“Anh..."
Dương Tử Hí bị đả kích đến sầm mặt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô thật không dám tin trên đời lại có người khiến người khác cảm thấy chán ghét như vậy.
“Tôi nói sai à?"
Cao Cường đắc ý cười, chỉ về phía bạn gái anh ta: “Cái túi LV hai trăm nghìn của Thiên Thiến bạn gái tôi là do tôi mua, chiếc nhẫn kim cương ba trăm nghìn một cái cũng là tôi mua. Bây giờ tôi chuẩn bị mua cho cô ấy cái đồng hồ đeo tay Chanel giá ba đến năm trăm nghìn đeo chơi."
Nói đến đây, anh ta nhìn Dương Tử Hí cười khẩy: “Còn cô nhìn lại cô xem, xách cái túi rách nát gì đây, rồi lại nhìn trên tay cô xem, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có, nhìn đồ cô mặc đi, toàn thân từ trên xuống dưới tới mười nghìn sao? Thằng chồng vô dụng giao hàng chuyển phát nhanh của cô có mua nổi những thứ mà tôi đã mua cho bạn gái tôi không?"
Thiên Thiên che miệng cười, chanh chua nói: “Anh Cường, anh đừng cười nhạo cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh thối tha đó. Dù cho anh ta có bán máu, bán thận, bán tinh trùng cũng không mua nổi một cái đồng hồ đeo tay hiệu Chanel đâu."
“Ha ha ha! Nói đúng! Nói đúng!"
Cao Cường cười đến người ngã ngựa đổ, dáng vẻ không làm Dương Tử Hi tức chết thì không cam lòng.
Qủa nhiên Dương Tử Hi bị anh ta chọc tức đến ngực phát run, cắn chặt môi, quả đấm nhỏ nắm chặt vang lên tiếng ken két, dáng vẻ như muốn bùng nô.
“Vợ đừng nóng giận." Trần Hoa an ủi, nhìn về phía Cao Cường, nhàn nhạt nói: “Có chút tiền trinh thôi, đừng quá đắc ý. Đúng là tôi giao hàng chuyển phát nhanh nhưng nếu so về tiền bạc thì tôi không thua anh đâu."
Dứt lời, anh kéo Dương Tử Hí đi tới Cửa hàng Chanel.
"Ha ha!"
Hai tay Cao Cường chống thông, vẻ mặt khó hiểu.
“Cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh ghê tởm đó chắc bị điên rồi, dám nói sơ về tiền bạc thì không thua anh, thằng đó nhìn thấy hai triệu ra sao chưa?”
Thiến Thiến quyến rũ cười, nói: “Anh Cường đừng có bị cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh làm bộ làm tịch đó chọc cho tức giận, giao hàng chuyền phát nhanh thì mỗi tháng cùng lắm chỉ có năm nghìn, một năm sáu mươi nghìn, anh ta không ăn không uống ba mươi năm cũng không kiếm được hai triệu, có lẽ chỉ thuận miệng tán dóc mà thôi. Nếu thật sự muốn số tiền bạc thì anh ta dùng mạng mà so với anh đấy."
“Nói rất hay!”
Cao Cường gật đầu một cái, ôm eo Thiến Thiến ngông nghênh đi vào, còn không quên nói: “Anh quyết định sẽ mua cho em một cái đồng hồ đeo tay nữ đắt tiền nhất ở chỗ này, để cho con đàn bà Dương Tử Hí có mắt như mủ đó hâm mộ chết!"
“Được đó được đó!"
Thiến Thiến không giấu được vẻ vui mừng.
Lúc này Trần Hoa và Dương Tử Hi đã đứng trước quầy trưng bày xem đồng hồ đeo tay, không thể không nói, đồng hồ đeo tay hiệu Chanel đúng là đắt thật, cải thấp nhất cũng bắt đầu từ mười nghìn, mấy trăm nghìn, năm sáu trăm nghìn đều có cả, Dương Tử Hi nhìn mà dầu ong ong cả lên.
Mặc dù nhà họ Dương coi như là thế gia hai đời nhưng mấy năm nay mới phất lên, số tiền hàng năm công ty kiếm được điều đầu tư vốn để phát triển công ty lớn mạnh, thế nên tiền hoa hồng chẳng được bao nhiêu, hàng năm cũng chỉ có mấy trăm nghìn, hơn triệu.
Mấy năm trước do mẹ của cô với dì lớn và thím nhỏ không hợp nhau, ngày ngày gây gổ, ông cụ tức giận để một nhà cô dọn ra ngoài ở, bố cô lập tức
lấy tiền hoa hồng đi mua một căn biệt thự nhỏ, còn phải trả trước một triệu tiền hoa hồng mới đủ mua.
Hai năm trước, bố cố xảy ra tai nạn giao thông, tốn không ít tiền mới giữ được cái mạng, công ty không chịu thanh toán nên tiền tích góp cũng đã dùng hết, còn phải ung thêm mấy trăm nghìn tiền từ công ty.
Mặc dù mấy năm qua cũng có một chút tiền hoa hồng nhưng chi trả tiền thuốc thang trị bệnh hết một ít, tiêu xài trong gia đình cũng hết một ít, trên thực tế thì nhà cũng không còn bao nhiêu tiền gửi ngân hàng.
Cô đi làm ở công ty, một tháng kiếm được mười nghìn, đừng nói mua đồng hồ đeo tay hiệu Chanel, ngay cả túi xách mấy chục nghìn cô cũng không mua nổi.
Bởi vì bố trở thành người thực vật, mẹ không đi làm, em gái phải đi học, tiền Trần Hoa kiếm được cũng không được bao nhiêu, cô chỉ có thể coi mình là trụ cột chính trong gia đình, đâu dám xài tiền bậy bạ, tiền tích góp được còn để đề phòng những tình huống khẩn cấp nữa.
Thế nên thấy giá cả của mấy cái đồng hồ đeo tay này mà không chết lặng mới là lạ, dù có vì thể diện mà mua một cái cũng đau lòng chết mất.
“Vợ, em thấy cái đồng hồ đeo tay này thế nào?” Lúc này Trần Hoa chỉ một cái đồng hồ đeo tay màu hồng hỏi.
“Đẹp thì đẹp thật nhưng tận ba sáu mươi nghìn, quá mắc." Dương Tử Hi biết Trần Hoa mua được nhưng số tiền này chỉ để chi trả cho một chiếc đồng hồ đeo tay thì cô thật lòng cảm thấy không đáng.
"Ha ha!"
Trần Hoa đang định nói không đắt thì bỗng có một tiếng củởi vang lên.
“Mới có ba trăm sáu mươi nghìn đã chê đắt rồi. Dương Tử Hi, cô sống nghèo khó quá nhỉ?"
Vừa mới cười nhạo Dương Tử Hí xong, Cao Cường lại khinh thường Trần Hoa: Không phải cậu nói so về tiền bạc thì không thua tối sao? Vậy cậu mua cho Dương Tử Hí cái đồng hồ đeo tay tám trăm nghìn đi, chọn một cái đồng hồ ba trăm sáu mươi nghìn, vậy mà cũng không biết xấu hổ muốn so tiền bạc với tôi, cậu xúng sao?"
Dương Tử Hí bị đả kích đến sầm mặt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô thật không dám tin trên đời lại có người khiến người khác cảm thấy chán ghét như vậy.
“Tôi nói sai à?"
Cao Cường đắc ý cười, chỉ về phía bạn gái anh ta: “Cái túi LV hai trăm nghìn của Thiên Thiến bạn gái tôi là do tôi mua, chiếc nhẫn kim cương ba trăm nghìn một cái cũng là tôi mua. Bây giờ tôi chuẩn bị mua cho cô ấy cái đồng hồ đeo tay Chanel giá ba đến năm trăm nghìn đeo chơi."
Nói đến đây, anh ta nhìn Dương Tử Hí cười khẩy: “Còn cô nhìn lại cô xem, xách cái túi rách nát gì đây, rồi lại nhìn trên tay cô xem, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có, nhìn đồ cô mặc đi, toàn thân từ trên xuống dưới tới mười nghìn sao? Thằng chồng vô dụng giao hàng chuyển phát nhanh của cô có mua nổi những thứ mà tôi đã mua cho bạn gái tôi không?"
Thiên Thiên che miệng cười, chanh chua nói: “Anh Cường, anh đừng cười nhạo cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh thối tha đó. Dù cho anh ta có bán máu, bán thận, bán tinh trùng cũng không mua nổi một cái đồng hồ đeo tay hiệu Chanel đâu."
“Ha ha ha! Nói đúng! Nói đúng!"
Cao Cường cười đến người ngã ngựa đổ, dáng vẻ không làm Dương Tử Hi tức chết thì không cam lòng.
Qủa nhiên Dương Tử Hi bị anh ta chọc tức đến ngực phát run, cắn chặt môi, quả đấm nhỏ nắm chặt vang lên tiếng ken két, dáng vẻ như muốn bùng nô.
“Vợ đừng nóng giận." Trần Hoa an ủi, nhìn về phía Cao Cường, nhàn nhạt nói: “Có chút tiền trinh thôi, đừng quá đắc ý. Đúng là tôi giao hàng chuyển phát nhanh nhưng nếu so về tiền bạc thì tôi không thua anh đâu."
Dứt lời, anh kéo Dương Tử Hí đi tới Cửa hàng Chanel.
"Ha ha!"
Hai tay Cao Cường chống thông, vẻ mặt khó hiểu.
“Cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh ghê tởm đó chắc bị điên rồi, dám nói sơ về tiền bạc thì không thua anh, thằng đó nhìn thấy hai triệu ra sao chưa?”
Thiến Thiến quyến rũ cười, nói: “Anh Cường đừng có bị cái thằng giao hàng chuyển phát nhanh làm bộ làm tịch đó chọc cho tức giận, giao hàng chuyền phát nhanh thì mỗi tháng cùng lắm chỉ có năm nghìn, một năm sáu mươi nghìn, anh ta không ăn không uống ba mươi năm cũng không kiếm được hai triệu, có lẽ chỉ thuận miệng tán dóc mà thôi. Nếu thật sự muốn số tiền bạc thì anh ta dùng mạng mà so với anh đấy."
“Nói rất hay!”
Cao Cường gật đầu một cái, ôm eo Thiến Thiến ngông nghênh đi vào, còn không quên nói: “Anh quyết định sẽ mua cho em một cái đồng hồ đeo tay nữ đắt tiền nhất ở chỗ này, để cho con đàn bà Dương Tử Hí có mắt như mủ đó hâm mộ chết!"
“Được đó được đó!"
Thiến Thiến không giấu được vẻ vui mừng.
Lúc này Trần Hoa và Dương Tử Hi đã đứng trước quầy trưng bày xem đồng hồ đeo tay, không thể không nói, đồng hồ đeo tay hiệu Chanel đúng là đắt thật, cải thấp nhất cũng bắt đầu từ mười nghìn, mấy trăm nghìn, năm sáu trăm nghìn đều có cả, Dương Tử Hi nhìn mà dầu ong ong cả lên.
Mặc dù nhà họ Dương coi như là thế gia hai đời nhưng mấy năm nay mới phất lên, số tiền hàng năm công ty kiếm được điều đầu tư vốn để phát triển công ty lớn mạnh, thế nên tiền hoa hồng chẳng được bao nhiêu, hàng năm cũng chỉ có mấy trăm nghìn, hơn triệu.
Mấy năm trước do mẹ của cô với dì lớn và thím nhỏ không hợp nhau, ngày ngày gây gổ, ông cụ tức giận để một nhà cô dọn ra ngoài ở, bố cô lập tức
lấy tiền hoa hồng đi mua một căn biệt thự nhỏ, còn phải trả trước một triệu tiền hoa hồng mới đủ mua.
Hai năm trước, bố cố xảy ra tai nạn giao thông, tốn không ít tiền mới giữ được cái mạng, công ty không chịu thanh toán nên tiền tích góp cũng đã dùng hết, còn phải ung thêm mấy trăm nghìn tiền từ công ty.
Mặc dù mấy năm qua cũng có một chút tiền hoa hồng nhưng chi trả tiền thuốc thang trị bệnh hết một ít, tiêu xài trong gia đình cũng hết một ít, trên thực tế thì nhà cũng không còn bao nhiêu tiền gửi ngân hàng.
Cô đi làm ở công ty, một tháng kiếm được mười nghìn, đừng nói mua đồng hồ đeo tay hiệu Chanel, ngay cả túi xách mấy chục nghìn cô cũng không mua nổi.
Bởi vì bố trở thành người thực vật, mẹ không đi làm, em gái phải đi học, tiền Trần Hoa kiếm được cũng không được bao nhiêu, cô chỉ có thể coi mình là trụ cột chính trong gia đình, đâu dám xài tiền bậy bạ, tiền tích góp được còn để đề phòng những tình huống khẩn cấp nữa.
Thế nên thấy giá cả của mấy cái đồng hồ đeo tay này mà không chết lặng mới là lạ, dù có vì thể diện mà mua một cái cũng đau lòng chết mất.
“Vợ, em thấy cái đồng hồ đeo tay này thế nào?” Lúc này Trần Hoa chỉ một cái đồng hồ đeo tay màu hồng hỏi.
“Đẹp thì đẹp thật nhưng tận ba sáu mươi nghìn, quá mắc." Dương Tử Hi biết Trần Hoa mua được nhưng số tiền này chỉ để chi trả cho một chiếc đồng hồ đeo tay thì cô thật lòng cảm thấy không đáng.
"Ha ha!"
Trần Hoa đang định nói không đắt thì bỗng có một tiếng củởi vang lên.
“Mới có ba trăm sáu mươi nghìn đã chê đắt rồi. Dương Tử Hi, cô sống nghèo khó quá nhỉ?"
Vừa mới cười nhạo Dương Tử Hí xong, Cao Cường lại khinh thường Trần Hoa: Không phải cậu nói so về tiền bạc thì không thua tối sao? Vậy cậu mua cho Dương Tử Hí cái đồng hồ đeo tay tám trăm nghìn đi, chọn một cái đồng hồ ba trăm sáu mươi nghìn, vậy mà cũng không biết xấu hổ muốn so tiền bạc với tôi, cậu xúng sao?"
Danh sách chương