Trong gương, Diệp Vô Tình mặc thường phục, trong tay cầm một thanh kiếm cũ, đạp gió tuyết trở về.

Khi đi ngang qua một quán trà, Diệp Vô Tình dừng lại, hỏi tiểu nhị: “Hôm nay có thấy đệ đệ Diệp Vô Tuyết của ta không?”

Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử đáp: “Diệp đại hiệp, đệ đệ của ngài đã mất tích hơn mấy tháng rồi. Bây giờ vẫn chưa có tin tức, e là…”

Tiểu nhị không nói tiếp, Diệp Vô Tình đương nhiên biết ý của gã, anh cám ơn rồi rời khỏi quán trà.

Tiểu nhị lầm lầm trong lúc dọn dẹp: “E là đệ đệ của y đã chết từ lâu rồi, trông Diệp đại hiệp cũng không bình thường…”

Diệp Vô Tuyết ngỡ ngàng nhìn bóng dáng cô đơn của Diệp Vô Tình.

Bùi Lệnh nói: “Diệp Vô Tình này đang tìm đệ đệ của y, em có biết đệ đệ của y đi đâu không?”

Hai mắt Diệp Vô Tuyết đau nhức, cậu ngơ ngác lắc đầu, hỏi: “Ta của thế giới đó đã đi đâu?”

Bùi Lệnh nói: “Em của thế giới đó bị một ta khác giết rồi.”

Diệp Vô Tuyết đột nhiên trừng to hai mắt, bóng dáng của một Bùi Lệnh khác dần dần chồng lên người trước mặt.

Trước thế giới của số 0015, Bùi Lệnh đã đến những thế giới khác, gặp Diệp Vô Tuyết khác và giết chết cậu ta.

Trước khi Bùi Lệnh hôn cậu, hắn đã đâm kiếm xuyên qua vô số cơ thể Diệp Vô Tuyết.

Trái tim của Diệp Vô Tuyết dường như bị một bàn tay nắm chặt, dịch chua trong dạ dày dâng lên, cậu đau đớn khổ sở.

Đau đớn là sau khi Diệp Vô Tuyết chết trong những thế giới đó, chỉ còn lại Diệp Vô Tình trên thế gian, giống như cậu bị bỏ lại một mình ở kiếp trước.

Vốn cậu cho rằng nếu là mình chết đi, Diệp Vô Tình nhất định sẽ sống tốt hơn, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Khổ sở là cậu không thể đối mặt với Bùi Lệnh đã giết cậu hàng trăm lần, dù cho Diệp Vô Tuyết của những thế giới đó không phải là cậu.

“Em có thích Diệp Vô Tình ở thế giới này không? Y đang tìm đệ đệ của mình, còn em đang tìm ca ca của em.”

Lời nói của Bùi Lệnh giống như một con dao dịu dàng, mỗi lời đâm vào trái tim Diệp Vô Tuyết.

Cậu nhắm mắt lại, Dung Tuyết Kiếm di chuyển theo ý lòng, chém vào Vạn Hoa Kính, tạo thành một vết nứt thật sâu, Dung Tuyết Kiếm của cậu cũng vỡ thành hai mảnh.

Kiếm bản mạng nối liền với tâm mạch của Diệp Vô Tuyết, Dung Tuyết Kiếm bị sức mạnh của Vạn Hoa Kính đánh gãy, tâm cảnh của Diệp Vô Tuyết bị tổn hại, phun ra một ngụm máu.

Cậu bất ngờ tấn công mới có cơ hội chém ra một kiếm, khi cậu cố gắng sử dụng linh lực lần nữa, cậu phát hiện Bùi Lệnh đã phong ấn hoàn toàn kinh mạch của cậu chỉ trong một hơi thở.

Bùi Lệnh thở dài nói: “Không ngờ tới lúc này rồi em vẫn có thể xuất kiếm.”

Tấm Vạn Hoa Kính vỡ phản chiếu hình dáng thật của Bùi Lệnh, trông giống người mà không phải người, Thần mà không phải Thần, yêu cũng không phải yêu, vô số cánh tay dang ra xung quanh Diệp Vô Tuyết, vô số cặp mắt đang lặng lẽ nhìn Diệp Vô Tuyết.

Cơ thể Diệp Vô Tuyết trở nên lạnh lẽo, Bùi Lệnh là một vị Thần ở lại thế giới, mọi thứ trên đời đều do hắn kiểm soát, bao gồm cả Diệp Vô Tuyết.

Mỗi khớp xương trên cơ thể Diệp Vô Tuyết đều rung lên, như thể cậu bị thứ gì đó tác động, giống như có một ngọn núi hùng vĩ trước mặt, trong lòng cậu vô thức có ý định quỳ lạy.

Diệp Vô Tuyết gần như hét lên: “Bọn họ không phải ca ca của ta. Ca ca của ta đã, đã… chết rồi.”

Kỳ thực, lẽ ra cậu phải nhận ra sự thật này từ lâu.

Diệp Vô Tình đã chết trong đại họa Mặc Tiên nhiều năm trước.

Giữ lại tàn hồn của huynh ấy ở trong Linh Lung Tập Tranh lặp đi lặp lại quá khứ chẳng phải là một loại tra tấn sao? Rất nhiều rất nhiều năm sau cái chết của Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng chấp nhận sự thật Diệp Vô Tình đã chết.

Trong mắt Bùi Lệnh hiện lên một tia kinh ngạc, dường như hắn không ngờ Diệp Vô Tuyết sẽ nói ra những lời này.

Bùi Lệnh đột nhiên có dự cảm rằng mọi chuyện sắp mất kiểm soát, nếu Diệp Vô Tuyết không còn bị ám ảnh bởi sự sống chết của Diệp Vô Tình, hắn sẽ còn lợi thế gì đây?

Bùi Lệnh đưa ngón tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt Diệp Vô Tuyết, nhưng lòng bàn tay của hắn đã bị một luồng kiếm khí giữa không trung hung hăng cắt đứt.

Kiếm khí đến từ Vạn Hoa Kính, nó đến từ vết nứt do Dung Tuyết Kiếm vừa mới chém ra, bây giờ vết nứt đó tiếp tục mở rộng ra bên ngoài cho đến khi vết nứt bao phủ toàn bộ tấm gương.

Bùi Lệnh khẽ cau mày, lập tức phá hủy Vạn Hoa Kính.

Diệp Vô Tuyết dùng hết sức để tấn công, nhưng nó chỉ tạo ra một vết nứt trên Vạn Hoa Kính, Bùi Lệnh chỉ cần giơ tay lên là Vạn Hoa Kính biến thành vô số mảnh vỡ.

Tuy nhiên, Bùi Lệnh không hề thả lỏng khi Vạn Hoa Kính vỡ vụn, mà thay vào đó, hắn cảm nhận được sự thù địch từ tứ phía trong vô số mảnh vỡ.

Hắn đã quá quen thuộc với loại địch ý này, nó đến từ một hắn khác, một hắn khác từ ba ngàn thế giới của Vạn Hoa Kính đi ra, là một con quái vật không hề yếu hơn hắn.

Kiếm khí uy nghiêm tràn tới, dệt thành lưới kiếm.

Bùi Lệnh vẫn bất động, ánh mắt di chuyển, rồi thu hồi lại, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Vô Tuyết.

Trên thắt lưng Diệp Vô Tuyết có một bàn tay cực kỳ khó coi, chủ nhân của bàn tay này mặc dù là một hắn khác, nhưng hắn và hắn đều rất hận nhau.

Khi nhìn thấy Bùi Lệnh khác, hắn giống như đang nhìn vào một tấm gương.

Tấm gương này phản chiếu rõ ràng đến mức hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy những ám ảnh cố chấp đen tối trong lòng mình đối với người kia.

Thấy quá rõ ràng, khiến hắn nảy sinh ý muốn hủy diệt.

Bên kia cũng có ý tưởng tương tự.

“Diệp Vô Tuyết, em không được phép bỏ rơi ta nữa. Vĩnh viễn không được bỏ rơi ta.”

Điều đầu tiên Bùi Lệnh nhìn thấy sau khi thoát khỏi Vạn Hoa Kính là Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết cả người trần truồng, làn da đầy dấu vết tình ái, đôi mắt cậu trống rỗng, như thể bị kích thích rất nhiều.

Bùi Lệnh thiếu điều phát điên, lưới kiếm lập tức được giải phóng.

Bùi Lệnh không thể tỏ ra tức giận trước mặt Diệp Vô Tuyết, hắn chỉ có thể cẩn thận ôm Diệp Vô Tuyết từ phía sau, vì sợ Diệp Vô Tuyết sẽ lại biến mất khỏi mắt mình.

Mặc dù Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng hắn vẫn tựa cằm vào vai Diệp Vô Tuyết, vẻ mặt khổ sở đáng thương, nhưng trái tim hắn từ lâu đã bị ghen tị gặm nhấm biến dạng.

Bùi Lệnh bị lưới kiếm bao bọc xuất hiện một tia do dự.

Hắn không hề động đậy để chống lại lưới kiếm đang rơi xuống, kiếm khí sắc bén xuyên qua cơ thể hắn, hắn không hề cảm thấy đau đớn.

Linh khí của hắn trở về trời đất, lại bắt nguồn từ trời đất, chỉ cần trời đất bất tử thì hắn sẽ không bao giờ chết.

Chỉ là cảnh tượng lưới kiếm rơi xuống sau lưng có chút tàn khốc, máu thịt bấy nhầy, xương cốt gãy vụn, chỉ có một đôi mắt cứng rắn như đá, khi rơi xuống vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Vô Tuyết.

Hắn nhìn như thế này, lại không cách nào khiến Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên dù chỉ một lần.

Diệp Vô Tuyết vẫn im lặng quỳ trên đất, hắn ở phía trước, hắn ở phía sau, nhưng cậu lại không muốn ngước mắt nhìn hai người.

Lúc trước, Bùi Lệnh buộc cậu phải lựa chọn nhiều lần, yêu cầu cậu chọn một trong số đó, nhưng hắn quên mất rằng, Diệp Vô Tuyết có thể không chọn ai.

Đã lâu rồi Bùi Lệnh mới cảm nhận được chút đau lòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, lông mi của Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu thấp giọng thì thầm: “Tại sao là chàng, tại sao lại là chàng?”

Nước mắt trên khuôn mặt Diệp Vô Tuyết còn chưa khô, khóe miệng lại hiện lên ý cười.

Cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười gần như điên cuồng, đôi mắt đẹp đẽ lại quyến rũ.

Đôi mắt sáng màu của Diệp Vô Tuyết hơi nheo lại, khiến trong mắt cậu có chút khinh thường.

Cậu nhìn chằm chằm vào Bùi Lệnh nói: “Bùi Lệnh, ta không muốn gặp lại chàng nữa.”

—–

Tác giả:

Mọi người đều nổi điên! Nổi điên! Nổi điên!

Ying Ying:

– Mỗi khi hai Bùi cùng xuất hiện là thấy mệt đầu mệt tim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện