“Thái giám già, cuối cùng không nhịn được hải ml thanh lạnh băng của Diệp Phàm truyền đến.

Toàn bộ sơn trang Ngụy thị chấn động, ánh mắt của mọi người dồn về phía hẳn.

Diệp Phàm ăn xong hạt dưa cuối cùng, bước về phía Ngụy Thiên Hiền.

“Là hẳn!”

Ở đây rất nhiều đại lão quyền quý từng gặp Diệp Phàm ở nhà họ Bạch, sắc mặt thay đổi.

Đặc biệt là Tô Lâm, quận trưởng quận Giang Nam, khi nhìn thấy Diệp Phàm, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.

“Không lẽ hẳn là hung thủ giết con nuôi của lão Ngụy?”

“Rắc rối rồi đây!”

Tô Lâm cau mày.

Ông ta vẫn luôn cầu nguyện tiệc mừng thọ này đừng xảy ra vấn đề gì, không ngờ cuối cùng cũng có vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn rất khó giải quyết!

“Là hẳn!”

Gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Toàn Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sắc mặt đen kịt, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.

“Toàn Sơn, con quen biết hẳn ta?”

Ông cụ nhà họ Thẩm nói.

“Ba, hắn là Diệp Phàm, hung thủ tiêu diệt nhà họ Bạch, giết hại Hạo Nhi!”

Thẩm Toàn Sơn nói thẳng.

Sắc mặt của ông cụ Thẩm lạnh xuống, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chăm chằm vào Diệp Phàm.

“Không ngờ nhãi ranh này tự đưa đến cửa, đỡ phí công lại đi một chuyến!”

Thẩm Thiên Hạo nhìn chằm chăm Diệp Phàm, lộ ra sát khí lạnh lẽo.

“Cậu ta muốn ra tay với lão Ngụy!”

Cảnh Nhã thấy Diệp Phàm đi đến, sắc mặt thay đổi, khiếp SỢ nói.

“Xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi!” Gia chủ nhà họ Cảnh, Cảnh Mộc lạnh nhạt nói.

“Tên này là ai?”

Ở một bên khác, Thương Liệt Long nhìn chăm chằm Diệp Phàm, Khương Uyển đứng bên cạnh, sắc mặt liên tục thay đổi.

Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi đến gần Ngụy Thiên Hiền, cách mấy bước, lạnh lùng nhìn đối phương.

“Vừa rồi cậu gọi lão phu là gì?” Ngụy Thiên Hiền nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm, nói. “Thái giám già!”

“Không phải ông là đại nội tổng quản gì đó sao? Vậy chẳng phải là thái giám sao?”

Diệp Phàm cười nói.

Diệp Phàm vừa nói xong.

Sắc mặt đám khách ở đây đều thay đổi, trong lòng kinh sợ, nói thầm người này thực sự không muốn sống, vậy mà dám gọi lão Ngụy là thái giám già? Mặc dù lão Ngụy là thái giám, nhưng sao có thể nói thẳng chuyện này ra chứ?

Này khác gì phơi bày tuổi già, tát vào mặt ai đó?

Tên này điên rồi!

Các nhân sĩ quyền quý không quen biết Diệp Phàm đều lắc đầu nhìn hắn, cảm thấy người này điên rồi, nếu không sẽ không nói những lời này!

“Mày... Được lắm!”

Sắc mặt của Ngụy Thiên Hiền đen như mực, cần răng phun ra mấy chữ!

Lúc này, không khí trong sơn trang Ngụy thị rơi xuống đáy cốc.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cảm giác đè nén không hít thở được!

“Thái giám già, con nuôi của ông bị giết, ông cũng muốn đi xuống bầu bạn với cậu ta sao?”

“Tôi có thể thành toàn cho ông!” Diệp Phàm nói tiếp.

Nghe những lời này của hẳn, khách khứa ở đây đều có đáp án.

Người này chính là hung thủ giết hại con nuôi của lão Ngụy!

Người này không chỉ giết con nuôi của lão Ngụy, còn ngang nhiên khiêu khích ngay trong tiệc mừng thọ của ông ta, lá gan này rất lớn, không ai so được!

“Tuổi còn trẻ nhưng miệng lưỡi không nhỏ!”

“Hôm nay tao sẽ không giết mày, tao cũng muốn để mày nếm thử cảm giác làm thái giám!”

“Người đâu, bắt lấy!”

Ngụy Thiên Hiền quát.

Ong ta vừa ra lệnh, cao thủ hộ vệ xung quanh sơn trang lao ra, bao vây Diệp Phàm.

“Muốn tôi làm thái giám, tôi đồng ý, nhưng bà xã của tôi cũng không thể đồng ý!” Diệp Phàm nói.

Đám hộ vệ kia lao thẳng đến chỗ Diệp Phàm, lực chiến đấu cao siêu, thậm chí trong đó có không ít cao thủ Nhân Cảnh.

Rất nhanh, vô số ngân châm trên người Diệp Phàm bản ra, giống như cung tên, đâm vào người đám hộ vệ kia.

Cho dù bọn họ múa may vũ khí ngăn cản cũng vô dụng, liên tục trúng chiêu, ngã xuống đất, đi đời nhà ma!

“Rốt cuộc trên người Diệp thiếu có bao nhiêu ngân châm, tại sao lần nào cũng thấy anh ta lấy ra một đống ngân châm, không lẽ anh ta giấu đầy ngân châm trên người?”

Giang Tuyết không nhịn được hỏi.

Ngoại trừ Diệp Phàm, chỉ sợ cũng không ai biết câu trả lời của câu hỏi này.

Sau đợt tấn công của ngân châm, hơn trăm hộ vệ cao thủ bị đánh gục.

Nhưng hộ vệ trong sơn trang không hề giảm bớt, tre già măng mọc lao đến phía Diệp Phàm.

Trong sơn trang này có hơn một ngàn hộ vệ. Bây giờ hơn một ngàn hộ vệ đều lao đến chỗ Diệp Phàm.

Khách khứa khác đều lùi về sau, nhường ra một mảng sân lớn để tránh bị lan đến.

Lúc này, Diệp Phàm bị ngàn người bay vây, nhưng vẫn bình tĩnh, từng bước giết người!

Tốc độ của Diệp Phàm như điện xẹt, di chuyển trong đội ngũ ngàn người này, chém giết bọn họ.

Ở trước mặt Diệp Phàm, những người này giống như dê nằm trên thớt đợi làm thịt, không hề có năng lực ngăn cản, bị đánh gục trong nháy mắt, thậm chí còn không có cơ hội tránh nét

Chưa đầy ba phút, dưới chân Diệp Phàm chất đầy thi thể.

Tất cả cao thủ trong sơn trang Ngụy thị đều bị giết chết.

Khách khứa xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hít một hơi sâu.

Bọn họ chưa từng thấy hình ảnh một người đánh ngàn người, còn thắng tuyệt đối, chiến thần Lữ Bố cũng không làm

được như vậy!

Ngụy Thiên Hiền nhìn thuộc hạ chết thảm, nhưng vẫn bình tĩnh, sảc mặt không hề thay đổi!

“Một đám tôm nhừ cá thối này cũng dám lấy ra!”

“Thái giám già, không băng ông tự ra tay đi, tôi đưa ông đi gặp con nuôi của ông!”

Diệp Phàm giải quyết xong đám hộ vệ kia, nhìn về phía Ngụy Thiên Hiền.

“Nhãi ranh, thực lực không tệ, đáng giá thiếu gia đây ra tay!"

Ngụy Thiên Hiền chưa lên tiếng, đại thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Hạo lên tiếng, đi thẳng về phía Diệp Phàm.

“Mày là ai?"

Diệp Phàm nhìn về phía Thẩm Thiên Hạo.

“Đại thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Hạo, mày giết em trai tao, làm nhục nhà họ Thẩm, hôm nay tao muốn dùng mạng mày để trả lại!"

Thẩm Thiên Hạo nhìn Diệp Phàm, quát to. nh

“Thì ra là anh trai của tên kia

“Xem ra mày cũng muốn đi xuống gặp em trai mày!”

“Nếu vậy thì tao thỏa mãn mày!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Nói xong, Thẩm Thiên Hạo đang định ra tay, kết quả lại bị đứng người, đôi mắt trừng to, không thể tin được.

Lúc này Diệp Phàm đã đứng trước mặt Thẩm Thiên Hạo, một tay bóp chặt cổ, bóp nát, ra tay nhanh chuẩn tàn nhãn, không hề ướt át bẩn thỉu!

Thẩm Thiên Hạo mở to mắt, chết không nhắm mắt.

Người của nhà họ Thẩm cũng kinh ngạc ngây người, mấy một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tỉnh thần!

Äm!

Diệp Phàm vứt thi thể của Thẩm Thiên Hạo xuống đất, người nhà họ Thẩm mới lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Thiên Hạo, nhìn sắc mặt chết không nhắm mắt của đối phương.

“Thiên Hạo!”

Thẩm Toàn Sơn đau khổ lao đến trước thi thể của Thẩm Thiên Hạo, ôm chặt đối phương.

Ông ta vừa mới mất một đứa con, bây giờ lại mất thêm một đứa, loại đau khổ này không thể nói lên lời.

Phụt! Ông cụ Thẩm tức giận hộc máu, suýt chút nữa ngã xuống. Người nhà họ Thẩm vội vàng đỡ ông cụ Thẩm.

“Mày..

Hai tròng mắt của ông cụ Thẩm như sắp nứt, nhìn chằm chăm Diệp Phàm, lửa giận trong cơ thể bốc cháy.

“Lập tức liên hệ với Ám Quân, bảo hắn triệu tập tất cả lực lượng nhà họ Thẩm đến đây!”

“Hôm nay cho dù dùng hết lực lượng nhà họ Thẩm cũng phải báo thù cho hai đứa cháu của tao!”

Sắc mặt của ông cụ Thẩm cực kỳ dữ tợn, quát to. “Vâng!”

Người nhà họ Thẩm gật đầu, vội vàng đi liên hệ người. “Phế vật!"

Sau khi giết chết Thẩm Thiên Hạo, Diệp Phàm bĩu môi.

Hắn còn tưởng rằng tên này có thể siêu đến mức nào, không ngờ chẳng khác gì em trai của hẳn ta.

Nếu để sư môn của Thẩm Thiên Hạo nghe được những lời này, khẳng định sẽ tức chết.

Rốt cuộc trong thế hệ trẻ của sư môn, thực lực của Thẩm Thiên Hạo cũng coi như đứng đầu.

Nhưng đến chỗ Diệp Phàm lại biến thành phế vật, có ai không tức giận chứ?

“Thái giám già, đừng đứng ngơ ra đấy, ra tay đi!” Diệp Phàm lại nhìn về phía Ngụy Thiên Hiền. “Diệp Phàm, đủ rồi!” Lúc này, Tô Lâm không nhịn được, quát to. “Là ông hải”

“Sao hả? Lần trước ra mặt cho nhà họ Diệp, lần này ông lại phải ra mặt vì tên thái giám già này sao?”

Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.

“Diệp Phàm, đứng quá coi trời băng vung, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão Ngụy, nếu cậu dám làm bậy, đừng trách tôi không khách khí!”

Tô Lâm nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Tôi lại muốn nhìn xem ông không khác khí như thế nào!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đến đây!”

Tô Lâm quát lớn.

Lộc cộc!II

Bên ngoài sơn trang vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Mầy ngàn quân quận vệ tay cầm súng ống, được võ trang đầy đủ xông vào, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.

“Diệp Phàm, lần trước ở nhà họ Diệp tôi đã cho cậu mặt mũi, hôm nay nếu cậu dám làm bậy, đừng trách tôi!”

“Quân quận vệ nghe lệnh, nếu người này dám có bất kỳ hành động nào, lập tức nổ súng, giết không tha!”

Tô Lâm uy nghiêm quát.

“Rõ!” Mấy ngàn quân quận vệ cùng kêu lên. Bọn họ chĩa thẳng súng ống về phía Diệp Phàm.

Chỉ cần Diệp Phàm dám có chút hành động, chắc chẳn

hắn sẽ được một cơn mưa đạn chào đón!

Tô Lâm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

Lần trước lúc ở nhà họ Bạch, ông ta bị Diệp Phàm vả mặt,

hôm nay cố ý tìm lại mặt mũi!

Không khí trong sơn trang vô cùng áp lực.

“Diệp thiếu sẽ không sao chứ?”

Giang Tuyết lo lắng nói.

“Yên tâm, anh Tiểu Phàm sẽ không sao!”

Đường Sở Sở tin tưởng Diệp Phàm.

“Xem ra lần trước bị một châm vẫn chưa dài trí nhớ!” Diệp Phàm nhìn Tô Lâm, lạnh lùng đi về phía đối phương. “Chuẩn bị bản!”

Thống lĩnh quân quận vệ hô to.

Ngón tay của mấy nghìn người sờ đến cò súng, chuẩn bị nổ súng.

“Dừng tay!” Một âm thanh vang lên. Mộc Thần đi đến.

“Ngài quận trưởng, đây là ân oán riêng giữa Diệp công tử và lão Ngụy, thân là quận trưởng quận Giang Nam, việc gì phải trộn lẫn vào?”

Mộc Thần nhìn Tô Lâm, lạnh nhạt nói.

“Cậu là ai?” Tô Lâm nhíu mày hỏi.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng sau Mộc Thần lấy ra một khối lệnh bài, bên trên viết một chữ Mộc màu vàng.

“Lệnh bài của Mộc vương phủ!”

Tô Lâm nhìn thấy lệnh bài này, sắc mặt thay đổi. “Quận trưởng Tô, có thể rút quân quận vệ về không?” Mộc Thần nhìn Tô Lâm, mỉm cười nói.

Ánh mắt Tô Lâm lóe lên, có chút do dự.

Nhưng trong lúc ông ta đang do dự, một âm thanh kiêu ngạo khác vang lên.

“Chỉ là một đứa con riêng của Mộc vương phủ cũng dám không biết xấu hổ dùng danh nghĩa của Mộc vương phủ, đúng là trò cười!"

Mọi người nhìn về phía âm thanh này.

Chủ nhân của âm thanh này chính là thế tử của Đoạn vương phủ.

Vị thế tử này đang phe phẩy quạt lông, nhìn Mộc Thân với ánh mắt khinh thường.

“Nói cái gì hả?”

Người đàn ông mặc đồ đen phía sau Mộc Thẩn chỉ vào thế tử, kêu lên.

“Dám vô lễ với thế tử, giết!”

Một người hầu bên cạnh vị thế này này quát lên, định ra tay.

Mộc Thần ôm quyền khom người: “Cấp dưới không hiểu lễ nghĩa, va chạm thế tử, mong thế tử tha cho hắn một mạng!”

“Không hiểu lễ nghĩa, vậy ta sẽ cho người dạy lễ nghĩa cho hắn!”

“Cät đầu lưỡi, đào hai mảt, chặt đứt hai chân của hẳn cho tai"

Vị thế tử này lạnh nhạy nói.

Dứt lời, mọi người đều kinh sợ, nghĩ thầm vị thế tử này đủ tàn nhãn!

Hộ vệ phía sau thế tử xông lên lao về phía người đàn ông bên cạnh Mộc Thần, hai bên chiến đấu kịch liệt.

Mộc Thần nghiêm mặt nói: “Đoạn thế tử thật sự không muốn nể mặt mũi của Mộc vương phủ sao?”

“Một đứa con riêng như mày cũng dám đại biểu cho Mộc vương phủ?”

“Hôm nay cho dù tao giết mày, Mộc vương phủ còn có thể làm gì tao?”

Thế tử khinh thường nói. Ầm ầm ầml!!

Rất nhanh, người đàn ông mặc đồ đen bị đám hộ vệ của thế tử vây công, bị đánh liên tục lùi về sau, hộc máu.

Giây tiếp theo, người đàn ông mặc đồ đen bị đánh bay ra ngoài, nện xuống dưới chân Mộc Thần.

Đúng lúc người của Đoạn vương phỉ định cắt đầu lưỡi, móc hai mắt và chặt đứt hai chân theo mệnh lệnh của thế tử, Diệp Phàm lên tiếng.

“Này, chuyện giữa các người có thể tìm chỗ khác xử lý hay không, đừng chậm trễ thời gian của tôi!” Diệp Phàm nói.

“Còn có mày, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão Ngụy, dám đảo loạn bữa tiệc này, còn vô lễ với lão Ngụy, tội đáng chết vạn lần!”

“Người đâu, bắt lấy cho tai” Thế tử này nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng quát. Ngay lập tức đám hộ vệ lao về phía Diệp Phàm.

Nhóm người này đều là cao thủ Nhân Cảnh, trong đó có mấy người là cao thủ Nhân Cảnh trên ngũ trọng.

Ämll Một tiếng vang chói tai truyền đến.

Diệp Phàm tung ra một quyền như đạn pháo, đánh bay toàn bộ cao thủ của Đoạn vương phủ.

Phụt phụt phụt!!!

Nhóm người này bay thẳng đến chỗ thế tử, đè thế tử ngã xuống đất.

Thế tử bị đè trên mặt đất kêu thảm.

“Thế tử!”

Những người đi theo vị thế tử này lấy lại phản ứng, vội vàng dịch người đang đè trên người thế tử ra chỗ khác, đỡ hắn †a lên.

Lúc này thế tử cực kỳ chật vật, sắc mặt trăng bệch, ngực. đau, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ý muốn giết người bùng cháy.

Những người khác có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này đều bị sự điên cuồng của Diệp Phàm dọa sợ.

Tên này dám ra tay với thế tử? Lá gan quá lớn! “Giết cho ta, giết hän!”

Vị thế tử của Đoạn vương phủ quát to.

Hẳn ta chưa bao giờ chật vật như vậy, hôm nay bị vả mặt trước nhiều người như vậy, nếu không giết chết thằng chó này, hắn ta còn gì mặt mũi?

“Thế tử, để tên tiểu tử này cho tôi đi!”

Quân đoàn trường thứ ba của quân đoàn Bạo Hùng, Bắc Đồ đứng dậy, nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy thô bạo.

“Bắc Đồ, đừng để hẳn chết thẳng cảng!”

Vị thế tử này lên tiếng.

“Được!”

Bắc Đồ gật đầu, bước ra, dẫm lõm nền nhà, tung một chưởng về phía Diệp Phàm.

Một chưởng này của ông ta ẩn chứa sức mạnh dời non lấp biển, không thể đỡ!

Thân là quân đoàn trường thứ ba của quân đoàn Bạo Hùng, hàng năm chỉnh chiến bên ngoài, sức chiến đấu của Bắc

Đồ cực mạnh.

Nhưng dù vậy, đứng trước mặt Diệp Phàm, ông ta vẫn không thể chịu được một đòn.

Rắc rắc!

Diệp Phàm tung ra một quyền, va chạm trực diện với bàn tay của Bắc Đồ, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

Trong nháy mắt, xương tay của Bắc Đồ bị dập nát, cả cánh tay bị chặt đứt.

Phụt! Bắc Đồ bay ra ngoài, nện trên mặt đất, tay phải bị phế bỏ. “Quân đoàn trưởng!”

Chiến sĩ đi theo Bäc Đồ nhìn thấy Bắc Đồ bị thương, sắc mặt thay đổi, vội vàng xông lên.

“Dám đả thương quân đoàn trường, lên!”

Chiến sĩ quân đoàn Bạo Hùng tức giận nhìn chằm chăm Diệp Phàm, đang định ra tay lại bị Bắc Đồ ngăn lại.

“Mấy người không phải đối thủ của cậu ta, lui ra!” Bắc Đồ lên tiếng.

“Diệp Phàm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức giơ tay đầu hàng, nếu không giết không tha!”

Tô Lâm nói.

“Còn nói nhảm làm gì, nổ súng, giết hẳn!” Thế tử Đoạn vương phủ lên tiếng.

“Nổ súng!”

Lập tức, Tô Lâm ra lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện