Mặc dù lúc này Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy bộ dạng của Yến Dung Nguyệt, nhưng chỉ nghe giọng của Yến Dung Nguyệt, nỗi sợ hãi và chán ghét đã khiến giọng nói của cậu phát run, cậu nói với Bùi Lệnh: “Đi mau.”
Trong Kính Thành không thể sử dụng pháp khí, ngay cả Yến Dung Nguyệt cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa, họ vẫn có cơ hội trốn thoát khỏi Yến Dung Nguyệt.
Yến Dung Nguyệt nói: “Tiểu bối từ đâu ra mà kiêu ngạo như vậy, thấy bổn tọa không chào một tiếng đã muốn bỏ đi?”
Yến Dung Nguyệt phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, nháy mắt đất rung núi chuyển, cát đá bay tứ tung, dưới chân Bùi Lệnh xuất hiện một khe nứt vừa sâu vừa dài.
Bánh xe bị kẹt vào khe nứt, trục xe gãy lìa, không thể tiếp tục đi nữa.
Diệp Vô Tuyết suýt ngã khỏi xe, nhưng may có Trương Diệu Chi kịp thời đỡ lại.
Trương Diệu Chi ở trong Đạo đình đã lâu, chưa bao giờ nghe nói đến thanh danh của Yến Dung Nguyệt, y ló đầu ra nhìn xe ngựa.
Người trong Đạo đình có khả năng quan sát khí, Trương Diệu Chi nhìn Yến Dung Nguyệt từ xa, chỉ thấy Yến Dung Nguyệt được bao bọc trong một quả cầu son phấn, trong lòng cũng đã có suy đoán.
Trương Diệu Chi không ngờ điềm xấu của Diệp Vô Tuyết lại đến nhanh như vậy, vậy mà còn đúng với nạn đào hoa mà y đã nói bừa.
Trương Diệu Chi nói: “Vị tiền bối này có tu vi bất phàm, ngươi … có nắm chắc không?” Trương Diệu Chi đang nói với Bùi Lệnh.
Yến Dung Nguyệt có thể không bị hạn chế của Kính Yêu mà sử dụng pháp khí trong Kính Thành, cho thấy tu vi của ông ta không thua kém gì Kính Yêu.
Không đợi Bùi Lệnh trả lời, Yến Dung Nguyệt đã cười nhạo một tiếng, tựa như cảm thấy câu hỏi của Trương Diệu Chi thật buồn cười.
Ông ta khinh thường lắc chiếc quạt lông vũ, chỉ vào Bùi Lệnh, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Ta nhớ rõ ngươi, Bùi gia khó có được một thiên tài trẻ tuổi có thể kết đan, đúng là hiếm thấy.”
“Vừa hay ngựa của ta bị thương rồi, không thể kéo xe nữa, chi bằng để thiếu niên thiên tài nhà ngươi làm ngựa của ta đi? Cũng không tính là bẽ mặt ngươi.”
Diệp Vô Tuyết cắm móng tay vào lòng bàn tay, nỗi căm phẫn của cậu nhất thời lấn át nỗi sợ hãi của cậu đối với Yến Dung Nguyệt.
Yến Dung Nguyệt quả nhiên vẫn vặn vẹo u ám giống như kiếp trước, vậy mà lại muốn Bùi Lệnh làm ngựa để cưỡi, rõ ràng đang cố ý làm nhục Bùi Lệnh.
Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng Diệp Vô Tuyết cũng lo Bùi Lệnh bị Yến Dung Nguyệt chọc giận sẽ động thủ, với tu vi hiện tại của Bùi Lệnh, căn bản không phải là đối thủ của Yến Dung Nguyệt.
Cậu vội vàng nắm lấy tay áo của Bùi Lệnh, mắt không thể nhìn rõ, càng khiến cậu hoảng sợ hơn: “Bùi Lệnh, huynh đừng…” Đừng chọc vào ông ta.
Nếu như ở bên ngoài, Yến Dung Nguyệt vẫn còn để ý vai vế tiền bối của mình, sẽ không ỷ lớn hiếp yếu.
Nhưng bây giờ đang ở Kính Thành, nếu ông ta muốn giết Bùi Lệnh, chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Yến Dung Nguyệt nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh níu níu kéo kéo nhau, ánh mắt càng thêm khinh miệt: “Nếu ngươi không muốn làm ngựa của ta, thì để tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi đi theo ta mấy ngày đi. Yến Hồng Nhi của ta chết rồi, đúng lúc ta đang thiếu người hầu hạ.”
Mỗi lời Yến Dung Nguyệt nói ra đều khiến Diệp Vô Tuyết buồn nôn, cậu đột nhiên thấy may mắn vì không thể nhìn thấy mặt của Yến Dung Nguyệt.
Áp lực mạnh mẽ như núi Thái Sơn đè lên đỉnh đầu cậu, thân thể Diệp Vô Tuyết yếu ớt ngã xuống, cậu ý thức được tu vi giữa cậu và Yến Dung Nguyệt chênh lệch quá lớn, dù có giãy giụa thế nào, cậu cũng chỉ là một món đồ chơi khi Yến Dung Nguyệt hứng khởi thôi.
Yến Dung Nguyệt thích nhất là nhìn vẻ mặt mỹ nhân sợ hãi bất lực, ánh mắt Diệp Vô Tuyết mờ mịt, càng tăng thêm vẻ tội nghiệp.
Yến Dung Nguyệt nóng lòng muốn bắt Diệp Vô Tuyết đến bên cạnh mình, mặc dù cậu không còn trong trắng nữa, lúc thải bổ không ra được bao nhiêu.
Nhưng cướp đoạt mỹ nhân của người khác lại là một trải nghiệm mới mẻ.
Yến Dung Nguyệt đợi Bùi Lệnh đưa ra lựa chọn, hắn sẽ từ bỏ lòng tự trọng vì người yêu, hay là vì chính mình từ bỏ người yêu chắp hai tay nhường lại.
Trên thực tế, dù Bùi Lệnh lựa chọn thế nào thì Diệp Vô Tuyết vẫn sẽ rơi vào tay ông ta.
Tu vi của Yến Dung Nguyệt vượt qua giới hạn, cho dù có bị suy yếu trong Kính Thành, thì tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không thể chịu nổi uy áp của ông ta, đáng lẽ phải quỳ xuống cầu xin ông ta tha thứ từ lâu.
Diệp Vô Tuyết quật cường thẳng sống lưng, không chịu khuất phục, nhưng cuối cùng vẫn khuỵu gối xuống.
Yến Dung Nguyệt kinh ngạc nhướng mày, Diệp Vô Tuyết không quỳ rạp xuống đất mà ngã vào lòng Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh không làm trò hề giống như trong tưởng tượng của Yến Dung Nguyệt, trái lại, Bùi Lệnh càng giống như một cây trúc cô đơn lẻ bóng.
Thanh cao kiệt ngạo, khó mà bẻ gãy, vậy mà Yến Dung Nguyệt lại cảm thấy tự ti mặc cảm.
Vẻ mặt Bùi Lệnh thản nhiên, không hề tức giận vì lời nói vừa rồi của Yến Dung Nguyệt, hắn bình tĩnh lãnh đạm như một hồ nước chỉ phản chiếu bóng dáng Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh nói: “Ta đi xử lý ông ta, hai người đi trước đi.”
Yến Dung Nguyệt cũng đã đối mặt với rất nhiều người đe dọa muốn loại bỏ ông ta, tất cả những người đó đều dõng dạc hùng hồn, khí thế hăm hở, nhưng cuối cùng đều trở thành những bộ xương khô dưới chân ông ta.
Nhưng khi nghe được một câu đơn giản như vậy từ miệng Bùi Lệnh, Yến Dung Nguyệt lại có một loại dự cảm không rõ.
Xem ra người trước mặt chính là kẻ thù định mệnh của ông ta, một ngày nào đó ông ta sẽ chết trong tay người này.
Yến Dung Nguyệt đã sống mấy trăm năm, loại cảm giác nguy cơ tự nhiên này đã cứu mạng ông ta vô số lần, ông ta sẽ không coi thường.
Trước đó ông ta có lẽ chỉ muốn mang Diệp Vô Tuyết đi, tha cho Bùi Lệnh, nhưng bây giờ ông ta lại có ý định giết chết Bùi Lệnh.
Yến Dung Nguyệt cười lạnh nói: “Ta vốn cũng trân trọng nhân tài, nhưng đáng tiếc… Hôm nay ngươi không thể sống sót rời khỏi đây.”
Cổ họng Diệp Vô Tuyết nghẹn lại, cậu cảm nhận được sát ý đến từ Yến Dung Nguyệt.
Khi một lão tổ nửa bước phi thăng muốn giết một tu sĩ Kim Đan, Bùi Lệnh sẽ bị nổ tan xác trong tích tắc.
Cậu mở to mắt, cố gắng nắm lấy cánh tay của Bùi Lệnh để thuyết phục hắn đừng hành động hấp tấp.
Bùi Lệnh gạt tay cậu đi, Diệp Vô Tuyết lập tức rơi vào khoảng không.
Hơi ấm của Bùi Lệnh vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay cậu, nhưng trong lòng Diệp Vô Tuyết lại trỗng rỗng.
Diệp Vô Tuyết luôn tin tưởng thực lực và thiên phú của Bùi Lệnh sẽ khiến hắn trở thành đệ nhất kiếm tu giống như kiếp trước, nhưng vào lúc này, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Bùi Lệnh sẽ chết, Bùi Lệnh sẽ bị Yến Dung Nguyệt giết chết.
Dung Tuyết trong đan điền rục rịch ngóc đầu dậy, nó muốn ra khỏi đan điền để trợ giúp cậu.
Tuy nhiên, sự áp chế của Kính Thành với tu vi hiện tại của cậu không thể nào đột phá được.
Cuộc tấn công của Yến Dung Nguyệt chỉ diễn ra trong một hơi thở, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo.
Chiếc quạt lông vũ trên tay Yến Dung Nguyệt biến thành mũi tên lông vũ bay đầy trời, đều bắn thẳng về phía Bùi Lệnh.
Thân thể Bùi Lệnh chìm trong biển tên, không có máu cũng không có tiếng kêu, hắn chỉ im lặng biến mất trước mặt Diệp Vô Tuyết.
“Không!!!”
Diệp Vô Tuyết khàn giọng hét lên đuổi theo sau Bùi Lệnh, cậu không thể nhấc lên đầu gối, chỉ có thể quỳ bò về phía Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết tan nát cõi lòng, Kim Đan đang có dấu hiệu tan rã, điều này khiến cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Cậu còn có thể dùng Kim Đan … Bóp nát Kim Đan có thể đạt được tu vi gần đến Thần Du trong nháy mắt, có lẽ vẫn còn có thể giải cứu Bùi Lệnh.
Ngay khi Diệp Vô Tuyết nảy ra ý tưởng này, Kim Đan của cậu xuất hiện một vết nứt.
Một nửa Kim Đan của cậu thuộc về cậu, một nửa thuộc về cành hoa Ngọc Tiếu Tiên trồng trong cơ thể cậu.
Cậu luôn cho rằng mình đã dung nhập hoàn toàn với sức mạnh của cành hoa, nhưng lúc này, cậu mới phát hiện ra sức mạnh của cành hoa thực chất vẫn luôn ngủ đông trong cơ thể cậu.
Kim Đan của cậu chính là hạt giống của cành hoa, khi gió xuân thổi qua, nó lại mọc lên, cành hoa xuyên phá Kim Đan của cậu, điên cuồng sinh trưởng trong cơ thể cậu.
Mây gió cuồn cuộn, như thể toàn bộ hơi thở của thực vật đều tràn vào cơ thể cậu, linh mạch của Diệp Vô Tuyết mở rộng lên gấp đôi.
Cành hoa xuyên qua Kim Đan của cậu, mọc đầy trong đan điền, những đóa hoa mảnh mai xinh đẹp mọc ra từ cành hoa.
Rất nhanh cánh hoa héo tàn rơi xuống, kết quả trên cành cây trơ trụi.
Quả này từ từ mọc lên mắt, mũi, miệng và tứ chi rồi từ từ mở mắt.
Một đứa bé trông giống hệt Diệp Vô Tuyết đang nằm trên cành cây, nheo mắt cười.
Yến Dung Nguyệt cau mày, chiếc quạt lông vũ của ông ta là một món pháp khí, Thiên Vũ Trận mà ông ta kích hoạt cho dù là tu sĩ Thần Du cũng có thể thắt cổ ngay trong trận pháp, nhưng luôn có một luồng khí mơ hồ thuộc về Bùi Lệnh trong trận pháp.
Nói cách khác, khí tức của Bùi Lệnh có ở khắp mọi nơi trong trận pháp.
Bùi Lệnh giống như một bóng ma, một cái bóng bao trùm trái tim Yến Dung Nguyệt.
Ông ta phải đích thân trấn giữ Thiên Vũ Trận, thần thức nhập vào trận lần theo khí tức của Bùi Lệnh.
Khoảnh khắc thần thức của ông ta xâm nhập vào Thiên Vũ Trận, ông ta đã bị một luồng kiếm khí lao tới xóa sổ.
Yến Dung Nguyệt đổ mồ hôi lạnh.
Bản tính ông ta xảo trá, vừa nãy chỉ là một tia thần thức của ông ta mà thôi, nếu ông ta dùng chân thân lẻn vào, có lẽ thật sự sẽ chết trong Thiên Vũ Trận.
Rốt cuộc ngươi là cái quái gì vậy… Sát ý của Yến Dung Nguyệt càng nặng hơn, ông ta triệu hồi ra một món pháp khí khác, đó là Diệt Hồn Đao đã giết chết ba đại kiếm tu.
Kiếm tu trời sinh có thể phát hiện ra vật tà khí, mà Diệt Hồn Đao có thể làm đông máu kiếm tu nên nó không sợ chính khí của kiếm tu.
Yến Dung Nguyệt một lần nữa thăm dò vào trong Thiên Vũ Trận, lần này, ông ta vẫn không chịu nổi một hơi thở đã lại chết vì kiếm khí.
Bùi Lệnh biến mất trong Thiên Vũ Trận, Diệp Vô Tuyết đau đớn ngất đi, còn Trương Diệu Chi ngã xuống đất sau khi xe bị lật, buộc phải lấy ra ba cây ngân châm đâm vào ba đại huyệt trên cơ thể, ước chừng sau nửa nén hương hai chân của y đã khôi phục lại cảm giác.
Cách này chỉ có thể tạm thời khôi phục lại chân của y trong ba canh giờ, sau khi hết thời gian, vết thương ban đầu của y sẽ càng trầm trọng hơn.
Trương Diệu Chi nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh Diệp Vô Tuyết, liền ngửi thấy một mùi thơm lạ.
Da của Diệp Vô Tuyết gần như trong suốt, xương cốt như ngọc của cậu lại giống như những bông hoa đang nở rộ.
Cùng lúc đó, Diệp Vô Tuyết không ngừng hấp thu linh khí đất trời, tập trung vào trong đan điền của mình, linh khí không ngừng dâng trào, đã vượt qua cảnh giới Kim Đan, có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh.
Cho dù Trương Diệu Chi có khả năng thông thiên, nhưng cũng không thể tin Diệp Vô Tuyết lại kết thành Nguyên Anh trong hoàn cảnh như này.
Ngay cả khi vạn năm mới xuất hiện một kỳ tài thì cũng không thể kết thành Kim Đan và Nguyên Anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại của Diệp Vô Tuyết rõ ràng là đang kết anh.
Là một kiếm tu, vì sao khi Diệp Vô Tuyết kết đan lại tràn ngập khí tức của thực vật? Tinh linh hoa vốn đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi tiến vào Kính Thành, khi khí tức của thực vật tràn vào cơ thể Diệp Vô Tuyết nó liền tỉnh dậy, không ngừng nhảy múa trên tóc Diệp Vô Tuyết, vui vẻ hòa mình vào khí tức thực vật mạnh mẽ.
Khi Trương Diệu Chi đến gần, tinh linh hoa nhe răng nhếch mép gầm lên giận dữ với Trương Diệu Chi, nó biến thành một con mãnh hổ, bảo vệ bên cạnh Diệp Vô Tuyết, không cho Trương Diệu Chi dễ dàng đến gần.
Trương Diệu Chi bất lực lùi lại vài bước, tinh linh hoa giật giật lỗ tai, nằm xuống dưới chân Diệp Vô Tuyết.
Lúc này, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình trong Linh phủ.
Chính là Nguyên Anh của cậu.
Nguyên Anh trần truồng cơ thể, có cả giới tính nam và nữ, vừa thuần khiết lại vừa dâm đãng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngươi là ta sao?”
Ngón tay Nguyên Anh nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của cậu: “Ngươi là ta mới đúng. Ngươi không chỉ là ta, mà tất cả những thứ này đều là ta.”
Nguyên Anh nhẹ nhàng vuốt ve những nụ hoa đang chớm nở trên cành hoa với nụ cười hồn nhiên trong trẻo.
—–
Ying Ying:
– Tới rồi! Thân phận thật sự của bé Tuyết sắp được hé lộ!
Trong Kính Thành không thể sử dụng pháp khí, ngay cả Yến Dung Nguyệt cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa, họ vẫn có cơ hội trốn thoát khỏi Yến Dung Nguyệt.
Yến Dung Nguyệt nói: “Tiểu bối từ đâu ra mà kiêu ngạo như vậy, thấy bổn tọa không chào một tiếng đã muốn bỏ đi?”
Yến Dung Nguyệt phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, nháy mắt đất rung núi chuyển, cát đá bay tứ tung, dưới chân Bùi Lệnh xuất hiện một khe nứt vừa sâu vừa dài.
Bánh xe bị kẹt vào khe nứt, trục xe gãy lìa, không thể tiếp tục đi nữa.
Diệp Vô Tuyết suýt ngã khỏi xe, nhưng may có Trương Diệu Chi kịp thời đỡ lại.
Trương Diệu Chi ở trong Đạo đình đã lâu, chưa bao giờ nghe nói đến thanh danh của Yến Dung Nguyệt, y ló đầu ra nhìn xe ngựa.
Người trong Đạo đình có khả năng quan sát khí, Trương Diệu Chi nhìn Yến Dung Nguyệt từ xa, chỉ thấy Yến Dung Nguyệt được bao bọc trong một quả cầu son phấn, trong lòng cũng đã có suy đoán.
Trương Diệu Chi không ngờ điềm xấu của Diệp Vô Tuyết lại đến nhanh như vậy, vậy mà còn đúng với nạn đào hoa mà y đã nói bừa.
Trương Diệu Chi nói: “Vị tiền bối này có tu vi bất phàm, ngươi … có nắm chắc không?” Trương Diệu Chi đang nói với Bùi Lệnh.
Yến Dung Nguyệt có thể không bị hạn chế của Kính Yêu mà sử dụng pháp khí trong Kính Thành, cho thấy tu vi của ông ta không thua kém gì Kính Yêu.
Không đợi Bùi Lệnh trả lời, Yến Dung Nguyệt đã cười nhạo một tiếng, tựa như cảm thấy câu hỏi của Trương Diệu Chi thật buồn cười.
Ông ta khinh thường lắc chiếc quạt lông vũ, chỉ vào Bùi Lệnh, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Ta nhớ rõ ngươi, Bùi gia khó có được một thiên tài trẻ tuổi có thể kết đan, đúng là hiếm thấy.”
“Vừa hay ngựa của ta bị thương rồi, không thể kéo xe nữa, chi bằng để thiếu niên thiên tài nhà ngươi làm ngựa của ta đi? Cũng không tính là bẽ mặt ngươi.”
Diệp Vô Tuyết cắm móng tay vào lòng bàn tay, nỗi căm phẫn của cậu nhất thời lấn át nỗi sợ hãi của cậu đối với Yến Dung Nguyệt.
Yến Dung Nguyệt quả nhiên vẫn vặn vẹo u ám giống như kiếp trước, vậy mà lại muốn Bùi Lệnh làm ngựa để cưỡi, rõ ràng đang cố ý làm nhục Bùi Lệnh.
Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng Diệp Vô Tuyết cũng lo Bùi Lệnh bị Yến Dung Nguyệt chọc giận sẽ động thủ, với tu vi hiện tại của Bùi Lệnh, căn bản không phải là đối thủ của Yến Dung Nguyệt.
Cậu vội vàng nắm lấy tay áo của Bùi Lệnh, mắt không thể nhìn rõ, càng khiến cậu hoảng sợ hơn: “Bùi Lệnh, huynh đừng…” Đừng chọc vào ông ta.
Nếu như ở bên ngoài, Yến Dung Nguyệt vẫn còn để ý vai vế tiền bối của mình, sẽ không ỷ lớn hiếp yếu.
Nhưng bây giờ đang ở Kính Thành, nếu ông ta muốn giết Bùi Lệnh, chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Yến Dung Nguyệt nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh níu níu kéo kéo nhau, ánh mắt càng thêm khinh miệt: “Nếu ngươi không muốn làm ngựa của ta, thì để tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi đi theo ta mấy ngày đi. Yến Hồng Nhi của ta chết rồi, đúng lúc ta đang thiếu người hầu hạ.”
Mỗi lời Yến Dung Nguyệt nói ra đều khiến Diệp Vô Tuyết buồn nôn, cậu đột nhiên thấy may mắn vì không thể nhìn thấy mặt của Yến Dung Nguyệt.
Áp lực mạnh mẽ như núi Thái Sơn đè lên đỉnh đầu cậu, thân thể Diệp Vô Tuyết yếu ớt ngã xuống, cậu ý thức được tu vi giữa cậu và Yến Dung Nguyệt chênh lệch quá lớn, dù có giãy giụa thế nào, cậu cũng chỉ là một món đồ chơi khi Yến Dung Nguyệt hứng khởi thôi.
Yến Dung Nguyệt thích nhất là nhìn vẻ mặt mỹ nhân sợ hãi bất lực, ánh mắt Diệp Vô Tuyết mờ mịt, càng tăng thêm vẻ tội nghiệp.
Yến Dung Nguyệt nóng lòng muốn bắt Diệp Vô Tuyết đến bên cạnh mình, mặc dù cậu không còn trong trắng nữa, lúc thải bổ không ra được bao nhiêu.
Nhưng cướp đoạt mỹ nhân của người khác lại là một trải nghiệm mới mẻ.
Yến Dung Nguyệt đợi Bùi Lệnh đưa ra lựa chọn, hắn sẽ từ bỏ lòng tự trọng vì người yêu, hay là vì chính mình từ bỏ người yêu chắp hai tay nhường lại.
Trên thực tế, dù Bùi Lệnh lựa chọn thế nào thì Diệp Vô Tuyết vẫn sẽ rơi vào tay ông ta.
Tu vi của Yến Dung Nguyệt vượt qua giới hạn, cho dù có bị suy yếu trong Kính Thành, thì tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không thể chịu nổi uy áp của ông ta, đáng lẽ phải quỳ xuống cầu xin ông ta tha thứ từ lâu.
Diệp Vô Tuyết quật cường thẳng sống lưng, không chịu khuất phục, nhưng cuối cùng vẫn khuỵu gối xuống.
Yến Dung Nguyệt kinh ngạc nhướng mày, Diệp Vô Tuyết không quỳ rạp xuống đất mà ngã vào lòng Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh không làm trò hề giống như trong tưởng tượng của Yến Dung Nguyệt, trái lại, Bùi Lệnh càng giống như một cây trúc cô đơn lẻ bóng.
Thanh cao kiệt ngạo, khó mà bẻ gãy, vậy mà Yến Dung Nguyệt lại cảm thấy tự ti mặc cảm.
Vẻ mặt Bùi Lệnh thản nhiên, không hề tức giận vì lời nói vừa rồi của Yến Dung Nguyệt, hắn bình tĩnh lãnh đạm như một hồ nước chỉ phản chiếu bóng dáng Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh nói: “Ta đi xử lý ông ta, hai người đi trước đi.”
Yến Dung Nguyệt cũng đã đối mặt với rất nhiều người đe dọa muốn loại bỏ ông ta, tất cả những người đó đều dõng dạc hùng hồn, khí thế hăm hở, nhưng cuối cùng đều trở thành những bộ xương khô dưới chân ông ta.
Nhưng khi nghe được một câu đơn giản như vậy từ miệng Bùi Lệnh, Yến Dung Nguyệt lại có một loại dự cảm không rõ.
Xem ra người trước mặt chính là kẻ thù định mệnh của ông ta, một ngày nào đó ông ta sẽ chết trong tay người này.
Yến Dung Nguyệt đã sống mấy trăm năm, loại cảm giác nguy cơ tự nhiên này đã cứu mạng ông ta vô số lần, ông ta sẽ không coi thường.
Trước đó ông ta có lẽ chỉ muốn mang Diệp Vô Tuyết đi, tha cho Bùi Lệnh, nhưng bây giờ ông ta lại có ý định giết chết Bùi Lệnh.
Yến Dung Nguyệt cười lạnh nói: “Ta vốn cũng trân trọng nhân tài, nhưng đáng tiếc… Hôm nay ngươi không thể sống sót rời khỏi đây.”
Cổ họng Diệp Vô Tuyết nghẹn lại, cậu cảm nhận được sát ý đến từ Yến Dung Nguyệt.
Khi một lão tổ nửa bước phi thăng muốn giết một tu sĩ Kim Đan, Bùi Lệnh sẽ bị nổ tan xác trong tích tắc.
Cậu mở to mắt, cố gắng nắm lấy cánh tay của Bùi Lệnh để thuyết phục hắn đừng hành động hấp tấp.
Bùi Lệnh gạt tay cậu đi, Diệp Vô Tuyết lập tức rơi vào khoảng không.
Hơi ấm của Bùi Lệnh vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay cậu, nhưng trong lòng Diệp Vô Tuyết lại trỗng rỗng.
Diệp Vô Tuyết luôn tin tưởng thực lực và thiên phú của Bùi Lệnh sẽ khiến hắn trở thành đệ nhất kiếm tu giống như kiếp trước, nhưng vào lúc này, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Bùi Lệnh sẽ chết, Bùi Lệnh sẽ bị Yến Dung Nguyệt giết chết.
Dung Tuyết trong đan điền rục rịch ngóc đầu dậy, nó muốn ra khỏi đan điền để trợ giúp cậu.
Tuy nhiên, sự áp chế của Kính Thành với tu vi hiện tại của cậu không thể nào đột phá được.
Cuộc tấn công của Yến Dung Nguyệt chỉ diễn ra trong một hơi thở, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo.
Chiếc quạt lông vũ trên tay Yến Dung Nguyệt biến thành mũi tên lông vũ bay đầy trời, đều bắn thẳng về phía Bùi Lệnh.
Thân thể Bùi Lệnh chìm trong biển tên, không có máu cũng không có tiếng kêu, hắn chỉ im lặng biến mất trước mặt Diệp Vô Tuyết.
“Không!!!”
Diệp Vô Tuyết khàn giọng hét lên đuổi theo sau Bùi Lệnh, cậu không thể nhấc lên đầu gối, chỉ có thể quỳ bò về phía Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết tan nát cõi lòng, Kim Đan đang có dấu hiệu tan rã, điều này khiến cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Cậu còn có thể dùng Kim Đan … Bóp nát Kim Đan có thể đạt được tu vi gần đến Thần Du trong nháy mắt, có lẽ vẫn còn có thể giải cứu Bùi Lệnh.
Ngay khi Diệp Vô Tuyết nảy ra ý tưởng này, Kim Đan của cậu xuất hiện một vết nứt.
Một nửa Kim Đan của cậu thuộc về cậu, một nửa thuộc về cành hoa Ngọc Tiếu Tiên trồng trong cơ thể cậu.
Cậu luôn cho rằng mình đã dung nhập hoàn toàn với sức mạnh của cành hoa, nhưng lúc này, cậu mới phát hiện ra sức mạnh của cành hoa thực chất vẫn luôn ngủ đông trong cơ thể cậu.
Kim Đan của cậu chính là hạt giống của cành hoa, khi gió xuân thổi qua, nó lại mọc lên, cành hoa xuyên phá Kim Đan của cậu, điên cuồng sinh trưởng trong cơ thể cậu.
Mây gió cuồn cuộn, như thể toàn bộ hơi thở của thực vật đều tràn vào cơ thể cậu, linh mạch của Diệp Vô Tuyết mở rộng lên gấp đôi.
Cành hoa xuyên qua Kim Đan của cậu, mọc đầy trong đan điền, những đóa hoa mảnh mai xinh đẹp mọc ra từ cành hoa.
Rất nhanh cánh hoa héo tàn rơi xuống, kết quả trên cành cây trơ trụi.
Quả này từ từ mọc lên mắt, mũi, miệng và tứ chi rồi từ từ mở mắt.
Một đứa bé trông giống hệt Diệp Vô Tuyết đang nằm trên cành cây, nheo mắt cười.
Yến Dung Nguyệt cau mày, chiếc quạt lông vũ của ông ta là một món pháp khí, Thiên Vũ Trận mà ông ta kích hoạt cho dù là tu sĩ Thần Du cũng có thể thắt cổ ngay trong trận pháp, nhưng luôn có một luồng khí mơ hồ thuộc về Bùi Lệnh trong trận pháp.
Nói cách khác, khí tức của Bùi Lệnh có ở khắp mọi nơi trong trận pháp.
Bùi Lệnh giống như một bóng ma, một cái bóng bao trùm trái tim Yến Dung Nguyệt.
Ông ta phải đích thân trấn giữ Thiên Vũ Trận, thần thức nhập vào trận lần theo khí tức của Bùi Lệnh.
Khoảnh khắc thần thức của ông ta xâm nhập vào Thiên Vũ Trận, ông ta đã bị một luồng kiếm khí lao tới xóa sổ.
Yến Dung Nguyệt đổ mồ hôi lạnh.
Bản tính ông ta xảo trá, vừa nãy chỉ là một tia thần thức của ông ta mà thôi, nếu ông ta dùng chân thân lẻn vào, có lẽ thật sự sẽ chết trong Thiên Vũ Trận.
Rốt cuộc ngươi là cái quái gì vậy… Sát ý của Yến Dung Nguyệt càng nặng hơn, ông ta triệu hồi ra một món pháp khí khác, đó là Diệt Hồn Đao đã giết chết ba đại kiếm tu.
Kiếm tu trời sinh có thể phát hiện ra vật tà khí, mà Diệt Hồn Đao có thể làm đông máu kiếm tu nên nó không sợ chính khí của kiếm tu.
Yến Dung Nguyệt một lần nữa thăm dò vào trong Thiên Vũ Trận, lần này, ông ta vẫn không chịu nổi một hơi thở đã lại chết vì kiếm khí.
Bùi Lệnh biến mất trong Thiên Vũ Trận, Diệp Vô Tuyết đau đớn ngất đi, còn Trương Diệu Chi ngã xuống đất sau khi xe bị lật, buộc phải lấy ra ba cây ngân châm đâm vào ba đại huyệt trên cơ thể, ước chừng sau nửa nén hương hai chân của y đã khôi phục lại cảm giác.
Cách này chỉ có thể tạm thời khôi phục lại chân của y trong ba canh giờ, sau khi hết thời gian, vết thương ban đầu của y sẽ càng trầm trọng hơn.
Trương Diệu Chi nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh Diệp Vô Tuyết, liền ngửi thấy một mùi thơm lạ.
Da của Diệp Vô Tuyết gần như trong suốt, xương cốt như ngọc của cậu lại giống như những bông hoa đang nở rộ.
Cùng lúc đó, Diệp Vô Tuyết không ngừng hấp thu linh khí đất trời, tập trung vào trong đan điền của mình, linh khí không ngừng dâng trào, đã vượt qua cảnh giới Kim Đan, có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh.
Cho dù Trương Diệu Chi có khả năng thông thiên, nhưng cũng không thể tin Diệp Vô Tuyết lại kết thành Nguyên Anh trong hoàn cảnh như này.
Ngay cả khi vạn năm mới xuất hiện một kỳ tài thì cũng không thể kết thành Kim Đan và Nguyên Anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại của Diệp Vô Tuyết rõ ràng là đang kết anh.
Là một kiếm tu, vì sao khi Diệp Vô Tuyết kết đan lại tràn ngập khí tức của thực vật? Tinh linh hoa vốn đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi tiến vào Kính Thành, khi khí tức của thực vật tràn vào cơ thể Diệp Vô Tuyết nó liền tỉnh dậy, không ngừng nhảy múa trên tóc Diệp Vô Tuyết, vui vẻ hòa mình vào khí tức thực vật mạnh mẽ.
Khi Trương Diệu Chi đến gần, tinh linh hoa nhe răng nhếch mép gầm lên giận dữ với Trương Diệu Chi, nó biến thành một con mãnh hổ, bảo vệ bên cạnh Diệp Vô Tuyết, không cho Trương Diệu Chi dễ dàng đến gần.
Trương Diệu Chi bất lực lùi lại vài bước, tinh linh hoa giật giật lỗ tai, nằm xuống dưới chân Diệp Vô Tuyết.
Lúc này, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình trong Linh phủ.
Chính là Nguyên Anh của cậu.
Nguyên Anh trần truồng cơ thể, có cả giới tính nam và nữ, vừa thuần khiết lại vừa dâm đãng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngươi là ta sao?”
Ngón tay Nguyên Anh nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của cậu: “Ngươi là ta mới đúng. Ngươi không chỉ là ta, mà tất cả những thứ này đều là ta.”
Nguyên Anh nhẹ nhàng vuốt ve những nụ hoa đang chớm nở trên cành hoa với nụ cười hồn nhiên trong trẻo.
—–
Ying Ying:
– Tới rồi! Thân phận thật sự của bé Tuyết sắp được hé lộ!
Danh sách chương