Năm Phổ Khánh thứ ba, Lập thu.
Thi Vô Đoan mất tích hơn một tháng rốt cuộc hiện thân ở Hoài Châu, Cố Hoài Dương vui mừng quáđỗi, tự mình dẫn người ra nghênh đón.
Mạnh Trung Dũng càng khoa trương hơn, túm Thi VôĐoan mà ra sức vỗ lưng hai cái như rèn sắt, suýt nữa đập nát bả vai y, lớn tiếng kêu lên: “Mở tiệc mở tiệc! Đại ca, tiểu lục về rồi, chúng ta nên mở tiệc thôi!”
Nhưng Thi VôĐoan lại chỉ gặp mặt mọi người lấy lệ, lúc cười luôn có chút như là hơi xuất thần, khá có xu hướng ngoài cười trong không cười, chỉ từ chối nói mệt mỏi, bảo mọi người tan đi, sau khi an trí qua liền một mình đi vào trạm dịch thu nhận lưu dân ven đường, xắn tay áo xin một bát cháo loãng rồi ngồi xuống chậm rãi húp.
Y mặc áo vải khá cũ, môi khô nứt, hình dáng tiều tụy, trên người phảng phất có cảm giác gió bụi mệt mỏi, nhưđãđi một đoạn rất xa.
Thoạt nhìn chẳng khác gì những bình dân cả nhà chạy nạn bởi vì gia viên bị hủy kia. Nhưng mà khuôn mặt cực bình tĩnh lộ ra lại vẫn không giấu được sự tuấn tú, lẳng lặng ngồi đó, nhìn một phương hướng trong hư không, thản nhiên như là biết mình định trước đến nơi đến, lại phải đi nơi đi.
Mỗi người đi qua đều không nhịn được nhìn y một cái, nhưng mà mỗi một người nhìn y rồi chẳng biết vì sao lại không nhìn lần thứ hai nữa.
Trung thu chưa đến, hàng loạt thương đội vận lương đột nhiên rút khỏi vùng Tây Bắc, giống như có một bàn tay nhanh chóng lấy đi lương thực trên thị trường, giá gạo tăng cao, triều đình vẫn không phát bạc, Nhan Chân biết, đây là một lần trả thù mà hắn lợi dụng hình tích của thương đội để tính kế Cố Hoài Dương.
Là thời là vận là mệnh, Nhan thái phó chẳng qua bốn mươi mà tóc đã hoa râm, ban ngày thận trọng từng bước, dường như mọi thời điểm đều chắc chắn đến mức không giống người, ban đêm côđộc, lại thủy chung không biết mình làm thế này là đúng hay chăng.
Hắn không nhịn được nhớ tới cành cây nhỏ bị gió thổi gãy làm đôi trên đài thiên Cửu Lộc sơn kia, trong lòng thấy vô lực gấp bội.
Ma quân không thấy tăm hơi, ảnh ma hoành hành tứ xứ, căn bản chẳng ai ước thúc, mật ước giáo tông đã hủy, Huyền Tông thiệt hại nặng, Đại Thừa giáo tông thái độ mờám, trong triều Trâu Yến Lai Trương Chi Hiền đang nhìn hắn, cả triều văn võđang nhìn hắn, Hoàng thượng đang nhìn hắn, bách tính Phổ Khánh đang nhìn hắn.
Trước mắt thoạt nhìn thì triều đình hơi cao hơn một bậc, nhưng Nhan Chân biết mình kỳ thật là cờ thua một chiêu, trong triều nuôi binh ngàn ngày, hiện tại lại cùng quân Khăn Đỏ“đám ô hợp” trong mắt hắn đánh đến khó phân ở Mân Giang, thật sự không phải chuyện gì vẻ vang, đây là thứ nhất.
Thứ hai, hắn biết Thi Vô Đoan mấy năm nay có hoạt động ở Hải Ninh, hắn vẫn rõ Thi VôĐoan vươn tay rất dài, nhưng không ngờ y vươn dài như vậy, có thểẩn ẩn chi phối thị trường lương thực Tây Bắc.
Thi Vô Đoan dường như có sự mẫn cảm kinh người với tiền bạc, người này giống như có thể tính được cả một lượng bạc, hút tiền như thế nào lại dùng tiền như thế nào, làm sao đểđược thứ y muốn mà không lãng phí một xu.
Nhan Chân vốn cho rằng Thi VôĐoan chỉâm thầm tổ chức một thương đội, không ngờ y dệt lưới trên cảđại lục, như một con nhệnâm thầm giăng tơ, kéo một cái có thểđộng toàn thân, mà nay triệt tra trong chợ lương, tấm lưới này loáng thoáng trình hiện trước mặt Nhan Chân.
Cho dù một ngày kia bản thân Thi VôĐoan chết đi, mọi người cũng đều có thểđâu vào đấy. Nhan Chân không thể không bội phục, trên đời chẳng còn người thứ hai có thủđoạn kín đáo như y, nếu hắn có Thi VôĐoan, nếu triều đình có Thi VôĐoan-
Mỗi khi nghĩđến đây, Nhan Chân đều không nhịn được bóp cổ tay.
Lúc này nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, một trận lũ lụt xô đổ hai bờ Mân Giang, vô số lưu dân cần an trí, Lý Như Sương thủ lĩnh phản quân nhân loạn đánh lén vựa lúa lớn Hồ Châu, Nhan Chân vô kế khả thi, đành hạ lệnh giới nghiêm tiệt đường, hướng về các lộ thương nhân chuẩn bị tích gạo nâng giá lấy “vay gạo” làm danh để ngầm cướp đoạt, tính toán không nói đạo lý.
Đại khái phía sau mỗi một kẻ vô sỉ, đều có cả hàng lệ chua xót tên là“bất đắc dĩ”.
Nhưng dù cho như thế, Nhan thái phó cuối cùng vẫn không thể tránh được trách phạt của Hoàng đế Phổ Khánh sớm không vừa mắt với hắn, Hoàng đế dường nhưđang khóc tang cho tiên hoàng, lưu loát viết một bài tự chiếu tội rưng rưng nước mắt, tự mình phản tỉnh một lần, sau đó dứt khoát bãi quan Nhan thái phó lần thứ hai – thật là thưởng phạt phân minh cực kỳ.
Lần này cùng chung xúi quẩy còn có Trương Chi Hiền xuất thân Huyền Tông, Đại tướng quân thật sự tương đối vô tội, ùù cạc cạc bị gán cho một tội danh, gánh tiếng xấu thay Hoàng thượng, trong một đêm giáng liền ba cấp, bồi phái đi Tây Bắc đốc tra việc bình ổn thị trường – nói theo cách thông tục thì làđi cường thủ hào đoạt.
Hoàng đế Phổ Khánh đọc nhiều sách sử, lòng như gương sáng, biết trong triều này Hoàng đế chỉ là một con rối, chân chính nói chuyện có tác dụng vĩnh viễn là giáo tông thay phiên làm chủ, bởi vậy vào lúc sống còn dễ dàng để người ta đục nước béo cò này, Hoàng đế hiển nhiên không định chuyên môn chèn ép Mật Tông, để tránh cho Huyền Tông thừa cơ, vì thế vẫn giở thuật cân bằng, để hai bên tám lạng nửa cân.
Đủ thấy hết sức tinh thông thuật đế vương… minh bạch cướp ngoại tất an nội, vô luận là ai hãm thành đều phải thu hồi hoàng quyền du lịch bên ngoài sớm chẳng biết họ Trương hay họ Vương kia, cũng coi như không làm hồn thiêng của tiên đế thất vọng.
Về phần vị tiên hoàng anh minh thần võđến mức cười chết bản thân kia có nhận hay không thì không rõ.
Nhưng chiến tranh còn đang tiếp tục.
Nhan Chân về vườn, Trương Chi Hiền xuống dưới, nhưng Trâu Yến Lai còn đang gánh chiến trường nam bắc Mân Giang.
Hoàng đếđể tránh thiếu người, vào thời khắc mẫn cảm này đích thân gửi thiếp đến tam đại giáo tông, yêu cầu họ bổ sung máu mới cho triều đình – Hoàng đế Phổ Khánh cho rằng cách làm của mình rất hợp lý, đây mới là vị trí thích hợp của giáo tông, họ là thần tử, là bán mạng cho giang sơn này, một đám hỏng rồi, chết rồi thì thay đám mới, y tự mình quyết định, mà không phải do mấy loạn thần tặc tử của giáo tông khống chế giang sơn.
Đánh từ cuối thu đến mùa đông, ngay cảđêm đại niên, Trâu Yến Lai và Cố Hoài Dương cũng phải chạy đến một chỗ, tính toán nhân lễ tết đối phương thả lỏng cảnh giác, nửa đêm tập kích đốt lương thảo, ai ngờđánh lén đụng phải đánh lén, ngược lại là nhân đêm hồđồ chiến một trận.
Vài tiếng pháo lẻ loi vang lên, lại nhanh chóng chìm mất trong phế tích mười nhà trống chín, dường nhưđể tỏ rõđao binh tương kiến mùa xuân năm sau còn chưa thôi.
Hoài Châu Đông Nhạc vốn là nơi cá gạo phú thứ, lại liên tục gặp thủy hoạn binh hoạn, cơ hồ thành đất cằn sỏi đá.
Nhưng Thi VôĐoan không ởđây, y lén lút dẫn một đội người đi Hồ Châu, định qua Hồ Châu chỉ thẳng về Tây Bắc, cùng Trương đại tướng quân truyền rằng xuất thân đồng môn đọ sức một phen, thứđãđánh mất không thể mất uổng được.
Mà Bạch Ly bị y vây trong Ác Hỏa cảnh, nên trở về trong vòng mười tám ngày, lại thủy chung không thấy bóng dáng.
Không biết vì sao, Thi VôĐoan luôn nhớ tới Bạch Ly, ba mươi sáu ngày ở chung tại nơi quỷ quái chim chẳng những ỉa mà còn cắn người, dường như so với một đời còn nhiều hơn và rõ nét hơn.
Y đột nhiên phát hiện, có người là không thể gặp.
Thí dụ như lãng tử rời nhà ra ngoài, vô luận cùng người ta liều mạng tranh đấu thế nào, tâm ngoan thủ hắc thế nào, một khi vềđến nhà, có cha mẹ trong mắt, có vợ con trong miệng, sẽ sinh ra sự mệt mỏi vô cùng, bao nhiêu hùng tâm tráng chí, hào ngôn tráng ngữ trước kia đều không còn, sẽ quên mất sự hiểm ác của bản thân, chỉ nhớ sự hiểm ác bên ngoài, muốn trốn trong nhà cảđời không đi đâu nữa.
Thí dụ như trong kịch nói: nguyện đời này giàđi giữa sựôn nhu, chẳng thèm tiên cảnh mây vờn.
Đôi lúc Thi Vô Đoan sẽ nghĩ, hay là mình thật sự có lỗi với Bạch Ly.
Năm qua tháng lại, giữa hai người đã biến thành một khoản nợ rối, không nói rõđược ai đúng ai sai, tóm lại là lập trường bất đồng, chẳng ai bằng lòng thoái nhượng mà thôi, lại bởi vì Bạch Ly… lấy một hình thức gần nhưđiên cuồng, gần như thấp kém tha thứ cho y, mà biến thành không còn ngang hàng nữa.
Trận pháp mình bày ra chẳng qua xếp đá rất tùy tiện, tối đa là một mánh khóe mô phỏng trận thật, có thể vây khốn Bạch Ly hai canh giờđã không dễ, dù tệ hơn thì sau mười tám ngày y cũng nên ra rồi chứ, nhưng thời gian đã qua một quý, y lại đi đâu rồi? Thi Vô Đoan ngồi trên xe ngựa, từ khe cửa nhìn phong cảnh tròng trành bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc chứ? Y ra vào nơi quỷ quái đó chẳng biết bao nhiêu ngày, cũng chưa thấy xảy ra chuyện gì, chung quy không đến mức mình vừa đi là…
Y không đâu vào đâu mà cân nhắc một mạch như vậy, mãi đến lúc nghỉ trưa, Lan Nhược gọi vài tiếng, y mới phản ứng được.
Lan Nhược bưng trong tay một bát chẳng biết là thảo dược gì, thoạt nhìn khá khủng khiếp, bốc ra thứ mùi không thể tưởng tượng, thấp giọng nói: “Lục gia, thuốc đến rồi.”
Thi Vô Đoan “Ừm” một tiếng, vôý thức tránh đi khuôn mặt Lan Nhược khiến y hơi quen mắt, nhận bát thuốc kia –đây đương nhiên không phải cho người mà là cho thỏ.
Con thỏ từ sau khi Thi VôĐoan rời khỏi liền bắt đầu tuyệt thực, dường như lão thỏ hiểu thấu hồng trần ngồi thiền, làm thế nào cũng không chịu ăn, cho dù thỏ huynh trước kia có chút lòng rộng thể béo thì vẫn chẳng chịu nổi giày vò thời gian dài như vậy. Trên thực tế chờ Thi VôĐoan trở về, phát hiện nóđã thoi thóp, chưa trực tiếp đi gặp tổ tông tám đời đã là kỳ tích rồi.
Song bộ lông thỏ trắng như tuyết kia đã rối thành một cục, kéo hơi mạnh một chút là rụng từng mảng, Thi VôĐoan bệnh cấp chữa bừa, dọc đường kêu người tìm kiếm thú y tứ xứ. Nhưng mà súc vật nông gia nuôi, phần lớn chẳng qua là trâu bò gà chó, thật sự không có thú y nào giỏi về chữa bệnh cho thỏ, chỉ có thể chữa đại.
Một đại phu khám bệnh cho ngựa, một khám bệnh cho trâu bò, cùng một khám bệnh cho gà vịt tam đường hội thẩm, dường như nhiều người nhiều sức mà tìm ra một phương thuốc.
Kỳ thật Lan Nhược rất muốn khuyên nhủ lục gia, con thỏ này nuôi hơn mười năm rồi, sớm nên hết thọ mà yên nghỉ, nhưng nhìn dáng vẻđể bụng con thỏ còn hơn bản thân kia, lại không dám nói gì nữa.
HạĐoan Phương vừa vặn đẩy cửa tiến vào, nhìn lướt qua con thỏ bệnh trong lòng Thi VôĐoan, lại đưa tay khẽ cọ cổ thúy bình điểu đứng trên cái xà bên cạnh, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lục gia, mọi việc làm thỏa rồi, tin tức đã tản ra.”
“Ừm, đa tạ.” Thi VôĐoan dường như cũng không lưu tâm lắm, thuận miệng đáp một tiếng, dưới ánh mắt của HạĐoan Phương và Lan Nhược cô nương hai người, vô cùng bình tĩnh dùng đầu ngón tay chấm một chút thảo dược đưa vào miệng mình.
Lan Nhược nói: “Lục gia, cái đó là…”
HạĐoan Phương lộ ra biểu cảm đau răng, giống như kẻ thử thuốc là bản thân hắn vậy.
Thi Vô Đoan nhai thử thảo dược người thấy thương tâm người nếm rơi lệ kia, cũng chẳng biết y đã nếm ra cái gì, cho ra kết luận gì, lúc này mới cẩn thận đút cho con thỏ. Con thỏ ban đầu không muốn nhận tình – chắc là mùi vị thảo dược thật sự quá tệ, Thi Vô Đoan liền chậm rãi dùng năm ngón tay vỗ về bộ lông trụi một mảng sau lưng nó, cực ôn nhu cực kiên nhẫn mà cho một con thỏ dùng thuốc như dỗ trẻ nhỏ.
HạĐoan Phương nhìn Lan Nhược một cái rồi nói: “Cô nương đi trước đi, ta muốn nói mấy câu với lục gia.”
Lan Nhược lập tức khôn khéo lui ra.
Hạ chưởng môn liền tự mình tìm một cái ghế, ngồi xuống không hề khách khí, nhìn khí sắc của con thỏ ngắc ngoải kia, nói: “Đây không phải thỏ bình thường.”
Thi Vô Đoan trầm lặng một hồi, lúc này mới chậm chạp uể oải mà nói: “Ta biết.”
HạĐoan Phương liền nói chuyện không nên nói: “Đã không phải thỏ bình thường, thì không thể trị liệu bằng phương pháp bình thường, không biết nó xảy ra vấn đề gì, chỉ là ta thấy mắt nó không cóánh sáng lại không đành lòng cãi lời ngươi, thiết nghĩ bản thân cũng biết đại nạn sắp đến.”
Thi Vô Đoan nghe vậy, im lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nặng nề, lại ẩn chút giận dữ như mưa tuyết kéo đến, song HạĐoan Phương không sợ y, chỉ nói: “Ta nói thẳng thắn với ngươi, không giả dối.”
Thi Vô Đoan nhìn hắn chằm chằm một hồi, lại cúi xuống vuốt ve đầu con thỏ.
HạĐoan Phương thở dài, không nhịn được nói: “Ngươi đối với những súc sinh này trái lại còn thân cận hơn con người.”
Thi Vô Đoan chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Ngươi với tiền vuông chẳng phải cũng thân cận hơn con người?”
“Điều đóđâu có giống.” HạĐoan Phương bật cười, người khác đeo hà bao ngọc bội trên xiêm y, Hạ chưởng môn sáng tạo kêu người ta làm một đồng tiền to đeo lên, như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy mùi tiền của mình, giây lát sau lại nói, “Điều đóđâu có giống, làm sao giống nhau được? Vàng bạc là vật chết, cầm trong tay thì nó là của ngươi, không giống vật sống.”
“Thân gặp loạn thế, người như bèo trôi, chấp nhất với người, chẳng phải định trước là mỗi ngày nơm nớp lo sợ sao?” HạĐoan Phương nhẹ giọng nói, sau đó nhìn Thi VôĐoan một cái, làm như vô tình nói một câu, “Đúng rồi, ta nghe tin tức đạo hữu chỗĐại tướng quân truyền đến, dường như những ma vật tán loạn tứ xứ bị nhốt trong Mân Giang đó gần đây bắt đầu cùng nhau dời về hướng đông.”
Thi Vô Đoan mất tích hơn một tháng rốt cuộc hiện thân ở Hoài Châu, Cố Hoài Dương vui mừng quáđỗi, tự mình dẫn người ra nghênh đón.
Mạnh Trung Dũng càng khoa trương hơn, túm Thi VôĐoan mà ra sức vỗ lưng hai cái như rèn sắt, suýt nữa đập nát bả vai y, lớn tiếng kêu lên: “Mở tiệc mở tiệc! Đại ca, tiểu lục về rồi, chúng ta nên mở tiệc thôi!”
Nhưng Thi VôĐoan lại chỉ gặp mặt mọi người lấy lệ, lúc cười luôn có chút như là hơi xuất thần, khá có xu hướng ngoài cười trong không cười, chỉ từ chối nói mệt mỏi, bảo mọi người tan đi, sau khi an trí qua liền một mình đi vào trạm dịch thu nhận lưu dân ven đường, xắn tay áo xin một bát cháo loãng rồi ngồi xuống chậm rãi húp.
Y mặc áo vải khá cũ, môi khô nứt, hình dáng tiều tụy, trên người phảng phất có cảm giác gió bụi mệt mỏi, nhưđãđi một đoạn rất xa.
Thoạt nhìn chẳng khác gì những bình dân cả nhà chạy nạn bởi vì gia viên bị hủy kia. Nhưng mà khuôn mặt cực bình tĩnh lộ ra lại vẫn không giấu được sự tuấn tú, lẳng lặng ngồi đó, nhìn một phương hướng trong hư không, thản nhiên như là biết mình định trước đến nơi đến, lại phải đi nơi đi.
Mỗi người đi qua đều không nhịn được nhìn y một cái, nhưng mà mỗi một người nhìn y rồi chẳng biết vì sao lại không nhìn lần thứ hai nữa.
Trung thu chưa đến, hàng loạt thương đội vận lương đột nhiên rút khỏi vùng Tây Bắc, giống như có một bàn tay nhanh chóng lấy đi lương thực trên thị trường, giá gạo tăng cao, triều đình vẫn không phát bạc, Nhan Chân biết, đây là một lần trả thù mà hắn lợi dụng hình tích của thương đội để tính kế Cố Hoài Dương.
Là thời là vận là mệnh, Nhan thái phó chẳng qua bốn mươi mà tóc đã hoa râm, ban ngày thận trọng từng bước, dường như mọi thời điểm đều chắc chắn đến mức không giống người, ban đêm côđộc, lại thủy chung không biết mình làm thế này là đúng hay chăng.
Hắn không nhịn được nhớ tới cành cây nhỏ bị gió thổi gãy làm đôi trên đài thiên Cửu Lộc sơn kia, trong lòng thấy vô lực gấp bội.
Ma quân không thấy tăm hơi, ảnh ma hoành hành tứ xứ, căn bản chẳng ai ước thúc, mật ước giáo tông đã hủy, Huyền Tông thiệt hại nặng, Đại Thừa giáo tông thái độ mờám, trong triều Trâu Yến Lai Trương Chi Hiền đang nhìn hắn, cả triều văn võđang nhìn hắn, Hoàng thượng đang nhìn hắn, bách tính Phổ Khánh đang nhìn hắn.
Trước mắt thoạt nhìn thì triều đình hơi cao hơn một bậc, nhưng Nhan Chân biết mình kỳ thật là cờ thua một chiêu, trong triều nuôi binh ngàn ngày, hiện tại lại cùng quân Khăn Đỏ“đám ô hợp” trong mắt hắn đánh đến khó phân ở Mân Giang, thật sự không phải chuyện gì vẻ vang, đây là thứ nhất.
Thứ hai, hắn biết Thi Vô Đoan mấy năm nay có hoạt động ở Hải Ninh, hắn vẫn rõ Thi VôĐoan vươn tay rất dài, nhưng không ngờ y vươn dài như vậy, có thểẩn ẩn chi phối thị trường lương thực Tây Bắc.
Thi Vô Đoan dường như có sự mẫn cảm kinh người với tiền bạc, người này giống như có thể tính được cả một lượng bạc, hút tiền như thế nào lại dùng tiền như thế nào, làm sao đểđược thứ y muốn mà không lãng phí một xu.
Nhan Chân vốn cho rằng Thi VôĐoan chỉâm thầm tổ chức một thương đội, không ngờ y dệt lưới trên cảđại lục, như một con nhệnâm thầm giăng tơ, kéo một cái có thểđộng toàn thân, mà nay triệt tra trong chợ lương, tấm lưới này loáng thoáng trình hiện trước mặt Nhan Chân.
Cho dù một ngày kia bản thân Thi VôĐoan chết đi, mọi người cũng đều có thểđâu vào đấy. Nhan Chân không thể không bội phục, trên đời chẳng còn người thứ hai có thủđoạn kín đáo như y, nếu hắn có Thi VôĐoan, nếu triều đình có Thi VôĐoan-
Mỗi khi nghĩđến đây, Nhan Chân đều không nhịn được bóp cổ tay.
Lúc này nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, một trận lũ lụt xô đổ hai bờ Mân Giang, vô số lưu dân cần an trí, Lý Như Sương thủ lĩnh phản quân nhân loạn đánh lén vựa lúa lớn Hồ Châu, Nhan Chân vô kế khả thi, đành hạ lệnh giới nghiêm tiệt đường, hướng về các lộ thương nhân chuẩn bị tích gạo nâng giá lấy “vay gạo” làm danh để ngầm cướp đoạt, tính toán không nói đạo lý.
Đại khái phía sau mỗi một kẻ vô sỉ, đều có cả hàng lệ chua xót tên là“bất đắc dĩ”.
Nhưng dù cho như thế, Nhan thái phó cuối cùng vẫn không thể tránh được trách phạt của Hoàng đế Phổ Khánh sớm không vừa mắt với hắn, Hoàng đế dường nhưđang khóc tang cho tiên hoàng, lưu loát viết một bài tự chiếu tội rưng rưng nước mắt, tự mình phản tỉnh một lần, sau đó dứt khoát bãi quan Nhan thái phó lần thứ hai – thật là thưởng phạt phân minh cực kỳ.
Lần này cùng chung xúi quẩy còn có Trương Chi Hiền xuất thân Huyền Tông, Đại tướng quân thật sự tương đối vô tội, ùù cạc cạc bị gán cho một tội danh, gánh tiếng xấu thay Hoàng thượng, trong một đêm giáng liền ba cấp, bồi phái đi Tây Bắc đốc tra việc bình ổn thị trường – nói theo cách thông tục thì làđi cường thủ hào đoạt.
Hoàng đế Phổ Khánh đọc nhiều sách sử, lòng như gương sáng, biết trong triều này Hoàng đế chỉ là một con rối, chân chính nói chuyện có tác dụng vĩnh viễn là giáo tông thay phiên làm chủ, bởi vậy vào lúc sống còn dễ dàng để người ta đục nước béo cò này, Hoàng đế hiển nhiên không định chuyên môn chèn ép Mật Tông, để tránh cho Huyền Tông thừa cơ, vì thế vẫn giở thuật cân bằng, để hai bên tám lạng nửa cân.
Đủ thấy hết sức tinh thông thuật đế vương… minh bạch cướp ngoại tất an nội, vô luận là ai hãm thành đều phải thu hồi hoàng quyền du lịch bên ngoài sớm chẳng biết họ Trương hay họ Vương kia, cũng coi như không làm hồn thiêng của tiên đế thất vọng.
Về phần vị tiên hoàng anh minh thần võđến mức cười chết bản thân kia có nhận hay không thì không rõ.
Nhưng chiến tranh còn đang tiếp tục.
Nhan Chân về vườn, Trương Chi Hiền xuống dưới, nhưng Trâu Yến Lai còn đang gánh chiến trường nam bắc Mân Giang.
Hoàng đếđể tránh thiếu người, vào thời khắc mẫn cảm này đích thân gửi thiếp đến tam đại giáo tông, yêu cầu họ bổ sung máu mới cho triều đình – Hoàng đế Phổ Khánh cho rằng cách làm của mình rất hợp lý, đây mới là vị trí thích hợp của giáo tông, họ là thần tử, là bán mạng cho giang sơn này, một đám hỏng rồi, chết rồi thì thay đám mới, y tự mình quyết định, mà không phải do mấy loạn thần tặc tử của giáo tông khống chế giang sơn.
Đánh từ cuối thu đến mùa đông, ngay cảđêm đại niên, Trâu Yến Lai và Cố Hoài Dương cũng phải chạy đến một chỗ, tính toán nhân lễ tết đối phương thả lỏng cảnh giác, nửa đêm tập kích đốt lương thảo, ai ngờđánh lén đụng phải đánh lén, ngược lại là nhân đêm hồđồ chiến một trận.
Vài tiếng pháo lẻ loi vang lên, lại nhanh chóng chìm mất trong phế tích mười nhà trống chín, dường nhưđể tỏ rõđao binh tương kiến mùa xuân năm sau còn chưa thôi.
Hoài Châu Đông Nhạc vốn là nơi cá gạo phú thứ, lại liên tục gặp thủy hoạn binh hoạn, cơ hồ thành đất cằn sỏi đá.
Nhưng Thi VôĐoan không ởđây, y lén lút dẫn một đội người đi Hồ Châu, định qua Hồ Châu chỉ thẳng về Tây Bắc, cùng Trương đại tướng quân truyền rằng xuất thân đồng môn đọ sức một phen, thứđãđánh mất không thể mất uổng được.
Mà Bạch Ly bị y vây trong Ác Hỏa cảnh, nên trở về trong vòng mười tám ngày, lại thủy chung không thấy bóng dáng.
Không biết vì sao, Thi VôĐoan luôn nhớ tới Bạch Ly, ba mươi sáu ngày ở chung tại nơi quỷ quái chim chẳng những ỉa mà còn cắn người, dường như so với một đời còn nhiều hơn và rõ nét hơn.
Y đột nhiên phát hiện, có người là không thể gặp.
Thí dụ như lãng tử rời nhà ra ngoài, vô luận cùng người ta liều mạng tranh đấu thế nào, tâm ngoan thủ hắc thế nào, một khi vềđến nhà, có cha mẹ trong mắt, có vợ con trong miệng, sẽ sinh ra sự mệt mỏi vô cùng, bao nhiêu hùng tâm tráng chí, hào ngôn tráng ngữ trước kia đều không còn, sẽ quên mất sự hiểm ác của bản thân, chỉ nhớ sự hiểm ác bên ngoài, muốn trốn trong nhà cảđời không đi đâu nữa.
Thí dụ như trong kịch nói: nguyện đời này giàđi giữa sựôn nhu, chẳng thèm tiên cảnh mây vờn.
Đôi lúc Thi Vô Đoan sẽ nghĩ, hay là mình thật sự có lỗi với Bạch Ly.
Năm qua tháng lại, giữa hai người đã biến thành một khoản nợ rối, không nói rõđược ai đúng ai sai, tóm lại là lập trường bất đồng, chẳng ai bằng lòng thoái nhượng mà thôi, lại bởi vì Bạch Ly… lấy một hình thức gần nhưđiên cuồng, gần như thấp kém tha thứ cho y, mà biến thành không còn ngang hàng nữa.
Trận pháp mình bày ra chẳng qua xếp đá rất tùy tiện, tối đa là một mánh khóe mô phỏng trận thật, có thể vây khốn Bạch Ly hai canh giờđã không dễ, dù tệ hơn thì sau mười tám ngày y cũng nên ra rồi chứ, nhưng thời gian đã qua một quý, y lại đi đâu rồi? Thi Vô Đoan ngồi trên xe ngựa, từ khe cửa nhìn phong cảnh tròng trành bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc chứ? Y ra vào nơi quỷ quái đó chẳng biết bao nhiêu ngày, cũng chưa thấy xảy ra chuyện gì, chung quy không đến mức mình vừa đi là…
Y không đâu vào đâu mà cân nhắc một mạch như vậy, mãi đến lúc nghỉ trưa, Lan Nhược gọi vài tiếng, y mới phản ứng được.
Lan Nhược bưng trong tay một bát chẳng biết là thảo dược gì, thoạt nhìn khá khủng khiếp, bốc ra thứ mùi không thể tưởng tượng, thấp giọng nói: “Lục gia, thuốc đến rồi.”
Thi Vô Đoan “Ừm” một tiếng, vôý thức tránh đi khuôn mặt Lan Nhược khiến y hơi quen mắt, nhận bát thuốc kia –đây đương nhiên không phải cho người mà là cho thỏ.
Con thỏ từ sau khi Thi VôĐoan rời khỏi liền bắt đầu tuyệt thực, dường như lão thỏ hiểu thấu hồng trần ngồi thiền, làm thế nào cũng không chịu ăn, cho dù thỏ huynh trước kia có chút lòng rộng thể béo thì vẫn chẳng chịu nổi giày vò thời gian dài như vậy. Trên thực tế chờ Thi VôĐoan trở về, phát hiện nóđã thoi thóp, chưa trực tiếp đi gặp tổ tông tám đời đã là kỳ tích rồi.
Song bộ lông thỏ trắng như tuyết kia đã rối thành một cục, kéo hơi mạnh một chút là rụng từng mảng, Thi VôĐoan bệnh cấp chữa bừa, dọc đường kêu người tìm kiếm thú y tứ xứ. Nhưng mà súc vật nông gia nuôi, phần lớn chẳng qua là trâu bò gà chó, thật sự không có thú y nào giỏi về chữa bệnh cho thỏ, chỉ có thể chữa đại.
Một đại phu khám bệnh cho ngựa, một khám bệnh cho trâu bò, cùng một khám bệnh cho gà vịt tam đường hội thẩm, dường như nhiều người nhiều sức mà tìm ra một phương thuốc.
Kỳ thật Lan Nhược rất muốn khuyên nhủ lục gia, con thỏ này nuôi hơn mười năm rồi, sớm nên hết thọ mà yên nghỉ, nhưng nhìn dáng vẻđể bụng con thỏ còn hơn bản thân kia, lại không dám nói gì nữa.
HạĐoan Phương vừa vặn đẩy cửa tiến vào, nhìn lướt qua con thỏ bệnh trong lòng Thi VôĐoan, lại đưa tay khẽ cọ cổ thúy bình điểu đứng trên cái xà bên cạnh, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lục gia, mọi việc làm thỏa rồi, tin tức đã tản ra.”
“Ừm, đa tạ.” Thi VôĐoan dường như cũng không lưu tâm lắm, thuận miệng đáp một tiếng, dưới ánh mắt của HạĐoan Phương và Lan Nhược cô nương hai người, vô cùng bình tĩnh dùng đầu ngón tay chấm một chút thảo dược đưa vào miệng mình.
Lan Nhược nói: “Lục gia, cái đó là…”
HạĐoan Phương lộ ra biểu cảm đau răng, giống như kẻ thử thuốc là bản thân hắn vậy.
Thi Vô Đoan nhai thử thảo dược người thấy thương tâm người nếm rơi lệ kia, cũng chẳng biết y đã nếm ra cái gì, cho ra kết luận gì, lúc này mới cẩn thận đút cho con thỏ. Con thỏ ban đầu không muốn nhận tình – chắc là mùi vị thảo dược thật sự quá tệ, Thi Vô Đoan liền chậm rãi dùng năm ngón tay vỗ về bộ lông trụi một mảng sau lưng nó, cực ôn nhu cực kiên nhẫn mà cho một con thỏ dùng thuốc như dỗ trẻ nhỏ.
HạĐoan Phương nhìn Lan Nhược một cái rồi nói: “Cô nương đi trước đi, ta muốn nói mấy câu với lục gia.”
Lan Nhược lập tức khôn khéo lui ra.
Hạ chưởng môn liền tự mình tìm một cái ghế, ngồi xuống không hề khách khí, nhìn khí sắc của con thỏ ngắc ngoải kia, nói: “Đây không phải thỏ bình thường.”
Thi Vô Đoan trầm lặng một hồi, lúc này mới chậm chạp uể oải mà nói: “Ta biết.”
HạĐoan Phương liền nói chuyện không nên nói: “Đã không phải thỏ bình thường, thì không thể trị liệu bằng phương pháp bình thường, không biết nó xảy ra vấn đề gì, chỉ là ta thấy mắt nó không cóánh sáng lại không đành lòng cãi lời ngươi, thiết nghĩ bản thân cũng biết đại nạn sắp đến.”
Thi Vô Đoan nghe vậy, im lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nặng nề, lại ẩn chút giận dữ như mưa tuyết kéo đến, song HạĐoan Phương không sợ y, chỉ nói: “Ta nói thẳng thắn với ngươi, không giả dối.”
Thi Vô Đoan nhìn hắn chằm chằm một hồi, lại cúi xuống vuốt ve đầu con thỏ.
HạĐoan Phương thở dài, không nhịn được nói: “Ngươi đối với những súc sinh này trái lại còn thân cận hơn con người.”
Thi Vô Đoan chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Ngươi với tiền vuông chẳng phải cũng thân cận hơn con người?”
“Điều đóđâu có giống.” HạĐoan Phương bật cười, người khác đeo hà bao ngọc bội trên xiêm y, Hạ chưởng môn sáng tạo kêu người ta làm một đồng tiền to đeo lên, như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy mùi tiền của mình, giây lát sau lại nói, “Điều đóđâu có giống, làm sao giống nhau được? Vàng bạc là vật chết, cầm trong tay thì nó là của ngươi, không giống vật sống.”
“Thân gặp loạn thế, người như bèo trôi, chấp nhất với người, chẳng phải định trước là mỗi ngày nơm nớp lo sợ sao?” HạĐoan Phương nhẹ giọng nói, sau đó nhìn Thi VôĐoan một cái, làm như vô tình nói một câu, “Đúng rồi, ta nghe tin tức đạo hữu chỗĐại tướng quân truyền đến, dường như những ma vật tán loạn tứ xứ bị nhốt trong Mân Giang đó gần đây bắt đầu cùng nhau dời về hướng đông.”
Danh sách chương