Lục Giai Tuyết vốn dĩ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ra đời chưa bao lâu. Hơn nữa, cho dù Hạ Mộc Ngôn có bị châm chọc cỡ nào, tay cô vẫn được Lục Cẩn Phàm nắm chặt, cô vừa an toàn vừa được tiếp thêm sức mạnh khi đứng bên cạnh anh. Trên mặt cô cũng chẳng biểu hiện chút gì khiến người ta cảm nhận được cô đang khó chịu.

 

Có lẽ từ nhỏ Hạ Mộc Ngôn đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình huống nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất của cô không phải là loại mà một cô gái bình thường có thể có được. Điểm này càng khiến Lục Giai Tuyết thêm tự ti. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh lại tự chuốc lấy nhục.

 

“Không đi! Tại sao chúng ta phải đi! Mẹ vẫn chưa nói hết!” Lục Bội Lâm nổi giận, quát: “Hạ Mộc Ngôn không phải họ Lục! Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Bây giờ lập tức bảo người nhà họ Lục đến đây phân xử công bằng!”

 

Vì mẹ mình bắt đầu giở dáng vẻ càn quấy nói bậy mà Lục Giai Tuyết lúng túng không biết làm sao. Cô ta cố sức lôi bà ta đi, nhưng kéo không được. Cuối cùng cô ta đành đỏ mắt đứng đó, không nói lời nào.

 

“Bà chủ, tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, chỗ này ồn ào quá.” Chị Trần nhận được ánh mắt ra hiệu của Lục Cẩn Phàm, vội vàng bước tới bên cạnh, nói nhỏ với Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn không nhúc nhích. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Bội Lâm định lên tiếng, nhưng tay đã bị Lục Cẩn Phàm lẳng lặng kiềm lại.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt thấp giọng nói: “Hạ Mộc Ngôn là vợ tôi, cô ấy không phải họ Lục à? Kết luận của cô họ là từ đâu ra vậy?”

 

Lục Bội Lâm nghẹn họng, đờ người một chút rồi bắt đầu già mồm át lẽ phải: “Dù sao sớm muộn gì cũng ly hôn thôi!”

 

Lục Cẩn Phàm hơi nghiêng người tới, nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn, môi mỏng như phủ băng lạnh, giọng nói tựa như sương tuyết giá rét, nói với Lục Bội Lâm: “Tôi kính trọng cô họ là trưởng bối nên giữ thể diện cho cô. Cô họ nên chú ý lời nói của mình, đừng có quá đáng, tránh cho sau này không thể gặp lại nhau.”

 

Bàn về dáng vóc, diện mạo, thân phận, địa vị hoặc khí chất ung dung lạnh nhạt này, Lục Cẩn Phàm nhìn như bình tĩnh nhưng trước giờ lại luôn làm người khác cảm thấy áp lực, dần dần khiến họ hít thở không thông.

 

Giờ phút này Lục Cẩn Phàm thật sự tức giận. Tuy rằng ngoài mặt không nhìn ra, nhưng nhiệt độ trong không khí lại bất giác lạnh băng, khiến sống lưng Lục Bội Lâm lạnh toát…

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn người đàn ông vẫn luôn bênh vực mình mà trái tim thoáng đập nhanh.

 

Thật ra cô không thèm chấp loại phụ nữ rảnh rỗi nói nhảm này, nhưng có Lục Cẩn Phàm bảo vệ lại khiến cho cô cảm giác được anh đặt mình dưới đôi cánh, vừa ấm áp, vừa yên bình.

 

“Cháu đây trưởng thành rồi, học được cách ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta đúng không…” Bất chợt Lục Bội Lâm tựa như uất ức, giọng nói cũng bắt đầu run run.

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm vẫn lãnh đạm như cũ: “Mời không đi, vậy là các người muốn bị đuổi?”

 

“Mẹ, còn ở đây nói tiếp thì chúng ta sẽ không có lợi đâu.” Lục Giai Tuyết lại kéo tay áo Lục Bội Lâm: “Mẹ cũng đừng nói những lời như Hạ Mộc Ngôn và anh họ ly hôn hay không ly hôn nữa. Tình cảm của họ thoạt nhìn rất tốt, nói những lời này ở đây là chúng ta không đúng rồi.”

 

Lục Bội Lâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: “Con bé chết tiệt này nói cái gì đấy? Cổ vũ uy phong người khác, diệt chí khí của mình hả?”

 

Đây mà là nói bậy à?

 

Lục Giai Tuyết ngước mắt lên nhìn một chút, thấy tay Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn được Lục Cẩn Phàm nắm trong tay, cảm giác rõ ràng là không có bất kỳ người thứ ba nào có thể xen vào.

 

Trước giờ, Lục Cẩn Phàm đều là người buồn vui không lộ, hôm nay có thể thấy được anh thật sự tức giận. Hơn nữa từ đầu đến cuối anh đều che chở Hạ Mộc Ngôn, nếu còn nói gì thêm nữa… Sợ rằng sau này đừng nói là Ngự Viên, ngay cả cổng lớn nhà họ Lục bọn họ cũng không vào được…

 

Lục Bội Lâm cũng không ngốc, không phải là không nhận ra tình huống trước mặt vô cùng bất lợi đối với mình. Đắc tội Hạ Mộc Ngôn không quan trọng, nhưng nếu vì vậy mà náo loạn làm căng với nhà họ Lục thì tương lai sau này, bà ta khỏi phải nghĩ đến nữa.

 

Cho dù trên mặt khó chịu, nhưng trước khi kéo con gái đi, Lục Bội Lâm vẫn bực bội nói lại một câu: “Hạ Mộc Ngôn, cô đừng đắc ý quá sớm! Cẩn Phàm không phải là người đơn giản như cô nghĩ đâu! Cô cho rằng cậu ta đối xử tốt với cô, cưng chiều che chở cô, trên thực tế còn không phải vì quan hệ lợi ích gia tộc hay sao? Dù sao người phụ nữ cậu ta yêu thương nhất đã…”

 

“Mẹ!” Lục Giai Tuyết nhìn thấy ánh mắt Lục Cẩn Phàm mà cả người phát run, vội vàng cắt ngang lời mẹ, ra sức kéo bà ta đi ra ngoài.

 

Cửa mở ra rồi đóng lại, lúc đóng còn vang lên một tiếng “Rầm” kinh người. Hạ Mộc Ngôn vì tiếng động đó mà không khỏi khựng người một lúc.

 

 

Đôi mắt Lục Cẩn Phàm sâu thẳm tĩnh mịch: “Kẻ rảnh rỗi nói nhảm, không cần quan tâm.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô còn chưa nói mình để ý đến những lời nói khó hiểu này mà.

 

“Mới vừa rồi có người ngoài ở đây nên anh không nói với em. Đại sảnh tầng trệt rất lạnh, vậy mà em không thèm Lục áo khoác đã đi xuống. Em muốn anh phải nghỉ phép một tháng ở nhà trông chừng em hả?” Lục Cẩn Phàm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, giọng điệu không vui.

 

“Khụ. Vừa rồi em đã xem thử tài liệu trợ lý Thẩm đưa tới, hình như quả thật rất quan trọng, anh có muốn xử lý chuyện công ty trước không, em…”

 

“Em quan trọng nhất.”

 

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện