“A Tuyết, những gì ta vừa căn dặn con, con đã nhớ kỹ chưa?”

Một ngón tay chọc mạnh vào trán A Tuyết, cơ thể A Tuyết nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã khỏi xe ngựa.

Thím Trương nhiệt tình vội vàng giữ chặt cánh tay cậu, kéo cậu lại, ghé vào tai cậu khuyên bảo hết nước hết cái: “Lần này con sẽ đến Bùi thị ở Lang Gia làm nhũ nương, đó là một gia đình giàu có, có nhiều quy củ, lỡ như nói sai lời làm sai chuyện sẽ không thể cứu vãn, sau khi vào đó con nhất định phải sửa lại tính nết của mình.”

A Tuyết bối rối dạ một tiếng, có chút mờ mịt nhìn ngó xung quanh, hoang mang tự hỏi tại sao mình lại ở đây.

Lang Gia Bùi thị, nghe hơi quen quen, rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu nhỉ… Hai bên thái dương của A Tuyết hơi đau, thế là cậu không nghĩ nữa, đưa tay lên che nắng trên đỉnh đầu.

Ánh nắng ở đây quá gay gắt, chói đến mức cậu đau cả mắt, cậu nhắm mắt ngủ một lúc liền đến nơi.

Bùi thị là danh gia vọng tộc, người có thân phận như cậu chỉ có thể đi cửa sau, quản gia soi mói A Tuyết hồi lâu, tỏ ra khá là ghét bỏ.

Quản gia nói: “Người này trông cũng được, nhưng hình như không có nhiều sữa lắm.”

Thím Trương vội giải thích: “Ta tìm người theo yêu cầu của ngài đó, song nhi đâu có dễ gặp như vậy.”

Quản gia cau mày, ông cũng hiểu song nhi rất hiếm thấy, đa số đều bị các gia đình hào môn giấu trong nhà.

Thế nhưng tiểu thiếu gia có thể chất đặc thù, phải bú sữa của song nhi mới được.

Người trước mắt này nhìn có vẻ hơi ốm yếu, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách, nên cuối cùng ông ta cũng gật đầu đồng ý giữ cậu lại.

Ôm cái bọc nhỏ trong tay, A Tuyết đi theo quản gia qua hành lang ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một cái sân nhỏ.

“Từ giờ ngươi sẽ ngủ ở đây, phòng của tiểu thiếu gia ở bên kia, mỗi ngày ngươi chỉ phụ trách cho tiểu thiếu gia bú sữa, những chuyện khác không cần quan tâm.”

A Tuyết gật gật đầu, trông khá là ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy nhiên, gương mặt này của cậu vừa nhìn là biết người dễ gặp rắc rối, cho dù ăn mặc quần áo thô sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra nét duyên dáng lẳng lơ.

Bùi thị tác phong nề nếp nghiêm khắc, ngay cả quản gia cũng là người cực kỳ nghiêm túc, đương nhiên rất chướng mắt thể loại xinh đẹp diễm lệ như A Tuyết, ông ta lạnh giọng nói: “Đã bước vào cửa Bùi thị thì ngươi phải dẹp bỏ hết những suy nghĩ bẩn thỉu đó đi, an phận làm nhũ nương của ngươi là được. Nếu để ta phát hiện ngươi không biết chừng mực… Hừ! “

A Tuyết luôn cảm thấy lời nói và hành động của quản gia có chút quen mắt, cực giống một người nào đó mà cậu biết, nhưng cậu không thể nhớ ra người đó là ai.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vả lại cậu rất cần công việc tốt này, nên liên tục đáp lại: “Ta biết rồi.”

Thím Trương đã chỉ bảo cậu từ trước, gia chủ tân nhiệm của nhà này là một vị quân tử phẩm hạnh đoan chính mẫu mực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, tốt nhất là đừng có trêu vào hắn, kẻo mất đi công việc này.

A Tuyết cũng đã nghe một vài tin đồn về vị gia chủ này, trước kia hắn sống ở bên ngoài, sau này mới được tìm về, vì có tài năng xuất chúng và thủ đoạn máu lạnh nên hắn đã trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất.

Cơ mà những chuyện này đều không liên quan tới A Tuyết, mỗi ngày cậu chỉ cần cho tiểu thiếu gia ở tiểu viện bú sữa, một ngày ba bữa có người mang tới, căn bản không thể gặp được gia chủ tân nhiệm.

Cậu chỉ muốn yên ổn làm nhũ nương hai năm, sau khi lấy được bạc sẽ đi tìm ca ca.

Tuy nhiên A Tuyết muốn yên ổn, nhưng người khác lại không để cậu yên.

Cho dù thường ngày cậu không gặp người ngoài, thì cũng không tránh được ánh mắt nhòm ngó của người khác, có người nói nhũ nương rất xinh đẹp, tuổi lại nhỏ, ngực không lớn lắm nhưng dáng người không tồi.

Nói tới nói lui, không ngờ lại có người nói cậu chưa thành thân đã mang thai, bị đuổi ra khỏi nhà, sinh con xong nuôi không nổi mới phải đi làm nhũ nương.

Còn có một số lời tục tĩu không lọt vào tai A Tuyết, nên cậu chỉ vờ như không biết.

Bây giờ cậu đã không còn là nhị thiếu gia của ngày xưa nữa, không thể bốc đồng ngang ngược như trước.

Với tình cảnh hiện tại có thể làm nhũ nương ở nhà này đã là tốt lắm rồi, cậu không muốn rước lấy phiền phức mất đi công việc này.

A Tuyết nuốt giận vào bụng, ban đêm nằm trên giường dỗ tiểu thiếu gia ngủ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của tiểu thiếu gia, tâm trạng của cậu cũng dễ chịu hơn nhiều.

Tiểu thiếu gia có đôi mắt đen láy, dáng vẻ đáng yêu, rất thích bám lấy cậu, A Tuyết cũng thích bé con, luôn cảm thấy tiểu thiếu gia rất giống với một người mình từng gặp.

Ngay cả khi tiểu thiếu gia ngủ say cũng sẽ nắm tóc cậu không buông, A Tuyết cũng bị bé con ôm, vạt áo banh rộng nằm trên giường, bất giác đã thiếp đi.

“Tại sao lại là ngươi.”

Một giọng nói cực kỳ nghiêm khắc vang lên bên tai A Tuyết.

Trước mắt A Tuyết lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Người đàn ông đó luôn nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, đôi mày khẽ nhíu, nói với cậu rất nhiều lần bằng giọng điệu hết sức không kiên nhẫn, tại sao lại là ngươi.

Tại sao lại là ngươi.

Tại sao lại là ngươi? Thái dương A Tuyết lại đau nhức một trận, cậu mơ màng mở mắt ra, người trước mặt vẫn một thân cao quý ngạo nghễ, sáng chói tựa ánh trăng rằm, nếu A Tuyết nhìn hắn lâu một chút, hắn sẽ nổi giận.

Khi tức giận, đôi mắt hắn như phát ra ánh lửa, trông rất đẹp.

A Tuyết không kìm được lòng đưa tay chạm vào mắt hắn, nhưng lại bị hắn túm lấy cổ tay kéo xuống giường.

Dưới lòng bàn chân đột nhiên mát lạnh, A Tuyết mới chợt tỉnh táo lại.

Hiện giờ cậu đang ở Bùi gia, không phải ở nhà.

Tóc cậu xõa dài đến thắt lưng, sau khi cho tiểu thiếu gia bú sữa trước khi đi ngủ, cậu liền ngủ quên không kịp chỉnh lại quần áo, nên áo yếm chưa đượt thắt chặt, một bên góc thòng xuống, nửa bầu ngực bị lộ ra ngoài.

Nhưng cậu hoàn toàn không để ý tới chuyện này, chỉ ngẩng đầu nhìn Bùi Lệnh, giống như nói mớ: “Sao huynh lại ở đây…”

Bùi Lệnh chán ghét buông lỏng ngón tay, ánh mắt lướt qua bộ ngực trắng nõn của A Tuyết, đột nhiên hắn cảm thấy rất nóng.

Quả nhiên, A Tuyết vẫn còn tùy tiện… dâm đãng như vậy.

Những người khác trong tiểu viện bị tiếng động trong phòng đánh thức, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sắp sửa đi vào phòng, Bùi Lệnh cực kỳ không vui quay ra sau nói: “Là ta, không cần vào đây.”

Người ngoài cửa nhận ra giọng nói của hắn, vội vàng đáp vâng một tiếng liền đứng canh ngoài cửa.

A Tuyết mơ hồ đoán được thân phận của Bùi Lệnh, nhưng cậu không dám xác định.

Gặp lại lần nữa, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Khi đó, ca ca đã cứu Bùi Lệnh và đưa hắn về nhà, A Tuyết thấy hắn đẹp trai nên kiên quyết giữ Bùi Lệnh ở trong phòng mình, cho hắn uống rất nhiều xuân dược ép hắn phải phục tùng.

Nhưng mà bây giờ, cậu lại sa sút phải đi làm nhũ nương kiếm sống qua ngày, không may bị Bùi Lệnh bắt gặp.

Với tính tình của Bùi Lệnh, hắn tuyệt đối sẽ không cho cậu ở trong phủ để chướng tai gai mắt.

Bùi Lệnh hỏi: “Ngươi chính là nhũ nương mới tới?”

A Tuyết căng da đầu trả lời: “Là ta.”

Cậu cụp mắt xuống, không dám nhìn Bùi Lệnh, nhưng dù không nhìn thì cậu cũng đoán được chắc chắn ánh mắt của Bùi Lệnh rất khinh thường.

Bùi Lệnh lạnh lùng nói: “Quả nhiên là ngươi.”

Mới vào phủ chưa được mấy ngày đã tán tỉnh hết người này đến người khác, gây ra biết bao nhiêu ồn ào, cũng chỉ mình A Tuyết mới có bản lĩnh này.

A Tuyết cũng không muốn biện hộ cho mình, gần đây luôn có người nhìn trộm bên ngoài cửa sổ phòng cậu, không phải cậu không biết.

Nhưng cậu sợ rước lấy rắc rối nên chưa từng lên tiếng, không ngờ điều này lại khiến những người đó càng thêm to gan, bọn họ lén lút tung tin đồn thất thiệt, nói cậu cố ý mở cửa sổ cho người ta nhìn trộm.

A Tuyết quay lại nhìn tiểu thiếu gia đang ngủ say, lòng nghĩ e rằng cậu không thể ở lại đây nữa rồi, chỉ là cậu lo lắng người khác không thể chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia.

Bùi Lệnh thấy cậu có vẻ quyến luyến với cục bông ở trên giường, hắn lại sinh thêm mấy phần giận dữ.

Nghĩ đến tin đồn gần đây, lại thấy A Tuyết lộ ra hai bầu vú, so với lúc hai người xa nhau hình như đã lớn hơn rất nhiều, hơn nữa núm vú còn đỏ tấy, là màu sắc chỉ có sau khi bị bú nút, cả người hắn càng khô nóng khó mà kiềm chế được.

Bùi Lệnh nói: “Bọn chúng nói ngươi cố ý dụ dỗ bọn chúng, có chuyện này không?”

A Tuyết chợt ngẩng đầu lên, cậu hơi nheo mắt lại, khẽ cười nói: “Nếu huynh tin lời bọn họ, cần gì đến hỏi ta nữa.”

A Tuyết biết trong mắt Bùi Lệnh, cậu chính là hạng người như vậy, có nói gì thêm cũng vô ích.

Vậy mà Bùi Lệnh lại mỉm cười, nhưng trong mắt hắn không có chút ý cười nào: “Nếu đã như vậy, thì theo gia quy, ta sẽ đánh ngươi mười gậy.”

Từ trước đến giờ A Tuyết vẫn luôn biết Bùi Lệnh là một người có thù tất báo, bất kể bên ngoài hắn có tô vàng nạm ngọc đến đâu thì cũng không thể thay đổi bản chất thật của mình.

Hồi đó để khiến Bùi Lệnh khuất phục, cậu đã đánh Bùi Lệnh mười gậy, bây giờ Bùi Lệnh chuẩn bị trả lại cho cậu.

Từ khi vào đây, A Tuyết đã tự cảnh cáo mình, phải kiềm chế bản tính nóng nảy, không được xung đột với người khác.

Nhưng khi đối mặt với Bùi Lệnh, bản tính không chịu thua của cậu lại tái phát.

Nếu Bùi Lệnh đã muốn đòi lại mười gậy đó, thì cậu cứ trả lại có sao đâu.

Nhưng Bùi Lệnh lại không cầm gậy gộc, mà cầm trong tay một cây thước kẻ, đứng trước mặt cậu nói một chữ: “Cởi.”

A Tuyết đang mặc một kiện áo lót, sau khi cởi nó ra, trên người chỉ còn mỗi áo yếm.

Ánh mắt của Bùi Lệnh lướt từ ngực xuống eo cậu, vẫn một chữ đó: “Cởi.”

A Tuyết do dự chốc lát, lòng nghĩ nếu mặc quần thì vết thương sẽ khó xử lý, nên cậu cũng cởi quần ra.

Toàn thân trên dưới chỉ còn vỏn vẹn một chiếc áo yếm, từ khi có sữa, ngực của cậu đã to lên rất nhiều, nên mặc chiếc áo yếm này không vừa lắm, phía trên căng phồng lên, phía dưới chỉ có thể che đến bắp đùi, một sợi dây mỏng quàng quanh cổ, một sợi thắt quanh eo, tôn lên vòng eo thon gọn mềm mại, có thể ôm bằng một tay.

Bùi Lệnh đánh mạnh cây thước vào lòng bàn tay để tự trừng phạt mình.

Đáng lẽ hắn phải chán ghét khối cơ thể này tột cùng, nhưng mỗi lần đối mặt với nó, hắn lại không kiềm chế được suy nghĩ miên man.

Hắn muốn để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể A Tuyết, vấy bẩn da thịt A Tuyết, nghiền nát xương cốt cậu, rồi nuốt chửng cả da lẫn thịt vào trong bụng.

Không một kẻ nào biết được, bên dưới vẻ ngoài quân tử của hắn lại cất giấu một con quỷ khát máu.

Bùi Lệnh nắm chặt thước kẻ, ngồi xuống rồi nói với A Tuyết đang đứng thẳng lưng: “Lại đây, nằm sấp xuống.”

A Tuyết nhìn xung quanh, không có băng ghế nào để cậu nằm cả.

Lại nhìn ngón tay đặt trên đùi của Bùi Lệnh, bên tai cậu ầm vang một tiếng.

Có lẽ Bùi Lệnh muốn cậu nằm trên đùi hắn, nhưng tư thế này có hơi kỳ lạ quá.

Thấy cậu không nhúc nhích, Bùi Lệnh mất kiên nhẫn gõ gõ cây thước trong tay: “Nếu không muốn, ngươi có thể lập tức rời khỏi đây.” Khóe miệng hắn vẫn treo ý cười, “Có điều tiểu thiếu gia không tìm được nhũ nương phù hợp, chắc sẽ mau đói chết thôi. Ba ngày, hay là năm ngày nhỉ?”

A Tuyết không thể tin mà nhìn Bùi Lệnh.

Những lời như thế lại có thể phát ra từ miệng Bùi Lệnh sao.

Tiểu thiếu gia là người nhà họ Bùi, sao có thể mặc kệ như vậy? Mặc dù khó tìm được người song tính nhưng chắc chắn sẽ không thiếu những người như họ.

Nhưng A Tuyết có thể khẳng định, những gì Bùi Lệnh nói là sự thật.

Nếu A Tuyết không chịu vâng lời, Bùi Lệnh nhất định sẽ không tìm nhũ nương khác cho tiểu thiếu gia.

Nghĩ tới khuôn mặt mũm mĩm của tiểu thiếu gia, cuối cùng A Tuyết cũng không đành lòng, tay chân cậu cứng nhắc bước đến bên chân Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh giơ tay, ấn cây thước lạnh lẽo vào sau lưng A Tuyết, sống lưng liền truyền tới cảm giác ngứa ran kỳ lạ.

Móng tay A Tuyết bấu vào lòng bàn tay, Bùi Lệnh đang sỉ nhục cậu, vậy mà cậu lại có phản ứng với sự tiếp xúc như vậy.

Thước vỗ nhẹ vào lưng cậu một cái, A Tuyết nhắm mắt lại, nằm sấp trên đùi Bùi Lệnh.

Mùi hương trên quần áo Bùi Lệnh phả vào mặt, bây giờ hắn toàn mặc những loại vải tốt, càng tôn lên tướng mạo bất phàm, khí chất thoát tục của hắn.

A Tuyết nắm chặt nắm tay, cậu không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Bùi Lệnh, thế nhưng cây thước đang ấn trên lưng cậu, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu đều đè lên người Bùi Lệnh.

Áo yếm trước ngực hoàn toàn không có tác dụng che đậy, hai bầu ngực mềm mại dán vào đùi Bùi Lệnh, hình như còn chạm vào một thứ khác.

A Tuyết chống tay xuống, tay của Bùi Lệnh ấn lên tấm lưng trần của cậu.

Ngón tay của hắn móc lấy sợi dây mỏng quanh ót cậu, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngươi sợ à?”

A Tuyết nghẹn ngào: “Không có.”

Cậu không thèm sợ, chỉ là tư thế này quá kỳ cục.

Rõ ràng Bùi Lệnh đâu có thích tiếp xúc thân thể với cậu, sao bây giờ lại chịu để cậu nằm trên đùi hắn.

A Tuyết chỉ cho rằng đây là cách mà Bùi Lệnh muốn làm bẽ mặt cậu.

A Tuyết nằm trên đùi Bùi Lệnh, hai cục thịt mềm trên ngực bám vào bắp đùi, những đường cong phía sau nhấp nhô rõ ràng, thắt lưng lõm sâu, cặp mông tròn trịa, hai cánh mông trắng nõn như bạch ngọc.

Cây thước ấn mạnh xuống, để lại một vết lõm trên làn da mượt mà, sau khi giảm bớt lực, vết lõm lại đầy ắp trở lại.

Bùi Lệnh không kìm nổi dục hỏa trong lòng, chỉ cần là A Tuyết, hắn sẽ càng kích động hơn bao giờ hết.

Cây thước trong tay rốt cuộc cũng rơi xuống, thỏa mãn để lại một vết đỏ tươi trên hai cánh mông.

Tiếng quất mông vào ban đêm cực kỳ vang dội, cùng lúc đó A Tuyết cũng phát ra một tiếng rên rỉ đè nén.

Bùi Lệnh cụp mắt xuống, nhìn cơ thể đang run rẩy trên chân mình, xương bả vai lộ rõ đường nét ở trên lưng, bởi vì căng thẳng mà đường cong thắt lưng càng nổi bật, hai khối thịt mềm dán vào đùi hắn cũng lắc lư theo.

Mới chỉ đánh một cái mà lỗ tai của A Tuyết đã đỏ bừng, làn da trắng ngần như bị đun trong nước.

A Tuyết thấy xấu hổ lắm, cậu giống như một đứa trẻ mắc lỗi phải cởi quần để Bùi Lệnh đánh đòn bằng thước.

Dù cây thước đánh không mạnh nhưng khi nó quất vào mông vẫn gây ra cảm giác đau rát.

Hơn nữa, vị trí cây thước quất xuống cũng rất vi diệu, nếu đi xuống thêm một chút là có thể đánh vào đáy chậu của cậu rồi (vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục).

Cái tên Bùi Lệnh này… đúng là biến thái mà!

—–

Mộng Yểm – công cụ hình người cực mạnh: Hoan nghênh đến với địa bàn của ta!

Tiểu Bùi biến thái: Ồ? Địa bàn của ngươi sao?

Mộng Yểm: Tên tiểu tử Bùi Lệnh nhà ngươi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện