Hắn khom lưng, đem chiếc giày đã bị vứt sang một bên kia của y nhặt lên.
Sau đó liền đã không dung cự tuyệt để y ngồi lên một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, hắn liền quỳ một chân xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy bàn tay Cố Thừa Trạch đang vươn về phía mình, Kỉ Tình liền nghi ngờ hỏi, chín cái đuôi cũng khẽ lắc lư qua lại.
Chỉ là, không nói gì, Cố Thừa Trạch lại chỉ im lặng, dùng hành động trả lời cho y biết.
Bởi vì lúc này, bàn tay của hắn cũng đã nhẹ nhõm giữ lấy cổ chân y, cẩn thận tỉ mỉ đem gót chân của y giữ lấy, tay còn lại lại đưa chiếc giày kia tới.
Chân của Kỉ Tình không nhỏ, cũng không mềm mại như nữ tử, thế nhưng, vẫn là có chút chênh lệch so với Cố Thừa Trạch.
Một nắm tay của hắn cũng đã có thể dễ dàng đem cổ chân y nắm trọn.
Không biết có phải do lạnh hay không, khi bị hắn nắm lấy, năm ngón chân đáng yêu của Kỉ Tình liền có hơi co lại.
Không dám nhìn nhiều, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền đem giày xỏ vào cho y.
“Ngươi ngồi ở đây đi, ngàn vạn không được đi loạn, để ta tìm đồ ăn cho ngươi.” Dặn dò tỉ mỉ, dù cho không quá yên lòng, song, Cố Thừa Trạch vẫn là lựa chọn đi tìm thức ăn cho Kỉ Tình.
Bị xem như trẻ nhỏ, Kỉ Tình liền nghiêm mặt, gật đầu cam đoan, tỏ vẻ chính mình sẽ không đi loạn.
Lúc này, Cố Thừa Trạch mới có thể tạm thời an tâm mà rời đi.
Chỉ là, bởi vì sợ Kỉ Tình thừa cơ chạy trốn, đến khi bản thân trở về thì đối phương đã mất tung tích, hắn đi cũng không xa, chỉ cách đó hơn trăm trượng.
Rốt cuộc, sau gần nửa khắc, Cố Thừa Trạch cũng đã quay lại.
Sau khi quay về, nhìn thấy Kỉ Tình vẫn ngồi yên tại chỗ, trái tim đang treo cao của Cố Thừa Trạch cũng không khỏi hạ xuống, mỉm cười bước tới :“Ta tìm được đồ ăn cho ngươi rồi đây.”
“Thứ này là…” Nhìn xem đồ vật lông lá trong tay Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền nhíu mày, không quá xác định hỏi :“Chim trĩ?”
“Bây giờ là nửa đêm, ngươi đi đâu bắt được nó vậy?”
“Tiểu hồ ly, đừng xem thường ta như vậy chứ, nói gì thì nói, ta cũng là một vị thiên sư hàng thật giá thật nha.
Nếu ngay cả một con chim trĩ cũng không bắt được, người bên ngoài chẳng phải sẽ cười rụng răng sao?”
Ảo não cười mắng, Cố Thừa Trạch liền bắt đầu đi sơ chế con chim nhỏ xấu số này.
Mà Kỉ Tình cũng yên lặng theo sau hắn, một lúc lâu, mới sâu kín nói :“Cố Thừa Trạch, ngươi ăn thịt gà, hiện tại lại cho ta ăn chim trĩ…”
“Có vẫn đỡ hơn không, không phải sao? Cố chịu một chút, ngày mai nướng thỏ cho ngươi ăn.”
“Thỏ con đáng thương như vậy, tại sao lại mang đi nướng? Ta cảm thấy, vẫn là đem hầm lên sẽ ngon hơn.”
Cũng không lâu sau, con chim trĩ to bằng nắm tay liền đã an vị bên trên đống lửa, tỏa ra mùi thịt nướng ngào ngạt.
Nhìn chằm chằm vào nó, nhớ tới hình ảnh Cố Thừa Trạch gặm đùi gà khi nãy, Kỉ Tình liền chống cằm hỏi :“Đạo sĩ các ngươi có thể ăn thịt à?”
“Ừ.” Gật đầu ứng thanh, không cần Kỉ Tình hỏi, Cố Thừa Trạch liền đã chủ động nói tiếp :“Chỉ là, Đạo gia có giới luật, không thể ăn thịt trâu, thịt chó, cá quả ( cá lóc), hồng nhạn.”
“Thịt trâu là vì tọa kỵ của Thái Thượng Lão Quân là một con thanh ngưu, hơn nữa chúng cần cù chịu khó, nhân nghĩa tột cùng, nên không được ăn.”
“Chó trung thành, nghe lời, cái này ngươi có lẽ cũng hiểu, nên ta sẽ không nói nhiều.”
“Về phần cá quả…cá con sau khi ra đời, thương mẹ suy yếu, sẽ tự chui vào trong miệng của cá mẹ, để nó ăn đỡ đói.
Việc này tượng trưng cho hiếu đạo, chúng ta sẽ không ăn.”
“Cuối cùng là hồng nhạn, cả đời của chúng đều chỉ có một đôi, đại biểu cho trung trinh.
Nếu chúng ta ăn mất một con, như vậy, con còn lại liền sẽ phải cô độc đến chết, như vậy là quá mức tàn nhẫn.”
Yên lặng ngồi nghe Cố Thừa Trạch luyên thuyên, Kỉ Tình hiếm khi lại không cắt ngang lời hắn.
Đến tận khi đã nói xong, phát hiện Kỉ Tình vẫn còn đang chống cằm nhìn mình, hắn liền không khỏi bật cười :“Thế nào? Nhìn đến phát ngốc luôn rồi à? Có phải cảm thấy ta quá mức ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái hay không?”
“…”
“Ừ.”
Vốn chỉ là thuận miệng trêu chọc y, nhưng đến khi được y chính miệng thừa nhận, Cố Thừa Trạch lại sửng sốt một chút, tâm cũng đột ngột bấn loạn :“Ngươi…”
“Cố Thừa Trạch này, nếu một ngày nào đó, trong đầu của ngươi đột ngột xuất hiện một đoạn ký ức dài dằng dặc, vô cùng quen thuộc, khiến ngươi biết trước đó chính mình đã bị người khác lừa gạt, phong ấn ký ức, còn mơ mơ màng màng bị mang vào một trò chơi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”
“Đương nhiên là sẽ tức giận, phẫn hận, đem mọi thứ hoàn trả lại gấp trăm, ngàn lần.” Mặc dù không hiểu vì sao Kỉ Tình lại hỏi loại chuyện này, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn lập tức hồi đáp.
Chỉ là, vấn đề hiển nhiên không có đơn giản như hắn đang nghĩ :“Nhưng nếu ngươi phát hiện, đối phương hiện tại cũng không có ký ức, không nhớ được những gì mình đã làm.
Quan trọng nhất còn bắt nguồn vì tình yêu, ngươi sẽ làm sao?”
“Hả?” Ngây dại một chút, vô tình đối diện với ánh mắt tĩnh lặng như nước của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền lập tức nghiêng đầu, mỉm cười che giấu thất thố :“Ta không biết.”
“Quan trọng nhất là bản ý của ngươi, ngươi yêu đối phương sao?”
“Yêu.” Nhàn nhạt nói ra, có lẽ cảm thấy chưa đủ thành ý, Kỉ Tình liền bổ sung thêm :“Rất yêu.”.
Sau đó liền đã không dung cự tuyệt để y ngồi lên một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, hắn liền quỳ một chân xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy bàn tay Cố Thừa Trạch đang vươn về phía mình, Kỉ Tình liền nghi ngờ hỏi, chín cái đuôi cũng khẽ lắc lư qua lại.
Chỉ là, không nói gì, Cố Thừa Trạch lại chỉ im lặng, dùng hành động trả lời cho y biết.
Bởi vì lúc này, bàn tay của hắn cũng đã nhẹ nhõm giữ lấy cổ chân y, cẩn thận tỉ mỉ đem gót chân của y giữ lấy, tay còn lại lại đưa chiếc giày kia tới.
Chân của Kỉ Tình không nhỏ, cũng không mềm mại như nữ tử, thế nhưng, vẫn là có chút chênh lệch so với Cố Thừa Trạch.
Một nắm tay của hắn cũng đã có thể dễ dàng đem cổ chân y nắm trọn.
Không biết có phải do lạnh hay không, khi bị hắn nắm lấy, năm ngón chân đáng yêu của Kỉ Tình liền có hơi co lại.
Không dám nhìn nhiều, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền đem giày xỏ vào cho y.
“Ngươi ngồi ở đây đi, ngàn vạn không được đi loạn, để ta tìm đồ ăn cho ngươi.” Dặn dò tỉ mỉ, dù cho không quá yên lòng, song, Cố Thừa Trạch vẫn là lựa chọn đi tìm thức ăn cho Kỉ Tình.
Bị xem như trẻ nhỏ, Kỉ Tình liền nghiêm mặt, gật đầu cam đoan, tỏ vẻ chính mình sẽ không đi loạn.
Lúc này, Cố Thừa Trạch mới có thể tạm thời an tâm mà rời đi.
Chỉ là, bởi vì sợ Kỉ Tình thừa cơ chạy trốn, đến khi bản thân trở về thì đối phương đã mất tung tích, hắn đi cũng không xa, chỉ cách đó hơn trăm trượng.
Rốt cuộc, sau gần nửa khắc, Cố Thừa Trạch cũng đã quay lại.
Sau khi quay về, nhìn thấy Kỉ Tình vẫn ngồi yên tại chỗ, trái tim đang treo cao của Cố Thừa Trạch cũng không khỏi hạ xuống, mỉm cười bước tới :“Ta tìm được đồ ăn cho ngươi rồi đây.”
“Thứ này là…” Nhìn xem đồ vật lông lá trong tay Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền nhíu mày, không quá xác định hỏi :“Chim trĩ?”
“Bây giờ là nửa đêm, ngươi đi đâu bắt được nó vậy?”
“Tiểu hồ ly, đừng xem thường ta như vậy chứ, nói gì thì nói, ta cũng là một vị thiên sư hàng thật giá thật nha.
Nếu ngay cả một con chim trĩ cũng không bắt được, người bên ngoài chẳng phải sẽ cười rụng răng sao?”
Ảo não cười mắng, Cố Thừa Trạch liền bắt đầu đi sơ chế con chim nhỏ xấu số này.
Mà Kỉ Tình cũng yên lặng theo sau hắn, một lúc lâu, mới sâu kín nói :“Cố Thừa Trạch, ngươi ăn thịt gà, hiện tại lại cho ta ăn chim trĩ…”
“Có vẫn đỡ hơn không, không phải sao? Cố chịu một chút, ngày mai nướng thỏ cho ngươi ăn.”
“Thỏ con đáng thương như vậy, tại sao lại mang đi nướng? Ta cảm thấy, vẫn là đem hầm lên sẽ ngon hơn.”
Cũng không lâu sau, con chim trĩ to bằng nắm tay liền đã an vị bên trên đống lửa, tỏa ra mùi thịt nướng ngào ngạt.
Nhìn chằm chằm vào nó, nhớ tới hình ảnh Cố Thừa Trạch gặm đùi gà khi nãy, Kỉ Tình liền chống cằm hỏi :“Đạo sĩ các ngươi có thể ăn thịt à?”
“Ừ.” Gật đầu ứng thanh, không cần Kỉ Tình hỏi, Cố Thừa Trạch liền đã chủ động nói tiếp :“Chỉ là, Đạo gia có giới luật, không thể ăn thịt trâu, thịt chó, cá quả ( cá lóc), hồng nhạn.”
“Thịt trâu là vì tọa kỵ của Thái Thượng Lão Quân là một con thanh ngưu, hơn nữa chúng cần cù chịu khó, nhân nghĩa tột cùng, nên không được ăn.”
“Chó trung thành, nghe lời, cái này ngươi có lẽ cũng hiểu, nên ta sẽ không nói nhiều.”
“Về phần cá quả…cá con sau khi ra đời, thương mẹ suy yếu, sẽ tự chui vào trong miệng của cá mẹ, để nó ăn đỡ đói.
Việc này tượng trưng cho hiếu đạo, chúng ta sẽ không ăn.”
“Cuối cùng là hồng nhạn, cả đời của chúng đều chỉ có một đôi, đại biểu cho trung trinh.
Nếu chúng ta ăn mất một con, như vậy, con còn lại liền sẽ phải cô độc đến chết, như vậy là quá mức tàn nhẫn.”
Yên lặng ngồi nghe Cố Thừa Trạch luyên thuyên, Kỉ Tình hiếm khi lại không cắt ngang lời hắn.
Đến tận khi đã nói xong, phát hiện Kỉ Tình vẫn còn đang chống cằm nhìn mình, hắn liền không khỏi bật cười :“Thế nào? Nhìn đến phát ngốc luôn rồi à? Có phải cảm thấy ta quá mức ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái hay không?”
“…”
“Ừ.”
Vốn chỉ là thuận miệng trêu chọc y, nhưng đến khi được y chính miệng thừa nhận, Cố Thừa Trạch lại sửng sốt một chút, tâm cũng đột ngột bấn loạn :“Ngươi…”
“Cố Thừa Trạch này, nếu một ngày nào đó, trong đầu của ngươi đột ngột xuất hiện một đoạn ký ức dài dằng dặc, vô cùng quen thuộc, khiến ngươi biết trước đó chính mình đã bị người khác lừa gạt, phong ấn ký ức, còn mơ mơ màng màng bị mang vào một trò chơi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”
“Đương nhiên là sẽ tức giận, phẫn hận, đem mọi thứ hoàn trả lại gấp trăm, ngàn lần.” Mặc dù không hiểu vì sao Kỉ Tình lại hỏi loại chuyện này, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn lập tức hồi đáp.
Chỉ là, vấn đề hiển nhiên không có đơn giản như hắn đang nghĩ :“Nhưng nếu ngươi phát hiện, đối phương hiện tại cũng không có ký ức, không nhớ được những gì mình đã làm.
Quan trọng nhất còn bắt nguồn vì tình yêu, ngươi sẽ làm sao?”
“Hả?” Ngây dại một chút, vô tình đối diện với ánh mắt tĩnh lặng như nước của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền lập tức nghiêng đầu, mỉm cười che giấu thất thố :“Ta không biết.”
“Quan trọng nhất là bản ý của ngươi, ngươi yêu đối phương sao?”
“Yêu.” Nhàn nhạt nói ra, có lẽ cảm thấy chưa đủ thành ý, Kỉ Tình liền bổ sung thêm :“Rất yêu.”.
Danh sách chương