Ông Tô còn đang mặc bộ đồ lao động màu lam của xưởng sắt thép, trông ông cao gầy.
Nghe Tô Duyệt hỏi, ông vừa ăn vừa trả lời: "Hôm nay anh cả con có một người bạn kết hôn, nên dẫn chị dâu con đi ăn cỗ rồi, muộn chút nữa mới về."
Tô Duyệt lập tức cúi gằm xuống, cô trì hoãn lề mề dọc đường như vậy chính là để cho anh trai chị dâu về nhà trước.
Nay người chống lưng còn chưa tới, chẳng lẽ muốn để một mình cô đối mặt với cơn cuồng phong này sao.
Bà Tô thấy Tô Duyệt thò đầu dáo dác như vậy, không khỏi nhíu mày: "Con xem mắt với tiểu Cố xong rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Thực ra bà không hài lòng với điều kiện của Cố Kiếm Phong cho lắm, nhưng đành phải chịu khi Tô Duyệt thích người làm lính.
Nghĩ tới dáng vẻ hãi hùng sợ sệt của Cố Bác Minh khi nhìn mình, mẹ kế khó làm, bà Tô sợ cuộc sống sau này của Tô Duyệt sẽ không dễ dàng gì.
Tô Duyệt nở nụ cười tự giễu trước, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt bà Tô, sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt, mở cánh cửa sau lưng ra: "Xin giới thiệu với ba mẹ, đây là chồng và con gái của con."
Nhìn một lớn một nhỏ sau lưng Tô Duyệt, nhớ tới câu hỏi của cô hỏi mình sáng nay, bà Tô tức thì tức giận tới mức huyết áp tăng vọt, chỉ vào mũi Tô Duyệt kêu to: "Con... Con..."
Bà không muốn Tô Duyệt làm mẹ kế, nhưng bà càng không muốn Tô Duyệt cưới một gã đàn ông nhà quê!
Sự chênh lệch giữa nông thôn và thành thị không chỉ đơn giản là khoảng cách!
Tô Duyệt nhìn bà Tô tức giận tới mặt đỏ bừng, không nói nên lời, chỉ có thể an ủi bà: "Mẹ đừng giận, không phải mẹ vẫn lo không ai thèm lấy con sao, con đang cho mẹ một niềm vui bất ngờ mà!"
Bà Tô thở hổn hển, siết chặt nắm tay, rít lên mắng mỏ Tô Duyệt: "Niềm vui bất ngờ?? Đây rõ ràng là kinh hãi mới đúng!"
Bà Tô nói xong bèn liếc nhìn bốn phía, rồi chạy tới nhặt cây chổi ở góc định vụt Tô Duyệt: "Này thì tiền trảm hậu tấu, này thì chưa kết hôn đã có con!"
Tô Duyệt bị bà Tô đuổi đánh chạy khắp sân, chỉ có thể hô to: "Mẹ, con không kết hôn đã có con, con kết hôn rồi!"
Bà Tô nghe xong thì lại càng tức giận, bèn cởi một chân giày ném thẳng tới Tô Duyệt, quát to: "Con còn mặt mũi nói câu này! Không báo cho mẹ, cho dù có kết hôn cũng không được!"
Ông Tô che ngực thở dốc, khuôn mặt cũng tức giận.
Nhưng nhìn Tạ Dập Thành đứng ở cổng nhìn trò hay, lại nhìn cô bé trong lòng Tạ Dập Thành, ông Tô chỉ có thể trầm giọng nói với bà Tô: "Được rồi, có trẻ con ở đây, chú ý hình tượng chút!"
Lúc này bà Tô mới chuyển mắt nhìn Tạ Giai Linh.
Nếu không phải khuôn mặt gầy gò, tóc hơi xơ xác, quả thực là giống Tô Duyệt hồi còn bé y đúc.
Nghe Tô Duyệt hỏi, ông vừa ăn vừa trả lời: "Hôm nay anh cả con có một người bạn kết hôn, nên dẫn chị dâu con đi ăn cỗ rồi, muộn chút nữa mới về."
Tô Duyệt lập tức cúi gằm xuống, cô trì hoãn lề mề dọc đường như vậy chính là để cho anh trai chị dâu về nhà trước.
Nay người chống lưng còn chưa tới, chẳng lẽ muốn để một mình cô đối mặt với cơn cuồng phong này sao.
Bà Tô thấy Tô Duyệt thò đầu dáo dác như vậy, không khỏi nhíu mày: "Con xem mắt với tiểu Cố xong rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Thực ra bà không hài lòng với điều kiện của Cố Kiếm Phong cho lắm, nhưng đành phải chịu khi Tô Duyệt thích người làm lính.
Nghĩ tới dáng vẻ hãi hùng sợ sệt của Cố Bác Minh khi nhìn mình, mẹ kế khó làm, bà Tô sợ cuộc sống sau này của Tô Duyệt sẽ không dễ dàng gì.
Tô Duyệt nở nụ cười tự giễu trước, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt bà Tô, sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt, mở cánh cửa sau lưng ra: "Xin giới thiệu với ba mẹ, đây là chồng và con gái của con."
Nhìn một lớn một nhỏ sau lưng Tô Duyệt, nhớ tới câu hỏi của cô hỏi mình sáng nay, bà Tô tức thì tức giận tới mức huyết áp tăng vọt, chỉ vào mũi Tô Duyệt kêu to: "Con... Con..."
Bà không muốn Tô Duyệt làm mẹ kế, nhưng bà càng không muốn Tô Duyệt cưới một gã đàn ông nhà quê!
Sự chênh lệch giữa nông thôn và thành thị không chỉ đơn giản là khoảng cách!
Tô Duyệt nhìn bà Tô tức giận tới mặt đỏ bừng, không nói nên lời, chỉ có thể an ủi bà: "Mẹ đừng giận, không phải mẹ vẫn lo không ai thèm lấy con sao, con đang cho mẹ một niềm vui bất ngờ mà!"
Bà Tô thở hổn hển, siết chặt nắm tay, rít lên mắng mỏ Tô Duyệt: "Niềm vui bất ngờ?? Đây rõ ràng là kinh hãi mới đúng!"
Bà Tô nói xong bèn liếc nhìn bốn phía, rồi chạy tới nhặt cây chổi ở góc định vụt Tô Duyệt: "Này thì tiền trảm hậu tấu, này thì chưa kết hôn đã có con!"
Tô Duyệt bị bà Tô đuổi đánh chạy khắp sân, chỉ có thể hô to: "Mẹ, con không kết hôn đã có con, con kết hôn rồi!"
Bà Tô nghe xong thì lại càng tức giận, bèn cởi một chân giày ném thẳng tới Tô Duyệt, quát to: "Con còn mặt mũi nói câu này! Không báo cho mẹ, cho dù có kết hôn cũng không được!"
Ông Tô che ngực thở dốc, khuôn mặt cũng tức giận.
Nhưng nhìn Tạ Dập Thành đứng ở cổng nhìn trò hay, lại nhìn cô bé trong lòng Tạ Dập Thành, ông Tô chỉ có thể trầm giọng nói với bà Tô: "Được rồi, có trẻ con ở đây, chú ý hình tượng chút!"
Lúc này bà Tô mới chuyển mắt nhìn Tạ Giai Linh.
Nếu không phải khuôn mặt gầy gò, tóc hơi xơ xác, quả thực là giống Tô Duyệt hồi còn bé y đúc.
Danh sách chương