Ninh Trĩ hoàn toàn không am hiểu một chút gì về hôn môi, cô chỉ dựa theo xúc động mà dùng sức liếm mút lấy đôi môi của Thẩm Nghi Chi, cô mang theo sự bướng bỉnh khiến người mềm lòng, cứ thế không ngừng truy đuổi, như thể muốn dốc hết hơi thở cuối cùng chỉ để giữ lấy nụ hôn này, không chút do dự hay tiếc nuối.
Mãi đến khi cả hai đều không thể thở nổi nữa, Thẩm Nghi Chi mới hơi đẩy cô ra một chút.
Ánh mắt Ninh Trĩ vẫn cố chấp bám chặt lấy nàng, không chịu rời đi, dù chỉ trong thoáng chốc cũng không muốn nàng đi khỏi tầm mắt.
Gương mặt Thẩm Nghi Chi ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt nàng như ánh lửa phản chiếu trong gió, khẽ lay động dưới ánh đèn tĩnh lặng.
Một Thẩm Nghi Chi như vậy, là dáng vẻ mà Ninh Trĩ chưa từng thấy qua. Nàng trước nay hoặc là điềm tĩnh, hoặc là khẽ mỉm cười, có khi luôn chu đáo mà chăm sóc Ninh Trĩ, cũng có những lúc trêu ghẹo khiến cô vui vẻ. Nhưng chưa bao giờ, như lúc này, trên gương mặt hiện rõ sắc hồng do nụ hôn mang đến, ánh mắt lại tràn đầy điều không thể nói thành lời.
Thẩm Nghi Chi vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, đầu ngón tay nàng thật sự ấm áp, lực chạm cũng dịu dàng khiến Ninh Trĩ cũng cảm nhận được rõ ràng.
Ninh Trĩ không né tránh, không chớp mắt mà lặng lẽ nhìn nàng.
Mãi đến khi Thẩm Nghi Chi lên tiếng: "Đừng khóc."
Ninh Trĩ mới nhận ra gương mặt mình đã đầy nước mắt, cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng đau lòng của Thẩm Nghi Chi.
Khóe môi Ninh Trĩ khẽ cong lên, trong lòng cô nghĩ đến rất nhiều điều.
Cô nhớ đến năm tám tuổi, lần đầu tiên gặp Thẩm Nghi Chi, nàng đã đưa cho Ninh Trĩ que kem, nhớ đến ngày Thẩm Nghi Chi thay bà nội đi họp phụ huynh giúp cô, nàng đứng trước mặt giáo viên, phụ huynh và các bạn học khác nói những lời ấy, nhớ đến ánh mắt thất vọng và tức giận của nàng khi phát hiện cô thích nàng, nhớ đến trong sáu năm dài, suốt những đêm tối một mình, trong lòng cô không ngừng nói những lời đó với Thẩm Nghi Chi: Thẩm Nghi Chi, tôi vẫn chưa thể buông bỏ chị được.
Cô nhớ mình đã vất vả như thế nào mới có thể trở thành ca sĩ, từng hy vọng có thể tình cờ gặp lại Thẩm Nghi Chi, cô đã nghĩ hiện tại mình không còn tay trắng nữa, thì liệu hai người có thể đường hoàng nói chuyện với nhau không? Thế nhưng thật sự đến khi gặp lại, cô lại không dám hé răng một lời, chật vật xoay người mà trốn chạy.
Chính là hiện tại, như thể mọi điều ấy đều đã có hồi đáp.
Là cô căn bản chưa từng dám hy vọng xa vời sẽ được nàng đáp lại.
Cô cúi người ôm lấy Thẩm Nghi Chi, trong lòng cô giống như cơn chấn động dữ dội long trời lở đất, là một thứ hạnh phúc mà trước nay chưa từng có, động tác lại nhẹ nhàng như đang ôm một bông tuyết mỏng manh, sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ liền tan biến.
Cô có quá nhiều điều muốn nói, cô thực sự rất tham lam, cô thật sự muốn nói với nàng, có thể thích tôi lâu thêm một chút không? Cô cũng muốn dũng cảm, không sợ bị cười nhạo mà nói với Thẩm Nghi Chi rằng: "Em chưa từng thay đổi.", Nhưng trong lòng như có một tầng rào chắn, đem tất cả xúc động và vui sướng đều khóa lại bên trong, một chữ cũng không thể nói ra.
Đến cuối cùng, đôi môi cô khẽ run, nói ra lại là một câu nghe qua tưởng như rất bình tĩnh: "Thẩm Nghi Chi, nếu ở bên tôi, thì không được đổi ý."
Nói xong câu đó, cô thấp thỏm chờ đợi Thẩm Nghi Chi, hai tay không tự chủ mà dùng sức ôm chặt nàng hơn, khi nhận ra liền buông lỏng.
Kỳ thật Thẩm Nghi Chi cũng không để cô phải chờ lâu, chỉ là chính Ninh Trĩ quá khẩn trương, khiến một giây ngắn ngủi cũng hóa dài như cả một mùa xuân thu.
"Ninh Trĩ." Thẩm Nghi Chi chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô, vậy cũng đủ khiến mắt Ninh Trĩ ngân ngấn lệ.
Giọng nàng vẫn dịu dàng ấm áp mà Ninh Trĩ thích nhất, chỉ là lần này lại thêm phần kiên định: "Tôi thích em, muốn ở bên em, sẽ không hối hận."
Ninh Trĩ gật đầu, dùng sức gật đầu thật mạnh, đôi mắt trong veo thuần khiết lóe lên ánh nước, cô dùng sức ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi.
Cô gần như không dám tin đây là sự thật, nhưng chuyện này thật sự đang xảy ra.
Thẩm Nghi Chi thích Ninh Trĩ, một điều mà trong lòng cô từng cho rằng mong manh đến mức chẳng khác gì kỳ tích, thế mà đã thật sự xảy ra..
Ninh Trĩ đắm chìm trong cảm xúc đan xen giữa hạnh phúc và hoài nghi, không muốn ngủ, cũng không muốn để Thẩm Nghi Chi rời đi.
Cô dịch người phía trong, không nói một lời, chỉ nhìn Thẩm Nghi Chi.
Nhưng khi Thẩm Nghi Chi cũng nằm xuống bên cạnh, Ninh Trĩ lập tức tươi cười ngoan ngoãn, vẻ mặt như vô cùng hài lòng. Chỉ là đến khi chăn được đắp ngay ngắn, phát hiện khoảng cách giữa các nàng đã thật sự rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi cử động là có thể chạm vào nhau, ánh mắt Ninh Trĩ liền né tránh, tươi cười cũng biến mất, cô lập tức như đang an phận mà nằm yên, không dám động đậy lấy một chút.
Thẩm Nghi Chi ban đầu còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ căng cứng của cô lại bất giác mềm lòng.
Không biết các nàng giằng co như vậy bao lâu, đến khi bầu trời ngoài kia dần dần sáng, Ninh Trĩ rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Thẩm Nghi Chi khẽ ngồi dậy, định nhìn xem chăn bên kia có bị hở không, thì phát hiện không biết từ lúc nào, Ninh Trĩ đã nắm lấy vạt áo của nàng, chỉ là bắt lấy một góc nhỏ, nhưng nắm thật sự rất chặt, lại dễ dàng bị buông ra bất cứ lúc nào.
Một mảnh mềm yếu dâng lên từ đáy lòng Thẩm Nghi Chi, nàng cúi người, nhìn bàn tay ấy một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín lại, nằm xuống quay sang nhìn một bên sườn mặt của Ninh Trĩ.
Không kiềm được xao động, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Ninh Trĩ, so với người bình thường còn mảnh và mượt hơn nhiều, khiến Thẩm Nghi Chi bất giác liên tưởng đến tính cách cô, mềm mại nhưng thỉnh thoảng lại có chút bướng bỉnh.
Giữa đôi mày Ninh Trĩ khẽ động, Thẩm Nghi Chi lập tức dừng lại, chờ đến khi chắc chắn cô đã ngủ say, nàng mới yên tâm mà thu tay lại.
Khóe mắt cô vẫn còn vương chút nước, ánh mắt có chút ửng đỏ, nhưng gương mặt lúc ngủ lại vô cùng bình yên, giống như một đứa trẻ đã chịu quá nhiều ủy khuất, cuối cùng cũng được an ủi mới có thể yên lòng mà ngủ say.
Thẩm Nghi Chi nhìn cô, bất giác trong mắt ánh dân lên ý cười, nhưng ý cười rất nhanh đã tan đi, để lại một tầng sâu lắng, như thể tình yêu kia đã lặng lẽ ăn sâu vào đáy lòng.
Vì chuyện nàng giả làm 0929, Ninh Trĩ đã vô cùng tức giận, khiến Thẩm Nghi Chi tưởng rằng mình lại sắp bị cô chán ghét lần nữa. Thế nhưng sau nụ hôn tối qua, Ninh Trĩ lại không hề nhắc đến chuyện đó nữa, như thể lời nói dối khiến CÔ nổi giận khi ấy giờ đã trở thành chuyện vụn vặt không đáng nhắc.
Không những vậy cô còn là người chủ động đề nghị ở bên nhau, không chỉ không chán ghét nàng, mà còn coi nàng là người rất quan trọng. Chuyện này khiến Thẩm Nghi Chi vừa khó hiểu, vừa ngập tràn hạnh phúc.
Nàng vẫn luôn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ những năm tháng thanh xuân trưởng thành của Ninh Trĩ, nếu khi ấy có thể ở bên, cùng cô trưởng thành, có lẽ các nàng đã sớm trở thành những người thân thiết nhất trên đời này.
Nhưng may mắn thay, hiện tại các nàng đã một lần nữa quay lại gắn kết chặt chẽ bên nhau, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời đối phương, cũng coi như là trăm sông đổ về một biển.
Giấc ngủ này của Ninh Trĩ rất sâu, không nằm mơ, trong cơn ngủ chỉ có một màu đen đặc sánh phủ kín.
Khi cô mở mắt ra, ánh nhìn còn có chút mơ hồ, đợi đến khi nhận ra cảnh vật trong phòng, chuyện tối qua lập tức ùa về trong trí nhớ.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Nghi Chi đâu, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Phòng ngủ bên cạnh không có, thư phòng cũng không có. Ninh Trĩ lập tức chạy xuống lầu, cuối cùng tìm thấy nàng đang trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Nghi Chi liền quay đầu lại, Ninh Trĩ lập tức dừng bước ngay ở cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nhìn thấy cô, Thẩm Nghi Chi mỉm cười: "Tỉnh rồi?" Ánh mắt dừng lại trên người Ninh Trĩ trong chốc lát, nàng lại quay đầu đi.
Không hiểu vì sao, Ninh Trĩ cảm thấy trong lòng khẽ co rút, bước chân ngập ngừng, chầm chậm đi tới. Khi đến gần cô mới phát hiện không khí tràn ngập mùi thơm, Thẩm Nghi Chi đang hầm canh.
Ninh Trĩ an tĩnh đứng một bên mà đợi, căn bếp đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách khó hiểu.
Thẩm Nghi Chi vốn là người thích yên tĩnh, nhưng lúc này sự trầm mặc ấy lại giống như từng sợi chỉ vô hình, chậm rãi quấn quanh tâm trí nàng, khiến lòng nàng có chút khó chịu.
Nàng cúi đầu cho thêm gia vị vào nồi, dùng muỗng khuấy đều, sau đó múc một ít ra một bát nhỏ.
Ninh Trĩ lặng lẽ nhìn một bên sườn mặt cô, vẫn thấy tất cả đều không chân thật, chỉ cảm thấy chuyện tối qua dường như xa vời hơn cả một giấc mộng.
"Nếm thử hương vị xem." Thẩm Nghi Chi đưa bát canh đến trước mặt cô.
Ninh Trĩ nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm.
"Nóng!"
Thẩm Nghi Chi nói chậm một nhịp, Ninh Trĩ khẽ kêu lên đầu lưỡi bị phỏng rát.
"Sao lại uống vội như thế?" Thẩm Nghi Chi định đưa tay cầm lại bát canh, vừa nói vừa định xem thử đầu lưỡi nàng có sao không.
Nhưng Ninh Trĩ vẫn giữ chặt bát kiên quyết không buông, môi mím chặt không cho nàng nhìn. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nói nhỏ: "Em uống được."
Thẩm Nghi Chi trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đoạt lấy bát canh từ tay cô, đưa lên miệng thổi cho nguội.
Lông mi nàng khẽ cụp xuống, đôi môi hồng mềm khẽ mím lại, Ninh Trĩ bất giác lại nhớ đến chuyện đêm qua, nụ hôn của các nàng, cô nhớ rõ mùi hương trên người Thẩm Nghi Chi, nhớ rõ cảm giác mềm mại, ẩm ướt giữa những chiếc răng chạm vào nhau, nhớ rõ nhịp thở của nàng dần dần trở nên sâu nặng hơn.
Thẩm Nghi Chi thổi canh đến độ ấm vừa phải, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt Ninh Trĩ đã đỏ bừng, như một quả cà chua chín mọng.
Nàng có chút nghi hoặc, định hỏi cô làm sao vậy, nhưng còn chưa mở miệng, đã nhìn ra được tất cả từ ánh mắt thẹn thùng, chột dạ mà né tránh của Ninh Trĩ, nàng đoán được cô đang nghĩ gì.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi cũng vì thế mà trở nên có chút mất tự nhiên, nàng hơi hé miệng, như muốn nói "đừng nghĩ nữa", nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, chỉ đành nghiêng đầu mà tránh ánh mắt của cô.
Ninh Trĩ từ sự trầm mặc của nàng, lại cảm nhận được một cách rõ ràng niềm vui dâng lên trong lồng ngực. Không phải sự mãnh liệt như đêm qua, mà là niềm hạnh phúc dịu dàng, như dòng nước ấm chảy qua khắp người, từng giọt từng giọt len lỏi vào lòng, rồi trào dâng thành một biển ấm áp.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được một chút chân thật
Các nàng thực sự đang ở bên nhau.
Cô đánh bạo tiến lên một bước, khẽ nắm lấy cổ tay buông thõng của Thẩm Nghi Chi, nàng theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng rồi lại thôi, mặc kệ để yên cho cô nắm lấy.
Nồi canh trên bếp sôi ùng ục, từng làn khói trắng bốc lên như những đợt sóng nhỏ, ánh nắng mùa thu phản chiếu qua những chiếc lá úa vàng, rọi vào khung bếp sáng rỡ, có phần chói mắt, nhưng người bên cạnh nàng lại còn ấm áp và quý giá hơn cả ánh mặt trời mùa thu ấy.
Thẩm Nghi Chi nghĩ, có lẽ nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay.
Người còn quý hơn ánh nắng mùa thu ấy gọi tên nàng: "Thẩm Nghi Chi."
Giọng nói dịu dàng có chút bướng bỉnh, lại đầy nâng niu.
Thẩm Nghi Chi ngoảnh đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt trong veo của Ninh Trĩ, cô nhìn vừa chăm chú vừa mềm mại, chất chứa đầy tình yêu không giấu diếm.
Bát canh cuối cùng vẫn là Ninh Trĩ uống hết, vị rất vừa miệng, mùi hương đậm đà.
Cô uống xong, hướng về phía Thẩm Nghi Chi khẽ gật đầu, mỉm cười khen ngợi: "Ngon thật."
Ngon là được rồi, Thẩm Nghi Chi vốn bận rộn công việc, rất ít khi xuống bếp, nàng vốn lo lắng nấu không ngon, giờ thấy Ninh Trĩ hài lòng, trong lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang định giục Ninh Trĩ đi rửa mặt rồi ăn cơm, lại thấy đôi mắt của Ninh Trĩ đột nhiên sáng rỡ, tủm tỉm nhìn nàng cười, rồi nói: "Thẩm Nghi Chi, chị còn nhớ không? Lúc chúng ta mới quen nhau không lâu, có một lần bà nội em không có ở nhà, mẹ chị có nói để em sang nhà chị ăn cơm. Hôm đó, nhà chị cũng nấu món canh này."
Hôm ấy là lần đầu tiên Ninh Trĩ đến nhà nàng ăn cơm, khi đó nàng còn chưa quen ăn cơm tự nhiên như bây giờ, vẫn còn rất thẹn thùng.
Cô thật sự rất thích món canh đó, nhưng vì ngại ngùng, chỉ dám ăn một bát rồi thôi. Hôm sau gặp lại Thẩm Nghi Chi, cô vẫn không kìm được, lén nói với nàng: "Lần sau nhất định sẽ uống thêm một bát nữa."
Chỉ tiếc món canh đó nấu rất cầu kỳ, nguyên liệu nhiều, chuẩn bị rắc rối, lại phải canh lửa suốt từ sáng, nên mẹ Thẩm Nghi Chi cũng rất ít khi làm.
Thẩm Nghi Chi mỉm cười, gật đầu: "Chị nhớ."
Mãi đến khi cả hai đều không thể thở nổi nữa, Thẩm Nghi Chi mới hơi đẩy cô ra một chút.
Ánh mắt Ninh Trĩ vẫn cố chấp bám chặt lấy nàng, không chịu rời đi, dù chỉ trong thoáng chốc cũng không muốn nàng đi khỏi tầm mắt.
Gương mặt Thẩm Nghi Chi ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt nàng như ánh lửa phản chiếu trong gió, khẽ lay động dưới ánh đèn tĩnh lặng.
Một Thẩm Nghi Chi như vậy, là dáng vẻ mà Ninh Trĩ chưa từng thấy qua. Nàng trước nay hoặc là điềm tĩnh, hoặc là khẽ mỉm cười, có khi luôn chu đáo mà chăm sóc Ninh Trĩ, cũng có những lúc trêu ghẹo khiến cô vui vẻ. Nhưng chưa bao giờ, như lúc này, trên gương mặt hiện rõ sắc hồng do nụ hôn mang đến, ánh mắt lại tràn đầy điều không thể nói thành lời.
Thẩm Nghi Chi vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, đầu ngón tay nàng thật sự ấm áp, lực chạm cũng dịu dàng khiến Ninh Trĩ cũng cảm nhận được rõ ràng.
Ninh Trĩ không né tránh, không chớp mắt mà lặng lẽ nhìn nàng.
Mãi đến khi Thẩm Nghi Chi lên tiếng: "Đừng khóc."
Ninh Trĩ mới nhận ra gương mặt mình đã đầy nước mắt, cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng đau lòng của Thẩm Nghi Chi.
Khóe môi Ninh Trĩ khẽ cong lên, trong lòng cô nghĩ đến rất nhiều điều.
Cô nhớ đến năm tám tuổi, lần đầu tiên gặp Thẩm Nghi Chi, nàng đã đưa cho Ninh Trĩ que kem, nhớ đến ngày Thẩm Nghi Chi thay bà nội đi họp phụ huynh giúp cô, nàng đứng trước mặt giáo viên, phụ huynh và các bạn học khác nói những lời ấy, nhớ đến ánh mắt thất vọng và tức giận của nàng khi phát hiện cô thích nàng, nhớ đến trong sáu năm dài, suốt những đêm tối một mình, trong lòng cô không ngừng nói những lời đó với Thẩm Nghi Chi: Thẩm Nghi Chi, tôi vẫn chưa thể buông bỏ chị được.
Cô nhớ mình đã vất vả như thế nào mới có thể trở thành ca sĩ, từng hy vọng có thể tình cờ gặp lại Thẩm Nghi Chi, cô đã nghĩ hiện tại mình không còn tay trắng nữa, thì liệu hai người có thể đường hoàng nói chuyện với nhau không? Thế nhưng thật sự đến khi gặp lại, cô lại không dám hé răng một lời, chật vật xoay người mà trốn chạy.
Chính là hiện tại, như thể mọi điều ấy đều đã có hồi đáp.
Là cô căn bản chưa từng dám hy vọng xa vời sẽ được nàng đáp lại.
Cô cúi người ôm lấy Thẩm Nghi Chi, trong lòng cô giống như cơn chấn động dữ dội long trời lở đất, là một thứ hạnh phúc mà trước nay chưa từng có, động tác lại nhẹ nhàng như đang ôm một bông tuyết mỏng manh, sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ liền tan biến.
Cô có quá nhiều điều muốn nói, cô thực sự rất tham lam, cô thật sự muốn nói với nàng, có thể thích tôi lâu thêm một chút không? Cô cũng muốn dũng cảm, không sợ bị cười nhạo mà nói với Thẩm Nghi Chi rằng: "Em chưa từng thay đổi.", Nhưng trong lòng như có một tầng rào chắn, đem tất cả xúc động và vui sướng đều khóa lại bên trong, một chữ cũng không thể nói ra.
Đến cuối cùng, đôi môi cô khẽ run, nói ra lại là một câu nghe qua tưởng như rất bình tĩnh: "Thẩm Nghi Chi, nếu ở bên tôi, thì không được đổi ý."
Nói xong câu đó, cô thấp thỏm chờ đợi Thẩm Nghi Chi, hai tay không tự chủ mà dùng sức ôm chặt nàng hơn, khi nhận ra liền buông lỏng.
Kỳ thật Thẩm Nghi Chi cũng không để cô phải chờ lâu, chỉ là chính Ninh Trĩ quá khẩn trương, khiến một giây ngắn ngủi cũng hóa dài như cả một mùa xuân thu.
"Ninh Trĩ." Thẩm Nghi Chi chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô, vậy cũng đủ khiến mắt Ninh Trĩ ngân ngấn lệ.
Giọng nàng vẫn dịu dàng ấm áp mà Ninh Trĩ thích nhất, chỉ là lần này lại thêm phần kiên định: "Tôi thích em, muốn ở bên em, sẽ không hối hận."
Ninh Trĩ gật đầu, dùng sức gật đầu thật mạnh, đôi mắt trong veo thuần khiết lóe lên ánh nước, cô dùng sức ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi.
Cô gần như không dám tin đây là sự thật, nhưng chuyện này thật sự đang xảy ra.
Thẩm Nghi Chi thích Ninh Trĩ, một điều mà trong lòng cô từng cho rằng mong manh đến mức chẳng khác gì kỳ tích, thế mà đã thật sự xảy ra..
Ninh Trĩ đắm chìm trong cảm xúc đan xen giữa hạnh phúc và hoài nghi, không muốn ngủ, cũng không muốn để Thẩm Nghi Chi rời đi.
Cô dịch người phía trong, không nói một lời, chỉ nhìn Thẩm Nghi Chi.
Nhưng khi Thẩm Nghi Chi cũng nằm xuống bên cạnh, Ninh Trĩ lập tức tươi cười ngoan ngoãn, vẻ mặt như vô cùng hài lòng. Chỉ là đến khi chăn được đắp ngay ngắn, phát hiện khoảng cách giữa các nàng đã thật sự rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi cử động là có thể chạm vào nhau, ánh mắt Ninh Trĩ liền né tránh, tươi cười cũng biến mất, cô lập tức như đang an phận mà nằm yên, không dám động đậy lấy một chút.
Thẩm Nghi Chi ban đầu còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ căng cứng của cô lại bất giác mềm lòng.
Không biết các nàng giằng co như vậy bao lâu, đến khi bầu trời ngoài kia dần dần sáng, Ninh Trĩ rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Thẩm Nghi Chi khẽ ngồi dậy, định nhìn xem chăn bên kia có bị hở không, thì phát hiện không biết từ lúc nào, Ninh Trĩ đã nắm lấy vạt áo của nàng, chỉ là bắt lấy một góc nhỏ, nhưng nắm thật sự rất chặt, lại dễ dàng bị buông ra bất cứ lúc nào.
Một mảnh mềm yếu dâng lên từ đáy lòng Thẩm Nghi Chi, nàng cúi người, nhìn bàn tay ấy một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín lại, nằm xuống quay sang nhìn một bên sườn mặt của Ninh Trĩ.
Không kiềm được xao động, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Ninh Trĩ, so với người bình thường còn mảnh và mượt hơn nhiều, khiến Thẩm Nghi Chi bất giác liên tưởng đến tính cách cô, mềm mại nhưng thỉnh thoảng lại có chút bướng bỉnh.
Giữa đôi mày Ninh Trĩ khẽ động, Thẩm Nghi Chi lập tức dừng lại, chờ đến khi chắc chắn cô đã ngủ say, nàng mới yên tâm mà thu tay lại.
Khóe mắt cô vẫn còn vương chút nước, ánh mắt có chút ửng đỏ, nhưng gương mặt lúc ngủ lại vô cùng bình yên, giống như một đứa trẻ đã chịu quá nhiều ủy khuất, cuối cùng cũng được an ủi mới có thể yên lòng mà ngủ say.
Thẩm Nghi Chi nhìn cô, bất giác trong mắt ánh dân lên ý cười, nhưng ý cười rất nhanh đã tan đi, để lại một tầng sâu lắng, như thể tình yêu kia đã lặng lẽ ăn sâu vào đáy lòng.
Vì chuyện nàng giả làm 0929, Ninh Trĩ đã vô cùng tức giận, khiến Thẩm Nghi Chi tưởng rằng mình lại sắp bị cô chán ghét lần nữa. Thế nhưng sau nụ hôn tối qua, Ninh Trĩ lại không hề nhắc đến chuyện đó nữa, như thể lời nói dối khiến CÔ nổi giận khi ấy giờ đã trở thành chuyện vụn vặt không đáng nhắc.
Không những vậy cô còn là người chủ động đề nghị ở bên nhau, không chỉ không chán ghét nàng, mà còn coi nàng là người rất quan trọng. Chuyện này khiến Thẩm Nghi Chi vừa khó hiểu, vừa ngập tràn hạnh phúc.
Nàng vẫn luôn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ những năm tháng thanh xuân trưởng thành của Ninh Trĩ, nếu khi ấy có thể ở bên, cùng cô trưởng thành, có lẽ các nàng đã sớm trở thành những người thân thiết nhất trên đời này.
Nhưng may mắn thay, hiện tại các nàng đã một lần nữa quay lại gắn kết chặt chẽ bên nhau, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời đối phương, cũng coi như là trăm sông đổ về một biển.
Giấc ngủ này của Ninh Trĩ rất sâu, không nằm mơ, trong cơn ngủ chỉ có một màu đen đặc sánh phủ kín.
Khi cô mở mắt ra, ánh nhìn còn có chút mơ hồ, đợi đến khi nhận ra cảnh vật trong phòng, chuyện tối qua lập tức ùa về trong trí nhớ.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Nghi Chi đâu, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Phòng ngủ bên cạnh không có, thư phòng cũng không có. Ninh Trĩ lập tức chạy xuống lầu, cuối cùng tìm thấy nàng đang trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Nghi Chi liền quay đầu lại, Ninh Trĩ lập tức dừng bước ngay ở cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nhìn thấy cô, Thẩm Nghi Chi mỉm cười: "Tỉnh rồi?" Ánh mắt dừng lại trên người Ninh Trĩ trong chốc lát, nàng lại quay đầu đi.
Không hiểu vì sao, Ninh Trĩ cảm thấy trong lòng khẽ co rút, bước chân ngập ngừng, chầm chậm đi tới. Khi đến gần cô mới phát hiện không khí tràn ngập mùi thơm, Thẩm Nghi Chi đang hầm canh.
Ninh Trĩ an tĩnh đứng một bên mà đợi, căn bếp đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách khó hiểu.
Thẩm Nghi Chi vốn là người thích yên tĩnh, nhưng lúc này sự trầm mặc ấy lại giống như từng sợi chỉ vô hình, chậm rãi quấn quanh tâm trí nàng, khiến lòng nàng có chút khó chịu.
Nàng cúi đầu cho thêm gia vị vào nồi, dùng muỗng khuấy đều, sau đó múc một ít ra một bát nhỏ.
Ninh Trĩ lặng lẽ nhìn một bên sườn mặt cô, vẫn thấy tất cả đều không chân thật, chỉ cảm thấy chuyện tối qua dường như xa vời hơn cả một giấc mộng.
"Nếm thử hương vị xem." Thẩm Nghi Chi đưa bát canh đến trước mặt cô.
Ninh Trĩ nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm.
"Nóng!"
Thẩm Nghi Chi nói chậm một nhịp, Ninh Trĩ khẽ kêu lên đầu lưỡi bị phỏng rát.
"Sao lại uống vội như thế?" Thẩm Nghi Chi định đưa tay cầm lại bát canh, vừa nói vừa định xem thử đầu lưỡi nàng có sao không.
Nhưng Ninh Trĩ vẫn giữ chặt bát kiên quyết không buông, môi mím chặt không cho nàng nhìn. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nói nhỏ: "Em uống được."
Thẩm Nghi Chi trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đoạt lấy bát canh từ tay cô, đưa lên miệng thổi cho nguội.
Lông mi nàng khẽ cụp xuống, đôi môi hồng mềm khẽ mím lại, Ninh Trĩ bất giác lại nhớ đến chuyện đêm qua, nụ hôn của các nàng, cô nhớ rõ mùi hương trên người Thẩm Nghi Chi, nhớ rõ cảm giác mềm mại, ẩm ướt giữa những chiếc răng chạm vào nhau, nhớ rõ nhịp thở của nàng dần dần trở nên sâu nặng hơn.
Thẩm Nghi Chi thổi canh đến độ ấm vừa phải, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt Ninh Trĩ đã đỏ bừng, như một quả cà chua chín mọng.
Nàng có chút nghi hoặc, định hỏi cô làm sao vậy, nhưng còn chưa mở miệng, đã nhìn ra được tất cả từ ánh mắt thẹn thùng, chột dạ mà né tránh của Ninh Trĩ, nàng đoán được cô đang nghĩ gì.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi cũng vì thế mà trở nên có chút mất tự nhiên, nàng hơi hé miệng, như muốn nói "đừng nghĩ nữa", nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, chỉ đành nghiêng đầu mà tránh ánh mắt của cô.
Ninh Trĩ từ sự trầm mặc của nàng, lại cảm nhận được một cách rõ ràng niềm vui dâng lên trong lồng ngực. Không phải sự mãnh liệt như đêm qua, mà là niềm hạnh phúc dịu dàng, như dòng nước ấm chảy qua khắp người, từng giọt từng giọt len lỏi vào lòng, rồi trào dâng thành một biển ấm áp.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được một chút chân thật
Các nàng thực sự đang ở bên nhau.
Cô đánh bạo tiến lên một bước, khẽ nắm lấy cổ tay buông thõng của Thẩm Nghi Chi, nàng theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng rồi lại thôi, mặc kệ để yên cho cô nắm lấy.
Nồi canh trên bếp sôi ùng ục, từng làn khói trắng bốc lên như những đợt sóng nhỏ, ánh nắng mùa thu phản chiếu qua những chiếc lá úa vàng, rọi vào khung bếp sáng rỡ, có phần chói mắt, nhưng người bên cạnh nàng lại còn ấm áp và quý giá hơn cả ánh mặt trời mùa thu ấy.
Thẩm Nghi Chi nghĩ, có lẽ nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay.
Người còn quý hơn ánh nắng mùa thu ấy gọi tên nàng: "Thẩm Nghi Chi."
Giọng nói dịu dàng có chút bướng bỉnh, lại đầy nâng niu.
Thẩm Nghi Chi ngoảnh đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt trong veo của Ninh Trĩ, cô nhìn vừa chăm chú vừa mềm mại, chất chứa đầy tình yêu không giấu diếm.
Bát canh cuối cùng vẫn là Ninh Trĩ uống hết, vị rất vừa miệng, mùi hương đậm đà.
Cô uống xong, hướng về phía Thẩm Nghi Chi khẽ gật đầu, mỉm cười khen ngợi: "Ngon thật."
Ngon là được rồi, Thẩm Nghi Chi vốn bận rộn công việc, rất ít khi xuống bếp, nàng vốn lo lắng nấu không ngon, giờ thấy Ninh Trĩ hài lòng, trong lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang định giục Ninh Trĩ đi rửa mặt rồi ăn cơm, lại thấy đôi mắt của Ninh Trĩ đột nhiên sáng rỡ, tủm tỉm nhìn nàng cười, rồi nói: "Thẩm Nghi Chi, chị còn nhớ không? Lúc chúng ta mới quen nhau không lâu, có một lần bà nội em không có ở nhà, mẹ chị có nói để em sang nhà chị ăn cơm. Hôm đó, nhà chị cũng nấu món canh này."
Hôm ấy là lần đầu tiên Ninh Trĩ đến nhà nàng ăn cơm, khi đó nàng còn chưa quen ăn cơm tự nhiên như bây giờ, vẫn còn rất thẹn thùng.
Cô thật sự rất thích món canh đó, nhưng vì ngại ngùng, chỉ dám ăn một bát rồi thôi. Hôm sau gặp lại Thẩm Nghi Chi, cô vẫn không kìm được, lén nói với nàng: "Lần sau nhất định sẽ uống thêm một bát nữa."
Chỉ tiếc món canh đó nấu rất cầu kỳ, nguyên liệu nhiều, chuẩn bị rắc rối, lại phải canh lửa suốt từ sáng, nên mẹ Thẩm Nghi Chi cũng rất ít khi làm.
Thẩm Nghi Chi mỉm cười, gật đầu: "Chị nhớ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương