Ngày Bùi Lệnh kiếp trước vào thành, cánh cổng Thiên Khải Thành mở rộng, như thể Linh Khu đã cố ý làm điều đó, nó biết Diệp Vô Tuyết sẽ đến cứu người nên đã đặt một cái bẫy dành riêng cho cậu.
Sau khi Yến Đạo Không vào thành, anh ta thận trọng nhìn xung quanh, mơ hồ có dự cảm Đại Điển Khởi Thiên hôm nay định sẵn sẽ không yên bình.
Chiếc la bàn trong tay anh ta chính là mắt trận đã nhốt Bùi Lệnh kiếp trước, nó cần một người của Ngũ hành phải liên tục truyền sức mạnh của Ngũ hành mới duy trì được nó.
Trong mấy ngày nhốt Bùi Lệnh kiếp trước đưa đến thành, linh lực của bọn họ gần như đã cạn kiệt.
May là Bùi Lệnh kiếp trước sau khi bị nhốt cũng không có ý định vùng vẫy, điều này đã giúp họ tránh được một số rắc rối.
Yến Đạo Không hỏi Trương Thiên sư đến đón họ vào thành: “Diệp Vô Tuyết cùng cậu đi vào thành đâu rồi?”
Trên trán Trương Thiên sư quấn mấy mảnh vải trắng, hình như bị thương, không yên lòng nói: “Có, có lẽ cậu ta chết rồi.”
Yến Đạo Không cũng đoán được kết quả này, anh ta thở dài một hơi.
Anh ta có động cơ khi để Diệp Vô Tuyết vào thành, hy vọng lợi dụng Diệp Vô Tuyết đối phó với Linh Khu.
Anh ta khinh thường việc lợi dụng người khác, nhưng anh ta đã làm đi làm lại nhiều lần.
Đôi khi Yến Đạo Không cũng hoang mang, không biết việc hy sinh một người để cứu thế giới là đúng hay sai.
Yến Đạo không nghiêm túc nói: “Có phải cậu lại muốn mở Thiên Nhãn không?”
Trương Thiên sư chẳng ừ hử gì, chỉ có mình Trương Diệu Chi ở Đạo Đình có Thiên Nhãn, mà Thiên Nhãn của cậu ta là bị cưỡng bức mở ra.
Mỗi lần cưỡng ép mở Thiên Nhãn, tuổi thọ của cậu ta sẽ bị rút ngắn lại.
Dù vậy, Trương Thiên sư vẫn muốn thử một lần.
Cậu ta cũng muốn có Thiên Nhãn, trải nghiệm mọi thứ mà Trương Diệu Chi đã trải qua.
Yến Đạo Không hạ giọng nói: “Đừng hành động bốc đồng, tránh đánh rắn động cỏ.”
Trương Thiên sư gật đầu, cậu ta dĩ nhiên biết hôm nay quan trọng như thế nào.
Kể từ khi cậu ta mở Thiên Nhãn, nhìn thấy thế giới sau khi khởi động lại, cậu ta liền cùng Yến Đạo Không lên kế hoạch hành động cho ngày hôm nay.
Sau khi khởi động lại, thế giới sẽ trở lại hỗn loạn và tất cả sinh vật sống ở đây sẽ bị xóa sổ.
Yến Đạo Không không nỡ, nhưng cậu ta không cam tâm.
Nếu ngay cả cậu ta cũng không còn, trên thế giới sẽ không còn ai nhớ đến Trương Diệu Chi nữa.
Họ không thể để Linh Khu khởi động lại thế giới, họ cũng không thể để thế giới bị Bùi Lệnh kiếp trước hút cạn linh khí.
Cách tốt nhất là đảo ngược Ngũ hành.
Năm người Yến Đạo Không đến tế đàn dự Đại Điển Khởi Thiên, Linh Khu đã chờ từ lâu.
Yến Đạo Không nhìn thấy bộ dáng của Linh Khu, thật sự bịi giật mình, may là anh ta kịp thời bình tĩnh lại, hỏi: “Bây giờ bắt đầu chưa?”
Linh Khu liếc nhìn dưới đài, lại không tìm thấy người mình muốn gặp.
Linh Khu nói: “Bắt đầu đi.”
Yến Đạo Không nói: “Bốn người trở về cùng tai đã kiệt sức, cần đổi bốn người khác mới có thể kích hoạt trận pháp.”
Linh Khu không hề nghi ngờ, nhìn bốn người mới đang đứng ở vị trí trận pháp.
Sắc mặt Yến Đạo Không không đổi, kỳ thực anh ta đã thay đổi thứ tự sắp xếp trận pháp của mọi người, cho nên thứ anh ta bố trí không phải Ngũ Hành Trận, mà là Đảo Ngược Ngũ Hành Trận.
Linh Khu nói: “Ngũ Hành Trận của ngươi quả nhiên kỳ diệu, dùng nó để giết ta cũng không lãng phí.”
Yến Đạo không gặp biến không sợ, lập tức nói: “Kích hoạt trận pháp!”
Đảo Ngược Ngũ Hành Trận trái ngược với sức mạnh của Ngũ hành lập tức mở ra, trong lồng nhốt Bùi Lệnh kiếp trước phát ra một tiếng động lớn, sau đó là vô số linh lực từ trong lồng tuôn ra.
“Tập hợp!” Yến Đạo Không điều khiển la bàn để tập hợp tất cả linh khí, sau đó tấn công Linh Khu với tốc độ cực nhanh.
Sức mạnh đảo ngược Ngũ hành xâm nhập vào cơ thể Linh Khu, nhưng Yến Đạo Không càng cau mày chặt hơn.
Sức mạnh của thực vật trong Đảo Ngược Ngũ Hành Trận đột nhiên dâng trào.
Chết tiệt.
Khi Yến Đạo Không nhận ra vấn đề ở đâu, anh ta đã bị Linh Khu đánh xuyên qua vai, chiếc la bàn nặng nề rơi xuống đất.
Linh Khu đã cướp lấy sức mạnh thực vật trong Đảo Ngược Ngũ Hành Trận thành của mình rồi tấn công Yến Đạo Không.
Linh Khu có chút thất vọng nói: “Ta cứ tưởng trên thế giới này chỉ có ngươi sẽ không lừa dối ta, nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng khác gì.”
Linh Khu giơ tay bóp cổ Yến Đạo Không: “Còn ai phản bội ta như ngươi nữa?”
Phản bội là vảy ngược của Linh Khu, vì lý do này nó không ngần ngại giết người.
Sắc mặt Yến Đạo Không trắng bệch, anh ta nghiến răng nghiến lợi không nói ra lời nào.
Linh Khu bật cười, nụ cười cực kỳ cứng ngắc đến đáng sợ: “Ngươi không muốn nói cho ta biết cũng không sao, ta tự nhiên sẽ có cách biết được.”
“Chỉ cần ta đột nhập vào linh phủ của ngươi, khống chế thần hồn của ngươi…”
Yến Đạo Không trợn to hai mắt, tức thì muốn tự bạo Nguyên Anh, nhưng Linh Khu đã sớm đoán được, đầu ngón tay nó phóng ra dây leo, thâm nhập sâu vào linh phủ của Yến Đạo Không.
Ngay khi nó sắp đột nhập vào linh phủ của Yến Đạo Không, chiếc lồng nhốt Bùi Lệnh kiếp trước ở phía sau nó đột nhiên mở ra, linh lực chảy trong trận pháp vô hình đang tràn vào trong lồng với tốc độ cực nhanh.
Linh Khu ném Yến Đạo Không xuống đất, giơ tay bắt lấy thanh kiếm bay tới.
Là Dung Tuyết Kiếm của Diệp Vô Tuyết.
Chỉ cần Diệp Vô Tuyết bộc lộ khí tức, Linh Khu có thể nhanh chóng tìm ra nơi ẩn náu của cậu.
Trước khi Diệp Vô Tuyết đến được địa điểm đã hẹn với Ngọc Tiếu Tiên, Linh Khu đã xuất hiện trước mặt cậu.
Tất cả đường chạy trốn của Diệp Vô Tuyết đều bị Linh Khu chặn lại, nó bước từng bước một về phía trước, vẻ hưng phấn trên mặt không thể che giấu: “Ngươi tới rất đúng lúc.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao ngươi không nhìn lên khán đài, Đại Điển Khởi Thiên của ngươi thất bại rồi.”
Chiêu điệu hổ ly sơn này không tính là thông minh, cứ tưởng Linh Khu sẽ không mắc bẫy, nhưng không ngờ nó lại đến thẳng chỗ Diệp Vô Tuyết..
Linh Khu cười nói: “Ngươi tới, Đại Điển Khởi Thiên mới chính thức bắt đầu. Diệp Vô Tuyết, ngươi mới là mục tiêu của ta.”
Diệp Vô Tuyết kinh hãi, vừa định nhắc Bùi Lệnh mở Vạn Hoa Kính, hai mắt cậu đột nhiên đau đớn không chịu nổi.
Linh Khu ôm chặt cậu, cố gắng dung hợp thành một thể với cậu.
Khi thần hồn dần dần hợp nhất, bầu trời đột nhiên bị mây đen bao phủ, sấm nổ vang rền.
Diệp Vô Tuyết chống lại việc dung hợp với Linh Khu, cậu tuyệt đối không trở thành một người khác, tuyệt đối không trở thành một khúc gỗ không có cảm xúc.
Giọng nói của Linh Khu dần trở nên dịu dàng: “Ngươi là hạt giống mà ta đang thiếu, chỉ khi dung hợp với ngươi, thiên kiếp của ta mới giáng xuống.”
“Bây giờ chúng ta đã là cơ thể bán Thần, đều có thể khởi động lại thế giới.”
“Diệp Vô Tuyết, hãy đến với ta, ta thực sự cô đơn lắm rồi.”
Thần hồn của Diệp Vô Tuyết bị xé thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt, bị cưỡng ép dung hợp với linh hồn của Linh Khu, sức mạnh xa lạ lập tức nuốt chửng cậu.
Cậu nhìn thấy Linh Khu đã trải qua nhiều năm dài đằng đẵng, trong thời gian vô tận, diện mạo của Linh Khu trùng khít với cậu.
Cậu chính là Linh Khu, Linh Khu chính là cậu.
“Diệp Vô Tuyết…”
“Diệp Vô Tuyết.”
Diệp Vô Tuyết cố gắng vươn tay níu lấy Bùi Lệnh đang ở cách đó không xa, nhưng Bùi Lệnh đã biến thành hai, rồi thành vô số.
Ba ngàn thế giới mở ra trước mắt cậu, linh khí của trời đất tràn vào cơ thể cậu.
Cậu bị đánh thức trong ký ức của Linh Khu, một bông hoa nhỏ sáng chói mọc ra trên ngực cậu.
Hạt giống Ngọc Tiếu Tiên để lại trong cơ thể cậu cuối cùng cũng nở hoa.
Bông hoa tươi sáng và tinh xảo này là một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Linh Khu.
Linh Khu không thể tin được sờ ngực mình, khi bông hoa cắm vào ngực, nó cảm nhận được nỗi đau mà mình hằng mong ước.
Linh Khu ngơ ngác nhìn Diệp Vô Tuyết, muốn nhìn thấy một người khác thông qua Diệp Vô Tuyết.
Kẻ phản bội đã bỏ rơi đồng đội và bỏ mặc nó cô đơn suốt hàng ngàn năm.
“Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, ngủ đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Linh Khu.
Linh Khu nhắm mắt lại như nó đã làm rất nhiều năm trước, muốn dựa vào vai người bạn đồng hành ban đầu của mình.
Sức mạnh không gian của Vạn Hoa Kính bộc phát, Diệp Vô Tuyết bị kéo ra khỏi giấc mơ của Linh Khu.
“Bùi Lệnh…”
Quần áo của Bùi Lệnh rách bươm, lưng hình như bị thương, trước ngực bao phủ một khối khí đen dày đặc, trên đuôi tóc có vết cháy xém.
Trước khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại, sấm sét đã vang lên trên đầu Diệp Vô Tuyết, lôi kiếp phi thăng do Linh Khu gây ra không hề tiêu tán mà còn liên tục tụ tập trên đầu Diệp Vô Tuyết.
Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng nhận ra vết thương của Bùi Lệnh đến từ đâu, đây đã là đạo lôi kiếp thứ ba rồi, hai đạo đầu tiên đều là do Bùi Lệnh đỡ cho cậu.
Bùi Lệnh nói: “Vạn Hoa Kính không chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
Sấm sét trên đầu bọn họ hùng hổ dọa người, không cho phép bọn họ ở lại nữa, Diệp Vô Tuyết vội vàng tới, bây giờ lại vội vàng rời đi.
Diệp Vô Tuyết nắm tay Bùi Lệnh, rồi lại nhìn Bùi Lệnh kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Sau khi Yến Đạo Không vào thành, anh ta thận trọng nhìn xung quanh, mơ hồ có dự cảm Đại Điển Khởi Thiên hôm nay định sẵn sẽ không yên bình.
Chiếc la bàn trong tay anh ta chính là mắt trận đã nhốt Bùi Lệnh kiếp trước, nó cần một người của Ngũ hành phải liên tục truyền sức mạnh của Ngũ hành mới duy trì được nó.
Trong mấy ngày nhốt Bùi Lệnh kiếp trước đưa đến thành, linh lực của bọn họ gần như đã cạn kiệt.
May là Bùi Lệnh kiếp trước sau khi bị nhốt cũng không có ý định vùng vẫy, điều này đã giúp họ tránh được một số rắc rối.
Yến Đạo Không hỏi Trương Thiên sư đến đón họ vào thành: “Diệp Vô Tuyết cùng cậu đi vào thành đâu rồi?”
Trên trán Trương Thiên sư quấn mấy mảnh vải trắng, hình như bị thương, không yên lòng nói: “Có, có lẽ cậu ta chết rồi.”
Yến Đạo Không cũng đoán được kết quả này, anh ta thở dài một hơi.
Anh ta có động cơ khi để Diệp Vô Tuyết vào thành, hy vọng lợi dụng Diệp Vô Tuyết đối phó với Linh Khu.
Anh ta khinh thường việc lợi dụng người khác, nhưng anh ta đã làm đi làm lại nhiều lần.
Đôi khi Yến Đạo Không cũng hoang mang, không biết việc hy sinh một người để cứu thế giới là đúng hay sai.
Yến Đạo không nghiêm túc nói: “Có phải cậu lại muốn mở Thiên Nhãn không?”
Trương Thiên sư chẳng ừ hử gì, chỉ có mình Trương Diệu Chi ở Đạo Đình có Thiên Nhãn, mà Thiên Nhãn của cậu ta là bị cưỡng bức mở ra.
Mỗi lần cưỡng ép mở Thiên Nhãn, tuổi thọ của cậu ta sẽ bị rút ngắn lại.
Dù vậy, Trương Thiên sư vẫn muốn thử một lần.
Cậu ta cũng muốn có Thiên Nhãn, trải nghiệm mọi thứ mà Trương Diệu Chi đã trải qua.
Yến Đạo Không hạ giọng nói: “Đừng hành động bốc đồng, tránh đánh rắn động cỏ.”
Trương Thiên sư gật đầu, cậu ta dĩ nhiên biết hôm nay quan trọng như thế nào.
Kể từ khi cậu ta mở Thiên Nhãn, nhìn thấy thế giới sau khi khởi động lại, cậu ta liền cùng Yến Đạo Không lên kế hoạch hành động cho ngày hôm nay.
Sau khi khởi động lại, thế giới sẽ trở lại hỗn loạn và tất cả sinh vật sống ở đây sẽ bị xóa sổ.
Yến Đạo Không không nỡ, nhưng cậu ta không cam tâm.
Nếu ngay cả cậu ta cũng không còn, trên thế giới sẽ không còn ai nhớ đến Trương Diệu Chi nữa.
Họ không thể để Linh Khu khởi động lại thế giới, họ cũng không thể để thế giới bị Bùi Lệnh kiếp trước hút cạn linh khí.
Cách tốt nhất là đảo ngược Ngũ hành.
Năm người Yến Đạo Không đến tế đàn dự Đại Điển Khởi Thiên, Linh Khu đã chờ từ lâu.
Yến Đạo Không nhìn thấy bộ dáng của Linh Khu, thật sự bịi giật mình, may là anh ta kịp thời bình tĩnh lại, hỏi: “Bây giờ bắt đầu chưa?”
Linh Khu liếc nhìn dưới đài, lại không tìm thấy người mình muốn gặp.
Linh Khu nói: “Bắt đầu đi.”
Yến Đạo Không nói: “Bốn người trở về cùng tai đã kiệt sức, cần đổi bốn người khác mới có thể kích hoạt trận pháp.”
Linh Khu không hề nghi ngờ, nhìn bốn người mới đang đứng ở vị trí trận pháp.
Sắc mặt Yến Đạo Không không đổi, kỳ thực anh ta đã thay đổi thứ tự sắp xếp trận pháp của mọi người, cho nên thứ anh ta bố trí không phải Ngũ Hành Trận, mà là Đảo Ngược Ngũ Hành Trận.
Linh Khu nói: “Ngũ Hành Trận của ngươi quả nhiên kỳ diệu, dùng nó để giết ta cũng không lãng phí.”
Yến Đạo không gặp biến không sợ, lập tức nói: “Kích hoạt trận pháp!”
Đảo Ngược Ngũ Hành Trận trái ngược với sức mạnh của Ngũ hành lập tức mở ra, trong lồng nhốt Bùi Lệnh kiếp trước phát ra một tiếng động lớn, sau đó là vô số linh lực từ trong lồng tuôn ra.
“Tập hợp!” Yến Đạo Không điều khiển la bàn để tập hợp tất cả linh khí, sau đó tấn công Linh Khu với tốc độ cực nhanh.
Sức mạnh đảo ngược Ngũ hành xâm nhập vào cơ thể Linh Khu, nhưng Yến Đạo Không càng cau mày chặt hơn.
Sức mạnh của thực vật trong Đảo Ngược Ngũ Hành Trận đột nhiên dâng trào.
Chết tiệt.
Khi Yến Đạo Không nhận ra vấn đề ở đâu, anh ta đã bị Linh Khu đánh xuyên qua vai, chiếc la bàn nặng nề rơi xuống đất.
Linh Khu đã cướp lấy sức mạnh thực vật trong Đảo Ngược Ngũ Hành Trận thành của mình rồi tấn công Yến Đạo Không.
Linh Khu có chút thất vọng nói: “Ta cứ tưởng trên thế giới này chỉ có ngươi sẽ không lừa dối ta, nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng khác gì.”
Linh Khu giơ tay bóp cổ Yến Đạo Không: “Còn ai phản bội ta như ngươi nữa?”
Phản bội là vảy ngược của Linh Khu, vì lý do này nó không ngần ngại giết người.
Sắc mặt Yến Đạo Không trắng bệch, anh ta nghiến răng nghiến lợi không nói ra lời nào.
Linh Khu bật cười, nụ cười cực kỳ cứng ngắc đến đáng sợ: “Ngươi không muốn nói cho ta biết cũng không sao, ta tự nhiên sẽ có cách biết được.”
“Chỉ cần ta đột nhập vào linh phủ của ngươi, khống chế thần hồn của ngươi…”
Yến Đạo Không trợn to hai mắt, tức thì muốn tự bạo Nguyên Anh, nhưng Linh Khu đã sớm đoán được, đầu ngón tay nó phóng ra dây leo, thâm nhập sâu vào linh phủ của Yến Đạo Không.
Ngay khi nó sắp đột nhập vào linh phủ của Yến Đạo Không, chiếc lồng nhốt Bùi Lệnh kiếp trước ở phía sau nó đột nhiên mở ra, linh lực chảy trong trận pháp vô hình đang tràn vào trong lồng với tốc độ cực nhanh.
Linh Khu ném Yến Đạo Không xuống đất, giơ tay bắt lấy thanh kiếm bay tới.
Là Dung Tuyết Kiếm của Diệp Vô Tuyết.
Chỉ cần Diệp Vô Tuyết bộc lộ khí tức, Linh Khu có thể nhanh chóng tìm ra nơi ẩn náu của cậu.
Trước khi Diệp Vô Tuyết đến được địa điểm đã hẹn với Ngọc Tiếu Tiên, Linh Khu đã xuất hiện trước mặt cậu.
Tất cả đường chạy trốn của Diệp Vô Tuyết đều bị Linh Khu chặn lại, nó bước từng bước một về phía trước, vẻ hưng phấn trên mặt không thể che giấu: “Ngươi tới rất đúng lúc.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao ngươi không nhìn lên khán đài, Đại Điển Khởi Thiên của ngươi thất bại rồi.”
Chiêu điệu hổ ly sơn này không tính là thông minh, cứ tưởng Linh Khu sẽ không mắc bẫy, nhưng không ngờ nó lại đến thẳng chỗ Diệp Vô Tuyết..
Linh Khu cười nói: “Ngươi tới, Đại Điển Khởi Thiên mới chính thức bắt đầu. Diệp Vô Tuyết, ngươi mới là mục tiêu của ta.”
Diệp Vô Tuyết kinh hãi, vừa định nhắc Bùi Lệnh mở Vạn Hoa Kính, hai mắt cậu đột nhiên đau đớn không chịu nổi.
Linh Khu ôm chặt cậu, cố gắng dung hợp thành một thể với cậu.
Khi thần hồn dần dần hợp nhất, bầu trời đột nhiên bị mây đen bao phủ, sấm nổ vang rền.
Diệp Vô Tuyết chống lại việc dung hợp với Linh Khu, cậu tuyệt đối không trở thành một người khác, tuyệt đối không trở thành một khúc gỗ không có cảm xúc.
Giọng nói của Linh Khu dần trở nên dịu dàng: “Ngươi là hạt giống mà ta đang thiếu, chỉ khi dung hợp với ngươi, thiên kiếp của ta mới giáng xuống.”
“Bây giờ chúng ta đã là cơ thể bán Thần, đều có thể khởi động lại thế giới.”
“Diệp Vô Tuyết, hãy đến với ta, ta thực sự cô đơn lắm rồi.”
Thần hồn của Diệp Vô Tuyết bị xé thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt, bị cưỡng ép dung hợp với linh hồn của Linh Khu, sức mạnh xa lạ lập tức nuốt chửng cậu.
Cậu nhìn thấy Linh Khu đã trải qua nhiều năm dài đằng đẵng, trong thời gian vô tận, diện mạo của Linh Khu trùng khít với cậu.
Cậu chính là Linh Khu, Linh Khu chính là cậu.
“Diệp Vô Tuyết…”
“Diệp Vô Tuyết.”
Diệp Vô Tuyết cố gắng vươn tay níu lấy Bùi Lệnh đang ở cách đó không xa, nhưng Bùi Lệnh đã biến thành hai, rồi thành vô số.
Ba ngàn thế giới mở ra trước mắt cậu, linh khí của trời đất tràn vào cơ thể cậu.
Cậu bị đánh thức trong ký ức của Linh Khu, một bông hoa nhỏ sáng chói mọc ra trên ngực cậu.
Hạt giống Ngọc Tiếu Tiên để lại trong cơ thể cậu cuối cùng cũng nở hoa.
Bông hoa tươi sáng và tinh xảo này là một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Linh Khu.
Linh Khu không thể tin được sờ ngực mình, khi bông hoa cắm vào ngực, nó cảm nhận được nỗi đau mà mình hằng mong ước.
Linh Khu ngơ ngác nhìn Diệp Vô Tuyết, muốn nhìn thấy một người khác thông qua Diệp Vô Tuyết.
Kẻ phản bội đã bỏ rơi đồng đội và bỏ mặc nó cô đơn suốt hàng ngàn năm.
“Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, ngủ đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Linh Khu.
Linh Khu nhắm mắt lại như nó đã làm rất nhiều năm trước, muốn dựa vào vai người bạn đồng hành ban đầu của mình.
Sức mạnh không gian của Vạn Hoa Kính bộc phát, Diệp Vô Tuyết bị kéo ra khỏi giấc mơ của Linh Khu.
“Bùi Lệnh…”
Quần áo của Bùi Lệnh rách bươm, lưng hình như bị thương, trước ngực bao phủ một khối khí đen dày đặc, trên đuôi tóc có vết cháy xém.
Trước khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại, sấm sét đã vang lên trên đầu Diệp Vô Tuyết, lôi kiếp phi thăng do Linh Khu gây ra không hề tiêu tán mà còn liên tục tụ tập trên đầu Diệp Vô Tuyết.
Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng nhận ra vết thương của Bùi Lệnh đến từ đâu, đây đã là đạo lôi kiếp thứ ba rồi, hai đạo đầu tiên đều là do Bùi Lệnh đỡ cho cậu.
Bùi Lệnh nói: “Vạn Hoa Kính không chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
Sấm sét trên đầu bọn họ hùng hổ dọa người, không cho phép bọn họ ở lại nữa, Diệp Vô Tuyết vội vàng tới, bây giờ lại vội vàng rời đi.
Diệp Vô Tuyết nắm tay Bùi Lệnh, rồi lại nhìn Bùi Lệnh kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Danh sách chương