Vài giây sau đó, ký ức của cô như thiếu hụt, nếu buộc phải diễn tả, có lẽ chỉ có thể dùng từ đầu óc cũ kỹ hoàn toàn trống rỗng.

Cô không dám dừng thêm một giây nào, rất nhanh lui người về sau, màng tai ù đi như có trống đánh reo hồ gần như không còn nghe thấy âm thanh nào, cả đầu cô nóng bừng, choáng váng, hô hấp kịch liệt mà không sao bình tĩnh lại được.

Bỗng nhiên, cô thấy hàng mi của Thẩm Nghi Chi khẽ run lên, chỉ rung nhẹ một chút rồi dừng lại, hơi thở cũng nhẹ hơn nhiều so với lúc nãy.

Nàng ấy tỉnh rồi.

Cảm giác đầu óc căng thẳng trong chốc lát dần lắng xuống. Ninh Trĩ hoang mang, lòng tràn ngập lo sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Ninh Trĩ như nổ tung, cả tầm mắt cũng tối sầm lại, hoảng loạn tột độ ập đến, khiến cô hoang mang lo sợ.

Nhưng con người vào lúc hoảng loạn nhất, dường như lại dễ dàng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

Chỉ trong chốc lát, Ninh Trĩ liền hiểu ra dụng ý của Thẩm Nghi Chi, nàng đang giả vờ như không biết

Giả vờ như không biết, sau đó thì sao? Sau đó tất nhiên là một sự xa cách mà không để lại một chút giấu vết, cái cớ thì luôn có sẵn, nàng bận, nàng đang lỡ vài cuộc gọi, nàng đang có vài cuộc hẹn, thất hẹn vài lần đều trong phạm vi có thể tha thứ. Rồi cứ thế, các nàng tự nhiên mà cắt dứt liên lạc. 

Ninh Trĩ không muốn như vậy.

Khi cô cất giấu tình cảm của chính mình, sợ Thẩm Nghi Chi biết, Nhưng chính lúc cô không thể giấu nữa, thứ tình cảm đã bị kìm nén suốt bao lâu lại như hóa thành cuồng dại, không cách nào ngăn nổi mà trào ra ngoài.

Rất nhiều ý niệm va chạm vào nhau, cô phát ra âm thanh, giọng nói phát run: "Thẩm Nghi Chi..."

Chỉ một tiếng gọi ấy đã phá tan sự im lặng của Thẩm Nghi Chi, vạch trần luôn ý định giả vờ như không biết của nàng.

Thẩm Nghi Chi không thể không mở mắt ra, nhìn về phía Ninh Trĩ, ánh mắt tràn đầy xa lạ. Ninh Trĩ cảm thấy tim mình như bị ai nắm lấy, chờ nàng thẩm phán

Câu đầu tiên của Thẩm Nghi Chi là: "Bắt đầu từ khi nào?"

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, cũng thực lạnh nhạt, nàng chưa từng dùng ngữ khí như vậy khi nói chuyện với Ninh Trĩ.

Ninh Trĩ hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, nhìn đến gương mặt lạnh như băng sương của nàng, suy nghĩ cô trở nên hỗn loạn, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Là từ lần chị giúp em đến buổi họp phụ huynh đó."

Khi nghe đến cuộc họp phụ huynh, Thẩm Nghi Chi không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lạnh nhạt dần dịu lại, nàng nhẹ nhàng nói: "Em có lẽ đã hiểu nhầm rồi, em chỉ đang ỷ lại vào chị, chứ không phải là..."

Nàng như không tìm được từ ngữ nào để nói về hành động của Ninh Trĩ , rơi vào mắt Ninh Trĩ chính là khó có thể mở miệng, còn trong mắt Thẩm Nghi Chi, tình cảm của cô lại trở thành điều khó có thể mở miệng, không nhận con người thật của cô.

"Tuổi em bây giờ, tò mò về những chuyện như thế là điều rất bình thường, rất dễ nhầm lẫn cảm giác của chính mình. Em nên tiếp xúc nhiều hơn với các bạn cùng lớp, chơi với những người cùng lứa tuổi, chuyển hướng sự chú ý một chút. Sau này khi em nhớ lại, có khi sẽ thấy tất cả chỉ là một chuyện ngốc nghếch khi còn nhỏ." Nàng giống như một đại tỷ tỷ ôn nhu phân tích an ủi cô, đem việc cô thích nàng quy kết là vì ảo giác, tò mò, phủ nhận toàn bộ tình cảm của Ninh Trĩ.

Ninh Trĩ như bị một gáo nước đá dội thẳng vào đầu, lạnh buốt đến thấu tim gan, nhưng cũng không thể dập tắt được những bụi cỏ hoang cố chấp và điên cuồng đang không ngừng mọc lên trong lòng mình, cô nhìn thẳng vào Thẩm Nghi Chi, từng chữ rõ ràng kiên định nói: "Không phải là ảo giác, cũng không phải là tò mò, em đã thích chị từ rất lâu rồi, đã tự mình suy nghĩ nghiền ngẫm rất nhiều lần. Em chắc chắn rằng em thích chị, không phải phút chốc bồng bột, sau này lớn lên cũng sẽ không hối hận."

Thẩm Nghi Chi đối với cô đến vậy, làm sao có thể dùng một thứ tình cảm hời hợt, ba phải để đối đãi với nàng, làm sao có thể đem chút tò mò ngây ngô của tuổi trẻ đặt lên người nàng được, mỗi lần cô hướng về nàng, đều là sự lựa chọn chắc chắn, không hối hận, tuyệt đối không quay đầu.

Nhưng Thẩm Nghi Chi rõ ràng không mong muốn được cô thích,  nhìn thấy Ninh Trĩ cố chấp và mù quáng như vậy, nàng đứng dậy, như chợt nhớ ra điều gì, lấy lá bùa bình an ra khỏi túi, trả lại cho Ninh Trĩ: "Nếu em mang loại tâm tư này, thì cái này chị không thể nhận."

Ninh Trĩ đờ dẫn mà nhận lấy, dùng sức nhéo vào lòng bàn tay, cõi lòng tan nát đến nát nhừ

"Ninh Ninh." Thẩm Nghi Chi gọi cô một tiếng, liền lâm vào trầm mặc một hồi lâu.

Khi đó Ninh Trĩ không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chỉ cảm thấy mọi thứ dường như đã kết thúc, nhưng sau sáu năm, khi hồi tưởng lại, cô nhận ra sự trầm mặc của Thẩm Nghi Chi, có phần khó xử băn khoăn cùng không đành lòng.

Thẩm Nghi Chi đứng trước mặt cô, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: "Hiện tại em còn quá nhỏ, điều quan trọng nhất là chăm chỉ học hành. Còn chuyện tình cảm, đợi khi em lớn lên, sẽ có rất nhiều cơ hội, em sẽ gặp được người tốt hơn, phù hợp với em hơn."

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng chị không phải người đó."

Câu từ chối của nàng rõ ràng, không hề để lại một con đường lui, trực tiếp nói cho Ninh Trĩ biết rằng nàng không thích cô, về sau cũng sẽ không thích cô, các nàng hoàn toàn không có khả năng.

Thẩm Nghi Chi không để lại một chút hy vọng nào cho Ninh Trĩ.

Chờ đến khi Thẩm Nghi Chi rời đi, Ninh Trĩ mới mệt mỏi ngã quỵ xuống đất, qua đến mười phút sau, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng bò đến cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Nghi Chi ở trong bóng bước lên xe.

Ninh Trĩ nhìn chiếc xe biến mất trong đêm tối, mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến, các nàng về sau sẽ như thế nào? Không còn mỗi tuần sẽ cùng nhau trò chuyện ít nhất một lần, sẽ không còn thường xuyên kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra, Thẩm Nghi Chi đơn phương cắt đứt mối quan hệ của hai người.

Ninh Trĩ không cam lòng, cô chờ đợi hai tuần, cuối cùng vào một buổi tối lấy hết can đảm gọi điện cho Thẩm Nghi Chi. Sau một lúc lâu, Thẩm Nghi Chi mới nhận điện thoại, giọng điệu thản nhiên, chậm rãi.

"Tôi đã nói rất rõ ràng hôm đó rồi." Giọng nói của nàng thực lạnh nhạt.

Ninh Trĩ nghe thấy thanh âm của Thẩm Nghi Chi, dù chỉ mới hai tuần, nhưng cô cảm giác như đã lâu lắm rồi không được nghe giọng nói ấy.

Thẩm Nghi Chi lạnh lùng khiến Ninh Trĩ cảm thấy khó chịu, cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy là chúng ta không liên lạc nữa sao?"

Khi hỏi câu đó, giọng nói cô rất thấp, không thể nói là tiếc nuối, khổ sở hay là quyến luyến không nỡ. Nhưng khi những lời ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng giữa hai người, Ninh Trĩ cảm thấy một cơn nghẹn ngào khó tả, như thể mọi cảm xúc bị đè nén.

Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng. Ngữ khí của nàng đã hòa hoãn đi rất nhiều, như thể từng lời đều phải nhọc nhằn mới thốt ra được: "Chờ....chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi em lớn lên, khi cảm giác của em dành cho tôi phai nhạt, em lại đến tìm tôi."

Ninh Trĩ nghĩ, có lẽ cô sẽ không bao giờ đợi được đến ngày đó, nhưng cô không thể nói ra như vậy, nếu nói như vậy Thẩm Nghi Chi sẽ tức giận.

Cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng thật bình thường, nói: "Chúng ta giống như trước kia không được sao, em sẽ không nhắc lại chuyện này, sau này cũng không nói về nó nữa. Chúng ta coi như chưa từng có chuyện này xảy ra, vẫn giống như trước kia, được không?"

"Giống như trước kia?" Thẩm Nghi Chi lẩm bẩm lặp lại lời một lần, rồi sau đó khẽ bật cười một chút, "Giống như trước kia, tôi xem em như em gái mà yêu quý, em xem tôi là cái gì? Tôi mấy ngày phải theo lịch trình dày đặc, dành ra một buổi tối để đến sinh nhật em, em lại làm vậy với tôi?"

Dù khoảng cách xa xôi, Ninh Trĩ vẫn có thể hình dung vẻ mặt thất vọng của Thẩm Nghi Chi, cô chỉ có thể im lặng, không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói lời xin lỗi vô dụng.

Cuộc trò chuyện kết thúc không vui vẻ.

Ninh Trĩ cảm thấy Thẩm Nghi Chi chắc chắn đã chán ghét cô, nhưng cô vẫn không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Trước đây, khi Thẩm Nghi Chi bận rộn, các nàng chỉ liên lạc một lần mỗi tuần, nhưng Ninh Trĩ không cảm thấy khó chịu, bởi vì cô biết khi Thẩm Nghi Chi hết bận sẽ vội tìm cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi.

Mà hiện tại, cô cảm thấy mỗi giây mỗi khắc đều đứng ngồi không yên, lâu lâu cô lại thử liên lạc với Thẩm Nghi Chi, Thẩm Nghi Chi đã gửi cho cô một lịch trình chi tiết, Ninh Trĩ đại khái sẽ biết khi nào nàng có thời gian rảnh.

Các nàng không còn thoải mái như trước đây, không còn những cuộc gọi dài, mà phần lớn đều im lặng, Thẩm Nghi Chi tính tình vẫn nhẹ nhàng, nhưng những lời nặng nhất của nàng chính là: "Em coi tôi là gì?" "Em mới có vài tuổi, Em có thật sự biết như thế nào là yêu thích không?" "Em đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, chuyên tâm học hành đi."

Nhưng Ninh Trĩ vẫn cảm nhận được bức tường vô hình giữa hai người ngày càng dày lên.

Cô vô thố mà hoảng loạn, đã từng thử im lặng không nhắc đến chuyện đó nữa, cố gắng nói những chuyện bình thường như trước đây, chủ động tìm đề tài, nói thật nhiều chuyện không liên quan để tránh làm phiền nàng, cũng từng thử qua đảm bảo với nàng sẽ không có lần sau nữa, sẽ không bao giờ làm việc khiến nàng chán ghét.

Nhưng tất cả đều vô ích, ngăn cách đó vẫn hiện hữu, cô làm như thế nào cũng đều không được.

Từ sau khi việc cô thích nàng bị bại lộ, cô cảm thấy mình làm gì cũng đều sai, đều không thích hợp, bởi vì ngay từ đầu, thích nàng chính là sai lầm.

Cho đến một ngày gần kỳ thi cuối kỳ, cô đứng trước quầy bán quà vặt trong trường, vô tình nhìn thấy trên màn hình TV bản tin Thẩm Nghi Chi lái xe va chạm với một chiếc xe khác, sự hoảng sợ trong nháy mắt bao trùm lấy cô.

Cô vội vàng gọi điện cho Thẩm Nghi Chi, nhưng không có ai bắt máy.

Cô siết chặt điện thoại, tay đều run lên.

Lúc ngồi trong phòng thi, cô không thể tập trung nổi, những câu hỏi trên bài thi chẳng thể hiện rõ trong đầu cô, tay cầm bút mà không biết đang viết gì, tâm trí hoảng loạn suốt một buổi sáng. Cuối cùng  giữa trưa, cô nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nghi Chi.

"Tôi không sao, chỉ là bị theo đuôi thôi."

Một cơn hoảng loạn lớn nhất cũng dần dần thối lui, Ninh Trĩ tay chân như nhũn ra, nhưng lại không biết phải nói gì.

"Không sao là tốt rồi." 

Thẩm Nghi Chi thở dài. "Nhìn xem, dù hôm nay có chuyện gì xảy ra, em cũng không thể làm được gì cả. Em còn nhỏ, hãy tập trung vào học hành, hãy tập trung vào bạn bè, vào những sở thích của mình..."

Nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng Ninh Trĩ lại chỉ nghe được câu: "Em không làm được gì cả", cô không thể phản bác lại, vì thật sự cô cái gì cũng không thể làm được.

Sau một thời gian dài cố gắng níu giữ, cuối cùng, ý niệm mà cô đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay không thể kiềm chế được mà xông ra.

Cô không xứng đáng thích Thẩm Nghi Chi.

Cô có thể làm gì cho Thẩm Nghi Chi chứ? Cái gì cũng đều không thể làm.

Ngay cả chuyện đơn giản như đi vào miếu cầu bình an cho Thẩm Nghi Chi, cô cũng làm hỏng hết.

Thẩm Nghi Chi cũng không cần cô, là cô giống như một người sắp chết đuối bám lấy chiếc bè cứu sinh, liều mạng bám lấy Thẩm Nghi Chi, nhưng Thẩm Nghi Chi lại chẳng cần cô.

Sau ngày hôm đó, Ninh Trĩ quyết định nghe lời Thẩm Nghi Chi, tạm thời không liên lạc nữa, đợi đến tương lai khi mọi chuyện phai nhạt, thử liệu có thể hay không, như hai người bạn mà ngẫu nhiên hỏi thăm nhau vài câu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Thẩm Nghi Chi đã quay lại.

Nàng thực sự tức giận, gõ cửa nhà Ninh Trĩ.

Bà nội lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Ninh Ninh làm sao vậy?"

Thẩm Nghi Chi nhìn bà, liền mỉm cười đáp: "Không có gì, con có việc tìm Ninh Ninh, cần gặp gấp một chút, không phải chuyện gì to tát đâu."

Nàng an ủi bà nội rồi đưa Ninh Trĩ xuống dưới lầu.

Ninh Trĩ nhớ rõ hôm đó thời tiết lạnh lẽo, mưa nhỏ bay bay, không khí lạnh đến tận xương.

Thẩm Nghi Chi vẫn còn tức giận, hỏi Ninh Trĩ: "Sao kỳ thi cuối kỳ của em lại như vậy?"

Ninh Trĩ sửng sốt một chút, vội vàng giải thích: "Lúc thi cuối kỳ em không làm tốt, nhưng kiến thức em đều học được vững."

Cô không muốn nói là vì lo lắng cho Thẩm Nghi Chi mà cô không thể tập trung, nghe có vẻ xem như đang tìm lý do, cầu xin sự đồng cảm.

Nhưng Thẩm Nghi Chi có vẻ thực sự rất tức giận: "Giáo viên chủ nhiệm của em gọi điện cho tôi, bảo dạo này em không nghiêm túc, đi học mất tập trung, làm bài qua loa, kết quả thi cuối kỳ tụt tận hơn hai trăm bậc, như vậy là bảo không làm tốt thôi sao?"

Ninh Trĩ không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Thật sự chỉ là do trạng thái không tốt, nếu không tin, em sẽ chứng minh lần sau, lần sau em sẽ lấy lại được thứ hạng cao hơn."

Thẩm Nghi Chi không tin, nghiêm túc nhìn cô.

Ninh Trĩ cảm thấy lời nói của bản thân không đủ uy tín thuyết phục nàng, cô không dám ngẩng đầu cùng nàng đối diện.

Cô cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nghi Chi dừng lại trên đỉnh đầu mình, có lẽ nàng ấy rất thất vọng.

Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: "Ba mẹ em có lẽ  sẽ không muốn quản em nữa, bà nội giờ đã lớn tuổi rồi, tương lai của em chỉ có thể dựa vào chính bản thân em, em hiện tại cái gì cũng đều không có, lại suy nghĩ lung tung những chuyện không có, nếu bây giờ em không chịu chuyên tâm học hành, sau này phải làm sao đây?"

Nàng không tin rằng Ninh Trĩ chỉ có trạng thái không tốt, nàng cảm thấy Ninh Trĩ thích nàng chỉ là điều không thể có, không đáng để nhắc tới.

Ninh Trĩ đôi khi rất cứng đầu, cô đã thích Thẩm Nghi Chi liền sẽ vẫn luôn thích nàng, suốt đời này đều không thay đổi.  Việc cô thích nàng đều đã bị phát hiện, chỉ có thể đáp ứng tương lai sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, đáp ứng sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn, như trước kia làm một cô bé hàng xóm, một em gái của nàng. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không phủ nhận chuyện cô thích Thẩm Nghi Chi.

Giống như bây giờ, mặc dù đã suy nghĩ kỹ mà nghe lời Thẩm Nghi Chi, tạm thời không thân thiết liên hệ với nàng, nhưng nghe nàng nói vậy, Ninh Trĩ vẫn ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt nàng, sửa lại lời của nàng:" Không phải là không có, em thích chị, không phải là không có."

Cô nhìn thấy khóe miệng Thẩm Nghi Chi khẽ nhếch lên, nàng mặt mày rất tức giận, nhịn rồi nhịn, cuối cùng nàng vẫn là không nhịn được cơn tức giận:" Em có tư cách gì nói thích tôi? Tôi đã bị em gây ra nhiều phiền phức rồi, em có thể hiểu chuyện một chút hay không?"

Trong mắt Ninh Trĩ, mọi thứ hoàn toàn bị sụp đổ, mặc dù không quá bất ngờ khi nghe được những lời này, cô dây dưa với Thẩm Nghi Chi lâu như vậy, nàng nhịn cô lâu như vậy, có lẽ đã tận tình tận nghĩa rồi.

Nhưng thật sự nghe được vẫn là rất khổ sở.

"Tôi không có tư cách gì mà nói thích chị, cũng không xứng đáng để chị thích tôi, nhưng Thẩm Nghi Chi, tôi chưa từng hy vọng xa vời chị sẽ đáp lại tôi."

Cô nhẹ nhàng nói, khóe môi cong lên, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nghi Chi, nghiêm túc mà hứa hẹn: "Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền chị nữa."

Làm phiền chị lâu như vậy rồi, về sau đều sẽ không bao giờ làm chị phiền lòng nữa.

Chuyện Ninh Trĩ có thể làm được cho nàng không nhiều, chỉ duy nhất chuyện này, cô làm được

Cô thực sự nỗ lực học hành, không để giáo viên chủ nhiệm có cơ hội phàn nàn với Thẩm Nghi Chi, vẫn âm thầm chú ý đến nàng từ xa, nhưng cũng không dám lại gần quá, cô không gọi điện thoại cho nàng nữa, mặc dù ở đối diện nhưng cũng không dám gõ cửa nhà nàng, vào những lúc Thẩm Chi Nghi ngẫu nhiên về nhà, cô đều tránh đi, không xuất hiện trước mặt làm chướng mắt nàng.

Nhưng bà nội không biết từ khi nào đã nhận ra, trong một lần Ninh Trĩ tham gia tuyển chọn tài năng, bà hỏi cô: "Có phải vì Thẩm Nghi Chi không?"

Bà nội đều biết, bà cũng không có ý tứ trách cứ cô, Ninh Trĩ không thể gạt bà được nữa, chỉ đành thừa nhận: "Đúng vậy, là bởi vì chị ấy, con chỉ muốn xem thử liệu có thể đuổi theo chị ấy một chút được không."

Đuổi theo nàng, nhưng không nghĩ tới sẽ muốn làm gì, chỉ là để lại cho mình một con đường lui cuối cùng từ nhiều năm trước, chỉ hy vọng Thẩm Nghi Chi sẽ thỉnh thoảng hỏi thăm cô như những người bạn bình thường thôi.

Nói là bạn bè, đầu tiên phải thật bình thường, cô trước tiên sẽ đuổi theo nàng.

Bà nội thật sự lo lắng, Ninh Trĩ liền cười rộ lên: "Hơn nữa, làm ca sĩ thì kiếm được nhiều tiền lắm, bà ạ, bà đợi con thêm một hai năm, con sẽ kiếm thiệt nhiều tiền mua cho bà căn nhà lớn."

Cô làm ra vẻ lạc quan để bà có thể yên tâm.

Ninh Trĩ quả thật thành công, đi được rất nhanh, bất quá vẫn bị Thẩm Nghi Chi bỏ lại phía sau, mà bà nội vẫn không thể chờ đến một hai năm, sau khi cô thành danh được nửa năm bà đã qua đời, không chờ đến lúc cô mua cho bà một căn nhà lớn.

Ninh Trĩ không ngủ được, liền ngồi dậy.

Cô cảm thấy có chút khát, nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ.

Cô đứng dậy đi ra ngoài lấy nước uống.

Khi nước từ ấm chảy xuống, Ninh Trĩ bỗng nhớ lại lần gặp lại Thẩm Nghi Chi thật sự rất qua loa ở bệnh viện, mọi thứ đều hấp tấp đến rối ren, không có lấy một lời thăm hỏi nào.

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Nghi Chi từ phòng ngủ đi ra, Ninh Trĩ cầm ly nước trên tay liền cảm thấy căng thẳng, quay đầu lại nhìn, Thẩm Nghi Chi đã tiến đến gần, nhìn cô một lúc mới quan tâm hỏi: "Em lạ giường không ngủ được sao?"

Chứng "lạ giường" là một tật xấu của cô từ trước đến nay, có một lần bà nội có việc phải đi xa nhà mấy ngày, cô ở nhà một mình cảm thấy có chút sợ, liền chạy sang tìm Thẩm Nghi Chi. Kết quả là vì lạ giường, cô ở trên giường lăn lộn mãi vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng, là Thẩm Nghi Chi ôm cô vào lòng, giống như dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ về cô: 

"Đừng cử động nữa, nhắm mắt lại lát nữa sẽ được ngủ thôi."

Khi đó Ninh Trĩ mới vừa phát hiện tâm tư của mình, bị nàng ôm như vậy, nào có dám cử động, cả cơ thể giống như bị căng cứng.

Cô nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, không tự chủ được mà trở nên nhu hòa hơn, trong ánh mắt lại mang vẻ ỷ lại cùng mê muội. Thẩm Nghi Chi hơi giật mình, đi tới ngồi cạnh cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Lại đem tôi trở thành Nguyễn Nhân Mộng sao?"

Chỉ khi ở trước màn hình, Ninh Trĩ mới có thể nhìn Thẩm Nghi Chi bằng ánh mắt như vậy, chứ không như lúc bình thường luôn phòng bị và giữ khoảng cách.

Thẩm Nghi Chi có thể hiểu lầm, nhưng Ninh Trĩ lại không dám sửa lại.

Cô lúc mười bốn tuổi đã thích nàng, rồi tới hai mươi tuổi tình cảm của cô vẫn như cũ không hề thay đổi, chỉ là dũng khí đều được dùng hết trong sáu năm trước, hiện tại cô không còn một chút can đảm để thừa nhận cô thích nàng, chỉ dám ở một nơi không có ai, mà trộm nói với bản thân, cô đặc biệt rất thích nàng.

Cô cam chịu, Thẩm Nghi Chi nhất thời im lặng.

--- HẾT CHƯƠNG 38 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện