Ngày hôm sau, Tiểu Hồng nhìn thấy sân sau bừa bộn cũng không bất ngờ mấy, trái lại cô bé chỉ phàn nàn vài câu với đóa hoa Côn Sơn phát sáng rồi bắt đầu dọn dẹp.
Tuy nhiên, người phụ nữ kia sáng sớm thức dậy đã mặt mày hoảng hốt, thấy Tiểu Hồng mới sáng ra đã đi vào trong vườn hoa, liền muốn kéo Tiểu Hồng ra ngoài, nhưng ả lại có chút e ngại những hoa cỏ ở trong đó, không dám bước vào sân sau.
“Xin chào, Lưu phu nhân.”
Diệp Vô Tuyết chào ả ta, khi người phụ nữ nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, ả giống như nhìn thấy quỷ vậy, ả trố mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, như thể đang thắc mắc tại sao cậu vẫn còn ở đây.
Người phụ nữ gượng cười hỏi: “Tối qua các ngươi ngủ ngon không?”
Đêm qua gây ra tiếng động không nhỏ, nhưng lại không đánh thức bọn họ, không biết bọn họ thật sự không nghe thấy hay là giả vờ không biết.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngủ ngon, đa tạ Lưu phu nhân.”
Người phụ nữ lại liếc nhìn cậu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi ả rời đi, miếng ngọc bội đeo bên hông Diệp Vô Tuyết lắc lư hai cái.
Diệp Vô Tuyết tìm thấy Bùi Lệnh ở nơi họ hái ngải cứu tối qua, Bùi Lệnh chỉ về một hướng nói: “Tiểu Hồng đã đi qua đó.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta đi theo cô bé đi, xem người nhà này rốt cuộc muốn làm gì.”
Tiểu Hồng đi về hướng Tích Hương Cốc, cô bé đeo một giỏ rơm trên lưng, rõ ràng rất quen thuộc với địa hình của Tích Hương Cốc, vừa bước vào cô bé đã đi thẳng xuống đáy cốc, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ở Tích Hương Cốc thường có thú dữ ngã chết ở dưới đáy cốc, nhưng kỳ lạ là không có mùi hôi thối của xác chết thối rữa, thay vào đó luôn có một mùi thơm kỳ lạ bay xung quanh, do đó nó có tên là Tích Hương Cốc.
Chính sự hiện diện của mùi thơm kỳ lạ này đã liên tục thu hút đủ loại động vật kéo đến tận đáy cốc.
Nơi này quá kỳ quái, ngoại trừ những người tu tiên tài cao lớn mật đến đây để thu thập tinh quặng, thì xung quanh không có phàm nhân nào đến gần nơi này, vậy mà Tiểu Hồng lại không hề sợ hãi chút nào.
Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đang đi theo sau Tiểu Hồng, đột nhiên, một bóng đen lướt qua trên đầu họ, một luồng yêu khí dày đặc ùn ùn kéo đến.
Đó là một con Sáo yêu khổng lồ, có lẽ nó đã bị mùi của Tích Hương Cốc hấp dẫn tới đây.
Có điều nó đã khai linh trí, tự nhiên sẽ không vụng về như những con chim ngu ngốc lao xuống đáy cốc chết, mà nó chậm rãi bay vòng quanh miệng cốc.
Chim Sáo rất thích ăn hoa, chưa từng nghe nói nó làm hại con người.
Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh ẩn thân, không có ý định trêu vào Sáo yêu, dù sao chuyến đi này họ chỉ muốn biết Tiểu Hồng đang có ý đồ gì.
Lúc này Tiểu Hồng cũng dừng lại, cô bé bước vào một đầm lầy, cúi xuống mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó trong đầm lầy.
Đầm lầy nhìn có vẻ bẩn thỉu nhưng Tiểu Hồng lại không hề ghét bỏ, sau khi mò được một cục gì ở trong đó, Tiểu Hồng liền ném vào giỏ rơm.
Thứ đó rơi vào giỏ vẫn còn ngọ nguậy, trông giống như một sinh vật sống.
Tiểu Hồng cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn nên cô bé vui mừng ra mặt, cô bé đang chuẩn bị về nhà thì con Sáo yêu đang bay lượn tên miệng cốc chợt đổi phương hướng, nó lao xuống nhắm vào Tiểu Hồng.
Còn nhanh hơn cả kiếm của Bùi Lệnh là một thanh kiếm khác.
Thanh phi kiếm không chỉ cắt đứt một móng vuốt của con Sáo yêu, mà dư âm uy lực của nó còn chấn gãy thanh kiếm của Bùi Lệnh thành ba đoạn.
Luận về tu vi, Bùi Lệnh chưa chắc yếu hơn đối phương, nhưng thanh kiếm của hắn chỉ được tiện tay rèn ở trong một cửa hàng vũ khí bên đường, trong khi kiếm của đối phương lại là một món pháp bảo lợi hại, kiếm của Bùi Lệnh đụng phải nó liền bị phế.
Con Sáo yêu bị chém đứt móng vuốt la hét không ngừng, nó quay sang lao vào người vừa ra tay.
Người đó lại rất bình tĩnh, khi đối mặt với công kích của con Sáo yêu, anh ta thong thả triệu hồi ra một lá phù, linh lực cuồn cuộn lập tức tuôn ra từ lá phù, con Sáo yêu vội vàng bỏ chạy trước sức mạnh của lá phù.
Lúc này, ở một hướng khác xuất hiện một tấm lưới, đúng lúc nhốt con Sáo yêu vào trong.
Thiếu niên đầu đầy lá nhảy ra ngoài, mặt mày hưng phấn hét lên: “Yến sư huynh, ta bắt được nó rồi!”
Yến Đạo Không mỉm cười.
Thật ra, ngay khi anh ta xuất kiếm, Diệp Vô Tuyết đã nhận ra anh ta.
Tuy Yến Đạo Không là người của Yến gia, nhưng anh ta hoàn toàn khác với lão tổ hoang dâm vô đạo của mình.
Yến Đạo Không hành sự quang minh lỗi lạc, anh ta ngứa mắt tác phong của lão tổ Yến gia, vậy nên về sau khi Diệp Vô Tuyết bị lão tổ Yến gia hãm hại, anh ta chẳng những không thông đồng làm bậy mà còn ra tay giúp đỡ Diệp Vô Tuyết một lần.
Kiếp trước anh ta và Bùi Lệnh thường xuyên được nhắc đến cùng nhau, ngọc thụ lâm phong, chính nhân quân tử, đều là những từ dùng để chỉ bọn họ.
Diệp Vô Tuyết gặp lại cố nhân, trong lòng không khỏi nhớ đến Bùi Lệnh kiếp trước.
Kiếp trước, ở bên cạnh Bùi Lệnh hầu hết đều là những người giống như Yến Đạo Không, mà cậu chưa bao giờ xứng đáng được người khác nhắc tới cùng Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết xuất thần nhìn Yến Đạo Không, Bùi Lệnh ở một bên cụp mắt xuống.
(Tình địch giả tưởng của Tiểu Bùi xuất hiện từ khoảnh khắc này:))))
Yến Đạo Không không đi xem con Sáo yêu vừa bị bắt mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Hồng, đỡ Tiểu Hồng từ dưới đất lên, quan tâm hỏi cô bé: “Cô nương, ngươi có bị thương không?”
Tiểu Hồng lắc đầu, cô bé vốn dĩ ngờ nghệch, Yến Đạo Không lại tưởng cô bé bị dọa sợ, liền đưa tay muốn giúp cô bé nhặt giỏ rơm lên, Tiểu Hồng đã giành trước một bước nhặt lên, nói: “Ta không sao.”
Cô bé quay đầu lại nhìn con Sáo yêu bị mắc trong lưới, tò mò hỏi: “Tại sao các ngươi lại chặt chân của nó, còn bắt nó nữa?”
Yến Đạo Không hơi sững sờ, anh ta nói: “Vừa rồi nó muốn hại ngươi…”
Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn anh ta: “Nhưng trước khi nó làm hại ta, các ngươi đã trốn ở đây rồi, có thể thấy các ngươi đã muốn bắt nó từ lâu, việc này có liên quan gì với việc nó có làm hại ta hay không đâu?”
Yến Đạo Không á khẩu không trả lời được.
Quả thật là anh ta và Du Sơn Thủy đã đuổi theo con Sáo yêu này mấy ngày rồi, sau đó phát hiện con yêu này thường xuyên quanh quẩn ở đây, nên đã mai phục ở trong cốc.
Tiểu Hồng đeo giỏ rơm của mình lên, thẳng thừng bỏ đi không thèm để ý đến Yến Đạo Không.
Bùi Lệnh thấy Tiểu Hồng đi rồi, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Vô Tuyết lấy lại tinh thần, cậu bị Bùi Lệnh kéo đi hai bước, nhưng vừa nghĩ đến tương lai Bùi Lệnh sẽ ngồi vào vị trí gia chủ của Bùi gia, cũng sẽ giống như Yến Đạo Không trở thành áng mây vượt quá tầm với của cậu, cậu liền rụt tay về.
Bùi Lệnh che giấu vẻ ngỡ ngàng trong đáy mắt, hắn không nói gì, chỉ nắm chặt những ngón tay đáng ra đang cầm kiếm của mình.
Bùi Lệnh quay lại liếc nhìn Yến Đạo Không, đúng lúc Yến Đạo Không đang nhặt thanh kiếm gãy trên mặt đất lên, nói lớn: “Chắc đây là kiếm của đạo hữu, lúc nãy ta lỡ tay làm gãy pháp khí của đạo hữu, xin hãy lượng thứ.”
Bùi Lệnh nói: “Không phải ngươi làm gãy pháp khí của ta, mà là pháp khí của ta không chịu nổi một đòn.”
Yến Đạo Không nghe vậy hơi nhíu mày, lúc mới tới gặp phải một cô bé nói chuyện kỳ quái, giờ gặp được một đạo hữu có khí chất nhã nhặn cũng ăn nói mỉa mai, chẳng lẽ dân phong ở đây là như vậy sao? Yến Đạo Không áy náy nói: “Là lỗi của ta. Không biết làm thế nào để bồi thường cho đạo hữu.”
Mặc dù Bùi Lệnh đang nói chuyện với Yến Đạo Không, nhưng thực tế hắn vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Diệp Vô Tuyết, thấy vẻ mặt của cậu như thường lệ, không tỏ ra quá quan tâm đến Yến Đạo Không, thái độ thù địch của hắn đối với Yến Đạo Không cũng giảm đi chút ít: “Không cần phải xin lỗi, là do ta học nghệ chưa tới.”
Dù gì Yến Đạo Không cũng đã giúp đỡ Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết lên tiếng giải vây cho anh ta: “Đạo hữu không cần để tâm, ý định ban đầu cũng là để cứu người, lỡ tay làm gãy kiếm cũng chỉ là sai sót ngoài ý muốn.”
Bùi Lệnh mím môi, tác phong của hắn vốn đã lạnh lùng, bây giờ trông càng khó gần hơn.
Ánh mắt Yến Đạo Không dừng lại trên người Diệp Vô Tuyết chốc lát, bảo bối trong ngực đột nhiên nóng lên, Yến Đạo Không lập tức ấn vào lồng ngực, vốn dĩ vừa rồi bị Bùi Lệnh phớt lờ nên anh ta đã từ bỏ ý định kết bạn, nhưng không ngờ bảo bối đó lại có phản ứng như vậy.
Yến Đạo Không nói: “Chúng ta gặp nhau ở đây đã là có duyên. Tại hạ Yến Ngũ hàng thứ năm. Đây là Tiểu Du, sư đệ của ta, không biết hai người xưng hô thế nào.”
Yến Đạo Không là người của Yến gia, xuất phát từ thận trọng nên anh ta không báo ra tên đầy đủ của mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta là Diệp Nhị hàng thứ hai, về phần hắn thì…”
Mặc dù Bùi Lệnh lớn tuổi hơn cậu, nhưng mọi chuyện cũng có thứ tự trước sau, dù thế nào thì Bùi Lệnh cũng nên xếp hàng thứ ba.
Diệp Vô Tuyết mỉm cười: “Hắn là Bùi Tam.”
Cậu nhìn Bùi Lệnh, tiếc là Bùi Lệnh không để lộ ra quá nhiều biểu cảm dư thừa, hắn vẫn một bộ lạnh lùng thờ ơ, quả nhiên ở trước mặt người khác, hắn vẫn phải làm bộ làm tịch một chút.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bọn ta đến đây để tìm một ít tinh quặng đem về luyện chế pháp khí.”
Nhưng bây giờ kiếm của Bùi Lệnh đã không còn, tinh quặng cũng không cần tìm nữa.
Yến Đạo Không nói: “Thì ra là vậy. Vẫn là trách ta đã làm gãy pháp khí của Bùi huynh, ở đây có một thanh kiếm đền bù cho Bùi huynh trước, sau khi ta tìm được tinh quặng rồi, ta sẽ luyện khí bồi tội với ngươi được không?”
Yến Đạo Không gia thế hiển hách, tiện tay lấy ra một thanh bảo kiếm linh quang lấp lánh cũng mạnh hơn thanh kiếm Bùi Lệnh đã sử dụng trước đó biết bao nhiêu lần.
Bùi Lệnh nói: “Bên ngoài hào nhoáng, bên trong…”
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo Bùi Lệnh, không hiểu tại sao Bùi Lệnh lại thù địch với Yến Đạo Không đến vậy.
Kiếp trước hai người có mối quan hệ cũng khá tốt, sao bây giờ mới gặp nhau đã không nể nang gì hết vậy.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đa tạ ý tốt của Yến huynh, nhưng thanh kiếm hắn thường xuyên sử dụng đã bị gãy, dùng một thanh bảo kiếm như vậy sẽ rất lãng phí, trở về mua một thanh khác là được rồi.”
Yến Đạo Không không để ý đến sự ghẻ lạnh của Bùi Lệnh, anh ta quan tâm đến Diệp Vô Tuyết hơn.
Yến Đạo Không nói: “Nếu hai người đều muốn đi tìm tinh quặng, hay là chúng ta cùng đi đi. Tích Hương Cốc này thực sự kỳ lạ, chúng ta đi cùng nhau cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Diệp Vô Tuyết thầm nghĩ cũng tốt, đóa hoa yêu trong nhà Tiểu Hồng không biết lai lịch như thế nào, Yến Đạo Không lại có rất nhiều pháp bảo, nếu như gặp phải nguy hiểm cũng có thể giúp hai người đối phó.
Diệp Vô Tuyết đáp: “Được.”
Miếng ngọc bội bên hông cậu lại rung lên, Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện ngón tay của Bùi Lệnh đang móc lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn, khiến ngọc bội của cậu cũng lắc lư theo.
“Diệp huynh thuộc môn phái nào?”
“Vô môn vô phái.”
“Vậy chắc Diệp huynh xuất thân từ thế gia rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một tán tu mà thôi.”
Yến Đạo Không quá nhiệt tình với Diệp Vô Tuyết, nếu không phải kiếp trước Diệp Vô Tuyết đã quen biết Yến Đạo Không, chắc chắn cậu sẽ nhầm tưởng Yến Đạo Không có tính tình như vậy.
Đối với một thế gia công tử như Yến Đạo Không, quá mức nhiệt tình đồng nghĩa với anh ta có động cơ thầm kín, nhưng Diệp Vô Tuyết không biết trên người mình có cái gì khiến Yến Đạo Không thèm muốn.
Sắc mặt của Bùi Lệnh càng ngày càng đen.
Bọn họ bước vào một hang động, có thể mơ hồ cảm nhận được sức nóng trong đó, bọn họ đoán bên trong cất giấu tinh quặng nên càng đi sâu hơn, ánh sáng cũng dần yếu đi.
Du Sơn Thủy nhỏ giọng nói: “Nơi này tối quá… Yến sư huynh chờ ta với, ta không nhìn thấy huynh ở đâu rồi!”
Cậu ta đi sát sau lưng Yến Đạo Không, có vẻ như rất sợ bóng tối.
Mắt của Diệp Vô Tuyết vào ban đêm có thể nhìn thấy rõ hơn những người khác, phía trước quả thực có thứ gì đó, nhưng đó không phải là tinh quặng mà bọn họ đang tìm kiếm.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ ngọc bội, bên tai lập tức vang lên giọng nói của Bùi Lệnh: “Ta ở đây.”
Hắn vẫn luôn đi theo sau Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh nhìn hình dáng của vật phía trước xem… có giống một cái lò luyện không?”
—–
Ying Ying:
– Tiểu Bùi ghen sao mà dễ thương thế nhở:)))))
Tuy nhiên, người phụ nữ kia sáng sớm thức dậy đã mặt mày hoảng hốt, thấy Tiểu Hồng mới sáng ra đã đi vào trong vườn hoa, liền muốn kéo Tiểu Hồng ra ngoài, nhưng ả lại có chút e ngại những hoa cỏ ở trong đó, không dám bước vào sân sau.
“Xin chào, Lưu phu nhân.”
Diệp Vô Tuyết chào ả ta, khi người phụ nữ nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, ả giống như nhìn thấy quỷ vậy, ả trố mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, như thể đang thắc mắc tại sao cậu vẫn còn ở đây.
Người phụ nữ gượng cười hỏi: “Tối qua các ngươi ngủ ngon không?”
Đêm qua gây ra tiếng động không nhỏ, nhưng lại không đánh thức bọn họ, không biết bọn họ thật sự không nghe thấy hay là giả vờ không biết.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngủ ngon, đa tạ Lưu phu nhân.”
Người phụ nữ lại liếc nhìn cậu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi ả rời đi, miếng ngọc bội đeo bên hông Diệp Vô Tuyết lắc lư hai cái.
Diệp Vô Tuyết tìm thấy Bùi Lệnh ở nơi họ hái ngải cứu tối qua, Bùi Lệnh chỉ về một hướng nói: “Tiểu Hồng đã đi qua đó.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta đi theo cô bé đi, xem người nhà này rốt cuộc muốn làm gì.”
Tiểu Hồng đi về hướng Tích Hương Cốc, cô bé đeo một giỏ rơm trên lưng, rõ ràng rất quen thuộc với địa hình của Tích Hương Cốc, vừa bước vào cô bé đã đi thẳng xuống đáy cốc, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ở Tích Hương Cốc thường có thú dữ ngã chết ở dưới đáy cốc, nhưng kỳ lạ là không có mùi hôi thối của xác chết thối rữa, thay vào đó luôn có một mùi thơm kỳ lạ bay xung quanh, do đó nó có tên là Tích Hương Cốc.
Chính sự hiện diện của mùi thơm kỳ lạ này đã liên tục thu hút đủ loại động vật kéo đến tận đáy cốc.
Nơi này quá kỳ quái, ngoại trừ những người tu tiên tài cao lớn mật đến đây để thu thập tinh quặng, thì xung quanh không có phàm nhân nào đến gần nơi này, vậy mà Tiểu Hồng lại không hề sợ hãi chút nào.
Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đang đi theo sau Tiểu Hồng, đột nhiên, một bóng đen lướt qua trên đầu họ, một luồng yêu khí dày đặc ùn ùn kéo đến.
Đó là một con Sáo yêu khổng lồ, có lẽ nó đã bị mùi của Tích Hương Cốc hấp dẫn tới đây.
Có điều nó đã khai linh trí, tự nhiên sẽ không vụng về như những con chim ngu ngốc lao xuống đáy cốc chết, mà nó chậm rãi bay vòng quanh miệng cốc.
Chim Sáo rất thích ăn hoa, chưa từng nghe nói nó làm hại con người.
Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh ẩn thân, không có ý định trêu vào Sáo yêu, dù sao chuyến đi này họ chỉ muốn biết Tiểu Hồng đang có ý đồ gì.
Lúc này Tiểu Hồng cũng dừng lại, cô bé bước vào một đầm lầy, cúi xuống mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó trong đầm lầy.
Đầm lầy nhìn có vẻ bẩn thỉu nhưng Tiểu Hồng lại không hề ghét bỏ, sau khi mò được một cục gì ở trong đó, Tiểu Hồng liền ném vào giỏ rơm.
Thứ đó rơi vào giỏ vẫn còn ngọ nguậy, trông giống như một sinh vật sống.
Tiểu Hồng cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn nên cô bé vui mừng ra mặt, cô bé đang chuẩn bị về nhà thì con Sáo yêu đang bay lượn tên miệng cốc chợt đổi phương hướng, nó lao xuống nhắm vào Tiểu Hồng.
Còn nhanh hơn cả kiếm của Bùi Lệnh là một thanh kiếm khác.
Thanh phi kiếm không chỉ cắt đứt một móng vuốt của con Sáo yêu, mà dư âm uy lực của nó còn chấn gãy thanh kiếm của Bùi Lệnh thành ba đoạn.
Luận về tu vi, Bùi Lệnh chưa chắc yếu hơn đối phương, nhưng thanh kiếm của hắn chỉ được tiện tay rèn ở trong một cửa hàng vũ khí bên đường, trong khi kiếm của đối phương lại là một món pháp bảo lợi hại, kiếm của Bùi Lệnh đụng phải nó liền bị phế.
Con Sáo yêu bị chém đứt móng vuốt la hét không ngừng, nó quay sang lao vào người vừa ra tay.
Người đó lại rất bình tĩnh, khi đối mặt với công kích của con Sáo yêu, anh ta thong thả triệu hồi ra một lá phù, linh lực cuồn cuộn lập tức tuôn ra từ lá phù, con Sáo yêu vội vàng bỏ chạy trước sức mạnh của lá phù.
Lúc này, ở một hướng khác xuất hiện một tấm lưới, đúng lúc nhốt con Sáo yêu vào trong.
Thiếu niên đầu đầy lá nhảy ra ngoài, mặt mày hưng phấn hét lên: “Yến sư huynh, ta bắt được nó rồi!”
Yến Đạo Không mỉm cười.
Thật ra, ngay khi anh ta xuất kiếm, Diệp Vô Tuyết đã nhận ra anh ta.
Tuy Yến Đạo Không là người của Yến gia, nhưng anh ta hoàn toàn khác với lão tổ hoang dâm vô đạo của mình.
Yến Đạo Không hành sự quang minh lỗi lạc, anh ta ngứa mắt tác phong của lão tổ Yến gia, vậy nên về sau khi Diệp Vô Tuyết bị lão tổ Yến gia hãm hại, anh ta chẳng những không thông đồng làm bậy mà còn ra tay giúp đỡ Diệp Vô Tuyết một lần.
Kiếp trước anh ta và Bùi Lệnh thường xuyên được nhắc đến cùng nhau, ngọc thụ lâm phong, chính nhân quân tử, đều là những từ dùng để chỉ bọn họ.
Diệp Vô Tuyết gặp lại cố nhân, trong lòng không khỏi nhớ đến Bùi Lệnh kiếp trước.
Kiếp trước, ở bên cạnh Bùi Lệnh hầu hết đều là những người giống như Yến Đạo Không, mà cậu chưa bao giờ xứng đáng được người khác nhắc tới cùng Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết xuất thần nhìn Yến Đạo Không, Bùi Lệnh ở một bên cụp mắt xuống.
(Tình địch giả tưởng của Tiểu Bùi xuất hiện từ khoảnh khắc này:))))
Yến Đạo Không không đi xem con Sáo yêu vừa bị bắt mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Hồng, đỡ Tiểu Hồng từ dưới đất lên, quan tâm hỏi cô bé: “Cô nương, ngươi có bị thương không?”
Tiểu Hồng lắc đầu, cô bé vốn dĩ ngờ nghệch, Yến Đạo Không lại tưởng cô bé bị dọa sợ, liền đưa tay muốn giúp cô bé nhặt giỏ rơm lên, Tiểu Hồng đã giành trước một bước nhặt lên, nói: “Ta không sao.”
Cô bé quay đầu lại nhìn con Sáo yêu bị mắc trong lưới, tò mò hỏi: “Tại sao các ngươi lại chặt chân của nó, còn bắt nó nữa?”
Yến Đạo Không hơi sững sờ, anh ta nói: “Vừa rồi nó muốn hại ngươi…”
Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn anh ta: “Nhưng trước khi nó làm hại ta, các ngươi đã trốn ở đây rồi, có thể thấy các ngươi đã muốn bắt nó từ lâu, việc này có liên quan gì với việc nó có làm hại ta hay không đâu?”
Yến Đạo Không á khẩu không trả lời được.
Quả thật là anh ta và Du Sơn Thủy đã đuổi theo con Sáo yêu này mấy ngày rồi, sau đó phát hiện con yêu này thường xuyên quanh quẩn ở đây, nên đã mai phục ở trong cốc.
Tiểu Hồng đeo giỏ rơm của mình lên, thẳng thừng bỏ đi không thèm để ý đến Yến Đạo Không.
Bùi Lệnh thấy Tiểu Hồng đi rồi, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Vô Tuyết lấy lại tinh thần, cậu bị Bùi Lệnh kéo đi hai bước, nhưng vừa nghĩ đến tương lai Bùi Lệnh sẽ ngồi vào vị trí gia chủ của Bùi gia, cũng sẽ giống như Yến Đạo Không trở thành áng mây vượt quá tầm với của cậu, cậu liền rụt tay về.
Bùi Lệnh che giấu vẻ ngỡ ngàng trong đáy mắt, hắn không nói gì, chỉ nắm chặt những ngón tay đáng ra đang cầm kiếm của mình.
Bùi Lệnh quay lại liếc nhìn Yến Đạo Không, đúng lúc Yến Đạo Không đang nhặt thanh kiếm gãy trên mặt đất lên, nói lớn: “Chắc đây là kiếm của đạo hữu, lúc nãy ta lỡ tay làm gãy pháp khí của đạo hữu, xin hãy lượng thứ.”
Bùi Lệnh nói: “Không phải ngươi làm gãy pháp khí của ta, mà là pháp khí của ta không chịu nổi một đòn.”
Yến Đạo Không nghe vậy hơi nhíu mày, lúc mới tới gặp phải một cô bé nói chuyện kỳ quái, giờ gặp được một đạo hữu có khí chất nhã nhặn cũng ăn nói mỉa mai, chẳng lẽ dân phong ở đây là như vậy sao? Yến Đạo Không áy náy nói: “Là lỗi của ta. Không biết làm thế nào để bồi thường cho đạo hữu.”
Mặc dù Bùi Lệnh đang nói chuyện với Yến Đạo Không, nhưng thực tế hắn vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Diệp Vô Tuyết, thấy vẻ mặt của cậu như thường lệ, không tỏ ra quá quan tâm đến Yến Đạo Không, thái độ thù địch của hắn đối với Yến Đạo Không cũng giảm đi chút ít: “Không cần phải xin lỗi, là do ta học nghệ chưa tới.”
Dù gì Yến Đạo Không cũng đã giúp đỡ Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết lên tiếng giải vây cho anh ta: “Đạo hữu không cần để tâm, ý định ban đầu cũng là để cứu người, lỡ tay làm gãy kiếm cũng chỉ là sai sót ngoài ý muốn.”
Bùi Lệnh mím môi, tác phong của hắn vốn đã lạnh lùng, bây giờ trông càng khó gần hơn.
Ánh mắt Yến Đạo Không dừng lại trên người Diệp Vô Tuyết chốc lát, bảo bối trong ngực đột nhiên nóng lên, Yến Đạo Không lập tức ấn vào lồng ngực, vốn dĩ vừa rồi bị Bùi Lệnh phớt lờ nên anh ta đã từ bỏ ý định kết bạn, nhưng không ngờ bảo bối đó lại có phản ứng như vậy.
Yến Đạo Không nói: “Chúng ta gặp nhau ở đây đã là có duyên. Tại hạ Yến Ngũ hàng thứ năm. Đây là Tiểu Du, sư đệ của ta, không biết hai người xưng hô thế nào.”
Yến Đạo Không là người của Yến gia, xuất phát từ thận trọng nên anh ta không báo ra tên đầy đủ của mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta là Diệp Nhị hàng thứ hai, về phần hắn thì…”
Mặc dù Bùi Lệnh lớn tuổi hơn cậu, nhưng mọi chuyện cũng có thứ tự trước sau, dù thế nào thì Bùi Lệnh cũng nên xếp hàng thứ ba.
Diệp Vô Tuyết mỉm cười: “Hắn là Bùi Tam.”
Cậu nhìn Bùi Lệnh, tiếc là Bùi Lệnh không để lộ ra quá nhiều biểu cảm dư thừa, hắn vẫn một bộ lạnh lùng thờ ơ, quả nhiên ở trước mặt người khác, hắn vẫn phải làm bộ làm tịch một chút.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bọn ta đến đây để tìm một ít tinh quặng đem về luyện chế pháp khí.”
Nhưng bây giờ kiếm của Bùi Lệnh đã không còn, tinh quặng cũng không cần tìm nữa.
Yến Đạo Không nói: “Thì ra là vậy. Vẫn là trách ta đã làm gãy pháp khí của Bùi huynh, ở đây có một thanh kiếm đền bù cho Bùi huynh trước, sau khi ta tìm được tinh quặng rồi, ta sẽ luyện khí bồi tội với ngươi được không?”
Yến Đạo Không gia thế hiển hách, tiện tay lấy ra một thanh bảo kiếm linh quang lấp lánh cũng mạnh hơn thanh kiếm Bùi Lệnh đã sử dụng trước đó biết bao nhiêu lần.
Bùi Lệnh nói: “Bên ngoài hào nhoáng, bên trong…”
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo Bùi Lệnh, không hiểu tại sao Bùi Lệnh lại thù địch với Yến Đạo Không đến vậy.
Kiếp trước hai người có mối quan hệ cũng khá tốt, sao bây giờ mới gặp nhau đã không nể nang gì hết vậy.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đa tạ ý tốt của Yến huynh, nhưng thanh kiếm hắn thường xuyên sử dụng đã bị gãy, dùng một thanh bảo kiếm như vậy sẽ rất lãng phí, trở về mua một thanh khác là được rồi.”
Yến Đạo Không không để ý đến sự ghẻ lạnh của Bùi Lệnh, anh ta quan tâm đến Diệp Vô Tuyết hơn.
Yến Đạo Không nói: “Nếu hai người đều muốn đi tìm tinh quặng, hay là chúng ta cùng đi đi. Tích Hương Cốc này thực sự kỳ lạ, chúng ta đi cùng nhau cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Diệp Vô Tuyết thầm nghĩ cũng tốt, đóa hoa yêu trong nhà Tiểu Hồng không biết lai lịch như thế nào, Yến Đạo Không lại có rất nhiều pháp bảo, nếu như gặp phải nguy hiểm cũng có thể giúp hai người đối phó.
Diệp Vô Tuyết đáp: “Được.”
Miếng ngọc bội bên hông cậu lại rung lên, Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện ngón tay của Bùi Lệnh đang móc lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn, khiến ngọc bội của cậu cũng lắc lư theo.
“Diệp huynh thuộc môn phái nào?”
“Vô môn vô phái.”
“Vậy chắc Diệp huynh xuất thân từ thế gia rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một tán tu mà thôi.”
Yến Đạo Không quá nhiệt tình với Diệp Vô Tuyết, nếu không phải kiếp trước Diệp Vô Tuyết đã quen biết Yến Đạo Không, chắc chắn cậu sẽ nhầm tưởng Yến Đạo Không có tính tình như vậy.
Đối với một thế gia công tử như Yến Đạo Không, quá mức nhiệt tình đồng nghĩa với anh ta có động cơ thầm kín, nhưng Diệp Vô Tuyết không biết trên người mình có cái gì khiến Yến Đạo Không thèm muốn.
Sắc mặt của Bùi Lệnh càng ngày càng đen.
Bọn họ bước vào một hang động, có thể mơ hồ cảm nhận được sức nóng trong đó, bọn họ đoán bên trong cất giấu tinh quặng nên càng đi sâu hơn, ánh sáng cũng dần yếu đi.
Du Sơn Thủy nhỏ giọng nói: “Nơi này tối quá… Yến sư huynh chờ ta với, ta không nhìn thấy huynh ở đâu rồi!”
Cậu ta đi sát sau lưng Yến Đạo Không, có vẻ như rất sợ bóng tối.
Mắt của Diệp Vô Tuyết vào ban đêm có thể nhìn thấy rõ hơn những người khác, phía trước quả thực có thứ gì đó, nhưng đó không phải là tinh quặng mà bọn họ đang tìm kiếm.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ ngọc bội, bên tai lập tức vang lên giọng nói của Bùi Lệnh: “Ta ở đây.”
Hắn vẫn luôn đi theo sau Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh nhìn hình dáng của vật phía trước xem… có giống một cái lò luyện không?”
—–
Ying Ying:
– Tiểu Bùi ghen sao mà dễ thương thế nhở:)))))
Danh sách chương