã ổn định hơn và ngày càng tiến triển tốt.
Mặc dù thực lực đại tổn nhưng dưới sự hỗ trợ của Đấu Giá Hội thi chẳng mấy chốc Lâm gia sẽ trở về được như lúc trước.
Đế Nguyên Quân bế quan ở trong phòng thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Phùng Bảo đứng trước cửa phòng nhẹ tiếng gọi.
“Tiền bối, thời gian động phủ mở đã đến rồi”.
“Đến rồi sao?”.
Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, mặc dù thời gian bế quan ngắn ngủi không khiến thực lực hắn đại tăng nhưng càng tu luyện, nồng độ linh khí ở trong đan điền hắn ngày càng tinh thuần và nồng đậm vô cùng.
“Ta biết rồi”.
‘Thức Nhân cảnh tầng bốn, đan điền rộng gần hai trượng’.
‘Cảnh giới Thức Nhân của ta tu luyện đến viên mãn thì đan điền ít nhất cũng phải được mười trượng.
Như vậy căn cơ ta mới đáp ứng được yêu cầu’.
‘Không biết động phủ này có mang lại cho ta điều bất ngờ gì không đây?’.
‘Thật đáng mong đợi’.
Cùng nhau đi ra ngoài, lúc này.
Những đệ tử của các gia tộc và Đấu Giá Hội đã tụ lại đông đủ.
Sau khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân, Phùng Bảo và Lâm Tuyết Nhi từ trong Lâm gia đi ra.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Mỗi mười năm, Đấu Giá Hội sẽ mở đầu và mang những đệ tử tinh anh của các gia tộc đi đến động phủ.
Và mỗi lần tập trung là đứng trước Đấu Giá Hội, nhưng lần này chuyển đến Lâm gia.
Điều này khiến nhiều người không khỏi kinh nghi.
“Phùng chưởng quản, Đấu Giá Hội từ bao giờ thân thích với Lâm gia như vậy”.
Hoàng Đồ Vân ngờ vực hỏi.
“Là Hoàng phủ chủ đó sao?”.
Phùng Bảo trả lời.
“Đấu Giá Hội thân thích với ai cũng phải báo cho Hoàng phủ sao?”.
“Không dám”.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì đi thôi”.
Nhìn xung quanh không còn ai lên tiếng nên Phùng Bảo lên tiếng, sau đó dẫn theo đệ tử đi ra ngoài thành tiến về phía động phủ.
Tốn một canh giờ để đi đến động phủ.
Lúc này đã có rất nhiều người đứng ở bên ngoài cửa động, số lượng hơn vạn người.
“Hoàng phủ chủ, sao đệ tử tinh anh của Hà Châu thành bây giờ ít như vậy.
Ta nhớ những năm trước hơn ngàn người mà sau giờ chỉ có trăm người thế này?”.
Chợt, một vị trung niên nhân từ từ đi lại nói.
“Hồng phủ chủ, chuyện này không cần ngươi quản.
Số lượng ít thì đã sao?”.
Hoàng Đồ Vân hạ giọng nói.
“Hahaha.
Những lần trước Hà Châu thành có lớp đệ tử tinh anh có chút thực lực những chỉ xếp vị trí cuối.
Còn bây giờ có chừng này người thì kết quả chắc chắn sẽ còn tệ hại hơn cả lần trước nữa”.
Ở phía trước không xa, một nữ tử ánh mắt sáng ngời, gương mặt ngũ quan tinh xảo lên tiếng.
“Mai phủ chủ, chưa bắt đầu thì ai biết trước được kết quả, năm nay Hà Châu thành ta có một đệ tử tinh anh đột phá Ngưng Hải cảnh, nên các ngươi đừng nói trước”.
Hoàng Đồ Vân ánh mắt trầm xuống đáp.
“Không khéo các ngươi sẽ chịu thiệt mấy phần”.
“Hahaha, ta cảm thấy Hoàng phủ chủ tự tin quá rồi”.
Đột nhiên, một vị công tử, tay cầm quạt hình rồng, khoác trên mình một bộ trang phục lộng lẫy và xung quanh có một nhóm cận vệ túc trực đi theo.
“Là đại công tử của Mã gia, Mã Hồng Tuấn đó sao?”.
Mai phủ chủ giọng nói êm ấm, dịu dàng nói.
“Đỗ lão gia tử cho ngươi ra ngoài rồi sao?”.
“Xì, đừng nhắc Đỗ lão trước mặt ta.
Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài một thời gian”.
Mã Hồng Tuấn
“Hahaha, ta nghĩ Đỗ lão mà biết ngươi tới đây thì chắc bây giờ đã tức tốc chạy đến đây rồi”.
“Thì ra là Mã công tử, lần đầu gặp mặt”.
Hoàng Đồ Vân gật đầu lên tiếng.
“Đúng rồi, Hoàng phủ chủ.
Ta nghe nói Hà Châu thành có một đại mỹ nữ là người của Lâm gia đúng không?”.
Mã Hồng Tuấn chợt nhớ rồi quay qua hỏi.
“Chuyện này….”.
Hoàng Đồ Vân liếc nhìn qua Phùng Bảo rồi ngập ngừng trả lời.
“Là Lâm Tuyết Nhi”.
Chợt, một giọng nói nam tử trong trẻo từ phía sau truyền lại.
“Ồ, đây chắc là đệ tử thiên tài đột phá Ngưng Hải cảnh đây sao?”.
Mã Hồng Tuấn liếc mắt nhìn qua đánh giá.
“Mã công tử quá khen rồi”.
Dương Khai nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Ừm, đúng là có khí chất”.
Mã Hồng Tuấn gật đầu đánh giá.
“Nào, nói ta nghe xem đại mỹ nữ của Lâm gia, ta muốn gặp nàng một lần”.
“Mã công tử may mắn rồi, Lâm tiểu thư cũng đang có mặt ở đây”.
Dương Khai nở một nụ cười lạnh đáp.
“Vậy sao?”.
Mã Hồng Tuấn ánh mắt chợt sáng rồi vui mừng nói.
“Nàng ta ở đâu?”.
Dương Khai quay người, chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi nói.
“Ở đằng kia”.
Thấy bản thân bị đem ra nói chuyện, và có người để ý, khiến nàng cảm thấy không vui và khi nhìn Mã Hồng Tuấn đang đi về phía mình thì trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ chán ghét.
Nàng liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân xem hắn có ý kiến hay biểu cảm gì không.
Nhưng khiến nàng cảm thấy hụt hẫng.
Đế Nguyên Quân dường như không để ý đến chuyện này, trên gương mặt hắn không có chút biểu cảm gì cả.
Gương mặt vẫn lặng tăng như vậy.
Lúc này nàng không biết làm thì gì Mã Hồng Tuấn đã tiến lại gần, từ tốn nói.
“Hồng Tuấn đã ái mộ Lâm tiểu thư đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt”.
“Tiểu thư nể mặt ta, có thể lấy khăn che mặt xuống được không”.
“Ta rất muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tiểu thư”.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt xìu xuống, khi nàng đang định từ chối thì Dương Khai lúc này cũng tiến lại gần.
“Lâm tiểu thư, đây là Mã công tử của Mã gia, là một đại gia tộc của Ngọa Cương thành, và Mã công tử cũng được xem là đệ nhất thiên kiêu.
Hai tám tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh tầng ba, thực lực rất mạnh”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe vậy nên trên gương mặt nàng có chút lo lắng.
Thực lực của Lâm gia vẫn còn rất yếu và chưa khôi phục được nên bây giờ nàng không thể đắc tội với Mã gia được.
Cho dù có Đấu Giá Hội đứng ở sau lưng nhưng nàng không thể tùy tiện được.
“Chuyện này e rằng không được, tiểu nữ có tài cán gì.
Chỉ sợ Mã công tử thất vọng rồi”.
Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Lâm tiểu thư, tạ thật lòng mến mộ tiểu thư”.
Mã Hồng Tuấn gương mặt dần xỉu xuống nói.
“Mong tiểu thư thanh toàn cho mong ước của ta”.
Thấy Mã Hồng Tuấn chân thành như vậy, những người xung quanh họ bắt đầu để ý đến cả hai người.
Mặc dù họ không biết Lâm Tuyết Nhi xinh đẹp như thế nào nhưng tên tuổi của Mã Hồng Tuấn thì quá thịnh.
Trong những thành lân cận, có ai chưa từng nghe qua danh tiến của Mã gia.
Những gia tộc lớn ai cũng muốn con gái được Mã Hồng Tuấn để ý đến nhưng hắn chưa một lần động tâm.
“Hoàng phủ chủ, từ khi nào mà Hà Châu thành có người khiến Mã Hồng Tuấn để ý vậy?”.
Hồng phủ chủ kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, chuyện của Lâm gia rất rối ren và chuyện của Lâm Tuyết Nhi cũng không bình thường, người ngoài sẽ không biết được đâu”.
Hoàng Đồ Vân lắc đầu.
“Ồ, thật sự có chuyện như vậy?”.
Hồng phủ chủ tò mò nói.
“Ngươi nói vậy chỉ khiến ta càng tò mò hơn thôi”.
“...”.
Đứng trước những lời nói ủng hộ của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy khó xử nhìn qua, bất chợt nàng kéo tay Đế Nguyên Quân như muốn hắn đứng ra nói giúp nàng.
“Vị công tử này là?”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi thân mật với Đế Nguyên Quân nên Mã Hồng Tuấn lên tiếng hỏi.
“À, chắc Mã công tử không biết”.
Dương Khai đứng bên cạnh trả lời.
“Đây là chồng của Lâm tiểu thư, là một tên phế vật ở rể Lâm gia”.
“Lâm tiểu thư đã thành hồn rồi sao?”.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt kinh ngạc nói.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nở một nụ cười lạnh.
“Thành hôn rồi thì đã sao?”.
“Lâm tiểu thư là bông hoa vạn năm mới nở một lần, sắc đẹp tuyệt trần thì xứng đáng có một chỗ dựa vững chắc, chứ không phải một tên phế vật”.
“Hahaha.
Mã công tử nói đúng.
Bông hoa nhài sao có thể cắm ở trên bãi phân trâu được”.
Dương Khai phá lên cười lớn nói.
Đế Nguyên Quân bị những người xung quanh khinh thường khiến Lâm Tuyết Nhi trong lòng tức giận, nàng muốn lớn tiếng phản bác lại nhưng nàng nhìn biểu cảm của hắn thì cơn giận liền tan biến.
Bị những người xung quanh sỉ vả như vậy mà hắn không có một chút tức giận, tâm cảnh rất vững vàng.
Thấy Đế Nguyên Quân không phản bác, Mã Hồng Tuấn lúc này càng thêm khoái chí cười nói.
“Khá khen cho tên phế vật thật biết vị trí của bản thân mình”.
“Nhưng phế vật thì nên chọn những thứ phù hợp với phế vật, Lâm tiểu thư.
Hồng Tuấn ta mời những người có mặt ở đây làm chứng”.
“Ta một lòng một dạ yêu mến nàng”.
Mã Hồng Tuấn vừa đưa tay ra muốn nắm tay Lâm Tuyết Nhi vừa nói với giọng điệu ân cần, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trìu mến nói.
“Chỉ cần nàng ở bên ta thì mọi thứ nàng muốn ta đều có thể lấy xuống”.
“Lâm tiểu thư”.
“Hahaha, nói hay lắm”.
Bất chợt, Hồng phủ chủ từ xa đi lại, ánh mắt hắn nhìn hai người rất hợp đôi rồi lên tiếng.
“Trai tài phải đi cùng gái sắc”.
“Ta sẽ làm chứng cho Mã công tử”.
“Thế nào? Lâm tiểu thư, đây là cơ hội rất tốt, được làm dâu của Mã gia là một phúc hạnh rất lớn.
Cô nên cảm thấy may mắn vì Mã công tử nhìn trúng”.
Lâm Tuyết Nhi thu tay lại, nàng bước lùi ra sau một bước, ánh mắt không muốn nhìn Mã Hồng Tuấn nói.
“Mã công tử, xin hãy tự trọng”.
“Ta là người đã có chồng”.
‘Chỉ vì một tên phế vật mà cô dám từ chối tôi?’.
‘Mã Hồng Tuấn ta muốn lấy ai thì người đó chắc chắn sẽ thành người của ta’.
‘Không ai được phép làm trái’.
“Tại sao?”.
Mã Hồng Tuấn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tức giận nhìn Lâm Tuyết Nhi, hắn rất muốn phát tiết ở nơi này nhưng xung quanh còn có rất nhiều người nên hắn nhịn xuống rồi từ tốn nói.
“Ta có gì không tốt sao?”.
Lâm Tuyết Nhi nhớ lại lúc trước, hình ảnh Đế Nguyên Quân một người ngồi uống trà còn Đấu Giá Hội chỉ dám đứng ở sau lưng.
Chỉ cần một lời nói khiến Phùng Bảo vâng lời răm rắp.
Chỉ cần đánh một quyền có thể khiến một người từ Ngưng Hải cảnh đỉnh đột phá Thiên Địa cảnh.
Tiết gia, Ngô gia bị diệt tộc đều liên quan đến Đấu Giá Hội, nhưng trong thâm tâm nàng thì những chuyện đó chắc chắn liên quan đến Đế Nguyên Quân.
Một tên phế vật có thể làm được những điều đó sao!
Hắn là phế vật sao?!
“Trong mắt công tử thì hắn có lẽ là phế vật nhưng hắn ở trong mắt ta là chí bảo, là người ở bên cạnh ta khi khó khăn, luôn giúp đỡ, và đưa ta ra khỏi vực sâu”.
Lâm Tuyết Nhi hạ giọng nói.
“Hắn là phế vật thì sao?”.
“Trong mắt ta thì hắn chính là thiên tài”.
Bị Lâm Tuyết Nhi phản bác, Mã Hồng Tuấn càng thêm tức giận, hắn không giấu diếm nữa mà quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Ý định muốn giết người hiện rõ trong ánh mắt hắn.
Nhưng đúng lúc này, Phùng Bảo đứng ở bên cạnh xem kịch hí, nhưng khi nhìn thấy Mã Hồng Tuấn muốn động thủ thì lên tiếng.
“Không có cái ngu nào hơn cái ngu này?”.
“Muốn sống yên ổn thì không chịu, tại sao cứ muốn chọc tổ ong vò vẽ”.
“Ngươi là ai?”.
Thấy có người đứng ra, Mã Hồng Tuấn tức tối quát lớn.
“Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng ngươi nên nhớ.
Thế gian này có hai loại người, một là là có thể chọc, còn hai là người không thể chọc”.
Phùng Bảo tiến lại gần, ánh mắt khinh thường rồi nở một nụ cười nói.
“Mã gia mạnh lắm sao?”.
“Tự cho bản thân mình là đúng”.
Danh sách chương