Trong phòng tạm thời rơi vào yên tĩnh.

Con vẹt màu vàng kem vẫn đang nằm trong tay của Thẩm Hoài Dữ, dùng hết sức định ngọ nguậy, mỏ màu đỏ hé mở, cái lưỡi linh hoạt vẫn đang định kêu ra tiếng: “Minh——”

Sắc mặt ông cụ Đặng đen như đít nồi, tức giận muốn nổ tung: “Thẩm Hoài Dữ, cậu đều dạy con vẹt này nói mấy lời vớ vẩn gì vậy? Minh Trà của tôi đâu?”

Trong lòng ông cuộn thành đống lửa lớn, gần như muốn cuồn cuộn phun ra.

Con vẹt không hề biết bản thân đã gây ra họa lớn, lúc bị bắt lại rụt đầu lại không dám động đậy.

Đỗ Minh Trà trốn trong phòng khách không dám thở.

Cô đã cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi mặc quần áo cẩn thận, chỉ là tối hôm qua quả thực có chút quá mức, trên váy bị làm cho dính một mảng vết bẩn, hoàn toàn không có cách nào xử lý. Hiện tại chỉ mặc áo sơ mi của Thẩm Hoài Dữ, và chiếc quần ở nhà màu xám của anh, quần quá dài, xắn lên mấy vòng mới miễn cưỡng không chạm đất.

Bên ngoài ông cụ Đặng vẫn còn đang kích động phê bình: “....Chẳng lẽ lúc cậu ở riêng cũng nói chuyện với Minh Trà như vậy? Cậu có biết Minh Trà vẫn chỉ là một đứa trẻ——”

Thẩm Hoài Dữ giọng nói bình tĩnh: “Cho phép cháu nhắc nhở ông một câu, Minh Trà đã trưởng thành rồi.”

Một câu nói ra khiến ông cụ Đặng nghẹn lời.

Lúc lâu sau, ông cụ có chút hổn hển: “Nó cho dù có lớn nữa thì trong mắt tôi vẫn là đứa trẻ, tóm lại cậu chính là không thể chạm. Cậu quên lúc trước——”

“Ông nội” Thẩm Hoài Dữ hơi rủ mắt, dưới mi mắt dày rậm là con ngươi tĩnh mịch: “Cháu hiểu ý của ông.”

Ông cụ Đặng nhớ ra mấy điều kiện khắc nghiệt anh từng đồng ý, tức giận trên mặt dần dần nhạt đi chút: “Cậu biết là được.”

Nói đến đây, ông cụ lại nói: “Minh Trà đâu? Cậu giấu con bé đi đâu rồi?”

Đều đã như vậy rồi, nếu lại không tìm thấy Đỗ Minh Trà, mấy mươi năm ăn cơm này của ông coi như ăn không rồi.

Đỗ Minh Trà thấy không thể trốn nổi nữa, lúc này mới âm thầm mở ra một kẽ hở trong phòng khách, thò đầu ra cười nịnh nọt với ông nội: “Ông nội.”

Ông cụ Đặng vừa nhìn thấy trên người cô mặc áo sơ mi nam, cao huyết áp sắp tăng đến nơi rồi.

Gắng gượng ổn định cơ thể, ông vươn tay chống lên bàn bên cạnh, lòng bàn tay dán lên trên trán, ấn mấy cái: “Minh Trà à, các con đây——”

Ông tìm nửa ngày, cũng không thể tìm ra từ thích hợp thở dài: “Không được, Minh Trà, như vậy không được.”

Nếu không phải cố kỵ mặt mũi con gái, ông cụ Đặng hiện tại đã cầm gậy lên rồi.

Cố tình lại không được.

Ông cụ Đặng đã không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc 18, 19 tuổi của con trai là như thế nào, người càng lớn tuổi, càng dễ dàng quên, cũng càng dễ dàng nhớ lại quá khứ.

Chỉ là ông đã dần dần không nhớ nổi nữa, cho dù nhớ ra cũng chỉ có phiền muộn. Ông không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn, không thể chăm sóc con trai tốt, bây giờ đến đứa con gái duy nhất của con trai cũng không thể chăm sóc cẩn thận.

Ông cụ Đặng lại sợ kích thích tâm lý phản nghịch của cô, tóc ông hoa râm, dáng người hơi còng, trong tay siết cây gậy, lúc lâu sau mới nhẹ thở dài một tiếng: “Minh Trà à, chúng ta——”

Ông thở gấp mấy hơn, tay che ngực, nhắm mắt lại.

“Ông nội” Đỗ Minh Trà nhịn không được tiến lại gần, muốn đỡ ông “Ông không sao chứ?”

Ông cụ Đặng xua xua tay, không nói.

Đỗ Minh Trà nói: “Ông nội, ông đừng lo lắng như vậy.”

Ánh mắt cô sáng ngời, nghiêm túc nhìn ông nội mình: “Ông nhìn xem, cháu hiện tại khỏe mạnh đứng đây….”

“Cái gì mà khỏe mạnh đứng đây?” Ông cụ Đặng liên tục sờ mò phần nhẵn nhụi trên cây gậy, sờ cho đến lúc nó sáng bóng: “Tối qua lại đi cạo gió?”

Thẩm Hoài Dữ có phải là có sở thích đặc biệt gì đó không? Sao mỗi lần làm đều như đánh trận vậy? Ông cụ hoàn toàn không biết được tình thú giữa đôi vợ chồng nhỏ, nhìn dấu vết trên cổ của Đỗ Minh Trà chỉ muốn đánh người.

Đỗ Minh Trà lúng túng, má có chút đỏ ửng.

“Hôm qua là cháu nhiệt tình muốn Minh Trà ở lại” Thẩm Hoài Dữ nói “Liên quan đến chuyện này, cháu sẽ giải thích với ông.”

Ông cụ Đặng nói: “Cậu đừng bắt nạt tôi già rồi, không biết cái gì….Thẩm Hoài Dữ ơi Thẩm Hoài Dữ, bản thân cậu tự mình không trông coi nổi mình cũng thôi đi, hiện tại còn không chỉ một mà hai, 3 lần phạm tội.”

Ông che ngực mình, dường như có chút thở không ra hơi, lại dùng tay vỗ nhẹ vào lồng ngực, lúc sau mới hoãn lại được, vẫn có có chút hổn hển: “Cơ thể của Minh Trà còn chưa phát triển tốt.”

Đỗ Minh Trà sửa lại: “Ông nội, con từ khi 16 tuổi đến giờ đã không phát triển nữa rồi.”

Ngực cũng không phát triển nữa.

Nhưng loại lời này đương nhiên là không nói ra.

Ông cụ Đặng nói: “Đợi lúc nữa để người mang quần áo đến cho cháu, hôm nay theo ông quay về ở nhà của chúng ta.”

Lúc ông nói lời này, vẻ mặt sầm sầm, giống như mây đen che phủ, giọng điệu cũng không cho Đỗ Minh Trà cự tuyệt.

Đỗ Minh Trà nhìn sang Thẩm Hoài Dữ cầu cứu.

Nói thật thì Đỗ Minh Trà không hề thích cái ‘nhà’ đó của ông cụ Đặng. Bà nội ruột của Đỗ Minh Trà cũng chính là mẹ ruột của Đặng Phù Lâm đã sớm qua đời. Sau này ông cụ Đặng cưới bà vợ họ Vương, tên là Tuyết Huỳnh, là con gái của phú thương giàu có ở Hongkong và người vợ ‘hợp pháp’ thứ hai ở đại lục, bình thường dáng vẻ không tranh với đời, trên cổ tay đeo chuỗi tràng hạt, nhắm mắt niệm kinh.

Đằng sau lưng có thể giở các thủ đoạn tàn nhẫn hơn bất cứ ai, bà ta không cần làm chuyện xấu gì, người khác đoán ý qua lời nói và sắc mặt của bà ta sẽ theo vẻ mặt của bà ta mà làm, Vương Tuyết Huỳnh mới có thể không đau không ngứa mà trừng trị đối phương.

Cái lúc mặt của Đỗ Minh Trà vừa mới bị thương đó, ở nhà ông cụ Đặng từng nhìn thấy người bà nội trên danh nghĩa này mấy lần, cũng trong thời gian ngắn nhận thức được chỗ lợi hại của bà ta——Suy cho cùng là Vương Tuyết Huỳnh ở đằng sau lưng chỉ dẫn cho Đặng Biên Đức, ly gián quan hệ giữa ông cụ Đặng và Đặng Phù Lâm.

Sau đó Đặng Phù Lâm dẫn Đỗ Uyển Linh đi thành phố J tìm việc, cũng là Vương Tuyết Huỳnh làm khó, khắp nơi ngáng chân công việc của Đặng Phù Lâm, dẫn đến Đặng Phù Lâm liên tục bị sa thải, cuối cùng lựa chọn mở quán nhỏ.

Đương nhiên, Đặng Phù Lâm cũng cười haha nhắc qua với Đỗ Minh Trà, nói bản thân mở quán cũng là vì có thể chăm sóc Đỗ Uyển Linh tốt hơn, cũng có thể chăm sóc gia đình hơn.

Ông sống ở trong môi trường lừa dối lẫn nhau cũng rất mệt mỏi, lựa chọn một cách sống tuy nghèo nhưng lại tự do hơn.

Ông cụ Đặng hiện tại đang máu nóng dồn lên đầu, Đỗ Minh Trà không muốn kích thích trái tim của ông, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Thẩm Hoài Dữ gọi điện thoại đặt quần áo đến, người đưa quần áo là Khương Khả Hân trợ lý nữ duy nhất của anh.

Rất nhanh đã đến rồi.

Đỗ Minh Trà lễ phép nói cảm ơn với đối phương, ánh mắt của Khương Khả Hân từ trên áo sơ mi rộng quá mức của đàn ông trên người cô rời đi, ánh mắt có chút thất vọng nhưng cứng rắn đè ép xuống, mỉm cười: “Đây là điều tôi nên làm.”

Đỗ Minh Trà ôm quần áo rời đi, Khương Khả Hân ngây ngốc nhìn bóng lưng rời đi của cô.

Khương Khả Hân từng thấy rất nhiều kiểu người đẹp, sexy, quyến rũ, cá tính….So ra thì cho dù là tuổi tác hay là các phương diện khác, Đỗ Minh Trà thực sự không thể coi tiểu bạch hoa ngây thơ, rộng lượng.

Lúc này nhìn từ đằng sau, Đỗ Minh Trà với bóng lưng mảnh mai, bờ vai mỏng manh, yếu ớt dưới lớp áo sơ mi…..

Khương Khả Hân cho rằng Thẩm Hoài Dữ vốn sẽ không thích kiểu người đẹp như vậy.

Với tư cách là cấp trên, không chút nghi ngờ, Thẩm Hoài Dữ tuyệt đối là hợp tiêu chuẩn, mà khiến cho Khương Khả Hân bội phục đó là cho dù không xen lẫn chút tâm tư đó của cô ta, cũng không thể không thừa nhận rằng Thẩm Hoài Dữ vô cùng ưu tú, xuất sắc.

Người như vậy. mặc dù trước mắt vẫn duy trì độc thân nhưng Khương Khả Hân không phải chưa từng ảo tưởng qua về người bạn đời tương lai của anh.

Có thể là một tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo xinh đẹp không kém mấy so với anh, cũng có thể là người hợp tác làm ăn thanh nhã hào phóng——Nhưng cho dù là như thế nào, Khương Khả Hân cũng chưa từng tưởng tượng, Thẩm Hoài Dữ sẽ lựa chọn Đỗ Minh Trà.

Một thiếu nữ chăm chỉ nhà nghèo, không hề kiêu kỳ, cũng sẽ không có kiểu hồ đồ do bị chiều chuộng gây ra.

Cô ấy giống như mặt trời.

Là kiểu khó mô tả bằng lời dâng trào ở trong lòng, Khương Khả Hân im lặng đợi Đỗ Minh Trà thay quần áo đi ra.

Nếu như không vừa, cần phải đi thay đổi cỡ lần nữa.

Đây vốn dĩ nên là công việc của Bạch Siêu nhưng Thẩm Hoài Dữ cân nhắc đến tính khác biệt của vấn đề, giao cho Khương Khả Hân.

Ông cụ Đặng ngồi ở trên sofa dài, ông ít qua bên này của Thẩm Hoài Dữ, đương nhiên không biết Thẩm Hoài Dữ sáng sớm hôm nay đã thay toàn bộ đệm lót và vỏ bọc của sofa một lượt.

Càng không biết là tối hôm qua, Đỗ Minh Trà ở trên chiếc sofa này móc lấy cổ Thẩm Hoài Dữ hôn môi với anh.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa nói: “Ông nội, cháu muốn cùng ông bàn bạc một chuyện chuyện liên quan đến với đính hôn.”

Một câu vừa nói ra thành công chọc ông cụ Đặng bùng nổ: “Đính hôn? Đính hôn cái gì?”

“Đợi sau khi Minh Trà tốt nghiệp, cháu muốn đính hôn với cô ấy trước” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh mở miệng “Ông bây giờ là trưởng bối duy nhất của Minh Trà, cháu hy vọng có thể có được sự chấp nhận của ông.”

Ông cụ Đặng không nói lời nào, ông dựa vào đệm ngồi mềm mại, không giống như vẻ tức giận lúc đầu, tiếp theo là mở ra dáng vẻ công kích với Thẩm Hoài Dữ.

Ông đang ở trong một phút này duy trì im lặng.

Hiện tại đang giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, ánh sáng chiếu lên trên sàn nhà sạch sẽ, khúc xạ ra ánh sáng trắng sáng chói. Ánh sáng đẹp đẽ và có sinh mệnh như vậy khiến cho ông cụ đang chìm vào trong hồi ức lúc này có chút hoảng hốt, dường như đến cả tính khí nóng nảy bướng bỉnh của bản thân ông cũng được sưởi ấm lên.

“Cậu ngược lại còn biết trưng cầu sự đồng ý của tôi….” Ông cụ Đặng thở dài một tiếng, tay dài nhăn nheo chống lên sofa ngồi dậy “Tôi ngược lại có chút được sủng ái mà lo sợ.”

Ông nghiêng mặt nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Cậu không để ý khi tôi nói về vấn đề tài sản sau hôn nhân không?”

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Cháu không để ý.”

Khương Khả Hân tự cảm thấy đây là lời bản thân không nên nghe, một bên do dự có cần đi xem Đỗ Minh Trà không, một bên lại vì Thẩm Hoài Dữ như vậy mà đau xót——Khoảnh khắc đau xót trong lòng khiến cô ta đột nhiên hiểu rõ.

Thẩm Hoài Dữ là thật lòng muốn lấy Đỗ Minh Trà.

Không phải cái kiểu lúc đầu Khương Khả Hân đoán là tùy tiện qua lại, Đỗ Minh Trà không phải là bạn gái của anh, mà là bạn đời anh tìm kiếm.

Khương Khả Hăng cúi đầu, không nói một lời.

Ông cụ Đặng nói: “Chuyện này tôi không làm chủ.”

Ông ngẩng mặt, trong đôi mặt già cỗi không còn trong suốt mà thêm +mờ nhạt..

“Loại chuyện cầu hôn này, cậu tự mình nói với Minh Trà” Ông cụ Đặng nặng nề mở miệng: “Tôi sẽ không làm ra chuyện ngăn cản chuyện hôn nhân của con cháu, bản thân nó tự làm chủ——Nhưng, Thẩm Hoài Dữ, cậu dám chơi như cái kiểu của ba cậu đó, cũng đừng trách tôi cá chết lưới rách với cậu. Tôi không sống được mấy năm nữa, cũng chỉ có một đứa cháu gái là Minh Trà, tôi phải bảo vệ nó thật tốt.”

Đỗ Minh Trà không nghe thấy đoạn đe dọa cá chết lưới rách này.

Cô đối với chuyện này hoàn toàn không biết, đang cẩn thận mặc chiếc váy dài này, bên ngoài vẫn khoác áo gió.

Sau khi xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, Khương Khả Hân đang chuẩn bị rời đi bỗng bị Đỗ Minh Trà gọi lại: “Chị Khương.”

Khương Khả Hân quay người nhìn cô.

Cô gái nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này, cười đưa bình nước trong tay cho cô, còn có cả túi đồ ăn vặt, toàn là quả hạch, socola và bánh quy: “Vất vả cho cô cuối tuần còn phải chạy một chuyến, cầm cái này mang đi trên đường ăn.”

Khương Khả Hân sững sờ, vươn tay nhận, có chút do dự: “.....Cảm ơn cô.”

Cô ta đột nhiên có chút hiểu rõ, Thẩm Hoài Dữ vì sao lại lựa chọn Đỗ Minh Trà.

Không phải chỉ vì vẻ bề ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện