Ninh Trĩ hào hứng khoe với Thẩm Nghi Chi về nhóm tiểu fans của cô, kiêu ngạo chẳng khác nào một vị hoàng đế vừa đánh đông dẹp bắc xong, đang phô bày giang sơn của mình.

Lúc cúi đầu lướt vài tấm ảnh, khóe mắt vô tình lướt qua, Thẩm Nghi Chi thế mà lại đang thất thần.

Thật đấy, cô chỉ muốn chứng minh với Thẩm Nghi Chi rằng mấy năm nay mình không sống uổng phí chút nào, nhưng nàng một chút lại chẳng tập trung nghe. Ninh Trĩ rầu rĩ liếc nàng một cái, nhỏ giọng giải thích: "Mới một năm mà đã có được nhiều người ủng hộ như vậy, cũng xem như lợi hại rồi."

Tuy rằng vẫn chưa đuổi kịp được Thẩm Nghi Chi, nhưng nếu không đem Thẩm Nghi Chi ra so sánh, Ninh Trĩ đã thấy rất mãn nguyện. Nàng thuận miệng đọc lên một câu fans viết trên màn hình: "Ninh Trĩ trĩ, tương lai đáng mong chờ." đôi mắt cô khẽ cong: "Thấy chưa? Các bạn ấy nói, tương lai của tôi rất đáng để chờ đợi."

Má lúm đồng tiền nho nhỏ trên khuôn mặt cô, thật sự rất đáng yêu, Thẩm Nghi Chi ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, cũng cười theo: "Ừm, tương lai của Ninh Ninh thật sự rất đáng mong chờ, con đường phía trước cũng rất xán lạn."

Ninh Trĩ vừa thấy nàng cười với mình, tim bỗng đập lỡ mất một nhịp.

Không thể tiếp tục ngồi lại với nàng nữa, nếu không lại lỡ miệng nói ra điều không nên nói, Ninh Trĩ buộc bản thân phải đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt: "Tôi đi ngủ đây."

Nói chuyện suốt một hồi lâu, sự chú ý đều đặt cả vào đối phương, mãi đến lúc đứng dậy, Ninh Trĩ mới chợt nhận ra, căn nhà này, vũ trụ này, sao lại quá yên tĩnh đến vậy.

Cô nghe được phía sau có động tĩnh, Thẩm Nghi Chi cũng đứng dậy.

Giống như không có việc gì mà đem ly nước đặt lại quầy bar, Ninh Trĩ cảm thấy nhịp tim không được bình thường, vội quay người lại, thoải mái mà nói: "Chị cũng đi ngủ sớm một chút."

Một bên nói, một bên gian nan đem chân mình trên mặt đất nhấc lên.

"Ninh Ninh." Thẩm Nghi Chi từ phía sau gọi cô.

Bước chân Ninh Trĩ vốn dĩ đang lưu luyến rời đi, nghe nàng gọi lập dừng lại, sau đó làm như không để ý mà quay đầu lại, như gãi đúng chỗ ngứa vẻ mặt cũng lộ rõ sự nghi hoặc,

Thẩm Nghi Chi vẫn đứng yên tại chỗ, khoảng cách của hai người cách nhau nửa phòng khách, ánh đèn tăm tối tựa hồ như muốn mang Thẩm Nghi Chi đi mất.

Ninh Trĩ bình tĩnh hô hấp, đợi vài giây, Thẩm Nghi Chi mới lên tiếng hỏi: "Sáng mai muốn cùng nhau đi đến phim trường không? Đi xe chị."

Ninh Trĩ đầu óc trống rỗng trong chốc lát, sau đó lập tức xoay chuyển nhanh chóng, cùng nhau đến phim trường, nói trắng ra chẳng phải là cùng nhau đi làm sao? Cô đương nhiên muốn được đi làm cùng Thẩm Nghi Chi, nhưng chỉ cần là ở bên cạnh nàng, cô liền khó lòng kiềm chế được bản thân, mà đêm nay cô đã nói quá nhiều rồi.

Thấy cô do dự có chút lâu, Thẩm Nghi Chi khẽ vò nhẹ vạt áo của mình, đề nghị nói: "Trên đường đi có thể tranh thủ luyện lời thoại."

Ninh Trĩ lập tức nắm lấy cái phao cứu sinh này, mặt nghiêm lại gật đầu: "Được, nhưng chị phải dậy sớm một chút, muộn là tôi không chờ đâu."

Khóe mắt Thẩm Nghi Chi hơi cong lên, nở nụ cười nói: "Không để em phải đợi đâu."

Nàng cười lên đẹp đến như vậy, Ninh Trĩ đờ đẫn quay người đi, trở lại trong phòng dành cho khách, liền ghé vào trên giường, lấy gối che mặt mình lại.

Cô đêm nay thật sự nói rất nhiều, vậy mà còn nói với Thẩm Nghi Chi mình muốn làm tiểu cẩu của nàng nữa chứ.

May mà tất cả chỉ là những chuyện đã qua.

Người này quá sức có khả năng làm loạn suy nghĩ của mình, Ninh Trĩ thở dài, cô xoay người lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Câu nói kia của Thẩm Nghi Chi "Tôi không có chán ghét em", giống như một ngôi sao sáng lấp lánh, chiếu rọi trong tâm trí cô.

Giống như linh hồn đã bị giam giữ suốt sáu năm bỗng nhiên được giải thoát, Ninh Trĩ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm đến lạ kỳ.

Đem gói nằm đặt xuống, Ninh Trĩ đoan chính nằm ngay ngắn lại.

Một lúc sau, khi đôi mắt đã khép lại để ngủ, một ý nghĩ không ngừng xâm chiếm đầu óc cô.

Thẩm Nghi Chi thật sự không chán ghét cô sao? Hay chỉ vì chuyện đó đã qua quá lâu rồi, bằng không cứ khách khí một chút, rốt cuộc cũng cần phải hợp tác với nhau.

Câu nói đó của Thẩm Nghi Chi, liệu có phải chỉ vì lúc đó tức giận nên không lựa lời mà nói ra? Dù sao, trong suốt một khoảng thời gian đó, cô cảm nhận rõ ràng rằng Thẩm Nghi Chi không hề muốn duy trì bất kỳ liên hệ nào với mình.

Mới vừa giải thoát linh hồn khỏi cảm giác bị giam giữ trong tâm trí, Ninh Trĩ vẫn còn do dự, không dám bước ra khỏi sự sợ hãi của chính mình. Liệu cô có thể thật sự rời khỏi quá khứ, hay tất cả chỉ là một ảo ảnh, một lời nói dối? Những lời nói về tình cảm có phải thật sự, hay chỉ là vở kịch do cô tự tưởng tượng? Ninh Trĩ kéo chăn lên che mặt, cô nói nếu mình là một con tiểu cẩu, thì cũng là một con tiểu cẩu sống trong quá khứ, vì đã sớm bị bỏ lại phía sau, bị những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể phủ đầy tro bụi thời gian che lấp.

Cô trằn trọc đến tận mấy tiếng sau mới mơ màng ngủ thiếp đi, thẳng đến khi cô tỉnh lại, Thẩm Nghi Chi đã chuẩn bị xong buổi sáng và đang đợi cô.

Ninh Trĩ cầm cốc cà phê lớn, nhớ đến hôm nay là lần đầu tiên các nàng cùng nhau đi làm, một bên vội vã nhét đồ ăn vào miệng, một bên gửi tin nhắn WeChat cho Dương Dương, nói cô sẽ tự mình đến phim trường.

Thẩm Nghi Chi ngồi đối diện cô, an tĩnh mà dùng buổi sáng, không giống như cô, một hồi thì xem Weibo, một hồi thì lại xem WeChat, bận rộn đến mức nhấp nhổm không yên.

"Uống một ly là đủ rồi." Khi cô chuẩn bị rót ly cà phê thứ hai, Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng gõ mặt bàn, đẩy quả trứng gà đã bóc vỏ đến trước mặt cô.

Ninh Trĩ đem ly cà phê đang cầm trên tay thả lại, cầm muỗng nhỏ từ từ múc trứng ăn.

Cô không khỏi nghĩ đến có chút xa, Thẩm Nghi Chi biết dạ dày cô không tốt, không thể uống quá nhiều cà phê, cũng biết cô thích nhất là trứng gà luộc vừa chín bảy phần như thế này, cô cũng biết Thẩm Nghi Chi thích đồ chua, biết nàng dị ứng với cà tím.

Các nàng hiểu rõ thói quen của nhau, nếu có thể sống chung, biết đâu lại rất hợp.

Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, đã bị Ninh Trĩ dùng sức ấn trở lại.

Việc không có khả năng xảy ra tốt nhất vẫn là không nên suy nghĩ tới.

Các nàng cùng nhau đi đến phim trường, trên đường đi Ninh Trĩ lấy kịch bản ra, nghiêm túc cùng Thẩm Nghi Chi đối thoại, phần lớn là cảnh diễn của cô, Thẩm Nghi Chi còn phải tạm thời đóng luôn vài nhân vật khác để đối thoại với cô.

Ninh Trĩ cảm thấy làm vậy thì thiệt thòi cho Thẩm Nghi Chi quá, bèn chân thành nói: "Sau này nếu cần luyện lời thoại, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Vẻ mặt cô như muốn thể hiện sự công bằng.

Thẩm Nghi Chi nén cười, gật đầu: "Được."

Hôm nay vẫn quay cảnh ngoại cảnh như cũ.

Ninh Trĩ phải phơi nắng suốt cả ngày dưới ánh mặt trời gay gắt, hết lớp này đến lớp khác bôi kem chống nắng, còn uống thuốc giải nhiệt từ trước, thế nhưng đến khi bắt đầu quay, cô vẫn bị ánh nắng chói chang làm cho choáng váng đầu óc.

Trì Sinh không sao tìm được công việc khác, công việc ở lớp bổ túc kia giống như vận may duy nhất từ trên trời rơi xuống, tìm thêm lần nữa cũng không có.

Thế là, trong một lần đi ngang qua công trường, cô như bị ma xui quỷ khiến mà bước vào. Đốc công đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần, thậm chí không thèm xem thẻ căn cước, liền đưa cho cô một đôi găng tay, nói: "Dọn được bao nhiêu tính bấy nhiêu, tính theo số lượng."

Trì Sinh không nhiều lời, liền mang bao tay vào, cùng những công nhân khác ở công trường lao vào làm việc.

Thật sự rất vất vả, nhưng tiền lương so với việc dạy kèm của cô còn cao hơn, Trì Sinh liền dứt khoát làm ở chỗ này, ban ngày dọn gạch, ban đêm đi dạy kèm ở lớp bổ túc.

Khi làm việc các công nhân khác cũng hỏi thăm, thấy Trì Sinh còn nhỏ tuổi như vậy, da thịt lai non mịn, không khổ giống những đứa trẻ khác cần tiền để tiếp tục đi học, không thiếu những câu hỏi cô vì sao lại tới chỗ này làm, Trì Sinh liền nói thật: "Em cần tiền."

Mấy lão công nhân khác nghe xong đều bật cười, ai mà không cần tiền chứ?

Trì Sinh thẹn thùng chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ vùi đầu vào cực nhọc làm việc, tránh nghĩ đến chuyện khác.

Làm công nhân thật sự rất khổ, đặc biệt Trì Sinh từ trước đến nay chưa làm qua những việc nặng, nhưng cô vẫn cắn răng quyết tâm làm, chỉ cần mỗi ngày làm tới tối mệt thì liền dính trên giường ngủ một giấc là xong.

Bà nội đương nhiên sẽ hỏi qua cô đã làm gì, mỗi ngày về nhà trên người đều dính đầy bụi đấy, trên tay còn có vết trầy xước.

Trì Sinh không nói dối, nói với bà nội cô đang đi làm thêm, chỉ là đem công việc đang làm sửa lại một chút, che lấp một chút: "Con dạy kèm ở lớp bổ túc, thuận tiện học thêm điêu khắc, đều phải dùng đến dao nên không cẩn thận mà trầy xước thôi ạ."

Cô còn nói sống động như thật, đem việc điêu khắc này nâng lên thành nghệ thuật mà giải thích cho bà nội nghe, nói rằng đại học có môn học như thế, cô rất hứng thú, muốn thử trải nghiệm trước một chút.

Người già hễ nghe đến chuyện môn học, học hành, thì đều cảm thấy đó là chuyện đứng đắn, nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn Trì Sinh phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.

Trì Sinh trấn an bà nội, xem như lại gác được thêm một việc lo lắng xuống, càng thêm liều mạng làm việc, thu nhập của cô thậm chí không thua kém bao nhiêu so với những lão công nhân đã làm lâu năm.

Cô không còn liên lạc với Nguyễn Nhân Mộng, không phải là không muốn liên lạc, mà là không biết nên nói gì, rất nhiều lần cô cầm điện thoại lên, định gọi một cuộc, hay ít ra là gửi một tin nhắn nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám làm gì cả.

Cô biết, phần lớn là sẽ không nhận được hồi âm, Nguyễn Nhân Mộng đã quyết tâm đẩy cô ra xa, chắc chắn sẽ không đáp lại cô.

Có một lần, khi cô vội vã ra ngoài, lại tình cờ gặp Nguyễn Nhân Mộng ở hành lang.

Lúc đó, các nàng đã hơn nửa tháng không gặp, chạm mặt bất ngờ, không ai ngờ tới. Trì Sinh khựng lại, ngơ ngẩn nhìn nàng, còn Nguyễn Nhân Mộng thì lại bình tĩnh hơn, chỉ hơi sững người chốc lát nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, bước thẳng về phía cô.

Trì Sinh điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn nàng, nhìn nàng bước lại gần, nhìn nàng đi qua bên cạnh mình, rồi lên lầu, cô đứng ngốc ra tại chỗ một lúc, đột nhiên nhớ ra mình còn phải đến công trường, vội vàng rời đi, không muốn lãng phí một giây nào.

Tuy nhiên đến tối, khi chuẩn bị dạy bọn trẻ đi học, cô đứng trước bảng đen viết bài trên bảng, phấn viết xẹt trên bảng đen, cọ xát tạo ra một âm thanh chói tai. Lúc này cô đột nhiên nhớ tới chuyện lúc sáng, hẳn là phải nói gì đó, dù chỉ là câu buổi sáng tốt lành, làm sao có thể im lặng để nàng ấy rời đi mà không nói lời nào?

Cô đứng sửng sốt một lúc lâu, ngực như bị co thắt đau đớn, trong đầu tràn đầy hình ảnh Nguyễn Nhân Mộng nhìn cô.

Nàng giống như gầy đi một chút, lại như không thay đổi gì cả. Cô không nhớ rõ, chính mình lại hoảng hốt đến mức không cẩn thận nhìn nàng. Rõ ràng mỗi giây phút đều nghĩ về nàng, vậy mà khi thật sự gặp được, lại không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, Trì Sinh vẫn vội vã làm việc.

Đến đầu tháng tám, cô có được công việc lớp học bổ túc với mức lương, hơn nữa công trường cũng có, là một khoản không nhỏ, ít nhất đối với Trì Sinh ở độ tuổi này, trong mắt những thiếu niên số tiền này rất lớn.

Cô về nhà, liền đi thẳng lên lầu ba, gõ cửa nhà Nguyễn Nhân Mộng.

Nguyễn Nhân Mộng mở cửa ra, khi nhìn thấy cô, có vài phần bất ngờ không nghĩ tới.

Trì Sinh đen hơn rất nhiều, cô cũng không tiến vào nhà, chỉ đứng ở cửa, có chút câu nệ nhìn nàng, cười cười, đem một xấp tiền dày đặt lên tay nàng.

Nguyễn Nhân Mộng ngây người, nàng cúi đầu nhìn, thấy trên tay Trì Sinh, vốn làn da trắng nõn giờ lại xuất hiện từng vết sẹo nhỏ.

Nàng lại nhìn về phía Trì Sinh, nhưng Trì Sinh không đợi nàng mở miệng, liền nói: "Em tự mình kiếm được, một nửa là để cho chị, một nửa là dành cho bà nội. Chị đừng làm ở bơi đó nữa, tìm công việc khác đi, số tiền này em sẽ lại cho chị, sau này em làm gì có tiền, sẽ chia cho chị một nửa."

Cô liều mạng làm việc như vậy suốt một tháng qua, là muốn cho Nguyễn Nhân Mộng biết cô có thể giúp đỡ cho nàng, cũng có năng lực giúp nàng, không phải chỉ nói miệng cho có mà thôi.

Nguyễn Nhân Mộng lúc này mới hiểu được ý tứ của Trì Sinh, nàng vất vả giữ vững cảm xúc của mình, nhưng nước mắt lại sắp trào ra tới. Nàng cắn chặt răng, cố gắng hạ giọng nói: "Lần trước tôi nói còn chưa đủ rõ sao?"

Trì Sinh đột nhiên nhíu mày, cô nghĩ đến những lời trước đây của Nguyễn Nhân Mộng, cái loại cảm giác mà khiến cô như sắp ngã quỵ xuống đất, khóc rống lên, lần thứ hai dũng cảm đứng lên. Cô hít một hơi thật sâu, ép tất cả nỗi khổ vào trong lòng.

"Rất rõ ràng, em đều hiểu." Cô mỉm cười, đôi mắt trong sáng như một ao nước không chút tạp chất, "Chị sẽ không chấp nhận em, cũng sẽ không đối xử với em như trước kia, em đều hiểu."

Nguyễn Nhân Mộng nói: "Vậy em......"

Trì Sinh đánh gãy lời nói của nàng, nghiêm túc nói: "Nguyễn Nhân Mộng, em thích chị có thể không có kết quả, nhưng tương lai của chị nhất định phải có hạnh phúc."

Cô dừng lại một chút, sợ Nguyễn Nhân Mộng vẫn không đồng ý, nhẹ giọng nói tiếp: "Em sẽ giúp chị, cho đến khi chị không cần nữa mới thôi, thử xem, sẽ không  rất khó đâu."

--- HẾT CHƯƠNG 40 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện