Bạch Ly ngớ ra hồi lâu, giống như không hiểu y nói gì, qua một lúc mới hỏi: “Cái gì?”

Thi Vô Đoan cẩn thận nhìn biểu cảm hồđồ của y, liền hiểu chính y cũng không biết chuyện, chần chừ một chút, một ngọn lửa bùng lên đầu ngón tay, hơi giơ lên đốt trước mặt Bạch Ly.

Bạch Ly cúi đầu nhìn theo ánh mắt y, thấy bóng của mình lại lắc lắc lư lư, lúc hư lúc thực, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại phảng phất có cảm giác quen thuộc quỷ dị– dường như y biết đó là chuyện thế nào, nhưng lời đến bên miệng lại không nhớđược, nghẹn trong lòng không rõ ràng.

Đây hiển nhiên còn khó chịu hơn nhịn tiểu, Thi VôĐoan chỉ thấy Bạch Ly lăng lăng cúi đầu nhìn một hồi, tiếp theo biểu cảm vặn vẹo một chút, kếđó người vừa nãy còn vui vẻ nói hươu nói vượn đột nhiên lảo đảo, thình lình nhũn xuống, cuộn tròn mình lại, kêu khẽ một tiếng, sau đó như là co giật, dùng đầu liều mạng đâm vào tảng đá lớn bên cạnh.

Thi Vô Đoan giật thót, y thấy gần trán Bạch Ly giống như có một quầng sáng nhỏ, nhưng mà thật sự là quáảm đạm, dù trong bóng đêm quỷ dị thế này cũng không nhìn rõ, chứng kiến bộ dáng phải đâm chết trên tảng đá của y, Thi VôĐoan theo bản năng đưa tay đè vai y, nhưng mà lại cảm giác được sức bật cực lớn trong thân thể kia, quả nhiên giống người điên, Thi VôĐoan nhất thời không đề phòng bị y xô ra.

Ngón tay y không chú ý sượt qua cụm sáng nhỏ trên trán Bạch Ly, lúc này mới phát hiện đó không phải làánh sáng giản giản đơn đơn, phảng phất thứ có thực chất ở bên trong, hơi hơi lạnh, giống như là nước ao đêm cuối thu, ngón tay vừa thò vào liền lạnh cóng khiến người ta giật mình.

Thi Vô Đoan chau mày, dùng đầu gối áp chế sau lưng Bạch Ly, trong sự giãy giụa như liều mạng của y dùng khuỷu tay ra sức đập cổ y một cái, Bạch Ly lúc này rốt cuộc không rên một tiếng ngã xuống, nghe lời vô cùng.

Thi Vô Đoan ngồi xuống bên cạnh, nhìn vết máu bịđáđâm ra trên mu bàn tay gân cốt rõ ràng của Bạch Ly, máu chảy nơi đó thuần đen, giống như giây giây phút phút đều đang nhắc nhở sự khác biệt của người này.

“Phi.” Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn sắc trời chẳng mảy may có xu hướng sáng lên một cái, mũi nhíu nhíu, đá thi thể bộ hư máu thịt lẫn lộn bên chân ra xa, lẩm bẩm, “Mẹ kiếp toàn những việc khỉ gió gì vậy?”

Ngồi giây lát, Thi VôĐoan thở dài, đặt một tay trên đầu gối mà gõ khe khẽ, vẫn ngẩng đầu nhìn hướng chân trời, ba nơi thần không thần quỷ không quỷ này, tách biệt Vạn ma chi tông và nhân gian, mười tám ngày một luân hồi, không cóánh sáng, nhưng có nước, có cỏ cây chim thú–đây rốt cuộc là nơi nào? Kẽ hở sao?

Đại hiền nhân năm đóđã chôn vùi trong sử xanh là phong Vạn ma chi tông bằng cách nào? Còn có những ma vật trong bóng đó, mảnh vụn chết đi… Y quay đầu lại, giống như nhìn thấy hắc khí kéo dài không dứt, từ trong khe hở nào đó bốc ra, một tia một sợi liên lụy quốc vận cuối cùng của vương quốc kéo dài hơi tàn này, không trung u ám, bảy ngọn đèn lừa thần quỷ chẳng biết đã bay tới nơi nào, phảng phất mang máng có hồng quang lóe qua, như là biểu thị loại kết cục càng phức tạp, cũng càng không thể nắm giữ nào đó.



Thân thể Bạch Ly thình lình vôý thức co rút, Thi VôĐoan cúi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn y, đột nhiên nhướng mí mắt, sinh ra một ý nghĩ– nếu như giết Ma Tông chi chủởđây, nếu như…

Ý tưởng này giống như biết mê hoặc người ta, Thi VôĐoan chầm chậm đứng thẳng dậy, ngón tay hiện lên sợi tơ mảnh đầy quỷ khí, tới gần cần cổđể lộ của Bạch Ly, cổ người nọ gục sang bên, có vẻ hết sức yếu ớt – Ma quân… dường như cũng chẳng qua như thế.

Bạch Ly tựa như cực thống khổ, cho dù là trong hôn mê tay chân cũng bất giác run rẩy khe khẽ, cả người cuộn tròn, tóc tán loạn, che khuất gương mặt phủ bụi, giống như một tiểu dã thú bị thương thảm hại.

Ngón tay lạnh băng của Thi VôĐoan chạm đến cần cổđồng dạng lạnh băng của Bạch Ly, nghe thấy Bạch Ly dường như lẩm bẩm gìđó.

Y do dự giây lát, không nhịn được cúi đầu, chỉ nghe Bạch Ly mơ mơ hồ hồ thì thầm: “VôĐoan…”

Thi Vô Đoan ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng chạm mặt Bạch Ly một chút, Bạch Ly tựa hồ cảm giác được điều gì, chân mày rối rắm giống như cực thống khổ, quầng sáng nhỏ lạnh băng trên trán kia dường như càng thêm ảm đạm, cũng càng thêm lạnh giá, chiếu lên khuôn mặt có chút tiều tụy phảng phất đã lâu ngày.

“Vô Đoan… đi… đi mau…”

Thi Vô Đoan dừng một chút rồi thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”

“Rời khỏi…đừng…đừng rơi vào đây…”

“Rơi vào đây?” Thi VôĐoan kề tai lại gần, hỏi, “Rơi vào đâu?”

Bạch Ly mấp máy môi đầy nôn nóng, lại có chút tái xanh, nhưng không thốt được chữ nào, ngón tay y vôý thức bóp vào nhau, móng tay đen kịt ẩn ẩn chui ra, lại khiến bàn tay đầm đìa máu tươi: “Đừng rơi… vào…”

Lời nói dừng ởđây, rồi y bỗng nhiên giãy giụa dữ dội như làđau đớn cực kỳ, cả thanh âm cũng không phát ra được.

Sợi tơởđầu ngón tay Thi VôĐoan cắt đứt hai cọng tóc mai của Bạch Ly, y chần chừ rất lâu, rốt cuộc vẫn thở dài rụt tay, ẩn đi mấy sợi tinh ti còn sót lại, ấn bả vai đồng thời đè tay Bạch Ly, cúi đầu nói khẽ: “Được rồi, được rồi.”

Ngực Bạch Ly phập phồng kịch liệt, miệng đứt quãng nói: “Ta đau… ta đau…đau…”

Y muốn ta…đừng rơi xuống đâu?

Thi Vô Đoan phút chốc nhớ tới đám sương mù màu đen ở cửa sau hồđộng nơi Thương Vân cốc, y lúc ấy bị Bạch Ly ném ra, trơ mắt nhìn hắc khí kia xuyên thấu thân thể người nọ, giống như là… muốn đại tá bát khối.

Tiếng kêu thảm thiết không ức chếđược của Bạch Ly khi đó giống nhưđột nhiên trùng hợp với tiếng rên rỉ bên tai.

Thi Vô Đoan ngây ra hồi lâu, có phần không quen mà luồn tay xuống dưới nách Bạch Ly, ôm lấy lưng người nọ, Bạch Ly giống như một người gỗ mặc cho y hí hoáy, cổ cũng vô lực chống đỡđể cái đầu lắc lư gục trên vai, Thi VôĐoan vỗ về lưng y như dỗ trẻ nhỏ, nghe thanh âm càng lúc càng yếu, phảng phất hơi nức nở bên tai kia, trong lòng có phần chẳng thấy mùi vị mà thầm nghĩ: ngươi cũng có hôm nay.

Chờ Bạch Ly tỉnh lại, đã là chuyện của không biết bao nhiêu canh giờ sau, người ở dưới tăm tối thời gian dài kiểu này cực dễ mất cảm giác với thời gian, y mê hoặc mở mắt ra, phát hiện mình gối lên một thứ mềm mềm, Bạch Ly hơi kinh ngạc quay đầu nhìn, cơ hồ lập tức bắn khỏi mặt đất, theo bản năng cào đầu một phen, nổi hết da gà– Thi VôĐoan thật sự quá thất đức, lại đem xác của con bộ hư chết kia gối dưới đầu y.

Thi Vô Đoan đang ngồi ở nơi cách y không xa, miệng ngậm một lá cỏ, tay cầm một cây tiểu côn không biết tìm từđâu, vẽđồ hình cổ quái trên mặt đất, viết viết tính tính, nghe thấy động tĩnh chẳng buồn ngước lên, động tác trong tay chỉ hơi dừng một chút rồi tiếp tục vẽ dưới đất như không nghe thấy.

Bạch Ly trầm mặc một hồi, y cảm thấy dường như mình mơ một giấc mơ rất dài, mơ một bàn tay đen sì kéo y vào một nơi còn thua cảĐịa ngục, nhận hết giày vòởđó, phảng phất có một con dao cùn ở trong thân thể, phân y thành hai nửa, y cúi đầu nhìn thấy ngực thủng một lỗ rất to, máu đỏ tươi chảy ra, chậm rãi chảy hết, dần dần biến thành đen kịt.

Y cảm thấy toàn thân rét run, đau đến mức tưởng như có ai bắc chảo dầu và núi đao, để hồn phách y lăn lộn trên đó… Mãi đến khi, có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy y, vỗ về lưng y, thấp giọng nói gì đó.

Y khó bề tưởng tượng mà ngẩng đầu nhìn về hướng Thi VôĐoan lù lù bất động, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ta cho rằng… ngươi sẽ giết ta.”

Thi Vô Đoan vẫn ngậm lá cỏ ngon lành, chẳng thèm phản ứng.

Bạch Ly cúi đầu, giây lát sau lại không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào cực kỳ, khiến lệ khí dường như thâm căn cốđế trên mặt y bỗng nhiên tiêu tan, lại tuấn lãng hẳn lên như trời quang trăng sáng.

“Đa tạ…đa tạ ngươi.” Y bỗng nhiên đưa tay bưng mặt, dường như hơi nghèn nghẹn, sau đó lại nghẹn ngào cười rộ lên, hoàn toàn không khống chếđược bản thân, cơ hồ cảm thấy mình lập tức nhảy xuống từ trên vách núi này mà chết đi cũng… cam tâm.

Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn y một cái, trong lòng thầm nghĩ, thật làđiên không nhẹ. Liền phun lá cỏđang ngậm ra, cầm trong tay đập lên người Bạch Ly, nói ngắn gọn: “Nhóm lửa, đem con… con biển mao súc sinh mỏ nhọn kia đi rửa một chút.”

Lời này thật sự còn hữu dụng hơn thánh chỉ, Bạch Ly không nói hai lời lập tức đứng dậy, nhặt củi nhóm lửa, hớn hở xử lý bộ hư vừa nãy còn bị y gối lên, mổ bụng làm thịt, lại vót cây xiên vào…

Giữa hai người đột nhiên tường an vô sự hẳn, Thi VôĐoan cũng không gây chuyện nữa, an an tâm tâm cầm tiểu mộc côn tính toán trên mặt đất một số trận hình người khác không hiểu, cứ thế qua thêm mười ngày.

Ngày hôm đó Thi Vô Đoan đột nhiên ném mộc côn, còn ởđộng khẩu loay hoay đám đá nhỏ một hồi nhưđang diễn toán trận pháp gì, lập tức mân mê mấy hòn đá nhỏ trong tay mà ngây ra, ngay cả Bạch Ly lại nướng khét thịt, luống cuống tay chân dập lửa, cũng chưa thể gọi về thần trí của y.

Mãi đến khi Bạch Ly thò tay đẩy y mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Thi Vô Đoan trước nay hỏi mười câu trả lời chưa được hai câu, cũng không phải đặc biệt chĩa vào Bạch Ly, chỉ là trừ phi cảm xúc lên xuống thất thường, bình nhật với ai cũng như thế, nhưng mà hôm nay y lại chậm chạp đáp: “Trong minh minh tự cóđịnh số.”

“Cái gì?”

Thi Vô Đoan ngơ ngẩn nhìn không trung, tiếp tục nói: “Định số…Định số là ai định đây? Ta vẫn nghĩ mãi mà không thông… Thế gian này nhân quả khó phân như thế, bên trong ai đang liên tuyến? Thần tiên sao? Thế gian thực sự có thần tiên sao?”

Y đột nhiên đứng dậy, Bạch Ly không hiểu ý, cũng theo y đi đến động khẩu, đúng lúc này một luồng bạch quang chói mắt thình lình sáng lên, trong lòng Bạch Ly trống rỗng, thầm nghĩ, đúng rồi, đây là… luân hồi mười tám ngày lại đến.

Y vô thức nhìn Thi VôĐoan, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thi VôĐoan nhìn qua, Bạch Ly giật mình, mở to mắt nói: “Ngươi…”

Thi Vô Đoan cúi đầu nhìn, chính giữa mỗi một hòn đá bình phàm dưới đất đều giống như nối một sợi dây không nhìn thấy, lại kiềm chế chặt chẽ Bạch Ly không biết vào lầm khi nào ở trong đó.

Chỉ thấy Thi VôĐoan cười khẽ một tiếng mà nói: “Mười tám ngày một luân hồi, hai canh giờ nhìn thấy ánh sáng một lần, chẳng trách nghe quen tai… Lại là mắt trận của Lục hồi trận, thì ra là thế.”

Lúc Thi Vô Đoan còn nhỏ, Giang Hoa tản nhân từng dùng trận pháp khéo léo tuyệt vời này vây y trong Thục Sơn, tính đến nay chẳng biết đã bao nhiêu năm, hoạt trận tuyệt diệu nhất thế gian kia vẫn không ai phá được, không ai biết thủy chung khởi mạt.

“Ngươi nói không đúng.” Bạch quang dần mạnh, Thi VôĐoan lại vẫn không nhanh không chậm nói với Bạch Ly, “Ngươi nói Ma Tông và nhân gian có ba cảnh, kỳ thật theo kết quả ta tính thì nên là sáu, cái gọi là ra vào chỉ có thểđơn hướng, ‘đến từđâu về từđó’ của ngươi, là bởi vì chúng đều tự thành một đôi, Ác Hỏa cảnh năm đó ngươi vào và nơi hiện giờ chúng ta ở hẳn là một đôi âm dương, không hề là cùng một chỗ.”

Bạch Ly trợn tròn mắt, giãy giụa kịch liệt.

“Không thể ngờ hoạt trận chí tôn lại có liên lụy lớn như vậy với Ma Tông chi nguyên,” Thi VôĐoan nhìn Bạch Ly đang giãy giụa mà cười nói, “Không cần phí sức lực nữa, ta vây ngươi theo quy tắc của trận pháp này, có ma huyết thì nhất định ra vào không được, nhưng cũng chỉ có thể vây ngươi hai canh giờ mà thôi.”

Y nói xong chẳng nhìn Bạch Ly một lần nào, dường như quyết tuyệt vứt bỏ cái gìđó, quay người đi đến nơi cóánh sáng, miệng nói: “Ta đi đây, ngươi… bảo trọng nhiều hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện