“Hahaha.

Có gì mà không dám”.
“Lâm gia ta từ bao giờ để người ngoài lên giọng như vậy?”.

Bất chợt, đại trưởng lão Lâm gia Lâm Vấn Tiên bật dậy, ánh mắt đằng đằng sát ý nhìn Ngô Gia Hùng.
“Hahaha, Lâm Vấn Tiên.

Ta chỉ kính ngươi vì ngươi là trưởng bối, nếu không lời vừa rồi ta sẽ khiến ngươi phải hối hận”.

Đáp lại, Ngô Gia Hùng ánh mắt khiêu khích nói.
“Hỗn láo”.

Lâm Vấn Tiên tức giận, một chưởng đánh ra.
“Hừ, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt”.

Ngô Gia Hùng khí tức tăng mạnh, đối mặt với cường giả Ngưng Hải cảnh một chưởng mà không hề lo lắng, mà thay và đó là dáng vẻ khinh miệt.
Rầm!
Hai đại chưởng lực mạnh mẽ va chạm rồi phát ra một tiếng động lớn, khắp toàn bộ căn phòng bị một chưởng này làm cho rung chuyển, mặt đất dần xuất hiện những vết nứt dài dần lan ra.
“Không thể nào?”.

Lâm Vấn Tiên bị đánh lùi gần mười bước lúc này thốt ra, trên khóe miệng lão dần chảy xuống một ít máu tươi tanh nồng.

“Ngưng Hải cảnh?”.
“Hahaha, Lâm lão đầu.

Có chuyện gì không thể xảy ra được, ngươi đừng quên.

Thắng bại chỉ cần một chưởng có thể phân định, việc này đại biểu thực ta, Ngô gia bây giờ rất mạnh”.

Ngô Gia Hùng gương mặt hả hê cười nói.

“Chẳng qua ta nể mặt Lâm gia là vì hai nhà là thông gia”.
“Nếu không ta đã san bằng Lâm gia các ngươi từ lâu rồi”.
“Chuyện này...”.

Bị thực lực của Ngô Gia Hùng dọa sợ, những vị trưởng lão còn lại nhìn dáng vẻ chật vật của Lâm Vấn Tiên nên bắt đầu có sự do dự.


Bởi vì họ biết, thực lực của đại trưởng lão là mạnh nhất, nếu một chưởng của Ngô Gia Hùng không tiếp được thì Lâm gia sao có thể chống đỡ được thế lực của Ngô gia.
Đáng sợ hơn là ở trong Ngô gia còn tồn tại một vị cường giả đỉnh cấp là Ngưng Hải cảnh đỉnh, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Lâm Bỉnh Thiên, ta chỉ cho các ngươi thời gian suy nghĩ là một nén hương, đến lúc đó các ngươi không chịu quy thuận thì hậu quả chắc hẳn các vị cũng đã biết”.
Ngô Gia Hùng nói xong, hắn kiếm một cái ghế ngồi đối diện ở trung tâm chính điện ngồi xuống một cách ngạo nghễ.
Đám trưởng lão Lâm gia ngồi đối diện nhìn nhau một lúc.

Trên mặt họ ai ai cũng thể hiện sự đồng ý.

Duy chỉ có ngũ trưởng lão bất đồng, lão nhìn những người khác với ánh mắt tức giận.
“Quyết định như vậy đi?”.
“Quy thuận Ngô gia còn có cơ hội sống, nếu không Lâm gia sẽ diệt vong mất”.
“Ta cũng không có ý kiến, quy nhập cũng được”.
“Ngô gia lớn mạnh thì Lâm gia cũng được hưởng”.
“...”.
Nghe đám trưởng lão Lâm gia đồng loạt đồng ý.

Ngô Gia Hùng nở một nụ cười tươi rói, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Bỉnh Thiên như muốn nói chuyện gì đó.
“Ta không có ý kiến”.

Năm vị trưởng lão ánh mắt nhìn về phía Lâm Bỉnh Thiên chờ đợi câu trả lời của hắn.

Thân là gia chủ, Lâm Bỉnh Thiên lúc này giống như đang ngồi trên một vạc dầu nóng, không thể tiến cũng không thể lùi lại được.
“Hahahaha… Lâm Bỉnh Thiên, ta cười vào vẻ mặt của ngươi”.

Đột nhiên, ngũ trưởng lão bật đứng dậy, đưa tay chỉ Lâm Bỉnh Thiên cười đau khổ nói.

“Nào là hứa hẹn sẽ đưa Lâm gia trở về đỉnh vinh quang, nào là đưa Lâm gia quay trở về đế đô”.
“Buồn cười, quá buồn cười”.
“Nếu như năm đó, Lâm Thông còn là gia chủ.

Lâm gia lúc đó đang dần tiến đi lên, còn ngươi thì sao? Ở sau lưng âm thầm giờ thủ đoạn, lời ngon tiếng ngọt mua chuộc trưởng lão”.
“Âm thầm ra tay hạ sát đệ đệ, cướp đoạt vị trí gia chủ”.
“Độc ác đến mức muốn giết chết cả nhà đệ đệ”.
“Còn ngươi bây giờ thì sao? Sợ Ngô gia thế lực mạnh, hay các ngươi chỉ muốn nghĩ cho bản thân, vì giữ được tính mạng mà cam tâm làm chó cho người ta sai bảo”.
“Các ngươi muốn quy thuận, còn ta thà chết chứ không làm chó giống các ngươi”.
Toàn bộ những người có mặt nghe thấy, ai ai cũng vì chuyện này mà bị rúng động.

Họ không tin được chuyện này.

Trái lại, Ngô Gia Hùng lúc này nụ cười càng trở nên nồng đậm.

Hắn không ngờ chuyện lại đi đến mức này nhưng đây là chuyện rất có lợi đối với hắn.

Đối mặt với Lâm gia đệ tử và những người xung quanh xỉ vả.

Lâm Bỉnh Thiên chắc chắn sẽ có phản ứng và phản ứng đó là thứ mà hắn cần nhất.
Lâm Tuyết Nhi kéo Đế Nguyên Quân chạy đến nhưng khi cả hai người chuẩn bị đi vào thì nghe thấy ngũ trưởng lão lên tiếng oán giận.
Mặc dù nàng trước đây chỉ suy đoán hung thủ đã giết hại cha mẹ nàng, nhưng không ngờ.

Những người mà cha mẹ nàng xem là thân thích đã phản bội.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi hai hàng nước mắt chảy xuống, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi an ủi nàng.

“Không sao, chuyện này ta sẽ giúp ngươi xử lý”.
“Có ta ở đây, không có ai có thể ức hiếp ngươi được nữa”.
Lâm Tuyết Nhi hai tay lau đi nước mắt rồi gật đầu nói.

“Ta tin ngươi”.
Ở bên trong!
Lâm Bỉnh Thiên ngồi ở trên cao càng thêm nóng mặt, bị ngũ trưởng lão vạch trần ngay giữa nơi đông người như thế này khiến mặt mũi hắn bị mất hết toàn bộ.
“Ngươi…”.
Lâm Bỉnh Thiên đùng đùng tức giận, cục giận này hắn nuốt không xuống, đối mặt với ngũ trưởng lão, ánh mắt hắn dần nổi lên sát ý.
Ngay khi hắn muốn ra tay, một chưởng đánh chết ngũ trưởng lão thì đúng lúc này Ngô Gia Hùng lên tiếng.

“Thời gian một nén hương đã hết”.
“Lâm Bỉnh Thiên, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi?”.
Ngô Gia Hùng đứng dậy, cùng với đó.

Tất cả cường giả đi cùng khí thế hùng hổ dọa người khiến Lâm Bỉnh Thiên sợ run lên nói.

“Ta đồng ý quy thuận”.
Lời nói vừa dứt, ngũ trưởng lão nhìn Lâm Bỉnh Thiên rồi phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi….

các ngươi...”.

“Ngũ trưởng lão, khí nộ công tâm như vậy là không tốt”.

Ngô Gia Hùng ánh mắt khinh thường nhìn lão nói.
“À đúng rồi, Lâm gia bây giờ đã quy thuận, cái ghế ở trên kia cũng nên đổi chủ”.
Ngồi trên ghế của gia chủ, Ngô Gia Hùng ánh mắt vui vẻ nói.

“Lâm Bỉnh Thiên, mang nhẫn Long Phụng đến đây”.
Lâm Bình Thiên ban đầu có chút do dự, nhưng bị ánh mắt của Ngô Gia Hùng dọa sợ nên chỉ biết cúi đầu nghe theo.
Nắm trong tay nhẫn Long Phụng, Ngô Gia Hùng mừng rỡ cười lớn.

Nguyện vọng của hắn bây giờ đã thành hiện thực.

Có nhẫn Long Phụng, lực lượng của Ngô gia bây giờ sẽ mạnh hơn trước gấp nhiều lần.

‘Hahaha, cuối cùng ta cũng có được’.
“Ta nghe nói, Lâm Tuyết Nhi bây giờ đã khôi phục dung nhan và đan điền?”.
“Chuyện này có đúng sự thật không?”.
“Đúng, đúng”.
“Ồ, vậy thì tốt”.

Ngô Gia Hùng ánh mắt lộ ra vẻ gian tà nói.

“Người đâu, bắt nàng lại cho ta?”.
“Mang về Ngô gia, ta sẽ đích thân xử lý chuyện này”.
“Các ngươi dám, có ta ở đây.

Không ai được phép chạm tay vào Lâm Tuyết Nhi dù chỉ một cọng tóc”.

