“Là anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, kinh sợ.
“Nhãỉ ranh, chui đâu ra vậy? Nơi này đến lượt mày nói chuyện hả?”
Tên đàn ông đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, quát.
Tên giám đốc kia liếc nhìn Diệp Phàm: “Quý ông, ngài đến đây có chuyện gì không ạ?”
“Tôi đến mua xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mua xe? Với bộ dáng này của mày cũng dám đến đây mua xe? Nhãi ranh, chỗ này không phải nơi để mày thế hiện đâu!”
Tên đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Cô Vương, chiếc xe đắt nhất nơi này của cô là gì?”
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Băng Thanh, hỏi.
“Xe đắt nhất?”
Vương Băng Thanh sửng sốt.
‘Đúng vậy!
Diệp Phàm gật đầu.
“Chiếc xe đắt nhất là chiếu McLaren P1 này, giá một ngàn hai trăm vạn!”
Vương Băng Thanh chỉ vào chiếc xe thế thao cực ngầu, giới thiệu.
“Vậy lấy nó, quét thẻ đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua chiếc McLaren này, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho Vương Băng Thanh.
Chiếc thẻ đen này do Khương Uyên đưa cho hắn, nói đây là chiếc thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Hắc Kỳ, ngân hàng đứng đầu Long quốc. Tiền lời của các loại sản nghiệp của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều chuyến vào chiếc thẻ này, lúc trước người sớ hữu chiếc thẻ này là Tả Thiên Dương, bây giờ thuộc về Diệp Phàm!
“Anh muốn mua chiếc xe này?”
Vương Băng Thanh thấy Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua đã mua luôn chiếc xe thế thao này, kinh ngạc đến ngây người!
Chiếc xe thể thao một ngàn hai trăm vạn, liếc một cái đã mua?
Cũng quá giàu rồi đó?
Lúc này tên đầu trọc và giám đốc cửa hàng 4S đều ngạc nhiên đến ngây người.
“Quý ông, ngài xác định muốn mua chiếc McLaren P1 này?”
Lúc này, giám đốc đi đến trước mặt Diệp Phàm, chấn động nói.
“Sao vậy? Ông sợ tôi không trả được tiền?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói với Vương Bâng Thanh: “Đi quẹt thẻ đi!”
“Băng Thanh, nhanh đi quẹt thẻ
đi!
Tên giám đốc kia vội vàng nói với Vương Băng Thanh, người sau gật đầu, xoay người rời đi.
“Giám đốc Thái, ông đừng bị tên này lừa, với bộ dáng này của hắn, sao có thể mua nổi chiếc xe thế thao đắt như vậy cơ chứ. Tôi thấy hắn đang phồng má giả làm người mập thôi!”
Tên đầu trọc nhìn Diệp Phàm, châm chọc nói, hán ta không tin Diệp Phàm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy đế mua một chiếc xe.
Rất nhanh, Vương Băng Thanh đã quay trở lại.
“Sao rồi?1
Giám đốc sốt ruột nhìn Vương Băng Thanh!
“Quẹt thẻ thành công!”
Vương Băng Thanh thở gấp, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
“Thành công?” Giám đốc khiếp sợ. “Sao có thế?”
Tên đầu trọc sợ ngây người.
Lúc này, nhân viên cố vấn tiêu thụ và các người mua khác trong cửa hàng 4S đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt chấn động.
Những nữ tiêu thụ trong đó nhìn Diệp Phàm, hai tròng mắt bắn ra ngôi sao nhỏ.
“Xin hỏi tôi đang phồng má giả làm người mập sao?”
“Có cần tôi đánh anh sưng mặt thành mập mạp không?”
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn tên đàn ông đầu trọc kia.
Tên đầu trọc xấu hổ, xoay người muốn rời khỏi.
“Với thân thể ba giây bắn như mày, sau này đừng đi ra ngoài tai họa các em gái!”
Đúng lúc tên đàn ông muốn rời khỏi tiệm, đột nhiên Diệp Phàm nói một câu.
Tên đầu trọc lảo đảo suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất, xấu hổ không thể phản bác, bởi vì sự thật hắn ta ba giây bắn, nhưng tại sao tên chết tiệt này lại biết được?
Rất nhanh tên đầu trọc này bỏ trốn mất dạng!
Cảm ơn anh!
Vương Băng Thanh nhìn Diệp
Phàm, nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Vương Băng Thanh.
“Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng anh thật sự không cần tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì giúp em!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Em đừng nghĩ nhiều, đúng lúc anh cũng muốn mua xe mà thôi!”
“Đúng rồi, không phải em là sinh viên sao? Sao lại đến đây bán xe?”
Diệp Phàm nói.
“Nhà em có chút việc cần tiền nên em làm thêm ở đây!”
Vương Băng Thanh cúi đầu nói.
“Anh mua chiếc xe này, chắc em sẽ được trích phần trăm không ít đúng không!”
“Có thế giúp được em không?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Lần này trích phần trăm em sẽ có được mười mấy vạn, vừa đủ, cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần khách khí, nếu em là bạn thân của Trần Tiếu Manh, chúng ta cũng coi như là bạn.”
Diệp Phàm nói.
Tiếp theo chỉ cần làm xong thủ tục, Diệp Phàm có thế lái chiếc xe thể thao này rời đi.
“Không ngờ Băng Thanh còn quen biết với thiếu gia nhà giàu như vậy!”
Lúc này thái độ của giám đốc với Vương Bang Thanh hoàn toàn khác lúc trước.
“Băng Thanh, đại thiếu gia vừa rồi là công tử nhà ai vậy, giới thiệu cho chúng tôi với!”
Ngay sau đó, một đám nhân viên nữ chạy đến trước mặt Vương Băng Thanh, hâm mộ nói.
Ánh mắt Vương Băng Thanh lóe lên, không biết suy nghĩ gì.
Bên khác, Diệp Phàm lái chiếc siêu xe giá ngàn vạn đi trên đường, nhận được tiếng hô kinh ngạc cảm thán của người qua đường.
Là tên khốn kia!
Ớ ngã rẽ nào đó, Triệu Hữu Dung đang dán hóa đơn phạt nhìn thấy Diệp Phàm đang lái chiếc McLaren chạy như bay qua, kêu lên.
Triệu Hữu Dung lái xe máy đuổi theo.
Nhưng với tốc độ xe máy của Triệu Hữu Dung sao có thế đuổi kịp chiếc McLaren của Diệp Phàm, nhưng ở ngã rẽ tiếp theo là đèn đỏ, Diệp Phàm dừng lại.
Lúc này, Diệp Phàm hất đuôi xe máy chặn đầu xe của Diệp Phàm.
Triệu Hữu Dung cởi mũ bảo hiểm, đi đến gần xe của Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”
“Có việc gì không?’
Diệp Phàm nhìn nữ cảnh sát này, nói.
“Mời anh đưa ra giấy phép lái xe?”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.
“Không có!”
Diệp Phàm nói.
“Không có? Anh không có giấy phép lái xe?”
Ánh mắt của Triệu Hữu Dung nghiêm lại, lộ ra sự vui mừng, nghĩ thầm: Nhãi ranh, lần này cậu đã rơi vào tay tôi.
Hiến nhiên cô vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước gọi Diệp Phàm dừng xe nhưng đối phương lại để cô hít một bụng khói xe, cuối cùng lần này cô cũng bắt được tên này.
“Có vấn đề gì không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên là có, lập tức xuống xe cho tôi!”
Triệu Hữu Dung quát.
Diệp Phàm đành phải xuống xe, nhìn Triệu Hữu Dung, vừa định mở miệng, kết quả đối phương quát lên: “Anh không có giấy phép lái xe, bây giờ thì đi theo tôi!”
“Nếu tôi không đi thì sao!”
Diệp Phàm nhăn mày lại.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói, lao đến chỗ Diệp Phàm, thi triển chiêu bẻ tay ra sau.
Nhưng Diệp Phàm chỉ nghiêng người tránh sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, Triệu Hữu Dung tiếp tục lao dền tấn công hắn.
Diệp Phàm trực tiếp ra tay, khống chế được Triệu Hữu Dung. Đè lên trên thân xe McLaren.
“Tên khốn…”
Lúc này, Triệu Hữu Dung bị đè trên thân xe, tức giận nói.
Cô không ngờ võ công của tên khốn này lại tốt như vậy, với thực lực của cô vậy mà lại bị chế phục trong nháy mắt!
Đột nhiên điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Trần Tiếu Manh gọi đến.
“Alo, anh rể, anh nhanh đến trường học đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tiểu Manh hét lớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh đến rồi biết!”
Trần Tiếu Manh vội vàng nói.
Diệp Phàm tưởng Trần Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy Triệu Hữu Dung ra, bước vào xe nhấn chân ga biến mất.
Tên khốn chết tiệt đợi đó cho
tôi!
n
LÚC này, Triệu Hữu Dung cực kỳ tức giận, bộ phận trước ngực tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, kinh sợ.
“Nhãỉ ranh, chui đâu ra vậy? Nơi này đến lượt mày nói chuyện hả?”
Tên đàn ông đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, quát.
Tên giám đốc kia liếc nhìn Diệp Phàm: “Quý ông, ngài đến đây có chuyện gì không ạ?”
“Tôi đến mua xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mua xe? Với bộ dáng này của mày cũng dám đến đây mua xe? Nhãi ranh, chỗ này không phải nơi để mày thế hiện đâu!”
Tên đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Cô Vương, chiếc xe đắt nhất nơi này của cô là gì?”
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Băng Thanh, hỏi.
“Xe đắt nhất?”
Vương Băng Thanh sửng sốt.
‘Đúng vậy!
Diệp Phàm gật đầu.
“Chiếc xe đắt nhất là chiếu McLaren P1 này, giá một ngàn hai trăm vạn!”
Vương Băng Thanh chỉ vào chiếc xe thế thao cực ngầu, giới thiệu.
“Vậy lấy nó, quét thẻ đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua chiếc McLaren này, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho Vương Băng Thanh.
Chiếc thẻ đen này do Khương Uyên đưa cho hắn, nói đây là chiếc thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Hắc Kỳ, ngân hàng đứng đầu Long quốc. Tiền lời của các loại sản nghiệp của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều chuyến vào chiếc thẻ này, lúc trước người sớ hữu chiếc thẻ này là Tả Thiên Dương, bây giờ thuộc về Diệp Phàm!
“Anh muốn mua chiếc xe này?”
Vương Băng Thanh thấy Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua đã mua luôn chiếc xe thế thao này, kinh ngạc đến ngây người!
Chiếc xe thể thao một ngàn hai trăm vạn, liếc một cái đã mua?
Cũng quá giàu rồi đó?
Lúc này tên đầu trọc và giám đốc cửa hàng 4S đều ngạc nhiên đến ngây người.
“Quý ông, ngài xác định muốn mua chiếc McLaren P1 này?”
Lúc này, giám đốc đi đến trước mặt Diệp Phàm, chấn động nói.
“Sao vậy? Ông sợ tôi không trả được tiền?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói với Vương Bâng Thanh: “Đi quẹt thẻ đi!”
“Băng Thanh, nhanh đi quẹt thẻ
đi!
Tên giám đốc kia vội vàng nói với Vương Băng Thanh, người sau gật đầu, xoay người rời đi.
“Giám đốc Thái, ông đừng bị tên này lừa, với bộ dáng này của hắn, sao có thể mua nổi chiếc xe thế thao đắt như vậy cơ chứ. Tôi thấy hắn đang phồng má giả làm người mập thôi!”
Tên đầu trọc nhìn Diệp Phàm, châm chọc nói, hán ta không tin Diệp Phàm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy đế mua một chiếc xe.
Rất nhanh, Vương Băng Thanh đã quay trở lại.
“Sao rồi?1
Giám đốc sốt ruột nhìn Vương Băng Thanh!
“Quẹt thẻ thành công!”
Vương Băng Thanh thở gấp, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
“Thành công?” Giám đốc khiếp sợ. “Sao có thế?”
Tên đầu trọc sợ ngây người.
Lúc này, nhân viên cố vấn tiêu thụ và các người mua khác trong cửa hàng 4S đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt chấn động.
Những nữ tiêu thụ trong đó nhìn Diệp Phàm, hai tròng mắt bắn ra ngôi sao nhỏ.
“Xin hỏi tôi đang phồng má giả làm người mập sao?”
“Có cần tôi đánh anh sưng mặt thành mập mạp không?”
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn tên đàn ông đầu trọc kia.
Tên đầu trọc xấu hổ, xoay người muốn rời khỏi.
“Với thân thể ba giây bắn như mày, sau này đừng đi ra ngoài tai họa các em gái!”
Đúng lúc tên đàn ông muốn rời khỏi tiệm, đột nhiên Diệp Phàm nói một câu.
Tên đầu trọc lảo đảo suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất, xấu hổ không thể phản bác, bởi vì sự thật hắn ta ba giây bắn, nhưng tại sao tên chết tiệt này lại biết được?
Rất nhanh tên đầu trọc này bỏ trốn mất dạng!
Cảm ơn anh!
Vương Băng Thanh nhìn Diệp
Phàm, nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Vương Băng Thanh.
“Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng anh thật sự không cần tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì giúp em!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Em đừng nghĩ nhiều, đúng lúc anh cũng muốn mua xe mà thôi!”
“Đúng rồi, không phải em là sinh viên sao? Sao lại đến đây bán xe?”
Diệp Phàm nói.
“Nhà em có chút việc cần tiền nên em làm thêm ở đây!”
Vương Băng Thanh cúi đầu nói.
“Anh mua chiếc xe này, chắc em sẽ được trích phần trăm không ít đúng không!”
“Có thế giúp được em không?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Lần này trích phần trăm em sẽ có được mười mấy vạn, vừa đủ, cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần khách khí, nếu em là bạn thân của Trần Tiếu Manh, chúng ta cũng coi như là bạn.”
Diệp Phàm nói.
Tiếp theo chỉ cần làm xong thủ tục, Diệp Phàm có thế lái chiếc xe thể thao này rời đi.
“Không ngờ Băng Thanh còn quen biết với thiếu gia nhà giàu như vậy!”
Lúc này thái độ của giám đốc với Vương Bang Thanh hoàn toàn khác lúc trước.
“Băng Thanh, đại thiếu gia vừa rồi là công tử nhà ai vậy, giới thiệu cho chúng tôi với!”
Ngay sau đó, một đám nhân viên nữ chạy đến trước mặt Vương Băng Thanh, hâm mộ nói.
Ánh mắt Vương Băng Thanh lóe lên, không biết suy nghĩ gì.
Bên khác, Diệp Phàm lái chiếc siêu xe giá ngàn vạn đi trên đường, nhận được tiếng hô kinh ngạc cảm thán của người qua đường.
Là tên khốn kia!
Ớ ngã rẽ nào đó, Triệu Hữu Dung đang dán hóa đơn phạt nhìn thấy Diệp Phàm đang lái chiếc McLaren chạy như bay qua, kêu lên.
Triệu Hữu Dung lái xe máy đuổi theo.
Nhưng với tốc độ xe máy của Triệu Hữu Dung sao có thế đuổi kịp chiếc McLaren của Diệp Phàm, nhưng ở ngã rẽ tiếp theo là đèn đỏ, Diệp Phàm dừng lại.
Lúc này, Diệp Phàm hất đuôi xe máy chặn đầu xe của Diệp Phàm.
Triệu Hữu Dung cởi mũ bảo hiểm, đi đến gần xe của Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”
“Có việc gì không?’
Diệp Phàm nhìn nữ cảnh sát này, nói.
“Mời anh đưa ra giấy phép lái xe?”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.
“Không có!”
Diệp Phàm nói.
“Không có? Anh không có giấy phép lái xe?”
Ánh mắt của Triệu Hữu Dung nghiêm lại, lộ ra sự vui mừng, nghĩ thầm: Nhãi ranh, lần này cậu đã rơi vào tay tôi.
Hiến nhiên cô vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước gọi Diệp Phàm dừng xe nhưng đối phương lại để cô hít một bụng khói xe, cuối cùng lần này cô cũng bắt được tên này.
“Có vấn đề gì không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên là có, lập tức xuống xe cho tôi!”
Triệu Hữu Dung quát.
Diệp Phàm đành phải xuống xe, nhìn Triệu Hữu Dung, vừa định mở miệng, kết quả đối phương quát lên: “Anh không có giấy phép lái xe, bây giờ thì đi theo tôi!”
“Nếu tôi không đi thì sao!”
Diệp Phàm nhăn mày lại.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói, lao đến chỗ Diệp Phàm, thi triển chiêu bẻ tay ra sau.
Nhưng Diệp Phàm chỉ nghiêng người tránh sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, Triệu Hữu Dung tiếp tục lao dền tấn công hắn.
Diệp Phàm trực tiếp ra tay, khống chế được Triệu Hữu Dung. Đè lên trên thân xe McLaren.
“Tên khốn…”
Lúc này, Triệu Hữu Dung bị đè trên thân xe, tức giận nói.
Cô không ngờ võ công của tên khốn này lại tốt như vậy, với thực lực của cô vậy mà lại bị chế phục trong nháy mắt!
Đột nhiên điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Trần Tiếu Manh gọi đến.
“Alo, anh rể, anh nhanh đến trường học đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tiểu Manh hét lớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh đến rồi biết!”
Trần Tiếu Manh vội vàng nói.
Diệp Phàm tưởng Trần Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy Triệu Hữu Dung ra, bước vào xe nhấn chân ga biến mất.
Tên khốn chết tiệt đợi đó cho
tôi!
n
LÚC này, Triệu Hữu Dung cực kỳ tức giận, bộ phận trước ngực tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
Danh sách chương