Đường Thu Bạch nhắm mắt, lại mở ra, nghiễm nhiên là dáng vẻ vô cùng nghiêm túc đi lên bục bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Đường Thu Bạch đi ở phía trước, một bên dẫn đường, một bên tỉ mỉ giới thiệu với Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu về tên các phòng thí nghiệm cùng công dụng của nó, cùng với một số dụng cụ cơ bản bày biện ở bên trong.

Dọc đường, nhân viên thực nghiệm đi ngang qua cũng chỉ là thấy bọn họ hướng bọn họ chào hỏi, nhưng cũng không dừng công việc trong tay của mình.

Phòng thí nghiệm cuối năm, mỗi người phụ trách còn khá nhiều thực nghiệm, tình trạng một mảnh bận rộn, nhưng đối với Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu tới nói, bận rộn ngược lại là trạng thái tốt, chứng minh không thiếu nghiệp vụ, trước khi nhìn thấy báo cáo số liệu cuối năm, có thể có chút tán thành từ ban đầu.

"Tiểu Đường à, hạng mục nông sản phẩm này, là năm nay các cháu mới lấy tư chất đúng không?" Thái Thượng Hoàng đi theo Đường Thu Bạch xem qua từng phòng, chậm rãi mở miệng.

"Đúng vậy, Cảnh đổng." Đường Thu Bạch nghe tiếng đi chậm nửa bước, đứng ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng.

"Vậy có thể nói qua sơ bộ trọng điểm nghiệp vụ trước mắt của các cháu với ta sao?"

"Có thể, Cảnh đổng."

Đường Thu Bạch đem toàn bộ những hạng mục bộ phận nông sản gần nửa năm qua hợp tác cùng các xí nghiệp, bao gồm cả các hạng mục trong tương lai có thể có cơ hội hợp tác với xí nghiệp hoặc là chính phủ, đều nhất nhất nói ra.

Cuối cùng, thậm chí trước khi Thái Thượng Hoàng kịp hỏi, Đường Thu Bạch cũng đã đem suy nghĩ về tương lai đối với phương diện này phía trước đã nói trong lúc mở họp, cũng nói ra.

"Lúc trước giáo sư của cháu đã giới thiệu cho chúng cháu một giảng viên, người con tiến sĩ của bà ấy vừa lúc là người đi đầu viện nghiên cứu kiều mạch trong nước, hậu kỳ khả năng sẽ hợp tác cùng hạng mục quốc gia trong tay hắn, sau này cũng sẽ xem xét đi vào con đường kiểm nghiệm nông  sản phẩm không ô nhiễm môi trường."

"Ồ? Kiểm nghiệm nông sản phẩm không ô nhiễm môi trường?" Thái Thượng Hoàng thu hồi ánh mắt nhìn phòng thí nghiệm, quay lại nhìn Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch cười cười, giải thích nói: "Chính là tư các kiểm nghiệm nông sản xanh."

"Chính là mấy thứ kiểu như thực phẩm xanh, thực phẩm hữu cơ à?" Hoàng Thái Hậu đi ở phía sau hỏi trước.

"Đúng vậy, thực phẩm hữu cơ chỉ là một loại thực phẩm xanh."

Lúc Đường Thu Bạch xoay người sang chỗ khác trả lời Hoàng Thái Hậu, đôi mắt nhìn như lơ đãng lướt qua Cảnh Thư Vân, lại cười giải thích, cuối cùng nói xong mới lại dời tầm mắt đi nhìn Cảnh Thư Vân, đôi mắt linh hoạt chớp chớp.

Cảnh Thư Vân đón nhận tầm mắt nàng, khóe môi có nửa giây buông lỏng, thế nhưng Đường Thu Bạch rõ ràng thấy ngón tay cô rũ ở một bên nhẹ giật giật rất nhỏ.

"Ừm, không tệ, lại nói tiếp Tiểu Đường cháu là tốt nghiệp trường nào ra? Là chuyên ngành gì?" Thái Thượng Hoàng mỉm cười, mang theo ý chuyển đề tài.

"Cảnh đổng, cháu là đại học SW, chuyên ngành là công trình môi trường."

"Nghiên cứu sinh đại học SW à, không phải chuyên ngành tương tự nông sản?" Thái Thượng Hoàng có chút kinh ngạc.

"Vâng, không phải, nhưng mà trước kia từng làm việc ở Thiên Hành, hơn nữa thời kỳ nghiên cứu sinh thường xuyên đi theo giáo sư tham dự một ít hạng mục, có chút kinh nghiệm."

"Vậy cháu rất lợi hại đấy, môi trường cùng nông sản, hai mặt đều am hiểu."

"Không có không có, ngài quá khen."

"Đường bộ trưởng không cần khiêm tốn quá," Cảnh Thư Vân nhắm chuẩn thời cơ góp lời vào, tiến lên một bước đứng ở bên người Đường Thu Bạch, khóe môi tự nhiên hiện ra một tia cười nhạt, "Mắt nhìn người của tôi sẽ không sai đâu."

"Đúng thế, Tiểu Đường không thể tự coi nhẹ mình, lợi hại là chuyện tốt mà." Thái Thượng Hoàng cũng đáp lời Cảnh Thư Vân nói.

"Cảm ơn hai vị Cảnh đổng khen ngợi, cháu cũng phải cảm ơn Cảnh tổng cho cháu cơ hội, thiên lý mã dễ tìm mà Bá Nhạc thì hiếm thấy." Đường Thu Bạch cười ôm tay chắp quyền, ngược lại chọc đến ba người đều không hẹn mà cùng cười.

Cảnh Thư Vân thoạt nhìn tâm tình rất tốt, khóe môi ngậm ý cười như có như không, một tay nhẹ đặt ở trên tay Đường Thu Bạch, đè bàn tay nàng đang chắp quyền xuống, che đậy phía sau tầm mắt Cảnh Vân Bình và Tiêu Thư, trong mắt hóa thành nụ cười hài lòng, mềm giọng nói: "Đường bộ trưởng buổi chiều có phải còn có việc hay không, phòng thí nghiệm môi trường bên kia tôi tìm chủ nhiệm Trang dẫn đi dạo là được."

"Vâng, Cảnh tổng."

"Ừ, Tiểu Đường cháu bận việc của cháu đi, chúng ta liền tùy tiện nhìn xem."

"Vâng, Cảnh đổng Tiêu đổng, hai người chậm rãi xem."

Đường Thu Bạch nói là nói như vậy, nhưng là tay đặt trên tay Cảnh Thư Vân , có chút không bỏ được khỏi lòng bàn tay cô, tay còn không buông ra.

Địch Nghiên đứng ở cuối cùng bốn người, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, nhìn ra tình hình thay đổi, lập tưc nói tiếp dẫn đường: "Cảnh đổng Tiêu đổng, xin đi theo tôi, phòng thí nghiệm môi trường ở bên này."

"Được."

Địch Nghiên thuận lợi dẫn Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu tạm thời đi xa chút, Đường Thu Bạch bỗng nhiên như trút được gánh nặng thở phào, tay vốn còn chắp tay ôm quyền, hơi vừa chuyển, đã một tay nắm lên tay Cảnh Thư Vân.

"Thái thượng......" Đường Thu Bạch buột miệng thốt ra, cơ hồ sắp đem xưng hô trong lòng kêu ra ngoài, ý thức được cái gì lại nghẹn vào sửa lời, "Chú dì tới sao chị cũng không nói với em một tiếng, em một chút chuẩn bị đều không có."

Đường Thu Bạch thanh âm áp thấp, nghe vào còn có vài phần lo lắng cùng ngượng ngùng.

"Tôi cho rằng em sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không nghĩ tới em đột nhiên tới, nhưng mà em biểu hiện rất tốt, bọn họ đều rất thích em." Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười.

"Thật không?" Mắt Đường Thu Bạch sáng rực lên.

"Thật, bọn họ vừa mới còn khen em đấy thôi, đừng lo lắng."

Cảnh Thư Vân dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Đường Thu Bạch, lại nắm thật chặt tay nàng, "Ngoan, em đi làm việc trước, trễ chút tới văn phòng tìm tôi."

"Được."

Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng bản thân Đường Thu Bạch quả thực là có chuyện mới quyết định buổi chiều tới công ty, Cảnh Thư Vân bên kia, hiếm khi Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu tới tuần tra một lúc, cô chắc chắn cũng muốn đi cùng.

Ở công ty, Đường Thu Bạch cần phải khắc chế chính mình, phân chia cảm xúc công và tư.

Hai người không nói thêm nữa, ăn ý tách ra, Cảnh Thư Vân đi phòng thí nghiệm, Đường Thu Bạch thì thông báo các đồng nghiệp phụ trách hạng mục tới phòng họp mở họp.

Trong cuộc họp Đường Thu Bạch cố ý đem những điểm cần chú ý sau khi xem qua hiện trường, từng cái từng cái dặn dò một lần, nhân tiện còn cung cấp cho đồng nghiệp phía dưới tư liệu tuần tra, mọi người lần lượt báo cáo tiến độ phần việc mình phụ trách, lại thống nhất tiến hành từng phần, nắm giữ tiến độ, trong lòng nàng cũng có deadline.

Cuộc họp tiến hành đến giai đoạn trung gian, Đường Thu Bạch đứng ở trước màn hình trình chiếu PPT, một tay cầm bút trình chiếu, cùng mọi người nói tình huống cùng vấn đề hạng mục hiện trường cụ thể cần giải quyết, cả người chuyên chú lại nghiêm túc, không chút cẩu thả, căn bản liền không chú ý tới vị trí cửa chính phòng họp, hơi hé mở.

Cảnh Vân Bình xuyên thấu qua khe hở cẩn thận đánh giá Đường Thu Bạch đang đứng ở bên màn chiếu khí phách hăng hái thuyết trình PPT trong phòng, không kìm được tán thưởng gật đầu.

Cảnh Thư Vân đứng ở phía sau ông, thay đổi góc độ, xuyên thấu qua kẽ hở còn sót lại, nhìn Đường Thu Bạch, trong ánh mắt mang theo vui mừng còn có một phần kiêu ngạo.

Người này là một người kiêu ngạo chỉ thuộc về một mình cô.

"Nếu không ba đi vào ngồi nghe?" Cảnh Thư Vân nhìn Cảnh Vân Bình phía trước còn đang gật đầu, đưa ra kiến nghị.

"Không được, lúc này đi vào, liền ngắt lời nó." Cảnh Vân Bình lắc đầu, lại lần nữa khẳng định nói, "Tiểu Đường này không tệ."

Cảnh Thư Vân nhìn gò má nhu hòa của Đường Thu Bạch, hơi cong môi, "Con cũng nghĩ vậy, đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Cảnh Vân Bình quay đầu nhìn cô.

"Đáng tiếc quen biết quá muộn." Cảnh Thư Vân cười cười, thu hồi tầm mắt, "Đi thôi, hiếm khi hai người tới một lần, qua văn phòng của con uống tách trà không?"

"Đi thôi, mẹ và ba con còn chưa xem qua phòng làm việc của con bên này." Tiêu Thư tiếp nhận nói.

"Vâng."

Cảnh Thư Vân ở phía trước dẫn đường, Cảnh Vân Bình cùng Tiêu Thư đi ở phía sau cô, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu dư quang đem vẻ ăn ý hai người đối diện nhập trong lòng.

Ba người ở trong văn phòng nói chuyện phiếm một hồi, Cảnh Thư Vân nói bọn họ chẳng mấy khi lại đây một chuyến, mời bọn họ ăn cơm, kết quả hai vợ chồng già căn bản không có thời gian rảnh.

Cảnh Vân Bình vẫy vẫy tay, "Ba và mẹ con mới du lịch trở về, chú Trương, chú Tề của con từ sớm đã hẹn chúng ta tụ tập ăn cơm, con muốn mời chúng ta ăn cơm đều còn phải xếp hàng."

"Vâng, nhị lão ngài còn nhiều tiệc tùng hơn cả con."

"Tiểu Cảnh nếu không con đi theo chúng ta đi? Dù sao mấy người chú Trương của con cũng lâu rồi chưa gặp con." Tiêu Thư cười nói.

"Thôi, mẹ với các chú đồng lứa tụ hội, con liền không đi, mọi người chơi vui vẻ là dược, lát nữa con kêu tài xế đưa hai người qua đó."

"Con cũng không cần quá nhọc lòng chúng ta, ba và mẹ con hiện tại không có việc gì cả người nhẹ nhõm, nhưng thật ra một mình con quản cái công ty lớn như vậy, có khó xử thì nói với chúng ta." Cảnh Vân Bình nâng tách trà, từ từ thổi nước sôi trên mặt ly, "Đừng mệt chính mình."

"Lúc trước khi ba đem công ty cho con, cũng không phải là nói như vậy." Cảnh Thư Vân trái lại cười cười.

Cảnh Vân Bình húp ngụm trà, dừng một chút, "Con làm tốt hơn so với dự đoán của ba."

Cảnh Thư Vân không lên tiếng, nhìn lại ông.

"Đúng rồi Tiểu Cảnh, con gái chú Tề, Tề Tĩnh Uyển thế nào?" Tiêu Thư đúng lúc mở lời cắt đứt đề tài của hai cha con.

"Khá tốt, gần đây bận quá còn chưa liên lạc." Cảnh Thư Vân dời tầm mắt, cúi đầu nhấp ngụm cà phê.

......

Đường Thu Bạch mở họp một lần, mấy tiếng liền như vậy trôi qua, chờ nàng ra ngoài, đầu tiên là gửi tin nhắn WeChat dò hỏi Cảnh Thư Vân xem Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu đã rời đi chưa, nhận được tin nhắn xác định, lúc này mới liền văn kiện đều còn chưa kịp đặt xuống, đã lập tức vào phòng làm việc của Cảnh Thư Vân.

"Chú dì đi lúc nào vậy?" Đường Thu Bạch đóng cửa văn phòng, quay người lại hỏi.

"Mới một lúc, tới đây." Cảnh Thư Vân đóng bút máy lại, khóe môi tự nhiên hướng về phía trước cong lên.

"Bọn họ có nói gì không?"

Đường Thu Bạch đáp lại ánh mắt Cảnh Thư Vân, lướt qua bàn làm việc rộng lớn, đứng ở trước mặt cô.

"Em đoán xem."

Cảnh Thư Vân chú ý tới tay Đường Thu Bạch ôm văn kiện, đầu ngón tay hơi có chút trắng thái quá, liền biết nàng còn đang khẩn trương, một tay tiếp nhận văn kiện trong tay nàng đặt ở một bên, một tay lôi kéo nàng ngồi xuống.

"Hả?" Đường Thu Bạch trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện gặp gia trưởng trước đó, căn bản còn chưa phản ứng lại, cho đến khi bị người trước mặt lôi kéo thuận thế ngồi ở trên đùi Cảnh Thư Vân, mới đột nhiên hoàn hồn, "Này...... Không tốt lắm đâu?"

Cảnh Thư Vân một tay ôm sau eo nàng, một tay nắm lấy tay nàng, hơi ngửa đầu cười tươi nhìn nàng, "Hửm? Có cái gì không tốt?"

____________________________

Editor: Biết nói chi. Chủ nhật zui zẻ =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện