Diệp Vô Tuyết giống như một con bướm chủ động lao vào mạng nhện, những sợi xích dài mảnh từ từ siết lại, bộ ngực nở nang của cậu bị siết thành hai đường gợn sóng.

Mạng nhện do Bùi Lệnh dệt nên giam giữ lấy cậu, mặc cho cậu vùng vẫy nghiêng trời lệch đất, thì cuối cùng, đôi cánh của cậu vẫn bị mạng nhện lôi kéo rơi xuống.

Núm vú bị dây xích ghìm chặt, giống như nhụy hoa bị cưỡng ép lôi ra, xinh đẹp và ướt át biết bao.

Cảm giác căng tức ở hai bầu ngực càng lúc càng mãnh liệt, đầu v* đau nhức không chịu nổi, khi sợi xích trượt vào giữa lỗ vú, xúc cảm lạnh lẽo vừa hay làm dịu đi cơn nóng rẫy ở núm vú, hai bầu vú đầy đặn khẽ run lên như những đồi tuyết bị cành cây ép chặt.

Diệp Vô Tuyết cắn môi, như thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Bùi Lệnh.

Tại sao Bùi Lệnh lại muốn nhốt cậu? Phải chăng cậu đã làm điều gì khiến Bùi Lệnh không vui, nên Bùi Lệnh mới tức giận đến thế? “Bùi…”

Sợi dây xích trượt đến khóe miệng của cậu, dừng lại nơi đầu lưỡi, khiến cậu không thể nói ra những lời tiếp theo.

Nhìn thì có vẻ như Bùi Lệnh đang hỏi cậu, nhưng trên thực tế Diệp Vô Tuyết hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn.

Kỳ thật Diệp Vô Tuyết rất muốn hỏi hắn, vì sao lại tức giận?

Diệp Vô Tuyết đã rất lâu không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Bùi Lệnh, khi còn niên thiếu, hắn còn lộ ra chút vẻ tức giận khi bị Diệp Vô Tuyết khiêu khích.

Về sau, hắn càng tu luyện càng trở nên bình tĩnh, cho dù Bùi gia suýt chút nữa đã bị diệt vong bởi tai họa Mặc Tiên, cũng không khơi dậy chút cảm xúc nào trong hắn.

Vì vậy, Diệp Vô Tuyết cho rằng, Bùi Lệnh sẽ không bao giờ dao động cảm xúc vì chuyện của mình nữa, cũng chính vì điều này, mà Diệp Vô Tuyết cảm nhận được khoảng cách rõ ràng giữa mình và Bùi Lệnh.

Hai người từ lâu đã cách biệt một trời một vực, vầng trăng trên trời sẽ để ý đến cỏ dại héo úa trong bùn đất sao?

Nhưng hiện tại Bùi Lệnh đang thực sự tức giận.

Khi hắn nổi giận sẽ không thể hiện rõ ràng như lúc còn nhỏ, dáng vẻ bị Diệp Vô Tuyết khiêu khích đến hai mắt đỏ hoe, nói không ra lời, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm sẽ không còn nhìn thấy trên mặt hắn nữa.

Nó giống như một dòng sông băng bao lấy ngọn lửa, một khi lửa phá băng ra ngoài, chính là cảnh tượng hủy thiên diệt địa, giống như những gì Diệp Vô Tuyết đã từng nhìn thấy trong gương.

Bàn tay của Bùi Lệnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, những sợi dây xích cũng di chuyển theo động tác của Bùi Lệnh lao về phía cổ tay của Diệp Vô Tuyết, trói chặt cổ tay của Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết lại với nhau.

Dung mạo của Bùi Lệnh tuấn mỹ vô khuyết, nhưng hai mắt lại bị che khuất, trông hắn càng giống một bức tượng Thần lạc lối.

Hắn nói muốn nhốt Diệp Vô Tuyết lại, nhưng khi hắn giam giữ Diệp Vô Tuyết, hắn cũng tự vây khốn chính mình.

Bức tượng Thần lạc lối cúi đầu xuống, khẽ chạm môi lên mu bàn tay của Diệp Vô Tuyết với sự thành kính và trân trọng vô bờ bến, sau khi chạm nhẹ liền dừng lại giây lát, như thể luyến tiếc chút xúc cảm ấm áp mà chân thật này.

Hắn đã chạm vào cơ thể của Diệp Vô Tuyết rất nhiều lần, nhưng không có chút hơi ấm nào, cũng không có chút phản ứng nào.

Nhưng bây giờ thứ hắn đang nắm giữ chính là Diệp Vô Tuyết hoàn chỉnh, người sẽ sợ hãi vì sự điên cuồng của hắn, cũng sẽ vì những hành động dịu dàng của hắn mà tỏ ra bối rối.

Đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết khẽ run lên, giống như đuôi cá đang vùng vẫy, muốn tuột ra khỏi tay hắn.

Bùi Lệnh siết chặt ngón tay của Diệp Vô Tuyết, hắn sẽ không lặp lại sai lầm cũ, để cho Diệp Vô Tuyết có cơ hội trốn thoát lần nữa.

Dây xích tùy ý di chuyển, tựa như ngón tay của Bùi Lệnh, nâng lên hai khối thịt vú mềm mại trắng tuyết, liên tục chà sát giày vò núm vú ở bên trên.

Trong miệng Diệp Vô Tuyết có dây xích không thể nói được, cũng không thể khép lại, cảm giác tê nhứt ở đầu v* khiến da đầu cậu tê dại.

Người đang điều khiển dây xích là Bùi Lệnh, cũng chính là Bùi Lệnh thanh tâm quả dục mà đời trước chưa từng có bất kỳ tin đồn yêu đương nào.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Bùi Lệnh kiếp trước sẽ nổi lên ham muốn tình dục.

Chỉ tưởng tượng đến đó thôi cũng khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy như mình đã bôi nhọ hắn.

đầu v* nóng bỏng bỗng dưng cảm thấy đau nhói, thân thể Diệp Vô Tuyết run rẩy, hai bầu vú nhảy dựng lên như thỏ trắng bị giật mình, sau cơn đau nhức, đầu v* bên trái truyền đến một cảm giác mát lạnh.

Đầu ngực trái của Diệp Vô Tuyết có thêm một vệt sáng lấp lánh, chính là chiếc vòng thứ ba vẫn mãi chưa rơi xuống, nó đã hóa thành một chiếc khuyên vú xỏ xuyên qua núm vú của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết đã từng bị Bùi Lệnh ép đeo khuyên ngực trong mộng cảnh của Mộng Yểm lẫn trong Linh Lung Tập Tranh, vậy nên khi chiếc vòng xuyên qua núm vú của cậu, Diệp Vô Tuyết không có bao nhiêu phản kháng.

Khuyên vú buông xuống đầu nhũ, theo động tác của cậu mà lắc lư, nó chứa đựng linh lực của Bùi Lệnh, ngoại trừ hắn ra không ai có thể tháo nó xuống.

Đây là ấn ký Bùi Lệnh để lại trên người cậu, giống như trước đây khi Bùi Lệnh bái nhập Yên Vân Phong, hắn đã lưu lại dấu vết trong người cậu.

Cho dù là Bùi Lệnh kiếp trước, cũng sẽ vì không thể nắm bắt được Diệp Vô Tuyết mà sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất để chứng nhận quyền sở hữu của mình.

Dây xích xuyên qua khuyên vú của Diệp Vô Tuyết, kéo ra đầu nhũ đang bị móc chặt, cơn đau châm chích khiến Diệp Vô Tuyết khó có thể bỏ qua.

Sợi dây xích móc trên núm vú nối lại với sợi xích đang trượt giữa đáy chậu và thắt lưng của Diệp Vô Tuyết, cậu giống như đang khoác lên mình một chiếc áo dây xích bằng ngọc lưu ly, hình dáng bộ ngực hoàn toàn lộ ra ngoài, vòng eo thon thả mà hữu lực, hai sợi dây xích mảnh mắc ở bắp đùi tỏa sáng như pha lê, thấp thoáng có một dòng chất lỏng chảy dọc theo dây xích.

Diệp Vô Tuyết cử động ngón tay, những sợi dây xích khắp người cũng chuyển động theo, tỏa sáng rực rỡ, khuyên vú trên núm vú cực kỳ bắt mắt, giống như một quả trái cây chín mọng, háo hức được người hái thưởng thức.

Bùi Lệnh chắp tay sau lưng Diệp Vô Tuyết, môi hắn di chuyển từ cánh tay của cậu đến đầu ngực cậu.

Diệp Vô Tuyết nghe hắn thở dài nói: “Đáng tiếc mắt của ta không nhìn thấy em.”

Mặc dù Bùi Lệnh có thể “nhìn thấy” Diệp Vô Tuyết theo những cách khác, nhưng dù sao hắn cũng không thể tận mắt nhìn thấy.

Hắn ngậm lấy núm vú của Diệp Vô Tuyết, tưởng tượng nếu như hai mắt hắn còn sáng, thì viên thịt nhỏ này sẽ có màu sắc như thế nào.

Bùi Lệnh cắn một cái, dùng lưỡi nếm thử một chút vị ngọt trong lỗ vú, dụ dỗ hắn mút lấy núm vú của Diệp Vô Tuyết, cố gắng nuốt hết thứ nước ngọt chảy ra từ trong đó.

Diệp Vô Tuyết run lên vì bị hắn liếm cắn, trong cổ họng cậu phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, giống như sự vùng vẫy vô ích của con mồi trước khi chết.

Bùi Lệnh giữ chặt eo Diệp Vô Tuyết, mặc dù hắn đã chạm vào làn da mịn màng và mềm mại này vô số lần, nhưng lần này lại khác, cơ thể của Diệp Vô Tuyết sẽ uốn éo dưới lòng bàn tay hắn, vòng eo của cậu sẽ vặn vẹo kịch liệt, khiến Bùi Lệnh sinh ra một ý nghĩ xấu xa muốn vặn gãy nó trong tay.

Xuống phía dưới là cặp mông tròn trịa của Diệp Vô Tuyết, có vẻ còn nở nang hơn cả khối cơ thể mà Bùi Lệnh sở hữu, hắn không thể giữ chúng bằng một tay, Bùi Lệnh dùng ngón tay nhấc sợi dây xích mắc trên mông lên, đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó ẩm ướt ấm áp.

Theo dòng nước ướt át, ngón tay của Bùi Lệnh tiến sâu vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết đang hết sức ngoan ngoãn trong lòng hắn bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa, Diệp Vô Tuyết khuỵu gối xuống, dùng răng cắn chặt sợi dây xích, phát ra vài tiếng ‘không được’ mơ hồ.

Rốt cuộc là vì lòng trung trinh với một Bùi Lệnh khác, hay là vì lo lắng Bùi Lệnh nhìn thấy sẽ chán ghét, Diệp Vô Tuyết cũng không nói rõ được nguyên do.

Tóm lại, cậu không muốn để Bùi Lệnh chạm vào lỗ *** bí ẩn giữa hai chân mình.

Nhưng sự phản kháng của cậu không thể ngăn cản động tác của Bùi Lệnh, sợi xích mắc kẹt trong mu *** ngăn cách hai mép *** của cậu, lỗ *** bị buộc phải mở ra một khe nhỏ.

Trước khi ngón tay của Bùi Lệnh chạm vào lỗ *** của cậu, d*m thủy bên trong đã tràn ra ngoài, nhỏ xuống đầu ngón tay của Bùi Lệnh.

Nước da của Diệp Vô Tuyết trắng ngần hồng hào, cậu rất xấu hổ khi ra nước vào ngón tay của Bùi Lệnh, quả nhiên cậu vẫn vấy bẩn Bùi Lệnh.

Tiếp theo đó, cậu nhìn thấy Bùi Lệnh rút ngón tay về, đưa đầu ngón tay vào miệng rồi nếm thử mùi vị d*m thủy chảy ra từ âm đ*o của cậu.

Hai má Diệp Vô Tuyết nóng bừng, sao Bùi Lệnh kiếp trước cũng, cũng thích…

Bùi Lệnh ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó Diệp Vô Tuyết dường như bị Bùi Lệnh nhìn thấu cõi lòng.

Bùi Lệnh thản nhiên nói: “Có phải hắn cũng từng làm như vậy không?”

Diệp Vô Tuyết ấn lưỡi vào sợi dây xích, nhưng sợi dây vẫn mắc ngang miệng cậu, nước bọt chảy ra ngoài, trông cậu lúc này chật vật biết mấy.

Giọng nói của Bùi Lệnh khiến cậu càng hoảng loạn hơn, cậu vô thức muốn phủ nhận nhưng cằm cậu đã bị gõ nhẹ hai cái.

Bùi Lệnh mỉm cười nói: “Quả đúng như thế, phàm là những chuyện ta muốn làm, hắn đã làm từ lâu rồi.”

———

Ying Ying:

Ghê chưa, ghê chưa, Đại Bùi biết sự tồn tại của Tiểu Bùi nha, cơ mà Tiểu Bùi có biết không?:)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện