Ý thức của Diệp Vô Tuyết dần dần mơ hồ, nhưng cơ thể của cậu không hiểu sao lại nóng lên.
Sau gáy nơi ngón tay của Bùi Lệnh chạm vào có cảm giác ngứa ngáy râm ran, từ từ tỏa ra mùi hương thanh mát chua chua ngọt ngọt, cậu giống như một quả trái cây chín mọng sắp bị vắt hết nước dưới những ngón tay của Bùi Lệnh.
Linh Khu đã phê duyệt đơn kết hợp của số 0010 và số 0015...
Diệp Vô Tuyết chợt nhớ đến câu này.
Kết hợp là cái gì? Rõ ràng Bùi Lệnh cũng ngửi thấy mùi hương trên người cậu, hắn lập tức thả ngón tay ra, vẻ mặt chán ghét lau đi mùi hương trên đầu ngón tay.
Hắn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ động dục xấu xí của người có khuôn mặt giống như Diệp Vô Tuyết.
Trên thế giới này có một loại người bị đột biến gen, sẽ có kỳ động dục giống như yêu thú.
Trong mắt Bùi Lệnh, những người này không khác gì bán yêu, khi động dục có thể làm đủ thứ trò.
Diệp Vô Tuyết ở nơi này, cũng chính là số 0015, để có thể kết hợp thành công với số 0010 vào hôm nay, hôm qua đã được tiêm thuốc kích dục.
Rõ ràng người trước mặt không phải là Diệp Vô Tuyết mà hắn đang tìm, Bùi Lệnh cũng không thể chịu đựng được việc Diệp Vô Tuyết ở thế giới khác sẽ kết hợp với người khác.
Bùi Lệnh sinh ra chút tức giận, hắn ấn ngón tay vào trong dụng cụ đã bị phá hủy, lập tức chiếm lấy quyền điều hành căn phòng này.
Diệp Vô Tuyết lại rơi vào quan tài chứa đầy chất lỏng, chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cơ thể Diệp Vô Tuyết, nhưng sức nóng trong cơ thể cậu vẫn không hề thuyên giảm, mùi hương thoát ra sau gáy khuếch tán trong chất lỏng.
Diệp Vô Tuyết không biết kỳ động dục là gì, cậu cho rằng chính thứ thuốc mà con mắt đỏ đã tiêm vào người cậu khiến cậu trở nên bất thường như vậy.
Cậu mới chỉ ngửi thấy mùi thơm quyến rũ như vậy trên người Bùi Lệnh, chẳng lẽ ở thế giới này, cậu cũng là lô đỉnh giống như Bùi Lệnh? Thứ tiêm vào người cậu chính là thuốc kích dục?
Cả người Diệp Vô Tuyết chìm trong chất lỏng, cậu có thể thoải mái hít thở trong chất lỏng này, thậm chí thứ chất lỏng này còn có tác dụng bồi bổ nhất định đối với cơ thể cậu hiện tại.
Diệp Vô Tuyết giống như một con cá trốn dưới nước, mở to mắt nhìn Bùi Lệnh đứng bên cạnh quan tài.
Đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt này của Bùi Lệnh, vẻ mặt chán ghét và khinh thường khiến Diệp Vô Tuyết tin rằng, người này không phải là Bùi Lệnh mà cậu đang tìm.
Cậu phải làm sao mới có thể rời khỏi thế giới này?
Thế giới này không có linh lực, rất có thể Vạn Hoa Kính sẽ không còn tồn tại, vậy thì cậu phải làm sao mới có thể mở ra lối vào ba ngàn thế giới, trở về thế giới ban đầu?
Tầm mắt của Bùi Lệnh không tự chủ nhìn theo Diệp Vô Tuyết, tất cả đột biến của Diệp Vô Tuyết ở thế giới này khiến cậu vô cùng giống với Diệp Vô Tuyết mà Bùi Lệnh quen thuộc nhất.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết ở thế giới này rất thích hợp để mang thai.
Nguyên nhân gây ra đột biến gen cũng là do số lượng loài người giảm mạnh, buộc họ phải đưa ra lựa chọn.
Ham muốn của người đột biến trong kỳ động dục không phải do cảm xúc chi phối, mà là do người thống trị chi phối.
Số 0010, vốn là người thống trị của số 0015.
Nếu hắn đến muộn một chút, Diệp Vô Tuyết đã hoàn thành kết hợp rồi, hoặc giả như muộn hơn chút nữa, có thể Diệp Vô Tuyết đã mang thai đứa con của người khác rồi.
Cho dù xét theo thế giới này, số 0010 có gen giống hệt hắn, nhưng số 0010 vẫn không phải hắn, số 0015 cũng không phải Diệp Vô Tuyết.
Ánh mắt của Bùi Lệnh phát lạnh, số 0015 là người trông giống Diệp Vô Tuyết nhất, cho nên cũng là người nên biến mất nhất.
Hắn điều khiển cánh tay robot tóm lấy cơ thể của số 0015 trong chất lỏng, hắn không muốn tiếp xúc thân thể với số 0015 nữa.
Cánh tay robot tuân theo ý muốn của hắn, có thể dễ dàng bóp gãy xương của số 0015.
Diệp Vô Tuyết bị cánh tay robot lôi ra khỏi quan tài, chất lỏng chảy xuôi xuống trán Diệp Vô Tuyết, làn da sau khi được ngâm nước đã trắng lại càng thêm trơn bóng, xinh đẹp tựa như đóa sen ngậm nước.
Theo những giọt nước rơi xuống, Diệp Vô Tuyết giống như một quả trái cây bị bóp nát, nước trái cây bắn tung tóe khắp nơi, mùi chua ngọt trong vắt tựa như một con mãnh thú lao về phía Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh do dự một lúc, cảm thấy sau gáy nhói đau, như có thứ gì sắp chui ra khỏi mặt đất.
Bùi Lệnh cau mày, hắn không muốn để ý tới, nhưng trước mặt toàn là mùi thơm nồng nặc của số 0015.
0010 và 0015 có độ xứng đôi cực cao, nên mùi hương của nhau có thể khơi dậy dục vọng.
Số 0015 đã được tiêm vào tin tức tố pha loãng của số 0010, mà bây giờ, thứ mà Bùi Lệnh đang phải đối mặt là tin tức tố nồng độ cao phát ra từ số 0015.
Bùi Lệnh như rơi vào một vũng nước sâu, mùi chua ngọt chết người phả ra tứ phía.
Mùi hương càng hấp dẫn, sát ý của Bùi Lệnh càng nặng, hắn phải giết 0015, nếu không... nếu không hắn sẽ không thể tách 0015 ra khỏi Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết bị cánh tay robot nâng lên không trung, cậu mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Bùi Lệnh, cậu hoảng hốt cho rằng, Bùi Lệnh mà cậu đang tìm kiếm cuối cùng cũng bằng lòng xuất hiện trong trí tưởng tượng của cậu trước khi cậu chết.
Tin tức tố của số 0010 có thể khiến cậu động dục, nước thuốc vừa được tiêm vào cơ thể cậu cũng khiến cậu sinh ra ảo giác.
Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, uất ức nhìn Bùi Lệnh nói: "Bùi Lệnh, trông huynh như muốn giết ta."
Hai má nóng bừng của Diệp Vô Tuyết áp vào bề mặt lạnh lẽo của cánh tay robot, ánh mắt trống rỗng, bày ra biểu tình si dại tột độ: "Trước khi chết có thể gặp lại huynh, ta rất vui."
Nội tâm bình lặng như nước của Bùi Lệnh dấy lên sóng to gió lớn.
Ở thế giới này, số 0015 sẽ không gọi thẳng tên của số 0010, bọn họ đều gọi nhau bằng số hiệu.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này, Bùi Lệnh cũng không xác định hoàn toàn.
Diệp Vô Tuyết không nhận được an ủi từ tin tức tố của Bùi Lệnh, sự bất an trong cơ thể dần chuyển thành kích động, cậu khẩn thiết muốn cận kề da thịt với Bùi Lệnh, hít thật nhiều mùi hương của Bùi Lệnh.
Cánh tay robot đang kẹp trên thắt lưng của cậu đột nhiên buông ra, Diệp Vô Tuyết tưởng mình sắp ngã xuống đất nên hoảng sợ đưa tay ôm lấy cơ thể của Bùi Lệnh, cả người ngã vào trong vòng tay của Bùi Lệnh.
Mùi hương chỉ thuộc về Bùi Lệnh tràn ngập trong lồng ngực Diệp Vô Tuyết, cậu tham lam dán môi vào cổ Bùi Lệnh, muốn hít thêm thật nhiều mùi hương của Bùi Lệnh.
Nơi có mùi thơm mạnh nhất chính là gáy của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết duỗi ngón tay ra, chạm vào gáy của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh từ nãy giờ vẫn bất động như một tượng đá, đột nhiên thở hổn hển.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, đầu ngón tay lướt qua sau gáy Bùi Lệnh, cười khúc khích nói: "Dáng vẻ của huynh bây giờ rất giống với cái hôm ở Ngọc Hương Lâu bị trúng Hoa Thắm Trăng Tròn, rõ ràng trong lòng muốn gần chết, nhưng huynh vẫn giả vờ đứng đắn..."
Diệp Vô Tuyết há miệng cắn nhẹ vào gáy Bùi Lệnh, hương thơm đậm đà tập kích vào đầu lưỡi của Diệp Vô Tuyết, hai mùi hương quấn lấy nhau, tuy hai mà một.
Diệp Vô Tuyết thè lưỡi liếm gáy Bùi Lệnh một cái, rồi lại liếm liếm.
Bùi Lệnh vượt qua núi thây biển máu mới đến được thế giới này, nơi bị Ngọc Phách Châm đâm ở lồng ngực đột nhiên nhói đau.
Hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong mộng cảnh Mộng Yểm, Diệp Vô Tuyết đâm Ngọc Phách Châm vào tim hắn.
Diệp Vô Tuyết mặt mày lạnh lùng, cứ như thể hắn là một con quái vật tránh còn không kịp, không chút do dự đâm Ngọc Phách Châm vào ngực hắn rồi xoay người bỏ đi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ vì hắn không phải là Bùi sư huynh, Diệp Vô Tuyết liền muốn giết hắn.
Hắn rơi vào trong thế giới của mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, đi qua không biết bao nhiêu là thế giới, gặp không biết bao nhiêu người giống hệt Diệp Vô Tuyết.
Hắn sẽ không thừa nhận bất kỳ ai trong số đó là Diệp Vô Tuyết, cũng sẽ không cho phép thế giới khác có sự tồn tại của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết không thể phân biệt được hắn và Bùi sư huynh, cậu đúng là kẻ dối trá miệng lưỡi toàn những lời ngon ngọt.
Bùi Lệnh nhéo mạnh gáy Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết vẫn chưa biết quy tắc của thế giới này.
Một khi người thống trị đánh dấu người đột biến, thì người đột biến sẽ vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về người thống trị.
Diệp Vô Tuyết vẫn đang cố cọ xát vào cổ hắn, muốn khiến cơ thể Bùi Lệnh cũng lây nhiễm mùi hương của cậu, quả thực chẳng khác gì đám yêu thú đang động dục.
Bùi Lệnh ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, làn da trần trụi mịn màng mềm mại, người đột biến được sinh ra với mục đích thụ thai, kết hợp với người đột biến trong kỳ động dục sẽ dễ dàng mang thai hơn.
Bàn tay của Bùi Lệnh bao lấy bụng Diệp Vô Tuyết, những suy nghĩ đen tối và bẩn thỉu đó phát triển điên cuồng, hắn muốn nhốt Diệp Vô Tuyết ở trong thế giới này, nhốt cậu ở trong cơ thể này.
Hắn muốn đánh dấu Diệp Vô Tuyết, khiến Diệp Vô Tuyết mang thai và sinh ra đứa con của hắn.
Hắn muốn Diệp Vô Tuyết phát điên khi không có được mùi hương của hắn, giống như hắn đã từng vậy.
- ----
Tiểu Bùi: Phát điên theo phong cách cá nóc!
Bé Tuyết: Mèo con làm nũng.jpg
Sau gáy nơi ngón tay của Bùi Lệnh chạm vào có cảm giác ngứa ngáy râm ran, từ từ tỏa ra mùi hương thanh mát chua chua ngọt ngọt, cậu giống như một quả trái cây chín mọng sắp bị vắt hết nước dưới những ngón tay của Bùi Lệnh.
Linh Khu đã phê duyệt đơn kết hợp của số 0010 và số 0015...
Diệp Vô Tuyết chợt nhớ đến câu này.
Kết hợp là cái gì? Rõ ràng Bùi Lệnh cũng ngửi thấy mùi hương trên người cậu, hắn lập tức thả ngón tay ra, vẻ mặt chán ghét lau đi mùi hương trên đầu ngón tay.
Hắn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ động dục xấu xí của người có khuôn mặt giống như Diệp Vô Tuyết.
Trên thế giới này có một loại người bị đột biến gen, sẽ có kỳ động dục giống như yêu thú.
Trong mắt Bùi Lệnh, những người này không khác gì bán yêu, khi động dục có thể làm đủ thứ trò.
Diệp Vô Tuyết ở nơi này, cũng chính là số 0015, để có thể kết hợp thành công với số 0010 vào hôm nay, hôm qua đã được tiêm thuốc kích dục.
Rõ ràng người trước mặt không phải là Diệp Vô Tuyết mà hắn đang tìm, Bùi Lệnh cũng không thể chịu đựng được việc Diệp Vô Tuyết ở thế giới khác sẽ kết hợp với người khác.
Bùi Lệnh sinh ra chút tức giận, hắn ấn ngón tay vào trong dụng cụ đã bị phá hủy, lập tức chiếm lấy quyền điều hành căn phòng này.
Diệp Vô Tuyết lại rơi vào quan tài chứa đầy chất lỏng, chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cơ thể Diệp Vô Tuyết, nhưng sức nóng trong cơ thể cậu vẫn không hề thuyên giảm, mùi hương thoát ra sau gáy khuếch tán trong chất lỏng.
Diệp Vô Tuyết không biết kỳ động dục là gì, cậu cho rằng chính thứ thuốc mà con mắt đỏ đã tiêm vào người cậu khiến cậu trở nên bất thường như vậy.
Cậu mới chỉ ngửi thấy mùi thơm quyến rũ như vậy trên người Bùi Lệnh, chẳng lẽ ở thế giới này, cậu cũng là lô đỉnh giống như Bùi Lệnh? Thứ tiêm vào người cậu chính là thuốc kích dục?
Cả người Diệp Vô Tuyết chìm trong chất lỏng, cậu có thể thoải mái hít thở trong chất lỏng này, thậm chí thứ chất lỏng này còn có tác dụng bồi bổ nhất định đối với cơ thể cậu hiện tại.
Diệp Vô Tuyết giống như một con cá trốn dưới nước, mở to mắt nhìn Bùi Lệnh đứng bên cạnh quan tài.
Đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt này của Bùi Lệnh, vẻ mặt chán ghét và khinh thường khiến Diệp Vô Tuyết tin rằng, người này không phải là Bùi Lệnh mà cậu đang tìm.
Cậu phải làm sao mới có thể rời khỏi thế giới này?
Thế giới này không có linh lực, rất có thể Vạn Hoa Kính sẽ không còn tồn tại, vậy thì cậu phải làm sao mới có thể mở ra lối vào ba ngàn thế giới, trở về thế giới ban đầu?
Tầm mắt của Bùi Lệnh không tự chủ nhìn theo Diệp Vô Tuyết, tất cả đột biến của Diệp Vô Tuyết ở thế giới này khiến cậu vô cùng giống với Diệp Vô Tuyết mà Bùi Lệnh quen thuộc nhất.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết ở thế giới này rất thích hợp để mang thai.
Nguyên nhân gây ra đột biến gen cũng là do số lượng loài người giảm mạnh, buộc họ phải đưa ra lựa chọn.
Ham muốn của người đột biến trong kỳ động dục không phải do cảm xúc chi phối, mà là do người thống trị chi phối.
Số 0010, vốn là người thống trị của số 0015.
Nếu hắn đến muộn một chút, Diệp Vô Tuyết đã hoàn thành kết hợp rồi, hoặc giả như muộn hơn chút nữa, có thể Diệp Vô Tuyết đã mang thai đứa con của người khác rồi.
Cho dù xét theo thế giới này, số 0010 có gen giống hệt hắn, nhưng số 0010 vẫn không phải hắn, số 0015 cũng không phải Diệp Vô Tuyết.
Ánh mắt của Bùi Lệnh phát lạnh, số 0015 là người trông giống Diệp Vô Tuyết nhất, cho nên cũng là người nên biến mất nhất.
Hắn điều khiển cánh tay robot tóm lấy cơ thể của số 0015 trong chất lỏng, hắn không muốn tiếp xúc thân thể với số 0015 nữa.
Cánh tay robot tuân theo ý muốn của hắn, có thể dễ dàng bóp gãy xương của số 0015.
Diệp Vô Tuyết bị cánh tay robot lôi ra khỏi quan tài, chất lỏng chảy xuôi xuống trán Diệp Vô Tuyết, làn da sau khi được ngâm nước đã trắng lại càng thêm trơn bóng, xinh đẹp tựa như đóa sen ngậm nước.
Theo những giọt nước rơi xuống, Diệp Vô Tuyết giống như một quả trái cây bị bóp nát, nước trái cây bắn tung tóe khắp nơi, mùi chua ngọt trong vắt tựa như một con mãnh thú lao về phía Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh do dự một lúc, cảm thấy sau gáy nhói đau, như có thứ gì sắp chui ra khỏi mặt đất.
Bùi Lệnh cau mày, hắn không muốn để ý tới, nhưng trước mặt toàn là mùi thơm nồng nặc của số 0015.
0010 và 0015 có độ xứng đôi cực cao, nên mùi hương của nhau có thể khơi dậy dục vọng.
Số 0015 đã được tiêm vào tin tức tố pha loãng của số 0010, mà bây giờ, thứ mà Bùi Lệnh đang phải đối mặt là tin tức tố nồng độ cao phát ra từ số 0015.
Bùi Lệnh như rơi vào một vũng nước sâu, mùi chua ngọt chết người phả ra tứ phía.
Mùi hương càng hấp dẫn, sát ý của Bùi Lệnh càng nặng, hắn phải giết 0015, nếu không... nếu không hắn sẽ không thể tách 0015 ra khỏi Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết bị cánh tay robot nâng lên không trung, cậu mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Bùi Lệnh, cậu hoảng hốt cho rằng, Bùi Lệnh mà cậu đang tìm kiếm cuối cùng cũng bằng lòng xuất hiện trong trí tưởng tượng của cậu trước khi cậu chết.
Tin tức tố của số 0010 có thể khiến cậu động dục, nước thuốc vừa được tiêm vào cơ thể cậu cũng khiến cậu sinh ra ảo giác.
Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, uất ức nhìn Bùi Lệnh nói: "Bùi Lệnh, trông huynh như muốn giết ta."
Hai má nóng bừng của Diệp Vô Tuyết áp vào bề mặt lạnh lẽo của cánh tay robot, ánh mắt trống rỗng, bày ra biểu tình si dại tột độ: "Trước khi chết có thể gặp lại huynh, ta rất vui."
Nội tâm bình lặng như nước của Bùi Lệnh dấy lên sóng to gió lớn.
Ở thế giới này, số 0015 sẽ không gọi thẳng tên của số 0010, bọn họ đều gọi nhau bằng số hiệu.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này, Bùi Lệnh cũng không xác định hoàn toàn.
Diệp Vô Tuyết không nhận được an ủi từ tin tức tố của Bùi Lệnh, sự bất an trong cơ thể dần chuyển thành kích động, cậu khẩn thiết muốn cận kề da thịt với Bùi Lệnh, hít thật nhiều mùi hương của Bùi Lệnh.
Cánh tay robot đang kẹp trên thắt lưng của cậu đột nhiên buông ra, Diệp Vô Tuyết tưởng mình sắp ngã xuống đất nên hoảng sợ đưa tay ôm lấy cơ thể của Bùi Lệnh, cả người ngã vào trong vòng tay của Bùi Lệnh.
Mùi hương chỉ thuộc về Bùi Lệnh tràn ngập trong lồng ngực Diệp Vô Tuyết, cậu tham lam dán môi vào cổ Bùi Lệnh, muốn hít thêm thật nhiều mùi hương của Bùi Lệnh.
Nơi có mùi thơm mạnh nhất chính là gáy của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết duỗi ngón tay ra, chạm vào gáy của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh từ nãy giờ vẫn bất động như một tượng đá, đột nhiên thở hổn hển.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, đầu ngón tay lướt qua sau gáy Bùi Lệnh, cười khúc khích nói: "Dáng vẻ của huynh bây giờ rất giống với cái hôm ở Ngọc Hương Lâu bị trúng Hoa Thắm Trăng Tròn, rõ ràng trong lòng muốn gần chết, nhưng huynh vẫn giả vờ đứng đắn..."
Diệp Vô Tuyết há miệng cắn nhẹ vào gáy Bùi Lệnh, hương thơm đậm đà tập kích vào đầu lưỡi của Diệp Vô Tuyết, hai mùi hương quấn lấy nhau, tuy hai mà một.
Diệp Vô Tuyết thè lưỡi liếm gáy Bùi Lệnh một cái, rồi lại liếm liếm.
Bùi Lệnh vượt qua núi thây biển máu mới đến được thế giới này, nơi bị Ngọc Phách Châm đâm ở lồng ngực đột nhiên nhói đau.
Hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong mộng cảnh Mộng Yểm, Diệp Vô Tuyết đâm Ngọc Phách Châm vào tim hắn.
Diệp Vô Tuyết mặt mày lạnh lùng, cứ như thể hắn là một con quái vật tránh còn không kịp, không chút do dự đâm Ngọc Phách Châm vào ngực hắn rồi xoay người bỏ đi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ vì hắn không phải là Bùi sư huynh, Diệp Vô Tuyết liền muốn giết hắn.
Hắn rơi vào trong thế giới của mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, đi qua không biết bao nhiêu là thế giới, gặp không biết bao nhiêu người giống hệt Diệp Vô Tuyết.
Hắn sẽ không thừa nhận bất kỳ ai trong số đó là Diệp Vô Tuyết, cũng sẽ không cho phép thế giới khác có sự tồn tại của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết không thể phân biệt được hắn và Bùi sư huynh, cậu đúng là kẻ dối trá miệng lưỡi toàn những lời ngon ngọt.
Bùi Lệnh nhéo mạnh gáy Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết vẫn chưa biết quy tắc của thế giới này.
Một khi người thống trị đánh dấu người đột biến, thì người đột biến sẽ vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về người thống trị.
Diệp Vô Tuyết vẫn đang cố cọ xát vào cổ hắn, muốn khiến cơ thể Bùi Lệnh cũng lây nhiễm mùi hương của cậu, quả thực chẳng khác gì đám yêu thú đang động dục.
Bùi Lệnh ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, làn da trần trụi mịn màng mềm mại, người đột biến được sinh ra với mục đích thụ thai, kết hợp với người đột biến trong kỳ động dục sẽ dễ dàng mang thai hơn.
Bàn tay của Bùi Lệnh bao lấy bụng Diệp Vô Tuyết, những suy nghĩ đen tối và bẩn thỉu đó phát triển điên cuồng, hắn muốn nhốt Diệp Vô Tuyết ở trong thế giới này, nhốt cậu ở trong cơ thể này.
Hắn muốn đánh dấu Diệp Vô Tuyết, khiến Diệp Vô Tuyết mang thai và sinh ra đứa con của hắn.
Hắn muốn Diệp Vô Tuyết phát điên khi không có được mùi hương của hắn, giống như hắn đã từng vậy.
- ----
Tiểu Bùi: Phát điên theo phong cách cá nóc!
Bé Tuyết: Mèo con làm nũng.jpg
Danh sách chương