Tô Duyệt trực tiếp hôn lên mặt Tạ Giai Linh, cười đáp: "Đương nhiên là không rồi, thấy Linh Linh và ba cùng tới, mẹ vui còn không kịp."

Tạ Giai Linh ôm cánh tay của Tô Duyệt, cười vui vẻ mắt cong cong.

Bác gái cứ nói mẹ không còn bé nữa, nhưng mẹ của cô bé còn lâu mới phải người như vậy.

Mà sau khi nghe được lời thì thầm của Tạ Giai Linh và Tô Duyệt, ánh mắt Tạ Dập Thành lại càng lạnh lùng, núp trong bóng tối khôn cùng lặng lẽ và âm trầm nhìn phương xa.

Nếu đã hứa sẽ đón Linh Linh, vậy tại sao khi gặp con bé, lại đóng cửa không chịu gặp! Có phải là vì bên ngoài không chỉ có Linh Linh, còn có mình ư!

Tô Duyệt chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, cô còn tưởng rằng cửa sổ chưa đóng.

Nghĩ tới bên ngoài còn Tạ Dập Thành, Tô Duyệt chỉ có thể quấn chặt chiếc chăn bông trên người, coi như không biết.

Buổi chiều Tô Hằng và vợ Vương Hiểu Lan mới về.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Vương Hiểu Lan bèn cười nói với bà Tô: "Mẹ, hôm nay là ngày lành gì mà lại làm nhiều món ngon như vậy ạ?"

Bà Tô lắc đầu thở dài, đáp: "Em rể với cháu gái của hai đứa tới nhà."



Tô Hằng đang định về phòng, nghe vậy thì lập tức kinh hãi hô to: "Cái gì? Em rể với cháu gái?"

Vương Hiểu Lan cũng kinh ngạc: "Mẹ, em út với anh chàng họ Cố kia đã xác định nhanh vậy sao?"

Bà Tô biết Tô Hằng và Vương Hiểu Lan hiểu nhầm, đang định giải thích thì Tô Hằng đã bước tới cửa phòng bếp, nói to: "Mẹ, dù em út không còn nhỏ, nhưng con bé vẫn còn là sinh viên, dù sao cũng không tới mức phải kiếm người một đời vợ, dù có từng đi lính thì sao chứ!"

Vương Hiểu Lan trợn mắt với Tô Hằng một cái, rồi lập tức kéo ống tay áo anh, dẩu môi chỉa hướng phòng Tô Duyệt, ý bảo em rể còn ở trong phòng, rằng Tô Hằng nói nhỏ thôi!

Nhưng Tô Hằng không nhận ra, mà vẫn tiếp tục nói oang oang: "Không phải lúc trước nói chỉ đi xem thế nào thôi sao? Sao đã xác định luôn rồi? Không cần tìm hiểu thêm sao?"

Nhìn Tô Hằng càng ngày càng kích động, Vương Hiểu Lan thở dài.

Thôi, chị hiểu rõ ông chồng ngốc nghếch này, để kệ anh vậy!

Bà Tô nhướng mày, trầm giọng nói: "Lúc trước mẹ không hiểu rõ tình huống nên đã loạn điểm uyên ương. Lúc em út con xuống nông thôn thì đã kết hôn rồi, con cũng ba tuổi."

Nghe xong, Tô Hằng càng lắc đầu mạnh hơn: "Vậy càng không được, sao em út có thể cưới một tên nhà quê được chứ!"

Vương Hiểu Lan lại thoáng động, dường như hiểu ý trong lời của bà Tô, chị suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn chọn giữ im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện