Ninh Trĩ không chịu nổi sự yên lặng như thế này, nó khiến cô có cảm giác như giữa cô và Thẩm Nghi Chi đã không còn gì để nói với nhau nữa.
Cô chủ động lên tiếng, cố níu lấy chút gì đó, tiếp nối câu chuyện còn dang dở từ trước: "Tôi đã lâu không còn lạ giường nữa rồi."
Hiện tại cô thường xuyên chạy khắp nơi, thường xuyên thay đổi chỗ ngủ ở nhiều nơi, không thể không buộc mình phải thích ứng, đã sớm bình thường.
Tiêu chí quan trọng của trưởng thành chính là phải biết thỏa hiệp.
Dù sao, ai cũng phải thỏa hiệp một điều gì đó, thói quen cũng được, yêu thích cũng được, lựa chọn cũng được, hoặc ít nhiều gì cũng sẽ xuất phát đủ loại lý do để buộc chính mình phải làm một việc gì đó mà mình không muốn làm
Việc sửa thói quen lạ giường có lẽ là một thỏa hiệp rất nhỏ, không đáng kể.
Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi lại không khỏi khó hiểu, tính cách của Ninh Trĩ vốn luôn có phần cố chấp và ngang bướng, bất luận là khi còn nhỏ, bị hàng xóm sau lưng bàn tán nói xấu, nàng cũng chỉ càng trở nên kỳ quặc, lười phản ứng lại với bọn họ, hay như lúc trước nói thích nàng, dù có như thế nào cũng cứng đầu không chịu rút lại lời. Thẩm Nghi Chi luôn cảm thấy người như Ninh Trĩ, không phải kiểu người dễ dàng thay đổi.
Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, chỉ là tận đáy lòng lại toát ra một ý niệm ---- đúng là trưởng thành thật rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện rất nhiều chi tiết Ninh Trĩ thật sự đã trưởng thành, mặc dù cô vẫn giống như trước kia, một vài biểu cảm, cử chỉ quen thuộc vẫn không thay đổi, nhưng cũng không còn hoàn toàn như xưa nữa, là một sự thay đổi mà Thẩm Nghi Chi không thể gọi tên, một kiểu chuyển biến chỉ có thời gian mới có thể tạo nên, như thể lột xác thành người mới.
Nàng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, bởi vì trong quãng thời gian tạo nên sự thay đổi ấy của Ninh Trĩ, nàng lẽ ra đã có thể có tham dự.
Nàng gật đầu, hỏi: "Ừm, vậy sao còn chưa ngủ?" Nhìn vào ly nước trong tay Ninh Trĩ, lại hỏi: "Khát nước sap?"
Ninh Trĩ đã uống hơn nửa ly, Thẩm Nghi Chi chạm nhẹ vào thành ly, nói: "Uống nước ấm, đừng uống nước lạnh."
Ninh Trĩ chỉ nhẹ "Dạ" một tiếng, ánh mắt không tự chủ mà dừng trên người Thẩm Nghi Chi, hẳn là nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên mới dậy, chiếc áo ngủ màu lam nhạt khoác trên vai còn những nếp nhăn rõ ràng, mái tóc dài cũng có chút rối loạn, bộ dáng cẩu thả hoàn toàn không giống lúc nãy.
Nhưng như vậy nhì Thẩm Nghi Chi càng bình dị và gần gũi, càng giống với bộ dáng của nàng trong trí nhớ của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ đột nhiên dâng lên khát khao muốn nói hết mọi thứ trong lòng ra, cô cố gắng nhẫn nại trong chốc lát, tự nhủ rằng càng nói nhiều càng dễ sai, không nên giãi bày quá nhiều. Nhưng chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Nghi Chi, cô lại chẳng thể nào kiềm chế được chính mình.
Cô khẽ hỏi: "Chị còn nhớ lần trước, tôi hỏi chị nếu tôi giống như Trì Sinh, kiên trì theo đuổi chị... thì kết quả có thể sẽ khác không?"
Thẩm Nghi Chi không đoán ra được cô muốn nói gì, chỉ cảm thấy những lời tiếp theo không phải điều nàng muốn nghe. Nàng cảm thấy bất an, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Nhớ rõ."
Ninh Trĩ khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục: "Chị lúc đó không cho tôi đáp án chính xác, nhưng hiện tại tôi đã tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi, kết quả chính là sẽ giống nhau, chị vẫn sẽ từ chối tôi"
Cô nói trúng rồi, Thẩm Nghi Chi hơi hé miệng, lại phát giác chính mình cũng không thể nào phân biệt rõ ràng.
"Tôi cùng Trì Sinh khác nhau ở chỗ, Nguyễn Nhân Mộng thích cô ấy, còn chị thì không thích tôi. Cho nên, cô ấy kiên trì theo đuổi sẽ có kết quả, còn tôi kiên trì, đại khái chỉ có thể khiến chị càng thêm chán ghét mà thôi." Ninh Trĩ chính mình suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng cũng không quá khó chịu, bởi vì cô trong tiềm thức đã chuẩn bị tâm lý sẽ tiếp thu bất luận dù nàng có trả lời như thế nào.
Thẩm Nghi Chi không phủ nhận được, nàng chỉ có thể nắm lấy điều cuối cùng một chút, nhẹ nhàng nói: "Tôi không có chán ghét em đến vậy."
Ninh Trĩ thần sắc trở nên khó hiểu, khiến Thẩm Nghi Chi nhớ tới lần nói chuyện cuối cùng của các nàng vào sáu năm trước, câu nói không có chán ghét đến vậy, nháy mắt lại trở nên không có sức thuyết phục.
"Tôi..." Thẩm Nghi Chi trở nên ấp úng, cố gắng giải thích, "Lúc ấy tôi thật sự rất tức giận, tức giận vì em không quan tâm đến tương lai của mình, tức giận vì em không phân biệt được chuyện gì quan trọng và chuyện gì không quan trọng, rồi lại thấy em bướng bỉnh như vậy, những lời đó là do tôi không lựa lời mà nói, em thật sự không làm phiền đến tôi."
Ninh Trĩ nhẹ nhàng cuộn ngón tay quanh ly nước.
Trước đây mỗi lần nhắc đến, cả hai chỉ dừng lại ở bề nổi, chạm nhẹ rồi thôi, không ai dám đào sâu quá khứ ấy. Nhưng lúc này, trong màn đêm tĩnh lặng, trong một khách sạn xa lạ, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người ngồi cạnh nhau, cuối cùng cũng gợi lại chuyện cũ, nói đến những rung động ngây ngô thời niên thiếu của Ninh Trĩ.
"Khi đó, một mặt tôi nổi giận em vì đã phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta, chị nghĩ em chỉ mới mười bốn tuổi thì thật sự làm sao hiểu như thế nào là thích, thật sự không phải bởi gì em quá ỷ lại vào tôi mà sinh ra ảo giác sao. Nhưng mặt khác, tôi lại luyến tiếc khi cắt đứt hoàn toàn với em, cho nên mỗi lần em gọi điện, tôi vẫn luôn nghe máy, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của em, tôi lại không nhịn được mà trách móc." Thẩm Nghi Chi chậm rãi nói.
Tình huống cứ như vậy mà trở nên ngày càng phức tạp hơn, nàng không nhịn được mà hết lần này đến lần khác chất vấn Ninh Trĩ, hỏi cô có thật sự hiểu thích là gì không, hỏi cô có thật sự nghĩ sai rồi không không, nàng đều hy vọng mong rằng các nàng có thể quay lại như trước kia.
Thế nhưng Ninh Trĩ lại cố chấp đến cùng, dù có nói thế nào cô cũng không chịu thay đổi lời nói, đến ngay cả cơ hội để Thẩm Nghi Chi tự lừa dối mình, cũng bị cô chặn mất, Ninh Trĩ thực sự động lòng với nàng, không phải do bốc đồng, càng không phải do tò mò muốn nếm thử của tuổi mới lớn.
Nàng do dự muốn cắt đứt liên lạc với cô, nhưng sự luyến tiếc là thật, nàng thật lòng mà yêu quý cô suốt nhiều năm như vậy, đau lòng cô không có cha mẹ bên cạnh yêu thương, nên mới đặc biệt quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn. Sinh nhật của cô dù bận đến mấy, nàng cũng không vắng mặt, cô muốn cái gì dù chỉ là tiện miệng nhắc đến một lần, nàng đều ghi nhớ trong lòng, biết cô bị bạn bè cô lập ở trường, nàng còn sốt ruột hơn bất cứ ai khác.
Nàng khi đó rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng đã nghĩ tới rất nhiều, một đứa trẻ mềm mại như kẹo bông gòn, sao lại có thể đối với nàng như thế, cô luôn miệng nói thích nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nàng sao? Mãi đến lần bị theo đuôi ấy, Ninh Trĩ đã gọi cho Thẩm Nghi Chi rất nhiều cuộc, nhưng khi Thẩm Nghi Chi gọi lại, nói rằng mình không sao, Ninh Trĩ cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Thẩm Nghi Chi nghe ra được sự lo lắng của cô, nhưng theo bản năng lại khẽ trách cô, nói nếu nàng thật sự có chuyện gì, thì cô cái gì cũng không làm được.
Ninh Trĩ không giải thích, cũng không tranh luận, cuối cùng chỉ nói một câu, Vậy... chị nghỉ ngơi cho tốt.
Giọng nói của Ninh Trĩ non nớt, nhưng lại mang theo sự u uất và nặng nề không thuộc về đúng lứa tuổi ấy, Thẩm Nghi Chi ý thức được, Ninh Trĩ đã càng lúc càng lún quá sâu rồi, các nàng cần phải chấm dứt, không thể để mối quan hệ trở nên ướt át và đầy tội lỗi như vậy nữa.
Ngay đúng lúc ấy, nàng nhận được lời cáo trạng từ giáo viên chủ nhiệm qua điện
Sự bất mãn tích tụ quá lâu, cuối cùng chính là bùng nổ trong chớp mắt.
"Chị... thật sự không chán ghét tôi sao?" Ninh Trĩ thật cẩn thẩn hỏi.
Thẩm Nghi Chi lắc đầu.
Giống như bất ngờ bị một cây kim mảnh đâm trúng mà không kịp phòng bị, có chút đau, lại mang theo chút ngỡ ngàng, Ninh Trĩ nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm vang lên rõ ràng, thì ra nàng không chán ghét mình.
Niềm vui đến thực chậm chạp, chậm đến mức giống như một người bị đông cứng lâu ngày cuối cùng cảm nhận được chút hơi ấm, lại tham luyến.
Ninh Trĩ khẽ cong môi, không nhịn được nói: "Chị biết không? Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi biến thành một chú tiểu cẩu, được chị mang về nhà, chị thích tôi, mỗi ngày cùng tôi chơi đùa, dẫn tôi chạy trên cánh đồng cỏ, đi đâu cũng mang theo tôi. Khi tỉnh dậy, tôi thật sự nghĩ rằng làm tiểu cẩu của chị cũng không tệ, tôi có thể cọ đầu vào chị làm chị vui vẻ, còn có thể bảo vệ chị, nếu có ai xấu đến gần, tôi sẽ hung hăng đuổi hắn đi, làm tiểu cẩu của chị cũng không có gì không tốt, tuy không có tự do, nhưng tôi cũng không ngại."
Cô mặt mày hớn hở, giống như kể một câu chuyện rất buồn cười, nhưng vừa nói xong, cô đột nhiêu phát hiện có chỗ không đúng, cảm xúc mãnh liệt như mang bệnh, làm sao có thể khiến Thẩm Nghi Chi cảm thấy dễ chịu được?
Sự cảnh giác vừa biến mất lập tức trở lại, cô theo phản xạ có điều kiện, mà sợ hãi nhìn Thẩm Nghi Chi xem nàng có lộ ra vẻ phiền chán, vội vàng cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói "Có phải rất biến thái không? Dọa đến chị rồi."
Vẫn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp, cảm giác lạnh lẽo lại ập đến, cô lại trở về bộ dạng cứng người khi nãy.
Cô không dám nhìn đến Thẩm Nghi Chi, giả vờ như không có chuyện gì, chăm chú nhìn vào ly nước trong tay.
Mái tóc cô hơi rối, vài sợi vểnh lên ngả nghiêng, dưới ánh đèn nhu hòa, những sợi tóc ấy như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, nhìn qua lộn xộn như một lớp lông tơ xù xì, đôi tai tròn tròn của cô, thực sự rất giống một chú tiểu cẩu mềm mềm.
Thẩm Nghi Chi không tự chủ được mà giơ tay chạm chạm vào mái tóc Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảnh giác mà giương mắt nhìn lên nàng, đôi mắt cô trừng to, trông như một chú tiểu cẩu mềm mụp, bộ dáng có chút hung hăng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người.
Làm Thẩm Nghi Chi nhớ đến những chú tiểu cẩu bị thương, trốn chạy không dám đến gần con người.
Thẩm Nghi Chi khựng lại một chút, rồi hạ tay xuống, chỉ chạm nhẹ vào vai Ninh Trĩ, tựa như sợ làm cô hoảng sợ, rồi ôn hòa nói: "Thật đáng yêu."
Ninh Trĩ mím môi, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, cô liếc nhanh về phía Thẩm Nghi Chi, dù vui mừng vì được khen, nhưng cái sự phòng bị đã tồn tại nhiều năm tháng vẫn dựng lên: "Đều là chuyện của trước đây, lúc trước không hiểu chuyện mà tưởng tượng lung tung, bây giờ không như vậy nữa, tôi đã sớm không thích chị."
Thẩm Nghi Chi nghe Ninh Trĩ nói rất nhiều lần không còn thích nàng nữa, sẽ không thích nàng, nhưng không có lần nào mà khiến nàng khổ sở như hiện tại.
"Em có thể hiểu chuyện một chút không được sao?"
Đây là lời mà chính miệng nàng nói với Ninh Trĩ, nhưng hiện tại khi Ninh Trĩ thừa nhận trước kia là do cô không hiểu chuyện, như mong muốn của nàng, trở nên hiểu chuyện, không còn thích nàng, không còn miên man suy nghĩ lung tung, Thẩm Nghi Chi lại không có chút nào cảm thấy vui sướng.
Sáu năm trước, nàng đã tự tay bóp chết phần tình cảm thuần khiết ấy, là mê luyến non nớt của Ninh Trĩ dành cho Thẩm Nghi Chi.
Sự im lặng đột ngột của Thẩm Nghi Chi khiến Ninh Trĩ có chút bất an, cô nghĩ đến điều gì đó, liền cười nói: "Sau này tôi học hành rất chăm chỉ, còn tham gia thi đua để giành suất đi học chính quy nữa đó."
Cô ngừng lại một chút, nhận ra rằng cô và Trì Sinh ở điểm này lại có chút giống nhau.
"Có một lần, lúc tôi chơi đàn ghi-ta trong cửa hàng nhạc cụ, ông chủ tiệm hỏi ta sao không thử theo đuổi con đường âm nhạc. Nghe vậy, tôi có chút động lòng, liền về nhà thương lượng với bà nội, bà đồng ý, nên tôi học lại một năm rồi thi vào học viện âm nhạc, sau đó mùa hè năm trước tham gia cái chương trình tuyển chọn ấy."
Cô như đang báo cáo cuộc sống 6 năm qua của mình, muốn chứng minh rằng cô đã nghe lời Thẩm Nghi Chi, không còn nghĩ về những điều không thể có nữa, như khi nói đến đây, cô lại mỉm cười vui vẻ.
"Hiện tại có rất nhiều người thích tôi."
Một bên cô nói, một bên lấy điện thoại ra, mở màn hình siêu thoại của mình đưa cho Thẩm Nghi Chi xem.
Bầu không khí siêu thoại của Ninh Trĩ thực sự rất tốt, sức ảnh hưởng rất cao, mọi người trong đó đều bàn tán các chủ đề xoay quanh Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi nhìn vào một bài viết Weibo, bình luận rất nhiều, mọi người đều lo lắng cho Ninh Trĩ. Chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại nhận được quá nhiều bình luận, mỗi người đều thể hiện sự quan tâm tới cô.
Công việc của minh tinh thực sự phù hợp với Ninh Trĩ, cô vốn dĩ là người cần rất nhiều tình yêu và sự công nhận từ mọi người để lấp đầy khoảng trống trong tuổi thơ của mình. Có rất nhiều người luôn duy trì mà luôn yêu quý và thích cô, sẽ khiến cô có đủ dũng khí để kiên định bước tiếp trên con đường của mình.
Thẩm Nghi Chi nghĩ về khoảng trống mà chính nàng đã từng cố gắng bù đắp, nhưng sau khi nàng rời đi, hiện tại lại có rất nhiều người bù đắp vào vị trí của nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng nàng đã làm mọi thứ theo đúng kế hoạch của mình, đợi đến khi bộ phim quay xong, khi cả hai thoát ra khỏi vai diễn, nàng sẽ lại thẳng thắn bàn về chuyện của hai người.
Nhưng hiện tại, dựa vào đâu Ninh Trĩ phải lắng nghe nàng? Ninh Trĩ giờ không còn cần đến nàng nữa.
--- HẾT CHƯƠNG 39 ---
Sắp tới một nửa hành trình rồi....
Cô chủ động lên tiếng, cố níu lấy chút gì đó, tiếp nối câu chuyện còn dang dở từ trước: "Tôi đã lâu không còn lạ giường nữa rồi."
Hiện tại cô thường xuyên chạy khắp nơi, thường xuyên thay đổi chỗ ngủ ở nhiều nơi, không thể không buộc mình phải thích ứng, đã sớm bình thường.
Tiêu chí quan trọng của trưởng thành chính là phải biết thỏa hiệp.
Dù sao, ai cũng phải thỏa hiệp một điều gì đó, thói quen cũng được, yêu thích cũng được, lựa chọn cũng được, hoặc ít nhiều gì cũng sẽ xuất phát đủ loại lý do để buộc chính mình phải làm một việc gì đó mà mình không muốn làm
Việc sửa thói quen lạ giường có lẽ là một thỏa hiệp rất nhỏ, không đáng kể.
Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi lại không khỏi khó hiểu, tính cách của Ninh Trĩ vốn luôn có phần cố chấp và ngang bướng, bất luận là khi còn nhỏ, bị hàng xóm sau lưng bàn tán nói xấu, nàng cũng chỉ càng trở nên kỳ quặc, lười phản ứng lại với bọn họ, hay như lúc trước nói thích nàng, dù có như thế nào cũng cứng đầu không chịu rút lại lời. Thẩm Nghi Chi luôn cảm thấy người như Ninh Trĩ, không phải kiểu người dễ dàng thay đổi.
Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, chỉ là tận đáy lòng lại toát ra một ý niệm ---- đúng là trưởng thành thật rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện rất nhiều chi tiết Ninh Trĩ thật sự đã trưởng thành, mặc dù cô vẫn giống như trước kia, một vài biểu cảm, cử chỉ quen thuộc vẫn không thay đổi, nhưng cũng không còn hoàn toàn như xưa nữa, là một sự thay đổi mà Thẩm Nghi Chi không thể gọi tên, một kiểu chuyển biến chỉ có thời gian mới có thể tạo nên, như thể lột xác thành người mới.
Nàng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, bởi vì trong quãng thời gian tạo nên sự thay đổi ấy của Ninh Trĩ, nàng lẽ ra đã có thể có tham dự.
Nàng gật đầu, hỏi: "Ừm, vậy sao còn chưa ngủ?" Nhìn vào ly nước trong tay Ninh Trĩ, lại hỏi: "Khát nước sap?"
Ninh Trĩ đã uống hơn nửa ly, Thẩm Nghi Chi chạm nhẹ vào thành ly, nói: "Uống nước ấm, đừng uống nước lạnh."
Ninh Trĩ chỉ nhẹ "Dạ" một tiếng, ánh mắt không tự chủ mà dừng trên người Thẩm Nghi Chi, hẳn là nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên mới dậy, chiếc áo ngủ màu lam nhạt khoác trên vai còn những nếp nhăn rõ ràng, mái tóc dài cũng có chút rối loạn, bộ dáng cẩu thả hoàn toàn không giống lúc nãy.
Nhưng như vậy nhì Thẩm Nghi Chi càng bình dị và gần gũi, càng giống với bộ dáng của nàng trong trí nhớ của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ đột nhiên dâng lên khát khao muốn nói hết mọi thứ trong lòng ra, cô cố gắng nhẫn nại trong chốc lát, tự nhủ rằng càng nói nhiều càng dễ sai, không nên giãi bày quá nhiều. Nhưng chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Nghi Chi, cô lại chẳng thể nào kiềm chế được chính mình.
Cô khẽ hỏi: "Chị còn nhớ lần trước, tôi hỏi chị nếu tôi giống như Trì Sinh, kiên trì theo đuổi chị... thì kết quả có thể sẽ khác không?"
Thẩm Nghi Chi không đoán ra được cô muốn nói gì, chỉ cảm thấy những lời tiếp theo không phải điều nàng muốn nghe. Nàng cảm thấy bất an, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Nhớ rõ."
Ninh Trĩ khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục: "Chị lúc đó không cho tôi đáp án chính xác, nhưng hiện tại tôi đã tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi, kết quả chính là sẽ giống nhau, chị vẫn sẽ từ chối tôi"
Cô nói trúng rồi, Thẩm Nghi Chi hơi hé miệng, lại phát giác chính mình cũng không thể nào phân biệt rõ ràng.
"Tôi cùng Trì Sinh khác nhau ở chỗ, Nguyễn Nhân Mộng thích cô ấy, còn chị thì không thích tôi. Cho nên, cô ấy kiên trì theo đuổi sẽ có kết quả, còn tôi kiên trì, đại khái chỉ có thể khiến chị càng thêm chán ghét mà thôi." Ninh Trĩ chính mình suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng cũng không quá khó chịu, bởi vì cô trong tiềm thức đã chuẩn bị tâm lý sẽ tiếp thu bất luận dù nàng có trả lời như thế nào.
Thẩm Nghi Chi không phủ nhận được, nàng chỉ có thể nắm lấy điều cuối cùng một chút, nhẹ nhàng nói: "Tôi không có chán ghét em đến vậy."
Ninh Trĩ thần sắc trở nên khó hiểu, khiến Thẩm Nghi Chi nhớ tới lần nói chuyện cuối cùng của các nàng vào sáu năm trước, câu nói không có chán ghét đến vậy, nháy mắt lại trở nên không có sức thuyết phục.
"Tôi..." Thẩm Nghi Chi trở nên ấp úng, cố gắng giải thích, "Lúc ấy tôi thật sự rất tức giận, tức giận vì em không quan tâm đến tương lai của mình, tức giận vì em không phân biệt được chuyện gì quan trọng và chuyện gì không quan trọng, rồi lại thấy em bướng bỉnh như vậy, những lời đó là do tôi không lựa lời mà nói, em thật sự không làm phiền đến tôi."
Ninh Trĩ nhẹ nhàng cuộn ngón tay quanh ly nước.
Trước đây mỗi lần nhắc đến, cả hai chỉ dừng lại ở bề nổi, chạm nhẹ rồi thôi, không ai dám đào sâu quá khứ ấy. Nhưng lúc này, trong màn đêm tĩnh lặng, trong một khách sạn xa lạ, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người ngồi cạnh nhau, cuối cùng cũng gợi lại chuyện cũ, nói đến những rung động ngây ngô thời niên thiếu của Ninh Trĩ.
"Khi đó, một mặt tôi nổi giận em vì đã phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta, chị nghĩ em chỉ mới mười bốn tuổi thì thật sự làm sao hiểu như thế nào là thích, thật sự không phải bởi gì em quá ỷ lại vào tôi mà sinh ra ảo giác sao. Nhưng mặt khác, tôi lại luyến tiếc khi cắt đứt hoàn toàn với em, cho nên mỗi lần em gọi điện, tôi vẫn luôn nghe máy, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của em, tôi lại không nhịn được mà trách móc." Thẩm Nghi Chi chậm rãi nói.
Tình huống cứ như vậy mà trở nên ngày càng phức tạp hơn, nàng không nhịn được mà hết lần này đến lần khác chất vấn Ninh Trĩ, hỏi cô có thật sự hiểu thích là gì không, hỏi cô có thật sự nghĩ sai rồi không không, nàng đều hy vọng mong rằng các nàng có thể quay lại như trước kia.
Thế nhưng Ninh Trĩ lại cố chấp đến cùng, dù có nói thế nào cô cũng không chịu thay đổi lời nói, đến ngay cả cơ hội để Thẩm Nghi Chi tự lừa dối mình, cũng bị cô chặn mất, Ninh Trĩ thực sự động lòng với nàng, không phải do bốc đồng, càng không phải do tò mò muốn nếm thử của tuổi mới lớn.
Nàng do dự muốn cắt đứt liên lạc với cô, nhưng sự luyến tiếc là thật, nàng thật lòng mà yêu quý cô suốt nhiều năm như vậy, đau lòng cô không có cha mẹ bên cạnh yêu thương, nên mới đặc biệt quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn. Sinh nhật của cô dù bận đến mấy, nàng cũng không vắng mặt, cô muốn cái gì dù chỉ là tiện miệng nhắc đến một lần, nàng đều ghi nhớ trong lòng, biết cô bị bạn bè cô lập ở trường, nàng còn sốt ruột hơn bất cứ ai khác.
Nàng khi đó rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng đã nghĩ tới rất nhiều, một đứa trẻ mềm mại như kẹo bông gòn, sao lại có thể đối với nàng như thế, cô luôn miệng nói thích nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nàng sao? Mãi đến lần bị theo đuôi ấy, Ninh Trĩ đã gọi cho Thẩm Nghi Chi rất nhiều cuộc, nhưng khi Thẩm Nghi Chi gọi lại, nói rằng mình không sao, Ninh Trĩ cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Thẩm Nghi Chi nghe ra được sự lo lắng của cô, nhưng theo bản năng lại khẽ trách cô, nói nếu nàng thật sự có chuyện gì, thì cô cái gì cũng không làm được.
Ninh Trĩ không giải thích, cũng không tranh luận, cuối cùng chỉ nói một câu, Vậy... chị nghỉ ngơi cho tốt.
Giọng nói của Ninh Trĩ non nớt, nhưng lại mang theo sự u uất và nặng nề không thuộc về đúng lứa tuổi ấy, Thẩm Nghi Chi ý thức được, Ninh Trĩ đã càng lúc càng lún quá sâu rồi, các nàng cần phải chấm dứt, không thể để mối quan hệ trở nên ướt át và đầy tội lỗi như vậy nữa.
Ngay đúng lúc ấy, nàng nhận được lời cáo trạng từ giáo viên chủ nhiệm qua điện
Sự bất mãn tích tụ quá lâu, cuối cùng chính là bùng nổ trong chớp mắt.
"Chị... thật sự không chán ghét tôi sao?" Ninh Trĩ thật cẩn thẩn hỏi.
Thẩm Nghi Chi lắc đầu.
Giống như bất ngờ bị một cây kim mảnh đâm trúng mà không kịp phòng bị, có chút đau, lại mang theo chút ngỡ ngàng, Ninh Trĩ nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm vang lên rõ ràng, thì ra nàng không chán ghét mình.
Niềm vui đến thực chậm chạp, chậm đến mức giống như một người bị đông cứng lâu ngày cuối cùng cảm nhận được chút hơi ấm, lại tham luyến.
Ninh Trĩ khẽ cong môi, không nhịn được nói: "Chị biết không? Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi biến thành một chú tiểu cẩu, được chị mang về nhà, chị thích tôi, mỗi ngày cùng tôi chơi đùa, dẫn tôi chạy trên cánh đồng cỏ, đi đâu cũng mang theo tôi. Khi tỉnh dậy, tôi thật sự nghĩ rằng làm tiểu cẩu của chị cũng không tệ, tôi có thể cọ đầu vào chị làm chị vui vẻ, còn có thể bảo vệ chị, nếu có ai xấu đến gần, tôi sẽ hung hăng đuổi hắn đi, làm tiểu cẩu của chị cũng không có gì không tốt, tuy không có tự do, nhưng tôi cũng không ngại."
Cô mặt mày hớn hở, giống như kể một câu chuyện rất buồn cười, nhưng vừa nói xong, cô đột nhiêu phát hiện có chỗ không đúng, cảm xúc mãnh liệt như mang bệnh, làm sao có thể khiến Thẩm Nghi Chi cảm thấy dễ chịu được?
Sự cảnh giác vừa biến mất lập tức trở lại, cô theo phản xạ có điều kiện, mà sợ hãi nhìn Thẩm Nghi Chi xem nàng có lộ ra vẻ phiền chán, vội vàng cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói "Có phải rất biến thái không? Dọa đến chị rồi."
Vẫn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp, cảm giác lạnh lẽo lại ập đến, cô lại trở về bộ dạng cứng người khi nãy.
Cô không dám nhìn đến Thẩm Nghi Chi, giả vờ như không có chuyện gì, chăm chú nhìn vào ly nước trong tay.
Mái tóc cô hơi rối, vài sợi vểnh lên ngả nghiêng, dưới ánh đèn nhu hòa, những sợi tóc ấy như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, nhìn qua lộn xộn như một lớp lông tơ xù xì, đôi tai tròn tròn của cô, thực sự rất giống một chú tiểu cẩu mềm mềm.
Thẩm Nghi Chi không tự chủ được mà giơ tay chạm chạm vào mái tóc Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảnh giác mà giương mắt nhìn lên nàng, đôi mắt cô trừng to, trông như một chú tiểu cẩu mềm mụp, bộ dáng có chút hung hăng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người.
Làm Thẩm Nghi Chi nhớ đến những chú tiểu cẩu bị thương, trốn chạy không dám đến gần con người.
Thẩm Nghi Chi khựng lại một chút, rồi hạ tay xuống, chỉ chạm nhẹ vào vai Ninh Trĩ, tựa như sợ làm cô hoảng sợ, rồi ôn hòa nói: "Thật đáng yêu."
Ninh Trĩ mím môi, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, cô liếc nhanh về phía Thẩm Nghi Chi, dù vui mừng vì được khen, nhưng cái sự phòng bị đã tồn tại nhiều năm tháng vẫn dựng lên: "Đều là chuyện của trước đây, lúc trước không hiểu chuyện mà tưởng tượng lung tung, bây giờ không như vậy nữa, tôi đã sớm không thích chị."
Thẩm Nghi Chi nghe Ninh Trĩ nói rất nhiều lần không còn thích nàng nữa, sẽ không thích nàng, nhưng không có lần nào mà khiến nàng khổ sở như hiện tại.
"Em có thể hiểu chuyện một chút không được sao?"
Đây là lời mà chính miệng nàng nói với Ninh Trĩ, nhưng hiện tại khi Ninh Trĩ thừa nhận trước kia là do cô không hiểu chuyện, như mong muốn của nàng, trở nên hiểu chuyện, không còn thích nàng, không còn miên man suy nghĩ lung tung, Thẩm Nghi Chi lại không có chút nào cảm thấy vui sướng.
Sáu năm trước, nàng đã tự tay bóp chết phần tình cảm thuần khiết ấy, là mê luyến non nớt của Ninh Trĩ dành cho Thẩm Nghi Chi.
Sự im lặng đột ngột của Thẩm Nghi Chi khiến Ninh Trĩ có chút bất an, cô nghĩ đến điều gì đó, liền cười nói: "Sau này tôi học hành rất chăm chỉ, còn tham gia thi đua để giành suất đi học chính quy nữa đó."
Cô ngừng lại một chút, nhận ra rằng cô và Trì Sinh ở điểm này lại có chút giống nhau.
"Có một lần, lúc tôi chơi đàn ghi-ta trong cửa hàng nhạc cụ, ông chủ tiệm hỏi ta sao không thử theo đuổi con đường âm nhạc. Nghe vậy, tôi có chút động lòng, liền về nhà thương lượng với bà nội, bà đồng ý, nên tôi học lại một năm rồi thi vào học viện âm nhạc, sau đó mùa hè năm trước tham gia cái chương trình tuyển chọn ấy."
Cô như đang báo cáo cuộc sống 6 năm qua của mình, muốn chứng minh rằng cô đã nghe lời Thẩm Nghi Chi, không còn nghĩ về những điều không thể có nữa, như khi nói đến đây, cô lại mỉm cười vui vẻ.
"Hiện tại có rất nhiều người thích tôi."
Một bên cô nói, một bên lấy điện thoại ra, mở màn hình siêu thoại của mình đưa cho Thẩm Nghi Chi xem.
Bầu không khí siêu thoại của Ninh Trĩ thực sự rất tốt, sức ảnh hưởng rất cao, mọi người trong đó đều bàn tán các chủ đề xoay quanh Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi nhìn vào một bài viết Weibo, bình luận rất nhiều, mọi người đều lo lắng cho Ninh Trĩ. Chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại nhận được quá nhiều bình luận, mỗi người đều thể hiện sự quan tâm tới cô.
Công việc của minh tinh thực sự phù hợp với Ninh Trĩ, cô vốn dĩ là người cần rất nhiều tình yêu và sự công nhận từ mọi người để lấp đầy khoảng trống trong tuổi thơ của mình. Có rất nhiều người luôn duy trì mà luôn yêu quý và thích cô, sẽ khiến cô có đủ dũng khí để kiên định bước tiếp trên con đường của mình.
Thẩm Nghi Chi nghĩ về khoảng trống mà chính nàng đã từng cố gắng bù đắp, nhưng sau khi nàng rời đi, hiện tại lại có rất nhiều người bù đắp vào vị trí của nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng nàng đã làm mọi thứ theo đúng kế hoạch của mình, đợi đến khi bộ phim quay xong, khi cả hai thoát ra khỏi vai diễn, nàng sẽ lại thẳng thắn bàn về chuyện của hai người.
Nhưng hiện tại, dựa vào đâu Ninh Trĩ phải lắng nghe nàng? Ninh Trĩ giờ không còn cần đến nàng nữa.
--- HẾT CHƯƠNG 39 ---
Sắp tới một nửa hành trình rồi....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương