Chương 31: Vận động kịch liệt trên xe (H)

Ngày hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng, Mã Văn Tài đưa Chúc Anh Đài ra cửa.

Hắn mặc y phục đen thêu dị thú vàng, Chúc Anh Đài mặc hồng y thêu tơ vàng, mới nhìn qua họ như đôi kim đồng ngọc nữ.

Tiếng ngựa hí vang lên, đường Đồng Tước là con đường chủ chốt sầm uất của thành Thượng Ngu, vén rèm xe nhìn ra ngoài, người bán hàng rong đông đúc, thật náo nhiệt.

Mã Văn Tài thấy nàng cúi người vén rèm lên làm chiếc cổ mảnh mai kiêu kỳ lộ ra một phần, hắn nhìn đến mất tập trung.

Sau đêm tân hôn, hắn chưa chạm vào nàng thêm lần nào nữa, không phải là không thể mà là hắn không dám, hắn sợ Anh Đài sẽ tỏ ra chán ghét với hắn, hắn thà bị giết đi còn hơn đối diện với ánh mắt ấy.

Xe ngựa vẫn tiến về phía trước, âm thanh rao hàng của những người bán hàng rong không ngừng vọng tới.

Hắn liếm môi, ánh mắt nóng bỏng đuổi theo vòng eo thon thả và cặp mộng đầy đặn được nâng khi nàng đang ở trong tư thế quỳ, đôi vớ dài đến mắt cá chân, hồng y nửa che nửa lộ phần chân trắng nõn của nàng.

Mã Văn Tài đã nếm qua không ít lần, hắn biết nàng mỹ vị bao nhiêu…

“Anh Đài, cổ áo nàng bị lệch…”

Mã Văn Tài thấp thỏm nói ra câu này, trời mới biết hắn còn có bản lĩnh trợn mắt nói dối như vậy.

“Vậy sao?” Chúc Anh Đài không chút nghi ngờ, hạ rèm xe xuống, giơ tay lên vuốt lại cổ áo. “

Để ta làm.” Hắn đến trước mặt nàng, vuốt thẳng cổ áo màu hồng lựu.

Mình thật đê tiện, hắn thầm nghĩ, nhưng tay lại không khống chế được, dùng ngón tay mơn trớn làn da mịn màng, cảm nhận được hương thơm và hơi ẩm tỏa ra từ người thiếu nữ.

Mã Văn Tài nuốt nước miếng, hô hấp đột nhiên nặng nề hỗn loạn.

Hắn đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình, rõ ràng chỉ muốn chạm một chút nhưng bàn tay đó dường như không thuộc về hắn nữa, không thể rút lại được, sau khi vuốt ve cổ nàng lại dần hướng xuống.

Hắn khần trương muốn chết, sợ Anh Đài quay đầu lại mắng hắn.

“Được chưa?” Chúc Anh Đài run giọng nói..

Nàng cũng lâu rồi chưa cá nước thân mật, sau khi Mã Văn Tài để nàng nếm trải hương vị tình ái thì cơ thể trở nên nhạy cảm, hắn chọc ghẹo càn rỡ như vậy làm hạ thân ngứa ngáy, hoa huyệt tiết ra xuân dịch, người nàng mềm nhũn ra.

“Chờ một lát.”

Mã Văn Tài bị giọng nói mềm mại của nàng cào nhẹ qua tim, con thú đang bị nhốt trong lòng không thể áp bức được nữa, nhào ra thể hiện cường thế của mình!

Hắn banh cổ áo nàng ra, in một nụ hôn nóng bỏng lên tấm lưng trắng ngần mỏng manh của nàng, thấy nàng không phản kháng, hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm láp.

Chúc Anh Đài vốn đã vô cùng nhạy cảm, đột nhiên bị đôi môi nóng bỏng thiêu đốt miễn cưỡng có thể chiu đựng được,

nhưng khi Mã Văn Tài vươn lưỡi liếm láp, nàng liền kéo chặt vạt áo của mình, như thể không để mình ngã vào trong l*ng.

ngực của nam nhân.

Mã Văn Tài cảm thấy Anh Đài lúc này rất đáng yêu, khi hắn liếm cơ thể nàng sẽ run rẩy, như dụ hoặc hắn tiến vào sâu hơn nữa.

Côn thịt trướng đau muốn mệnh, muốn tiến vào hạ thân nàng nơi tiêu hồn mềm mại kia, dùng tinh dịch lấp đầy bên trong.

Muốn thao nàng.

Hắn cởi từng lớp áo của nàng, cởi hông quần của mình, tay phải luồn vào vuốt ve, sờ mó tiểu huyệt của nàng.

Tiếng ồn ào ngoài xe văng vẳng bên tai, người bán hàng rong và khách quen chào nhau, trẻ con thì la hét, rượt đuổi, la hét ầm ĩ trên đường phố.

Chúc Anh Đài căng thẳng đến dựng cả lông tơ, được động tác của Mã Văn Tài trấn an, cả người ửng đỏ vì động tình.

Nàng muốn kẹp chặt hai chân mình lại nhưng bị đầu gối của nam nhân đẩy ra, ngón tay của nam tử đẩy cánh hoa của nàng ra, quan sát tỉ mỉ hoa huyệt ướt át của nàng, đôi mắt rực lửa của hắn khiến nàng muốn xấu hổ và tức giận muốn chết. Mã Văn Tài chỉ nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả hoa đào trên cành vào tháng ba.

Hắn đẩy cánh hoa mềm mại ra, những giọt sương run rẩy trên kẽ hoa, nhỏ giọt xuống đệm xe, thật đẹp.

Hắn cầm lòng không đậu mà cúi người, ngậm lấy kia đóa hoa mềm mại, liếm mút giọt nước trong suốt.

“A!…”

Chúc Anh Đài giật mình khẽ rên trước hành động đột ngột của hắn, nàng cắn môi trong giây lát cố gắng đấu lại khoái ©ảm đang lan tràn, nhưng chỉ qua một lát nàng bị liếm đến tan rã thần trí.

Thật ngứa, thật muốn.

Màn xe đong đưa, tiếng người ầm ĩ.

Nữ tử trần tụi nằm trong xe được chạm khắc hương ngọc, nam nhân quỳ dưới thân nàng, liếm mu”t xuân dịch đang chảy rỉ rích từ hoa huyệt, cảnh tượng vô cùng da^m mỹ.

Trong lòng Mã Văn Tài vừa chua chát, lại có chút ngọt ngào, Anh Đài cũng không từ chối hắn.

Hắn tách cánh hoa của nàng ra, đưa dục căn đã căng trướng tiến thẳng vào tiểu huyệt mềm mại mỏng manh, côn thịt hắn lao vào đường hoa, ngay tập tức như bị vô số chiếc miệng liếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện