Ngày hôm sau Đường Thu Bạch phá lệ ngủ quên, một giấc ngủ dậy, con số hiển thị trên màn hình điện thoại đã là 11 giờ, tay theo thói quen định vươn ra sờ người bên cạnh, vuốt lên vuốt xuống vẫn sờ thấy trống rỗng.

Đường Thu Bạch đành giãy giụa ngồi dậy, trên chiếc giường bằng phẳng chỉ còn một mình nàng, híp lại con mắt, Đường Thu Bạch nhớ lại lúc trước, quả thật là có người vỗ nhẹ lưng nàng cùng nàng nói cái gì đấy, nhưng tối hôm qua tiểu biệt thắng tân hôn, nàng thật sự quá mệt, cái gì cũng không nghe rõ, mơ màng gật gật đầu cũng đã trôi qua.

Thông báo WeChat màu xanh lục trên điện thoại, dẫn đường Đường Thu Bạch ấn vào, là Cảnh Thư Vân nhắn tin đến.

"Tôi đã xin nghỉ cho em, bình giữ ấm đặt cạnh gối của em, dậy uống chút nước ấm trước, tỉnh thì nói với tôi."

Đường Thu Bạch theo tin nhắn WeChat nhìn qua hướng một bên, quả nhiên trên tủ đầu giường có đặt bình giữ ấm màu xanh ngọc, Đường Thu Bạch vô thức mỉm cười, một ngày tốt đẹp từ giây phút vừa mới mở mắt ra đã lập tức bắt đầu.

"Em tỉnh rồi, ôm ôm.jpg"

Đường Thu Bạch chọn sticker xong, click gửi đi, vặn cái bình ra, mới vừa nhấp ngụm nước ấm, điện thoại liền vang lên.

Là Cảnh Thư Vân gọi tới.

"Bạn nhỏ tỉnh ngủ rồi?"

Trong ống nghe,  thanh âm Cảnh Thư Vân mềm mại ôn nhu, ý vị cưng chiều, cho dù cách màn hình Đường Thu Bạch cũng có thể cảm giác được nó theo ống nghe truyền tới, như là hương hoa quế mùa thu phiêu ngàn dặm, ngọt ngào lại thấm vào ruột gan.

"Tỉnh rồi, chị ở công ty sao?"

"Ừ."

"Buổi sáng chị rời giường, hẳn là gọi em dậy cùng."

"Đúng là muốn kêu em." Cảnh Thư Vân ra vẻ tự hỏi đáp một tiếng, tay nắm bút máy xoay chuyển, lại cười nói, "Nhưng mà làm bạn gái, vẫn là muốn mượn công làm tư để cho em ngủ thêm một lúc."

Đường Thu Bạch sâu kín cảm thán một tiếng, "A, hóa ra đây là niềm vui của tiểu bạch kiểm sao?"

Điện thoại đối diện người, không có ngoài ý muốn bị đậu cười, Cảnh Thư Vân rất có hứng thú nâng nâng Kim Ti Nhãn Kính, "Có lẽ đi, nhưng là ngươi tính tiểu bạch kiểm* sao?"

*tiểu bạch kiểm: thường dùng chỉ mấy chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), sống bám vào người khác kiểu như trai bao đồ đó.

"Hừm...... Hình như em còn không đủ tư cách lắm?" Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy tư hai giây, tổng kết nói.

"Ừm, vậy em tính toán tiến bộ như thế nào?"

"Xoa eo đấm chân cho chị?"

"Ừ."

"Trên giường tiểu chó săn, dưới giường chó con?"

"Hửm?" Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nhướng mày, "Còn gì nữa?"

"Còn có? Còn có chính là ăn nhậu chơi bời mọi thứ đều đủ?" Bàn tay Đường Thu Bạch vuốt ve mặt ngoài bình giữ ấm lạnh lẽo, lòng bàn tay lại là một mảnh lửa nóng, "Thế có phải em cũng không cần làm việc không?"

Cảnh Thư Vân không tỏ ý kiến, khóe môi ngậm cười, đột nhiên nói: "Em đứng dậy đứng ở bên cửa sổ."

"Hả? Bên cửa sổ?" Đường Thu Bạch theo bản năng ngẩn người, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng cô đột nhiên đổi đề tài. Hậu tri hậu giác nghe lời cô, đứng ở bên cửa sổ, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy cái gì, bức màn dày nặng một tia không lọt đã che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ.

"Em thấy gì?"

"Không có gì cả? Trong phòng đen như mực."

"Vậy đúng rồi, en vén màn lên."

"À." Đường Thu Bạch ấn xuống cái nút đầu giường, bức màn tự động chậm rãi vén sang hai bên, ánh sáng tươi đẹp ngoài cửa sổ toàn bộ vọt vào, Đường Thu Bạch có chút không thích ứng nheo nheo mắt, "A, hôm nay thời tiết rất tốt."

Bên kia ống nghe truyền đến tiếng cười khẽ của Cảnh Thư Vân, "Ừ, cho nên em mau thức dậy khỏi mộng tưởng hão huyền đi."

"......"

Gần như đồng thời, trong tay Đường Thu Bạch rung lên, nhắc nhở nàng nhận được tin nhắn WeChat, Đường Thu Bạch dùng dư quang nhìn lướt qua, thấy tên đồng nghiệp, huyệt Thái Dương liền bắt đầu nhảy lên từng hồi.

Phía trước, hạng mục nàng đi công tác, còn chưa kết thúc, vốn dĩ nàng dự tính hôm nay tổ chức buổi tổng kết về xem xét hiện trường, kết quả cái này tạm thời phải trì hoãn, hơn nữa phần bản chức công tác nông sản phẩm kia, phỏng chừng cũng có không ít báo cáo yêu cầu ký tên xét duyệt.

Đường Thu Bạch buông tiếng thở dài, "Ayzz, kế hoạch 'tiểu bạch kiểm' còn chưa bắt đầu thực hành đã bị hoàn toàn ngăn chặn."

"Hửm?"

Đường Thu Bạch đem chuyện công tác chồng chất nói cho Cảnh Thư Vân nghe, ngữ khí còn pha mang lẫn chút ủy khuất, tựa hồ còn có chút đáng tiếc.

Đường Thu Bạch nói bằng âm điệu và tình cảm phong phú, người bên kia nghe điện thoại, bị chọc cười bất đắc dĩ vỗ cái trán, lại bởi vì cười có chút lâu mà liên lụy toàn thân, tối hôm qua phóng túng qua đi eo cũng bắt đầu ẩn ẩn nhức mỏi.

"Xì." Cảnh Thư Vân thở nhẹ ra.

"Chị làm sao vậy?"

"Không sao." Cảnh Thư Vân hơi mím môi, áp xuống ý cười.

"A? Không sao chứ? Nhưng mà chị vừa mới giống như thở hắt?"

"Em lại nằm một lát có phải muốn rời giường, tôi gọi chút đồ ăn cho em." Cảnh Thư Vân bỏ qua lời Đường Thu Bạch dò hỏi.

"À, được nha." Đường Thu Bạch lỗ tai dán ống nghe giật giật, quan tâm hỏi, "Nhưng mà chị thật sự không sao đấy chứ?"

Cảnh Thư Vân trầm mặc một lúc lâu, sâu kín nói: "...... Về sau thời gian làm việc, khắc chế một chút."

Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân cúp điện thoại, trong đầu còn đang không ngừng vang vọng lời cô nói, ở trên giường cười lăn một vòng, sau đó ngửi ngửi mùi hương còn tàn lưu của cô, liền bị cưỡng bách rời khỏi chiếc giường lớn thoải mái.

Bởi vì WeChat công việc, sau một hồi lâu không nhìn thấy Đường Thu Bạch trả lời, từ tin nhắn văn bản chuyển qua gọi điện, đến nỗi với Đường Thu Bạch mới vừa rửa mặt xong, đút tiểu hoa ăn cẩu lương xong liền ôm máy tính ngồi ở bên bàn ăn.

Cảnh Thư Vân gọi đồ ăn sau đó không lâu liền đưa đến, bày ở trên bàn cơm nhưng thật ra mọi thứ sắc hương đều đủ, cũng là món nàng thích ăn, nhưng Đường Thu Bạch bận rộn căn bản không rời máy tính, cơm cũng không thể ăn tử tế, một bàn cơm trưa vui sướng liền như vậy lãng phí.

Giữa trưa nghỉ ngơi ngắn ngủi sau, Đường Thu Bạch vẫn là thay quần áo, quyết định tới công ty, có mấy chi tiết, không giáp mặt cùng nhiều đồng nghiệp trao đổi, căn bản không tiện, nghĩ tới nghĩ lui Đường Thu Bạch cũng chỉ có thể từ bỏ lần đầu tiên hưởng thụ bạn gái đãi ngộ này.

Hai giờ đi làm, Đường Thu Bạch đúng giờ gọi xe, đi vào công ty, thế nhưng bầu không khí đại sảnh lầu một cứ thấy khẩn trương thế nào ấy, chị bé đứng ở trước quầy lễ tân, lưng thẳng tắp đoan chính, trên mặt tươi cười phía chính phủ lại tìm không ra vấn đề, ngay cả người lướt qua bên cạnh đều đàm luận rất ít, đều trở nên an tĩnh, nghiêm túc hơn hẳn, đi qua trước mặt Đường Thu Bạch đều chỉ là kêu nàng Đường bộ trưởng, chào hỏi với nàng, trước kia còn sẽ tùy ý nói cái gì đó, lần này cũng đều không có.

Đã xảy ra chuyện gì? Đường Thu Bạch nghi hoặc nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng, vẫn là quyết định đi tìm Cảnh Thư Vân trước, giữa trưa các nàng trò chuyện mấy câu liền dừng, cô giống như đang bận, Đường Thu Bạch cũng liền không nói với cô chuyện đến công ty.

Đi thang máy lên lầu, bầu không khí nghiêm túc càng thêm rõ ràng, ngoại trừ bộ phận nhân viên thực nghiệm mặc trang phục thực nghiệm vào phòng thí nghiệm ra, những công nhân viên khác đều ngồi ngay ngắn ở trước máy tính, cúi đầu công tác.

Đường Thu Bạch xuyên qua hành lang, lập tức đi hướng phòng làm việc của Cảnh Thư Vân, không thấy Địch Nghiên ở bên ngoài nàng còn có chút bất ngờ, giơ tay gõ gõ cửa, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, Đường Thu Bạch lại chờ tiếp vẫn là không có ai trả lời.

Cảnh Thư Vân không ở văn phòng?

Đường Thu Bạch nghĩ như vậy, xoay người tính toán về phòng làm việc của mình xử lý công việc trước, lại xoay người mới vừa đi được vài bước, từ xa liền nghe thấy vài giọng nam trung khí ổn trọng, bước chân Đường Thu Bạch mạc danh nhanh chút, vừa quẹo vào, phía trước truyền đến giọng của Địch Nghiên, nghe ra tất cung tất kính.

"Ngài đi tiếp phía trước chính là phòng làm việc của Cảnh tổng, tầng 4 và tầng 5 tách biệt lần lượt là phòng thí nghiệm môi trường cùng nông sản phẩm."

"Phòng làm việc thì không vội đi, trước xem phòng thí nghiệm đi." Giọng nam mang vẻ ổn trọng kia nói.

"Vâng, chỉ là người phụ trách phòng thí nghiệm nông sản hôm nay có việc xin nghỉ." Địch Nghiên giải thích.

Trong đầu Đường Thu Bạch chợt lóe qua ý nghĩ, có nên chờ bọn họ đi rồi lại đi ra ngoài hay không, thế nhưng tứ chi hành động vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc, chờ đến khi nàng phản ứng lại đã không còn kịp rồi.

Địch Nghiên đi ở phía trước mới cúi đầu nói xong, vừa ngẩng đầu đã kinh ngạc thấy Đường Thu Bạch đang ở đi về phía bọn họ.

"Đường...... Bộ trưởng?"

"Chào Địch tỷ, em tới tìm Cảnh tổng, nhưng hình như Cảnh tổng không ở văn phòng."

Đường Thu Bạch đứng ở tại chỗ, lúc này mới chú ý tới, chủ nhân giọng nam đứng phía sau Địch Nghiên, người đàn ông mặc áo khoác lông ngắn tay, phía trong là áo sơmi trắng, tóc tai nghiêm túc, không một tia hỗn độn, tuy đã là người quá nửa trăm, nhưng mặt mày cũng nhậm nhiên lộ ra vẻ khí phách hăng hái kiêu ngạo, chợt liếc mắt một cái nhìn qua, Đường Thu Bạch thế nhưng có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Địch Nghiên không lên tiếng, nghe tiếng nhìn về phía sau, lại hơi cúi đầu hướng người đàn ông bên cạnh giới thiệu, "Vị này chính là người phụ trách phòng thí nghiệm nông sản tôi vừa mới cùng ngài nói - Đường bộ trưởng."

Người đàn ông nghe thấy vật, gật gật đầu, đánh giá Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch đón nhận ánh mắt người đó, đối diện ông ta, lại lễ phép gật đầu mỉm cười, "Chào ngài."

Đường Thu Bạch theo tầm mắt Địch Nghiên thấy sau lưng bọn họ vài bước, còn Cảnh Thư Vân ở phía sau, cùng với người phụ nữ trung niên đi ở bên cạnh Cảnh Thư Vân, có khí chất độc đáo, vừa nhìn liền thấy gia cảnh khá giả, bảo dưỡng rất tốt.

Cảnh Thư Vân đang cùng bà ấy nói gì đó, có lẽ là cảm giác được tầm mắt, hơi quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt nghi hoặc của Đường Thu Bạch.

"Sao lại tới công ty?" Cảnh Thư Vân vui vẻ nơi đáy mắt chợt lướt qua, trên mặt vẫn như cũ là  bình tĩnh thường ngày.

"Cảnh tổng, việc tư em xử lý xong rồi, nghĩ đến còn có công tác, quyết định vẫn là tới công ty một chuyến." Đường Thu Bạch cười đáp lại cô.

"Ừ, thế vừa khéo, em tới tôi giới thiệu với em một chút," Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, bàn tay hơi vươn, ý chỉ người đàn ông đứng ở bên cạnh Địch Nghiên, nói, "Vị này chính là bố của tôi, lão Cảnh đổng của công ty, Cảnh Vân Bình."

"Người bên cạnh tôi đây chính là mẹ tôi, Tiêu Thư."

Cảnh Thư Vân nói xong, ngược lại hướng Cảnh Vân Bình cùng Tiêu Thư nói: "Ba mẹ, người này chính là Đường Thu Bạch con thường nhắc tới với hai người, hiện tại phụ trách nông sản Lam Hoa."

!!!

Đôi mắt Đường Thu Bạch chợt mở to chút, đầu óc trong nháy mắt có hơi trống rỗng, nàng xem như hiểu rõ vì cái gì sẽ cảm thấy quen mắt......

Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu này có thể không quen mắt sao!

"Cảnh đổng, Tiêu đổng, chào hai người." Đường Thu Bạch hơi khom lưng.

"Ừ, chào cháu, vẫn luôn nghe Tiểu Cảnh nhắc tới cháu, trăm nghe không bằng một thấy." Thái Thượng Hoàng mỉm cười, bầu không khí nghiêm túc bớt đi một chút.

"Chào cháu." Hoàng Thái Hậu đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân chỉ là gật đầu rất nhẹ.

"Không có không có, Cảnh đổng khách khí." Đường Thu Bạch theo bản năng một tay đặt lòng bàn tay trên mu bàn tay còn lại, rũ với trước người làm tư thế cung kính.

"Buổi chiều cháu có thời gian không, cùng chúng ta đi xem phòng thí nghiệm."

"Có có, mời ngài bên này."

Đường Thu Bạch cưỡng chế một hơi, trấn định xuống, đi phía trước dẫn đường.

Thời điểm vào thang máy, Đường Thu Bạch ấn xuống số tầng, giương mắt liền đối diện với Cảnh Thư Vân đứng ở bên trong một góc, ánh mắt trấn an, cánh môi hơi khép của cô khẽ động, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói với nàng.

"Cố lên."

__________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện