Sắc mặt nàng trở nên khó coi, nụ cười trên môi Ninh Trĩ cùng dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghi hoặc. Cô khó hiểu, khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Em nói sai gì sao?"
Thẩm Nghi Chi cố gắng điều chỉnh biểu tình chính mình, cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng vẫn là thất bại. Kỹ năng diễn xuất mà nàng luôn tự hào, giờ phút này lại hoàn toàn vô dụng.
"Thật sao? Thích một người... là sẽ không thay đổi sao?" Nàng nghe thấy chính mình hỏi ra câu ấy.
Ninh Trĩ ngơ ngác gật đầu, thích một người thì dĩ nhiên là sẽ không thay đổi, cô không nghĩ ra những lời đó có gì không đúng.
Vậy sáu năm xa cách đó thì sao? Tại sao em lại không thích nàng nữa? Chẳng lẽ tình cảm ngày xưa chỉ là giả dối? — Thẩm Nghi Chi hoang mang nghĩ vậy, nhưng không thể thốt ra lời.
Nàng không có tư cách để hỏi, chính nàng là người đã không cần Ninh Trĩ thích mình nữa.
"Thẩm Nghi Chi." Giọng Ninh Trĩ tràn đầy lo lắng, cô bước tới, đứng trước mặt Thẩm Nghi Chi, khẽ cúi người, chăm chú quan sát sắc mặt đối phương. "Chị không khỏe sao?"
Thẩm Nghi Chi chợt ý thức được mình thất thố, liền trấn tĩnh lại, bình tĩnh nói: "Không sao, em trước cứ tự chơi một chút đi, chị đi dọn bát đũa."
Nàng vừa đứng dậy, Ninh Trĩ liền nhíu mày, giữ lấy vai nàng, ấn nàng ngồi xuống trở lại, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: "Chị biết sắc mặt mình lúc này có bao nhiêu khó coi thế nào không?"
Hiếm khi Ninh Trĩ tỏ ra cứng rắn như vậy khiến Thẩm Nghi Chi có chút lạ lẫm. Nhưng Ninh Trĩ không hề thoái nhượng, vẫn cố chấp mà nhìn chằm chằm vào đối nàng, muốn đợi một lời giải thích, Thẩm Nghi Chi lảng tránh ánh mắt ấy.
Ninh Trĩ có chút thất vọng. Một lúc sau, cuối cùng cô vẫn là người nhượng bộ: "Nếu chị có tâm sự không muốn nói, có thể không cần nói cho em biết, nhưng nếu chị cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho em nha."
Nói xong, cô liếc nhìn mặt bàn đang bừa bộn, không chờ Thẩm Nghi Chi đáp lại đã tiếp lời: "Để em làm."
Ngôi nhà quá lớn, người ở lại quá ít, dù muốn tránh cũng không tránh được cái cảm giác trống trải. Nếu chỉ có hai người mà lại không nói gì, nỗi cô quạnh cứ như cỏ dại mọc khắp nơi, âm thầm lan rộng khắp nơi.
Động tác của Ninh Trĩ cũng không thể gọi là nhanh nhẹn, nhưng cũng chẳng lạ lẫm gì. Khi bà nội còn sống, cô cũng thường phụ giúp việc nhà.
Thẩm Nghi Chi ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ nhìn cô lần lượt thu dọn từng chiếc bát, chiếc đĩa.
Sắc mặt cô đanh lại, rõ ràng là đang không vui. Trong lòng Thẩm Nghi Chi cuộn trào, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng nổi.
Nàng không hiểu nổi vì sao mình lại phản ứng khác thường như vậy.
Từng chuyện nhỏ nhặt, lẽ ra nàng không nên bận tâm, thế mà lại để tâm.
Nàng không nên để tâm việc Ninh Trĩ thích Nguyễn Nhân Mộng, vậy mà nàng lại không thể khống chế được chính mình.
Nàng càng không nên bận lòng chuyện thích năm xưa, cái tình cảm đã xảy ra cách đây sáu năm, thậm chí nàng nên cảm thấy may mắn mới phải.
Nếu đó là giả, hoặc khi ấy Ninh Trĩ chưa từng thực lòng thích nàng nhu vậy, thì suốt sáu năm qua Ninh Trĩ đâu cần phải đau khổ vì một người. Cuộc sống của cô hẳn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như bất kỳ đứa trẻ nào trong độ tuổi dậy thì, vui vẻ khỏe mạnh, chỉ cần lo nghĩ về những bài thi khó nhằn trên lớp.
Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi vẫn lờ mờ hiểu được lý do cho sự khác thường trong lòng mình. Bởi vì... Ninh Trĩ giờ đã biết Nguyễn Nhân Mộng là một người có thật.
Quả thật có người đó tồn tại, người mà Ninh Trĩ đã từng đắm chìm trong vai diễn, từng khóc nức nở trong nỗi đau không thể chịu đựng nổi, từng thì thầm gọi tên cô ấy vô số lần, là một người có thật.
Thẩm Nghi Chi nằm mơ cũng không ngờ chính mình lại nhỏ nhen đến như vậy.
Nàng cố gắng trấn an bản thân, điều chỉnh cảm xúc, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh và vững vàng như thường ngày.
Ninh Trĩ sau khi dọn dẹp xong thì bước ra, đi đến trước mặt Thẩm Nghi Chi, định bảo nàng đi nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Nghi Chi lại giữ chặt tay cô, ánh mắt hiện lên vẻ yếu mềm mà trước nay chưa từng có.
"Đừng giận nữa." Giọng nàng nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ninh Trĩ nhìn nàng, dù trong lòng vẫn có chút không vui, nhưng cũng không thể thốt ra một lời nặng nề nào với Thẩm Nghi Chi.
Một lúc sau, cô cúi đầu, dịu giọng nói: "Được rồi, nhưng chị cũng đừng buồn nữa."
Thẩm Nghi Chi đứng lên, vẫn không buông tay, kéo Ninh Trĩ cùng lên lầu.
Ninh Trĩ cũng nắm lấy tay nàng, đi bên cạnh.
"Chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ, tối nay nghỉ ngơi cho tốt," Thẩm Nghi Chi đề nghị.
Ninh Trĩ dụi dụi mắt, đáp: "Ừ, em cũng có chút mệt."
Cô tìm quần áo ngủ của mình, rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Nghi Chi đợi một lát ở ngoài, sau đó quay vào phòng khách.
Ninh Trĩ không có tâm trạng ngâm bồn tắm, nên rất nhanh đã ra ngoài. Không thấy Thẩm Nghi Chi trong phòng ngủ, cô nghĩ một chút rồi đi sang phòng khách, quả nhiên đèn phòng tắm ở đó đang sáng.
Căn phòng này chính là nơi mà đêm đó, hai người họ đã ở bên nhau.
Ninh Trĩ lặng lẽ quan sát xung quanh một vòng rồi ngồi xuống mép giường.
Không biết Thẩm Nghi Chi đã dặn dò người quản gia thế nào mà dù hai người vắng mặt đã lâu, căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chăn ga gối đệm đều mới tinh.
Ninh Trĩ cầm gối lên vuốt nhẹ, rồi vứt sang một bên, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Tin tức về bộ phim điện ảnh ngày càng nhiều, còn có không ít nội dung liên quan đến buổi gặp gỡ sau buổi chiếu.
Cô lướt một lúc thì thấy một video fan hỏi mình có thích Nguyễn Nhân Mộng hay không.
Khi trả lời, cô không thấy có gì đặc biệt, nhưng lúc này xem lại video, lại có một cảm giác kỳ quặc không nói nên lời.
Cô lướt xuống đọc bình luận, quả nhiên không chỉ mình cô cảm thấy vậy, bình luận đầu tiên là: "Sao mình thấy câu hỏi này nghe quái quái nhỉ?"
Bên dưới là các bình luận giải thích:
"Fan đẩy thuyền CP rồi."
"Từng thấy fan ship nhân vật, cũng từng thấy ship diễn viên, lần đầu thấy ship cả diễn viên với nhân vật. Tỷ muội đẩy thuyền cũng dữ dằn thật."
Không trách được vì sao lúc nghe cô nói thích, fan kia lại có biểu cảm mãn nguyện đến vậy.
Người đăng video chính là fan đã hỏi câu đó. Tên tài khoản là 'Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy', vừa nhìn là biết fan của cô.
Ninh Trĩ cạn lời, xác định đây là tài khoản phụ, liền để lại một bình luận: "Đừng đẩy thuyền linh tinh."
Tài khoản "Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy" không trả lời bình luận nào khác, chỉ trả lời lại cô, giọng điệu khiêu khích: "Liên quan gì đến cô?"
Tiểu cẩu có thể có ý gì xấu: "?"
"Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy" liền đáp ngay: "Fan Thẩm Nghi Chi đừng có bám vào đây."
Ninh Trĩ vô cùng kinh ngạc, fan hai nhà sao lại có quan hệ tệ đến vậy? Càng nghĩ càng phiền lòng, nếu chỉ là không ship cô và Thẩm Nghi Chi còn tạm chấp nhận, đằng này đến cả fan cũng không ưa gì nhau, một đám đúng là chẳng có mắt nhìn.
Nếu là ngày thường, cô đã sớm mách Thẩm Nghi Chi rồi. Nhưng bây giờ, cô không muốn nói một chữ nào, bởi vì Thẩm Nghi Chi cũng giống như vậy với cô, rõ ràng trong lòng có tâm sự, vậy mà lại chẳng chịu mở lời.
Ninh Trĩ cụp đầu xuống, buồn bã ủ rũ, giống như một chú cún nhỏ đáng thương đến cái đuôi rũ xuống không buồn vẫy.
Là do mình vẫn chưa đủ đáng tin sao? Cô bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Không phải cô tự cao đến mức muốn Thẩm Nghi Chi hoàn toàn dựa vào mình. Cô chỉ hy vọng, nếu Thẩm Nghi Chi gặp chuyện khó khăn, cô có thể giúp được, ít nhất cũng là người có thể chia sẻ, chứ không phải đến tư cách biết chuyện cũng không có.
Ninh Trĩ khẽ thở dài một tiếng, sống lưng chùng xuống, chiếc điện thoại cũng bị ném sang một bên, không còn hứng thú gì nữa.
Thẩm Nghi Chi tắm xong đi ra, thấy Ninh Trĩ đang ngồi ở mép giường cúi đầu trầm ngâm, có phần bất ngờ, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại sang đây?"
Ninh Trĩ chẳng muốn để ý đến nàng, gương mặt rõ ràng viết: "Em đây là đang không vui, tốt nhất chị nên hỏi thêm vài lần nữa."
Thẩm Nghi Chi nhìn cô, trong mắt hiện lên chút ý cười. Nàng bước tới trước mặt Ninh Trĩ, gương mặt người kia liền dịu xuống, dường như muốn nói: "Cũng hơi vui vui rồi, hỏi thêm một lần nữa là sẽ chịu nói chuyện."
Thẩm Nghi Chi bật cười. Bỗng nhiên nàng cảm thấy, bất kể là Ninh Trĩ từng hay dựa dẫm vào nàng năm xưa, hay Ninh Trĩ miệng luôn nói ghét nàng khi vừa gặp lại, hoặc là Ninh Trĩ đang ngồi trước mặt, vừa bướng bỉnh vừa ương ngạnh này. Tất cả đều mềm mại như nhau, lúc giận cũng thật dễ dỗ, chỉ cần nàng ở bên cạnh, là có thể khiến Ninh Trĩ vui vẻ trở lại.
Một nỗi chua xót len lỏi trong lòng nàng, Thẩm Nghi Chi gọi một tiếng: "Ninh Trĩ."
Ninh Trĩ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo, thành thật, giống hệt như năm xưa khi còn nhỏ.
Thẩm Nghi Chi nhìn vào đôi mắt ấy, như đang hoài niệm, cũng như đang tiếc nuối, khẽ nói: "Năm em mười bốn tuổi, đã rất thích chị."
Đã lâu rồi họ không nhắc lại chuyện này. Giờ phút này được Thẩm Nghi Chi chủ động đề cập, Ninh Trĩ ngẩn người một chút, nhưng không còn bối rối hay tránh né nữa. Cô gật đầu, đáp: "Đúng vậy, em rất rất thích chị."
Cô không phủ nhận, cũng không cho rằng đó là một sai lầm. Huống hồ sau khi biết Thẩm Nghi Chi vẫn luôn nhớ đến mình, tất cả những oán trách hay băn khoăn của cô, đều tan biến cả rồi.
Ninh Trĩ khẽ cười, giọng mang theo chút oán trách, trách Thẩm Nghi Chi "lạnh lùng": "Chị thì khác, không thích em, dù có thêm một lần nữa, kết quả vẫn sẽ không thay đổi."
Thẩm Nghi Chi không thể phản bác, trong lòng càng thêm áy náy.
Sự trách móc nho nhỏ hiện lên trên gương mặt Ninh Trĩ khiến tim nàng như trĩu nặng, dường như nàng chưa từng có cách nào khiến Ninh Trĩ được như ý.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Trĩ như để an ủi, cố gắng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại trở nên khó khăn: "Chỉ là Ninh Ninh, nếu như khi đó chuyện kia không xảy ra, chúng ta không từng chia xa, vẫn giữ nguyên mối quan hệ ban đầu, đợi em trưởng thành... nhất định chị sẽ rung động. Có khi còn là chị thích em trước, là chị đoán được lòng em trước, là chị vì không chắc chắn mà lo được lo mất, không dám thổ lộ. Chỉ là nếu như mọi thứ diễn ra như vậy, liệu chúng ta sẽ tự nhiên mà đến với nhau, hoặc là em sẽ thích người khác, và nói với người ấy rằng, em chỉ thích mình cô ấy, trăm năm cũng sẽ không thay đổi?"
Cảm xúc chất chứa suốt cả đêm, đến khoảnh khắc này cuối cùng cũng hé mở một góc.
--- HẾT CHƯƠNG 80 ---
Thẩm Nghi Chi cố gắng điều chỉnh biểu tình chính mình, cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng vẫn là thất bại. Kỹ năng diễn xuất mà nàng luôn tự hào, giờ phút này lại hoàn toàn vô dụng.
"Thật sao? Thích một người... là sẽ không thay đổi sao?" Nàng nghe thấy chính mình hỏi ra câu ấy.
Ninh Trĩ ngơ ngác gật đầu, thích một người thì dĩ nhiên là sẽ không thay đổi, cô không nghĩ ra những lời đó có gì không đúng.
Vậy sáu năm xa cách đó thì sao? Tại sao em lại không thích nàng nữa? Chẳng lẽ tình cảm ngày xưa chỉ là giả dối? — Thẩm Nghi Chi hoang mang nghĩ vậy, nhưng không thể thốt ra lời.
Nàng không có tư cách để hỏi, chính nàng là người đã không cần Ninh Trĩ thích mình nữa.
"Thẩm Nghi Chi." Giọng Ninh Trĩ tràn đầy lo lắng, cô bước tới, đứng trước mặt Thẩm Nghi Chi, khẽ cúi người, chăm chú quan sát sắc mặt đối phương. "Chị không khỏe sao?"
Thẩm Nghi Chi chợt ý thức được mình thất thố, liền trấn tĩnh lại, bình tĩnh nói: "Không sao, em trước cứ tự chơi một chút đi, chị đi dọn bát đũa."
Nàng vừa đứng dậy, Ninh Trĩ liền nhíu mày, giữ lấy vai nàng, ấn nàng ngồi xuống trở lại, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: "Chị biết sắc mặt mình lúc này có bao nhiêu khó coi thế nào không?"
Hiếm khi Ninh Trĩ tỏ ra cứng rắn như vậy khiến Thẩm Nghi Chi có chút lạ lẫm. Nhưng Ninh Trĩ không hề thoái nhượng, vẫn cố chấp mà nhìn chằm chằm vào đối nàng, muốn đợi một lời giải thích, Thẩm Nghi Chi lảng tránh ánh mắt ấy.
Ninh Trĩ có chút thất vọng. Một lúc sau, cuối cùng cô vẫn là người nhượng bộ: "Nếu chị có tâm sự không muốn nói, có thể không cần nói cho em biết, nhưng nếu chị cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho em nha."
Nói xong, cô liếc nhìn mặt bàn đang bừa bộn, không chờ Thẩm Nghi Chi đáp lại đã tiếp lời: "Để em làm."
Ngôi nhà quá lớn, người ở lại quá ít, dù muốn tránh cũng không tránh được cái cảm giác trống trải. Nếu chỉ có hai người mà lại không nói gì, nỗi cô quạnh cứ như cỏ dại mọc khắp nơi, âm thầm lan rộng khắp nơi.
Động tác của Ninh Trĩ cũng không thể gọi là nhanh nhẹn, nhưng cũng chẳng lạ lẫm gì. Khi bà nội còn sống, cô cũng thường phụ giúp việc nhà.
Thẩm Nghi Chi ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ nhìn cô lần lượt thu dọn từng chiếc bát, chiếc đĩa.
Sắc mặt cô đanh lại, rõ ràng là đang không vui. Trong lòng Thẩm Nghi Chi cuộn trào, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng nổi.
Nàng không hiểu nổi vì sao mình lại phản ứng khác thường như vậy.
Từng chuyện nhỏ nhặt, lẽ ra nàng không nên bận tâm, thế mà lại để tâm.
Nàng không nên để tâm việc Ninh Trĩ thích Nguyễn Nhân Mộng, vậy mà nàng lại không thể khống chế được chính mình.
Nàng càng không nên bận lòng chuyện thích năm xưa, cái tình cảm đã xảy ra cách đây sáu năm, thậm chí nàng nên cảm thấy may mắn mới phải.
Nếu đó là giả, hoặc khi ấy Ninh Trĩ chưa từng thực lòng thích nàng nhu vậy, thì suốt sáu năm qua Ninh Trĩ đâu cần phải đau khổ vì một người. Cuộc sống của cô hẳn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như bất kỳ đứa trẻ nào trong độ tuổi dậy thì, vui vẻ khỏe mạnh, chỉ cần lo nghĩ về những bài thi khó nhằn trên lớp.
Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi vẫn lờ mờ hiểu được lý do cho sự khác thường trong lòng mình. Bởi vì... Ninh Trĩ giờ đã biết Nguyễn Nhân Mộng là một người có thật.
Quả thật có người đó tồn tại, người mà Ninh Trĩ đã từng đắm chìm trong vai diễn, từng khóc nức nở trong nỗi đau không thể chịu đựng nổi, từng thì thầm gọi tên cô ấy vô số lần, là một người có thật.
Thẩm Nghi Chi nằm mơ cũng không ngờ chính mình lại nhỏ nhen đến như vậy.
Nàng cố gắng trấn an bản thân, điều chỉnh cảm xúc, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh và vững vàng như thường ngày.
Ninh Trĩ sau khi dọn dẹp xong thì bước ra, đi đến trước mặt Thẩm Nghi Chi, định bảo nàng đi nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Nghi Chi lại giữ chặt tay cô, ánh mắt hiện lên vẻ yếu mềm mà trước nay chưa từng có.
"Đừng giận nữa." Giọng nàng nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ninh Trĩ nhìn nàng, dù trong lòng vẫn có chút không vui, nhưng cũng không thể thốt ra một lời nặng nề nào với Thẩm Nghi Chi.
Một lúc sau, cô cúi đầu, dịu giọng nói: "Được rồi, nhưng chị cũng đừng buồn nữa."
Thẩm Nghi Chi đứng lên, vẫn không buông tay, kéo Ninh Trĩ cùng lên lầu.
Ninh Trĩ cũng nắm lấy tay nàng, đi bên cạnh.
"Chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ, tối nay nghỉ ngơi cho tốt," Thẩm Nghi Chi đề nghị.
Ninh Trĩ dụi dụi mắt, đáp: "Ừ, em cũng có chút mệt."
Cô tìm quần áo ngủ của mình, rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Nghi Chi đợi một lát ở ngoài, sau đó quay vào phòng khách.
Ninh Trĩ không có tâm trạng ngâm bồn tắm, nên rất nhanh đã ra ngoài. Không thấy Thẩm Nghi Chi trong phòng ngủ, cô nghĩ một chút rồi đi sang phòng khách, quả nhiên đèn phòng tắm ở đó đang sáng.
Căn phòng này chính là nơi mà đêm đó, hai người họ đã ở bên nhau.
Ninh Trĩ lặng lẽ quan sát xung quanh một vòng rồi ngồi xuống mép giường.
Không biết Thẩm Nghi Chi đã dặn dò người quản gia thế nào mà dù hai người vắng mặt đã lâu, căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chăn ga gối đệm đều mới tinh.
Ninh Trĩ cầm gối lên vuốt nhẹ, rồi vứt sang một bên, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Tin tức về bộ phim điện ảnh ngày càng nhiều, còn có không ít nội dung liên quan đến buổi gặp gỡ sau buổi chiếu.
Cô lướt một lúc thì thấy một video fan hỏi mình có thích Nguyễn Nhân Mộng hay không.
Khi trả lời, cô không thấy có gì đặc biệt, nhưng lúc này xem lại video, lại có một cảm giác kỳ quặc không nói nên lời.
Cô lướt xuống đọc bình luận, quả nhiên không chỉ mình cô cảm thấy vậy, bình luận đầu tiên là: "Sao mình thấy câu hỏi này nghe quái quái nhỉ?"
Bên dưới là các bình luận giải thích:
"Fan đẩy thuyền CP rồi."
"Từng thấy fan ship nhân vật, cũng từng thấy ship diễn viên, lần đầu thấy ship cả diễn viên với nhân vật. Tỷ muội đẩy thuyền cũng dữ dằn thật."
Không trách được vì sao lúc nghe cô nói thích, fan kia lại có biểu cảm mãn nguyện đến vậy.
Người đăng video chính là fan đã hỏi câu đó. Tên tài khoản là 'Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy', vừa nhìn là biết fan của cô.
Ninh Trĩ cạn lời, xác định đây là tài khoản phụ, liền để lại một bình luận: "Đừng đẩy thuyền linh tinh."
Tài khoản "Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy" không trả lời bình luận nào khác, chỉ trả lời lại cô, giọng điệu khiêu khích: "Liên quan gì đến cô?"
Tiểu cẩu có thể có ý gì xấu: "?"
"Ninh Trĩ trĩ làm sao vậy" liền đáp ngay: "Fan Thẩm Nghi Chi đừng có bám vào đây."
Ninh Trĩ vô cùng kinh ngạc, fan hai nhà sao lại có quan hệ tệ đến vậy? Càng nghĩ càng phiền lòng, nếu chỉ là không ship cô và Thẩm Nghi Chi còn tạm chấp nhận, đằng này đến cả fan cũng không ưa gì nhau, một đám đúng là chẳng có mắt nhìn.
Nếu là ngày thường, cô đã sớm mách Thẩm Nghi Chi rồi. Nhưng bây giờ, cô không muốn nói một chữ nào, bởi vì Thẩm Nghi Chi cũng giống như vậy với cô, rõ ràng trong lòng có tâm sự, vậy mà lại chẳng chịu mở lời.
Ninh Trĩ cụp đầu xuống, buồn bã ủ rũ, giống như một chú cún nhỏ đáng thương đến cái đuôi rũ xuống không buồn vẫy.
Là do mình vẫn chưa đủ đáng tin sao? Cô bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Không phải cô tự cao đến mức muốn Thẩm Nghi Chi hoàn toàn dựa vào mình. Cô chỉ hy vọng, nếu Thẩm Nghi Chi gặp chuyện khó khăn, cô có thể giúp được, ít nhất cũng là người có thể chia sẻ, chứ không phải đến tư cách biết chuyện cũng không có.
Ninh Trĩ khẽ thở dài một tiếng, sống lưng chùng xuống, chiếc điện thoại cũng bị ném sang một bên, không còn hứng thú gì nữa.
Thẩm Nghi Chi tắm xong đi ra, thấy Ninh Trĩ đang ngồi ở mép giường cúi đầu trầm ngâm, có phần bất ngờ, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại sang đây?"
Ninh Trĩ chẳng muốn để ý đến nàng, gương mặt rõ ràng viết: "Em đây là đang không vui, tốt nhất chị nên hỏi thêm vài lần nữa."
Thẩm Nghi Chi nhìn cô, trong mắt hiện lên chút ý cười. Nàng bước tới trước mặt Ninh Trĩ, gương mặt người kia liền dịu xuống, dường như muốn nói: "Cũng hơi vui vui rồi, hỏi thêm một lần nữa là sẽ chịu nói chuyện."
Thẩm Nghi Chi bật cười. Bỗng nhiên nàng cảm thấy, bất kể là Ninh Trĩ từng hay dựa dẫm vào nàng năm xưa, hay Ninh Trĩ miệng luôn nói ghét nàng khi vừa gặp lại, hoặc là Ninh Trĩ đang ngồi trước mặt, vừa bướng bỉnh vừa ương ngạnh này. Tất cả đều mềm mại như nhau, lúc giận cũng thật dễ dỗ, chỉ cần nàng ở bên cạnh, là có thể khiến Ninh Trĩ vui vẻ trở lại.
Một nỗi chua xót len lỏi trong lòng nàng, Thẩm Nghi Chi gọi một tiếng: "Ninh Trĩ."
Ninh Trĩ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo, thành thật, giống hệt như năm xưa khi còn nhỏ.
Thẩm Nghi Chi nhìn vào đôi mắt ấy, như đang hoài niệm, cũng như đang tiếc nuối, khẽ nói: "Năm em mười bốn tuổi, đã rất thích chị."
Đã lâu rồi họ không nhắc lại chuyện này. Giờ phút này được Thẩm Nghi Chi chủ động đề cập, Ninh Trĩ ngẩn người một chút, nhưng không còn bối rối hay tránh né nữa. Cô gật đầu, đáp: "Đúng vậy, em rất rất thích chị."
Cô không phủ nhận, cũng không cho rằng đó là một sai lầm. Huống hồ sau khi biết Thẩm Nghi Chi vẫn luôn nhớ đến mình, tất cả những oán trách hay băn khoăn của cô, đều tan biến cả rồi.
Ninh Trĩ khẽ cười, giọng mang theo chút oán trách, trách Thẩm Nghi Chi "lạnh lùng": "Chị thì khác, không thích em, dù có thêm một lần nữa, kết quả vẫn sẽ không thay đổi."
Thẩm Nghi Chi không thể phản bác, trong lòng càng thêm áy náy.
Sự trách móc nho nhỏ hiện lên trên gương mặt Ninh Trĩ khiến tim nàng như trĩu nặng, dường như nàng chưa từng có cách nào khiến Ninh Trĩ được như ý.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Trĩ như để an ủi, cố gắng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại trở nên khó khăn: "Chỉ là Ninh Ninh, nếu như khi đó chuyện kia không xảy ra, chúng ta không từng chia xa, vẫn giữ nguyên mối quan hệ ban đầu, đợi em trưởng thành... nhất định chị sẽ rung động. Có khi còn là chị thích em trước, là chị đoán được lòng em trước, là chị vì không chắc chắn mà lo được lo mất, không dám thổ lộ. Chỉ là nếu như mọi thứ diễn ra như vậy, liệu chúng ta sẽ tự nhiên mà đến với nhau, hoặc là em sẽ thích người khác, và nói với người ấy rằng, em chỉ thích mình cô ấy, trăm năm cũng sẽ không thay đổi?"
Cảm xúc chất chứa suốt cả đêm, đến khoảnh khắc này cuối cùng cũng hé mở một góc.
--- HẾT CHƯƠNG 80 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương