Bà Tô tức giận trợn mắt: "Con tưởng mẹ muốn à! Chúng nó sinh con rồi, mẹ còn có thể làm thế nào! Chẳng lẽ con còn muốn nhét cháu gái về à!"
Tô Hằng chau mày, trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng trực tiếp tới cửa phòng Tô Duyệt, cẩn thận hé cửa ra một khe nhỏ nhìn lén vào trong.
Tô Duyệt và Tạ Giai Linh đã ngủ từ lâu, mà Tạ Dập Thành thì một mình ngồi trên ghế, đang lật xem một quyển sách.
Ngay khi Tô Hằng mở cửa, Tạ Dập Thành đã phát hiện.
Ánh mắt anh trầm xuống, trực tiếp quét tới Tô Hằng.
Ánh mắt ấy sắc bén như đao, rọi thẳng vào nội tâm, làm cho người ta không rét mà run.
Tô Hằng bị nhìn thẳng, làm anh sợ tới mức lùi sau nửa bước.
Sau đó anh bước tới trước mặt bà Tô, nhíu mày nói: "Mẹ, gã này hung thần ác sát, không hợp ở với em út, nhìn là thấy sẽ bạo lực gia đình."
Bà Tô trợn mắt với Tô Hằng, không phải bà coi thường Tạ Dập Thành, nhưng cơ thể yếu ớt đó của Tạ Dập Thành còn không đánh lại bà, thì hung thần ác sát chỗ nào chứ? Vương Hiểu Lan cũng tỏ ra nghi ngờ, bèn trực tiếp ghé tới kẽ hở Tô Hằng mở ban nãy nhìn trộm.
Lúc này Tạ Dập Thành đã đoán ra người nhìn lén chính là anh trai và chị dâu của Tô Duyệt, nên anh không quan tâm nữa, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay.
Vương Hiểu Lan nhìn tướng mạo của Tạ Dập Thành, ngoài tóc hơi dài trông có vẻ lưu manh, môi quá mỏng hơi có vẻ bạc tình ra, thì không hề hung thần ác sát như Tô Hằng nói.
Vương Hiểu Lan chỉ có thể đoán là Tô Hằng nhìn nhầm.
Vương Hiểu Lan lại dời mắt nhìn Tạ Giai Linh đang nằm trên giường, không khỏi lắc đầu cảm thán: "Không nói những thứ khác, chỉ riêng khuôn mặt kia của con bé, hệt như đúc cùng một khuôn với em út, nhìn là biết con ruột của em ấy rồi."
Bà Tô thở dài, cũng cảm khái theo: "Ai dám nói không phải, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ của Linh Linh, lòng mẹ cũng mềm nhũn."
Đây cũng là lý do bà Tô đồng ý cho Tạ Dập Thành vào ở. Bà có thể không quan tâm Tạ Dập Thành, nhưng dù sao bà không thể để Tạ Giai Linh lang thang đầu đường được!
Bà Tô nghĩ là Tạ Giai Linh còn nhỏ, nên buổi tối bà cố ý làm một bát cháo thịt nạc.
Nhìn ánh mắt ngây thơ mang theo chút chờ mong của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt chỉ có thể nhận lấy bát cháo, ôm Tạ Giai Linh rồi bón cho cô bé.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ. Tô Hằng và Vương Hiểu Lan còn chưa kịp phản ứng lại từ nỗi khiếp sợ chuyện Tô Duyệt đã kết hôn sinh con, cho nên hai người vẫn giữ im lặng.
Tô Hằng chau mày, trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng trực tiếp tới cửa phòng Tô Duyệt, cẩn thận hé cửa ra một khe nhỏ nhìn lén vào trong.
Tô Duyệt và Tạ Giai Linh đã ngủ từ lâu, mà Tạ Dập Thành thì một mình ngồi trên ghế, đang lật xem một quyển sách.
Ngay khi Tô Hằng mở cửa, Tạ Dập Thành đã phát hiện.
Ánh mắt anh trầm xuống, trực tiếp quét tới Tô Hằng.
Ánh mắt ấy sắc bén như đao, rọi thẳng vào nội tâm, làm cho người ta không rét mà run.
Tô Hằng bị nhìn thẳng, làm anh sợ tới mức lùi sau nửa bước.
Sau đó anh bước tới trước mặt bà Tô, nhíu mày nói: "Mẹ, gã này hung thần ác sát, không hợp ở với em út, nhìn là thấy sẽ bạo lực gia đình."
Bà Tô trợn mắt với Tô Hằng, không phải bà coi thường Tạ Dập Thành, nhưng cơ thể yếu ớt đó của Tạ Dập Thành còn không đánh lại bà, thì hung thần ác sát chỗ nào chứ? Vương Hiểu Lan cũng tỏ ra nghi ngờ, bèn trực tiếp ghé tới kẽ hở Tô Hằng mở ban nãy nhìn trộm.
Lúc này Tạ Dập Thành đã đoán ra người nhìn lén chính là anh trai và chị dâu của Tô Duyệt, nên anh không quan tâm nữa, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay.
Vương Hiểu Lan nhìn tướng mạo của Tạ Dập Thành, ngoài tóc hơi dài trông có vẻ lưu manh, môi quá mỏng hơi có vẻ bạc tình ra, thì không hề hung thần ác sát như Tô Hằng nói.
Vương Hiểu Lan chỉ có thể đoán là Tô Hằng nhìn nhầm.
Vương Hiểu Lan lại dời mắt nhìn Tạ Giai Linh đang nằm trên giường, không khỏi lắc đầu cảm thán: "Không nói những thứ khác, chỉ riêng khuôn mặt kia của con bé, hệt như đúc cùng một khuôn với em út, nhìn là biết con ruột của em ấy rồi."
Bà Tô thở dài, cũng cảm khái theo: "Ai dám nói không phải, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ của Linh Linh, lòng mẹ cũng mềm nhũn."
Đây cũng là lý do bà Tô đồng ý cho Tạ Dập Thành vào ở. Bà có thể không quan tâm Tạ Dập Thành, nhưng dù sao bà không thể để Tạ Giai Linh lang thang đầu đường được!
Bà Tô nghĩ là Tạ Giai Linh còn nhỏ, nên buổi tối bà cố ý làm một bát cháo thịt nạc.
Nhìn ánh mắt ngây thơ mang theo chút chờ mong của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt chỉ có thể nhận lấy bát cháo, ôm Tạ Giai Linh rồi bón cho cô bé.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ. Tô Hằng và Vương Hiểu Lan còn chưa kịp phản ứng lại từ nỗi khiếp sợ chuyện Tô Duyệt đã kết hôn sinh con, cho nên hai người vẫn giữ im lặng.
Danh sách chương