An Đức Hằng mỉm cười tiến tới vươn bàn tay chào Tần Thanh: “ Tần tiểu thư, cảm tạ ngươi dã đến sân bay đón chúng ta!” Tần Thanh vươn bàn trắng ngọc ngà ra nhẹ nhàng bắt tay hắn. Trong ánh mắt Trương Dương đã bắt đầu có chut khó chịu, nhưng biểu tình của hắn không qua được mắt Tần Thanh, Tần Thanh mỉm cười nói: “ Đây là Trương Dương, hẳn là không cần ta giới thiệu mọi người, lần này các người đến đây đều do hắn phụ trách an bài. Yên tầm đi, chúng ta tôn trọng yêu cầu của các người, thong tin sẽ không để cho phía huyện biết, sẽ tạo điều kiện thoải mái nhất cho mấy người.”

An Chí Viễn tóc đã hoàn toàn bạc trắng, hơn nữa cũng có vẻ thưa thớt đi rất nhiều, tinh thần trông kém cỏi, sắc mặt vàng vọt, trông già đi rất nhiều, thân thể lão nhè nhẹ rung lên, thấp giọng nói: “ Cảm ơn!...Cảm ơn!” Lời nói cũng có vẻ hơi gượng.

An Đức Hằng thở dài nói: “ Cha ta bị kích thích, ngay cả biểu đạt ngôn ngữ cũng có vấn đề!”

Trương Dương đi tới, cầm bàn tay gầy guộc của lão, nhớ tới hình ảnh trước đây của lão mà không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối thương cảm, nhẹ giọng nói: “ Lão gia tử, có còn nhận ra ta không?”

An Chí VIễn lắc lắc bàn tay Trương Dương, có vẻ muốn bắt tay với hắn, trên mặt lộ một vẻ cười: “ Trương…Dương…”

Trương Dương vỗ vỗ lên bàn tay của lão nói: “ Ngươi yên tâm, ở quê hương điều dưỡng, thân thể của ngươi sẽ tốt lên nhiều!”

An Ngữ Thần sau mới biết chính là ngũ thúc của nàng tiết lộ cho Tần Thanh, vừa rồi còn biểu lộ bất mãn với Trương Dương, không khỏi áy náy đi tới nói với Trương Dương: “ Sư phụ, ta còn tưởng rằng…”

Trương Dương bật cười ha hả: “ Dú sao trước giờ ngươi cũng chưa bao giờ coi ta là người tốt, tưởng lầm một chút cũng đâu có sao đâu!” Vưa nói những lời này nhưng ánh mắt cứ nhìn sang Tần Thanh và An Đức Hằng đang song vai đi ra ngoài sân bay.

Trương Dương chủ động đẩy xe của An Chí Viễn thay cho An Ngữ Thần, còn An Ngữ Thần đi bên cạnh hắn, nàng lập tức cảm nhận ánh mắt oán độc của hắn cứ nhằm vào An Đức Hằng,nàng không khỏi hỏi: “ Này, cái ánh mắt ấy là thế nào? Nó dùng để đón tiếp bằng hữu từ xa tới sao? Ngữ thúc ta đắc tội gì với ngươi a?”

Trương Dương thấp giọng nói: “ Thực sự mà nói, cả nhà ngươi ta chỉ coi ngươi là bằng hữu.”

An Chí Viễn bật cười thành tiếng.

Trương Dương cười nói: “ Lão gia tử, cũng đã trưa rồi, ta mời ngươi đi dùng bữa a!”

Quan hệ của Trương Dương và Phương Văn Nam gần đây ngày càng thân thiết, hắn đã đặt một gian phòng tại Ngư Mễ Chi Hương, hiện tại chỉ cần là thuộc tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam, Trương Dương đều được ưu tiên hết sức.

Tần Thanh cũng phỉa bội phục khả năng xã giao của Trương Dương, nhớ lần trước tới đây cùng Trương Dương, lúc ấy hắn và Phương Văn Nam vẫn còn dùng tới những thủ đoạn nọ kia mà đấu đá lẫn nhau, vậy mà tới giờ này hai người đã trở thành bằng hữu. Tuy rằng mối quan hệ này duy trì trên quan hệ lợi ích của nhau, bất quá hắn có thể nắm giữ mối quan hệ này, cũng đủ chứng minh năng lực của xã giao của Trương Dương là cực kỳ xuất chúng. Dưới yêu cầu gần nhất của An gia, Trương Dương cũng không có thong tri cho ai khác, chỉ nàng tới đón tiếp dưới tư cách là một người bạn.

Trương Dương biết An Ngữ Thần không quen uống rượu trong nước, liền gọi riêng cho nàng một chai Chivas, tủm tỉm cười với An Ngữ Thần: “Ngươi yên tâm, lần này không phải rượu giả đâu.”

An Ngữ Thần nhớ lại chuyện lần trước uống rượu ở Kinh Khải Việt không khỏi buồn cười, lần trước còn bị Trương Dương lợi dụng để đối phó với Điền Bân, nàng lắc đầu nói: “ Ta không uống.”

“Sao thế?”

“Ừ! Sợ uống nữa lại bị người khác lợi dụng.”

Tần Thanh không khỏi mỉm cười.

An Đức Hằng gọi Mao Đài, tại phương diện này, hắn và Trương Dương đều có chung điểm là không thích uống rượu tây.

Lúc nhập tiệc, Tần Thanh khởi đầu nâng chén rượu lên nói: “ Ta đại biểu cho phụ lão gia hương hoan nghênh An lão trở về quê nhà ăn mừng năm mới.”

An Chí Viễn mỉm cười: “ Cảm….. tạ!”

Trương Dương cùng An Đức Hằng cũng cụng chén hưởng ứng.

An Ngữ Thần chủ động đảm đương công tác rót rượu, An Đức Hằng nâng chén nói: “ Lần này về đây mừng năm mới sợ là lại gây thêm nhiều phiền phức. Thật sự đa tạ Tần tiểu thư, Trương chủ nhiệm đã an bài tiếp đãi. Nào, ta kính hai vị một chén.”

Tần Thanh rất sảng khoái uống hết chén rượu này, Trương Dương cũng uống hết, đặt chén xuống bàn, miệng cười nói: “ Ta với An lão tương giao có thể nói là hợp ý nhau, hơn nữa lại là sư phụ của tiểu Yêu. Như vậy tính là một nhà, có gì mà phải cảm tạ.”

Ở đây có thể nghe ra ý của Trương đại quân nhân nói rõ ràng không coi An Đức Hằng là người một nhà.

Tần Thanh âm thầm trách cái thằng nhãi này thật sự là bất lịch sự, người ta ở phương xa tới mà ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho người ta được. Tần Thanh sợ An Đức Hằng mất hứng, vội vàng nâng chén rượu lên nói: “ An tổng, lần trước nhờ ngươi cung cấp tài liệu chứng minh mà ta mới được trong sạch, bằng không bây giờ ta không biết là thế nào rồi.”

An Ngữ Thần cười nói: “ Các ngươi thật sự là tương kính như tân a.”

An Đức Hằng nghe thế bật cười ha hả, còn Tần Thanh thì đỏ hết cả mặt lên.

Trương Dương hắc hắc nói: “ Tiểu yêu, ngươi đúng vẫn là người Trung Quốc a, tiếng nói chuẩn lắm.”

An Ngữ Thần liếc mắt nhìn hắn, trong long cũng nminh bạch là đã đụng đúng chỗ đau của hắn.

Trương Dương ăn bữa cơm này thật sự rất khó chịu, hắn không ưa An Đức Hằng cứ ba hoa nọ kia trước mặt Tần Thanh, càng khiến cho hắn khó chịu chính là Tần Thanh coi hắn như ân nhân mà đối đãi. Mẹ kiếp bản thân mình chạy tới Hồng Kông, sinh tử giúp nàng tìm chứng cứ, thế nào sao không thấy nàng đối đãi với mình như vậy? Trương Dương thật sự là vô cùng phiền muộn.

Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường gần đây mới xây them phòng, tuy không nhiều lắm nhưng các trang thiết bị đều thay đổi cả, tất cả đều đạt đến tiêu chuẩn ba sao, đương nhiên đó cũng chỉ là xét trên một vài phương diện mà thôi.

Trương Dương sau đó lái xe đưa ba người An gia về Xuân Dương, Tần Thanh theo đó mà về nhà thăm cha.

Trên đường đi, Trương Dương và An Đức Hằng ít có nói chuyện, cảm giác hai người luôn có điểm khắc khẩu. Đưa ba người An gia tới nghỉ tại Kim Khải Việt, hắn đang định đi gọi mấy chiến hữu ra tụ tập, cơ mà vừa quay lưng bước được mấy bước đã bị An Ngữ Thần gọi lại.

Trương Dương tức giận: “ Có chuyện gì nữa?”

An Ngữ Thần nhẹ giọng nói: “GIa gia tìm ngươi, lão nói có chuyện muốn nói.”

Trương Dương không biết làm sao, đành thở dài lái xe quay lại chỗ An Chí Viễn. Đến bên giường của lão, thấy lão đang ngồi từa lưng lên thành giường, thần tình rất uể oải, thấy Trương Dương tiến đến, hắn vẫy vẫy tay ý bảo Trương Dương tiến lại gần, rồi thấp giọng nói: “ Trương Dương, ta..muốn đi Thanh Thai…Sơn.” Trương Dương hiểu ý tứ của lão, chuyện này Trương Dương cũng đã dự tính trước nên an bài cả rồi: “ Sáng mai ta sẽ đưa xe tới đón mấy người.” An Chí Viến liên tục gật đầu.

Trương Dương thoải mái nói: “ Lão gia tử, cũng đừng suy nghĩ nhiều, tâm tư ngươi thế nào ta hiểu, lần này mọi chuyện cứ để ta lo liệu.” Hắn cảm thấy được An Chí Viễn thay đổi rất lớn, xem ra tràng huyết tử đối với An gia vừa rồi thực sự là một cái đả kích cực kỳ khủng khiếp, cái đầu vui vẻ, làm việc quyết đoán, thét ra lửa kia đã biến mất, bây giờ chỉ còn lại một lão đầu già nua, lo lắng. Trương Dương đi ra ngoài, hỏi chuyện An Ngữ Thần: “ Gần đây tập đoàn thế nào?”

“Không sao, ngũ thúc rất có năng lực, đưa cả tập đoàn ổn định lại, cơ bản là đã đi đúng quỹ đạo của nó.”

“A, Ngũ thúc của ngươi xem chừng rất lợi hại a!”

An Ngữ Thần cảm thán, trước kia vốn ngũ thúc luôn không bao giờ quan tâm để ý tới chuyện sinh ý của tập đoàn, suốt ngày ăn chơi lêu lổng mà thôi, có lẽ cũng bởi sự kiện vưa rồi ảnh hưởng lớn tới tâm tính hắn, toàn bộ tinh lực hắn đều đặt lên công việc của tập đoàn.

Trương Dương thờ ơ nói: “ Có lẽ trước kia là giả bộ, bây giờ mới là thực.”

“Ngươi nói cái gì?” An Ngữ Thần không hiểu nói.

“Thôi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta đón các ngươi đi Thanh Thái sơn.”

Ngày hôm nay đã là hai mươi tám tết, sinh ý của Kim Khải Việt thập phần tốt đẹp, cả cái thị trấn này có cái nhà hàng này là khá nhất. Bất quá sang năm mới, thì mọi người ở vùng này lại không có thói quen ra ngoài dùng bữa như trên thành phố, vẫn cứ tập trung ở nhà cùng gia đình. Ngưu Văn Cường tính toán từ giờ cho tới khoảng tầm ra giêng chắc cũng không có gì, đang suy nghĩ có nên cho công nhân tạm thời nghỉ việc hay không.

Trương Dương đi tới bên cạnh hắn cười hỏi: “Sao thế? Ngưu lảo bản đang tính tiền à?”Ngưu Văn Cường vui vẻ đáp: “Gần đây làm ăn cũng tốt, bất quá sát tết rồi, đang tính cho công nhân nghỉ việc về quê. À được rồi, có cần ta an bài cho ngươi không?”

Trương Dương lắc đàu nói: “ Không cần, có dự định hết rồi, chắc cơm tất niên ở Thanh Thai sơn, đưa An lão tới đó du lịch mà, chắc sẽ nhờ lão Lưu. Muốn cho An lão yên tĩnh một chút.”

Ngưu Văn Cường nói: “Món ăn dân dã cũng có cái hay, bất quá ở đó không có gì tiêu khiển a!” Trương Dương lắc đầu cười khổ: “Nhiệm vụ chính trị cả, đôi khi không thích cũng phải cố gắn hoàn thành thôi.” Đang nói chuyện thì có Lý Trường Vũ gọi điện cho hắn, Lý Trường Vũ cũng vưa mới trở về Giang Thành, năm nay vưa mới ly hôn xong, hắn cũng không có dự định sẽ ăn mừng cùng với Chu Hồng Mai và hai đứa con kia, cho nên dự định cùng với Tô lão thái quay trở lại Xuân Dương.

Trương Dương cười nói: “Tốt! Rất tốt a! Cứ chuẩn bị đi, đi du ngoạn Thanh Thai sơn luôn một thể.”

Lý Trường Vũ rất hưởng ứng ý kiến của Trương Dương.

Trương Dương tính toán sơ bộ nhân số cũng lên tới mười hai người, như vậy cũng náo nhiệt, hắn bảo Ngưu Văn Cường chuẩn bị một số vật dụng cần thiết.

Ngưu Văn Cường vẫy vẫy tay, hiện tại nhờ Trương Dương nói vài câu. Triệu Lập Võ đã được làm quản lý đội bảo vệ ở đây, Thấy Trương Dương tới đây nói chuyện với Ngưu Văn Cường từ nãy, nhưng ở đây có quy củ là chưa được lão bản phân phó thì không được tùy tiện. Ngưu Văn Cường là học được rất nhiều kinh nghiệm quản lý từ Trịnh Thế.

Hắn quy củ chào một tiếng “Ngưu tổng!” sau đó mới chào Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười: “Nhị ca trông mặc bộ quần áo này vào chững chạc hẳn ra a!”

Ngưu Văn Cường giao nhiệm vụ cho Triệu Lập Võ, hắn nghe nói Trương Dương muốn về Thanh Thai sơn du xuân, có chút thắc mắc, bất quá nếu là tam đệ đã an bài thì hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, hiện tại hắn đối với tam đệ của mình phải nói là phục tới sát đất rồi. Hắn chủ động nói: “Mọi năm cả nhà vẫn toàn đón năm mới ở nhà, mãi như thế cũng buồn, có lẽ đổi không khí một chút cũng hay!”

Lúc Triệu Lập Võ với Trương Dương nói chuyện. Ngưu Văn Cường đã gọi cho bọn Đỗ Vũ Phong, Khương Lượng, Triệu Tân Vĩ, xem chừng trận rượu đêm nay là không thể tránh thoát được rồi.. Trương Dương thấy đám họ, lắc đầu cười khổ: “Lại chuẩn bị uống rượu đêm nay nữa sao? Ta còn có công tác sáng mai phải làm sớm.”

Đỗ Vũ Phong cười nói: “Ngươi còn nói a, từ lúc ngươi về Xuân Dương cứ mất mặc suốt, tìm cũng không thấy a. Có phải bây giờ là quan lớn rồi không coi mấy đại ca này ra gì.”

Triệu Tân Vĩ ôm một hộp rươu phụ họa theo: “Phỉa a!” Ngưu Văn Cường nhìn hắn nói: “Triệu Tân Vĩ a! Ta nói ngươi này, ta thì không sao, nhưng mấy người các ngươi là cán bộ quốc gia đó, uống mấy cái thứ rượu hối lộ thế có sao không?”

Triệu Tân Vĩ trừng mắt nói: “Hối lộ cái đầu ngươi. Ngươi biết cái gì, cái này ta cất vào hầm ba mươi năm a, so với mao đài còn hơn đó.”

“Vậy phải uống thử xem.” Cả đám cười ồ lên.

Ngưu Văn Cường an bài tầm chục món ăn, Triệu Tân Vĩ lúc này mới mở nút bình rượu. Lập tức mùi thơm của rượu lan tỏa ra, rượu rót ra có màu ngả vàng.

Đều là bơm rượu cả, nhìn vào đã biết đây thực sự là hảo tửu. Triệu Tân Vĩ nói: “Hương vị của công sức ba mươi năm đó, cho các ngươi nếm thử, hiểu thế nào là chia ngọt sẻ bùi.”

Đỗ Vũ Phong xì một tiếng khinh thường:“Thật sừ là chia ngọt sẻ bùi thì đem tiểu tình nhân của ngươi lên đây.”

Khương Lượng nói: “Chủ nghĩa cộng sản là đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi. Ta hết sức tán thành.”

Triệu Tân Vĩ trừng to con mắt: “Ta kháo, các ngươi là tư tưởng gì thế? Xấu xa, hạ lưu. Đê tiện cùng cực. Ngưu tổng, bọn chúng nói ngươi đó.”

Ngưu Văn Cường đương nhiên biết hắn muốn kéo mình vào cùng chiến thuyền, hắc hắc cười nói: “Ai biết kẻ nào là vương bát đản…!” Vừa nói tới đây thì tiểu Lệ gõ cửa nũng nịu nói: “Ngưu tổng, có vài món ăn ngươi nói không đủ nguyên liệu chế biến, có cần đổi món khác không?” Cả đám người cười ồ cả lên, tiểu Lệ không hiểu nguyên nhân vì sao nhất thời ngây ngốc đứng ở đó.

Ngưu Văn Cường xấu hổ vội nói: “Không sao, ngươi cứ ra ngoài trước, lát nữa ta sẽ nói sau.”

Tiểu Lệ đi rồi, Triệu Tân Vĩ và Đỗ Vũ Phông ôm bụng cười tới mức không đứng dậy nổi, Trương Dương thì thở dài nói: “Ngưu tổng a, thực sự là không có chut tư tưởng chia ngọt sẻ bùi nào a.”

Ngưu Văn Cường nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thì chắc có hả. Gọi An tiểu thư tới đây mà chia sẻ cho mọi người dùng chung đi.”

Hôm nay cũng thực sự thấy cái gọi là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Thao tới, Ngưu Văn Cường vừa nói dứt câu thì thấy An Ngữ Thần đang đi vào. Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt tới trợn mắt há mồm. Ngưu Văn Cường có chút xấu hổ, chắc hẳn câu nói vừa rồi của hắn An Ngữ Thần đã nghe thấy cả, giả như bây giờ nàng ta có tới cho hắn mấy tát thì chắc cũng không có ai can.

Thực sự là An Ngữ Thần thừa nghe rõ câu kia, bất quá nàng coi như không biết gì, nhìn xung quanh một vòng rồi ánh mắt dừng lại chỗ Trương Dương: “Này, tụ tập ăn uống sao không gọi ta.” Vốn nàng tưởng là Trương Dương rời đi, nhưng sau nghe nói hắn vẫn ở đây uống rượu liền sang xem thế nào.

Ngưu Văn Cường cuống quýt gọi phục vụ lấy them cái ghế nữa đặt bên canh Trương Dương: “An tiểu thư mơig ngồi.”

An Ngữ Thần nhìn Ngưu Văn Cường cười nói: “Ngưu tổng thực sự tiện a.”

Ngưu Văn Cường khiêm tốn: “Nào có…”

An Ngữ Thần bổ sung: “Tiện trong tiện nhân.”

Cả đám người ngồi đó bật cười ầm lên, mặt Ngưu Văn Cường đỏ ran xuống tới tận cổ, bị một tiểu cô nương chơi một vố này thực sự là rất mất mặt. Hắn đánh trống lảng, nâng chén rượu lên nói: “Ài…năm mới huynh đệ chúng ta gặp mặt một chút, tổng kết quá trinhg hoạt động cũng như thành tich trong năm, nhận thức rõ những điểm yếu kém còn lại rút ra bài học để năm tới càng them tiến bước.”

Đỗ Vũ Phong cười hô hố: “Con mẹ nó chứ, đúng là nhi tử của cục trưởng cục tài chính, co năng khiếu làm quan lắm.”

“Dô!”

“Dô!”

Rượ uống còn chưa đủ đô, Khương Lượng cụng riêng với Trương Dương một chén: “Cảm tạ!”

Trương Dương biết hắn cảm ơn chuyện điều động, Trương Dương đã nói chuyện với cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành- Điền Khánh Long, chuyện Khương Lượng tới phân khu Khai Phát gần như đã định, sang năm là có thể nhậm chức mới, Trương Dương đáp: “Việc nhỏ ấy mà, có gì đâu, sau này Khương ca phát đạt đừng quên ta là được.”

Những người khác nghe hắn nói vậy cũng quay sang kính rượu Khương Lượng. Khương Lượng cảm thán nói: “Đều là vì con cá cả, kỳ thực ở Xuân Dương lâu rồi cũng có chút tình cảm, hiện tại nghĩ tới sẽ phải ly khai trong long cũng có chút luyến tiếc.”

Ngưu Văn Cường cười nói: “Gớm nữa, đứa nhỏ thì đã có mẹ nó lo, từ GIàn Thành về đây có mười mấy cây chứ mấy, lái xe mười lăm, hai mươi phut là tới. Ngươi xem, Trương Dương ở Bắc Kinh mà suốt ngày bay tới bay lui đó.” Đỗ Vũ Phong nói: “Đó là người ta trong lòng còn có nhiều lưu luyến.”

An Ngữ Thần cố ý hỏi: “Sư phụ ta trong lòng nhớ ai sao?”

Đỗ Vũ Phong cười hắc hắc không nói gì.

Triệu Tân Vĩ cũng cười.

Trương Dương nhìn mấy người nói: “Ta kháo, sao tự nhiên tất cả quay ra nói ta là thế nào?”

Ngưu Văn Cường cười nói: “Ta nói người an hem này, ngươi cứ làm như trong sạch lắm ấy nhỉ, sự thật nó vẫn là sự thật thôi.”

An Ngữ Thần lắc đầu nói: “Ngưu tổng! Các ngươi còn chưa biết sư phụ ta đã đính hôn đâu a!”

Nghe An Ngữ Thần nói thế, tất cả mọi người đều thất kinh.

An Ngữ Thần thấy thần tình cả đám như vậy, giả vờ kinh ngạc nói: “Các ngươi có thật là huynh đệ tốt của sư phụ ta không vậy? Một chuyện trọng yêu như vậy mà không kẻ nào biết sao? Hôn thê của sư phụ ta là một cô gái lai Pháp, tên là Liv, tiểu thư của một gia đình tư sản dầu mỏ đó.”

Trương Dương không ngờ là An Ngữ Thần lại lôi chuyện này ra nói, bản thân hắn và cô ả Dạ Oánh kia chỉ là diễn trò ở Hồng Kông, cái này cũng là theo an bài của Cục Quốc An.Hắn cười xấu hổ nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta chia tay rồi.”

Vẻ mặt tất cả mọi người ở đây rõ ràng là đều không tin lời Trương Dương, hắn thấy thế vội vàng giải thích: “Thực sự a! Ta chỉ là chim sẻ, nàng ta là hoàng yến, không thích hợp chút nào! Chim sẻ chỉ nên đi với chim sẻ mà thôi!”

An Ngữ Thần hỏi tiếp: “Vậy ai là chim sẻ của ngươi?”

Đỗ Vũ Phong nói: “Đương nhiên là Tần…” Nói được nửa câu hắn vội ngậm miệng: “Ai, lỗi miệng, coi như ta chưa từng nói qua cái gì!” Tên này thật sự là ghê tởm, ý tứ đã rõ ràng ra cả mà còn làm ra vẻ, ai ở đây chẳng hiểu là hắn nói tới Tần Thanh.

Trương Dương cầm chén rượu nốc cả vào miệng rồi nói: “Được lắm, đổi bát lớn, hôm nay không say thì đừng về.” Mọi người xung quanh ồ cả lên.

Đỗ Vũ Phong ra bộ: “Ta sợ ngươi chắc?” Ngoài miệng nói cứng thế thôi chứ trong long cũng rõ về tửu lượng không thể là đối thủ của thằng nhãi kia..

An Ngữ Thần tuy đã sớm nhìn ra Trương Dương và Tầ Thanh có điều gì đó, nhưng vốn là không chắc lắm, nhưng hiện tại tất cả đều đã nói như thế thì chắc chắn là không sai rồi. Quả nhiên là hắn và Tần Thanh có mập mờ, ngẫm lại tên sư phụ này cũng thật là đa tình, trước là Sở Yên Nhiên, Liv, rồi Tần Thanh.

An Ngữ THần nhỏ giọng nói với Trương Dương: “Ta khinh bỉ ngươi, đối với tình cảm vô trách nhiệm như thế, ngươi không phải là một nam nhân tốt.”

Trương Dương chọn loại bát lớn nhất trong mấy cái bát người phục vụ mang tới: “ Loại này! Ai khinh bỉ ta? Đêm nay đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, khinh bỉ ta thì phụng bồi. Nào! Ai nào?”

Không biết là vì rượu hay là vì hôm đó đi xe liên tục có phần mệt mỏi, mà đêm đó Trương Dương ngủ rất say, trong mơ hắn phảng phất thấy Tả Hiểu Tình, Sở Yên Nhiên, Hải Lan, Cổ Gai Đồng, Tần Thanh, tất cả bọn họ đều rơi xuống vực sâu vạn trượng, tiếng la hét chói tai vang vọng trong óc hắn, hắn liều mạng vươn tay ra kéo các nàng lại, nhưng hắn chỉ có hai tay, kéo được người này thì lại hụt mấy người kia, hắn rống lên trong thê thảm tuyệt vọng.

Hắn bỗng bật phắt dậy, cả người mồ hôi lạnh toát ra như tắm, ngực phập phồng hỗn hễn thở, hắn lúc này nhìn ra cửa sổ đã thấy trời sáng rõ, cảm thán giấc mơ thực sự là đáng sợ. Nhìn lại đồng hồ một chút thì đã chin giờ sáng, thầm kêu hỏng rồi, ngày hôm qua đã bảo An lão sáng nay sẽ qua sớm đưa lão tới Thanh Thai sơn. Hắn vội vàng vùng dậy, chạy vào đánh răng rửa mặt một cái, đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng đập cửa phòng, kèm với đó là giọng giận dữ của An Ngữ Thần: “Trương Dương! Ngươi chết đâu rồi?”

Trương Dương vừa thay quần áo đáp vọng ra: “Cũng là tại ngươi, làm ta phải uống them, chờ một chút a!”

Cả nhà An lão đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, nguyên bản An Ngữ Thần muốn túm Trương Dương dậy, nhưng An Đức Hằng ngăn lại, hắn bảo cứ để Trương Dương nghỉ them một chút, dù sao hôm qua hắn cũng mệt với bọn họ, mà bọn họ cũng không vội vàng gì.

Trương Dương mặt đầy áy náy đi ra, cái tình huống hắn ngủ quên này vốn rất ít xảy ra.

An Chí Viễn tủm tỉm cười, thần sắc lão gia tử này hôm nay rất khá, xem ra đúng là phong thủy gia hương dưỡng nhân.

Trương Dương lấy ô tô, đưa ba người nhà An Lão hướng phía Thanh Thai sơn chạy tới.

Có thể An Đức Hằng cũng ý thức được Trương Dương đối với mình không thân thiện cho lắm, nên lần này hắn chủ động ngồi ghế sau cùng với An lão, để cho An Ngữ Thần ngồi ghế trước với hắn. An Ngữ Thần cảm thấy thần tình hắn có chút uể oải liền hỏi: “Trương Dương, ngươi thế nào mà có vẻ mệt mỏi thế a?” Trương Dương bất mãn nói: “Đến con cọp cũng có lúc ốm mệt nữa là ta. Mà này tiểu Yêu, ngươi có lễ phép hay không hả? Ta là sư phụ của ngươi đó.”

“Ta đã nhận ra một điều là ngươi không đủ sư đức. Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Trương Dương mà thôi.

Trương Dương nói: “Ta kháo, thực sự là hôm qua uống nhiều quá, đêm ngủ còn gặp ác mộng, bây giờ vẫn mệt rả rời đây.”

An Đức Hằng ngồi phía sau nói: “Trương chủ nhiệm, nếu không thì ngươi cứ nghỉ ngơi đi, để ta lái cho.”

Trương Dương suy nghĩ một chút, sau đó dừng ô tô lại, đổi chỗ với An Đức Hằng. Trên đường đi, ánh mắt An lão cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh quê hương mà trong ánh mắt bi thương của lão rốt cuộc cũng sinh ra được một chút ấm áp. Những con người xa quê, trong lúc bi thương chỉ có thân nhân và quê hương mới an ủi được.

An lão đối với quê hương luôn quyến luyến, cũng như Trương đại quan nhân lúc thời Tùy triều, hắn chỉ là một cô nhi, theo sư phụ học y thuật và võ thuật xong khi xuất sơn ra Trường An thì nổi danh vô cùng, lúc đó sống trong nhung lụa phú quý, kẻ khác nhìn thấy phải kính trọng, bất quá trong long vẫn luôn có nỗi buồn sâu kín vô hạn về quê hương và thân thế. Lại liên tưởng đến cái thân phận này, mặc dù có gia đình nhưng dù sao cũng không phải là thân nhân của hắn. Nhưng đã sống lại ở cái thời đại này thì cũng đành phải thích ứng với những chuẩn tắc của thời đại.

Kĩ năng lái của An Đức Hằng không sai, nếu không muốn nói là rất tốt. Trương Dương phát hiện ra tiểu tử kia thực sự cũng có nhiều điểm tốt: thành thục ổn trọng, anh tuấn giàu sang, thân lại mang võ công…nhưng càng nhiều ưu điểm như thế thì Trương Dương lại càng khó chịu, đó chính là một đối thủ cạnh tranh nguy hiểm, hắn hiển nhiên cũng có tâm tư với Tần Thanh. Trương Dương thầm hạ quyết tâm, thân là một người cộng sản, tuyệt không để cho tư sản có cơ hội, hắn phải bảo vệ Tần Thanh, không cho phép giai cấp tư sản mê hoặc nữ cán bộ của ta.. Mà phương án tối ưu để giải quyết vấn đề này là hắn phải nhanh chóng hạ thủ Tần Thanh, nghĩ tới đây Trương Dương không khỏi nở nụ cười thõa mãn. An Ngữ Thần vẫn quan sát hắn qua gương hậ nãy giờ hỏi: “Trương Dương!Ngươi cười cái gì nham hiểm thế a!”

“Có sao?”

Ngay cả An lão ngồi cạnh hắn cũng cư nhiên gật đầu.

Trương Dương an bài An gia nghỉ ở một trang viên trên thôn Thanh Hà, lão lưu bí thư chi bộ nguyên bản nghe An Chí Viễn muốn về đây đón năm mới thì rất phản đối, bất quá cũng vì nể mặt Trương Dương mà sau mới đồng ý thu xếp.

An lão đối với chung quanh thì hết sức hài long, từ chỗ này có thể nhìn đường trời mây, quang cảnh núi rừng hết sức chân thực. Trương Dương dỡ đồ đạc mang xuống, hắn còn muốn quay lại thị trấn, ngày mai đưa cả nhà hắn và Lý Trường Vũ tới đây.

An Ngữ Thần nhìn qua sơn trang, đi quanh một vòng, sau đó trở lại hỏi Trương Dương: “Ở đây thì được rồi, vậy còn ăn uống thế nào?

Trương Dương cười đáp: “Ta đã nói với Lưu Đại Trụ, hắn sẽ tới đây làm cơm.” Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng Lưu Đại Trụ: “Trương chủ nhiệm! An tiểu thư tới a!” Lưu Đại Trụ từ sau khi đi Bắc Kinh thì nhãn giới cũng đã khai không ít, nói gì thì hắn cũng là một người trẻ tuổi, tư tưởng thoáng đạt hơn lão Lưu rất nhiều. Hiện tại quốc gia đề xướng đoàn kết dân tộc phát triển, An gia đầu tư về quê hương, cải biến diện mạo nghèo khó của vùng quê này là điều rất đáng mừng.

Trương Dương dặn dò Lưu Đại Trụ, cố gắng chiếu cố nhiều cho An gia, Lưu Đại Trụ đáp: “Trương chủ nhiệm an tâm, chuyện ngươi đã giao ta nhất định hoàn thành.” Lưu Đại Trụ là một người biết sống, nếu như không có Trương Dương, hắn giờ này vẫn chỉ là một gã nông dân quê mùa sống ở cái nơi heo hút này. Bây giờ thân là bếp trưởng của một nhà hàng có tiếng ở Bắc Kinh, thu nhập cao gấp không biết bao nhiêu lần ở đây, khiến cho bà con hương thân trầm trồ ao ước. Năm nay về nhà hắn còn mua hẳn một chiếc tivi gọi là vinh quy. Lão Lưu vì thế cũng đắc ý ra mặt, có một thằng con trai bản lĩnh như vậy ai mà không mừng cho được cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện