“Anh nói xem?"

Trần Hoa lạnh lùng cười.

“Tao cho mày một triệu, bù cho một dao này, thế nào?" Tuy rằng Dương Chí Viễn đau lòng tiền nhưng anh ta càng sợ bị chém.

“Không được.” Trần Hoa lắc đầu.

“Hai triệu!” Dương Chí Viễn dựng thẳng hai ngón tay lên.

“Không cần." Trần Hoa lắc đầu lần nữa: “Hai triệu cũng không bù được một dao này."

Thái độ anh vô cùng kiên định, chỉ cần Dương Chí Viễn mất máu.

“Mẹ nó."

Dương Chí Viễn cắn khớp hàm, vén tay áo, gắt gao nhắm hai mắt quát: “Đừng mơ tăng giá lên nữa. Chém đi!"

“Trần Hoa, xin cậu đừng ra tay quá nặng!” Dương Thiên Quang rất sợ hãi. “Chém đứt tay con trai tao, tao sẽ không để mày yên!" Vợ bác cả uy hiếp.

Trần Hoa không đáp lại, trực tiếp chém một nhát dao.

Phập! Một miệng máu lập tức hiện ra trên cánh tay Dương Chí Viễn.

"A!"



Dương Chí Viễn kêu thảm thiết, vội vàng che lại cánh tay. Máu tươi lập tức từ khe hở ngón tay anh ta chảy ra ngoài.

“Mẹ nó, mày thật tàn nhẫn! Một nhát dao này ông đây nhớ kỹ! Mày chờ ông

đây đi!" Gương mặt Dương Chí Viễn dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập ác độc vô tận.

Rồi sau đó, anh ta vội vàng hét: “Bố! Mau đưa con đến bệnh viện!”

Dương Thiên Quang đâu dám trì hoãn, lập tức đổ Dương Chí Viễn chạy ra ngoài.

“Bây giờ cậu có thể đưa thẻ vàng cho Tử Hi chưa?" Ông cụ cố nén lửa giận hôi.

45 “Có thể

Trần Hoa đua thẻ vàng cho Dương Tử Hí: “Còn năm mươi phút nữa ngân hàng sẽ tan tầm, để anh đưa em đến đó."

Dương Tử Hí đồng ý, một giây cũng không dám trì hoãn, từ trên bàn trà nắm tư liệu cho vay và chìa khóa BMW lái ra ngoài với Trần Hoa.

Gần đến khi tan tầm, cuối cùng cũng xong xuôi thủ tục cho vay.

Trở lại xe, Dương Tử Hi gọi điện cho bên tài vụ. Khi biết một trăm triệu đã được chuyển khoản đến, cô vui sướng, nước mắt trào ra.

“Cảm ơn anh, Trần Hoa. Lần này nếu không có anh, em không biết phải làm gì bây giờ.” Cô rất nghiêm túc nhìn Trần Hoa, nói.

“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn." Trần Hoa cười cười.



Dương Tử Hí cũng nở một nụ cười: “Nói đi, muốn em cảm ơn anh như thế nào?"

Trần Hoa gãi đầu, vốn định nói cô hồn anh một cái nhưng cảm thấy hơi nhân lúc cô gặp nguy hiểm, nói: “Em gửi ảnh của em để anh làm hình nền di động đi."

Dương Tử Hi không nói hai lời. Cô tìm tấm ảnh cô tự nhận là đẹp nhất, gửi cho Trần Hoa qua WeChat: “Đây là tấm ảnh đáng lẽ hôm qua em nên gửi cho anh, cho nên anh có thể nói một yêu cầu khác."

Trần Hoa không nói gì, chỉ thưởng thức ảnh chụp Dương Tử Hí gửi đến. Khóe miệng anh dần dần cong lên, rất thích. Sau đó lưu vào album, thiết lập thành hình nền di động.

Có thể dùng ảnh của vợ để làm hình nền di động, anh cảm thấy đây là chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Thế này đi, tối em đưa anh đi mua quần áo. Thấy Trần Hoa không có nói yêu cầu nào, Dương Tử Hi nói.

Cô mơ hồ nhớ rõ, tối hôm qua Trần Hoa nói, cô là người duy nhất mua cho anh quần áo.

“Được.”

Trần Hoa rất vui lòng, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên hạnh phúc.

Đến giờ cơm tối, ở trong một phòng bao khách sạn, Vuong Hằng và Dương Chí Viễn buồn bực uống không ít rượu.

“Mẹ nó, tôi nói tại sao tên phế vật này chắc chắn tôi lấy không ra được một trăm triệu, hóa ra anh ta đã biết có người muốn can thiệp vào công ty nhà tôi." Vương Hằng nghe xong Dương Chí Viễn nói, phẫn hận rót ly rượu.

“Tên phế vật này quả đáng giận. Tôi nghi ngờ nó nói bạn học của nó nhúng tay vào tập đoàn Vinh Hằng." Dương Chí Viễn hận chết Trần Hoa. Anh ta biết rõ không có khả năng là Trần Hoa nhưng vẫn muốn chọc giận Vương Hằng xử lý Trần Hoa.

“Anh ta không có năng lực đó.”

Vương Hằng lập tức phủ định: “Bạn học của anh ta làm ở CitiBank, không có thực lực đó. Có thể khiến bốn ngân hàng lớn yêu cầu công ty nhà tôi trả nợ trước, khẳng định có đối thủ cạnh tranh lớn nhúng tay vào công ty nhà tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện