" Aha ha ha."
Jungkook bật cười nhìn người trước mặt đang khổ sở, vừa khóc lóc sợ hãi vừa van xin cậu tha mạng. Jungkook dùng lực kéo bà ta dậy rồi hất sang một bên. Lee Sanghe ngồi bệt trên sàn, gương mặt tái ngắt cứ như không còn một giọt máu, bà ta đưa tay lên xoa xoa cổ, khó khăn thở từng hơi nặng nhọc.
" Dì à, bộ dạng này thảm hại quá nhỉ?"
" Jeon Jungkook, tao không để...cho mày giết tao dễ... như vậy đâu!"
" Giết? Tôi không muốn giết bà. Bởi vì mạng sống của bà, thì phải do bà quyết định chứ. Một là..
"Một là thượng đế muốn như vậy, còn bằng không cũng phải tự tay ta."
Bởi vậy nên, tôi sẽ nhìn bà tự mình đau khổ đến chết. Sống không bằng chết!"
Nói rồi Jungkook rời đi, Lee Sanghe vẫn ngồi yên ở đó nhìn theo. Lúc đầu bà ta nghĩ Jungkook tính tình ngang bướng, nhất định khi trở về Hàn Quốc sẽ cùng với hai người anh em của cậu mà chống đối bà ta. Vì vậy bà ta tìm mọi cách để Yoongi đi công tác xa nhà, còn tạo điều kiện cho Ami đi đây đó du lịch. Cốt cũng chỉ muốn Jungkook không có ai bên cạnh mà làm càn. Nhưng Lee Sanghe thật không ngờ, Jungkook không cần ai cả, một thân một mình đứng lên lưng cọp, muốn tự tay cấu xé, phá nát bà ta. Vậy thì không thể dùng sức đấu với cậu nữa, mà phải dùng trí. Lee Sanghe không biết thời gian qua Jeon Jungkook đã làm gì ở Pháp, nhưng lúc cậu còn ở Hàn Quốc. Quá khứ đen tối của cậu bà ta đều biết tất cả.
Đến nước này, thì cái chết của Hwan Hajoon cũng không thể nào chôn vùi mãi được nữa.
________
Jeon Hanji mới sáng sớm đã chạy đến bệnh viện tìm Kim Taehyung. Nhìn thấy hắn ngoại trừ vết thương ở vai ra thì không còn bị thương ở đâu nữa. Ả thở phào, sau đó liền khóc lóc nức nở. Kim Taehyung cũng chỉ đành an ủi vài câu như là không sao, không đau lắm, mãi thì ả mới ngừng khóc. Hanji hỏi Kim Taehyung rằng vì sao lại có người muốn hại anh, hắn liền biết được Jungkook lại nói dối, đành xuôi theo cậu bảo rằng do mâu thuẫn trong làm ăn mà thôi.
Một lúc sau, khi Kim Seok Jin đến, Jeon Hanji mới rời khỏi. Anh ngồi xuống cạnh Kim Taehyung. Gương mặt có chút lo lắng, lúc sáng nghe báo tin Kim Taehyung phải nhập viện, Seok Jin đang làm nhiệm vụ của hắn giao cũng phải nhanh chóng trở về.
" Kim tổng, anh ổn chứ?"
" Ừm, không chết được."
" Kim tổng, anh còn đùa được sao? À mà chuyện anh nhờ tôi xác nhận, đúng thật là như vậy."
Kim Taehyung hơi nheo mày, bàn tay hắn khẽ chạm vào bã vai nơi có vết thương được băng bó dày cộm. Kim Seok Jin bên cạnh trước đó lúc biết được sự thật cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chuyện năm xưa lại có nhiều khúc mắc đến như vậy. Nhưng anh không ngờ Kim Taehyung đối với chuyện này lại thản nhiên như vậy.
Lại càng không ngờ, trái đất này thật là rất tròn.
" Kim tổng, ngài định giải quyết thế nào?"
" Cho qua đi.."
" Cho..cho qua sao? Ngài nói thật ư?"
Kim Taehyung không trả lời, hắn chỉ gật đầu một cái rồi ngã lưng ra sau, hai mắt chậm rãi nhắm lại, Seok Jin cũng biết hắn là muốn nghỉ ngơi. Anh tiến đến chỉnh độ cao của giường cho phù hợp rồi từ từ rời khỏi.
____
" Mệt mỏi không? Ha ha do cậu cả thôi."
" Tất cả là do cậu!"
" Mình sẽ không để cậu hạnh phúc đâu. Tất cả mọi thứ của cậu mình sẽ mang đi hết!"
" Kể cả hắn! Kể cả có là hắn!"
" Những ai làm cậu mỉm cười. Những ai làm cậu hạnh phúc. Những ai làm cậu ấm áp."
" Cậu sẽ chỉ được sống trong lạnh lẽo và cô độc! Mãi mãi! Mãi mãi..."
" Aaaaa..."
Jungkook bật dậy trong đêm, nước mắt cậu không biết từ khi nào đã thấm đẫm lấy khuôn mặt. Trước mắt Jungkook là một hình bóng lúc ẩn lúc hiện, cả người đầy máu. Cứ luôn miệng hỏi cậu rằng.
" Mệt mỏi không? Mệt mỏi không?"
" Jeon Jungkook. Cậu có đang mệt mỏi không?"
Jungkook đưa tay chộp lấy cái đèn ngủ bên cạnh ném mạnh về phía trước khiến nó vỡ vụn. Vẫn không được, nó vẫn còn ở đó, cậu đứng dậy vơ lấy tất cả mọi thứ trong tầm mắt mà ném về phía đó. Dù rằng bàn chân có giẫm lên đống thủy tinh vỡ cũng không hề thấy đau.
Vì Jungkook...đang sợ hãi.
" Chết đi! Mày đi chết đi! Biến đi!"
Cậu cứ ném mọi thứ, vừa ném vừa hét lên. Từ phòng cậu tiếng đổ vỡ vang lên làm cả Jeon Gia thức giấc. Ông Jeon được Ume dìu tới trước cửa phòng Jungkook. Ông cứ đập cửa mãi nhưng cậu vẫn không có ý định dừng lại. Bắt buộc ông Jeon phải cho người phá cửa phòng. Jungkook bên trong mặc kệ những người ở bên ngoài, cậu cứ điên cuồng ném mọi thứ. Bỗng Jungkook chộp được một chiếc áo, nó được cậu xếp gọn gàng để ở dưới gối. Chiếc áo có hương thơm, mùi hương ấm áp của Kim Taehyung. Jungkook chợt ngừng lại, cậu cầm lấy chiếc áo trên tay, rồi lại khẽ ôm nó vào lòng. Jungkook từ từ ngồi xuống giữa đống đổ nát, đôi bàn chân dính đầy máu của cậu từ từ co lại, cả cơ thể như cuốn tròn theo chiếc áo.
" Ấm quá..."
Jungkook nói nhỏ, hai mắt cũng dần nhắm lại vì mệt mỏi. Lúc ông Jeon phá được cánh cửa, cũng là lúc Jungkook đã ngủ say. Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, kêu người đỡ cậu sang phòng khác để ngủ còn bản thân thì lại một mình trầm ngâm ở đó.
Nếu Hwan Hajoon còn sống, ông có thể giết cậu ấy. Nhưng cậu ta cũng chết rồi, làm sao để biến mất mãi mãi đây.
Hwan Hajoon là một cậu nhóc rất đẹp trai và thông minh. Cậu ấy cùng tuổi với Jungkook. Khi vừa vào trường cấp ba, cậu ta vô cùng yêu thích Jeon Hanji, nên đã mải mê theo đuổi. Nhưng chính vì cứ bám lấy Hanji, nên việc Hajoon gặp được Jungkook cũng là đương nhiên. Sau một thời gian tiếp xúc, lúc đó đột nhiên cậu ấy nhận ra người mình thích không phải là Hanji mà chính là Jungkook.
Cậu ấy tuyên bố từ bỏ Jeon Hanji vì Jungkook. Khi đó Hajoon rất nổi tiếng trong trường, nên việc cậu ta bỏ rơi Hanji đã khiến ả rất mất mặt. Lại thấy Hajoon càng ngày lại càng thân thiết với Jungkook, trở thành một cặp đôi thân thiết. Đương nhiên Hanji không cam lòng.
Vì vậy ả đã vạch ra một kế hoạch, mà kẻ si mê bị dẫn dụ không hay biết lại chính là Hwan Hajoon. Jeon Hanji nói với cậu ấy rằng Jungkook rất chán ghét Jeon Gia, luôn muốn trốn khỏi đó nhưng lại không thể. Vì vậy nếu muốn mãi mãi bên cạnh Jungkook, hãy mang cậu ấy đi.
Lúc đó Hwan Hajoon yêu Jungkook say đắm, dĩ nhiên sẽ tin lời mà làm theo. Lừa Jungkook đi chơi sau đó tẩm thuốc mê rồi đưa cậu đến một căn nhà hoang chờ Hanji đưa xe tới đón. Nhưng cậu ta không thể ngờ tất cả chỉ là dối trá, Hanji đã tẩm thuốc cậu ta từ trước. Khi vừa đến đó cơ thể Hajoon đã nóng lên, đột nhiên ham muốn có được Jungkook chợt bùng phát. Cậu ấy cứ như vậy mà muốn chiếm đoạt Jungkook.
Nhưng không may, lúc đó Jungkook đã tỉnh lại. Cậu nhìn thấy Hajoon đang muốn cởi quần áo của mình liền vùng dậy đẩy hắn ra.
" Jungkook, tin mình. Mình chỉ muốn tốt cho cậu. Tin mình đi."
" Câm miệng!"
" Jungkook, cho mình đi. Mình muốn cậu!"
Hwan Hajoon điên cuồng lao tới Jungkook dù biết rằng bản thân mình không nên. Lại có một điều cậu ta không ngờ được, lúc nhìn thấy Jungkook ngồi im như tượng kia, những tưởng cậu đã chấp thuận. Không ngờ khi Hajoon vừa đến gần, Jungkook đã kéo khẩu súng từ trong áo ra.
Một phát bắn chết Hajoon.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Jeon Hanji và mọi người do ả cố tình dẫn đến để xem trò vui của Jungkook.
Và cả ánh mắt ngỡ ngàng của Hwan Hajoon.
Jungkook không một chút đau lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hwan Hajoon từ từ ngã gục xuống nền đất. Kể từ ngày đó, Jeon Jungkook cuối cùng cũng biết được, niềm tin chính là thứ ngu ngốc nhất trên đời này.
Thật sự ngu ngốc.
End15.
Jungkook bật cười nhìn người trước mặt đang khổ sở, vừa khóc lóc sợ hãi vừa van xin cậu tha mạng. Jungkook dùng lực kéo bà ta dậy rồi hất sang một bên. Lee Sanghe ngồi bệt trên sàn, gương mặt tái ngắt cứ như không còn một giọt máu, bà ta đưa tay lên xoa xoa cổ, khó khăn thở từng hơi nặng nhọc.
" Dì à, bộ dạng này thảm hại quá nhỉ?"
" Jeon Jungkook, tao không để...cho mày giết tao dễ... như vậy đâu!"
" Giết? Tôi không muốn giết bà. Bởi vì mạng sống của bà, thì phải do bà quyết định chứ. Một là..
"Một là thượng đế muốn như vậy, còn bằng không cũng phải tự tay ta."
Bởi vậy nên, tôi sẽ nhìn bà tự mình đau khổ đến chết. Sống không bằng chết!"
Nói rồi Jungkook rời đi, Lee Sanghe vẫn ngồi yên ở đó nhìn theo. Lúc đầu bà ta nghĩ Jungkook tính tình ngang bướng, nhất định khi trở về Hàn Quốc sẽ cùng với hai người anh em của cậu mà chống đối bà ta. Vì vậy bà ta tìm mọi cách để Yoongi đi công tác xa nhà, còn tạo điều kiện cho Ami đi đây đó du lịch. Cốt cũng chỉ muốn Jungkook không có ai bên cạnh mà làm càn. Nhưng Lee Sanghe thật không ngờ, Jungkook không cần ai cả, một thân một mình đứng lên lưng cọp, muốn tự tay cấu xé, phá nát bà ta. Vậy thì không thể dùng sức đấu với cậu nữa, mà phải dùng trí. Lee Sanghe không biết thời gian qua Jeon Jungkook đã làm gì ở Pháp, nhưng lúc cậu còn ở Hàn Quốc. Quá khứ đen tối của cậu bà ta đều biết tất cả.
Đến nước này, thì cái chết của Hwan Hajoon cũng không thể nào chôn vùi mãi được nữa.
________
Jeon Hanji mới sáng sớm đã chạy đến bệnh viện tìm Kim Taehyung. Nhìn thấy hắn ngoại trừ vết thương ở vai ra thì không còn bị thương ở đâu nữa. Ả thở phào, sau đó liền khóc lóc nức nở. Kim Taehyung cũng chỉ đành an ủi vài câu như là không sao, không đau lắm, mãi thì ả mới ngừng khóc. Hanji hỏi Kim Taehyung rằng vì sao lại có người muốn hại anh, hắn liền biết được Jungkook lại nói dối, đành xuôi theo cậu bảo rằng do mâu thuẫn trong làm ăn mà thôi.
Một lúc sau, khi Kim Seok Jin đến, Jeon Hanji mới rời khỏi. Anh ngồi xuống cạnh Kim Taehyung. Gương mặt có chút lo lắng, lúc sáng nghe báo tin Kim Taehyung phải nhập viện, Seok Jin đang làm nhiệm vụ của hắn giao cũng phải nhanh chóng trở về.
" Kim tổng, anh ổn chứ?"
" Ừm, không chết được."
" Kim tổng, anh còn đùa được sao? À mà chuyện anh nhờ tôi xác nhận, đúng thật là như vậy."
Kim Taehyung hơi nheo mày, bàn tay hắn khẽ chạm vào bã vai nơi có vết thương được băng bó dày cộm. Kim Seok Jin bên cạnh trước đó lúc biết được sự thật cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chuyện năm xưa lại có nhiều khúc mắc đến như vậy. Nhưng anh không ngờ Kim Taehyung đối với chuyện này lại thản nhiên như vậy.
Lại càng không ngờ, trái đất này thật là rất tròn.
" Kim tổng, ngài định giải quyết thế nào?"
" Cho qua đi.."
" Cho..cho qua sao? Ngài nói thật ư?"
Kim Taehyung không trả lời, hắn chỉ gật đầu một cái rồi ngã lưng ra sau, hai mắt chậm rãi nhắm lại, Seok Jin cũng biết hắn là muốn nghỉ ngơi. Anh tiến đến chỉnh độ cao của giường cho phù hợp rồi từ từ rời khỏi.
____
" Mệt mỏi không? Ha ha do cậu cả thôi."
" Tất cả là do cậu!"
" Mình sẽ không để cậu hạnh phúc đâu. Tất cả mọi thứ của cậu mình sẽ mang đi hết!"
" Kể cả hắn! Kể cả có là hắn!"
" Những ai làm cậu mỉm cười. Những ai làm cậu hạnh phúc. Những ai làm cậu ấm áp."
" Cậu sẽ chỉ được sống trong lạnh lẽo và cô độc! Mãi mãi! Mãi mãi..."
" Aaaaa..."
Jungkook bật dậy trong đêm, nước mắt cậu không biết từ khi nào đã thấm đẫm lấy khuôn mặt. Trước mắt Jungkook là một hình bóng lúc ẩn lúc hiện, cả người đầy máu. Cứ luôn miệng hỏi cậu rằng.
" Mệt mỏi không? Mệt mỏi không?"
" Jeon Jungkook. Cậu có đang mệt mỏi không?"
Jungkook đưa tay chộp lấy cái đèn ngủ bên cạnh ném mạnh về phía trước khiến nó vỡ vụn. Vẫn không được, nó vẫn còn ở đó, cậu đứng dậy vơ lấy tất cả mọi thứ trong tầm mắt mà ném về phía đó. Dù rằng bàn chân có giẫm lên đống thủy tinh vỡ cũng không hề thấy đau.
Vì Jungkook...đang sợ hãi.
" Chết đi! Mày đi chết đi! Biến đi!"
Cậu cứ ném mọi thứ, vừa ném vừa hét lên. Từ phòng cậu tiếng đổ vỡ vang lên làm cả Jeon Gia thức giấc. Ông Jeon được Ume dìu tới trước cửa phòng Jungkook. Ông cứ đập cửa mãi nhưng cậu vẫn không có ý định dừng lại. Bắt buộc ông Jeon phải cho người phá cửa phòng. Jungkook bên trong mặc kệ những người ở bên ngoài, cậu cứ điên cuồng ném mọi thứ. Bỗng Jungkook chộp được một chiếc áo, nó được cậu xếp gọn gàng để ở dưới gối. Chiếc áo có hương thơm, mùi hương ấm áp của Kim Taehyung. Jungkook chợt ngừng lại, cậu cầm lấy chiếc áo trên tay, rồi lại khẽ ôm nó vào lòng. Jungkook từ từ ngồi xuống giữa đống đổ nát, đôi bàn chân dính đầy máu của cậu từ từ co lại, cả cơ thể như cuốn tròn theo chiếc áo.
" Ấm quá..."
Jungkook nói nhỏ, hai mắt cũng dần nhắm lại vì mệt mỏi. Lúc ông Jeon phá được cánh cửa, cũng là lúc Jungkook đã ngủ say. Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, kêu người đỡ cậu sang phòng khác để ngủ còn bản thân thì lại một mình trầm ngâm ở đó.
Nếu Hwan Hajoon còn sống, ông có thể giết cậu ấy. Nhưng cậu ta cũng chết rồi, làm sao để biến mất mãi mãi đây.
Hwan Hajoon là một cậu nhóc rất đẹp trai và thông minh. Cậu ấy cùng tuổi với Jungkook. Khi vừa vào trường cấp ba, cậu ta vô cùng yêu thích Jeon Hanji, nên đã mải mê theo đuổi. Nhưng chính vì cứ bám lấy Hanji, nên việc Hajoon gặp được Jungkook cũng là đương nhiên. Sau một thời gian tiếp xúc, lúc đó đột nhiên cậu ấy nhận ra người mình thích không phải là Hanji mà chính là Jungkook.
Cậu ấy tuyên bố từ bỏ Jeon Hanji vì Jungkook. Khi đó Hajoon rất nổi tiếng trong trường, nên việc cậu ta bỏ rơi Hanji đã khiến ả rất mất mặt. Lại thấy Hajoon càng ngày lại càng thân thiết với Jungkook, trở thành một cặp đôi thân thiết. Đương nhiên Hanji không cam lòng.
Vì vậy ả đã vạch ra một kế hoạch, mà kẻ si mê bị dẫn dụ không hay biết lại chính là Hwan Hajoon. Jeon Hanji nói với cậu ấy rằng Jungkook rất chán ghét Jeon Gia, luôn muốn trốn khỏi đó nhưng lại không thể. Vì vậy nếu muốn mãi mãi bên cạnh Jungkook, hãy mang cậu ấy đi.
Lúc đó Hwan Hajoon yêu Jungkook say đắm, dĩ nhiên sẽ tin lời mà làm theo. Lừa Jungkook đi chơi sau đó tẩm thuốc mê rồi đưa cậu đến một căn nhà hoang chờ Hanji đưa xe tới đón. Nhưng cậu ta không thể ngờ tất cả chỉ là dối trá, Hanji đã tẩm thuốc cậu ta từ trước. Khi vừa đến đó cơ thể Hajoon đã nóng lên, đột nhiên ham muốn có được Jungkook chợt bùng phát. Cậu ấy cứ như vậy mà muốn chiếm đoạt Jungkook.
Nhưng không may, lúc đó Jungkook đã tỉnh lại. Cậu nhìn thấy Hajoon đang muốn cởi quần áo của mình liền vùng dậy đẩy hắn ra.
" Jungkook, tin mình. Mình chỉ muốn tốt cho cậu. Tin mình đi."
" Câm miệng!"
" Jungkook, cho mình đi. Mình muốn cậu!"
Hwan Hajoon điên cuồng lao tới Jungkook dù biết rằng bản thân mình không nên. Lại có một điều cậu ta không ngờ được, lúc nhìn thấy Jungkook ngồi im như tượng kia, những tưởng cậu đã chấp thuận. Không ngờ khi Hajoon vừa đến gần, Jungkook đã kéo khẩu súng từ trong áo ra.
Một phát bắn chết Hajoon.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Jeon Hanji và mọi người do ả cố tình dẫn đến để xem trò vui của Jungkook.
Và cả ánh mắt ngỡ ngàng của Hwan Hajoon.
Jungkook không một chút đau lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hwan Hajoon từ từ ngã gục xuống nền đất. Kể từ ngày đó, Jeon Jungkook cuối cùng cũng biết được, niềm tin chính là thứ ngu ngốc nhất trên đời này.
Thật sự ngu ngốc.
End15.
Danh sách chương