Ngũ trưởng lão gắng nuốt xuống đau nhức ở trong người, lão đứng đối mặt Ngô Gia Hùng không một chút do dự.
“Hahaha, chỉ dựa vào ngươi?”.

Ngô Gia Hùng bật đứng dậy lao lên, hắn toàn lực đánh ra một chưởng.
Ngũ trưởng lão cũng không thua kém, mặc dù thực lực không mạnh bằng nhưng không một lần lùi bước, lão dốc hết toàn bộ sức lực vào một chưởng rồi đánh ra.
Rầm!
Chưởng lực va chạm, một tiếng nổ lớn vang lên rồi ngay sau đó một bóng người bị đánh văng ra ngoài.
Ngũ trưởng lão nằm gục trên nền đất, khóe miệng không ngừng phun ra máu tươi, khí tức trên người đang không ngừng bạo loạn.
“Chết đi”.

Ngô Gia Hùng không chịu thu tay, hắn tiếp tục đánh ra một chưởng muốn giết chết lão.
Nhưng đúng lúc này, một khỏa dan dược màu xanh rơi xuống ngay lập tức bùng nổ.

Một đợt sương xanh nồng nặng bốc lên khiến những người đứng ở bên cạnh phải hoảng hốt thối lui.
“Độc đan”.
“Là ai?”.

Ngô Gia Hùng dừng lại, nhìn sương độc với ánh mắt ngưng trọng và không dám tiến lên.
Đợi đến khi sương độc biến mất thì hắn đã không nhìn thấy ngũ trưởng lão ở đâu cả, lúc này hắn mới tức giận quát lớn.

“Nhanh, bắt chúng lại cho ta”.
Mang ngũ trưởng lão và Lâm Tuyết Nhi rời khỏi Lâm gia, Đế Nguyên Quân chạy thẳng một mạch đến Đấu Giá Hội, được Đấu Giá Hội bảo vệ, chắc chắn hai người bọn họ sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đế Nguyên Quân dặn dò hai người đứng đợi ở bên ngoài, còn hắn thì khoác lên mình bộ áo choàng đen và đeo mặt nạ rồi đi vào bên trong tìm Phùng Bảo.
“Tiền bối”.

Nhìn Đế Nguyên Quân đi vào, Phùng Bảo gương mặt hớn nở rồi nợ một nụ cười chào mừng nói.
“Ta có chuyện gấp, toàn bộ linh thạch đều đổi thành lục cấp linh dược trở lên, và tinh huyết của tam cấp hung thú”.

Đế Nguyên Quân từ trong nhẫn giới chi lấy ra hơn mười vạn linh thạch rồi nói.

“Còn hai người đang đứng ở bên ngoài thì sắp xếp cho họ một nơi an toàn”.
“Ta muốn bế quan ở đây một thời gian nên có chuyện gì thì thay ta xử lý”.
“Tiền bối yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ sắp xếp”.

Đáp lại, Phùng Bảo nói với giọng điệu chắc chắn.
“Được rồi, bây giờ chuẩn bị cho ta đi.

Và nhớ mang thêm một lò luyện đan đến đây”.
“Được, ta bây giờ đi chuẩn bị”.
“À đúng rồi, tốt nhất đừng để hai người kia biết thân phận của ta, ngươi cứ kiếm một cái cớ nào đó để họ đừng nghi ngờ là được”.

Trước khi đi, Đế Nguyên Quân không quên dặn dò.
“Đả rõ”.
Đi vào bên trong phòng, Đế Nguyên Quân bắt đầu bày xuống ba trận pháp lồng vào nhau.

Với lượng hỗn độn chân nguyên dồi dào, ba trận pháp cũng vì thế mà có hiệu quả tăng gấp nhiều lần.
Đợi đại trận ổn định, Đế Nguyên Quân lúc này mới bắt đầu chuẩn bị.

Hơn mười vạn linh thạch, Đế Nguyên Quân mua được hơn trăm gốc linh dược các loại và bốn bình tinh huyết của tam cấp hung thú.
“Không biết chừng này có đủ để ta đột phá được tầng thứ hai của Ngũ Hành Bá Thể Quyết hay không?”.
“Thật đáng mong chờ”.
Đại trận khởi, lấy đan lô làm vị trí trung tâm.

Toàn bộ linh khí ở bán kính trăm trượng đều bị hút đến nơi này rồi đổ dồn vào bên trong đại trận.
Cảm nhận nồng độ linh khí vừa đủ, hai tay Đế Nguyên Quân bấm pháp quyết rồi bắt đầu ném linh dược vào bên trong rồi bắt đầu luyện đan.
Thất phẩm đan dược, Phá Cách Huyết Tinh Đan!
---
Ps: Sao ta thấy like ít vậy nà.

Bão like đi mọi người ơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện