Buổi sáng thức dậy nhưng Đường Nghiên vẫn mơ màng như trong mộng, sa mạc ngoài cửa sổ đẹp như bức ảnh trên máy tính nàng vội lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho cô Kỷ.
[Cô Kỷ, xem này, đẹp quá!]
Lúc này Kỷ Du Thanh đang ăn sáng uống cà phê trong toa ăn, cũng đang nhìn khung cảnh mà Đường Nghiên nhìn thấy, cô nhẹ cười trả lời tin nhắn: "rất đẹp, con ăn sáng chưa, bánh sandwich trên tàu cũng không tệ lắm."
Sau khi đọc được tin nhắn tình cờ lại có tiếp viên bán bữa sáng đi ngang qua nàng và các bạn cùng phòng liền mua mỗi người một cái sandwich, cầm trong tay vẫn còn âm ấm.
Nàng có chút tò mò hỏi: "Làm sao cô Kỷ biết trên tàu có món này vậy?"
"Cô nghe người khác nói" Kỷ Du Thanh vội gõ chữ trong lòng có chút hoảng hốt.
Lúc này, tiếp viên giới thiệu với mấy cô gái, ở toa số 8 phía trước có chỗ ăn uống, bọn họ đều bàn bạc đi đến đó, Đường Nghiên ăn sáng cũng không muốn đến nhưng nàng không thể cưỡng lại sự thuyết phục của họ.
Từ xa, Kỷ Du Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy cô gái trẻ, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, ngẩng đầu lên đã thoáng thấy Đường Nghiên đang đi theo phía sau, hướng về phía toa ăn. Kỷ Du Thanh liền đứng dậy dọn dẹp chỗ cô vừa ăn, cầm laptop lên chuẩn bị rời đi, ai ngờ các nàng ngồi chỗ cách rất xa cô ở giữa còn cách rất nhiều hành khách khác, Đường Nghiên cũng không nhìn về phía cô.
"Này, nhìn xem, ngồi ở đây rộng rãi hơn, khung cảnh bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn nhiều."
"Ừ, ừ, sao hôm qua mình không đến đây sớm hơn nhỉ."
"Mau uống chút gì đi, có cà phê, sữa, trà sữa ...."
"..."
Bốn cô gái đang cùng nhau trò chuyện sôi nổi, Kỷ Du Thanh do dự hai giây, sau đó lại ngồi xuống, mở laptop ra, tiếp tục viết tài liệu một lúc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nghiên Nghiên có vẻ rất lơ đãng so với ba người còn lại yên lặng hơn rất nhiều, chỉ ngồi đó ăn bánh uống nước tràn đầy tâm sự.
Lúc này, Đường Nghiên vốn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, trong lòng Kỷ Du Thanh sợ đến mức vội vàng cúi đầu dùng máy tính che mặt vô cùng lo lắng.
"Này, Đường Nghiên, cậu sao thế? Ăn cánh gà đi." Hạ Tử Hàm nói, cô vừa gọi cánh gà nướng sốt mật ong cho bốn người.
Đường Nghiên xua tay từ chối, giải thích: "mình không ăn được món này vào buổi sáng, cậu ăn đi." Nói xong, nàng lại nhìn về phía trước, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về người phụ nữ ngồi sau máy tính ở phía xa kia, không biết vì cái gì đối phương khiến cho nàng cảm nhận được một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.. giống như... giống như cô Kỷ.
Nhưng điều đó chắc chắn là không thể được, cô Kỷ đã lái xe đi công tác không thể nào ở trên tàu vào lúc này được, có thế là nàng đang nhớ cô quá chăng, cho nên nàng nhìn ai đó giống liền nghĩ đến cô.
Không biết vì sao, Kỷ Du Thanh bị che qua một màn hình máy tính không nhìn thấy phía đó nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực, cô sợ mình bị phát hiện, khi bị phát hiện thì không đưa ra được lí do hợp lí để giải thích vì sao mình lại có mặt ở đây. Chính cô cũng không thể lí giải được tại sao mình lại làm như vậy , cô không kiểm soát được hành vi của mình nữa.
Đứa nhỏ này, bắt đầu có một loại lực hấp dẫn.
"Này, cậu đang nhìn gì vậy?" Hạ Tử Hàm tò mò nhìn nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Đường Nghiên vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Không, không có gì, mình chỉ cảm thấy người bên kia có chút giống cô của mình."
"Cô của cậu, có phải là cái cô xinh đẹp đã đến trường nhiều lần không?" Hạ Tử Hàm hỏi.
Đường Nghiên gật đầu với nụ cười trên môi, nàng cảm thấy rất vui khi nghe thấy người khác khen ngợi cô Kỷ.
"Gì vậy chứ, ngay cả mặt còn không thấy rõ có thể nhìn ra cái gì chứ?" Hạ Tử Hàm nhìn lại một chút, tỏ vẻ tuyệt đối không phải.
Nhưng Đường Nghiên lại cảm thấy ngược lại, có lẽ người khác không cảm nhận được.
"Những cánh gà này thực sự rất ngon, cậu có chắc mình không muốn một chiếc không?" Hạ Tử Hàm vừa nói vừa mút nước sốt còn sót lại trên ngón tay.
Đường Nghiên lắc đầu, "Không đâu" nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, người phụ nữ đã ôm đồ đứng dậy rời khỏi khoang tàu, người đó quay lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn rõ được mặt.
Đường Nghiên suy nghĩ, dù là dáng người, hay cách ăn mặc đều rất giống cô Kỷ, trên đời này thật sự có người giống người à.
Sau khi ăn sáng, mọi người ở lại toa ăn một lúc rồi mới quay trở lại phòng của mình, tàu càng gần Tây Tạng khung cảnh càng độc đáo, độ cao so với mặt biển cũng dần gia tăng nên một vài người cảm thấy khó chịu, các tiếp viên cũng đã chuẩn bị sẵn thiết bị cung cấp oxy cho mọi người để giảm bớt sự khó chịu.
Đường Yên cảm thấy mọi thứ đều ổn, có lẽ là do năm nay nàng đã tập thể dục đều đặn, thể chất tốt hơn trước rất nhiều, nhưng hai người bạn cùng phòng còn lại lại đau đầu, nằm trên giường rên rỉ.
Sau hơn ba gần bốn mươi tiếng, chuyến tàu đường dài cuối cùng cũng đã gần đến nơi Đường Nghiên đột nhiên nhận được một tin nhắn không ngờ tới từ cô Kỷ.
Cô Kỷ: [Con đã tìm được chỗ ở chưa? Gửi địa chỉ cho cô yên tâm nhé.]
Giống như đưa biển số xe cho người mình tin tưởng khi gọi xe vậy, Đường Nghiên không suy nghĩ nhiều mà cúi đầu nói với Hạ Tử Hàm đang ngủ ở giường dưới gửi thông tin chỗ ở cho mình. Hạ Tử Hàm đang thiếu oxy chỉ nâng được tay mở khóa màn hình rồi trực tiếp ném ddienj thoại cho Đường Nghiên
"Có trong thông tin ở mục ghi chú, cậu có thể tự tìm."
Đường Nghiên mở ra theo hướng dẫn, đầu tiên chia sẻ thông tin chỗ ở trên điện thoại di động của mình, sau đó trả lại điện thoại di động cho Hạ Tử Hàm ở giường tầng dưới, sau đó chuyển tiếp thông tin chỗ ở nhận được trên điện thoại di động cho cô Kỷ.
Nàng nhanh chóng nhận được câu trả lời từ bên kia: [Ok, nhớ chú y an toàn có gì phải gọi cho cô ngay nhé.]
Đường Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ khi cô Kỷ có thể trả lời tin nhắn của nàng nhanh như vậy khi cô đang ở rất xa nàng.
Theo thông tin chỗ ở mà Đường Nghiên đã gửi, Kỷ Du Thanh rất nhanh đã tìm được thông tin nơi đó, là nhà trọ khá nổi tiếng ở vùng này, cô đọc lướt qua đánh giá đều là năm sao và khen ngợi quang cảnh tốt. Lúc này cô mới yên tâm hơn , sau khi cô đọc một hồi thì nhanh chóng đặt một căn phòng đắt tiền nhất, không lâu sau có điện thoại của nhà trọ gọi đến.
Bên kia là một giọng nữ dịu dàng xác minh thông tin của cô và thời gian lưu trú tại nhà nghỉ, v.v. Cuối cùng, cô gái đó còn hỏi có cần đón cô từ nhà ga không vì có vài cô gái khác cũng đặt phòng ở đó, Kỷ Du Thanh đoán là nhóm của Đường Nghiên nên đã từ chối.
[Cô Kỷ, xem này, đẹp quá!]
Lúc này Kỷ Du Thanh đang ăn sáng uống cà phê trong toa ăn, cũng đang nhìn khung cảnh mà Đường Nghiên nhìn thấy, cô nhẹ cười trả lời tin nhắn: "rất đẹp, con ăn sáng chưa, bánh sandwich trên tàu cũng không tệ lắm."
Sau khi đọc được tin nhắn tình cờ lại có tiếp viên bán bữa sáng đi ngang qua nàng và các bạn cùng phòng liền mua mỗi người một cái sandwich, cầm trong tay vẫn còn âm ấm.
Nàng có chút tò mò hỏi: "Làm sao cô Kỷ biết trên tàu có món này vậy?"
"Cô nghe người khác nói" Kỷ Du Thanh vội gõ chữ trong lòng có chút hoảng hốt.
Lúc này, tiếp viên giới thiệu với mấy cô gái, ở toa số 8 phía trước có chỗ ăn uống, bọn họ đều bàn bạc đi đến đó, Đường Nghiên ăn sáng cũng không muốn đến nhưng nàng không thể cưỡng lại sự thuyết phục của họ.
Từ xa, Kỷ Du Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy cô gái trẻ, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, ngẩng đầu lên đã thoáng thấy Đường Nghiên đang đi theo phía sau, hướng về phía toa ăn. Kỷ Du Thanh liền đứng dậy dọn dẹp chỗ cô vừa ăn, cầm laptop lên chuẩn bị rời đi, ai ngờ các nàng ngồi chỗ cách rất xa cô ở giữa còn cách rất nhiều hành khách khác, Đường Nghiên cũng không nhìn về phía cô.
"Này, nhìn xem, ngồi ở đây rộng rãi hơn, khung cảnh bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn nhiều."
"Ừ, ừ, sao hôm qua mình không đến đây sớm hơn nhỉ."
"Mau uống chút gì đi, có cà phê, sữa, trà sữa ...."
"..."
Bốn cô gái đang cùng nhau trò chuyện sôi nổi, Kỷ Du Thanh do dự hai giây, sau đó lại ngồi xuống, mở laptop ra, tiếp tục viết tài liệu một lúc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nghiên Nghiên có vẻ rất lơ đãng so với ba người còn lại yên lặng hơn rất nhiều, chỉ ngồi đó ăn bánh uống nước tràn đầy tâm sự.
Lúc này, Đường Nghiên vốn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, trong lòng Kỷ Du Thanh sợ đến mức vội vàng cúi đầu dùng máy tính che mặt vô cùng lo lắng.
"Này, Đường Nghiên, cậu sao thế? Ăn cánh gà đi." Hạ Tử Hàm nói, cô vừa gọi cánh gà nướng sốt mật ong cho bốn người.
Đường Nghiên xua tay từ chối, giải thích: "mình không ăn được món này vào buổi sáng, cậu ăn đi." Nói xong, nàng lại nhìn về phía trước, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về người phụ nữ ngồi sau máy tính ở phía xa kia, không biết vì cái gì đối phương khiến cho nàng cảm nhận được một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.. giống như... giống như cô Kỷ.
Nhưng điều đó chắc chắn là không thể được, cô Kỷ đã lái xe đi công tác không thể nào ở trên tàu vào lúc này được, có thế là nàng đang nhớ cô quá chăng, cho nên nàng nhìn ai đó giống liền nghĩ đến cô.
Không biết vì sao, Kỷ Du Thanh bị che qua một màn hình máy tính không nhìn thấy phía đó nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực, cô sợ mình bị phát hiện, khi bị phát hiện thì không đưa ra được lí do hợp lí để giải thích vì sao mình lại có mặt ở đây. Chính cô cũng không thể lí giải được tại sao mình lại làm như vậy , cô không kiểm soát được hành vi của mình nữa.
Đứa nhỏ này, bắt đầu có một loại lực hấp dẫn.
"Này, cậu đang nhìn gì vậy?" Hạ Tử Hàm tò mò nhìn nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Đường Nghiên vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Không, không có gì, mình chỉ cảm thấy người bên kia có chút giống cô của mình."
"Cô của cậu, có phải là cái cô xinh đẹp đã đến trường nhiều lần không?" Hạ Tử Hàm hỏi.
Đường Nghiên gật đầu với nụ cười trên môi, nàng cảm thấy rất vui khi nghe thấy người khác khen ngợi cô Kỷ.
"Gì vậy chứ, ngay cả mặt còn không thấy rõ có thể nhìn ra cái gì chứ?" Hạ Tử Hàm nhìn lại một chút, tỏ vẻ tuyệt đối không phải.
Nhưng Đường Nghiên lại cảm thấy ngược lại, có lẽ người khác không cảm nhận được.
"Những cánh gà này thực sự rất ngon, cậu có chắc mình không muốn một chiếc không?" Hạ Tử Hàm vừa nói vừa mút nước sốt còn sót lại trên ngón tay.
Đường Nghiên lắc đầu, "Không đâu" nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, người phụ nữ đã ôm đồ đứng dậy rời khỏi khoang tàu, người đó quay lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn rõ được mặt.
Đường Nghiên suy nghĩ, dù là dáng người, hay cách ăn mặc đều rất giống cô Kỷ, trên đời này thật sự có người giống người à.
Sau khi ăn sáng, mọi người ở lại toa ăn một lúc rồi mới quay trở lại phòng của mình, tàu càng gần Tây Tạng khung cảnh càng độc đáo, độ cao so với mặt biển cũng dần gia tăng nên một vài người cảm thấy khó chịu, các tiếp viên cũng đã chuẩn bị sẵn thiết bị cung cấp oxy cho mọi người để giảm bớt sự khó chịu.
Đường Yên cảm thấy mọi thứ đều ổn, có lẽ là do năm nay nàng đã tập thể dục đều đặn, thể chất tốt hơn trước rất nhiều, nhưng hai người bạn cùng phòng còn lại lại đau đầu, nằm trên giường rên rỉ.
Sau hơn ba gần bốn mươi tiếng, chuyến tàu đường dài cuối cùng cũng đã gần đến nơi Đường Nghiên đột nhiên nhận được một tin nhắn không ngờ tới từ cô Kỷ.
Cô Kỷ: [Con đã tìm được chỗ ở chưa? Gửi địa chỉ cho cô yên tâm nhé.]
Giống như đưa biển số xe cho người mình tin tưởng khi gọi xe vậy, Đường Nghiên không suy nghĩ nhiều mà cúi đầu nói với Hạ Tử Hàm đang ngủ ở giường dưới gửi thông tin chỗ ở cho mình. Hạ Tử Hàm đang thiếu oxy chỉ nâng được tay mở khóa màn hình rồi trực tiếp ném ddienj thoại cho Đường Nghiên
"Có trong thông tin ở mục ghi chú, cậu có thể tự tìm."
Đường Nghiên mở ra theo hướng dẫn, đầu tiên chia sẻ thông tin chỗ ở trên điện thoại di động của mình, sau đó trả lại điện thoại di động cho Hạ Tử Hàm ở giường tầng dưới, sau đó chuyển tiếp thông tin chỗ ở nhận được trên điện thoại di động cho cô Kỷ.
Nàng nhanh chóng nhận được câu trả lời từ bên kia: [Ok, nhớ chú y an toàn có gì phải gọi cho cô ngay nhé.]
Đường Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ khi cô Kỷ có thể trả lời tin nhắn của nàng nhanh như vậy khi cô đang ở rất xa nàng.
Theo thông tin chỗ ở mà Đường Nghiên đã gửi, Kỷ Du Thanh rất nhanh đã tìm được thông tin nơi đó, là nhà trọ khá nổi tiếng ở vùng này, cô đọc lướt qua đánh giá đều là năm sao và khen ngợi quang cảnh tốt. Lúc này cô mới yên tâm hơn , sau khi cô đọc một hồi thì nhanh chóng đặt một căn phòng đắt tiền nhất, không lâu sau có điện thoại của nhà trọ gọi đến.
Bên kia là một giọng nữ dịu dàng xác minh thông tin của cô và thời gian lưu trú tại nhà nghỉ, v.v. Cuối cùng, cô gái đó còn hỏi có cần đón cô từ nhà ga không vì có vài cô gái khác cũng đặt phòng ở đó, Kỷ Du Thanh đoán là nhóm của Đường Nghiên nên đã từ chối.
Danh sách chương