Chiếc túi đỏ bọc đôi giày được La Trì mang đi trừ tà.
Nói theo lời của La Trì thì bản Tây này cực kỳ nhiều tà khí. Lễ tế gì đó của đám dân bản nếu thật sự có thể gọi được quỷ núi ra thì về sau anh ấy sẽ xé mảnh vải đó ra, để mỗi người cầm, cung có thể chắn tà khí. Kết quả, miếng vải được nhét bừa vào người, anh ấy còn chưa kịp trà trộn vào đám đông tụ hội với đám Lục Bắc Thần, tiện thể nghiệm chứng lời nói của các cụ đời trước thì đã bị người ta phát hiện ra.
Thế nên, khi La Trì rút nó từ trong túi quần ra, mảnh vải đó đã nhăn nhúm như tã lót. Cố Sơ kinh ngạc nhìn anh và hỏi: “La Trì, anh ít nhiều cũng là một cảnh sát nhân dân, lại đi tin vào mấy chuyện ấy?”.
La Trì cố tình tỏ ra thần bí, “Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ gì không có”.
Lục Bắc Thần không lên tiếng, cẩn thận trải mảnh vải đó ra, rồi xách đôi giày đó lên lật trái lật phải xem xét. La Trì tò mò hỏi: “Chỉ là một đôi giày thôi mà, có gì đáng nghi sao?”.
“Lúc tộc trưởng Vương dẫn đường cho chúng ta, ông ta đi một đôi giày rõ ràng có nệm bông, trông dày dặn hơn đôi này một chút. Nếu đi đôi này vào thời tiết này là vừa đẹp. Vì sao tộc trưởng Vương lại chọn đi một đôi giày trái mùa chứ? Mặc dù đôi giày này trông hơi cũ nhưng hoàn toàn chưa hỏng, sao lại bị tộc trưởng Vương cất đi?” Lục Bắc Thần đặt ra câu hỏi nghi vấn, cầm vải đỏ và đôi giày tới khu vực thao tác, tiến hành lấy mẫu hóa nghiệm.
Một người làm một hành động nào đó đa phần đều có nguyên nhân. La Trì cũng là một cảnh sát có kinh nghiệm, nghe Lục Bắc Thần đặt ra một loạt câu hỏi như vậy, anh ấy cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Đương nhiên, anh ấy sẽ không ngây thơ cho rằng tộc trưởng Vương chỉ đơn thuần đổi một đôi giày. Nếu chỉ vì lý do đó, tại sao không đổi sang một đôi đúng mùa? Mặc dù chưa tới mùa nóng nhưng thời tiết cũng chưa đến nỗi phải đi một đôi giày thu đông.
“Người bản Tây sống cuộc sống giản dị, một đôi giày họ cũng đi rất lâu. Khi vào nhà tộc trưởng Vương, tôi càng thấy những thứ họ ăn, quần áo họ mặc, đồ dùng sinh hoạt của họ đều cực kỳ đơn giản, thế nên rất có thể cả giày dép cũng vậy, mùa xuân hạ một đôi, mùa thu đông một đôi. Còn về lý do đổi giày thì nhất định là một nguyên nhân đặc biệt khiến ông ta không thể đi tiếp nữa.” La Trì xoa xoa cằm vừa suy nghĩ vừa nói.
Cố Sơ ở bên cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng nếu đã không thể đi nữa, vì sao không vứt bỏ mà lại lấy một mảnh vải đỏ bọc lại rồi giấu kỹ?”.
“Suy nghĩ ban nãy của La Trì đã nhắc nhở anh.” Lục Bắc Thần vừa làm việc vừa nói: “Vải đỏ đuổi tà, có thể đây chính là nguyên nhân tộc trưởng Vương lấy vải đỏ bọc giầy. Còn về việc tại sao ông ta không đem vứt, có thể vì liên quan tới phong tục tập quán. Nhưng anh nghĩ, sẽ điều tra ra nhanh thôi”.
“Được rồi, trời sáng tôi sẽ lập tức bảo đám cảnh sát Từ đi điều tra.” Bây giờ La Trì không thể lấy thẻ ngành ra, một số công việc điều tra anh ấy chỉ có thể thương lượng với đám cảnh sát Từ mà không thể tự động hành động.
Cố Sơ đi tới bên cạnh Lục Bắc Thần, hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh không?”.
Lục Bắc Thần đang tỉ mỉ lấy tổ chức sợi vải trên mảnh vải đỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng phải trong tổ y tế có một vị bác sỹ Đông y sao? Có thể Ngư Khương không biết về mấy loại dược thảo đó”.
“Vâng.”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
La Trì chịu không nổi cảnh tình ý mặn nồng của hai người họ, người nổi đầy da gà, bèn tới bên Ngữ Cảnh: “Hay là cậu dạy anh ghép xương đi”.
Ngữ Cảnh chẳng buồn ngẩng lên: “Công việc này cần có năng khiếu bẩm sinh đấy”.
“Ai biết chơi xếp hình đều làm được trò này.” La Trì cố tình chọc cậu.
Ngữ Cảnh không nói nhiều, thẳng thừng ném cho anh ấy một đôi găng tay và mấy mảnh xương vụn. La Trì vừa đeo găng tay vừa nói: “Để anh La cho cậu xem anh tạo ra kỳ tích thế nào! Này, cậu cho anh mảnh xương bé tý hin thế này á? Đổi cái to đi!”.
Ngữ Cảnh để mặc cho anh ấy nhìn ngó xung quanh, chậm rãi nói: “Em cũng muốn ghép cái to hơn chút đây”.
La Trì chỉ vào miếng cậu vừa ghép xong, nói: “Cậu toi rồi, cậu xem cậu ghép kìa, thiếu mấy mảnh liền”.
Anh ấy chỉ nói đại vậy thôi, vì dù sao anh ấy nhìn cũng chẳng hiểu, nhưng Ngữ Cảnh thì coi là thật, ngắm mảnh xương rất lâu rồi bỗng quay đầu hét to: “Giáo sư Lục!”.
La Trì lẩm bẩm: “Cái đồ ngây thơ này, tin lời của anh thật sao”.
Lục Bắc Thần bước đến. Ngữ Cảnh chỉ cho anh xem mảnh xương cậu đã ghép xong: “Thưa giáo sư, em cảm thấy mức độ tổn hại của phần xương cụt vượt xa so với tình trạng bị đốt cháy, xương vỡ rất nghiêm trọng”.
“Rất đơn giản.” Lục Bắc Thần tuyệt đối là cao thủ ghép xương. Anh nhìn qua một lượt, nhanh chóng đẩy mấy miếng xương vụn rải rác tới bên cạnh miếng xương cụt Ngữ Cảnh lắp ghép với vẻ ung dung: “Với tư thế cuối cùng của nạn nhân nam trước khi bị thiêu chết, xương cụt đích thực không thể bị vỡ nát, vỡ nghiêm trọng đến mức này chỉ có thể nói rõ một chuyện”.
Ngữ Cảnh và La Trì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Bắc Thần chậm rãi lên tiếng: “Có người từng phá hoại hiện trường”.
…
Giang Nguyên dẫn theo cả đám người bao vây Phong Nguyệt Cổ Đạo vào lúc nửa đêm. Lục Bắc Thâm đưa Lăng Song lên thành phố Khang Định làm việc, tối đó không quay về. Sau khi hỏi rõ tình hình, chị Dao sợ đến tái mét mặt mày, để lại Kiều Vân Tiêu đối phó với đám người đó, còn mình thì vội vàng chạy tới phòng thực nghiệm báo tin.
Tổ y tế thì dễ vào nhưng phòng thực nghiệm thì rất khó. Dù sao đó cũng là nơi tập trung chứng cứ, người ngoài không thể tùy tiện đi vào. Khi mọi chuyện xảy ra, La Trì, Cố Sơ và đồng nghiệp Đông y của tổ y tế đều đang bận rộn trong phòng thực nghiệm nên hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết chuyện này, sắc mặt Hướng Trì rất tệ. Anh ta nghiến răng nói: “Mấy người đó sao phiền phức quá vậy?”.
Bây giờ chị Dao đâu còn để tâm được nhiều chuyện như thế? Dù sao cũng quen biết nhau, chuyện gì nên nhắc vẫn phải nhắc: “Chỗ để xác quan trọng tôi không dám đi qua bên đó, anh giúp tôi nói với họ một tiếng với. Mau ra ngoài xin lỗi đi, tôi thấy với tình hình này, đám Giang Nguyên sẽ không chịu đi đâu. Họ quấy rối lễ tế của người ta, không bắt họ lại ngay tại đó đã là tốt lắm rồi”.
Hướng Trì cố kiềm chế: “Chị Dao, chị quay về trước đi. Chuyện này không liên quan gì đến chị, nói trắng ra chị đâu phải người thân hay bạn bè gì của họ, quan tâm nhiều thế làm gì? Giang Nguyên đâu thể đốt nhà khách của chị, cứ thẳng lưng ưỡn ngực lên giường đi ngủ, xem anh ta làm gì được? Mấy người kia cũng không ở trong nhà khách của chị, chị sợ cái gì chứ?”.
Nói như vậy cũng không sai, đối với họ, chị Dao đích thực chỉ như bèo nước gặp nhau, không có quá nhiều giao tình, hơn nữa chị ấy còn làm ăn ở Cống Tốt, chẳng cần vì họ mà đắc tội với dân địa phương. Nhưng chị Dao vẫn tỏ ra lo lắng. Chị ấy là người như vậy, bình thường ăn to nói lớn đã quen, lúc liếc mắt đưa tình ve vãn đàn ông thì cũng không chút kiêng dè, nhưng chị ấy là người không nỡ lòng thấy người khác gặp chuyện. Cứ lấy chuyện của Trình Diệp và Phương Tử Hân ra làm ví dụ, dù sống hay chết cũng là đã mất tích. Chị Dao ngày đêm không ngủ được, rảnh rỗi lại lẩm bẩm hỏi Lăng Song: “Cô bảo đang sống yên ổn sao lại mất tích được chứ?”.
Hướng Trì ở đây đã lâu, hiểu rõ tính cách của chị Dao nhất, biết rằng mọi đạo lý chị ấy đều hiểu, nhưng thực sự muốn chị ấy làm ngơ là điều không thể, thế là anh ta thở dài bảo đảm anh ta sẽ chịu trách nhiệm khuyên họ. Chị Dao nghe xong mới yên tâm, dặn đi dặn lại rồi mới rời đi.
Quả thực, Ngư Khương nghiên cứu không sâu về thảo dược, chỉ có cách lấy thành phần bên trong ra tiến hành tìm hiểu. Lúc sau, có bác sỹ Đông y gia nhập, cô ấy cặm cụi mãi vẫn không tìm ra tên loại thảo dược. Thế là họ cứ thế làm việc tới tận tối khuya, lục lọi đủ mọi tài liệu.
Thành phần của thuốc không khó tra, phải cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, chí ít không rắc rối như “Thần Nông thử trăm vị thuốc”*. Ngư Khương lấy thành phần của thảo dược ra tiến hành hóa nghiệm, phân tích, cuối cùng có được cấu tạo thành phần, nhưng không rõ loại thuốc này rốt cuộc tên là gì, nó còn tác dụng nào khác nữa không. Nếu so sánh ra thì vị đồng nghiệp Đông Y của Cố Sơ quan tâm tới ý phía sau hơn.
*Một truyền thuyết dân gian Trung Quốc.
Sau khi nhận được báo cáo, Lục Bắc Thần nhìn rất lâu, càng xem, sắc mặt càng nghiêm nghị. Cố Sơ ghé tới hỏi có chuyện gì. Anh đưa báo cáo cho cô, cô nhìn lướt qua, lập tức sửng sốt trợn tròn mắt.
Đúng vào lúc này, Ngữ Cảnh nhìn chằm chằm vào camera giám sát và nói: “Giáo sư Lục, có con ma đứng trước cửa phòng thực nghiệm, có mở cửa không ạ?”.
Lục Bắc Thần ngước lên nhìn thì thấy Hướng Trì đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa.
…
“Tóm lại là mấy người suy nghĩ đi, tình hình bên ngoài bây giờ là vậy.” Sau khi bước vào phòng thực nghiệm, Hướng Trì kể rõ ràng mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên anh ta tới nơi này nên ít nhiều có chút tò mò, trong lúc nói chuyện hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
La Trì nghe xong không biết phải nói sao: “Mấy người đó thôi đi được không vậy? Có cần phải vậy không? Chẳng qua chỉ xem lén lễ tế của họ thôi mà? Còn muốn thế nào? Bắt chúng tôi về thiêu chắc?”.
Hướng Trì nghe xong câu này bèn tỏ ra không vui: “Xin anh hãy tôn trọng quy định ở đây, anh tưởng đây là chuyện nhỏ sao? Tộc trưởng Vương rất coi trọng lễ hội dời núi năm nay, nếu không đã chẳng yêu cầu toàn thể người dân Cống Tốt tham gia”.
Cố Sơ lo lắng vô cùng, nhìn về phía Hướng Trì, “Tộc trưởng Vương nói sao ạ?”.
“Tộc trưởng Vương không tới, nghe nói sau khi mọi người đi, ông ấy bắt đầu đau đầu. Giang Nguyên nói là quỷ núi đang trừng phạt ông ấy, thế nên bắt buộc phải bắt mọi người trở về để cho mọi người một lời giải thích.” Hướng Trì vẫn còn khá khách khí với Cố Sơ, rồi lại nhìn sang Lục Bắc Thần, “Tôi biết có những quy định hoặc tập tục khá hoang đường, giống như chuyện quỷ núi ở Cống Tốt, chuyện này mang ra thành phố sẽ không ai tin. Nhưng ở đây thì khác, quỷ núi là tín ngưỡng tinh thần của họ, là trụ cột tinh thần bao đời nay của họ. Sở dĩ tôi tôn trọng, không phải vì tôi tôn trọng quỷ núi của họ, mà đang tôn trọng sự kiên trì và chân thành của họ với tín ngưỡng của mình”.
Hướng Trì chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc đến vậy, ít nhất cũng đã khiến Cố Sơ kinh ngạc. Lục Bắc Thần nhìn cô, lát sau khẽ hỏi: “Ý của anh là, việc xuống núi bắt người là chủ ý của Giang Nguyên”.
“Cũng là đề xuất của phó tộc trưởng.” Hướng Trì nói: “Nghe ý của chị Dao, lúc đó mấy người có thể thoát khỏi hoàn toàn là vì tộc trưởng Vương rung chuông ngăn cản. Vì chuyện này, Giang Nguyên và phó tộc trưởng đều rất bất mãn cách làm của ông ấy”.
Lục Bắc Thần không nói thêm gì nữa. Anh tháo găng tay xuống, áo blouse trắng ra. La Trì thấy vậy sửng sốt, chạy tới túm anh lại: “Cậu không sao đấy chứ? Nếu thật sự muốn giải thích thì để tôi đi, dù sao tôi cũng là người thu hút sự chú ý của họ. Cậu điều tra án, không cần lãng phí sức lực vào mấy chuyện này. Vả lại, trước nay cậu không giỏi nói chuyện với người khác, lỡ cãi lộn thì phải làm sao?”.
Cố Sơ cũng không muốn để Lục Bắc Thần đi, nhưng không lên tiếng khuyên anh. Với những gì cô hiểu về anh, anh tuyệt đối không làm kẻ rụt cổ. Quả nhiên, Lục Bắc Thần nghe La Trì nói xong bèn đáp: “Từ lúc Thiên Huyền Nữ ngã xuống là tôi đã bại lộ thân phận rồi. Chuyện này do tôi mà ra, dĩ nhiên tôi phải chịu trách nhiệm”.
Cuối cùng, cả đám người theo Lục Bắc Thần ra ngoài.
Trước cửa Phong Nguyệt Cổ Đạo, mười mấy người đang đứng cầm đuốc, to nhỏ như đi đòi nợ. Từ xa đã nhìn thấy Kiều Vân Tiêu đứng trên bậc thềm, liên tục xin lỗi. Chị Dao không về nhà ngủ mà cùng Kiều Vân Tiêu xoa dịu hết người này đến người kia.
Sau khi Lục Bắc Thần xuất hiện, tất cả mọi người đều im bặt, bầu không khí nhất thời nín lặng. Nhưng sự yên ắng ấy không duy trì được lâu, chỉ khoảng nửa phút, không biết ai hét lên một câu: “Chính là hắn ta! Hắn ta đã chạm vào Thiên Huyền Nữ!”. Tất cả mọi người bùng nổ ngay lập tức, chỉ vào anh rì rầm chửi rủa. Cố Sơ đầy một bụng tức, chỉ muốn chửi lại: Cái gì mà động vào Thiên Huyền Nữ? Nếu không có anh đỡ lấy, Thiên Huyền Nữ giả thần giả quỷ đó của mấy người đã bị thiêu chết lâu rồi.
Lục Bắc Thần mặt không cảm xúc, đi lên bậc thềm trong tiếng trách móc. Kiều Vân Tiêu không biết anh định làm gì bèn lùi qua một bên quan sát. Lục Bắc Thần đứng vững sau không vội giải thích ngay mà yên lặng nhìn đám đông. Ban đầu đám đông còn ầm ĩ, nhưng thấy anh cứ im phăng phắc, ánh mắt bình thản tựa mặt biển, càng lúc càng cảm thấy bất thường, tiếng ồn dần dần nhỏ đi, chuyển thành những tiếng thì thầm.
“Mọi người nói xong chưa? Giờ tôi nói được rồi chứ?” Lúc ấy, Lục Bắc Thần mới lên tiếng.
Đám đông lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đầu tiên, tôi rất xin lỗi vì đã mạo phạm tín ngưỡng của mọi người, nghe nói vì chuyện này tộc trưởng Vương còn đổ bệnh, tôi vô cùng áy náy. Thứ nữa, Thiên Huyền Nữ thần thánh không thể mạo phạm, tôi biết rất rõ hành vi tối nay của mình là sự bất kính với Thiên Huyền Nữ, nhưng xin mọi người hãy tin tôi. Tất cả những việc tôi làm chỉ muốn tốt cho Thiên Huyền Nữ, để cô ấy có thể bảo vệ cho Cống Tốt được mưa thuận gió hòa.”
“Anh nói câu này có ý gì?” Giang Nguyên chau mày nhìn anh.
“Anh là Giang Nguyên phải không?” Lục Bắc Thần bỗng bật cười: “Thiên Huyền Nữ có chuyện gì, anh là người biết rõ nhất. Chẳng qua tôi muốn giúp mọi người khôi phục thần lực của Thiên Huyền Nữ mà thôi”.
Câu ấy buông xuống, mọi người đều bùng nổ.
“Cái gì? Thiên Huyền Nữ mất thần lực rồi?”
“Không thể nào?”
“Nhưng anh ta nói anh ta đang giúp Thiên Huyền Nữ, cô ấy rốt cuộc bị làm sao?”
“Trông anh ta không giống như đang nói dối.
Giữa những cơn sóng dềnh lên dập xuống, Giang Nguyên bước lên, tỏ vẻ khó chịu: “ Rốt cuộc cậu đang nói gì? Đừng ăn nói hàm hồ để mê hoặc mọi người!”.
“Mê hoặc mọi người? Là tôi, hay các người?” Lục Bắc Thần bước xuống một bậc, đứng gần anh ta thêm: “Anh tưởng chỗ quần áo ngâm Etanol và chân tay được bôi thuốc chống cháy là có thể lừa được chúng tôi ư? Có cảnh sát ở đây, hay là để họ điều tra xem Thiên Huyền Nữ của mấy người ăn uống thiếu dinh dưỡng gây ra ngất xỉu như thế nào? Việc các người dùng thảo dược lại là chuyện thế nào?”.
Giang Nguyên tái mặt, càng hạ giọng thấp hơn: “Anh nói lung tung gì vậy?”.
“Nói thật cho anh biết, quỷ núi mà các anh nói tôi hoàn toàn không tin. Tôi chỉ tin vào khoa học. Sự thật là các anh cũng tin vào khoa học, nếu không sao lại biết cách dùng phương pháp khoa học để che mắt quần chúng?” Mặc dù Lục Bắc Thần đang cười nhưng ánh mắt thì lạnh giá, cái lạnh thấm vào tận đáy tim, “Ban đầu tôi chỉ nghĩ thảo dược dùng để che giấu mùi Etanol nhưng sau khi kiểm nghiệm tôi mới biết trong loại cỏ này có thành phần tạo ảo giác, đồng thời cũng có tác dụng làm lạnh máu. Nói một cách khác, các anh có thể dùng loại thảo dược này khống chế đối phương, giống như bùa của người Miêu Cương, chỉ có điều khác là các anh không dùng bùa mà dùng thực vật. Ngoài ra, cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao sau khi đứt tay, Thiên Huyền Nữ phải phủ loại cỏ này lên tay”.
Giang Nguyên thở gấp, lỗ mũi phình to, phẫn nộ nhìn Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần không chút nể sợ: “Có lẽ ngay cả các anh cũng không biết thân phận thực sự của Thiên Huyền Nữ phải không, hay là tôi rảnh rỗi có thể điều tra giúp”.
“Đủ rồi!” Giang Nguyên nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không biết anh đang nói xằng nói bậy chuyện gì, anh tưởng nói vậy là tôi sợ anh sao?”.
“Dù gì bây giờ cũng không phải thời cổ đại, dù người dân thuần phác cũng chưa thể dùng từ ‘ngu muội’ để hình dung đám đông đứng sau lưng anh.” Bờ môi Lục Bắc Thần nở một nụ cười đầy quyến rũ, ngay cả ánh mắt cũng như đang chứa chất độc, “Để họ nghe cũng tốt, mặc dù mới đầu họ sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng họ sẽ kể cho con cái họ nghe, những thanh niên ấy đa phần đều làm việc trên thành phố, cũng phải hiểu đôi chút chứ?”.
Giang Nguyên nắm chặt tay lại, “Anh đang uy hiếp tôi? Họ sẽ không tin lời anh nói đâu!”.
“Đồn đại hại chết người ta, giả có thể thành thật, thật có thể hóa giả.” Lục Bắc Thần thản nhiên, “Chí ít thì… anh đã tin rồi”.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Giang Nguyên phẫn nộ không thôi.
Lục Bắc Thần cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, “Câu này tôi nên hỏi anh mới phải, anh mang theo cả đám người tới bao vây nhà khách, rốt cuộc có ý đồ gì?”.
“Anh cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?”
“Tôi chưa giải thích ư?” Lục Bắc Thần nhún vai, “Tôi đã nói rõ nguyên nhân chúng tôi đột nhập và mạo phạm Thiên Huyền Nữ rồi đấy thôi, ban nãy ấy”.
Giang Nguyên tái mét mặt mày, gò má như co giật.
“Bây giờ tộc trưởng Vương không có ở đây, xem ra anh vẫn được coi là thủ lĩnh tinh thần. Vậy thì tôi nghĩ để anh giải thích cho mọi người là thích hợp nhất.” Lục Bắc Thần nở nụ cười phong độ, nhẹ nhàng mà đầy uy hiếp, “Tôi nghĩ anh cũng đã nghe ra tôi ăn nói không được dễ chịu cho lắm, anh nói hay là tôi nói đây?”.
Giang Nguyên nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Phó tộc trưởng không biết hai người họ tranh cãi chuyện gì bèn tiến lene hỏi Giang Nguyên. Giang Nguyên không đáp, mãi mới quay lại nói với mọi người: “Hiểu lầm thôi, mọi người quay về cả đi”.
Lần này mọi người không phục, lại có một loạt tiếng ồn dấy lên. Giang Nguyên căng cổ giải thích rằng mấy người họ biết chuyện Thiên Huyền Nữ gặp nạn đặc biệt tới giúp đỡ, không phải có ý mạo phạm quỷ núi…
Tóm lại, sau một hồi đấu khẩu, coi như đã hóa giải được nguy hiểm. Giang Nguyên trước khi đi còn nói với Lục Bắc Thần một câu: “Không có chứng cứ thì đừng nói bừa, tôi dẫn mọi người đi chẳng qua vì không muốn họ hoảng loạn thôi”.
Lục Bắc Thần vẫn chỉ mỉm cười. Sau khi Giang Nguyên đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt anh mới tắt dần, anh lạnh nhạt bổ sung một câu: “Chứng cứ ư? Không khó tìm”.
Cảnh này khiến La Trì hết sức ngỡ ngàng, đang định bước lên nịnh nọt vài câu thì thấy Ngữ Cảnh từ xa chạy tới, thở hồng hộc nói: “Giáo… Giáo sư… Có… Có phát hiện rồi!”.
Nói theo lời của La Trì thì bản Tây này cực kỳ nhiều tà khí. Lễ tế gì đó của đám dân bản nếu thật sự có thể gọi được quỷ núi ra thì về sau anh ấy sẽ xé mảnh vải đó ra, để mỗi người cầm, cung có thể chắn tà khí. Kết quả, miếng vải được nhét bừa vào người, anh ấy còn chưa kịp trà trộn vào đám đông tụ hội với đám Lục Bắc Thần, tiện thể nghiệm chứng lời nói của các cụ đời trước thì đã bị người ta phát hiện ra.
Thế nên, khi La Trì rút nó từ trong túi quần ra, mảnh vải đó đã nhăn nhúm như tã lót. Cố Sơ kinh ngạc nhìn anh và hỏi: “La Trì, anh ít nhiều cũng là một cảnh sát nhân dân, lại đi tin vào mấy chuyện ấy?”.
La Trì cố tình tỏ ra thần bí, “Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ gì không có”.
Lục Bắc Thần không lên tiếng, cẩn thận trải mảnh vải đó ra, rồi xách đôi giày đó lên lật trái lật phải xem xét. La Trì tò mò hỏi: “Chỉ là một đôi giày thôi mà, có gì đáng nghi sao?”.
“Lúc tộc trưởng Vương dẫn đường cho chúng ta, ông ta đi một đôi giày rõ ràng có nệm bông, trông dày dặn hơn đôi này một chút. Nếu đi đôi này vào thời tiết này là vừa đẹp. Vì sao tộc trưởng Vương lại chọn đi một đôi giày trái mùa chứ? Mặc dù đôi giày này trông hơi cũ nhưng hoàn toàn chưa hỏng, sao lại bị tộc trưởng Vương cất đi?” Lục Bắc Thần đặt ra câu hỏi nghi vấn, cầm vải đỏ và đôi giày tới khu vực thao tác, tiến hành lấy mẫu hóa nghiệm.
Một người làm một hành động nào đó đa phần đều có nguyên nhân. La Trì cũng là một cảnh sát có kinh nghiệm, nghe Lục Bắc Thần đặt ra một loạt câu hỏi như vậy, anh ấy cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Đương nhiên, anh ấy sẽ không ngây thơ cho rằng tộc trưởng Vương chỉ đơn thuần đổi một đôi giày. Nếu chỉ vì lý do đó, tại sao không đổi sang một đôi đúng mùa? Mặc dù chưa tới mùa nóng nhưng thời tiết cũng chưa đến nỗi phải đi một đôi giày thu đông.
“Người bản Tây sống cuộc sống giản dị, một đôi giày họ cũng đi rất lâu. Khi vào nhà tộc trưởng Vương, tôi càng thấy những thứ họ ăn, quần áo họ mặc, đồ dùng sinh hoạt của họ đều cực kỳ đơn giản, thế nên rất có thể cả giày dép cũng vậy, mùa xuân hạ một đôi, mùa thu đông một đôi. Còn về lý do đổi giày thì nhất định là một nguyên nhân đặc biệt khiến ông ta không thể đi tiếp nữa.” La Trì xoa xoa cằm vừa suy nghĩ vừa nói.
Cố Sơ ở bên cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng nếu đã không thể đi nữa, vì sao không vứt bỏ mà lại lấy một mảnh vải đỏ bọc lại rồi giấu kỹ?”.
“Suy nghĩ ban nãy của La Trì đã nhắc nhở anh.” Lục Bắc Thần vừa làm việc vừa nói: “Vải đỏ đuổi tà, có thể đây chính là nguyên nhân tộc trưởng Vương lấy vải đỏ bọc giầy. Còn về việc tại sao ông ta không đem vứt, có thể vì liên quan tới phong tục tập quán. Nhưng anh nghĩ, sẽ điều tra ra nhanh thôi”.
“Được rồi, trời sáng tôi sẽ lập tức bảo đám cảnh sát Từ đi điều tra.” Bây giờ La Trì không thể lấy thẻ ngành ra, một số công việc điều tra anh ấy chỉ có thể thương lượng với đám cảnh sát Từ mà không thể tự động hành động.
Cố Sơ đi tới bên cạnh Lục Bắc Thần, hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh không?”.
Lục Bắc Thần đang tỉ mỉ lấy tổ chức sợi vải trên mảnh vải đỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng phải trong tổ y tế có một vị bác sỹ Đông y sao? Có thể Ngư Khương không biết về mấy loại dược thảo đó”.
“Vâng.”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
La Trì chịu không nổi cảnh tình ý mặn nồng của hai người họ, người nổi đầy da gà, bèn tới bên Ngữ Cảnh: “Hay là cậu dạy anh ghép xương đi”.
Ngữ Cảnh chẳng buồn ngẩng lên: “Công việc này cần có năng khiếu bẩm sinh đấy”.
“Ai biết chơi xếp hình đều làm được trò này.” La Trì cố tình chọc cậu.
Ngữ Cảnh không nói nhiều, thẳng thừng ném cho anh ấy một đôi găng tay và mấy mảnh xương vụn. La Trì vừa đeo găng tay vừa nói: “Để anh La cho cậu xem anh tạo ra kỳ tích thế nào! Này, cậu cho anh mảnh xương bé tý hin thế này á? Đổi cái to đi!”.
Ngữ Cảnh để mặc cho anh ấy nhìn ngó xung quanh, chậm rãi nói: “Em cũng muốn ghép cái to hơn chút đây”.
La Trì chỉ vào miếng cậu vừa ghép xong, nói: “Cậu toi rồi, cậu xem cậu ghép kìa, thiếu mấy mảnh liền”.
Anh ấy chỉ nói đại vậy thôi, vì dù sao anh ấy nhìn cũng chẳng hiểu, nhưng Ngữ Cảnh thì coi là thật, ngắm mảnh xương rất lâu rồi bỗng quay đầu hét to: “Giáo sư Lục!”.
La Trì lẩm bẩm: “Cái đồ ngây thơ này, tin lời của anh thật sao”.
Lục Bắc Thần bước đến. Ngữ Cảnh chỉ cho anh xem mảnh xương cậu đã ghép xong: “Thưa giáo sư, em cảm thấy mức độ tổn hại của phần xương cụt vượt xa so với tình trạng bị đốt cháy, xương vỡ rất nghiêm trọng”.
“Rất đơn giản.” Lục Bắc Thần tuyệt đối là cao thủ ghép xương. Anh nhìn qua một lượt, nhanh chóng đẩy mấy miếng xương vụn rải rác tới bên cạnh miếng xương cụt Ngữ Cảnh lắp ghép với vẻ ung dung: “Với tư thế cuối cùng của nạn nhân nam trước khi bị thiêu chết, xương cụt đích thực không thể bị vỡ nát, vỡ nghiêm trọng đến mức này chỉ có thể nói rõ một chuyện”.
Ngữ Cảnh và La Trì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Bắc Thần chậm rãi lên tiếng: “Có người từng phá hoại hiện trường”.
…
Giang Nguyên dẫn theo cả đám người bao vây Phong Nguyệt Cổ Đạo vào lúc nửa đêm. Lục Bắc Thâm đưa Lăng Song lên thành phố Khang Định làm việc, tối đó không quay về. Sau khi hỏi rõ tình hình, chị Dao sợ đến tái mét mặt mày, để lại Kiều Vân Tiêu đối phó với đám người đó, còn mình thì vội vàng chạy tới phòng thực nghiệm báo tin.
Tổ y tế thì dễ vào nhưng phòng thực nghiệm thì rất khó. Dù sao đó cũng là nơi tập trung chứng cứ, người ngoài không thể tùy tiện đi vào. Khi mọi chuyện xảy ra, La Trì, Cố Sơ và đồng nghiệp Đông y của tổ y tế đều đang bận rộn trong phòng thực nghiệm nên hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết chuyện này, sắc mặt Hướng Trì rất tệ. Anh ta nghiến răng nói: “Mấy người đó sao phiền phức quá vậy?”.
Bây giờ chị Dao đâu còn để tâm được nhiều chuyện như thế? Dù sao cũng quen biết nhau, chuyện gì nên nhắc vẫn phải nhắc: “Chỗ để xác quan trọng tôi không dám đi qua bên đó, anh giúp tôi nói với họ một tiếng với. Mau ra ngoài xin lỗi đi, tôi thấy với tình hình này, đám Giang Nguyên sẽ không chịu đi đâu. Họ quấy rối lễ tế của người ta, không bắt họ lại ngay tại đó đã là tốt lắm rồi”.
Hướng Trì cố kiềm chế: “Chị Dao, chị quay về trước đi. Chuyện này không liên quan gì đến chị, nói trắng ra chị đâu phải người thân hay bạn bè gì của họ, quan tâm nhiều thế làm gì? Giang Nguyên đâu thể đốt nhà khách của chị, cứ thẳng lưng ưỡn ngực lên giường đi ngủ, xem anh ta làm gì được? Mấy người kia cũng không ở trong nhà khách của chị, chị sợ cái gì chứ?”.
Nói như vậy cũng không sai, đối với họ, chị Dao đích thực chỉ như bèo nước gặp nhau, không có quá nhiều giao tình, hơn nữa chị ấy còn làm ăn ở Cống Tốt, chẳng cần vì họ mà đắc tội với dân địa phương. Nhưng chị Dao vẫn tỏ ra lo lắng. Chị ấy là người như vậy, bình thường ăn to nói lớn đã quen, lúc liếc mắt đưa tình ve vãn đàn ông thì cũng không chút kiêng dè, nhưng chị ấy là người không nỡ lòng thấy người khác gặp chuyện. Cứ lấy chuyện của Trình Diệp và Phương Tử Hân ra làm ví dụ, dù sống hay chết cũng là đã mất tích. Chị Dao ngày đêm không ngủ được, rảnh rỗi lại lẩm bẩm hỏi Lăng Song: “Cô bảo đang sống yên ổn sao lại mất tích được chứ?”.
Hướng Trì ở đây đã lâu, hiểu rõ tính cách của chị Dao nhất, biết rằng mọi đạo lý chị ấy đều hiểu, nhưng thực sự muốn chị ấy làm ngơ là điều không thể, thế là anh ta thở dài bảo đảm anh ta sẽ chịu trách nhiệm khuyên họ. Chị Dao nghe xong mới yên tâm, dặn đi dặn lại rồi mới rời đi.
Quả thực, Ngư Khương nghiên cứu không sâu về thảo dược, chỉ có cách lấy thành phần bên trong ra tiến hành tìm hiểu. Lúc sau, có bác sỹ Đông y gia nhập, cô ấy cặm cụi mãi vẫn không tìm ra tên loại thảo dược. Thế là họ cứ thế làm việc tới tận tối khuya, lục lọi đủ mọi tài liệu.
Thành phần của thuốc không khó tra, phải cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, chí ít không rắc rối như “Thần Nông thử trăm vị thuốc”*. Ngư Khương lấy thành phần của thảo dược ra tiến hành hóa nghiệm, phân tích, cuối cùng có được cấu tạo thành phần, nhưng không rõ loại thuốc này rốt cuộc tên là gì, nó còn tác dụng nào khác nữa không. Nếu so sánh ra thì vị đồng nghiệp Đông Y của Cố Sơ quan tâm tới ý phía sau hơn.
*Một truyền thuyết dân gian Trung Quốc.
Sau khi nhận được báo cáo, Lục Bắc Thần nhìn rất lâu, càng xem, sắc mặt càng nghiêm nghị. Cố Sơ ghé tới hỏi có chuyện gì. Anh đưa báo cáo cho cô, cô nhìn lướt qua, lập tức sửng sốt trợn tròn mắt.
Đúng vào lúc này, Ngữ Cảnh nhìn chằm chằm vào camera giám sát và nói: “Giáo sư Lục, có con ma đứng trước cửa phòng thực nghiệm, có mở cửa không ạ?”.
Lục Bắc Thần ngước lên nhìn thì thấy Hướng Trì đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa.
…
“Tóm lại là mấy người suy nghĩ đi, tình hình bên ngoài bây giờ là vậy.” Sau khi bước vào phòng thực nghiệm, Hướng Trì kể rõ ràng mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên anh ta tới nơi này nên ít nhiều có chút tò mò, trong lúc nói chuyện hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
La Trì nghe xong không biết phải nói sao: “Mấy người đó thôi đi được không vậy? Có cần phải vậy không? Chẳng qua chỉ xem lén lễ tế của họ thôi mà? Còn muốn thế nào? Bắt chúng tôi về thiêu chắc?”.
Hướng Trì nghe xong câu này bèn tỏ ra không vui: “Xin anh hãy tôn trọng quy định ở đây, anh tưởng đây là chuyện nhỏ sao? Tộc trưởng Vương rất coi trọng lễ hội dời núi năm nay, nếu không đã chẳng yêu cầu toàn thể người dân Cống Tốt tham gia”.
Cố Sơ lo lắng vô cùng, nhìn về phía Hướng Trì, “Tộc trưởng Vương nói sao ạ?”.
“Tộc trưởng Vương không tới, nghe nói sau khi mọi người đi, ông ấy bắt đầu đau đầu. Giang Nguyên nói là quỷ núi đang trừng phạt ông ấy, thế nên bắt buộc phải bắt mọi người trở về để cho mọi người một lời giải thích.” Hướng Trì vẫn còn khá khách khí với Cố Sơ, rồi lại nhìn sang Lục Bắc Thần, “Tôi biết có những quy định hoặc tập tục khá hoang đường, giống như chuyện quỷ núi ở Cống Tốt, chuyện này mang ra thành phố sẽ không ai tin. Nhưng ở đây thì khác, quỷ núi là tín ngưỡng tinh thần của họ, là trụ cột tinh thần bao đời nay của họ. Sở dĩ tôi tôn trọng, không phải vì tôi tôn trọng quỷ núi của họ, mà đang tôn trọng sự kiên trì và chân thành của họ với tín ngưỡng của mình”.
Hướng Trì chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc đến vậy, ít nhất cũng đã khiến Cố Sơ kinh ngạc. Lục Bắc Thần nhìn cô, lát sau khẽ hỏi: “Ý của anh là, việc xuống núi bắt người là chủ ý của Giang Nguyên”.
“Cũng là đề xuất của phó tộc trưởng.” Hướng Trì nói: “Nghe ý của chị Dao, lúc đó mấy người có thể thoát khỏi hoàn toàn là vì tộc trưởng Vương rung chuông ngăn cản. Vì chuyện này, Giang Nguyên và phó tộc trưởng đều rất bất mãn cách làm của ông ấy”.
Lục Bắc Thần không nói thêm gì nữa. Anh tháo găng tay xuống, áo blouse trắng ra. La Trì thấy vậy sửng sốt, chạy tới túm anh lại: “Cậu không sao đấy chứ? Nếu thật sự muốn giải thích thì để tôi đi, dù sao tôi cũng là người thu hút sự chú ý của họ. Cậu điều tra án, không cần lãng phí sức lực vào mấy chuyện này. Vả lại, trước nay cậu không giỏi nói chuyện với người khác, lỡ cãi lộn thì phải làm sao?”.
Cố Sơ cũng không muốn để Lục Bắc Thần đi, nhưng không lên tiếng khuyên anh. Với những gì cô hiểu về anh, anh tuyệt đối không làm kẻ rụt cổ. Quả nhiên, Lục Bắc Thần nghe La Trì nói xong bèn đáp: “Từ lúc Thiên Huyền Nữ ngã xuống là tôi đã bại lộ thân phận rồi. Chuyện này do tôi mà ra, dĩ nhiên tôi phải chịu trách nhiệm”.
Cuối cùng, cả đám người theo Lục Bắc Thần ra ngoài.
Trước cửa Phong Nguyệt Cổ Đạo, mười mấy người đang đứng cầm đuốc, to nhỏ như đi đòi nợ. Từ xa đã nhìn thấy Kiều Vân Tiêu đứng trên bậc thềm, liên tục xin lỗi. Chị Dao không về nhà ngủ mà cùng Kiều Vân Tiêu xoa dịu hết người này đến người kia.
Sau khi Lục Bắc Thần xuất hiện, tất cả mọi người đều im bặt, bầu không khí nhất thời nín lặng. Nhưng sự yên ắng ấy không duy trì được lâu, chỉ khoảng nửa phút, không biết ai hét lên một câu: “Chính là hắn ta! Hắn ta đã chạm vào Thiên Huyền Nữ!”. Tất cả mọi người bùng nổ ngay lập tức, chỉ vào anh rì rầm chửi rủa. Cố Sơ đầy một bụng tức, chỉ muốn chửi lại: Cái gì mà động vào Thiên Huyền Nữ? Nếu không có anh đỡ lấy, Thiên Huyền Nữ giả thần giả quỷ đó của mấy người đã bị thiêu chết lâu rồi.
Lục Bắc Thần mặt không cảm xúc, đi lên bậc thềm trong tiếng trách móc. Kiều Vân Tiêu không biết anh định làm gì bèn lùi qua một bên quan sát. Lục Bắc Thần đứng vững sau không vội giải thích ngay mà yên lặng nhìn đám đông. Ban đầu đám đông còn ầm ĩ, nhưng thấy anh cứ im phăng phắc, ánh mắt bình thản tựa mặt biển, càng lúc càng cảm thấy bất thường, tiếng ồn dần dần nhỏ đi, chuyển thành những tiếng thì thầm.
“Mọi người nói xong chưa? Giờ tôi nói được rồi chứ?” Lúc ấy, Lục Bắc Thần mới lên tiếng.
Đám đông lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đầu tiên, tôi rất xin lỗi vì đã mạo phạm tín ngưỡng của mọi người, nghe nói vì chuyện này tộc trưởng Vương còn đổ bệnh, tôi vô cùng áy náy. Thứ nữa, Thiên Huyền Nữ thần thánh không thể mạo phạm, tôi biết rất rõ hành vi tối nay của mình là sự bất kính với Thiên Huyền Nữ, nhưng xin mọi người hãy tin tôi. Tất cả những việc tôi làm chỉ muốn tốt cho Thiên Huyền Nữ, để cô ấy có thể bảo vệ cho Cống Tốt được mưa thuận gió hòa.”
“Anh nói câu này có ý gì?” Giang Nguyên chau mày nhìn anh.
“Anh là Giang Nguyên phải không?” Lục Bắc Thần bỗng bật cười: “Thiên Huyền Nữ có chuyện gì, anh là người biết rõ nhất. Chẳng qua tôi muốn giúp mọi người khôi phục thần lực của Thiên Huyền Nữ mà thôi”.
Câu ấy buông xuống, mọi người đều bùng nổ.
“Cái gì? Thiên Huyền Nữ mất thần lực rồi?”
“Không thể nào?”
“Nhưng anh ta nói anh ta đang giúp Thiên Huyền Nữ, cô ấy rốt cuộc bị làm sao?”
“Trông anh ta không giống như đang nói dối.
Giữa những cơn sóng dềnh lên dập xuống, Giang Nguyên bước lên, tỏ vẻ khó chịu: “ Rốt cuộc cậu đang nói gì? Đừng ăn nói hàm hồ để mê hoặc mọi người!”.
“Mê hoặc mọi người? Là tôi, hay các người?” Lục Bắc Thần bước xuống một bậc, đứng gần anh ta thêm: “Anh tưởng chỗ quần áo ngâm Etanol và chân tay được bôi thuốc chống cháy là có thể lừa được chúng tôi ư? Có cảnh sát ở đây, hay là để họ điều tra xem Thiên Huyền Nữ của mấy người ăn uống thiếu dinh dưỡng gây ra ngất xỉu như thế nào? Việc các người dùng thảo dược lại là chuyện thế nào?”.
Giang Nguyên tái mặt, càng hạ giọng thấp hơn: “Anh nói lung tung gì vậy?”.
“Nói thật cho anh biết, quỷ núi mà các anh nói tôi hoàn toàn không tin. Tôi chỉ tin vào khoa học. Sự thật là các anh cũng tin vào khoa học, nếu không sao lại biết cách dùng phương pháp khoa học để che mắt quần chúng?” Mặc dù Lục Bắc Thần đang cười nhưng ánh mắt thì lạnh giá, cái lạnh thấm vào tận đáy tim, “Ban đầu tôi chỉ nghĩ thảo dược dùng để che giấu mùi Etanol nhưng sau khi kiểm nghiệm tôi mới biết trong loại cỏ này có thành phần tạo ảo giác, đồng thời cũng có tác dụng làm lạnh máu. Nói một cách khác, các anh có thể dùng loại thảo dược này khống chế đối phương, giống như bùa của người Miêu Cương, chỉ có điều khác là các anh không dùng bùa mà dùng thực vật. Ngoài ra, cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao sau khi đứt tay, Thiên Huyền Nữ phải phủ loại cỏ này lên tay”.
Giang Nguyên thở gấp, lỗ mũi phình to, phẫn nộ nhìn Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần không chút nể sợ: “Có lẽ ngay cả các anh cũng không biết thân phận thực sự của Thiên Huyền Nữ phải không, hay là tôi rảnh rỗi có thể điều tra giúp”.
“Đủ rồi!” Giang Nguyên nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không biết anh đang nói xằng nói bậy chuyện gì, anh tưởng nói vậy là tôi sợ anh sao?”.
“Dù gì bây giờ cũng không phải thời cổ đại, dù người dân thuần phác cũng chưa thể dùng từ ‘ngu muội’ để hình dung đám đông đứng sau lưng anh.” Bờ môi Lục Bắc Thần nở một nụ cười đầy quyến rũ, ngay cả ánh mắt cũng như đang chứa chất độc, “Để họ nghe cũng tốt, mặc dù mới đầu họ sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng họ sẽ kể cho con cái họ nghe, những thanh niên ấy đa phần đều làm việc trên thành phố, cũng phải hiểu đôi chút chứ?”.
Giang Nguyên nắm chặt tay lại, “Anh đang uy hiếp tôi? Họ sẽ không tin lời anh nói đâu!”.
“Đồn đại hại chết người ta, giả có thể thành thật, thật có thể hóa giả.” Lục Bắc Thần thản nhiên, “Chí ít thì… anh đã tin rồi”.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Giang Nguyên phẫn nộ không thôi.
Lục Bắc Thần cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, “Câu này tôi nên hỏi anh mới phải, anh mang theo cả đám người tới bao vây nhà khách, rốt cuộc có ý đồ gì?”.
“Anh cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?”
“Tôi chưa giải thích ư?” Lục Bắc Thần nhún vai, “Tôi đã nói rõ nguyên nhân chúng tôi đột nhập và mạo phạm Thiên Huyền Nữ rồi đấy thôi, ban nãy ấy”.
Giang Nguyên tái mét mặt mày, gò má như co giật.
“Bây giờ tộc trưởng Vương không có ở đây, xem ra anh vẫn được coi là thủ lĩnh tinh thần. Vậy thì tôi nghĩ để anh giải thích cho mọi người là thích hợp nhất.” Lục Bắc Thần nở nụ cười phong độ, nhẹ nhàng mà đầy uy hiếp, “Tôi nghĩ anh cũng đã nghe ra tôi ăn nói không được dễ chịu cho lắm, anh nói hay là tôi nói đây?”.
Giang Nguyên nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Phó tộc trưởng không biết hai người họ tranh cãi chuyện gì bèn tiến lene hỏi Giang Nguyên. Giang Nguyên không đáp, mãi mới quay lại nói với mọi người: “Hiểu lầm thôi, mọi người quay về cả đi”.
Lần này mọi người không phục, lại có một loạt tiếng ồn dấy lên. Giang Nguyên căng cổ giải thích rằng mấy người họ biết chuyện Thiên Huyền Nữ gặp nạn đặc biệt tới giúp đỡ, không phải có ý mạo phạm quỷ núi…
Tóm lại, sau một hồi đấu khẩu, coi như đã hóa giải được nguy hiểm. Giang Nguyên trước khi đi còn nói với Lục Bắc Thần một câu: “Không có chứng cứ thì đừng nói bừa, tôi dẫn mọi người đi chẳng qua vì không muốn họ hoảng loạn thôi”.
Lục Bắc Thần vẫn chỉ mỉm cười. Sau khi Giang Nguyên đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt anh mới tắt dần, anh lạnh nhạt bổ sung một câu: “Chứng cứ ư? Không khó tìm”.
Cảnh này khiến La Trì hết sức ngỡ ngàng, đang định bước lên nịnh nọt vài câu thì thấy Ngữ Cảnh từ xa chạy tới, thở hồng hộc nói: “Giáo… Giáo sư… Có… Có phát hiện rồi!”.
Danh sách chương