Chương 20: Tình yêu điên cuồng

Ngọn đèn dầu trên bàn lặng lẽ chiếu sáng, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Chúc Anh Đài không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, nhưng hình ảnh Mã Văn Tài tỉ mỉ lau vết máu trên mặt nàng, lúc hắn đứng ra lãnh một đao để che chắn cho nàng cứ tua đi tua lại trong đầu.

Nàng có thể hiểu được loại tình yêu rực lửa điên cuồng này, nhưng nàng không nhận nổi.

“Khụ khụ…”

Bên tai truyền đến tiếng ho không thể kiềm chế của nam nhân, nàng quay đầu lại phát hiện Mã Văn Tài ho đến mức trên chân xuất hiện hai đóa huyết hoa.

Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi, Chúc Anh Đài bước nhanh về phía hắn, mới phát hiện băng quấn quanh ngực hắn lại đang rỉ máu.

Nàng vội vã đi mời mời đại phu, sau khi bắt mạch đại phu do dự gọi nàng ra ngoài, nói với nàng đừng để cảm xúc của bệnh nhân dao động quá mức, không có lợi cho việc hồi phục.

Chúc Anh Đài đồng ý với tâm tình phức tạp.

“Ta không sao.” Mã Văn Tài nhẹ giọng nói khi nhìn thấy nàng trở lại phòng.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn, Chúc Anh Đài biết hắn chỉ đang cố ra vẻ mình ổn.

Lẽ ra nàng nên chán ghét hắn, nhưng bây giờ nàng không còn chút hận thù nào nữa, chỉ cảm thấy hắn đáng thương.

“Ngươi cứ từ từ tĩnh dưỡng, ta đợi ngươi bình phục mới rời đi.”

Chúc Anh Đài thở dài nói. Nàng không thể tha thứ cho những việc Mã Văn Tài đã làm.

Ngoài trời lại bắt đầu nổi gió làm lá cây lay xào xạc, nàng thất thần hồi tưởng nhiều điều từ kiếp trước đến hiện tại.

Nàng đã gặp rất nhiều nam nhân, dù là cương nghị như huynh trưởng, kiêu ngạo như Mã Văn Tài, hay hoạt bát như Đồng Huệ, cho dù họ ngụy trang tốt đến đâu, cưng chiều nàng thế nào thì trong xương cốt họ vẫn khinh thường nữ tử.

Dường như ngay từ khi mới sinh ra, nàng đã được định sẵn sẽ gả cho thế gia môn đăng hộ đối, dành phần đời còn lại ở hậu viện để tranh giành với những nữ nhân số khổ khác..

Nàng muốn đi học là phản nghịch, nàng muốn cưới người mình thích là ngỗ nghịch, cuối cùng tự sát trước mộ Sơn Bá là một loại tội lỗi khác.

Người ta nói người chết như ngọn đèn đã tắt, cớ gì còn muốn nàng tiếp tục trải qua cuộc đời này?

Mắt Chúc Anh Đài mờ mịt, nàng không biết nàng sống lại có ý nghĩa gì, nàng khuất phục trước số phận, không đến gần Lương Sơn Bá nữa, nhưng lại bị số phận chơi đùa để nàng gặp lại Mã Văn Tài cũng trọng sinh.

Chẳng lẽ trời cao muốn nói cho nàng, nàng không thể đấu lại nó sao?

Nàng không phục!

Mã Văn Tài ngập ngừng, nếu là Lương Sơn Bá, có lẽ hắn ta sẽ khuyên nàng làm theo ý mình và rời khỏi y quán đi đến nơi nàng muốn đến.

Có người nói với hắn, thật ra cách để hòa hợp cũng giống như thả diều, không nên quá gò bó hay cũng không nên thả lỏng quá.

Hắn làm không được, hắn cũng không hiểu nếu Lương Sơn Bá thật sự yêu Chúc Anh Đài lại có thể buông bỏ để nàng rời đi.

Ngày hôm sau, Nhạc Nam, gã sai vặt của Mã Văn Tài tìm đến y quán.

Chúc Anh Đài đứng trong sân y quán ngơ ngác nhìn Nhạc Nam.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, Chu Anh Đài đều cảm thấy hơi xấu hổ, lúc ở học đường Nhạc Nam đã chứng kiến cảnh nàng bị Mã Văn Tài đùa bỡn..

Dường như Nhạc Nam không để ý đến điều đó, kính cẩn gọi nàng là Chúc công tử.

Nàng gật đầu đáp, chỉ cho hắn gian phòng Mã Văn Tài đang nằm.

Chúc Anh Đài đợi ở ngoài cửa, không biết họ nói chuyện trong bao lâu, lúc đi ra, sắc mặt Nhạc Nam hơi nặng nề, sau khi chào nàng lần nữa liền rời khỏi y quán.

Thời gian chỉ bằng một tách trà.

Nhìn bóng lưng Nhạc Nam vội vàng rời đi, trong đầu nàng chợt nghĩ ra gì đó, ý tưởng đó lướt qua đầu nàng quá nhanh nên không bắt được.

Ăn tối xong, như thường lệ Chúc Anh Đài bưng bát thuốc vào phòng.

Nam nhân nằm trên giường đang nhắm mắt, môi trắng bệch, tựa hồ vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say.

Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn, định gọi hắn dậy uống thuốc, nhưng gọi mấy lần cũng không có tác dụng.

Cánh tay phải gần mép giường lại là tay Mã Văn Tài bị thương, Chúc Anh Đài không dám đu.ng đến nên đứng dậy lay lay cánh tay trái của hắn, đợi hẳn tỉnh lại uống thuốc rồi ngủ tiếp.

Vào lúc nàng định thôi không gọi nữa, tính bóp mũi đổ thuốc vào miệng hắn thì nam nhân đột nhiên mở mắt, ôm nàng vào lòng.

“Buông ra.” Chúc Anh Đài cau mày, nhưng lời nói của nàng không có lực uy hiếp.

Nàng cố gắng thoát ra cẩn thận, không để mình đè lên vết thương của Mã Văn Tài.

Nam nhân mím chặt môi, ngửi lấy mùi thơm ngọt ngào trên người nàng, giọng nói hơi tủi thân.

“Anh Đài, chúng ta nhất thiết phải như vậy sao?”

Mã Văn Tài lộ ra sự yếu đuối hiếm có, cánh tay ôm lấy nàng khẽ run lên, như thể hắn đang chịu nỗi thống khổ rất lớn.

Chúc Anh Đài trước nay ăn mềm không ăn cứng, nhìn hắn mềm giọng như vậy, nàng cũng không buông lời gay gắt.

“Mã Văn Tài, chúng ta không phù hợp, cho dù ở bên nhau cũng không thể làm phu thê tương ái.”

Mã Văn Tài giấu đi sự mất mát xuống đáy mắt, vòng tay ôm chặt lấy nàng không chịu buông ra.

Hôm nay Chúc Anh Đài mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, bầu ngực nàng được quấn trong một chiếc áo ống hoa sen, bị hắn ôm chặt vào lòng, xương quai xanh tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn mờ.

Hắn nhìn mà miệng lưỡi khô khốc, dục hỏa từ bụng dưới bốc lên, trong nháy mắt côn thịt cũng ngẩng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện