Ban đêm, gió thổi lay động tấm mành pha lê mỏng manh trên song cửa sổ, nhưng lại khiến cả người Úc Noãn Tâm ớn lạnh.
Cực kỳ im lặng.
Trong không khí lộ ra một chút lo lắng bất an.
Hoắc Thiên Kình ngồi ở sô pha nhìn nàng không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát nàng giống như báo săn mồi, Úc Noãn Tâm vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.
"Hoắc tiên sinh…" Nàng không nhịn được muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn quét đến, sợ đến lập tức im lặng
Người đàn ông này… rất nguy hiểm… Ít nhất là hiện tại nàng thực sự không dám trêu chọc hắn.
Hắn không hề cử động, thậm chí không nói gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia thôi, nhưng nàng liền cảm thấy khó có thể hít thở.
Không khí yên tĩnh tạm dừng lại, sau một lúc, giọng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên…
"Cần thời gian bao lâu?"
"Hả?"
Úc Noãn Tâm ngược lại bỗng sợ run, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại gì mấy.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày không kiên nhẫn. "Cần bao nhiêu thời gian để diễn thử?"
Hắn lặp lại một lần nữa hiếm thấy, tuy rằng giọng nói không cao nhưng cũng có thể nghe ra trong giọng nói mơ hồ che giấu không ít bất mãn.
Úc Noãn Tâm như mở cả cõi lòng, vội vàng nói: "Khoảng chừng vài giờ là đủ rồi."
Hắn sẽ thực sự đồng ý chứ? Vừa rồi rõ ràng hắn đã rất tức giận, lửa giận đến có thể giết người.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt u ám dần dần trở nên âm trầm, đảo qua gương mặt của nàng, tay ấn điện thoại gọi.
"Chuẩn bị xe sẵn sàng, lập tức dùng!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Một câu nói cực kỳ ngắn gọn, tựa như màn vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm hiện ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, hắn thực sự đồng ý! Trời ạ, nàng tưởng rằng chính mình đang nằm mơ!
"Cảm tạ ngài, Hoắc tiên sinh, tôi sẽ hết sức cố gắng để nhanh chóng trở về sớm." Nàng nói dịu dàng, giọng nói cũng rõ ràng lộ ra vẻ sung sướng.
Hoắc Thiên Kình không nói gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, đi qua bên người nàng, thậm chí cũng không liếc nàng một cái, đi thẳng lên trên lầu.
Úc Noãn Tâm không khó thấy trên mặt hắn phảng phất có bất mãn cùng tức giận, nàng cụp mắt xuống, cắn môi sau một khắc liền gọi…
"Hoắc tiên sinh…."
Hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía nàng, cặp mắt đen thâm sâu không cách nào nhìn thấu, chỉ lộ ánh xa cách.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên khuỷu tay rắn chắc của hắn, hai làn da trắng và đen hình thành sự đối lập rõ ràng, động tác của Úc Noãn Tâm làm cơn tức giận Hoắc Thiên Kình có chút tiêu tán
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp hơi hiện ra, khiến kẻ khác cảm thấy ấm áp và tim đập nhanh gấp bội.
"Cảm ơn ngài." Khuôn măt nàng hơi ửng hồng, nhẹ nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên trên mặt hắn.
Nàng hôn xong, không đợi Hoắc Thiên Kình có biểu tình gì, sợ hắn nghe được tim mình đập gấp gáp hơn, liền vội vã cầm lấy ví hồng đi ra khỏi chủ sảnh.
Thân thể cao lớn của Hoắc Thiên Kình đứng lặng tại chỗ, trên gương mặt còn dư lại mùi hương thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi hắn. Khi bóng dáng nàng biến mất hẳn, đôi môi cương nghị lạnh lùng của hắn khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy.
Cực kỳ im lặng.
Trong không khí lộ ra một chút lo lắng bất an.
Hoắc Thiên Kình ngồi ở sô pha nhìn nàng không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát nàng giống như báo săn mồi, Úc Noãn Tâm vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.
"Hoắc tiên sinh…" Nàng không nhịn được muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn quét đến, sợ đến lập tức im lặng
Người đàn ông này… rất nguy hiểm… Ít nhất là hiện tại nàng thực sự không dám trêu chọc hắn.
Hắn không hề cử động, thậm chí không nói gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia thôi, nhưng nàng liền cảm thấy khó có thể hít thở.
Không khí yên tĩnh tạm dừng lại, sau một lúc, giọng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên…
"Cần thời gian bao lâu?"
"Hả?"
Úc Noãn Tâm ngược lại bỗng sợ run, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại gì mấy.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày không kiên nhẫn. "Cần bao nhiêu thời gian để diễn thử?"
Hắn lặp lại một lần nữa hiếm thấy, tuy rằng giọng nói không cao nhưng cũng có thể nghe ra trong giọng nói mơ hồ che giấu không ít bất mãn.
Úc Noãn Tâm như mở cả cõi lòng, vội vàng nói: "Khoảng chừng vài giờ là đủ rồi."
Hắn sẽ thực sự đồng ý chứ? Vừa rồi rõ ràng hắn đã rất tức giận, lửa giận đến có thể giết người.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt u ám dần dần trở nên âm trầm, đảo qua gương mặt của nàng, tay ấn điện thoại gọi.
"Chuẩn bị xe sẵn sàng, lập tức dùng!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Một câu nói cực kỳ ngắn gọn, tựa như màn vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm hiện ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, hắn thực sự đồng ý! Trời ạ, nàng tưởng rằng chính mình đang nằm mơ!
"Cảm tạ ngài, Hoắc tiên sinh, tôi sẽ hết sức cố gắng để nhanh chóng trở về sớm." Nàng nói dịu dàng, giọng nói cũng rõ ràng lộ ra vẻ sung sướng.
Hoắc Thiên Kình không nói gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, đi qua bên người nàng, thậm chí cũng không liếc nàng một cái, đi thẳng lên trên lầu.
Úc Noãn Tâm không khó thấy trên mặt hắn phảng phất có bất mãn cùng tức giận, nàng cụp mắt xuống, cắn môi sau một khắc liền gọi…
"Hoắc tiên sinh…."
Hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía nàng, cặp mắt đen thâm sâu không cách nào nhìn thấu, chỉ lộ ánh xa cách.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên khuỷu tay rắn chắc của hắn, hai làn da trắng và đen hình thành sự đối lập rõ ràng, động tác của Úc Noãn Tâm làm cơn tức giận Hoắc Thiên Kình có chút tiêu tán
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp hơi hiện ra, khiến kẻ khác cảm thấy ấm áp và tim đập nhanh gấp bội.
"Cảm ơn ngài." Khuôn măt nàng hơi ửng hồng, nhẹ nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên trên mặt hắn.
Nàng hôn xong, không đợi Hoắc Thiên Kình có biểu tình gì, sợ hắn nghe được tim mình đập gấp gáp hơn, liền vội vã cầm lấy ví hồng đi ra khỏi chủ sảnh.
Thân thể cao lớn của Hoắc Thiên Kình đứng lặng tại chỗ, trên gương mặt còn dư lại mùi hương thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi hắn. Khi bóng dáng nàng biến mất hẳn, đôi môi cương nghị lạnh lùng của hắn khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy.
Danh sách chương