Khương Thư Hoa cũng đã làm xong công tác chuẩn bị đón nhận sự trách cứ của thần tượng, ai ngờ rằng lại thay đổi 180 độ đối phương lại nói một câu như vậy.

Bất tình lình, tay chân luống cuống.

Khương Thư Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, buột miệng nói ra: “Thế anh cố ý sao còn liên tiếp 6 lần đâm sai chỗ?”

Giang Ngọc Kỳ: “......”

Anh ta day day thái dương, nhắm mắt lại.

Giang Ngọc Kỳ vẻ mặt vô cảm: “Thư Hoa, có những lúc không cần phải thành thật như vậy.”

Nói đến đây, anh ta đi về phía trước một bước, Khương Thư Hoa không mở được cửa phòng, lưng dán lên cánh cửa gỗ màu sẫm như trong truyện cổ tích này, ngón tay nắm lấy tay nắm cửa: “Anh làm cái gì?”

“Nói tiếp đi” Giang Ngọc Kỳ cúi đầu, vây cô lại chỗ này “Cô nói lần trước là do uống nhiều rượu?”

Khương Thư Hoa: “Đúng vậy.”

“Lần sau uống nhiều rượu nhớ tìm tôi” Giang Ngọc Kỳ híp mắt “Để cho cô trải nghiệm một chút, cái gì gọi là rung lắc cấp độ 8.”

Khương Thư Hoa dè dặt cẩn thận nói: “Rung lắc cấp độ 8 không đâm vào được?”

Giang Ngọc Kỳ không nói một lời.

Anh vứt thẻ phòng vào trong túi áo trước ngực của cô.

Đen mặt, nghênh ngang mà đi.

-

Mãi cho đến khi thuận lợi quay lại Paris, Đỗ Minh Trà cũng vẫn chưa thấy trạng thái của bạn thân tốt lên.

Lúc quay về đã nâng cấp khoang miễn phí cho Khương Thư Hoa, vừa hay cùng khoang với Đỗ Minh Trà. Khương Thư Hoa xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay của Đỗ Minh Trà, bỗng nhiên ghé sát vào tai của cô khẽ hỏi: “Minh Trà, có phải trai tân lần đầu đều không tìm được chỗ để vào hả?”

Đỗ Minh Trà nhớ lại biểu hiện của Thẩm Hoài Dữ lắc đầu: “Không nhất định.”

Thẩm Hoài Dữ có rất nhiều trò.

Nhưng có khả năng là đàn ông già vốn dĩ chính là có chút cuồng dâm.

Dưới sự dạy dỗ của ba mẹ, Đỗ Minh Trà hiểu được hào phóng thể hiện dục vọng của bản thân, cô cũng sẽ không tránh né khát vọng của bản thân với Thẩm Hoài Dữ. Cũng chính bởi vì điều này, trong lúc thân mật, hai người thuận lợi tìm thấy hứng thú của đối phương, làm cho nhau vui vẻ.

Đầu của Khương Thư Hoa chống lên cửa kính, lẩm bẩm: “Thế xem ra mấy scandal đó đều là giả.”

Đỗ Minh Trà chọc chọc vào má của cô ấy trêu chọc: “Sao vậy? Công chúa xoài vàng nhất trong phòng ký túc của chúng ta gặp phải chuyện buồn phiền gì à?”

Nguyên nhân bởi vì biểu bì vàng nội tâm càng vàng*, Khương Thư Hoa là tiểu công chúa xoài bên ngoài văn nhã.

(*) Từ vàng trong tiếng Trung còn có nghĩa là dâm.

“Không có gì” Khương Thư Hoa chỉ lý luận suông, thực chiến thì lại xấu hổ không dám nói, ôm lấy gối mà chị tiếp viên phát cho, cọ cọ vào bả vai của Đỗ Minh Trà “Chúc cậu gặp người lớn thuận lợi.”

Đỗ Minh Trà cười: “Nhất định.”

Lần này quay Paris, ở lại không đến một ngày thì phải cùng Bạch Tĩnh Ngâm bay về nước——

Thẩm Hoài Dữ muốn quang minh chính đại giới thiệu Đỗ Minh Trà với mọi người của Thẩm gia.

Dùng thân phận là vị hôn thê của anh.

Đỗ Minh Trà đối với trường hợp này vẫn có chút không thích ứng.

Hoặc có thể là vì sau tai nạn xe có một trải nghiệm không mấy vui vẻ với mấy người này, khiến cho Đỗ Minh Trà đối với đại gia đình có họ hàng chằng chịt này không có ấn tượng tốt.

Chỉ có mỗi Thẩm Hoài Dữ và anh em hai người Thẩm Tuế Tri là có luồng hơi thở trong lành khác biệt với dòng họ cổ hủ này.

Đỗ Minh Trà hít một hơi thật sâu, dồn nén những sự hoảng hốt này xuống.

Thời gian kỳ sinh lý của cô dài, ít nhất là bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, Thẩm Hoài Dữ vẫn không chạm vào cô.

Vì ngày mai phải gặp người Thẩm gia, tối nay sẽ ở Tử Ngọc Sơn Trang.

Đỗ Minh Trà lúc trước đến đây rất nhiều lần, đọc thơ cho Bạch Tĩnh Ngâm, nói chuyện với bà, nhưng trước giờ chưa từng bước chân vào phòng của Thẩm Hoài Dữ.

Đây vẫn là lần đầu tiên.

Phòng của Thẩm Hoài Dữ trang trí theo phong cách giống như con người anh, Đỗ Minh Trà chỉ có thể cảm thán quả nhiên thẩm mỹ của con người là từ nhỏ đã bắt đầu cố định rồi. Một chiếc giường lớn đặc chế gần 2m5, Đỗ Minh Trà nằm úp sấp, thử lăn ba vòng, cuối cùng cũng lăn được đến bên kia giường.

Cảm giác an toàn vô cùng.

Đương lúc vui vẻ vì có thể có được chiếc giường lớn như vậy, Thẩm Hoài Dữ bưng cốc nước qua: “Uống thuốc.”

Sau khi anh biết được Đỗ Minh Trà đến kỳ sinh lý sẽ đau, về nước ngày đầu tiên đã mạnh mẽ dẫn cô đến gặp bác sĩ, kê một số đơn thuốc.

Đỗ Minh Trà vẻ mặt đau khổ, bóp mũi, một hơi uống hết thuốc đắng đó xuống, chạy đến phòng vệ sinh súc miệng mấy lần mới có thể ép cái vị đắng đó xuống.

Bác sĩ dặn dò, sau khi uống thuốc xong không thể lập tức ngủ luôn. Cô rảnh rỗi không có việc gì thì ở trong phòng của Thẩm Hoài Dữ dạo đông dạo tây, tò mò lật xem thời trẻ con và thời niên thiếu của anh.

Không giống với Đỗ Minh Trà, trong phòng của Thẩm Hoài Dữ hầu như toàn là sách nghiêm chỉnh không có đồ gì đen tối cả.

Đến cả ảnh người đẹp hay là tạp chí kích thước lớn gì đó cũng không có.

Chẳng lẽ cả thời thanh xuân của anh đều không có rung động với người khác phái sao? Đỗ Minh Trà lật đi lật lại tìm không thấy, ngây ngô đi hỏi Thẩm Hoài Dữ.

Anh đang điều chỉnh âm cho đàn piano, nghe cô nói như vậy, ngón tay đặt trên phím đàn, nghiêng người nhìn cô: “Rung động gì?”

“Chính là, hấc” Đỗ Minh Trà cân nhắc lời nói: “Chẳng lẽ không nghĩ có tiếp xúc gần với người khác phái à?”

Thẩm Hoài Dữ cười.

Anh sửa lại: “Minh Trà, người và động vật khác nhau lớn nhất ở chỗ, con người có quy phạm hành vi của bản thân. Ham muốn sinh ra từ yêu, mà không phải chỉ thuần túy là ham muốn có hiểu không?”

Đỗ Minh Trà chỗ hiểu chỗ không.

“Rung động cũng không có” Thẩm Hoài Dữ nói “Lấy một ví dụ, chẳng lẽ em sẽ thích một người trên giấy?”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Nói thật là cô vô cùng thích người trên giấy!

Đối mặt với sự im lặng như vậy của cô, Thẩm Hoài Dữ cũng hết cách thở dài, vươn tay với cô: “Qua đây.”

Đỗ Minh Trà thành thật đi qua.

Thẩm Hoài Dữ muốn cô ngồi trong lòng mình, xoa xoa mu bàn tay cô, khen ngợi: “Là đôi tay luyện đàn rất tốt.”

Đỗ Minh Trà nhắc nhở: “Em đã trưởng thành rất lâu rồi.”

“Học tập không quan trọng tuổi tác lớn hay nhỏ” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt “Nếu không anh dạy em?”

“Được đó” Đỗ Minh Trà mở miệng đồng ý, qua một lúc, cô mới yếu ớt hỏi: “Nhưng em nghe nói, cái loại đồ như đàn piano, một người thầy nghiêm khắc sẽ cho ra một học trò giỏi…..Anh có thể đừng nghiêm khắc với em như thế không? Chính là nếu em đánh sai, có thể đừng đánh tay em không? Em sợ đau.”

“Không đánh tay” Thẩm Hoài Dữ mỉm cười “Em yên tâm, anh không tán thành dùng gậy gộc trong giáo dục.”

Nói đến đây, ánh mắt anh có chút sẫm lại: “Còn có rất nhiều phương dạy khiến cho cả hai cùng vui vẻ.”

Lúc Thẩm Hoài Dữ tự mình dạy dỗ Đỗ Minh Trà đánh piano, một vị khách không mời mà đến.

Thẩm Kí Nam.

Ông ta dẫn theo Thẩm Thiếu Hàn cùng nhau đến cửa, đến vì thăm dò vị ‘vợ chưa cưới’ thần bí đó của Thẩm Hoài Dữ.

Tin tức của Thẩm Kí Nam không được nhanh nhạy.

Thẩm Hoài Dữ lại coi vợ chưa cưới của mình như bảo bối vậy cẩn thận giấu diếm, muốn ngày mai chính thức giới thiệu với người ngoài, không định lộ ra chút tiếng gió nào.

Nửa năm trở lại đây, Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà hoàn toàn cắt đứt liên hệ, cũng không giao du cùng với mấy đứa bạn xấu nữa, thay đổi triệt để, toàn tâm toàn ý muốn giúp việc của gia đình, chính thức ở trong công ty thực tập, từ tầng thấp nhất bắt đầu đi lên.

Thay đổi lớn như vậy khiến cho Thẩm Kí Nam vô cùng vui thích, chỉ là ngoài vui thích ra không tránh khỏi có chút nhịn không được muốn mời Thẩm Hoài Dữ ra mặt, giúp Thẩm Thiếu Hàn ổn định chuyện chung thân đại sự.

Đã không còn nghĩ đến đứa trẻ Đỗ Minh Trà đó nữa, rốt cuộc Thẩm Kí Nam nghe ngóng được tin ông cụ Đặng để lại tài sản cho Đỗ Minh Trà. Mặc dù Đỗ Minh Trà đích thực rất tốt, nhưng——

Nhưng chuyện lúc trước giữa Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà khiến ông cụ Đặng tức giận, đã không thể có khả năng nữa rồi.

Càng đừng nói là Bạch Tĩnh Ngâm còn có ý nhận Đỗ Minh Trà làm con nuôi, Thẩm Hoài Dữ làm anh trai nuôi, khẳng định bao che khuyết điểm.

Mấy người bảo vệ như vậy, cho dù Thẩm Thiếu Hàn thực sự tiếp quản công ty, cũng khó có thể dây dưa gì với Đỗ Minh Trà.

Nghĩ như vậy, Thẩm Kí Nam thở dài một hơi.

Chỉ có thể trách bản thân lúc trước quá buông thả, mới khiến cho chuyện đẹp cả đời như này lại lắt léo……

Nghĩ như vậy, Thẩm Kí Nam và Thẩm Thiếu Hàn ngồi đối diện nhau trên sofa, khẽ cau mày: “Con nói con xem, lúc trước đừng quan tâm đến Biệt Vân Trà, cùng với Minh Trà vui vẻ bên nhau, hiện tại nói không chừng đến hôn nhân cũng đã định xuống rồi…..”

Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu: “Ba đừng nói nữa.”

Thẩm Kí Nam liếc nhìn vẻ mặt của anh ta, hãi hùng khiếp vía: “Thiếu Hàn, con….Con chắc sẽ không vẫn còn nhớ Minh Trà chứ?”

Thẩm Thiếu Hàn cười lạnh: “Nhớ nhung có tác dụng gì.”

Trong lòng anh ta vẫn có sương mù.

Là không có tác dụng.

Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ ở cùng nhau lại như thế nào? Hiện tại Đỗ Minh Trà ở nước Pháp xa xôi, Thẩm Hoài Dữ không tiếng động đính hôn với người con gái khác…..

Quả thật, Thẩm Hoài Dữ lúc đó cũng chỉ là bị sắc đẹp của Đỗ Minh Trà thu hút mà thôi.

Thẩm Thiếu Hàn không hề biết Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ vẫn qua lại, anh ta thậm chí còn không biết Đỗ Minh Trà âm thầm về nước, càng không biết Thẩm Hoài Dữ rất nhiều lần xông đến Paris.

Anh ta chỉ cho rằng sau khi Đỗ Minh Trà ra nước ngoài thì hai người không còn qua lại nữa.

Vẻ mặt Thẩm Kí Nam thay đổi một chút: “Nếu như con thật sự thích Minh Trà, tối nay không bằng xin ông hai của con. Ông ấy vừa mới đính hôn xong, hiện tại tâm trạng đang rất tốt, con xin cậu ta mấy câu, nói không chừng ông ấy đồng ý giúp hợp tác con với Minh Trà.

Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu: “Cũng được.”

Anh ta không phải người bảo thủ như vậy.

Nếu Đỗ Minh Trà đồng ý, anh ta sẽ không để ý chuyện quá khứ của cô và Thẩm Hoài Dữ….Ngay cả khi Đỗ Minh Trà bị Thẩm Hoài Dữ hái trước một bước, nếm thử qua thì Thẩm Thiếu Hàn cũng không để ý.

Là do anh ta sai, lúc trước không nên không quan tâm Đỗ Minh Trà, mới khiến cho Đỗ Minh Trà với ông hai…..

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Thẩm Thiếu Hàn dần dần thả lỏng xuống.

Anh ta dựa vào sofa, nhìn chằm chằm vào lá trà trôi nổi ở bên trong, cái cảm giác khó chịu trong lòng dần dần biến mất.

Vừa khéo vào lúc này, cửa bị người đẩy ra, cắt đứt lời Thẩm Kí Nam còn chưa nói xong.

Ông ta đứng dậy, mỉm cười mở miệng: “Hoài Dữ, chú——Minh Trà?”

Thẩm Kí Nam không ngờ rằng vào lúc này sẽ gặp Đỗ Minh Trà, lúc này ở chỗ này nhìn thấy Đỗ Minh Trà thì sững sờ một lúc mới hồi thần về được.

Đúng rồi.

Đỗ Minh Trà bây giờ là em gái nuôi của Thẩm Hoài Dữ, buổi tối xuất hiện ở chỗ này cũng rất bình thường….mà nhỉ?

Tình cảm anh em thân thiết, tay nắm tay cũng…Bình thường?

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh ôm bả vai của Đỗ Minh Trà, mỉm cười giới thiệu: “Kí Nam, giới thiệu chút, đây là vợ chưa cưới của tôi Minh Trà.”

Biểu cảm của Thẩm Kí Nam nháy mắt hay đổi.

Từ khuôn mặt xã hội cũ đổi thành khuôn mặt xã hội.

Ông ta: “Hả?”

Đỗ Minh Trà theo thói quen lễ phép chào: “Chào bác Thẩm.”

“Không phải là bác” Thẩm Hoài Dữ liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Thẩm Thiếu Hàn, kiên nhẫn sửa lại: “Minh Trà, xét vai vế, em nên gọi ông ta một tiếng cháu trai, ông ta nên gọi em một tiếng thím.”

Thẩm Kí Nam: “????”

Con dâu biến thành thím hai????

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ bổ sung với chương trước

Hoài Dữ gặp bác sĩ, Đỗ Minh Trà mặc váy trắng, ngồi trên người anh, cười haha nhìn Thẩm Hoài Dữ bị quấn hai tay ở đầu giường, xoa xoa cổ tay anh, trên cổ tay anh vì kích động quá mức mà nổi lên gân xanh, và dấu vết đỏ vì muốn cởi ra mà cọ thành.

Cô cầm điện thoại, một tay thì ấn lên ngực anh, từ trên cao nhìn xuống anh: “Xin em.”

“Thẩm Hoài Dữ, anh xin em thì em sẽ để anh ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện