Trương Dương cũng biết lần đầu sẽ rất đau nên cũng không lấn tới tiếp mà dừng lại một chút, rồi cúi đấu xuống thâm tình hôn môi Tần Thanh. Do quá đau buốt nên đôi môi Tần Thanh cũng run lên nhè nhẹ, nàng thở một cách khó nhọc cố gắng chịu đựng cơn đau. Một lúc sau cơn đau dịu đi nàng liền mở miệng hung hãn cắn môi hắn một cái rõ đau. Trong đôi mắt đẹp của nàng đã ngân ngấn chút lệ trong suốt.
Trương Dương mĩm cưỡi hôn nhẹ nàng một cái nữa. Tần Thanh quặp chân quanh eo hắn nheo mắt thấp giọng hỏi: "Có phải lâu nay ngươi đã có âm mưu không?"
Trương Dương ôn nhu trả lời lại: "Đúng vậy, ta đã có âm mưu từ rất lâu trước đây. Từ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã đợi chờ giây phút này. Ta thích ngươi, thực sự rất thích ngươi. Lúc nào ta cũng mong ước ngươi thành nữ nhân của ta, lúc nào ta cũng mong ước chiếm được cả thân xác lẫn tâm hồn ngươi!"'
Tần Thanh cảm nhận rõ cái vật nóng ấm trong cơ thể mình càng lúc càng lớn hơn theo từng câu nói của hắn. Thẳng nhãi này lại hưng phần lên. sắp không kiềm chế nổi nữa. Tần Thanh ôn nhu nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra muôn vàn tình cảm.
Làn khói trắng toả lên từ mặt đầm khiến khung cảnh trờ nên mờ ảo mông lung khó tả tựa như chốn tiên cảnh bồng lai, còn hai cơ thể xích loã đang triền miên ân ái trên mặt hồ lại chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ trong chồn tiên cảnh đó. Trong sơn cốc vang vọng tiếng nữ nhân rên rỉ sung sướng, hoà lẫn với tiếng nam nhân thở dốc cuồng nhiệt. Càng lúc Tần Thanh càng chủ động hơn, động tác của nàng cũng dần dần phối hợp nhịp nhàng với động tác của Trương Dương. Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên nàng có cảm giác vui sướng tột cùng đến vậy, lần đầu tiên nàng mới biết thế nào là tư vị của luyến ái, thế nào là một người đàn bà chân chính...
Trương Dương dùng cành cây khô dựng làm giá đỡ đơn giản để hông khô quần áo của hai người. Cái áo bông của Tần Thanh không thể khô ngay được nên nàng đành phải khoác tạm chiếc áo da của An Đức Hằng tặng cho đỡ lạnh.
Trải qua ý loạn tình mê Tân Thanh liền tỉnh táo lại, ngay lập tức nàng liền nhận ra Trương Dương là một người có tính chiếm hữu rất cao. Từ lúc An Đức Hằng xuất hiện, thằng nhãi này đã thấy không yên tâm, lúc nào cũng nói bóng gió hay suy nghĩ lung tung. Hắn càng cảm thấv nguy cơ mất thứ hắn thích thì hắn lại càng muốn chiếm giữ lấy thứ đó bằng được, nhất quyết không để kẻ khác tranh đoạt mất.
Trương Dương là người thẳng thắn, đương nhiên cũng không che dấu suy nghĩ của minh: "Đó là bời vì ta thấy hắn giống như bọn quỷ lùn Nhặt Bản kia. Ta cứ nghĩ hắn... Hắn dám có ý nghĩ xấu xa với... ngươi. Cho nên...!"
"Còn lý do lý chấu! Vô sỉ!"
Trương đại quan nhân cũng không nổi giận mà chi vuốt ve mái tóc ướt sủng của Tần Thanh, rồi nhỏ giọng tự nhủ: "Có lúc ta lại nghĩ có nên chăng chuốc say hay đánh thuốc mê ngươi?"
Tần Thanh trợn tròn hai mắt nhìn lại hắn: "Ngươi có còn là người nữa không? Có xứng đáng là Đàng viên Đàng cộng sản hay không?"
"Đảng viên cũng có thất tình lục dục. Tần Thanh! Kỳ thực năm mới này ta có muột ước muốn...!"
Tần Thanh chăm chú nhìn hắn.
"Ta ước muốn sớm ngày gỡ bỏ giúp ngươi cái mặt nạ của chủ tịch huyện xuống, giúp ngươi trở lại làm một nữ nhân chân chính!"
Tần Thanh cùng hiểu ý hắn muốn nói gì, khuôn mặt nàng cùng đỏ ửng lên, thấp giọng mắng: "Vô si!" Nàng cũng biết trong lòng nàng đã coi hắn như nam nhân của mình từ lâu, bằng không sao hôm nay lại cứ thuận theo, cứ để mặc hắn khi dễ mà không phản kháng lại. Nàng chuyển ánh mắt nhìn vệt hồng trên đá sau trận chiến lúc nãy, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nàng vội vàng vực nước hồ lên kỳ đi vệt máu dính trên đá đó, thế nhưng vệt máu đã khô bắt chặt vào nền đá cứng, dù nàng kỳ thế nào cũng không sạch được
Truơng Dương thấy bộ dạng e thẹn của Tần Thanh, nhịn không được cười lớn hai tiếng.
Tần Thanh quay đầu lại trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn cười được sao? Đều là ngươi làm hại ta!"
Trương Dương vỗ vỗ tảng đá giả mặt nghiêng trang nói: "Sau này ta sẽ cho dựng một bia đá ở ngay chỗ này. Trên mặt viết mấy chữ, bia kỷ niệm Tần chủ tịch huyện thất thân ở đây!"
"Hỗn đãn!" Bị hắn trêu chọc. Tần Thanh nhịn không được cùng cười theo hắn.
Miệng thì nói vậy cho vui thôi chứ Trương Dương cũng chẳng muốn thông cáo cho thiên hạ biết chỗ hắn làm chuyện xấu với người ta. Trương Dương dùng sức lật ngửa tảng đá lên, úp mặt trẽn xuống đất. Tảng đá này cũng nặng chừng nửa tấn chứ không ít, khẳng định chẳng có ai rỗi hơi đi lật đá lên xem bên dưới có gì. Như vậy thì sẽ chẳng ai khám phá ra bí mật của hai người bọn họ.
Mưa tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng, mà hai người bọn họ cùng chẳng thể ở chỗ này cả đời được. Hai người đi dọc theo một khe suối nước nóng đại khái là đang đi về phía thôn Thanh Hà.
Tần Thanh bước đi có vẻ khó khăn. Trương Dương thấy thế thân thiết hỏi han: "Chân vẫn còn đau sao?"
Tần Thanh lắc lắc đầu, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói: "Cũng đều là do ngươi làm hại ta cả!"
Lúc này Trương Dương mới hiểu ra vần đề, nhịn không được ha hả cười lớn: "Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu. Được rồi, ta nguvện xả thân vì Tần chủ tịch huyện, làm thân trâu ngựa cõng nàng về dinh!"
Lần này Tần Thanh cũng chẳng khách khí như trước, vòng tay ôm chặt cổ hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp không gì sánh được.
Lưng cõng Tần Thanh. Trương Dương từng bước từng bước tiêu sái bước đi trên mặt tuyết dày. Cả sơn cốc đều bị tuyết phủ một màu trắng xoa, cảnh vật nơi đây đều không nhận ra rõ ràng nữa, đâu đâu cũng chỉ một màu trắng.
Mới đầu Trương Dương còn thấy đỉnh Thanh Vân Phong mà đi theo hướng đó, giờ thì khắp nơi ngập trong tuyết, cây cối che phủ khắp chốn không còn nhìn thấy đằng trước là đâu nữa. Tuy rằng Trương Dương không lo gì về vấn đề thể lực, thế nhưng cứ lang thang mò mẫm trong rừng sâu thế nàv cũng không phải là ý hay. Nếu không may lại rơi xuống hố hay lọt xuống khe nào nữa thì khỏi cứu. Đen đủi hơn khi di động lại để quên ờ nhà, mà điện thoại của Tần Thanh thì vừa hết pin lại bị hỏng, như vậy cùng không có cách gì gọi người tới cứu được.
Truơng Dương bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi không nên rời khỏi đầm nước nóng mới đúng. Dù sao nhiệt độ nơi đó cũng khá cao, mà hơn hết lúc nào hứng lên lại cùng tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện nàv làm uyên ương giỡn nước chơi, còn tốt hơn việc lang thang ở chốn rừng sâu ngập tuyết lạnh giá này.
"Có mệt lắm không?" Tần Thanh ôn nhu quan tâm hỏi. Từ lúc Trương Dương đột phá tuyến phòng ngự cuối cùng của Tần Thanh, nàng ta liền trở nên ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: "Hình như chúng ta lại lạc đường rồi!"
Tần Thanh dùng hai tay mình che hai bên tai đang đỏ ửng của hắn nhẹ giọng nói: "Trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ tránh mưa tuvết thì hơn, trời càng lúc càng lạnh rồi!"
Trương Dương gật đầu rồi lại rảo bước đi về phía trước. Đi thêm được nửa tiếng nữa mới tìm được một căn nhà gỗ nhỏ trong khu rừng rộng lớn này. Có lẽ đây là chỗ nghỉ tạm thời của đám thợ săn hay dân đốn gỗ. Cửa gỗ được khoá cẩn thận lại, nhìn ổ khoa đã rỉ sét loang lổ, Trương Dương cũng đoán chừng lâu nay cùng không ai lui tới chỗ này. Trương Dương thả Tần Thanh xuống, hai tay nắm ổ khoá dùng sức vặn một cái, ổ khoá dễ dàng bị bẻ gãy,
Tần Thanh nhìn một màn này không khói líu lưỡi. Nếu như hắn mà đi làm trộm thì chắc chẳng có nhà nào được yên với hắn mất.
Quả nhiên lâu nay cũng chẳng ai tới căn nhà gỗ, bên trong bụi bám dày đặc. Căn nhà cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, chi có một chiếc bàn nhỏ với vài cái ghế cùng với chiếc giường ọp ẹp nằm ở góc phòng. Trương Dương lật tấm nệm lên dùng giấy vệ sinh lau lại chiếc giường cho khỏi bụi. Cuộn giấy vệ sinh này là Tần Thanh lấy từ trong xe ô tô lúc rơi xuống vực. Nhìn cuộn giấy vệ sinh trong tay, thằng nhãi này lại nghĩ ra mấy thứ linh tinh rồi lại nở nụ cười ma quái.
"Ngươi cười cái gì vậy?"
"Có phải là ngươi đã sớm nghĩ đến việc hai ta... nên mới lấy cuộn giấy vệ sinh này, có phải không?'
Thằng nhãi này ngày hôm nay không những đã cướp đi trinh tiết của nàng mà càng lúc lại càng ăn nói bậy bạ hơn. Bị hắn trêu đùa. Tần Thanh không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn ăn nói bậy bạ thì ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."
Trương Dương cười hề hề, quả nhiên không dám trêu đùa nữa.
Trương Dương tìm thấy một chiếc rìu nhỏ dưới gầm giường. Hắn nhặt chiếc rìu lên rồi quay sang nói với Tần Thanh: "Ngươi cứ ở trong nhà chờ ta, ta ra ngoài tìm ít củi về đốt sưởi ấm!"
Tần Thanh nhẹ gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường nhỏ. Dù sao giờ đang ở giữa chốn rừng sâu, nàng cũng không dám cách quá xa Trương Dương.
Không lâu sau Trương Dương liền quay lại, trong tay ôm một đống cành cây to nhỏ các loại. Trương Dương lấy bật lửa ra châm lửa đốt đống củi, chẳng may chốc lửa bén vào mấy cành cây khô phát ra tiếng kêu lép bép! lép bép! nho nhò. Thỉnh thoảng Trương Dương lại ném một cành cây vào đống lửa để giữ ngọn lửa luôn cháy lớn. Tần Thanh ôm gối ngồi trên giường hai mắt chăm chú nhìn đống lửa cháy đến thất thần. Nàng vẫn đang hồi tường lại những chuyện xảy ra hôm nay ở bên bờ đầm nước nóng.
Ngọn lửa cháv lớn nên chẳng mắv chốc nhiệt độ trong căn phòng tăng lên rõ rệt Tần Thanh tháo búi tóc để mái tóc ướt của mình xoã tung xuống. Nàng bước xuống giường, chậm rãi đến ngồi cạnh đống lửa nhỏ. Ánh lửa hồng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh càng khiến nàng trông kiều diễm khó tả hơn. Trương Dương ngồi ngắm nàng đến si ngốc, hắn thì thầm như tự nhủ với bản thân: "Ngươi đẹp thật!"
Tần Thanh xấu hổ hơi cúi đầu xuống, rồi đột nhiên nàng nhớ ra chuvện gì liền ngẩng đẩu lên ánh mắt như cầu xin nói: "Trương Dương! Ngươi có thể tạm thời không công khai chuyện của hai ta hay không?"
Thằng nhãi này biết rõ Tần Thanh đang nói chuyện gì nhưng vẫn mặt dày, ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Chuyện gì ấy nhỉ?"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Ngươi biết rồi còn giả vờ hỏi lại!"
Không cần Tần Thanh nhắc Trương Dương cùng biết, chuyện tình cảm của hai người hiện giờ không nên tiết lộ ra ngoài, dù sao nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì đó chẳng khác gì tiếng sét ngang trời với mấy hồng nhan tri kỷ còn lại, sợ rằng điều đó sẽ làm họ thương tâm. Trương đại quan nhân quyết không làm kẻ hoa tâm mà chi làm người đa tình. Nhưng Trương Dương cũng thấy có chút kì quái, vì sao hai người đã tiếp xúc thân mật rồi mà Tần Thanh lại không muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người? Lẽ nào nàng ta sợ điều đó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của nàng ta? Tần Thanh lại nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta vẫn còn là chủ tịch huyện Xuân Dương, nếu như quan hệ của chúng ta bị người khác biết, sợ rằng họ sẽ lợi dụng để gây khó dễ cho cả hai. Hơn nữa..." Tần Thanh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trương Dương thấp giọng gặng hỏi: "Hơn nữa làm sao?"
Tần Thanh nhìn thẳng hai mắt hắn chầm chậm nói: "Năm đó... Ta đã từng thề rằng. Cả đời này ta sẽ không lấy bất kỳ ai nữa... Bởi vậy ta mới nói chuvện chúng ta sẽ không có kết quả."
Trương Dương còn tưởng chuvện gì đáng sợ lắm, nghe vậy không khói mỉm cười nói: "Tần Thanh! Thực ra ta là người có tư tường tiến bộ, nên cũng không chú trọng lắm đến mấy cái đơn từ giấy kết hôn kia. Chỉ cần hai người yêu nhau được ở bên nhau là đủ, cần gì phải quan tâm đến mấy thứ kia." Thằng nhãi này được đà nói ý cốt để che giấu sụ đa tình của mình.
Dù rằng vẫn còn đang chìm đắm trong tư vị ngọt ngào của tình yêu, thế nhưng Tần Thanh là người sáng suốt lại thông minh, làm sao nàng có thể bị lừa bởi mấy lời dỗ ngọt của hắn được. Nghe hắn nói vậy, Tần Thanh hơi cúi đầu xuống giọng điệu lại có chút u buồn: "Ta biết, người trong lòng ngươi chưa chắc đã là ta!"
"Ngươi có thể đừng nghi ngờ tấm chân tình này của ta nữa được không?"
Tần Thanh cười nhẹ trả lời lại: "Trương Dương, ngươi nghĩ rằng ta không hiểu con người ngươi hav sao? TUY rằng những hồi ức đau khổ mà hôn nhân đem lại vẫn hiển hiện trong những giấc mơ hằng đêm, nhưng ta vẫn chấp nhâln trao cho ngươi. Ta trao cho ngươi không phải vì biết ơn ngươi đã giúp tạ không phải để trả ơn người đã xả thân cứu ta cũng không phải vì bị ngươi bỏ bùa mê. Ta trao cho ngươi vì ta thích ngươi, thực lòng yêu ngươi..." Nói đến mấy từ cuối âm thanh càng nhỏ dần đi, cả người nàng cũng run lên nhè nhẹ.
Từng câu từng chữ khiến nội tâm Trương Dương rung động thật sâu. Trương Dương mỉm cười nhẹ, ánh mắt chan chứa tình cám nhìn thẳng hai mắt Tần Thanh. Lúc sau Tần Thanh lặng lẽ quay trờ lại giường ngồi. Trương Dương ngồi hơ tay một chút nữa cho ấm người rồi mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh. Ngọn lửa nhỏ bập bùng giữa căn nhà gỗ phát ra từng ánh sáng đỏ hồng hắt hiu chiếu sáng cả căn nhà.
Bên ngoài tuvết rơi càng lúc càng mạnh, chốc chốc có nghe tiếng vù vù của những cơn gió to thổi qua căn nhà gỗ, rồi tiếng những đống tuyết trên cành cây bị gió thổi rơi xuống. Trương Dương vẫn chăm chú nhìn đống lửa nhỏ giữa nhà, chầm chậm vòng tay qua sau lưng Tần Thanh kéo nàng ta ôm vào lòng. Tần Thanh ngửa mặt nhìn hắn rồi nàng hơi khép hờ hai mắt lại, miệng khẽ mở ra. Hành động của nàng như khiêu khích, lại như đón chờ Trương Dương.
Quá nhiên Trương đại quan nhân nhiệt huyết lại sôi trào, hắn cúi đầu đáp lại sự khiêu khích mời gọi của Tần Thanh bằng một hôn thật sâu. Trương Dương kéo Tần Thanh nằm xuống giường, vừa hôn vừa chầm chậm cỡi từng chút quần áo trên người Tần Thanh xuống. Nhìn thân hình trắng nõn không tỳ vết của Tần Thanh nằm trên giường. Trương Dương cố gắng đè nén dục hoa xuống, vươn người hôn nhẹ nàng một cái rồi mới quỳ xuống giữa hai chân nàng. Tần Thanh khép hờ hai mắt lại, cả người nàng hơi run lên chờ đón tư vị ngọt ngào của luyến ái.
Ngọn lửa giữa căn nhà gỗ vẫn cháy bập bùng, ánh lửa như nhuộm đỏ hai thân ảnh xích loã trên giường.
Trước những đợt trùng kích vừa mạnh bạo vừa cuồng nhiệt của Trương Dương. Tần Thanh càng ôm chặt hắn hơn, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên nhẹ như thống khổ lại như thích thú khoái cám. Độ nóng bỏng dữ dội của cuộc tình phía trên càng lên cao, chiếc giường gỗ ọp ẹp bên dưới lại càng rung lắc dữ dội cùng phát ra những tiếng kèo kẹt.
Mới bị thất thân nên hiển nhiên Tần Thanh không tài nào chịu nổi cuộc sát phạt mãnh liệt của Trương Dương. Đột nhiên hai hàng lông mày nàng nhíu chặt lại, vẻ mặt nàng vừa toát lên sự thống khổ lại có sự vui sướng tột cùng. Nàng ưởn cong người lên, hạ thân thắt chặt lại, miệng thét dài một tiếng. Trương Dương dùng sức ôm chặt nàng lại, phảng phất như muốn đem hai thân thể hoà tan vào nhau....
Tần Thanh cũng không nhớ mình ngủ lịm đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại mới nhận ra giờ đã là hoàng hôn rồi. Ngọn lửa giữa nhà vẫn đang cháy bập bùng, thế nhưng lại chẳng thấy Trương Dương đâu cả. Nàng giật mình ngồi thẳng dậy dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. Tuy rằng nàng vẫn biết hắn sẽ không bỏ mặc nàng ở lại, thế nhưng thủy chung nàng không tài nào đè nén được cơn sợ hài trong lòng lại.
Tần Thanh chỉnh lại quần áo một chút rồi với tay lấy chiếc áo da ở đầu giường, đi đến giữa nhà sờ sờ thử thấy chiếc áo len đã khô liền mặc vội vào, rồi khoác chiếc áo da lên. Kéo khoá áo khoác cần thận xong Tần Thanh mới mở cửa căn nhà gỗ đi ra bên ngoài tìm Trương Dương. Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nhiều, nàng vừa mở cửa liền bị một cơn gió lạnh ùa vào khiến nàng phải hắt xì mấy cái.
Tần Thanh cũng không dám đi xa mà chỉ đi loanh quanh căn nhà gỗ, nhìn trời càng lúc càng tối dần mà tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, càng lúc nàng càng cảm thấy lo lắng hơn. Gió lạnh thổi qua các tán lá các thân cây trong rừng tạo thành những tiếng tựa như đám dã thú đang gào thét. Tần Thanh cứ bồn chồn không yên, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy phía trước một thân ảnh vừa đi ra khỏi rừng cây đang đi về hướng này.
Rốt cuộc Trương Dương cũng xuất hiện, trên người hắn bám đầy tuyết trắng xoá, xa xa nhìn lại trông cứ như một người tuyết vậy. Một tay hắn xách thỏ rừng, còn một tay cầm mấy củ khoai lang. Chẳng là vừa rồi hắn tỉnh dậy trước nên tiện thể vào rừng tìm ít đồ ăn.
Hai mắt Tần Thanh cũng đỏ hoe lên, vội vàng chạy tới chỗ hắn rồi nhào vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt hắn. Giọng nàng nhu sắp phát khóc đến nơi: "Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ rơi ta rồi chứ...!" Dù là một cô gái kiên cường rắn rỏi nhưng dù sao Tần Thanh cũng là con gái, cũng có những lúc yếu đuối. Ngày hôm nay, ngay lúc này, nàng không ngần ngại để lộ rõ sự yếu đuối vẫn che giấu nhẫn nhịn bấy lâu nay.
Truơng Dương mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc này, sao ta có thể bỏ rơi ngươi được cớ chứ?"
Dù rằng Tần Thanh lớn hơn hắn những 7 tuổi, thế nhưng thằng nhãi này vẫn gọi nàng như gọi em gái mình vậy. Dù rằng đã tới thời đại nàv khá lâu thế nhưng hắn vẫn có cái quan niệm của thời xưa. Đã là nữ nhân thì dù có lớn tuồi hơn vẫn bị gọi là em như thường.
Hai người thắm thiết ôm nhau trờ tại căn nhà gỗ nhò. Do không có ai chắt thêm củi vào nên đống lửa đã tắt ngúm từ lâu. Trương Dương giũ giũ đám tuvết bám trên người xuống rồi cúi xuống thổi thổi gẩy gẩy để lửa cháy lại, vất vả lắm lửa mới bùng lên được, lúc này trên mặt hắn bám đầy bụi bẩn đen sì.
Trương Dương lấy con dao nhò ra lọc da thỏ rồi buộc vào hai cành cây nướng trên đổng lửa. Còn đống khoai lang thì Trương Dương vùi thẳng vào đống than đỏ rực bên dưới đống lửa. Chỉ ít phút sau mùi khoai lang nướng thơm nức mũi bay lên, hoà quyện với mùi thơm lừng béo ngậy của thịt thỏ khiến người ta phái nhỏ nước dài.
Tần Thanh lặng lẽ ngồi ngắm Trương Dương đến thất thần, mấy bông hoa tuyết vương trên tóc hắn đang tan chảy, từng giọt nước nhỏ chậm rãi chảy dọc theo khuôn mặt kiên nghị mà rắn rỏi của hắn. Trương Dương quay sang cười cười với Tẩn Thanh, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như mùa xuân, hàm răng hắn vẫn trắng bóng đều tăm tắp như thủa ban đầu mới gặp. Hai người bọn họ cũng không ngờ rằng lại cùng nhau đón tết ở trong sơn cốc, cùng trải qua bạo chuyện, nào là lạc trong rừng, nào là bị trượt xuống đồi, bị lật xe rồi cùng nhau tìm thấy đầm nước nóng. Vừa nguy hiểm lại vừa lãng mạn khó quên.
Tần Thanh ôn nhu nói: "Trước kia lúc còn du học bên Mỹ. Có lần ta đến Cannada du lịch thì gặp phải trận bão tuyết lớn, cuối cùng bị mắc kẹt trong một nhà nghỉ nhỏ trong ba ngày. Mỗi ngày ta đều phải ăn bánh mì cứng như đá với uống nước là cấm chừng. Lúc đó ta mới biết thế nào là cảm giác thực sự đói đến gần chết!"
Trương Dương cười cười nói: "Yên tâm đi, ở cùng ta thì ngươi sẽ chẳng bao giờ phải chịu đói cả." Vừa nói Trương Dương vừa gẩy đám khoai lang nướng đã chín ra.
Tần Thanh chờ cho khoai nguội bớt mới dám nhặt lên, nàng cứ vừa thổi phù phù vừa chuyển củ khoai từ tay nàv sang tay kia cho đỡ nóng, vỏ khoai vừa được bóc ra mùi thơm càng nức mũi hơn. Tần Thanh ghé răng cắn một miếng tấm tắc khen: "Khoai lang núi này còn ngon hơn cả bánh mỳ cứng của Cannada!"
Trương Dương ha hả cười lớn. Tần Thanh đưa củ khoai đến trước miệng hắn. Trương Dương liền cắn một miếng lớn, vừa nhồm nhoàm nhai vừa đùa cợt: "Thực không ngờ nước bọt của Tần chủ tịch huyện cũng ngon đến vậy!"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Sau này chỗ không người ta không cho ngươi gọi như vậy nữa!"
Xem ra bữa cơm đầu năm của bọn họ cũng khá linh đình. Ngoài món khoai lang nướng ra còn món thỏ nướng vàng rụm thơm lừng nữa. Hai người ăn no căng bụng, thể lực cũng hồi phục lại khá nhiều. Tuy rằng hai người bọn họ vẫn an toàn ở trong căn nhà gỗ này, thế nhưng Tần Thanh cũng biết, lâu như vậy mà không có liên lạc lại chắc rằng người nhà sẽ lo lắng lắm. Lúc Tần Thanh nói ra thì Trương Dương lại chỉ cười cười khoát tay nói: "Ngươi yên tâm, cùng chẳng ai lo lắng hai ta đâu!"
Đúng như những gì Trương Dương đoán, quả nhiên những người ở sơn trang đều không lo lắng cho hai người bọn họ. Bởi vì lúc đi hai người cũng đều không nói sẽ về ăn com trưa, rồi thì đợi đến lúc trời tối, tuyết rơi lại càng nhiều hơn, bởi vậy mà mấy người ở sơn trang đều cho rằng hai người bọn họ ờ lại thôn Tiểu Kiểu để tránh tuyết.
Điện thoại của Trương Dương thì Triệu Tĩnh lại đang cầm. Lý Trường Vũ đành phải gọi điện cho Tần Thanh thế nhưng máy lại báo không liên lạc được. Có lúc Lý Trường Vũ lại cho rằng hẳn hai người bọn họ có vấn đề, không chừng lại rủ nhau trốn ở xó nào nói chuyện yêu đương rồi cũng nên. Ngoài Lý Trường Vũ, An Ngữ Thần cũng có ý nghĩ giống hắn. Lúc nói chuvện với Triệu Tĩnh, An Ngữ Thần không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: "Anh trai ngươi cũng giỏi thật đó, thấy gái đẹp là tót chạy theo ngay, bỏ mặc đám người bọn ta chết dí ở đây!"
Triệu Tĩnh cũng đỏ mặt thấy xấu hổ thay cho anh trai, thấp giọng thanh minh: "Anh trai ta không phái hạng người như vậy!"
An Ngữ Thần cười lạnh nói lại ngay: "Nếu hắn không phải loại người như vậy thì trên đời này sẽ chẳng còn tồn tại loại người nhưthế nữa!" Xem chừng nàng cũng hiểu khá rõ tính cách cũng như con người Trương Dương.
Dù rằng mỗi người nghĩ một kiểu thế nhưng lại chẳng có ai nghĩ rằng hai người bọn họ gặp chuvện không may cả. Dù sao trong mỗi bọn họ, ấn tượng của Trương Dương quá sâu sắc, một người mà không việc gì hắn không thể làm được thì sao có thể xảy ra chuvện được chứ?
Lại trải qua một đêm nữa. Trương Dương cùng Tần Thanh ôm nhau ngủ. Bọn họ dùng chính hơi ấm của mình để sưởi cho nhau, đương nhiên chiếc áo khoác da của An Đức Hằng cũng đóng góp một phần không nhò. Nếu như hắn mà biết đồ hắn tặng riêng cho Tẩn Thanh lại làm chăn uyên ương cho bọn họ thì sợ rằng hắn phải tức đến hộc máu mồm mất.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương cùng Tần Thanh gần như thức dậy cùng lúc. Đống lửa giữa nhà đã tắt từ lâu, không khí bên trong lại giảm xuống không ít.
Trương Dương ngồi dậy, chậm rãi đi ra mỡ cửa. ánh dương quang vàng óng liền ùa vào tràn ngập cả căn nhà gỗ. Sau trận bão tuyết đêm qua khắp chốn lại bị phủ bời một lớp tuyết dày hơn, những cành cây đều bị tuyết bám một mảng lớn, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm đám tuyết rơi xuống lả tả.
Tần Thanh cũng theo Trương Dương ra ngoài, giống Trương Dương, nàng cũng ngây ngốc ngắm nhìn cảnh tuyết trắng xoá chan hoà cùng ánh bình minh sáng chói.
Bỗng nhiên Trương Dương nở nụ cười rồi chỉ chỉ tay về phía đằng xa. Theo hướng tay hắn chỉ Tần Thanh liền thấy đỉnh Thanh Vân Phong còn cách bọn họ không xa nữa, nói cách khác thôn Thanh Hà cùng ở rất gần đây thôi. Trận gió tuyết hôm qua khiến bọn họ mất phương hướng mà đi lạc trong rừng, nhưng ai biết được Tái ông mất ngựa, trong hoạ lại đắc phúc. Nếu như không phải trận gió tuyết đó, nếu như hai người bọn họ không đi lạc thì sao có thể có một ngàv một đêm lãng mạn sâu lắng đến vậy?
Lúc Trương Dương cùng Tần Thanh đi bộ trở về mọi người ai cũng thấy kì lạ khó hiểu, thế nhưng cũng không ai có ý chủ động tiến tới hỏi. Trước lúc trờ về Trương Dương cùng Tần Thanh đã thông nhất với nhau, chỉ nói là hôm trước do tuyết rơi nhiều nên bị lạc đường rồi không may bị lật xe lao xuống sườn núi, sau đó hai người ở lại qua đêm ở căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi. Còn cụ thể tình hình thì lại không nói ra, cứ để mặc ai nghĩ thế nào thì nghĩ.
Lúc trở lại sơn trang, Tần Thanh lại trở lại làm vị nữ chủ tịch huyện lạnh lùng vô cảm như ngàv xưa, mà Trương Dương cũng không hề nhắc lại chuyện ấy, cũng không tỏ ra bất kỳ điều gì khác thường. Ngoại trừ An lão còn muốn ở lại thêm vài ngày thì tất cà mọi người đều chuẩn bị xuống núi.
Tuy rằng trên núi tuyết phủ khá dày nhưng cũng không che hết cả đường đi lối lại, chỉ cần cẩn thận đi chắc sẽ không việc gì.
Trương Dương cùng Triệu Lập Võ mỗi người một xe rời khỏi sơn trang, chầm chậm chạy dọc theo con đường cũ, cuối cùng cùng trở lại Xuân Dương. Trên đường đi, Lý Trường Vũ cũng nói cho Tần Thanh biết việc hắn sắp điều Trương Dương về Giang Thành công tác. Tần Thanh cũng không phản đối, dù sao lần trước để hắn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng đại diện huvện ở Bắc Kinh, nàng đã bị người ta dị nghị không ít, mà hôm qua hai người lại phát sinh cái chuyện đó, nếu cứ ở đây lâu sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra. Mà hơn hết, từ giờ trở đi Tần Thanh cũng biết mình không thể đối xử lạnh nhạt vô tình với hắn như trước kia được, chi có để hắn rời Xuân Dương mới là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Thực ra Lý Truông Vũ cũng rất coi trọng chuyến hồi hương về thăm quê lần này của An lão tiên sinh, hai hôm trước hắn cùng hai cha con An lão tiên sinh, An Đức Hằng đã nói chuvện qua, bọn họ đã khẳng định sẽ không thay đổi kế hoạch đầu tư dự án xây dựng khu du lịch ở núi Thanh Thai. Sau tết âm lịch bọn họ sẽ lại tiếp tục rót vốn đầu tư. Thế nhưng để tránh phiền phức sau này, mỗi một khoản tiền đầu tư sè đều được xác minh cùng ghi lại rõ ràng, nếu không có bất kỳ dấu hiệu phi pháp nào mới nhận. Đương nhiên phía An gia cũng hiểu vì sao bọn họ phải cẩn thận như vậy, nên cùng không phản đối mà đồng tình hợp tác.
Còn Trương Dương thì chỉ nghĩ mãi đến cái đầm nước nóng kia, nếu như được chuyển về cục phát triển du lịch thành phố Giang Thành, thì chắc chắn cái đầm nước nóng kia sẽ là chiến tích trọng đại đấu tiên của hắn.
Từ trước tới nay thằng nhãi này vẫn canh cánh vấn đề cấp bậc của mình, lúc từ biệt hắn nhịn không được phải hỏi nhỏ Lý Trường Vũ: "Có phải được chuyền về cục phát triển du lịch thành phố là cháu sẽ lên chính khoa không?*
Lý Trường Vũ gật gật đầu nói: "Chính xác trăm phần trăm!"
Tần Thanh đi cùng gia đình Lý Trường Vũ về Giang Thành. Lúc rời đi nàng còn luyến tiếc quay lại nhìn thoáng qua Trương Dương một cái liền thấy Trương Dương vẫn đứng đó dõi trông nàng từ lâu. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau, cả hai đều nở nụ cười hiểu ý nhau.
Trận bão tuyết lần này khiến giao thông của Giang Thành bị ách tắc nhiều chỗ. Lý Trường Vũ lái xe cũng không giỏi lắm nên Tần Thanh chủ động nhận trách nhiệm lái xe. Lúc xe đang chạy trên đường. Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Tần Thanh, vụ án tham ô của Phùng Ái Liên liên quan đến rất nhiều người. Tra ra mới biết công ty bất động sản của Trần Kế Cao cũng dính dáng tới!"
Tần Thanh không khỏi nhíu nhíu màv. Từ trước tới nay nàng đã không mấy thiện cảm với gia đình lão Lê Quốc Chính, nói không xa, trước kia con trai hắn, Lê Hạo Huy cùng chính là hung thủ lái xe đâm chết vị hôn phu Lý Chấn Dương của nàng. Cũng chính từ lúc đó nàng mới đi theo con đường chính trị đến tận bây giờ. Chỉ có điều, nếu như Lý Trường Vũ đã nhắc tới chuyện này thì chưa chắc sự việc đã đơn giản như vậy.
Quả nhiên Lý Trường Vũ chỉ dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Trần Kế Cao đã có không ít sai phạm trong việc thu mua lại các công ty dược phẩm cũ, mà nhân vật chủ chốt đứng ra móc nối giải quyết sự vụ của hắn lại là... Lý Chấn Dương!"
Nghe thầy ba chữ đó Tần Thanh liền giật mình một cái, nàng không tự chủ được đạp chân ga mạnh thêm. Do mất tay lái nên chiếc xe hơi chạy xiên sang bên phái. Tần Thanh vội vàng điều chỉnh tay lái lại, rõ ràng tâm tình nàng trở lên gấp gáp hơn: "Hắn thì có liên quan gì tới chuyện này?"
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Căn cứ tình hình điều tra sơ bộ thì những phi vụ làm ăn bất chính đều do Lý Chấn Dương đảm nhận, khẳng định Lý Chấn Dương nắm trong tav không ít chứng cứ xác thực, mà không chừng những chứng cứ này lại gây bất lợi cho Lê Quốc Chính..." Lý Trường Vũ nói ý lấp lửng để Tần Thanh tự hiểu.
Nội tâm Tần Thanh trầm hẳn xuống. Kỳ thực trước lúc Lý Chấn Dương chết, nàng cũng nhận ra hắn có điều gì đó khó nói dấu nàng. Lẽ nào hắn có những chuyện không dám để ai biết? Lẽ nào hắn thực sự dính đến những vụ làm ăn phi pháp? Lẽ nào cái chết của hắn không phải là do ngoài ý muốn?
Trước mắt Tần Thanh lại hiện lên cảnh đám cưới hôm đó. Cảnh người chồng sắp cưới của nàng, Lý Chấn Dương mặc một bộ veston màu đen, trong tay là bó hoa trắng cùng khuôn mặt tươi cười rạng ngời đang đi về phía nàng. Thế nhưng đột nhiên một chiếc ô tô lại từ đâu lao tới đâm vào nguời Lý Chấn Dương. Hắn tựa như cánh diều đứt đã bị đâm bay cao lên không trung. Trước mắt nàng cả thể giới như sụp đồ, hai mắt nàng tối sầm lại, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoài một màu đỏ tươi bao trùm lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Trương Dương mĩm cưỡi hôn nhẹ nàng một cái nữa. Tần Thanh quặp chân quanh eo hắn nheo mắt thấp giọng hỏi: "Có phải lâu nay ngươi đã có âm mưu không?"
Trương Dương ôn nhu trả lời lại: "Đúng vậy, ta đã có âm mưu từ rất lâu trước đây. Từ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã đợi chờ giây phút này. Ta thích ngươi, thực sự rất thích ngươi. Lúc nào ta cũng mong ước ngươi thành nữ nhân của ta, lúc nào ta cũng mong ước chiếm được cả thân xác lẫn tâm hồn ngươi!"'
Tần Thanh cảm nhận rõ cái vật nóng ấm trong cơ thể mình càng lúc càng lớn hơn theo từng câu nói của hắn. Thẳng nhãi này lại hưng phần lên. sắp không kiềm chế nổi nữa. Tần Thanh ôn nhu nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra muôn vàn tình cảm.
Làn khói trắng toả lên từ mặt đầm khiến khung cảnh trờ nên mờ ảo mông lung khó tả tựa như chốn tiên cảnh bồng lai, còn hai cơ thể xích loã đang triền miên ân ái trên mặt hồ lại chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ trong chồn tiên cảnh đó. Trong sơn cốc vang vọng tiếng nữ nhân rên rỉ sung sướng, hoà lẫn với tiếng nam nhân thở dốc cuồng nhiệt. Càng lúc Tần Thanh càng chủ động hơn, động tác của nàng cũng dần dần phối hợp nhịp nhàng với động tác của Trương Dương. Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên nàng có cảm giác vui sướng tột cùng đến vậy, lần đầu tiên nàng mới biết thế nào là tư vị của luyến ái, thế nào là một người đàn bà chân chính...
Trương Dương dùng cành cây khô dựng làm giá đỡ đơn giản để hông khô quần áo của hai người. Cái áo bông của Tần Thanh không thể khô ngay được nên nàng đành phải khoác tạm chiếc áo da của An Đức Hằng tặng cho đỡ lạnh.
Trải qua ý loạn tình mê Tân Thanh liền tỉnh táo lại, ngay lập tức nàng liền nhận ra Trương Dương là một người có tính chiếm hữu rất cao. Từ lúc An Đức Hằng xuất hiện, thằng nhãi này đã thấy không yên tâm, lúc nào cũng nói bóng gió hay suy nghĩ lung tung. Hắn càng cảm thấv nguy cơ mất thứ hắn thích thì hắn lại càng muốn chiếm giữ lấy thứ đó bằng được, nhất quyết không để kẻ khác tranh đoạt mất.
Trương Dương là người thẳng thắn, đương nhiên cũng không che dấu suy nghĩ của minh: "Đó là bời vì ta thấy hắn giống như bọn quỷ lùn Nhặt Bản kia. Ta cứ nghĩ hắn... Hắn dám có ý nghĩ xấu xa với... ngươi. Cho nên...!"
"Còn lý do lý chấu! Vô sỉ!"
Trương đại quan nhân cũng không nổi giận mà chi vuốt ve mái tóc ướt sủng của Tần Thanh, rồi nhỏ giọng tự nhủ: "Có lúc ta lại nghĩ có nên chăng chuốc say hay đánh thuốc mê ngươi?"
Tần Thanh trợn tròn hai mắt nhìn lại hắn: "Ngươi có còn là người nữa không? Có xứng đáng là Đàng viên Đàng cộng sản hay không?"
"Đảng viên cũng có thất tình lục dục. Tần Thanh! Kỳ thực năm mới này ta có muột ước muốn...!"
Tần Thanh chăm chú nhìn hắn.
"Ta ước muốn sớm ngày gỡ bỏ giúp ngươi cái mặt nạ của chủ tịch huyện xuống, giúp ngươi trở lại làm một nữ nhân chân chính!"
Tần Thanh cùng hiểu ý hắn muốn nói gì, khuôn mặt nàng cùng đỏ ửng lên, thấp giọng mắng: "Vô si!" Nàng cũng biết trong lòng nàng đã coi hắn như nam nhân của mình từ lâu, bằng không sao hôm nay lại cứ thuận theo, cứ để mặc hắn khi dễ mà không phản kháng lại. Nàng chuyển ánh mắt nhìn vệt hồng trên đá sau trận chiến lúc nãy, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nàng vội vàng vực nước hồ lên kỳ đi vệt máu dính trên đá đó, thế nhưng vệt máu đã khô bắt chặt vào nền đá cứng, dù nàng kỳ thế nào cũng không sạch được
Truơng Dương thấy bộ dạng e thẹn của Tần Thanh, nhịn không được cười lớn hai tiếng.
Tần Thanh quay đầu lại trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn cười được sao? Đều là ngươi làm hại ta!"
Trương Dương vỗ vỗ tảng đá giả mặt nghiêng trang nói: "Sau này ta sẽ cho dựng một bia đá ở ngay chỗ này. Trên mặt viết mấy chữ, bia kỷ niệm Tần chủ tịch huyện thất thân ở đây!"
"Hỗn đãn!" Bị hắn trêu chọc. Tần Thanh nhịn không được cùng cười theo hắn.
Miệng thì nói vậy cho vui thôi chứ Trương Dương cũng chẳng muốn thông cáo cho thiên hạ biết chỗ hắn làm chuyện xấu với người ta. Trương Dương dùng sức lật ngửa tảng đá lên, úp mặt trẽn xuống đất. Tảng đá này cũng nặng chừng nửa tấn chứ không ít, khẳng định chẳng có ai rỗi hơi đi lật đá lên xem bên dưới có gì. Như vậy thì sẽ chẳng ai khám phá ra bí mật của hai người bọn họ.
Mưa tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng, mà hai người bọn họ cùng chẳng thể ở chỗ này cả đời được. Hai người đi dọc theo một khe suối nước nóng đại khái là đang đi về phía thôn Thanh Hà.
Tần Thanh bước đi có vẻ khó khăn. Trương Dương thấy thế thân thiết hỏi han: "Chân vẫn còn đau sao?"
Tần Thanh lắc lắc đầu, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói: "Cũng đều là do ngươi làm hại ta cả!"
Lúc này Trương Dương mới hiểu ra vần đề, nhịn không được ha hả cười lớn: "Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu. Được rồi, ta nguvện xả thân vì Tần chủ tịch huyện, làm thân trâu ngựa cõng nàng về dinh!"
Lần này Tần Thanh cũng chẳng khách khí như trước, vòng tay ôm chặt cổ hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp không gì sánh được.
Lưng cõng Tần Thanh. Trương Dương từng bước từng bước tiêu sái bước đi trên mặt tuyết dày. Cả sơn cốc đều bị tuyết phủ một màu trắng xoa, cảnh vật nơi đây đều không nhận ra rõ ràng nữa, đâu đâu cũng chỉ một màu trắng.
Mới đầu Trương Dương còn thấy đỉnh Thanh Vân Phong mà đi theo hướng đó, giờ thì khắp nơi ngập trong tuyết, cây cối che phủ khắp chốn không còn nhìn thấy đằng trước là đâu nữa. Tuy rằng Trương Dương không lo gì về vấn đề thể lực, thế nhưng cứ lang thang mò mẫm trong rừng sâu thế nàv cũng không phải là ý hay. Nếu không may lại rơi xuống hố hay lọt xuống khe nào nữa thì khỏi cứu. Đen đủi hơn khi di động lại để quên ờ nhà, mà điện thoại của Tần Thanh thì vừa hết pin lại bị hỏng, như vậy cùng không có cách gì gọi người tới cứu được.
Truơng Dương bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi không nên rời khỏi đầm nước nóng mới đúng. Dù sao nhiệt độ nơi đó cũng khá cao, mà hơn hết lúc nào hứng lên lại cùng tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện nàv làm uyên ương giỡn nước chơi, còn tốt hơn việc lang thang ở chốn rừng sâu ngập tuyết lạnh giá này.
"Có mệt lắm không?" Tần Thanh ôn nhu quan tâm hỏi. Từ lúc Trương Dương đột phá tuyến phòng ngự cuối cùng của Tần Thanh, nàng ta liền trở nên ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: "Hình như chúng ta lại lạc đường rồi!"
Tần Thanh dùng hai tay mình che hai bên tai đang đỏ ửng của hắn nhẹ giọng nói: "Trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ tránh mưa tuvết thì hơn, trời càng lúc càng lạnh rồi!"
Trương Dương gật đầu rồi lại rảo bước đi về phía trước. Đi thêm được nửa tiếng nữa mới tìm được một căn nhà gỗ nhỏ trong khu rừng rộng lớn này. Có lẽ đây là chỗ nghỉ tạm thời của đám thợ săn hay dân đốn gỗ. Cửa gỗ được khoá cẩn thận lại, nhìn ổ khoa đã rỉ sét loang lổ, Trương Dương cũng đoán chừng lâu nay cùng không ai lui tới chỗ này. Trương Dương thả Tần Thanh xuống, hai tay nắm ổ khoá dùng sức vặn một cái, ổ khoá dễ dàng bị bẻ gãy,
Tần Thanh nhìn một màn này không khói líu lưỡi. Nếu như hắn mà đi làm trộm thì chắc chẳng có nhà nào được yên với hắn mất.
Quả nhiên lâu nay cũng chẳng ai tới căn nhà gỗ, bên trong bụi bám dày đặc. Căn nhà cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, chi có một chiếc bàn nhỏ với vài cái ghế cùng với chiếc giường ọp ẹp nằm ở góc phòng. Trương Dương lật tấm nệm lên dùng giấy vệ sinh lau lại chiếc giường cho khỏi bụi. Cuộn giấy vệ sinh này là Tần Thanh lấy từ trong xe ô tô lúc rơi xuống vực. Nhìn cuộn giấy vệ sinh trong tay, thằng nhãi này lại nghĩ ra mấy thứ linh tinh rồi lại nở nụ cười ma quái.
"Ngươi cười cái gì vậy?"
"Có phải là ngươi đã sớm nghĩ đến việc hai ta... nên mới lấy cuộn giấy vệ sinh này, có phải không?'
Thằng nhãi này ngày hôm nay không những đã cướp đi trinh tiết của nàng mà càng lúc lại càng ăn nói bậy bạ hơn. Bị hắn trêu đùa. Tần Thanh không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn ăn nói bậy bạ thì ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."
Trương Dương cười hề hề, quả nhiên không dám trêu đùa nữa.
Trương Dương tìm thấy một chiếc rìu nhỏ dưới gầm giường. Hắn nhặt chiếc rìu lên rồi quay sang nói với Tần Thanh: "Ngươi cứ ở trong nhà chờ ta, ta ra ngoài tìm ít củi về đốt sưởi ấm!"
Tần Thanh nhẹ gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường nhỏ. Dù sao giờ đang ở giữa chốn rừng sâu, nàng cũng không dám cách quá xa Trương Dương.
Không lâu sau Trương Dương liền quay lại, trong tay ôm một đống cành cây to nhỏ các loại. Trương Dương lấy bật lửa ra châm lửa đốt đống củi, chẳng may chốc lửa bén vào mấy cành cây khô phát ra tiếng kêu lép bép! lép bép! nho nhò. Thỉnh thoảng Trương Dương lại ném một cành cây vào đống lửa để giữ ngọn lửa luôn cháy lớn. Tần Thanh ôm gối ngồi trên giường hai mắt chăm chú nhìn đống lửa cháy đến thất thần. Nàng vẫn đang hồi tường lại những chuyện xảy ra hôm nay ở bên bờ đầm nước nóng.
Ngọn lửa cháv lớn nên chẳng mắv chốc nhiệt độ trong căn phòng tăng lên rõ rệt Tần Thanh tháo búi tóc để mái tóc ướt của mình xoã tung xuống. Nàng bước xuống giường, chậm rãi đến ngồi cạnh đống lửa nhỏ. Ánh lửa hồng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh càng khiến nàng trông kiều diễm khó tả hơn. Trương Dương ngồi ngắm nàng đến si ngốc, hắn thì thầm như tự nhủ với bản thân: "Ngươi đẹp thật!"
Tần Thanh xấu hổ hơi cúi đầu xuống, rồi đột nhiên nàng nhớ ra chuvện gì liền ngẩng đẩu lên ánh mắt như cầu xin nói: "Trương Dương! Ngươi có thể tạm thời không công khai chuyện của hai ta hay không?"
Thằng nhãi này biết rõ Tần Thanh đang nói chuyện gì nhưng vẫn mặt dày, ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Chuyện gì ấy nhỉ?"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Ngươi biết rồi còn giả vờ hỏi lại!"
Không cần Tần Thanh nhắc Trương Dương cùng biết, chuyện tình cảm của hai người hiện giờ không nên tiết lộ ra ngoài, dù sao nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì đó chẳng khác gì tiếng sét ngang trời với mấy hồng nhan tri kỷ còn lại, sợ rằng điều đó sẽ làm họ thương tâm. Trương đại quan nhân quyết không làm kẻ hoa tâm mà chi làm người đa tình. Nhưng Trương Dương cũng thấy có chút kì quái, vì sao hai người đã tiếp xúc thân mật rồi mà Tần Thanh lại không muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người? Lẽ nào nàng ta sợ điều đó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của nàng ta? Tần Thanh lại nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta vẫn còn là chủ tịch huyện Xuân Dương, nếu như quan hệ của chúng ta bị người khác biết, sợ rằng họ sẽ lợi dụng để gây khó dễ cho cả hai. Hơn nữa..." Tần Thanh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trương Dương thấp giọng gặng hỏi: "Hơn nữa làm sao?"
Tần Thanh nhìn thẳng hai mắt hắn chầm chậm nói: "Năm đó... Ta đã từng thề rằng. Cả đời này ta sẽ không lấy bất kỳ ai nữa... Bởi vậy ta mới nói chuvện chúng ta sẽ không có kết quả."
Trương Dương còn tưởng chuvện gì đáng sợ lắm, nghe vậy không khói mỉm cười nói: "Tần Thanh! Thực ra ta là người có tư tường tiến bộ, nên cũng không chú trọng lắm đến mấy cái đơn từ giấy kết hôn kia. Chỉ cần hai người yêu nhau được ở bên nhau là đủ, cần gì phải quan tâm đến mấy thứ kia." Thằng nhãi này được đà nói ý cốt để che giấu sụ đa tình của mình.
Dù rằng vẫn còn đang chìm đắm trong tư vị ngọt ngào của tình yêu, thế nhưng Tần Thanh là người sáng suốt lại thông minh, làm sao nàng có thể bị lừa bởi mấy lời dỗ ngọt của hắn được. Nghe hắn nói vậy, Tần Thanh hơi cúi đầu xuống giọng điệu lại có chút u buồn: "Ta biết, người trong lòng ngươi chưa chắc đã là ta!"
"Ngươi có thể đừng nghi ngờ tấm chân tình này của ta nữa được không?"
Tần Thanh cười nhẹ trả lời lại: "Trương Dương, ngươi nghĩ rằng ta không hiểu con người ngươi hav sao? TUY rằng những hồi ức đau khổ mà hôn nhân đem lại vẫn hiển hiện trong những giấc mơ hằng đêm, nhưng ta vẫn chấp nhâln trao cho ngươi. Ta trao cho ngươi không phải vì biết ơn ngươi đã giúp tạ không phải để trả ơn người đã xả thân cứu ta cũng không phải vì bị ngươi bỏ bùa mê. Ta trao cho ngươi vì ta thích ngươi, thực lòng yêu ngươi..." Nói đến mấy từ cuối âm thanh càng nhỏ dần đi, cả người nàng cũng run lên nhè nhẹ.
Từng câu từng chữ khiến nội tâm Trương Dương rung động thật sâu. Trương Dương mỉm cười nhẹ, ánh mắt chan chứa tình cám nhìn thẳng hai mắt Tần Thanh. Lúc sau Tần Thanh lặng lẽ quay trờ lại giường ngồi. Trương Dương ngồi hơ tay một chút nữa cho ấm người rồi mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh. Ngọn lửa nhỏ bập bùng giữa căn nhà gỗ phát ra từng ánh sáng đỏ hồng hắt hiu chiếu sáng cả căn nhà.
Bên ngoài tuvết rơi càng lúc càng mạnh, chốc chốc có nghe tiếng vù vù của những cơn gió to thổi qua căn nhà gỗ, rồi tiếng những đống tuyết trên cành cây bị gió thổi rơi xuống. Trương Dương vẫn chăm chú nhìn đống lửa nhỏ giữa nhà, chầm chậm vòng tay qua sau lưng Tần Thanh kéo nàng ta ôm vào lòng. Tần Thanh ngửa mặt nhìn hắn rồi nàng hơi khép hờ hai mắt lại, miệng khẽ mở ra. Hành động của nàng như khiêu khích, lại như đón chờ Trương Dương.
Quá nhiên Trương đại quan nhân nhiệt huyết lại sôi trào, hắn cúi đầu đáp lại sự khiêu khích mời gọi của Tần Thanh bằng một hôn thật sâu. Trương Dương kéo Tần Thanh nằm xuống giường, vừa hôn vừa chầm chậm cỡi từng chút quần áo trên người Tần Thanh xuống. Nhìn thân hình trắng nõn không tỳ vết của Tần Thanh nằm trên giường. Trương Dương cố gắng đè nén dục hoa xuống, vươn người hôn nhẹ nàng một cái rồi mới quỳ xuống giữa hai chân nàng. Tần Thanh khép hờ hai mắt lại, cả người nàng hơi run lên chờ đón tư vị ngọt ngào của luyến ái.
Ngọn lửa giữa căn nhà gỗ vẫn cháy bập bùng, ánh lửa như nhuộm đỏ hai thân ảnh xích loã trên giường.
Trước những đợt trùng kích vừa mạnh bạo vừa cuồng nhiệt của Trương Dương. Tần Thanh càng ôm chặt hắn hơn, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên nhẹ như thống khổ lại như thích thú khoái cám. Độ nóng bỏng dữ dội của cuộc tình phía trên càng lên cao, chiếc giường gỗ ọp ẹp bên dưới lại càng rung lắc dữ dội cùng phát ra những tiếng kèo kẹt.
Mới bị thất thân nên hiển nhiên Tần Thanh không tài nào chịu nổi cuộc sát phạt mãnh liệt của Trương Dương. Đột nhiên hai hàng lông mày nàng nhíu chặt lại, vẻ mặt nàng vừa toát lên sự thống khổ lại có sự vui sướng tột cùng. Nàng ưởn cong người lên, hạ thân thắt chặt lại, miệng thét dài một tiếng. Trương Dương dùng sức ôm chặt nàng lại, phảng phất như muốn đem hai thân thể hoà tan vào nhau....
Tần Thanh cũng không nhớ mình ngủ lịm đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại mới nhận ra giờ đã là hoàng hôn rồi. Ngọn lửa giữa nhà vẫn đang cháy bập bùng, thế nhưng lại chẳng thấy Trương Dương đâu cả. Nàng giật mình ngồi thẳng dậy dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. Tuy rằng nàng vẫn biết hắn sẽ không bỏ mặc nàng ở lại, thế nhưng thủy chung nàng không tài nào đè nén được cơn sợ hài trong lòng lại.
Tần Thanh chỉnh lại quần áo một chút rồi với tay lấy chiếc áo da ở đầu giường, đi đến giữa nhà sờ sờ thử thấy chiếc áo len đã khô liền mặc vội vào, rồi khoác chiếc áo da lên. Kéo khoá áo khoác cần thận xong Tần Thanh mới mở cửa căn nhà gỗ đi ra bên ngoài tìm Trương Dương. Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nhiều, nàng vừa mở cửa liền bị một cơn gió lạnh ùa vào khiến nàng phải hắt xì mấy cái.
Tần Thanh cũng không dám đi xa mà chỉ đi loanh quanh căn nhà gỗ, nhìn trời càng lúc càng tối dần mà tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, càng lúc nàng càng cảm thấy lo lắng hơn. Gió lạnh thổi qua các tán lá các thân cây trong rừng tạo thành những tiếng tựa như đám dã thú đang gào thét. Tần Thanh cứ bồn chồn không yên, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy phía trước một thân ảnh vừa đi ra khỏi rừng cây đang đi về hướng này.
Rốt cuộc Trương Dương cũng xuất hiện, trên người hắn bám đầy tuyết trắng xoá, xa xa nhìn lại trông cứ như một người tuyết vậy. Một tay hắn xách thỏ rừng, còn một tay cầm mấy củ khoai lang. Chẳng là vừa rồi hắn tỉnh dậy trước nên tiện thể vào rừng tìm ít đồ ăn.
Hai mắt Tần Thanh cũng đỏ hoe lên, vội vàng chạy tới chỗ hắn rồi nhào vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt hắn. Giọng nàng nhu sắp phát khóc đến nơi: "Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ rơi ta rồi chứ...!" Dù là một cô gái kiên cường rắn rỏi nhưng dù sao Tần Thanh cũng là con gái, cũng có những lúc yếu đuối. Ngày hôm nay, ngay lúc này, nàng không ngần ngại để lộ rõ sự yếu đuối vẫn che giấu nhẫn nhịn bấy lâu nay.
Truơng Dương mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc này, sao ta có thể bỏ rơi ngươi được cớ chứ?"
Dù rằng Tần Thanh lớn hơn hắn những 7 tuổi, thế nhưng thằng nhãi này vẫn gọi nàng như gọi em gái mình vậy. Dù rằng đã tới thời đại nàv khá lâu thế nhưng hắn vẫn có cái quan niệm của thời xưa. Đã là nữ nhân thì dù có lớn tuồi hơn vẫn bị gọi là em như thường.
Hai người thắm thiết ôm nhau trờ tại căn nhà gỗ nhò. Do không có ai chắt thêm củi vào nên đống lửa đã tắt ngúm từ lâu. Trương Dương giũ giũ đám tuvết bám trên người xuống rồi cúi xuống thổi thổi gẩy gẩy để lửa cháy lại, vất vả lắm lửa mới bùng lên được, lúc này trên mặt hắn bám đầy bụi bẩn đen sì.
Trương Dương lấy con dao nhò ra lọc da thỏ rồi buộc vào hai cành cây nướng trên đổng lửa. Còn đống khoai lang thì Trương Dương vùi thẳng vào đống than đỏ rực bên dưới đống lửa. Chỉ ít phút sau mùi khoai lang nướng thơm nức mũi bay lên, hoà quyện với mùi thơm lừng béo ngậy của thịt thỏ khiến người ta phái nhỏ nước dài.
Tần Thanh lặng lẽ ngồi ngắm Trương Dương đến thất thần, mấy bông hoa tuyết vương trên tóc hắn đang tan chảy, từng giọt nước nhỏ chậm rãi chảy dọc theo khuôn mặt kiên nghị mà rắn rỏi của hắn. Trương Dương quay sang cười cười với Tẩn Thanh, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như mùa xuân, hàm răng hắn vẫn trắng bóng đều tăm tắp như thủa ban đầu mới gặp. Hai người bọn họ cũng không ngờ rằng lại cùng nhau đón tết ở trong sơn cốc, cùng trải qua bạo chuyện, nào là lạc trong rừng, nào là bị trượt xuống đồi, bị lật xe rồi cùng nhau tìm thấy đầm nước nóng. Vừa nguy hiểm lại vừa lãng mạn khó quên.
Tần Thanh ôn nhu nói: "Trước kia lúc còn du học bên Mỹ. Có lần ta đến Cannada du lịch thì gặp phải trận bão tuyết lớn, cuối cùng bị mắc kẹt trong một nhà nghỉ nhỏ trong ba ngày. Mỗi ngày ta đều phải ăn bánh mì cứng như đá với uống nước là cấm chừng. Lúc đó ta mới biết thế nào là cảm giác thực sự đói đến gần chết!"
Trương Dương cười cười nói: "Yên tâm đi, ở cùng ta thì ngươi sẽ chẳng bao giờ phải chịu đói cả." Vừa nói Trương Dương vừa gẩy đám khoai lang nướng đã chín ra.
Tần Thanh chờ cho khoai nguội bớt mới dám nhặt lên, nàng cứ vừa thổi phù phù vừa chuyển củ khoai từ tay nàv sang tay kia cho đỡ nóng, vỏ khoai vừa được bóc ra mùi thơm càng nức mũi hơn. Tần Thanh ghé răng cắn một miếng tấm tắc khen: "Khoai lang núi này còn ngon hơn cả bánh mỳ cứng của Cannada!"
Trương Dương ha hả cười lớn. Tần Thanh đưa củ khoai đến trước miệng hắn. Trương Dương liền cắn một miếng lớn, vừa nhồm nhoàm nhai vừa đùa cợt: "Thực không ngờ nước bọt của Tần chủ tịch huyện cũng ngon đến vậy!"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Sau này chỗ không người ta không cho ngươi gọi như vậy nữa!"
Xem ra bữa cơm đầu năm của bọn họ cũng khá linh đình. Ngoài món khoai lang nướng ra còn món thỏ nướng vàng rụm thơm lừng nữa. Hai người ăn no căng bụng, thể lực cũng hồi phục lại khá nhiều. Tuy rằng hai người bọn họ vẫn an toàn ở trong căn nhà gỗ này, thế nhưng Tần Thanh cũng biết, lâu như vậy mà không có liên lạc lại chắc rằng người nhà sẽ lo lắng lắm. Lúc Tần Thanh nói ra thì Trương Dương lại chỉ cười cười khoát tay nói: "Ngươi yên tâm, cùng chẳng ai lo lắng hai ta đâu!"
Đúng như những gì Trương Dương đoán, quả nhiên những người ở sơn trang đều không lo lắng cho hai người bọn họ. Bởi vì lúc đi hai người cũng đều không nói sẽ về ăn com trưa, rồi thì đợi đến lúc trời tối, tuyết rơi lại càng nhiều hơn, bởi vậy mà mấy người ở sơn trang đều cho rằng hai người bọn họ ờ lại thôn Tiểu Kiểu để tránh tuyết.
Điện thoại của Trương Dương thì Triệu Tĩnh lại đang cầm. Lý Trường Vũ đành phải gọi điện cho Tần Thanh thế nhưng máy lại báo không liên lạc được. Có lúc Lý Trường Vũ lại cho rằng hẳn hai người bọn họ có vấn đề, không chừng lại rủ nhau trốn ở xó nào nói chuyện yêu đương rồi cũng nên. Ngoài Lý Trường Vũ, An Ngữ Thần cũng có ý nghĩ giống hắn. Lúc nói chuvện với Triệu Tĩnh, An Ngữ Thần không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: "Anh trai ngươi cũng giỏi thật đó, thấy gái đẹp là tót chạy theo ngay, bỏ mặc đám người bọn ta chết dí ở đây!"
Triệu Tĩnh cũng đỏ mặt thấy xấu hổ thay cho anh trai, thấp giọng thanh minh: "Anh trai ta không phái hạng người như vậy!"
An Ngữ Thần cười lạnh nói lại ngay: "Nếu hắn không phải loại người như vậy thì trên đời này sẽ chẳng còn tồn tại loại người nhưthế nữa!" Xem chừng nàng cũng hiểu khá rõ tính cách cũng như con người Trương Dương.
Dù rằng mỗi người nghĩ một kiểu thế nhưng lại chẳng có ai nghĩ rằng hai người bọn họ gặp chuvện không may cả. Dù sao trong mỗi bọn họ, ấn tượng của Trương Dương quá sâu sắc, một người mà không việc gì hắn không thể làm được thì sao có thể xảy ra chuvện được chứ?
Lại trải qua một đêm nữa. Trương Dương cùng Tần Thanh ôm nhau ngủ. Bọn họ dùng chính hơi ấm của mình để sưởi cho nhau, đương nhiên chiếc áo khoác da của An Đức Hằng cũng đóng góp một phần không nhò. Nếu như hắn mà biết đồ hắn tặng riêng cho Tẩn Thanh lại làm chăn uyên ương cho bọn họ thì sợ rằng hắn phải tức đến hộc máu mồm mất.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương cùng Tần Thanh gần như thức dậy cùng lúc. Đống lửa giữa nhà đã tắt từ lâu, không khí bên trong lại giảm xuống không ít.
Trương Dương ngồi dậy, chậm rãi đi ra mỡ cửa. ánh dương quang vàng óng liền ùa vào tràn ngập cả căn nhà gỗ. Sau trận bão tuyết đêm qua khắp chốn lại bị phủ bời một lớp tuyết dày hơn, những cành cây đều bị tuyết bám một mảng lớn, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm đám tuyết rơi xuống lả tả.
Tần Thanh cũng theo Trương Dương ra ngoài, giống Trương Dương, nàng cũng ngây ngốc ngắm nhìn cảnh tuyết trắng xoá chan hoà cùng ánh bình minh sáng chói.
Bỗng nhiên Trương Dương nở nụ cười rồi chỉ chỉ tay về phía đằng xa. Theo hướng tay hắn chỉ Tần Thanh liền thấy đỉnh Thanh Vân Phong còn cách bọn họ không xa nữa, nói cách khác thôn Thanh Hà cùng ở rất gần đây thôi. Trận gió tuyết hôm qua khiến bọn họ mất phương hướng mà đi lạc trong rừng, nhưng ai biết được Tái ông mất ngựa, trong hoạ lại đắc phúc. Nếu như không phải trận gió tuyết đó, nếu như hai người bọn họ không đi lạc thì sao có thể có một ngàv một đêm lãng mạn sâu lắng đến vậy?
Lúc Trương Dương cùng Tần Thanh đi bộ trở về mọi người ai cũng thấy kì lạ khó hiểu, thế nhưng cũng không ai có ý chủ động tiến tới hỏi. Trước lúc trờ về Trương Dương cùng Tần Thanh đã thông nhất với nhau, chỉ nói là hôm trước do tuyết rơi nhiều nên bị lạc đường rồi không may bị lật xe lao xuống sườn núi, sau đó hai người ở lại qua đêm ở căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi. Còn cụ thể tình hình thì lại không nói ra, cứ để mặc ai nghĩ thế nào thì nghĩ.
Lúc trở lại sơn trang, Tần Thanh lại trở lại làm vị nữ chủ tịch huyện lạnh lùng vô cảm như ngàv xưa, mà Trương Dương cũng không hề nhắc lại chuyện ấy, cũng không tỏ ra bất kỳ điều gì khác thường. Ngoại trừ An lão còn muốn ở lại thêm vài ngày thì tất cà mọi người đều chuẩn bị xuống núi.
Tuy rằng trên núi tuyết phủ khá dày nhưng cũng không che hết cả đường đi lối lại, chỉ cần cẩn thận đi chắc sẽ không việc gì.
Trương Dương cùng Triệu Lập Võ mỗi người một xe rời khỏi sơn trang, chầm chậm chạy dọc theo con đường cũ, cuối cùng cùng trở lại Xuân Dương. Trên đường đi, Lý Trường Vũ cũng nói cho Tần Thanh biết việc hắn sắp điều Trương Dương về Giang Thành công tác. Tần Thanh cũng không phản đối, dù sao lần trước để hắn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng đại diện huvện ở Bắc Kinh, nàng đã bị người ta dị nghị không ít, mà hôm qua hai người lại phát sinh cái chuyện đó, nếu cứ ở đây lâu sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra. Mà hơn hết, từ giờ trở đi Tần Thanh cũng biết mình không thể đối xử lạnh nhạt vô tình với hắn như trước kia được, chi có để hắn rời Xuân Dương mới là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Thực ra Lý Truông Vũ cũng rất coi trọng chuyến hồi hương về thăm quê lần này của An lão tiên sinh, hai hôm trước hắn cùng hai cha con An lão tiên sinh, An Đức Hằng đã nói chuvện qua, bọn họ đã khẳng định sẽ không thay đổi kế hoạch đầu tư dự án xây dựng khu du lịch ở núi Thanh Thai. Sau tết âm lịch bọn họ sẽ lại tiếp tục rót vốn đầu tư. Thế nhưng để tránh phiền phức sau này, mỗi một khoản tiền đầu tư sè đều được xác minh cùng ghi lại rõ ràng, nếu không có bất kỳ dấu hiệu phi pháp nào mới nhận. Đương nhiên phía An gia cũng hiểu vì sao bọn họ phải cẩn thận như vậy, nên cùng không phản đối mà đồng tình hợp tác.
Còn Trương Dương thì chỉ nghĩ mãi đến cái đầm nước nóng kia, nếu như được chuyển về cục phát triển du lịch thành phố Giang Thành, thì chắc chắn cái đầm nước nóng kia sẽ là chiến tích trọng đại đấu tiên của hắn.
Từ trước tới nay thằng nhãi này vẫn canh cánh vấn đề cấp bậc của mình, lúc từ biệt hắn nhịn không được phải hỏi nhỏ Lý Trường Vũ: "Có phải được chuyền về cục phát triển du lịch thành phố là cháu sẽ lên chính khoa không?*
Lý Trường Vũ gật gật đầu nói: "Chính xác trăm phần trăm!"
Tần Thanh đi cùng gia đình Lý Trường Vũ về Giang Thành. Lúc rời đi nàng còn luyến tiếc quay lại nhìn thoáng qua Trương Dương một cái liền thấy Trương Dương vẫn đứng đó dõi trông nàng từ lâu. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau, cả hai đều nở nụ cười hiểu ý nhau.
Trận bão tuyết lần này khiến giao thông của Giang Thành bị ách tắc nhiều chỗ. Lý Trường Vũ lái xe cũng không giỏi lắm nên Tần Thanh chủ động nhận trách nhiệm lái xe. Lúc xe đang chạy trên đường. Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Tần Thanh, vụ án tham ô của Phùng Ái Liên liên quan đến rất nhiều người. Tra ra mới biết công ty bất động sản của Trần Kế Cao cũng dính dáng tới!"
Tần Thanh không khỏi nhíu nhíu màv. Từ trước tới nay nàng đã không mấy thiện cảm với gia đình lão Lê Quốc Chính, nói không xa, trước kia con trai hắn, Lê Hạo Huy cùng chính là hung thủ lái xe đâm chết vị hôn phu Lý Chấn Dương của nàng. Cũng chính từ lúc đó nàng mới đi theo con đường chính trị đến tận bây giờ. Chỉ có điều, nếu như Lý Trường Vũ đã nhắc tới chuyện này thì chưa chắc sự việc đã đơn giản như vậy.
Quả nhiên Lý Trường Vũ chỉ dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Trần Kế Cao đã có không ít sai phạm trong việc thu mua lại các công ty dược phẩm cũ, mà nhân vật chủ chốt đứng ra móc nối giải quyết sự vụ của hắn lại là... Lý Chấn Dương!"
Nghe thầy ba chữ đó Tần Thanh liền giật mình một cái, nàng không tự chủ được đạp chân ga mạnh thêm. Do mất tay lái nên chiếc xe hơi chạy xiên sang bên phái. Tần Thanh vội vàng điều chỉnh tay lái lại, rõ ràng tâm tình nàng trở lên gấp gáp hơn: "Hắn thì có liên quan gì tới chuyện này?"
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Căn cứ tình hình điều tra sơ bộ thì những phi vụ làm ăn bất chính đều do Lý Chấn Dương đảm nhận, khẳng định Lý Chấn Dương nắm trong tav không ít chứng cứ xác thực, mà không chừng những chứng cứ này lại gây bất lợi cho Lê Quốc Chính..." Lý Trường Vũ nói ý lấp lửng để Tần Thanh tự hiểu.
Nội tâm Tần Thanh trầm hẳn xuống. Kỳ thực trước lúc Lý Chấn Dương chết, nàng cũng nhận ra hắn có điều gì đó khó nói dấu nàng. Lẽ nào hắn có những chuyện không dám để ai biết? Lẽ nào hắn thực sự dính đến những vụ làm ăn phi pháp? Lẽ nào cái chết của hắn không phải là do ngoài ý muốn?
Trước mắt Tần Thanh lại hiện lên cảnh đám cưới hôm đó. Cảnh người chồng sắp cưới của nàng, Lý Chấn Dương mặc một bộ veston màu đen, trong tay là bó hoa trắng cùng khuôn mặt tươi cười rạng ngời đang đi về phía nàng. Thế nhưng đột nhiên một chiếc ô tô lại từ đâu lao tới đâm vào nguời Lý Chấn Dương. Hắn tựa như cánh diều đứt đã bị đâm bay cao lên không trung. Trước mắt nàng cả thể giới như sụp đồ, hai mắt nàng tối sầm lại, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoài một màu đỏ tươi bao trùm lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Danh sách chương