La Trì đang lái xe, nghe Lục Bắc Thần kể như vậy, sống lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, rồi nghĩ tới cảnh tượng ban nãy nhìn thấy, anh ấy không khỏi hết hồn. Nếu ý chí của Lục Bắc Thần không vững vàng trên mức bình thường, nếu lúc đó họ cứ thế lái xe đi mà không dừng lại…

“Túi gấm rốt cuộc là đâu mà ra?” Đây mới là vấn đề mấu chốt, anh ấy không tin Lục Bắc Thần lại có hứng thú với thứ đó.

Nếu là người khác bỏ vào trong xe thì tức là có ý đồ. Thế nên La Trì càng cảm thấy thót tim rằng cũng may lúc đó người hại bọn họ không ở gần đó, nếu không đẩy cả hai người họ xuống núi thì sẽ chẳng ai hay biết. Cho dù sau này bị phát hiện thì câu giải thích hợp lý nhất chắc chắn sẽ là đường núi tối tăm nguy hiểm.

La Trì vừa dứt lời, Cố Sơ bỗng “a” lên một tiếng. Lục Bắc Thần hiểu cô bèn quay đầu hỏi: “Em nhớ ra rồi hả?”.

Cố Sơ gật đầu, sắc mặt trở nên nặng nề: “Chính là thứ mùi phát hiện được trên người Thiên Huyền Nữ, mùi của cỏ Thiên Hồn”.

Về chuyện của Thiên Huyền Nữ, trên đường lên thị trấn, Cố Sơ đã kể lại cho La Trì nghe, thế nên La Trì đã hiểu khá rõ. Lục Bắc Thần còn chưa lên tiếng, anh ấy đã nói: “Chẳng phải em nói mùi của cỏ Thiên Hồn có thể che lấp mùi Etanol sao? Nhưng trong túi gấm không có mùi gì cả?”.

Không sai, trên miếng vải Lục Bắc Thần giựt từ người Thiên Huyền Nữ đích thực có mùi thảo dược nồng đậm, về sau Hướng Trì cũng ngửi thấy mùi ấy nên mới suy đoán ra là loại cỏ Thiên Hồn nhìn thấy ở nhà một người cao tuổi ở bản Tây.

“Loài thực vật trong túi gấm không phải là không có mùi, có điều mùi vị rất thoảng, dễ bị bỏ qua.” Cố Sơ tỉ mỉ nghiên cứu, “Nhưng em vẫn không hiểu, nếu thứ này thật sự là loại thảo dược trên người Thiên Huyền Nữ thì vì sao một mùi rất nồng, một mùi lại rất thoảng?”.

Lục Bắc Thần xác nhận lần cuối: “Là cùng một mùi chứ?”.

Lần này Cố Sơ rất chắc chắn: “Vâng”.

”Tạm thời chưa cần quan tâm thứ này là gì, nghĩ xem ai hại cậu trước đi.” La Trì lại vòng về câu chuyện ban nãy.

Lúc này Lục Bắc Thần mới hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”.

“Em trai cậu suy nghĩ cẩn trọng, sau khi biết bên cạnh cậu không có ai thì rất lo lắng. Tôi và Cố Sơ càng nghĩ càng cảm thấy bất ổn nên vội tới đón hai người.” La Trì nói.

Ngữ Cảnh ở ghế sau mơ mơ hồ hồ tiếp lời: “Bên cạnh giáo sư Lục không có người? Em đi theo giáo sư mà”.

La Trì bĩu môi không nói gì. Cố Sơ quay đầu lại, nhìn Ngữ Cảnh bằng vẻ mặt đáng thương: “Đáng thương thật, khả năng công kích và phòng ngự của cậu yếu như nhau”.

Ngữ Cảnh vò đầu, chẳng hiểu gì: “Tôi làm sao? Chẳng qua vừa rồi tôi ngủ gật một tý thôi mà”.

Cô không định kể cho cậu nghe tình hình ban nãy nguy hiểm nhường nào. Bây giờ điều cô quan tâm cũng giống La Trì, rốt cuộc ai bỏ túi gấm vào xe? Lục Bắc Thần trầm ngâm giây lát: “Nếu đối phương thật sự muốn đòi mạng của anh, không thể nào dùng cách này”.

“Thế là ý gì?” La Trì không hiểu.

“Vì sao có người chú ý tới tôi? Vì vụ án ở núi Tây Nại. Tôi lên thị trấn để báo cáo. Nếu đối phương không muốn tôi lên tiếng, có lẽ sẽ ra tay khi tôi đi, chứ không phải đợi tới lúc báo cáo xong mới nghĩ ra chuyện hãm hại.” Lục Bắc Thần bình tĩnh phân tích, “Rõ ràng trong túi gấm là một loại thực vật phát tác chậm, cần thời gian, thế nên so với việc giết người, ý đồ của đối phương giống như uy hiếp hơn”.

Cố Sơ cảm thấy anh phân tích rất có lý, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy bất an. La Trì nắm chặt vô lăng: “Mẹ kiếp, dám giở trò trước mặt ông đây!”.

“Hoặc có thể…” Lục Bắc Thần đăm chiêu, nói ngập ngừng.

Cả La Trì và La Trì đều đợi anh nói tiếp.

Chỉ có Ngữ Cảnh là tò mò nhìn một bên má anh, “Giáo sư, anh định nói gì?”.

Phía chân trời có tia sáng, là dấu hiệu trước khi ngày mới bắt đầu, những đường mây được chiếu rọi trông giống như đang trôi nổi, diễm lệ như những sóng nước rực sáng. Tia sáng mờ mờ hắt lên gương mặt Lục Bắc Thần, trông anh có đôi phần mệt mỏi, rất lâu sau anh lại đổi chủ đề: “Muốn tìm ra người bỏ túi gấm không khó, trước khi tôi xuất phát đúng là có mấy người động vào xe”.

Khi Cống Tốt nổi gió, gió cát sẽ lớn hơn một chút, thế nên anh đã đặc biệt tìm vài người tới lau dọn xe. Chuyện này La Trì cũng biết, anh ấy chau mày, “Mấy người đó ư? Hình như trên thị trấn xuống”.

“Chưa chắc là mấy người đó.” Lục Bắc Thần phủ định.

La Trì nghi hoặc đánh mắt nhìn anh.

Lục Bắc Thần khẽ bổ sung: “Ngoài họ ra, còn có Mộc Thanh Dao”.

Thuộc độc phát tán chậm giống tình yêu sai lầm, đầu tiên khiến bạn hoàn toàn không hay biết, khi phát hiện ra thì bản thân đã trúng độc. Cỏ Thiên Hồn, tất cả bọn họ, bao gồm cả Hướng Trì đều cho rằng nó là một loại thực vật có mùi cực mạnh, vì khi tới gia đình ở bản Tây, anh ta cũng ngửi thấy. Nhưng trên thực tế, khi Lục Bắc Thần để loại thực vật trong túi gấm ra ngoài không khí chưa tới nửa tiếng, mùi của nó cũng tự động nồng lên.

Về sau, đồng nghiệp Đông y trong tổ y tế đưa ra kết luận, có lẽ cỏ Thiên Hồn là loại thực vật một lúc mùi mới ảnh hưởng tới thần kinh của con người, khi sinh trưởng, bản thân nó không có độc tính, nhưng khi cành lá rời xa thân rễ thì độc tính của nó cũng từ từ theo mùi hương sinh sôi nảy nở. Thứ đáng sợ không phải là thứ mùi có thể ngửi được, trên đời có một số loại thực vật khi có thể ngửi được mùi thì độc tố đã tan rồi. Cỏ Thiên Hồn chính là một loài thực vật như vậy.

Thế nên, Hướng Trì ngửi thấy loại cỏ Thiên Hồn đã không còn độc tính, và thứ cỏ sử dụng trên người Thiên Huyền Nữ cũng chưa chắc đã dùng để khống chế cô ấy, cũng có thể đơn thuần chỉ để lấn át mùi Etanol. Nhưng Cố Sơ có ý kiến trái ngược với suy đoán phía sau. Cô nói: “Vì sao không thể nói là cỏ Thiên Hồn ngay từ đầu đã được để trên người cô ấy, độc tính sẽ phát tán cho tới khi cạn kiệt?”.

Suy đoán của cô khiến mọi người càng rùng mình.



Trở về Cống Tốt, La Trì và cảnh sát Từ chia làm hai ngả. Cảnh sát Từ đưa một đội tới bản Tây đưa tộc trưởng Vương về hỏi chuyện, còn La Trì và hai cảnh sát khác giữ chị Dao lại.

Tối nay, nhà khách không ồn ào, cũng không có những buổi nướng thịt từ đã mùi thơm đã ngào ngạt, càng vắng bóng hương thơm thanh mát của rượu nếp phả vào không khí, ngay cả bữa tối của tổ y tế cũng được ăn ở nhà ăn bên cạnh.

Dưới nhà trên gác đều yên ắng đến lạ. Nhất là đại sảnh tầng một, rõ ràng là có người ngồi nhưng ai cũng im lặng. Bầu không khí quái lạ ấy như mọc chân, bò khắp nhà khách.

Chị Dao ngồi một mình trên một chiếc ghế, chị ấy rõ ràng rất bất an, ngồi ở đó trông cực kỳ thiếu tự nhiên. Ánh sáng trên đỉnh đầu tối nay sáng lạ thường, soi rõ gương mặt nhợt nhạt của chị ấy. Cửa đóng chặt, gió không thổi được vào, nếu nhìn kỹ trên vầng trán đó sẽ xuất hiện một lớp mồ hôi lấm tấm.

Cố Sơ ngồi bên phải chị ấy, bên cạnh cô là Lục Bắc Thần, trông anh rất nhẹ nhàng thong dong, trước mặt đặt một tập tài liệu màu đen, được gập lại. Chính diện chị Dao là La Trì, mặc dù mặc thường phục nhưng nét mặt rất nghiêm nghị, chỉ nhìn chị ấy chằm chằm như một lưỡi dao.

Hai cảnh sát kia ngồi bên cạnh La Trì, một trong số họ đang lật cuốn sổ trước mặt, bút đợi sẵn để ghi chép.

Cả phòng khách rộng lớn chỉ có vài người ấy. Bình thường đông đúc là thế, bỗng nhiên trở lên nghiêm túc bỗng thấy là lạ.

Lục Bắc Thâm là người ngoài cuộc, ngoài hứng thú với việc khai thác núi Tây Nại ra thì anh ấy chỉ lo lắng cho sự an toàn của Lục Bắc Thần. Ngoài ra không còn ai khác nữa. Thấy La Trì như đang thăng đường xử án chị Dao, anh ấy đã đưa Lăng Song ra bên hồ đi dạo từ lâu.

Kiều Vân Tiêu lại phát huy vài trò “quan ngoại giao”. Đám cảnh sát Từ muốn vào bản Tây có thể cưỡng chế xông vào nhưng đối mặt với một bản Tây nhiều quy tắc như thế, cũng nên kiêng dè là hơn. Ngoài ra, tộc trưởng Vương chỉ có thể được coi là một nhân vật quan trọng trong vụ án, về việc ông ta làm với Thiên Huyền Nữ, hoàn toàn là suy đoán của đám Lục Bắc Thần thế nên cưỡng ép đưa đi là tệ hại, đành để Kiều Vân Tiêu lấy danh nghĩa thăm nom tới gặp tộc trưởng Vương rồi để cảnh sát Vương lộ mặt hành sự.

La Trì châm một điếu thuốc.

Đây là thói quen của anh ấy khi thẩm vấn, mặc dù anh ấy rất không muốn coi chị Dao là phạm nhân.

“Còn không chịu nhận sao?”

Giọng anh ấy lạnh lẽo, thoạt nghe như có băng tuyết rơi vào tai, ngay cả cậu cảnh sát gần đây hay cùng anh ấy chạy tới bản Tây cũng run người, có lẽ không ngờ khi thẩm vấn anh ấy lại có uy lực đến vậy. Nhưng Cố Sơ thì từng chứng kiến hình ảnh tương tự, biết rõ anh ấy đã giảm bớt sự thiếu khách khí của mình rồi.

Chị Dao có phần không chống đỡ nổi, mồ hôi bắt đầu chảy xuống. Lát sau, chị ấy giơ tay lên lau, thấy ánh mắt La Trì như dùi đâm vào người mình, trái tim chợt thắt lại. Chị ấy nuốt nước bọt, rất lâu sau mới trả lời: “Tôi thừa nhận, tôi là người bỏ túi gấm vào”.

“Chị muốn giết chết giáo sư Lục?” La Trì dồn ép: “Chị và cậu ấy có thù oán lớn lắm sao? Mà lại muốn giết cậu ấy?”.

“Tôi không muốn giết cậu ấy!” Chị Dao xua tay: “Thật đấy”, rồi chị ta quay sau Lục Bắc Thần, ra sức giải thích, “Xin cậu hãy tin tôi, sao tôi lại có suy nghĩ ấy được?”.

Mặc dù Lục Bắc Thần có mặt nhưng không tham gia vào việc hỏi cung, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của chị Dao. Chị Dao thấy vậy càng sốt ruột, quay đầu về phía Cố Sơ, níu lấy tay cô: “Chúng ta ở bên nhau cũng được một thời gian rồi, cô không tin con người chị Dao này ư?”.

Cố Sơ dĩ nhiên không thể sắt đá như Lục Bắc Thần, cô khẽ nói: “Chị Dao, chị vẫn nên nói hết những gì mình biết ra là hơn”.

Chị Dao cắn chặt môi, nắm chặt tay lại: “Tôi…”.

La Trì cười khẩy: “Chị đừng có nói với tôi chỉ bỏ túi gấm vào đó chỉ để đuổi muỗi”.

“Không phải…”

“Thành thật khai báo đi!” La Trì bất ngờ quát lớn.

Chị Dao run rẩy, rồi buột miệng ngay sau đó: “Tôi thật sự không biết cỏ Thiên Hồn gì đó, tôi cứ nghĩ túi gấm này có tác dụng giúp tinh thần tỉnh táo”.

“Giúp tỉnh táo?” La Trì hơi nheo mắt lại, “Mộc Thanh Dao, có phải chị cho rằng tôi rất dễ lừa không? Nếu muốn giúp giáo sư Lục tỉnh táo, vì sao chị phải lén lén lút lút?”.

“Vì giáo sư Lục từng chạm vào Thiên Huyền Nữ, tộc trưởng Vương không muốn cậu ấy phạm phải lời nguyền của quỷ núi nên bảo tôi bỏ túi gấm vào trong xe, tôi luôn cho rằng trong đó chứa bùa hoặc gì đó, giống như bùa bình an vậy.” Chị Dao không muốn rước họa vào thân nên khai hết, “Nếu mấy người không nói chuyện về cỏ Thiên Hồn, tôi cũng hoàn toàn không biết”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện