Thẳng đến khi bản nhạc kết thúc.
Ninh Trĩ vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng, nhìn về hướng phòng ngủ của Thẩm Nghi Chi.
Cô có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của chính mình, nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng rì rầm rất nhỏ từ lỗ thông khí.
Nhưng cô không nghe thấy một chút động tĩnh nào từ bên kia bức tường, không nghe thấy tiếng động tĩnh của Thẩm Nghi Chi.
Cô cứng đờ mà cúi đầu, trên điện thoại giao diện "Cùng nhau nghe ca" vẫn chưa biến mất, hai hình đại diện vẫn nằm cạnh nhau, khoảng cách vẫn là 3 mét.
Ninh Trĩ hít một hơi thật sâu, lập tức cố tìm một lời giải thích hợp lý cho tình huống trước mắt, cô chạm vài cái lên màn hình, mở phần phản hồi lỗi, bắt đầu gõ vào khung nhập: "Định vị sai, hiển thị khoảng cách không đúng, làm ơn sửa lỗi này."
Gõ xong, cô lại không gửi đi. Là lỗi thật sao? Cô tự hỏi, trong lòng trào lên một cơn hoang mang sợ hãi không tên.
Cánh cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ hai tiếng gõ ngắn, Ninh Trĩ giật mình hoảng sợ quay phắt đầu lại, tiếng nhạc đã ngưng, tiếp theo là tiếng tay ấn xuống chốt cửa, rồi cửa bị đẩy ra,Thẩm Nghi Chi xuất hiện ở đó.
Không phải lỗi, là nàng thật, Thẩm Nghi Chi chính là 0929, Ninh Trĩ giống như không hoàn toàn nhận thức mà nhìn nàng.
Thẩm Nghi Chi tiện tay khép cửa lại, lưng gần như dán sát vào mặt gỗ, nàng dừng một chút rồi mới bước về phía Ninh Trĩ.
Nàng mặc bộ đồ ngủ mềm mại, đã qua tẩy trang, gương mặt không còn lớp son phấn sắc sảo, trở về dáng vẻ năm nào khiến Ninh Trĩ đem lòng cảm mến một chị hàng xóm gần gũi, mà không phải nữ ảnh hậu xa xôi không thể với tới.
Nếu là trong tình huống khác, thấy Thẩm Nghi Chi đến như vậy, Ninh Trĩ chắc chắn sẽ không thể rời mắt, sẽ rung động, sẽ lúng túng cuống cuồng tìm cách che giấu cảm xúc, nhưng hiện tại cô không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.
Thẩm Nghi Chi đứng đó, thần sắc thoạt nhìn có hơi hoảng sợ, áy náy xen lẫn chần chừ, trong đầu Ninh Trĩ lập tức hiện lên từng đoạn đối thoại giữa mình và 0929.
Cô nhớ mình đã nói với 0929, cô thích xem phim.
Vậy nên, đêm nay Thẩm Nghi Chi bao trọn cả rạp chiếu phim.
Cô nói mình từng giận đến phát điên, bởi vì người kia cùng người khác bước trên thảm đỏ.
Thế là không lâu sau đó, Thẩm Nghi Chi đến nói với cô rằng, nàng muốn đi cùng Ninh Trĩ, còn giải thích rằng chuyện Kiều Thuần là do công ty sắp đặt, nàng hoàn toàn không hay biết gì.
0929 chưa từng hỏi cô về thảm đỏ, chưa từng tò mò về nghề nghiệp của cô, một từ như thảm đỏ luôn gắn liền với minh tinh, nhưng 0929 lại chẳng hề thắc mắc, bởi vì... nàng ấy vẫn luôn biết.
Ninh Trĩ bỗng nhớ lại lúc mình đăng ký tài khoản trên ứng dụng "Màu Cam", khi ấy Thẩm Nghi Chi đứng bên cạnh cô trong thang máy, hai người rất gần, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là Thẩm Nghi Chi có thể thấy rõ nội dung màn hình của cô.
Cô còn nhớ lại những cuộc trò chuyện khi hai người mới quen, giờ nghĩ lại, từng câu từng chữ, từng lần hỏi han ấy đều mang theo ẩn ý, như từng bước thăm dò.
"Tại sao?" Ninh Trĩ khẽ hỏi.
Cô dường như đã biết tất cả, bởi vì sự thật đã bày ra ngay trước mắt, nhưng lại như không hiểu gì cả, bởi cô không tài nào lý giải được vì sao Thẩm Nghi Chi lại làm như vậy.
Vì sao phải giả mạo thân phận để tiếp cận cô? Vì sao phải từng bước giành được sự tín nhiệm, khai quật những bí mật sâu kín nhất của cô, rồi lại dùng thân phận Thẩm Nghi Chi, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở bên cô như thể chẳng có gì đáng nói?
Nàng làm như vậy là vì muốn cái gì chứ?
Ánh mắt Ninh Trĩ đầy hoang mang, giống như một chú tiểu cẩu lần đầu tiên được bế ra khỏi cửa, ngơ ngác nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia, vô vàn những điều khó hiểu, xen lẫn kinh hoảng.
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống bên mép giường, Ninh Trĩ giật mình lùi lại một chút, thân mình chạm phải ga giường phát ra tiếng sột soạt rất khẽ, nhưng đối với cô tiếng đó lại giống như tiếng sấm nện thẳng vào lòng.
Cô siết chặt mép chăn, cơ thể khẽ co lại lùi về phía sau.
Thẩm Nghi Chi nhận ra cô đang mâu thuẫn, nàng nhất thời không lên tiếng.
Giữa hai người chỉ cách nhau chừng một mét, nhưng đối với Ninh Trĩ, khoảng cách một mét này lại như một vực thẳm, xa đến mức bóng dáng Thẩm Nghi Chi cũng dường như mơ hồ.
"Tại sao?" Ninh Trĩ lại hỏi lần nữa, cô vẫn là không thể tin mọi chuyện lại như vậy, dù sự thật rõ ràng Thẩm Nghi Chi đang đứng trước mặt cô.
"Bởi vì..." Giọng Thẩm Nghi Chi khẽ run, nàng nghiêng người về phía Ninh Trĩ, một tay chống lên mép giường, các khớp ngón tay vì siết quá mạnh mà trở nên trắng bệch, nhưng giọng nói nàng vẫn cố giữ ổn định, dù sao nàng cũng là diễn viên, nắm bắt và kiềm chế cảm xúc là kỹ năng cơ bản nhất.
Nàng không thể để mình hoảng loạn, không thể để mọi thứ vỡ vụn như dậu đổ bình leo ngay lúc này.
Ánh mắt Ninh Trĩ dừng trên người Thẩm Nghi Chi, không sắc bén, nhưng lại vô cùng cố chấp, tựa như một hai phải nhận được câu trả lời từ nàng.
Thẩm Nghi Chi càng thêm hoảng hốt, nàng chỉ có thể thành thật: "Bởi vì ngay từ đầu, tôi muốn biết em ở đoàn phim có vui vẻ không, muốn biết em nghĩ gì về tôi, nhưng khi ấy em không chịu nói chuyện, không muốn tiếp xúc với tôi, nên tôi đành phải dùng đến cách này."
Ánh mắt Ninh Trĩ giống như đang xem một cái gì rất rất bí ẩn : "Vì sao chị lại quan tâm tôi nghĩ như thế nào về chị?"
"Bởi vì lúc đó... tôi chỉ muốn... chúng ta quay về mối quan hệ như trước kia." Thẩm Nghi Chi lại nói.
Nàng nói rất chậm, từng từ từng chữ ngập ngừng thật lâu, nói xong ánh mắt liền dời đi, không còn đối diện với Ninh Trĩ. Ninh Trĩ rất nhạy bén, lập tức bắt được trọng tâm trong lời nàng nói, tiếp tục truy hỏi: "Khi ấy muốn..., vậy sau này thì sao? Sau này chị không muốn nữa sao?"
"Sau này...sau này, có người nói với tôi, em đã trưởng thành rồi." Thẩm Nghi Chi nói đến đây, khóe môi nàng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng, khiến Ninh Trĩ thoáng chút nghi hoặc, cau mày hỏi: "Trưởng thành rồi thì sao?"
Thẩm Nghi Chi bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cho buồn cười, Ninh Trĩ không hợp với sự nghiêm túc. Đôi mắt tròn tròn, mềm mại như tiểu cẩu, dù cố gắng tỏ ra nghiêm túc thế nào cũng mang theo vẻ yếu đuối, thật khiến người ta chỉ muốn vỗ về.
Nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, Thẩm Nghi Chi liền không thể nào cười nổi.
Nàng bỗng nhớ đến tối qua, Ninh Trĩ nói với 0929 rằng: "Yêu không bao giờ sai thời điểm, dù muộn bao nhiêu cũng không tính là trễ.", nhưng giờ cô đã biết nàng chính là 0929, không biết lời này... còn tính không?
"Tôi vẫn luôn nhớ rõ tuổi của em, nhưng không hiểu sao tôi đều không thể nào gắn hình ảnh em với tuổi hai mươi. Cho đến khi có người nhắc nhở, tôi mới ý thức nhận ra, cho dù tôi có muốn hay không, thì em thực sự cũng không còn là đứa trẻ nữa, tôi không thể nào lại dùng phương thức trước kia mà đối đãi với em."
Tâm trí Ninh Trĩ thoáng chấn động một chút, muốn hỏi nàng cái gì mà cho dù nàng có muốn hay không, chẳng lẽ nàng không muốn cô lớn lên sao? Nhưng hơi hơi hé miệng, lại cảm thấy tốt nhất là không nên ngắt lời nàng, lời nói tiếp theo của nàng là rất quan trọng.
Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Và sau này, dần dần tôi nhận ra, có lẽ chúng ta không nhất thiết phải quay về như trước kia. Có lẽ, chúng ta... còn có thể bắt đầu một mối quan hệ khác."
Nàng không nói trắng ra, nhưng nàng biết rõ Ninh Trĩ chắc chắn sẽ hiểu được.
Ninh Trĩ lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to kinh ngạc. Nhưng chỉ vài giây sau, vẻ kinh ngạc ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. Cô nhìn Thẩm Nghi Chi đầy cảnh giác, như thể đang đánh giá xem lời cô nói là thật hay giả.
Trong lòng Thẩm Nghi Chi chợt dâng lên một trận khổ sở, nặng nề như một tảng đá rơi xuống đáy hồ sâu, nàng đã tưởng tượng vô số lần về khoảnh khắc này, nhưng chưa bao giờ hình dung nó sẽ diễn ra như vậy, nàng từng hy vọng sẽ thấy một biểu cảm khác trên gương mặt Ninh Trĩ.
Có thể là vui mừng, là bất ngờ, thậm chí là lúng túng không biết từ chối ra sao, nhưng không nên là vẻ nghi ngờ, một vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng nàng.
Ninh Trĩ chậm chạp nhớ lại, 0929 từng nói nàng ấy đã thích một người, người đó chính là người mà nàng đã kết hôn.
Toàn thân cô như hóa đá, không thể tin được. Trái tim dường như đi trước lý trí, đập loạn không thể kiểm soát. Cô khẽ hé môi, giọng nói lạc đi vì nghi hoặc: "Vậy... người kia chính là..."
Người mà 0929 từng miêu tả, người mà nàng ấy yêu, người mà nàng ấy đã kết hôn.
Thẩm Nghi Chi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tiếp lời: "Là em."
Ninh Trĩ lập tức ngậm miệng lại, trong lòng bỗng cuộn lên một trận hoảng loạn mãnh liệt.
Cô nhìn người trước mặt, trong đầu vang lên những lời mà 0929 từng nói, 0929 từng lo lắng người mà nàng ấy yêu sẽ không chấp nhận nàng, từng thiếu tự tin đến mức chẳng dám chắc điều gì khi đứng trước người mình thích.
Nhưng Thẩm Nghi Chi xưa nay luôn điềm tĩnh, dù ở trước mặt cô, dù làm gì hay nói gì, vẫn luôn bình thản, thành thạo.
Ninh Trĩ cảm thấy khoảng cách giữa hai người như một vực thẳm, không thể nào tin nổi làm sao Thẩm Nghi Chi có thể là 0929, cô khẽ lắc đầu: "Tôi không tin."
Đây là đáp án mà nàng đã đoán trước, Ninh Trĩ không tin nàng.Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi vẫn cảm giác được trái tim co rút lại đau đớn, siết chặt đến mức nàng không thể thở nổi.
Trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh, dáng vẻ khi còn nhỏ của Ninh Trĩ, những ngày tháng các nàng cùng nhau làm việc ở đoàn phim, cả những lúc sau khi quay xong, nàng nôn nóng nghĩ nếu không còn cơ hội gặp lại Ninh Trĩ, liệu mối quan hệ giữa hai người có dần nguội lạnh, rồi hoàn toàn cắt đứt liên lạc lần nữa hay không.
Cuối cùng, chuỗi ký ức ấy dừng lại ở khoảnh khắc vào sinh nhật năm mười bốn tuổi, khi Ninh Trĩ lén hôn trộm nàng.
Mấy năm nay, nàng cố gắng tránh nghĩ về ngày hôm đó, nhưng hiện tại hình ảnh ấy lại hiện lên rõ ràng đến từng chi tiết, rõ ràng đến phảng phất suốt sáu năm qua nàng đã lặp đi lặp lại ký ức đó trong tâm trí, nhớ rõ đến từng chi tiết.
Nàng còn nhớ rõ nét hoảng hốt và luống cuống trên gương mặt Ninh Trĩ, xen lẫn một sự gượng gạo cố gắng trở nên bình tĩnh. Thật ra, vào khoảnh khắc ấy nàng đã cảm thấy Ninh Trĩ đáng thương, nhưng vì quá tức giận, nên cảm giác thương xót đó lại bị nàng vứt vào một góc lãng quên.
Còn bây giờ thì sao? Liệu từ nay về sau, Ninh Trĩ có giống như sáu năm trước, một lần nữa tránh mặt nàng, không bao giờ nói với nàng một chữ
Nàng biết dựa vào tính cách của Ninh Trĩ, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Đột nhiên Thẩm Nghi Chi tự giễu chính mình, mặc kệ nàng đã từng từ chối Ninh Trĩ như thế nào, hay là Ninh Trĩ từ chối nàng, người bị bỏ lại cuối cùng vẫn là nàng.
Nhưng cho dù thế nào, Thẩm Nghi Chi vẫn nhìn thẳng vào mắt Ninh Trĩ, nghiêm túc nói: "Ninh Trĩ, tôi thích em."
Ninh Trĩ ngơ ngác, những lời ấy của Thẩm Nghi Chi giống như một luồng điện chạy thẳng vào tim cô, khiến sự hoảng loạn trong đầu nhanh chóng dịu xuống, cô rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Nghi Chi không hề lừa cô, nàng sẽ không lừa cô, nếu không thích thì sẽ nói là không thích, chưa từng mập mờ, cũng chưa từng đối phó lấy lệ.
Vẻ mặt Ninh Trĩ dần lạnh lại, bàn tay siết chặt lấy mép chăn đến nhăn nhúm, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, bâng quơ nói: "Tôi không tin."
Cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Nghi Chi vụt tắt, Ninh Trĩ nói tiếp: "Trừ khi... chị hôn em."
Hiển nhiên Thẩm Nghi Chi không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không biết phải phản ứng ra sao mà nhìn Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như không thèm quan tâm,trong lòng cô lại thầm cầu xin: Làm ơn...
Sau đó cô lại nghĩ, cô biết Thẩm Nghi Chi sẽ không để cô chờ quá lâu, gần như ngay lập tức, dù chỉ là vài giây, nhưng đối với Ninh Trĩ, lại dài tựa mấy mùa xuân thu.
Thẩm Nghi Chi nghiêng người về phía cô, chậm rãi cúi xuống, khi chỉ còn cách nhau hơn mười centimet, nàng nhắm hai mắt lại, đôi môi khẽ chạm vào môi Ninh Trĩ.
Nàng từng đóng không ít cảnh hôn, thậm chí ngay trong bộ phim mùa hè đó, các nàng cũng đã hôn nhau với thân phận nhân vật trong phim, thế nhưng lần này đối với Thẩm Nghi Chi, lại lạ lẫm như lần đầu tiên, nàng chỉ dám nhẹ nhàng mà chạm vào.
Ninh Trĩ nhìn thấy hàng mi nàng khẽ run lên, trái tim như bị ai đó mãnh liệt mà nắm chặt, cô đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi, những tình cảm giấu kín bao năm cuối cùng cũng có lối thoát. Cô như muốn dung hợp cả linh hồn hai người lại làm một, hôn Thẩm Nghi Chi bằng tất cả sự mãnh liệt và cố chấp trong lòng, ánh mắt dần trở nên ướt át, trong lòng không ngừng gọi tên nàng ngàn vạn lần.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn luôn có người nói không biết Thẩm Nghi Chi là nghĩ như thế nào, phần đó sẽ được kể trong hai, ba chương tiếp theo.
-----------------------
NOTE: Mọi người đọc qua cho mình xin một lượt VOTE và góp ý câu từ nha, mình là ma mới nên làm còn lủng củng lắm ạ. Cảm ơn các bạn độc giả.
--- HẾT CHƯƠNG 70 ---
Ninh Trĩ vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng, nhìn về hướng phòng ngủ của Thẩm Nghi Chi.
Cô có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của chính mình, nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng rì rầm rất nhỏ từ lỗ thông khí.
Nhưng cô không nghe thấy một chút động tĩnh nào từ bên kia bức tường, không nghe thấy tiếng động tĩnh của Thẩm Nghi Chi.
Cô cứng đờ mà cúi đầu, trên điện thoại giao diện "Cùng nhau nghe ca" vẫn chưa biến mất, hai hình đại diện vẫn nằm cạnh nhau, khoảng cách vẫn là 3 mét.
Ninh Trĩ hít một hơi thật sâu, lập tức cố tìm một lời giải thích hợp lý cho tình huống trước mắt, cô chạm vài cái lên màn hình, mở phần phản hồi lỗi, bắt đầu gõ vào khung nhập: "Định vị sai, hiển thị khoảng cách không đúng, làm ơn sửa lỗi này."
Gõ xong, cô lại không gửi đi. Là lỗi thật sao? Cô tự hỏi, trong lòng trào lên một cơn hoang mang sợ hãi không tên.
Cánh cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ hai tiếng gõ ngắn, Ninh Trĩ giật mình hoảng sợ quay phắt đầu lại, tiếng nhạc đã ngưng, tiếp theo là tiếng tay ấn xuống chốt cửa, rồi cửa bị đẩy ra,Thẩm Nghi Chi xuất hiện ở đó.
Không phải lỗi, là nàng thật, Thẩm Nghi Chi chính là 0929, Ninh Trĩ giống như không hoàn toàn nhận thức mà nhìn nàng.
Thẩm Nghi Chi tiện tay khép cửa lại, lưng gần như dán sát vào mặt gỗ, nàng dừng một chút rồi mới bước về phía Ninh Trĩ.
Nàng mặc bộ đồ ngủ mềm mại, đã qua tẩy trang, gương mặt không còn lớp son phấn sắc sảo, trở về dáng vẻ năm nào khiến Ninh Trĩ đem lòng cảm mến một chị hàng xóm gần gũi, mà không phải nữ ảnh hậu xa xôi không thể với tới.
Nếu là trong tình huống khác, thấy Thẩm Nghi Chi đến như vậy, Ninh Trĩ chắc chắn sẽ không thể rời mắt, sẽ rung động, sẽ lúng túng cuống cuồng tìm cách che giấu cảm xúc, nhưng hiện tại cô không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.
Thẩm Nghi Chi đứng đó, thần sắc thoạt nhìn có hơi hoảng sợ, áy náy xen lẫn chần chừ, trong đầu Ninh Trĩ lập tức hiện lên từng đoạn đối thoại giữa mình và 0929.
Cô nhớ mình đã nói với 0929, cô thích xem phim.
Vậy nên, đêm nay Thẩm Nghi Chi bao trọn cả rạp chiếu phim.
Cô nói mình từng giận đến phát điên, bởi vì người kia cùng người khác bước trên thảm đỏ.
Thế là không lâu sau đó, Thẩm Nghi Chi đến nói với cô rằng, nàng muốn đi cùng Ninh Trĩ, còn giải thích rằng chuyện Kiều Thuần là do công ty sắp đặt, nàng hoàn toàn không hay biết gì.
0929 chưa từng hỏi cô về thảm đỏ, chưa từng tò mò về nghề nghiệp của cô, một từ như thảm đỏ luôn gắn liền với minh tinh, nhưng 0929 lại chẳng hề thắc mắc, bởi vì... nàng ấy vẫn luôn biết.
Ninh Trĩ bỗng nhớ lại lúc mình đăng ký tài khoản trên ứng dụng "Màu Cam", khi ấy Thẩm Nghi Chi đứng bên cạnh cô trong thang máy, hai người rất gần, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là Thẩm Nghi Chi có thể thấy rõ nội dung màn hình của cô.
Cô còn nhớ lại những cuộc trò chuyện khi hai người mới quen, giờ nghĩ lại, từng câu từng chữ, từng lần hỏi han ấy đều mang theo ẩn ý, như từng bước thăm dò.
"Tại sao?" Ninh Trĩ khẽ hỏi.
Cô dường như đã biết tất cả, bởi vì sự thật đã bày ra ngay trước mắt, nhưng lại như không hiểu gì cả, bởi cô không tài nào lý giải được vì sao Thẩm Nghi Chi lại làm như vậy.
Vì sao phải giả mạo thân phận để tiếp cận cô? Vì sao phải từng bước giành được sự tín nhiệm, khai quật những bí mật sâu kín nhất của cô, rồi lại dùng thân phận Thẩm Nghi Chi, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở bên cô như thể chẳng có gì đáng nói?
Nàng làm như vậy là vì muốn cái gì chứ?
Ánh mắt Ninh Trĩ đầy hoang mang, giống như một chú tiểu cẩu lần đầu tiên được bế ra khỏi cửa, ngơ ngác nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia, vô vàn những điều khó hiểu, xen lẫn kinh hoảng.
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống bên mép giường, Ninh Trĩ giật mình lùi lại một chút, thân mình chạm phải ga giường phát ra tiếng sột soạt rất khẽ, nhưng đối với cô tiếng đó lại giống như tiếng sấm nện thẳng vào lòng.
Cô siết chặt mép chăn, cơ thể khẽ co lại lùi về phía sau.
Thẩm Nghi Chi nhận ra cô đang mâu thuẫn, nàng nhất thời không lên tiếng.
Giữa hai người chỉ cách nhau chừng một mét, nhưng đối với Ninh Trĩ, khoảng cách một mét này lại như một vực thẳm, xa đến mức bóng dáng Thẩm Nghi Chi cũng dường như mơ hồ.
"Tại sao?" Ninh Trĩ lại hỏi lần nữa, cô vẫn là không thể tin mọi chuyện lại như vậy, dù sự thật rõ ràng Thẩm Nghi Chi đang đứng trước mặt cô.
"Bởi vì..." Giọng Thẩm Nghi Chi khẽ run, nàng nghiêng người về phía Ninh Trĩ, một tay chống lên mép giường, các khớp ngón tay vì siết quá mạnh mà trở nên trắng bệch, nhưng giọng nói nàng vẫn cố giữ ổn định, dù sao nàng cũng là diễn viên, nắm bắt và kiềm chế cảm xúc là kỹ năng cơ bản nhất.
Nàng không thể để mình hoảng loạn, không thể để mọi thứ vỡ vụn như dậu đổ bình leo ngay lúc này.
Ánh mắt Ninh Trĩ dừng trên người Thẩm Nghi Chi, không sắc bén, nhưng lại vô cùng cố chấp, tựa như một hai phải nhận được câu trả lời từ nàng.
Thẩm Nghi Chi càng thêm hoảng hốt, nàng chỉ có thể thành thật: "Bởi vì ngay từ đầu, tôi muốn biết em ở đoàn phim có vui vẻ không, muốn biết em nghĩ gì về tôi, nhưng khi ấy em không chịu nói chuyện, không muốn tiếp xúc với tôi, nên tôi đành phải dùng đến cách này."
Ánh mắt Ninh Trĩ giống như đang xem một cái gì rất rất bí ẩn : "Vì sao chị lại quan tâm tôi nghĩ như thế nào về chị?"
"Bởi vì lúc đó... tôi chỉ muốn... chúng ta quay về mối quan hệ như trước kia." Thẩm Nghi Chi lại nói.
Nàng nói rất chậm, từng từ từng chữ ngập ngừng thật lâu, nói xong ánh mắt liền dời đi, không còn đối diện với Ninh Trĩ. Ninh Trĩ rất nhạy bén, lập tức bắt được trọng tâm trong lời nàng nói, tiếp tục truy hỏi: "Khi ấy muốn..., vậy sau này thì sao? Sau này chị không muốn nữa sao?"
"Sau này...sau này, có người nói với tôi, em đã trưởng thành rồi." Thẩm Nghi Chi nói đến đây, khóe môi nàng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng, khiến Ninh Trĩ thoáng chút nghi hoặc, cau mày hỏi: "Trưởng thành rồi thì sao?"
Thẩm Nghi Chi bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cho buồn cười, Ninh Trĩ không hợp với sự nghiêm túc. Đôi mắt tròn tròn, mềm mại như tiểu cẩu, dù cố gắng tỏ ra nghiêm túc thế nào cũng mang theo vẻ yếu đuối, thật khiến người ta chỉ muốn vỗ về.
Nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, Thẩm Nghi Chi liền không thể nào cười nổi.
Nàng bỗng nhớ đến tối qua, Ninh Trĩ nói với 0929 rằng: "Yêu không bao giờ sai thời điểm, dù muộn bao nhiêu cũng không tính là trễ.", nhưng giờ cô đã biết nàng chính là 0929, không biết lời này... còn tính không?
"Tôi vẫn luôn nhớ rõ tuổi của em, nhưng không hiểu sao tôi đều không thể nào gắn hình ảnh em với tuổi hai mươi. Cho đến khi có người nhắc nhở, tôi mới ý thức nhận ra, cho dù tôi có muốn hay không, thì em thực sự cũng không còn là đứa trẻ nữa, tôi không thể nào lại dùng phương thức trước kia mà đối đãi với em."
Tâm trí Ninh Trĩ thoáng chấn động một chút, muốn hỏi nàng cái gì mà cho dù nàng có muốn hay không, chẳng lẽ nàng không muốn cô lớn lên sao? Nhưng hơi hơi hé miệng, lại cảm thấy tốt nhất là không nên ngắt lời nàng, lời nói tiếp theo của nàng là rất quan trọng.
Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Và sau này, dần dần tôi nhận ra, có lẽ chúng ta không nhất thiết phải quay về như trước kia. Có lẽ, chúng ta... còn có thể bắt đầu một mối quan hệ khác."
Nàng không nói trắng ra, nhưng nàng biết rõ Ninh Trĩ chắc chắn sẽ hiểu được.
Ninh Trĩ lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to kinh ngạc. Nhưng chỉ vài giây sau, vẻ kinh ngạc ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. Cô nhìn Thẩm Nghi Chi đầy cảnh giác, như thể đang đánh giá xem lời cô nói là thật hay giả.
Trong lòng Thẩm Nghi Chi chợt dâng lên một trận khổ sở, nặng nề như một tảng đá rơi xuống đáy hồ sâu, nàng đã tưởng tượng vô số lần về khoảnh khắc này, nhưng chưa bao giờ hình dung nó sẽ diễn ra như vậy, nàng từng hy vọng sẽ thấy một biểu cảm khác trên gương mặt Ninh Trĩ.
Có thể là vui mừng, là bất ngờ, thậm chí là lúng túng không biết từ chối ra sao, nhưng không nên là vẻ nghi ngờ, một vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng nàng.
Ninh Trĩ chậm chạp nhớ lại, 0929 từng nói nàng ấy đã thích một người, người đó chính là người mà nàng đã kết hôn.
Toàn thân cô như hóa đá, không thể tin được. Trái tim dường như đi trước lý trí, đập loạn không thể kiểm soát. Cô khẽ hé môi, giọng nói lạc đi vì nghi hoặc: "Vậy... người kia chính là..."
Người mà 0929 từng miêu tả, người mà nàng ấy yêu, người mà nàng ấy đã kết hôn.
Thẩm Nghi Chi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tiếp lời: "Là em."
Ninh Trĩ lập tức ngậm miệng lại, trong lòng bỗng cuộn lên một trận hoảng loạn mãnh liệt.
Cô nhìn người trước mặt, trong đầu vang lên những lời mà 0929 từng nói, 0929 từng lo lắng người mà nàng ấy yêu sẽ không chấp nhận nàng, từng thiếu tự tin đến mức chẳng dám chắc điều gì khi đứng trước người mình thích.
Nhưng Thẩm Nghi Chi xưa nay luôn điềm tĩnh, dù ở trước mặt cô, dù làm gì hay nói gì, vẫn luôn bình thản, thành thạo.
Ninh Trĩ cảm thấy khoảng cách giữa hai người như một vực thẳm, không thể nào tin nổi làm sao Thẩm Nghi Chi có thể là 0929, cô khẽ lắc đầu: "Tôi không tin."
Đây là đáp án mà nàng đã đoán trước, Ninh Trĩ không tin nàng.Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi vẫn cảm giác được trái tim co rút lại đau đớn, siết chặt đến mức nàng không thể thở nổi.
Trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh, dáng vẻ khi còn nhỏ của Ninh Trĩ, những ngày tháng các nàng cùng nhau làm việc ở đoàn phim, cả những lúc sau khi quay xong, nàng nôn nóng nghĩ nếu không còn cơ hội gặp lại Ninh Trĩ, liệu mối quan hệ giữa hai người có dần nguội lạnh, rồi hoàn toàn cắt đứt liên lạc lần nữa hay không.
Cuối cùng, chuỗi ký ức ấy dừng lại ở khoảnh khắc vào sinh nhật năm mười bốn tuổi, khi Ninh Trĩ lén hôn trộm nàng.
Mấy năm nay, nàng cố gắng tránh nghĩ về ngày hôm đó, nhưng hiện tại hình ảnh ấy lại hiện lên rõ ràng đến từng chi tiết, rõ ràng đến phảng phất suốt sáu năm qua nàng đã lặp đi lặp lại ký ức đó trong tâm trí, nhớ rõ đến từng chi tiết.
Nàng còn nhớ rõ nét hoảng hốt và luống cuống trên gương mặt Ninh Trĩ, xen lẫn một sự gượng gạo cố gắng trở nên bình tĩnh. Thật ra, vào khoảnh khắc ấy nàng đã cảm thấy Ninh Trĩ đáng thương, nhưng vì quá tức giận, nên cảm giác thương xót đó lại bị nàng vứt vào một góc lãng quên.
Còn bây giờ thì sao? Liệu từ nay về sau, Ninh Trĩ có giống như sáu năm trước, một lần nữa tránh mặt nàng, không bao giờ nói với nàng một chữ
Nàng biết dựa vào tính cách của Ninh Trĩ, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Đột nhiên Thẩm Nghi Chi tự giễu chính mình, mặc kệ nàng đã từng từ chối Ninh Trĩ như thế nào, hay là Ninh Trĩ từ chối nàng, người bị bỏ lại cuối cùng vẫn là nàng.
Nhưng cho dù thế nào, Thẩm Nghi Chi vẫn nhìn thẳng vào mắt Ninh Trĩ, nghiêm túc nói: "Ninh Trĩ, tôi thích em."
Ninh Trĩ ngơ ngác, những lời ấy của Thẩm Nghi Chi giống như một luồng điện chạy thẳng vào tim cô, khiến sự hoảng loạn trong đầu nhanh chóng dịu xuống, cô rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Nghi Chi không hề lừa cô, nàng sẽ không lừa cô, nếu không thích thì sẽ nói là không thích, chưa từng mập mờ, cũng chưa từng đối phó lấy lệ.
Vẻ mặt Ninh Trĩ dần lạnh lại, bàn tay siết chặt lấy mép chăn đến nhăn nhúm, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, bâng quơ nói: "Tôi không tin."
Cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Nghi Chi vụt tắt, Ninh Trĩ nói tiếp: "Trừ khi... chị hôn em."
Hiển nhiên Thẩm Nghi Chi không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không biết phải phản ứng ra sao mà nhìn Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như không thèm quan tâm,trong lòng cô lại thầm cầu xin: Làm ơn...
Sau đó cô lại nghĩ, cô biết Thẩm Nghi Chi sẽ không để cô chờ quá lâu, gần như ngay lập tức, dù chỉ là vài giây, nhưng đối với Ninh Trĩ, lại dài tựa mấy mùa xuân thu.
Thẩm Nghi Chi nghiêng người về phía cô, chậm rãi cúi xuống, khi chỉ còn cách nhau hơn mười centimet, nàng nhắm hai mắt lại, đôi môi khẽ chạm vào môi Ninh Trĩ.
Nàng từng đóng không ít cảnh hôn, thậm chí ngay trong bộ phim mùa hè đó, các nàng cũng đã hôn nhau với thân phận nhân vật trong phim, thế nhưng lần này đối với Thẩm Nghi Chi, lại lạ lẫm như lần đầu tiên, nàng chỉ dám nhẹ nhàng mà chạm vào.
Ninh Trĩ nhìn thấy hàng mi nàng khẽ run lên, trái tim như bị ai đó mãnh liệt mà nắm chặt, cô đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi, những tình cảm giấu kín bao năm cuối cùng cũng có lối thoát. Cô như muốn dung hợp cả linh hồn hai người lại làm một, hôn Thẩm Nghi Chi bằng tất cả sự mãnh liệt và cố chấp trong lòng, ánh mắt dần trở nên ướt át, trong lòng không ngừng gọi tên nàng ngàn vạn lần.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn luôn có người nói không biết Thẩm Nghi Chi là nghĩ như thế nào, phần đó sẽ được kể trong hai, ba chương tiếp theo.
-----------------------
NOTE: Mọi người đọc qua cho mình xin một lượt VOTE và góp ý câu từ nha, mình là ma mới nên làm còn lủng củng lắm ạ. Cảm ơn các bạn độc giả.
--- HẾT CHƯƠNG 70 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương