Người trong gương có nước da trắng hơn tuyết, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, ánh mắt ngơ ngác như không biết mình đang ở đâu, mãi đến khi người hầu ở bên cạnh gọi vài lần, mới giật mình tỉnh lại.
Diệp Vô Tuyết vẫn chưa thích ứng với vẻ ngoài xa lạ của hiện tại, thần hồn của cậu rời khỏi cơ thể tiến vào trang giấy để tìm kiếm tung tích của Mặc Tiên, nhưng không ngờ cậu lại vô tình nhập vào người ái thê của Lang Gia Vương.
Người hầu chải tóc cho cậu hâm mộ nói: “Phu nhân xinh đẹp quá, da dẻ trắng hơn cả tuyết, thảo nào người được gọi là Tuyết phu nhân.”
Không ngờ tên của vị phu nhân này có một chữ giống với tên của Diệp Vô Tuyết.
“Vương thượng còn đang đợi phu nhân, đây là lần đầu tiên phu nhân tham dự yến hội, chúng ta không thể mắc sai lầm.”
Diệp Vô Tuyết vừa mới đến, vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng tình hình ở nơi này, bèn đáp: “Được.”
Người hầu sửng sốt, kể từ khi được sai đến chăm sóc Tuyết phu nhân, ả chưa từng nghe thấy Tuyết phu nhân nói câu nào.
Người hầu mừng muốn khóc nói: “Phu nhân, cuối cùng người cũng chịu nói chuyện rồi, Vương thượng biết được chắc chắn sẽ rất vui.”
Xem ra vị Tuyết phu nhân này không hề muốn ở lại đây, bằng không thì tại sao lại không chịu nói câu nào, có lẽ là bị Vương thượng kia ép gả tới đây, nhưng bản tính Tuyết phu nhân kiêu ngạo, quật cường, không chịu nói chuyện.
Người hầu dìu Diệp Vô Tuyết giúp cậu mặc y phục, Diệp Vô Tuyết không quen bị người khác đụng chạm, lập tức tránh đi.
Người hầu đã quen với sự lạnh nhạt của Tuyết phu nhân nên lui ra sau bức mành châu, cung kính nói: “Xin phu nhân thay quần áo.”
Diệp Vô Tuyết chỉ muốn truy tìm tung tích của Mặc Tiên, đâu có lòng dạ nào tham gia yến tiệc, cậu vừa định nhân cơ hội này bỏ trốn, thì cánh tay đột nhiên nóng bừng, một đôi vòng tay trên cổ tay biến thành hai con rắn bạc dài bò lên vai cậu, khiến cậu không thể sử dụng chút xíu pháp lực nào.
Hèn chi Diệp Vô Tuyết nhận thấy Tuyết phu nhân rõ ràng có tiên cốt nhưng vẫn bị nhốt trong cung điện phàm trần, hóa ra là bị đôi vòng tay này khóa hết linh lực.
Ngoài ra, đầu gối của Diệp Vô Tuyết cũng mềm nhũn, cậu kịp thời vịn vào bàn trang điểm mới không bị ngã.
Thủ phạm chính là một chuỗi hạt châu được nhét vào lỗ âm đ*o giữa hai chân cậu, những hạt châu sáng bóng trơn nhẵn, không biết đã nhét vào trong lỗ bao lâu rồi, chúng dính đầy d*m thủy trong lỗ *** càng trở nên trơn tru hơn.
Trước khi đứng dậy Diệp Vô Tuyết không có chú ý đến chúng, những hạt châu từ từ trượt xuống, vừa hay kẹt lại ngay miệng lỗ, điều này mới khiến eo và chân của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn.
Diệp Vô Tuyết không ngờ trong người Tuyết phu nhân còn giấu một thứ tục tĩu như vậy, trong cơn tức giận cậu muốn lấy những hạt châu ra, nhưng không hiểu sao trong đầu cậu chợt vang lên một câu nói: “Tối nay ta muốn thấy phu nhân và chuỗi hạt châu này cùng đi tham dự yến tiệc.”
Khi giọng nói này vang lên, thân thể Tuyết phu nhân khẽ run rẩy, không biết cảm xúc dâng lên trong lòng là oán hận hay sợ hãi.
Tuyết phu nhân không dám lấy thứ này ra, nếu lấy ra, y không biết người kia sẽ còn dùng thủ đoạn nào nữa, chỉ có thể làm theo ý hắn.
Diệp Vô Tuyết càng thêm xác định Tuyết phu nhân bị ép buộc đến đây, có điều cậu không phải Tuyết phu nhân, đương nhiên sẽ không sợ vị Vương thượng phàm trần kia.
Diệp Vô Tuyết thò ngón tay vào trong âm hộ, Tuyết phu nhân trông thì băng thanh ngọc khiết, thế nhưng cơ thể đã bị lăn qua lộn lại nhiều lần, bên trong hai mép thịt múp mẩy như thịt ngọc trai nhét một chuỗi hạt châu, chỉ để chừa một hạt ở bên ngoài.
Khi Diệp Vô Tuyết di chuyển, hạt châu sẽ đè lên hột le của cậu, khiến cậu bước đi khó khăn.
Ngày nào Tuyết phu nhân cũng phải chịu những trò dâm loạn như thế này, thảo nào y lại không chịu mở miệng nói chuyện.
Diệp Vô Tuyết muốn dùng ngón tay rút hạt châu ra, nhưng hạt châu ở ngoài cùng đã chặn lại miệng lỗ, ngón tay của cậu phải đút vào trong mới lấy ra được.
Mặc dù là cơ thể của Tuyết phu nhân, nhưng Diệp Vô Tuyết lại có thể cảm nhận rõ ràng mọi kích thích trên cơ thể, khi ngón tay đút vào trong lỗ âm đ*o, miệng *** bị kéo ra một khe hở, hạt châu quá trơn trượt, không dễ gì lấy ra ngoài.
Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy tình hình bên dưới, cậu dựa vào cảm giác dùng ngón tay móc lấy hạt châu rồi kéo nó ra ngoài.
Chuỗi hạt châu mắc kẹt trong âm đ*o bị kéo ra khỏi lỗ thịt mềm mại khiến cậu rên rỉ thành tiếng.
Cơ thể này thật sự quá nhạy cảm, hạt châu lăn lộn ở trong âm đ*o, đè ép điểm n*ng trong lỗ ***, cố tình lỗ *** vẫn còn lưu luyến nó, vách thịt mềm giữ chặt lấy hạt châu, khiến quá trình rút chuỗi hạt ra kéo dài dai dẳng, hết hạt này đến hạt khác được kéo ra ngoài, có tổng cộng mười hai hạt châu.
Nếu Tuyết phu nhân thực sự ngậm thứ này đi dự tiệc, e rằng đi được nửa đường đã bị giày vò đến không đi nổi.
Diệp Vô Tuyết ném chuỗi hạt châu ướt dầm dề sang một bên, lỗ âm đ*o đột nhiên không còn thứ gì, khiến cậu thấy có chút trống rỗng, cái lỗ còn chưa khép lại miệng tích tách nhỏ xuống d*m thủy.
“Phu nhân, người đã mặc quần áo xong chưa? Có cần nô tỳ vào giúp không?”
Người hầu lên tiếng thúc giục, Diệp Vô Tuyết cũng không kịp rửa sạch thân dưới, khi cậu mặc vào ngoại bào đã chuẩn bị sẵn, mới nhận ra hình như trên vú còn đang đeo thứ gì đó.
Nhìn thấy người hầu chuẩn bị đi vào, Diệp Vô Tuyết cũng không kịp gỡ xuống.
Ánh mắt người hầu sáng lên, nói: “Phu nhân mặc bộ y phục này trông càng xinh đẹp hơn. Phu nhân, sao người lại đổ mồ hôi rồi? Mặt cũng đỏ luôn?”
Diệp Vô Tuyết cố hết sức duy trì thái độ lạnh lùng và xa cách của Tuyết phu nhân, cậu không nói gì.
Người hầu đưa cậu đi dự yến tiệc, trên đường, tất cả những người trông thấy cậu đều lập tức cúi đầu, không dám nhìn mặt cậu.
Diệp Vô Tuyết nhìn quanh cung điện, đây chính là cung điện được vẽ trên trang giấy, chắc chắn trong cung có dấu vết của Mặc Tiên để lại.
Tuy cậu chỉ có thời gian nửa nén hương, nhưng thế giới trong tranh cũng có đến mấy tháng, đủ để cậu tìm ra Mặc Tiên.
Cũng bởi vì thời gian trong tranh và ngoài tranh khác nhau, nếu ở quá lâu sẽ bị lạc vào tranh, quên mất thân phận thực sự của mình.
Vì vậy Diệp Vô Tuyết đã để lại một chiếc chuông cảnh báo ở bên ngoài, đã hẹn nửa nén hương qua đi, người bên ngoài sẽ rung chuông ba lần, sau khi Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng chuông, bất kể có tìm thấy dấu vết của Mặc Tiên hay không thì cũng phải ra ngoài.
Trong lúc suy tư, Diệp Vô Tuyết đã bất giác đi tới chính điện.
Khi mọi người nghe thấy tên của Tuyết phu nhân đều cúi đầu như những người hầu cậu đã gặp trên đường, không ai dám nhìn vào mặt cậu.
Chỉ có một đứa trẻ đang mở to mắt tò mò nhìn cậu, sau đó bị người lớn ở bên cạnh đè chặt đầu, không cho nó nhìn nữa.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy kỳ lạ, hình như những người này đều sợ cậu, từ lúc cậu bước vào chính điện, mọi người trong yến tiệc đều nín thở, lặng ngắt như tờ.
“Phu nhân, em tới rồi.”
Người đàn ông mặc trường bào lộng lẫy cầm lấy tay cậu, Diệp Vô Tuyết giật giật lông mày, lập tức rút ngón tay ra.
Vị này chắc hẳn là Lang Gia Vương.
Trước khi Diệp Vô Tuyết gặp mặt Lang Gia Vương, cậu còn tưởng Lang Gia Vương có tướng mạo xấu xí, khí chất đáng khinh nên mới dùng những thủ đoạn hèn hạ này để giam giữ Tuyết phu nhân.
Nhưng khi gặp rồi, cậu mới phát hiện Lang Gia Vương rất anh tuấn, khí chất cũng bất phàm.
Cho dù bị Tuyết phu nhân từ chối cũng không tức giận, ngược lại còn mời Tuyết phu nhân ngồi xuống, một bộ quân tử hữu lễ, thật sự không giống như kẻ sẽ làm ra những chuyện đó.
Diệp Vô Tuyết lại liếc nhìn Lang Gia Vương mấy lần, cảm thấy hành vi của người này có chút quen thuộc.
(Quen là phải rồi, ngày nào cũng ở chung với thể loại quân tử này mà:)))
Cậu ngồi bên cạnh Lang Gia Vương, định bụng làm một bình hoa không biết nói chuyện, may là Lang Gia Vương cũng không làm gì quá đáng, có lúc hắn muốn nắm tay cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết đã lập tức tránh đi.
Chắc hẳn lúc trước Tuyết phu nhân cũng đối xử với Lang Gia Vương như vậy, Lang Gia Vương tỏ ra thất vọng, nhưng không có phát cáu, vẫn duy trì thái độ được giáo dưỡng cực tốt của hắn.
Trong mắt những người khác, Lang Gia Vương rất cô đơn, Vương thượng đứng đầu thiên hạ lại có thứ cầu mà không được, người hầu ở một bên cũng nhìn không nổi nữa, ghé sát vào Diệp Vô Tuyết nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người rót cho Vương thượng một ly rượu đi.”
Diệp Vô Tuyết cau mày, cho dù Lang Gia Vương có biểu hiện đáng thương cỡ nào thì cậu cũng không mềm lòng.
Giọng nói trong đầu vẫn không ngừng nhắc nhở cậu, vị Lang Gia Vương này bề ngoài thì có vẻ là một quân chủ tốt, nhưng khi đối mặt với Tuyết phu nhân, hắn đã dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ và bỉ ổi.
Khi ánh mắt của Lang Gia Vương quét qua, thân thể của Tuyết phu nhân run rẩy cả lên.
Tuyết phu nhân là người tu tiên, nhưng lại sợ hãi một phàm nhân đến thế, đủ để thấy được sự khủng khiếp của Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết bị Lang Gia Vương nhìn chằm chằm, khiến cậu lạnh sống lưng, cậu chỉ trải qua loại cảm giác này khi đối mặt với Bùi Lệnh ở trong gương.
Cũng là ánh mắt như thế này, vừa kiềm chế lại vừa điên cuồng, giống như ngọn lửa dưới lớp băng mỏng, sơ sảy một chút liền bị nó thiêu rụi.
Nghĩ đến những việc Bùi Lệnh kia đã làm, Diệp Vô Tuyết trong vô thức đã coi Lang Gia Vương như Bùi Lệnh.
Một khi suy nghĩ này vừa nảy sinh, càng nhìn cậu càng cảm thấy Lang Gia Vương và Bùi Lệnh cực kỳ giống nhau.
Lang Gia Vương giữ chặt mu bàn tay đang đặt trên bàn của cậu, đôi vòng tay trên cổ tay lại biến thành hai con rắn bạc, quấn quanh cánh tay Diệp Vô Tuyết, khiến cậu không còn cơ hội trốn tránh.
Lang Gia Vương vuốt ve những ngón tay của Diệp Vô Tuyết, động tác rất nhẹ nhàng, các ngón tay chen vào những khe hở, mười ngón tay liền siết chặt lấy nhau.
Hành vi thân mật này càng tăng thêm nỗi sợ hãi của Tuyết phu nhân, mà sự nghi ngờ của Diệp Vô Tuyết cũng được chứng thực.
Khi cậu đề nghị muốn tiến vào trang giấy, sự trầm mặc của Bùi Lệnh rất bất thường, không ngờ Bùi Lệnh cũng theo cậu vào đây.
Diệp Vô Tuyết nhập vào người Tuyết phu nhân, trong khi Bùi Lệnh nhập vào người Lang Gia Vương.
Chẳng trách cậu luôn cảm thấy Lang Gia Vương rất quen thuộc, lúc nãy khi mười ngón tay đan vào nhau, cậu phát hiện bên hông Lang Gia Vương đeo một miếng ngọc bội, chính là cặp ngọc bội của cậu và Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết thăm dò gọi: “Bùi Lệnh…?”
Vẻ ôn hòa ấm áp như gió xuân trên mặt Lang Gia Vương dần dần phai nhạt, ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, hắn lẩm nhẩm cái tên Bùi Lệnh mấy lần, sau đó mỉm cười hỏi: “Bùi Lệnh là ai?”
Hắn nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, giống như muốn bẻ gãy xương cổ tay của cậu, phong độ vừa rồi quả nhiên chỉ là giả tạo, bên trong hắn đang cất giấu một con quỷ dữ tham lam điên rồ.
“Phu nhân, em vẫn muốn rời xa ta, phải không?”
———–
Ying Ying:
– Thế giới này hơi xxx nhưng thật ra nó là một câu chuyện buồn đó 😮
Diệp Vô Tuyết vẫn chưa thích ứng với vẻ ngoài xa lạ của hiện tại, thần hồn của cậu rời khỏi cơ thể tiến vào trang giấy để tìm kiếm tung tích của Mặc Tiên, nhưng không ngờ cậu lại vô tình nhập vào người ái thê của Lang Gia Vương.
Người hầu chải tóc cho cậu hâm mộ nói: “Phu nhân xinh đẹp quá, da dẻ trắng hơn cả tuyết, thảo nào người được gọi là Tuyết phu nhân.”
Không ngờ tên của vị phu nhân này có một chữ giống với tên của Diệp Vô Tuyết.
“Vương thượng còn đang đợi phu nhân, đây là lần đầu tiên phu nhân tham dự yến hội, chúng ta không thể mắc sai lầm.”
Diệp Vô Tuyết vừa mới đến, vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng tình hình ở nơi này, bèn đáp: “Được.”
Người hầu sửng sốt, kể từ khi được sai đến chăm sóc Tuyết phu nhân, ả chưa từng nghe thấy Tuyết phu nhân nói câu nào.
Người hầu mừng muốn khóc nói: “Phu nhân, cuối cùng người cũng chịu nói chuyện rồi, Vương thượng biết được chắc chắn sẽ rất vui.”
Xem ra vị Tuyết phu nhân này không hề muốn ở lại đây, bằng không thì tại sao lại không chịu nói câu nào, có lẽ là bị Vương thượng kia ép gả tới đây, nhưng bản tính Tuyết phu nhân kiêu ngạo, quật cường, không chịu nói chuyện.
Người hầu dìu Diệp Vô Tuyết giúp cậu mặc y phục, Diệp Vô Tuyết không quen bị người khác đụng chạm, lập tức tránh đi.
Người hầu đã quen với sự lạnh nhạt của Tuyết phu nhân nên lui ra sau bức mành châu, cung kính nói: “Xin phu nhân thay quần áo.”
Diệp Vô Tuyết chỉ muốn truy tìm tung tích của Mặc Tiên, đâu có lòng dạ nào tham gia yến tiệc, cậu vừa định nhân cơ hội này bỏ trốn, thì cánh tay đột nhiên nóng bừng, một đôi vòng tay trên cổ tay biến thành hai con rắn bạc dài bò lên vai cậu, khiến cậu không thể sử dụng chút xíu pháp lực nào.
Hèn chi Diệp Vô Tuyết nhận thấy Tuyết phu nhân rõ ràng có tiên cốt nhưng vẫn bị nhốt trong cung điện phàm trần, hóa ra là bị đôi vòng tay này khóa hết linh lực.
Ngoài ra, đầu gối của Diệp Vô Tuyết cũng mềm nhũn, cậu kịp thời vịn vào bàn trang điểm mới không bị ngã.
Thủ phạm chính là một chuỗi hạt châu được nhét vào lỗ âm đ*o giữa hai chân cậu, những hạt châu sáng bóng trơn nhẵn, không biết đã nhét vào trong lỗ bao lâu rồi, chúng dính đầy d*m thủy trong lỗ *** càng trở nên trơn tru hơn.
Trước khi đứng dậy Diệp Vô Tuyết không có chú ý đến chúng, những hạt châu từ từ trượt xuống, vừa hay kẹt lại ngay miệng lỗ, điều này mới khiến eo và chân của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn.
Diệp Vô Tuyết không ngờ trong người Tuyết phu nhân còn giấu một thứ tục tĩu như vậy, trong cơn tức giận cậu muốn lấy những hạt châu ra, nhưng không hiểu sao trong đầu cậu chợt vang lên một câu nói: “Tối nay ta muốn thấy phu nhân và chuỗi hạt châu này cùng đi tham dự yến tiệc.”
Khi giọng nói này vang lên, thân thể Tuyết phu nhân khẽ run rẩy, không biết cảm xúc dâng lên trong lòng là oán hận hay sợ hãi.
Tuyết phu nhân không dám lấy thứ này ra, nếu lấy ra, y không biết người kia sẽ còn dùng thủ đoạn nào nữa, chỉ có thể làm theo ý hắn.
Diệp Vô Tuyết càng thêm xác định Tuyết phu nhân bị ép buộc đến đây, có điều cậu không phải Tuyết phu nhân, đương nhiên sẽ không sợ vị Vương thượng phàm trần kia.
Diệp Vô Tuyết thò ngón tay vào trong âm hộ, Tuyết phu nhân trông thì băng thanh ngọc khiết, thế nhưng cơ thể đã bị lăn qua lộn lại nhiều lần, bên trong hai mép thịt múp mẩy như thịt ngọc trai nhét một chuỗi hạt châu, chỉ để chừa một hạt ở bên ngoài.
Khi Diệp Vô Tuyết di chuyển, hạt châu sẽ đè lên hột le của cậu, khiến cậu bước đi khó khăn.
Ngày nào Tuyết phu nhân cũng phải chịu những trò dâm loạn như thế này, thảo nào y lại không chịu mở miệng nói chuyện.
Diệp Vô Tuyết muốn dùng ngón tay rút hạt châu ra, nhưng hạt châu ở ngoài cùng đã chặn lại miệng lỗ, ngón tay của cậu phải đút vào trong mới lấy ra được.
Mặc dù là cơ thể của Tuyết phu nhân, nhưng Diệp Vô Tuyết lại có thể cảm nhận rõ ràng mọi kích thích trên cơ thể, khi ngón tay đút vào trong lỗ âm đ*o, miệng *** bị kéo ra một khe hở, hạt châu quá trơn trượt, không dễ gì lấy ra ngoài.
Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy tình hình bên dưới, cậu dựa vào cảm giác dùng ngón tay móc lấy hạt châu rồi kéo nó ra ngoài.
Chuỗi hạt châu mắc kẹt trong âm đ*o bị kéo ra khỏi lỗ thịt mềm mại khiến cậu rên rỉ thành tiếng.
Cơ thể này thật sự quá nhạy cảm, hạt châu lăn lộn ở trong âm đ*o, đè ép điểm n*ng trong lỗ ***, cố tình lỗ *** vẫn còn lưu luyến nó, vách thịt mềm giữ chặt lấy hạt châu, khiến quá trình rút chuỗi hạt ra kéo dài dai dẳng, hết hạt này đến hạt khác được kéo ra ngoài, có tổng cộng mười hai hạt châu.
Nếu Tuyết phu nhân thực sự ngậm thứ này đi dự tiệc, e rằng đi được nửa đường đã bị giày vò đến không đi nổi.
Diệp Vô Tuyết ném chuỗi hạt châu ướt dầm dề sang một bên, lỗ âm đ*o đột nhiên không còn thứ gì, khiến cậu thấy có chút trống rỗng, cái lỗ còn chưa khép lại miệng tích tách nhỏ xuống d*m thủy.
“Phu nhân, người đã mặc quần áo xong chưa? Có cần nô tỳ vào giúp không?”
Người hầu lên tiếng thúc giục, Diệp Vô Tuyết cũng không kịp rửa sạch thân dưới, khi cậu mặc vào ngoại bào đã chuẩn bị sẵn, mới nhận ra hình như trên vú còn đang đeo thứ gì đó.
Nhìn thấy người hầu chuẩn bị đi vào, Diệp Vô Tuyết cũng không kịp gỡ xuống.
Ánh mắt người hầu sáng lên, nói: “Phu nhân mặc bộ y phục này trông càng xinh đẹp hơn. Phu nhân, sao người lại đổ mồ hôi rồi? Mặt cũng đỏ luôn?”
Diệp Vô Tuyết cố hết sức duy trì thái độ lạnh lùng và xa cách của Tuyết phu nhân, cậu không nói gì.
Người hầu đưa cậu đi dự yến tiệc, trên đường, tất cả những người trông thấy cậu đều lập tức cúi đầu, không dám nhìn mặt cậu.
Diệp Vô Tuyết nhìn quanh cung điện, đây chính là cung điện được vẽ trên trang giấy, chắc chắn trong cung có dấu vết của Mặc Tiên để lại.
Tuy cậu chỉ có thời gian nửa nén hương, nhưng thế giới trong tranh cũng có đến mấy tháng, đủ để cậu tìm ra Mặc Tiên.
Cũng bởi vì thời gian trong tranh và ngoài tranh khác nhau, nếu ở quá lâu sẽ bị lạc vào tranh, quên mất thân phận thực sự của mình.
Vì vậy Diệp Vô Tuyết đã để lại một chiếc chuông cảnh báo ở bên ngoài, đã hẹn nửa nén hương qua đi, người bên ngoài sẽ rung chuông ba lần, sau khi Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng chuông, bất kể có tìm thấy dấu vết của Mặc Tiên hay không thì cũng phải ra ngoài.
Trong lúc suy tư, Diệp Vô Tuyết đã bất giác đi tới chính điện.
Khi mọi người nghe thấy tên của Tuyết phu nhân đều cúi đầu như những người hầu cậu đã gặp trên đường, không ai dám nhìn vào mặt cậu.
Chỉ có một đứa trẻ đang mở to mắt tò mò nhìn cậu, sau đó bị người lớn ở bên cạnh đè chặt đầu, không cho nó nhìn nữa.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy kỳ lạ, hình như những người này đều sợ cậu, từ lúc cậu bước vào chính điện, mọi người trong yến tiệc đều nín thở, lặng ngắt như tờ.
“Phu nhân, em tới rồi.”
Người đàn ông mặc trường bào lộng lẫy cầm lấy tay cậu, Diệp Vô Tuyết giật giật lông mày, lập tức rút ngón tay ra.
Vị này chắc hẳn là Lang Gia Vương.
Trước khi Diệp Vô Tuyết gặp mặt Lang Gia Vương, cậu còn tưởng Lang Gia Vương có tướng mạo xấu xí, khí chất đáng khinh nên mới dùng những thủ đoạn hèn hạ này để giam giữ Tuyết phu nhân.
Nhưng khi gặp rồi, cậu mới phát hiện Lang Gia Vương rất anh tuấn, khí chất cũng bất phàm.
Cho dù bị Tuyết phu nhân từ chối cũng không tức giận, ngược lại còn mời Tuyết phu nhân ngồi xuống, một bộ quân tử hữu lễ, thật sự không giống như kẻ sẽ làm ra những chuyện đó.
Diệp Vô Tuyết lại liếc nhìn Lang Gia Vương mấy lần, cảm thấy hành vi của người này có chút quen thuộc.
(Quen là phải rồi, ngày nào cũng ở chung với thể loại quân tử này mà:)))
Cậu ngồi bên cạnh Lang Gia Vương, định bụng làm một bình hoa không biết nói chuyện, may là Lang Gia Vương cũng không làm gì quá đáng, có lúc hắn muốn nắm tay cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết đã lập tức tránh đi.
Chắc hẳn lúc trước Tuyết phu nhân cũng đối xử với Lang Gia Vương như vậy, Lang Gia Vương tỏ ra thất vọng, nhưng không có phát cáu, vẫn duy trì thái độ được giáo dưỡng cực tốt của hắn.
Trong mắt những người khác, Lang Gia Vương rất cô đơn, Vương thượng đứng đầu thiên hạ lại có thứ cầu mà không được, người hầu ở một bên cũng nhìn không nổi nữa, ghé sát vào Diệp Vô Tuyết nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người rót cho Vương thượng một ly rượu đi.”
Diệp Vô Tuyết cau mày, cho dù Lang Gia Vương có biểu hiện đáng thương cỡ nào thì cậu cũng không mềm lòng.
Giọng nói trong đầu vẫn không ngừng nhắc nhở cậu, vị Lang Gia Vương này bề ngoài thì có vẻ là một quân chủ tốt, nhưng khi đối mặt với Tuyết phu nhân, hắn đã dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ và bỉ ổi.
Khi ánh mắt của Lang Gia Vương quét qua, thân thể của Tuyết phu nhân run rẩy cả lên.
Tuyết phu nhân là người tu tiên, nhưng lại sợ hãi một phàm nhân đến thế, đủ để thấy được sự khủng khiếp của Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết bị Lang Gia Vương nhìn chằm chằm, khiến cậu lạnh sống lưng, cậu chỉ trải qua loại cảm giác này khi đối mặt với Bùi Lệnh ở trong gương.
Cũng là ánh mắt như thế này, vừa kiềm chế lại vừa điên cuồng, giống như ngọn lửa dưới lớp băng mỏng, sơ sảy một chút liền bị nó thiêu rụi.
Nghĩ đến những việc Bùi Lệnh kia đã làm, Diệp Vô Tuyết trong vô thức đã coi Lang Gia Vương như Bùi Lệnh.
Một khi suy nghĩ này vừa nảy sinh, càng nhìn cậu càng cảm thấy Lang Gia Vương và Bùi Lệnh cực kỳ giống nhau.
Lang Gia Vương giữ chặt mu bàn tay đang đặt trên bàn của cậu, đôi vòng tay trên cổ tay lại biến thành hai con rắn bạc, quấn quanh cánh tay Diệp Vô Tuyết, khiến cậu không còn cơ hội trốn tránh.
Lang Gia Vương vuốt ve những ngón tay của Diệp Vô Tuyết, động tác rất nhẹ nhàng, các ngón tay chen vào những khe hở, mười ngón tay liền siết chặt lấy nhau.
Hành vi thân mật này càng tăng thêm nỗi sợ hãi của Tuyết phu nhân, mà sự nghi ngờ của Diệp Vô Tuyết cũng được chứng thực.
Khi cậu đề nghị muốn tiến vào trang giấy, sự trầm mặc của Bùi Lệnh rất bất thường, không ngờ Bùi Lệnh cũng theo cậu vào đây.
Diệp Vô Tuyết nhập vào người Tuyết phu nhân, trong khi Bùi Lệnh nhập vào người Lang Gia Vương.
Chẳng trách cậu luôn cảm thấy Lang Gia Vương rất quen thuộc, lúc nãy khi mười ngón tay đan vào nhau, cậu phát hiện bên hông Lang Gia Vương đeo một miếng ngọc bội, chính là cặp ngọc bội của cậu và Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết thăm dò gọi: “Bùi Lệnh…?”
Vẻ ôn hòa ấm áp như gió xuân trên mặt Lang Gia Vương dần dần phai nhạt, ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, hắn lẩm nhẩm cái tên Bùi Lệnh mấy lần, sau đó mỉm cười hỏi: “Bùi Lệnh là ai?”
Hắn nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, giống như muốn bẻ gãy xương cổ tay của cậu, phong độ vừa rồi quả nhiên chỉ là giả tạo, bên trong hắn đang cất giấu một con quỷ dữ tham lam điên rồ.
“Phu nhân, em vẫn muốn rời xa ta, phải không?”
———–
Ying Ying:
– Thế giới này hơi xxx nhưng thật ra nó là một câu chuyện buồn đó 😮
Danh sách chương