“Cậu là người của Long Vương Điện phải không?”
Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương Uyên.
“Các người…”
Sau đó Đường Chính Đạo đưa mắt nhìn Diệp Phàm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
“Diệp là một người bạn của tôi, có vấn đề gì không?”
“Nếu muốn động vào bạn tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo.”
Mặt Khương Uyên lạnh như tiền, nói.
Nhất thời, sắc mặt Đường Chính Đạo không ngừng thay đối, ông ta liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Nhóc con, xem như cậu may mắn.”
Ngay sau đó, Đường Chính Đạo dẩn thuộc hạ của mình rời khỏi.
Còn Khương Uyên thì quay người nhìn về phía Diệp Phàm: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ.”
“Vừa rồi cậu làm tốt lắm.1
Diệp Phàm nói với Khương Uyên.
“Thân phận của Thiếu chủ đâu phải hạng người như vậy có thế biết chứ?”
“Nhưng Thiếu chủ, có cần phải giải quyết tên này không?”
Khương Uyên hỏi.
“Thôi bỏ đi, dù sao ông ta cũng là chú ba của vợ tôi, tha cho ông ta một mạng đi. Nếu còn có lần sau, vậy đừng trách tôi ác.”
“Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại đến đây?”
Diệp Phàm quét mắt nhìn Khương Uyên.
“Thuộc hạ tới đây là có chuyện quan trọng cần báo cáo.”
“Phần Diềm Long Thủ, một trong Bát đại Long Thủ của Long Vương Điện, và Thương Liệt, một trong Tứ đại Long Tướng sắp đến quận Giang Nam ạ.”
Khương Uyên báo cáo.
“Thương Liệt Long Tướng?”
“Gã đến đây đế làm gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thuộc hạ không biết Thương Liệt Long Tướng tới Giang Nam quận để làm gì, chỉ là tối hôm qua thuộc hạ mới nhận được thông báo.”
“Thiếu chủ, Phần Diêm Long Thủ lúc này phái ra một vị Long tướng, có quan hệ gì với Tả Thiên Dương không?”
Khương Uyên trầm giọng nói.
“Không thành vấn đề, gã tới thì cứ để cho gã tới. Nếu có chuyện gì, đến lúc đó cậu cứ thông báo với tôi, còn về thân phận của tôi thì đừng để lộ ra ngoài.”
Diệp Phàm thờ ơ nói.
“Vâng.”
Khương Uyên gật đầu.
“Mày là Diệp Phàm đấy hả?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Diệp Phàm và Khương Uyên liếc nhìn sang, chỉ thấy ba người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ờ đây, một người đi trước, hai người theo sau.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu mang bộ mặt lạnh lùng vô tình, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Các người là al nữa?. Truyện Full
“Sáng sớm ngày ra mà cũng không được yên ổn nữa.”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
“Bọn này là người của Âu Dương Thiếu chủ đến từ Đế Đô. Theo lệnh của Thiếu chủ, bọn tao tới đây đế cho mày lựa chọn.”
Người mặc áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Âu Dương Thiếu chủ? Lựa chọn cái gì?”
Diệp Phàm không hiểu ra làm
sao.
“Nhà họ Bạch bị mày san bằng vốn là thế lực dưới quyền Âu Dương Thiếu chủ, hôm nay Thiếu chủ cho mày hai sự lựa chọn, một là phục tùng Thiếu chủ, hai là chôn cùng nhà họ Bạch, mày tự chọn chứ?”
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Thì ra Âu Dương Thiếu chủ chính là chỗ dựa của nhà họ Bạch.”
Diệp Phàm cười nhạt.
“Mày chọn cái nào?”
Người áo đen thờ ơ hỏi.
“Tao chọn mày phải chết.”
“Khương Uyên, giải quyết ba tên này đi.”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay người đi về phía biệt thự.
“Vâng thưa Thiếu chủ.”
Khương Uyên gật đầu.
Mà ba người áo đen kia nhìn Diệp Phàm rời đi, trong mắt hiện lên sát ý, dứt khoát lao về phía hắn.
Lúc này, cả ba người đều thể hiện ra thực lực cấp Nhân cảnh, người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu là Nhân cảnh tầng bốn, còn hai người theo sau là Nhân cảnh tầng hai và tầng ba.
Nhưng ngay khi ba người vừa ra tay, Khương Uyên đã đứng trước mặt bọn họ, ra một đòn.
Phụt! Trong khoảnh khắc, khi người đàn ông mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị móng vuốt của Khương Uyên đâm thủng ngực, trái tim bị bóp nát.
Hai người đàn ỏng mặc đồ đen còn lại biến sắc, trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lúc bọn họ còn đang bàng hoàng, Khương Uyên đã ra đòn tiếp theo, cắt đứt cổ hai tên này.
Sau đó, một vài thành viên của Long Vương Điện xuất hiện, kéo thi thể của ba tên này ra ngoài.
“Ngay cả người của nhà Âu Dương cũng đế mắt tới Thiếu chủ rồi, xem ra không bao lâu nữa Đế Đô sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Khương Uyên lấm bấm một minh rồi đi thẳng.
Trong biệt thự bên cạnh, Thượng Quan Lưu Ly và thị nữ Tiếu Thanh đi ra.
“Tiếu thư, không ngờ người này lại có quan hệ với Long Vương Điện, rốt cuôc hắn ta có lai lieh thế nào?”
Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Người trong Long Vương Điện gọi hắn ta là Thiếu chủ, chắc chắn địa vị của hắn ta ở Long Vương Điện không thấp đâu, có lẽ là người thừa kế của một người nào đó trong Bát Đại Long Thủ đấy.”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Chẳng trách tên này có thái độ không sợ trời không sợ đất như vậy, nhưng lần này hắn ta đắc tội nhà u Dương rồi, cho dù là Long Thủ của Long Vương Điện cũng chưa chắc đã cứu được hắn ta. Dù sao Long Vương Điện bây giờ cũng đã không còn khiến các thế lực lớn ở Trung Quốc sợ hãi như trước nữa.”
Tiêu Thanh nói.
Hai mắt Thượng Quan Lưu Ly sáng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nào đó ở Thiên Hải.
Triệu Hữu Dung ngồi trên sofa lướt điên thoai.
Lúc này, cô ta nhìn thấy một đoạn video có tiêu đề “Thanh niên đến từ Trung Quốc giẫm lên Trương thiếu gia của nước Lưu Ly, ca ngợi đất nước ta.”
“Chính anh ta.”
Khi Triệu Hữu Dung bấm vào video, nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Người này còn có lòng yêu nước nữa hả?”
Triệu Hữu Dung xem xong nội dung video, ánh mắt lóe lên.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Sau đó Triệu Hữu Dung đi mở
cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, nước da ngăm đen.
“Anh cả, sao anh lại đến đây?”
Triệu Hữu Dung nhìn người đàn ông này, kinh ngạc hỏi.
“Con bé này, lâu lắm rồi không liên lạc với người nhà, oán hận trong lòng em còn chưa tiêu tan hả?”
Người đàn ông nhìn Triệu Hữu Dung, cười nói.
“Hừ, em cũng chỉ khiến tên kia què một chân thôi, mọi người liền điều em tới đây làm cảnh sát giao thông, muốn em hết giận đâu có dề
vậy.”
Triệu Hữu Dung kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
“Cái con bé này, em cũng không thèm nhìn xem mình đã đánh gãy chân ai hả? Nếu không có ông cụ ra mặt, em cho rằng mình còn có cơ hội ngồi ở đây à?”
Người đàn ông tức giận nói.
“Anh cả, lần này anh tới Thiên Hải chắc không đơn giản chỉ là đến gặp em đâu chứ? Có nhiệm vụ gì à?”
Triệu Hữu Dung nhìn anh cả Triệu Thiên Lâm, tò mò hỏi.
“Em đã biết chuyện xảy ra ở đại học Thiên Hải ngày hôm qua chưa?”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Anh đến đây vì chàng trai trẻ đã giết người nước Lưu Ly hả?”
Triệu Hữu Dung kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, cậu ta đã giết thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly. Chiến Bộ của nước Lưu Ly đã phát đi tin tức yêu cầu chúng ta bắt giữ chàng trai này, đưa cậu ta đến nước Lưu Ly. Nếu không, bọn họ sẽ hủy bỏ hiệp ước đã được lập năm đó, mang quân xâm lược Trung Quốc.”
Triệu Thiên Lâm nói thẳng.
“Cái gì? Sao bọn chúng lại vô liêm sỉ vậy chứ?”
“Bọn họ lại dám hủy bỏ hiệp ước do Chiến Thần Thiên Sách lập ra ư?”
Sác mặt Triệu Hữu Dung thay đối, lạnh lùng nói.
“Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm rồi, mấy năm nay vẫn không có tin tức gì, người ngoài đều cho rằng Chiến Thần Thiên Sách đã chết, tất nhiên bọn họ sẽ không coi trọng hiệp ước này, bây giờ bọn họ lại mượn cái cớ này đế hủy bỏ hiệp ước.”
Triệu Thiên Lâm nhàn nhạt nói.
“Vậy Chiến Bộ quyết định giao chàng trai này cho nước Lưu Ly rồi
à?”
Triệu Hữu Dung hỏi.
“ừ, thông qua Chiến Bộ quyết định, vì không cho nước Lưu Ly có lý do đế hủy bỏ khế ước, nên quyết định giao chàng trai này cho bọn họ.”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Sao Chiến Bộ có thể làm vậy chứ? Chàng trai này hiện đang là anh hùng của Trung Quốc, nếu cậu ta bị giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ khiến người dân Trung Quốc thất vọng sao?”
Sác mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, tỏ vẻ bất mãn.
“Nếu không làm vậy, đại chiến sẽ lại bắt đầu. Khi đó, không chừng Trung Quốc sẽ phải đối đầu với lực lượng đồng minh của năm nước. Cuối cùng, người phải gánh chịu hậu quả sẽ là người dân Trung Quốc.”
“Vì Trung Quốc, chúng ta chỉ có thể hy sinh cậu ta thôi, lần này Chiến Bộ phái Quân Đao tới, chác là rất nhanh sẽ đến nơi, anh chỉ tới đây đánh trận mở đầu thôi.”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Ai, đáng tiếc Thiên Thần Chiến Tranh không có ờ đây, nếu không thì đâu đến lượt nước Lưu Ly kia lớn lối như vậy.”
Triệu Hữu Dung phần nộ nói.
“Nếu như Chiến Thần Thiên Sách ở đây, bọn họ cũng chẳng có cái gan hủy bỏ hiệp ước.”
Triệu Thiên Lâm thở dài.
Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương Uyên.
“Các người…”
Sau đó Đường Chính Đạo đưa mắt nhìn Diệp Phàm, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
“Diệp là một người bạn của tôi, có vấn đề gì không?”
“Nếu muốn động vào bạn tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo.”
Mặt Khương Uyên lạnh như tiền, nói.
Nhất thời, sắc mặt Đường Chính Đạo không ngừng thay đối, ông ta liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Nhóc con, xem như cậu may mắn.”
Ngay sau đó, Đường Chính Đạo dẩn thuộc hạ của mình rời khỏi.
Còn Khương Uyên thì quay người nhìn về phía Diệp Phàm: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ.”
“Vừa rồi cậu làm tốt lắm.1
Diệp Phàm nói với Khương Uyên.
“Thân phận của Thiếu chủ đâu phải hạng người như vậy có thế biết chứ?”
“Nhưng Thiếu chủ, có cần phải giải quyết tên này không?”
Khương Uyên hỏi.
“Thôi bỏ đi, dù sao ông ta cũng là chú ba của vợ tôi, tha cho ông ta một mạng đi. Nếu còn có lần sau, vậy đừng trách tôi ác.”
“Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại đến đây?”
Diệp Phàm quét mắt nhìn Khương Uyên.
“Thuộc hạ tới đây là có chuyện quan trọng cần báo cáo.”
“Phần Diềm Long Thủ, một trong Bát đại Long Thủ của Long Vương Điện, và Thương Liệt, một trong Tứ đại Long Tướng sắp đến quận Giang Nam ạ.”
Khương Uyên báo cáo.
“Thương Liệt Long Tướng?”
“Gã đến đây đế làm gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thuộc hạ không biết Thương Liệt Long Tướng tới Giang Nam quận để làm gì, chỉ là tối hôm qua thuộc hạ mới nhận được thông báo.”
“Thiếu chủ, Phần Diêm Long Thủ lúc này phái ra một vị Long tướng, có quan hệ gì với Tả Thiên Dương không?”
Khương Uyên trầm giọng nói.
“Không thành vấn đề, gã tới thì cứ để cho gã tới. Nếu có chuyện gì, đến lúc đó cậu cứ thông báo với tôi, còn về thân phận của tôi thì đừng để lộ ra ngoài.”
Diệp Phàm thờ ơ nói.
“Vâng.”
Khương Uyên gật đầu.
“Mày là Diệp Phàm đấy hả?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Diệp Phàm và Khương Uyên liếc nhìn sang, chỉ thấy ba người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ờ đây, một người đi trước, hai người theo sau.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu mang bộ mặt lạnh lùng vô tình, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Các người là al nữa?. Truyện Full
“Sáng sớm ngày ra mà cũng không được yên ổn nữa.”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
“Bọn này là người của Âu Dương Thiếu chủ đến từ Đế Đô. Theo lệnh của Thiếu chủ, bọn tao tới đây đế cho mày lựa chọn.”
Người mặc áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Âu Dương Thiếu chủ? Lựa chọn cái gì?”
Diệp Phàm không hiểu ra làm
sao.
“Nhà họ Bạch bị mày san bằng vốn là thế lực dưới quyền Âu Dương Thiếu chủ, hôm nay Thiếu chủ cho mày hai sự lựa chọn, một là phục tùng Thiếu chủ, hai là chôn cùng nhà họ Bạch, mày tự chọn chứ?”
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Thì ra Âu Dương Thiếu chủ chính là chỗ dựa của nhà họ Bạch.”
Diệp Phàm cười nhạt.
“Mày chọn cái nào?”
Người áo đen thờ ơ hỏi.
“Tao chọn mày phải chết.”
“Khương Uyên, giải quyết ba tên này đi.”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay người đi về phía biệt thự.
“Vâng thưa Thiếu chủ.”
Khương Uyên gật đầu.
Mà ba người áo đen kia nhìn Diệp Phàm rời đi, trong mắt hiện lên sát ý, dứt khoát lao về phía hắn.
Lúc này, cả ba người đều thể hiện ra thực lực cấp Nhân cảnh, người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu là Nhân cảnh tầng bốn, còn hai người theo sau là Nhân cảnh tầng hai và tầng ba.
Nhưng ngay khi ba người vừa ra tay, Khương Uyên đã đứng trước mặt bọn họ, ra một đòn.
Phụt! Trong khoảnh khắc, khi người đàn ông mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị móng vuốt của Khương Uyên đâm thủng ngực, trái tim bị bóp nát.
Hai người đàn ỏng mặc đồ đen còn lại biến sắc, trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lúc bọn họ còn đang bàng hoàng, Khương Uyên đã ra đòn tiếp theo, cắt đứt cổ hai tên này.
Sau đó, một vài thành viên của Long Vương Điện xuất hiện, kéo thi thể của ba tên này ra ngoài.
“Ngay cả người của nhà Âu Dương cũng đế mắt tới Thiếu chủ rồi, xem ra không bao lâu nữa Đế Đô sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Khương Uyên lấm bấm một minh rồi đi thẳng.
Trong biệt thự bên cạnh, Thượng Quan Lưu Ly và thị nữ Tiếu Thanh đi ra.
“Tiếu thư, không ngờ người này lại có quan hệ với Long Vương Điện, rốt cuôc hắn ta có lai lieh thế nào?”
Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Người trong Long Vương Điện gọi hắn ta là Thiếu chủ, chắc chắn địa vị của hắn ta ở Long Vương Điện không thấp đâu, có lẽ là người thừa kế của một người nào đó trong Bát Đại Long Thủ đấy.”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Chẳng trách tên này có thái độ không sợ trời không sợ đất như vậy, nhưng lần này hắn ta đắc tội nhà u Dương rồi, cho dù là Long Thủ của Long Vương Điện cũng chưa chắc đã cứu được hắn ta. Dù sao Long Vương Điện bây giờ cũng đã không còn khiến các thế lực lớn ở Trung Quốc sợ hãi như trước nữa.”
Tiêu Thanh nói.
Hai mắt Thượng Quan Lưu Ly sáng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nào đó ở Thiên Hải.
Triệu Hữu Dung ngồi trên sofa lướt điên thoai.
Lúc này, cô ta nhìn thấy một đoạn video có tiêu đề “Thanh niên đến từ Trung Quốc giẫm lên Trương thiếu gia của nước Lưu Ly, ca ngợi đất nước ta.”
“Chính anh ta.”
Khi Triệu Hữu Dung bấm vào video, nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Người này còn có lòng yêu nước nữa hả?”
Triệu Hữu Dung xem xong nội dung video, ánh mắt lóe lên.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Sau đó Triệu Hữu Dung đi mở
cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, nước da ngăm đen.
“Anh cả, sao anh lại đến đây?”
Triệu Hữu Dung nhìn người đàn ông này, kinh ngạc hỏi.
“Con bé này, lâu lắm rồi không liên lạc với người nhà, oán hận trong lòng em còn chưa tiêu tan hả?”
Người đàn ông nhìn Triệu Hữu Dung, cười nói.
“Hừ, em cũng chỉ khiến tên kia què một chân thôi, mọi người liền điều em tới đây làm cảnh sát giao thông, muốn em hết giận đâu có dề
vậy.”
Triệu Hữu Dung kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
“Cái con bé này, em cũng không thèm nhìn xem mình đã đánh gãy chân ai hả? Nếu không có ông cụ ra mặt, em cho rằng mình còn có cơ hội ngồi ở đây à?”
Người đàn ông tức giận nói.
“Anh cả, lần này anh tới Thiên Hải chắc không đơn giản chỉ là đến gặp em đâu chứ? Có nhiệm vụ gì à?”
Triệu Hữu Dung nhìn anh cả Triệu Thiên Lâm, tò mò hỏi.
“Em đã biết chuyện xảy ra ở đại học Thiên Hải ngày hôm qua chưa?”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Anh đến đây vì chàng trai trẻ đã giết người nước Lưu Ly hả?”
Triệu Hữu Dung kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, cậu ta đã giết thiếu gia nhà họ Kim, một trong tứ đại gia tộc của nước Lưu Ly. Chiến Bộ của nước Lưu Ly đã phát đi tin tức yêu cầu chúng ta bắt giữ chàng trai này, đưa cậu ta đến nước Lưu Ly. Nếu không, bọn họ sẽ hủy bỏ hiệp ước đã được lập năm đó, mang quân xâm lược Trung Quốc.”
Triệu Thiên Lâm nói thẳng.
“Cái gì? Sao bọn chúng lại vô liêm sỉ vậy chứ?”
“Bọn họ lại dám hủy bỏ hiệp ước do Chiến Thần Thiên Sách lập ra ư?”
Sác mặt Triệu Hữu Dung thay đối, lạnh lùng nói.
“Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm rồi, mấy năm nay vẫn không có tin tức gì, người ngoài đều cho rằng Chiến Thần Thiên Sách đã chết, tất nhiên bọn họ sẽ không coi trọng hiệp ước này, bây giờ bọn họ lại mượn cái cớ này đế hủy bỏ hiệp ước.”
Triệu Thiên Lâm nhàn nhạt nói.
“Vậy Chiến Bộ quyết định giao chàng trai này cho nước Lưu Ly rồi
à?”
Triệu Hữu Dung hỏi.
“ừ, thông qua Chiến Bộ quyết định, vì không cho nước Lưu Ly có lý do đế hủy bỏ khế ước, nên quyết định giao chàng trai này cho bọn họ.”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Sao Chiến Bộ có thể làm vậy chứ? Chàng trai này hiện đang là anh hùng của Trung Quốc, nếu cậu ta bị giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ khiến người dân Trung Quốc thất vọng sao?”
Sác mặt Triệu Hữu Dung thay đổi, tỏ vẻ bất mãn.
“Nếu không làm vậy, đại chiến sẽ lại bắt đầu. Khi đó, không chừng Trung Quốc sẽ phải đối đầu với lực lượng đồng minh của năm nước. Cuối cùng, người phải gánh chịu hậu quả sẽ là người dân Trung Quốc.”
“Vì Trung Quốc, chúng ta chỉ có thể hy sinh cậu ta thôi, lần này Chiến Bộ phái Quân Đao tới, chác là rất nhanh sẽ đến nơi, anh chỉ tới đây đánh trận mở đầu thôi.”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Ai, đáng tiếc Thiên Thần Chiến Tranh không có ờ đây, nếu không thì đâu đến lượt nước Lưu Ly kia lớn lối như vậy.”
Triệu Hữu Dung phần nộ nói.
“Nếu như Chiến Thần Thiên Sách ở đây, bọn họ cũng chẳng có cái gan hủy bỏ hiệp ước.”
Triệu Thiên Lâm thở dài.
Danh sách chương