“Cho dù không phải nó giở trò quỷ nhưng nó biết rõ có người muốn nhúng tay vào tập đoàn Vinh Hằng mà không có đề cập nói ra trước, khiến Vương thiếu mất hết mặt mũi. Thật là đáng giận. Vương thiếu tuyệt đối không thể buông tha nó!” Dương Chí Viễn hung tợn nói.

“Hừ!"

Sắc mặt Vương Hằng sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn đi Dương Tử Hí kia, một hai phải ở cùng với tên phế vật kia ghê tởm tôi, cũng đáng hận đến tột độ. Tôi không tha cho hai người bọn họ!”

“Vậy Vương thiếu muốn đối phó bọn họ ra sao?" Dương Chí Viễn cầm ly ruợu, chăm chú lắng nghe.

Vương Hằng trầm tư mấy giây, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà ác: “Tôi muốn tên phế vật kia bị cắm sừng!”

Phi!

Dương Chí Viễn lập tức phì cười.

“Ha ha! Vương thiếu, đây đúng là cách tốt nhất để đối phó với tên phế vật kia! Nó mặt dày mày dạn ở nhà họ Dương, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi. Đơn giản là thèm thân thể của Tử Hí mà không chiếm được. Nếu cậu chiếm thân Tủ Hi, quay video cho tôi. Tôi đưa cho tên phế vật kia xem, đảm bảo có thể khiến tên phế vật kia hộc máu bỏ mình!"

"Ha ha ha!"

Hai người cười phá lên.

Cơm tối qua, Trần Hoa mới làm xong việc nhà đã bị Dương Tử Hí gọi, đi đến Vạn Đạt mua quần áo.

Hôm nay tâm trạng cô đặc biệt tốt. Ông chồng phế vật của mình trong miệng

mọi người cuối cùng giúp được mình một ân lớn. Vay được một trăm triệu vốn to, ngày mai đi công ty xử lý hết toàn bộ tiền nợ, có thể dễ dàng giải quyết khủng hoảng của tập đoàn nhà họ Dương.

Không phải anh nói từ nhỏ đến lớn không có ai mua cho anh quần áo sao? Vậy chính cô sẽ dẫn anh đi mua vài món, khao anh.



“Buổi chiều anh thật sự hù chết em. May khủng hoảng tập đoàn Vinh Hằng kịp thời xuất hiện, khiến Vương Hằng không chuyển được một trăm triệu. Nếu một trăm triệu kia chuyển đến đây, anh khiến em thua trận thật rồi." Trên đường đi đến Vạn Đạt, Duong Tử Hí ngồi ở ghế phụ, lòng còn sợ hãi nói.

Trần Hoa cười cười: "Nếu anh thật sự thua cuộc, em có hận anh hay không?"

“Em sẽ đánh chết anh!” Dương Tử Hí giơ nắm tay nhỏ lên.

Trong lòng Trần Hoa ấm áp. Chứng minh ở trong lòng Duơng Tử Hi anh đã có một vị trí nhỏ, ít nhất cô không nghĩ phải rời đi anh, đúng không? “Nhưng mà hôm nay anh làm như vậy, ông nội sẽ ghi hận anh trong lòng. Ngày mốt là sinh nhật ông nội, anh phải tìm cách khiến ông ấy vui. Nếu không nguy cơ tập đoàn nhà họ Dương được giải trừ, em sợ ông nội sẽ tìm anh tính sổ." Dương Tử Hi nhắc nhở.

Sau đó bổ sung một câu: m trăm tám mươi nghìn tiền rượu uống hôm qua lát nữa em sẽ chuyển khoản cho anh. Hai ngày này anh suy nghĩ kỹ chút, mua một món quà thật tốt cho ông nội. Chờ năm nay khi chia hoa hồng, em sẽ trả cho anh.”

"Không cần." Trần Hoa nói: “Năm trăm tám mươi nghìn này em giữ lại mà tiêu vặt. Quê anh phá bỏ và di dời nên được trả số tiền này, có tiền để mua quà cho ông cụ.”

“Chẳng trách anh ấy dám uống Latife. Hóa ra trong nhà phá bỏ nên được bồi thường di dời." Dương Tử Hi thầm nghĩ ở trong lòng.

Cô nhớ rõ Trần Hoa nói qua, bố mẹ anh không còn, cũng không có anh chị

hữu.

em. Quê hương bị phá bỏ và di dời, đúng là tiền sẽ do anh sở

Cô vốn muốn hỏi tiền bồi thường phải bỏ và di dời là bao nhiêu nhưng ngẫm lại thì thôi. Tuy rằng cô và anh danh nghĩa là vợ chồng nhưng không phải vì chồng thật, không có tư cách điều tra tiền của anh.

Chẳng lâu sau, hai người đi vào Vạn Đạt. Đi dạo một tiếng, Dương Tử Hí tốn mười nghìn mua cho Trần Hoa ba bộ đồ. Bình quân một bộ hơn ba nghìn, đỡ bị Dương Chí Viễn chế nhạo nói anh mặc đồ Taobao.

Lần đầu tiên được đi mua sắm với vợ, vợ chọn quần áo cho anh, mặc thử thấy đẹp vợ mới nói mua, đây là việc lúc trước chưa từng có. Anh rất vui, cũng cảm nhận được cảm giác gia đình.

Nghĩ đến việc kết hôn trong ba năm nay, bản thân nghèo như chó, chưa mua được món quà nào cho Dương Tử Hí. Vừa vặn đi ngang qua cửa hàng đồng hồ Chanel, Trần Hoa dừng lại, nói với Dương Tử Hí: “Đi, chúng ta vào xem. Anh mua cho em một chiếc."



“Không cần.” Dương Tử Hí lắc đầu: “Đồng hồ Chanel rất đắt, động một cái mấy nghìn, mấy chục nghìn. Anh vẫn nên giữ lấy ít để mua thuốc lá đi.”

"Ha ha!"

Đột nhiên có một tiếng cười rơi vào tai hai người bọn họ.

“Đây không phải Dương Tử Hi, hoa khôi trường cấp ba của chúng ta năm đó sao? Tại sao rơi vào tình trạng đến đồng hồ Chanel cũng không mua nổi?"

Dương Tử Hi theo tiếng nhìn qua, thấy một thanh niên xăm rồng, ôm một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhận ra người thanh niên này, tên là Cao Cường. Cấp ba là dân anh chị lớp bên cạnh, đã từng theo đuổi cô, cũng quấy rầy cô, còn chọc cô khóc, cho nên ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

“Trần Hoa, chúng ta đi thôi." Nhìn thấy Cao Cường cô đã ghê tởm, kéo Trần Hoa đi.

“Ò, đây chính là ông chồng chuyển phát nhanh phế vật Trần Hoa của cô sao?" Cao Cường Vườn đầu, giống rùa đen đánh giá Trần Hoa.

“Liên quan quái gì đến anh!” Dương Tử Hi tức giận nói.

“Ha ha!” Cao Cường cười to: “Năm đó cô thật sự rất vu tú, thành tích toàn trong top ba, tôi thì thứ ba từ dưới đếm lên. Tôi theo đuổi cô bị cô từ chối, cô chướng mắt tôi."

“Tốt nghiệp cấp ba, cô đến Harvard học, tôi trở thành côn đồ trên đường. Khi đó tôi còn nhớ thương cô, bị anh em tôi khinh bỉ, nói cô là thiên nga, tôi là con cóc, vĩnh viễn không xứng với cô."

“Cảnh đời thay đổi, tôi làm vệ sĩ ở Pub giải trí Hoàng Gia, lương một năm hai triệu, tìm được một người bạn gái làm streamer kiếm một triệu một năm.”

“Mà cô thì sao? Học ở Harvard xong, ở công ty bỏ đi của nhà cô làm tổng giám đốc, lương một năm không đến hai trăm nghìn. Tìm người chuyển phát nhanh có mấy ngàn tiền lương làm chồng, đến cả cửa hàng đồng hồ Chanel cũng không dám dạo. Đúng là cười chết tôi!”

“Bây giờ ngẫm lại, không phải Cao Cường tôi không xứng với cô mà cô Dương Tủ Hi không xứng với Cao Cường tôi. Ha ha ha!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện