Đến tận bây giờ, Độc Cô Duy Ngã vẫn chưa thể hiểu được, lời nói của Kỉ Tình rốt cuộc là có ý gì.
Bởi vì đêm hôm đó, sau khi nói xong những lời kia, y liền đã đem hắn buông ra, đồng thời đuổi hắn đi.
Kế tiếp mấy ngày, dù cho Độc Cô Duy Ngã dùng đủ loại phương pháp đi nữa, Kỉ Tình vẫn thủy chung không chịu đi ra gặp hắn, mà việc này cũng khiến hắn phiền muộn không thôi.
Trong lòng hắn lúc này, chẳng khác gì đang có hai tiểu nhân đang đấu tranh.
Một kẻ thì nói với hắn, hãy đi giải thích cho y hiểu, nói rằng chỉ cần y cam kết sẽ thay đổi, hắn liền sẽ tha thứ cho y.
Một kẻ khác thì lại thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, đối phương là kẻ thù không đội trời chung với hắn, không được mềm lòng.
Trong lúc Độc Cô Duy Ngã còn đang bị chuyện này làm cho tâm phiền ý loạn, thì một chuyện không may liền đã ập tới, khiến hắn không còn tâm tư đi để ý tới nó nữa.
Bởi vì, Vạn Kiếm Thần Tông cư nhiên lại bị binh lính Ma Giới đánh lén!
Đến tận khi hộ tông đại trận bị Ma Tôn dễ dàng công phá, tông môn cũng bị bao vây dưới trăm vạn ma binh, tử đệ cùng chư vị trưởng lão của Vạn Kiếm Thần Tông rốt cuộc mới phản ứng lại được, nhưng tất cả đều đã muộn.
Lúc này, trước cửa sơn môn Vạn Kiếm Thần Tông, hơn ngàn đệ tử đều đang tụ tập tại đó.
Dẫn đầu chính là Ôn Chấn, thái thượng trưởng lão, Kỉ Tình cùng Tiêu Dật.
Nhưng không ngoài dự liệu, tất cả mọi người đều vô cùng ngưng trọng.
“Thẩm Mị Nhi, ngươi cư nhiên lại dám phản bội sư môn, bán đứng chúng ta, đầu nhập vào ma tộc!” Nhìn xem mỹ nữ yêu kiều đang đứng bên Ma Tôn ở phía đối diện, sắc mặt Ôn Chấn liền đen kịt như đáy nồi, không kiềm nổi lửa giận.
Kỳ thực, ban đầu, khi nghe tin ma tộc im hơi lặng tiếng đánh tới, thậm chí còn dễ dàng phá vỡ Đế trận của bọn họ, trong lòng ông cũng đã sinh ra hoài nghi.
Nhưng ông ngàn vạn vẫn không thể tin được, hoài nghi đó cư nhiên lại là thật!
Trong tông không những có phản đồ đem cách phá trận nói cho Ma Tôn biết, mà người đó, còn chính là nữ đệ tử mà ông yêu thương nhất!
“Phản bội sư môn? Đầu nhập ma tộc? Ôn Chấn, ngươi đừng có nói khó nghe như vậy, ta đây gọi là đang bỏ tà theo chính.
Chưa nói đến việc Ma Tôn đại nhân ma uy cái thế, là cường giả đáng giá phó thác, thì ta đã sớm chán ngấy vẻ đạo mạo của các ngươi!”
“Ta gọi ngươi là sư tôn hơn 10 năm, đã sớm gọi đến buồn nôn.” Trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện tiếu ý khinh miệt, ánh mắt Thẩm Mị Nhi liền chuyển tới trên người Kỉ Tình, ám phún :“Còn có kẻ nào đó…”
“Vì cứu một nam nhân mà bỏ rơi vị hôn thê của mình không lo, quả thật là đáng giá tán dương.”
Biểu lộ Kỉ Tình vẫn vạn năm bất biến, nhưng ở phía sau, Độc Cô Duy Ngã liền đã cảm thấy bức xúc thay y.
Thế nhưng, hắn chung quy vẫn là nhịn xuống, bởi vì nếu nhảy ra phản bác, thì chẳng khác gì có tật giật mình.
“Được rồi, Mị Nhi, ngươi là công thần của Ma Giới, không cần vì đám ngụy quân tử kia mà nổi giận, làm hư thân mình đâu.” Phất tay, để cho Thẩm Mị Nhi im lặng, lúc này, ánh mắt Ma Tôn mới chuyển tới trên người Ôn Chấn.
“Ôn tông chủ, ta hỏi lại một lần cuối cùng, các ngươi nhất định phải chứa chấp bọn họ, cùng Ma Giới đối nghịch sao? Nếu ngươi lựa chọn từ bỏ, ta sẽ dẫn ma binh rời đi, để cho đạo thống của các ngươi tiếp tục kéo dài.”
“Nếu không…hôm nay, trăm vạn ma binh của ta liền sẽ huyết tẩy Vạn Kiếm Thần Tông!”
Ma Tôn vừa dứt lời, ở phía sau, liền đã truyền tới tiếng hô như sấm rền của ma binh, mang tới cảm giác áp bách vô hình, làm sắc mặt Ôn Chấn cùng chúng đệ tử đều không dễ nhìn.
Bởi vì Ma Giới tiến đánh quá đột xuất, nên bọn họ căn bản là vẫn chưa chuẩn bị xong.
Dù cho vừa rồi đã gửi tín hiệu cầu cứu, nhưng viện binh của bọn họ, ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ nữa mới có thể tới được đây.
Nhưng hiển nhiên, Ma Tôn sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Dù cho đệ tử của bọn họ kiếm pháp bất phàm, có thể lấy một địch trăm, nhưng một ngàn đấu với một trăm vạn…thật sự là chẳng khác gì lấy muối bỏ biển.
“Tiểu bối, ở trước mặt lão phu lại tự mãn như vậy, ngươi cũng không khỏi quá mức không xem ai ra gì đi?” Bộ dạng hống hách, tựa như đã nắm chắc thắng lợi của Ma Tôn, làm cho thái thượng trưởng lão có chút không vừa mắt.
Chỉ là, cũng không sợ hãi, Ma Tôn lại chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Ngay sau đó, từ trong hư không, một tiếng hừ thật nhẹ, nhưng lại tựa như thiên băng địa diệt liền đã truyền vào tai mọi người ở đây.
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy trên người giống như bị áp lên ngàn cân cự thạch, chỉ có số ít là có thể kiên trì, không cong lưng hay ngã quỵ.
Trong đó, hiển nhiên cũng bao gồm thái thượng trưởng lão.
Thế nhưng, cũng không vì vậy mà cảm thấy đắc ý, lúc này, sau khi nghe thấy tiếng hừ lạnh vừa rồi, sắc mặt ông trong nháy mắt liền đã biến đổi, trực tiếp thất thố mà hô lên một cái tên :“Hoàng Tuyền lão tổ?!!”
Ma Giới hiện tại rất cường đại sao? Cũng không hẳn.
Ngoại trừ Ma Tôn là cường giả đỉnh tiêm ra, thì thực lực tổng thể của bọn họ căn bản là không sánh nổi với chính đạo cường giả như mây, thanh niên tài tuấn cuồn cuộn không ngừng.
Thế nhưng, nếu Ma Giới đã không mạnh bằng chính đạo, vậy thì tại sao các môn phái chính đạo lại không liên hợp lại cùng nhau, đem Ma Giới tiêu diệt, diệt trừ hậu hoạn về sau?
Tất cả đều chỉ là vì Ma Giới có một nhân vật quấy nát phong vân tồn tại, chính là Hoàng Tuyền lão tổ.
Đại lục này, đã hơn mười vạn năm không có Đại Đế xuất thế.
Mà Hoàng Tuyền lão tổ, người duy nhất trong đại lục đã từng xung kích Đế cảnh, tuy thất bại, khiến tu vi ngừng lại ở nửa bước Đế cảnh, nhưng vẫn vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Dù cho sau khi Ma Tôn lên ngôi, lão đã hoàn toàn bật vô âm tín, còn có tin đồn là lão thọ nguyên đã tận, đã sớm cưỡi hạc quy tiên, nhưng ma uy của lão vẫn còn đó, khiến người trong thiên hạ đều không dám vọng động.
Dù sao, lời đồn chỉ là lời đồn, nếu Hoàng Tuyền lão tổ không những không chết, mà còn khỏe mạnh sống tốt.
Một khi bọn họ tiến đánh Ma Giới, lão sẽ có thể ngồi yên không quản sao? Thế thì chẳng khác gì động thủ trên đầu Thái Tuế…
Mà hiện tại, sự thật chứng minh, kiêng kị của chính đạo là đúng.
Bởi vì lão ma đầu đó, thật sự là vẫn còn sống! Nếu không phải hôm nay Ma Giới muốn diệt Vạn Kiếm Thần Tông, vì phòng ngừa vạn nhất, lão có lẽ cũng sẽ không hiện thân, mà tiếp tục lựa chọn giả chết.
“Ha ha, để các ngươi phải thất vọng rồi, bổn lão tổ thật sự vẫn chưa chết.”.
Bởi vì đêm hôm đó, sau khi nói xong những lời kia, y liền đã đem hắn buông ra, đồng thời đuổi hắn đi.
Kế tiếp mấy ngày, dù cho Độc Cô Duy Ngã dùng đủ loại phương pháp đi nữa, Kỉ Tình vẫn thủy chung không chịu đi ra gặp hắn, mà việc này cũng khiến hắn phiền muộn không thôi.
Trong lòng hắn lúc này, chẳng khác gì đang có hai tiểu nhân đang đấu tranh.
Một kẻ thì nói với hắn, hãy đi giải thích cho y hiểu, nói rằng chỉ cần y cam kết sẽ thay đổi, hắn liền sẽ tha thứ cho y.
Một kẻ khác thì lại thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, đối phương là kẻ thù không đội trời chung với hắn, không được mềm lòng.
Trong lúc Độc Cô Duy Ngã còn đang bị chuyện này làm cho tâm phiền ý loạn, thì một chuyện không may liền đã ập tới, khiến hắn không còn tâm tư đi để ý tới nó nữa.
Bởi vì, Vạn Kiếm Thần Tông cư nhiên lại bị binh lính Ma Giới đánh lén!
Đến tận khi hộ tông đại trận bị Ma Tôn dễ dàng công phá, tông môn cũng bị bao vây dưới trăm vạn ma binh, tử đệ cùng chư vị trưởng lão của Vạn Kiếm Thần Tông rốt cuộc mới phản ứng lại được, nhưng tất cả đều đã muộn.
Lúc này, trước cửa sơn môn Vạn Kiếm Thần Tông, hơn ngàn đệ tử đều đang tụ tập tại đó.
Dẫn đầu chính là Ôn Chấn, thái thượng trưởng lão, Kỉ Tình cùng Tiêu Dật.
Nhưng không ngoài dự liệu, tất cả mọi người đều vô cùng ngưng trọng.
“Thẩm Mị Nhi, ngươi cư nhiên lại dám phản bội sư môn, bán đứng chúng ta, đầu nhập vào ma tộc!” Nhìn xem mỹ nữ yêu kiều đang đứng bên Ma Tôn ở phía đối diện, sắc mặt Ôn Chấn liền đen kịt như đáy nồi, không kiềm nổi lửa giận.
Kỳ thực, ban đầu, khi nghe tin ma tộc im hơi lặng tiếng đánh tới, thậm chí còn dễ dàng phá vỡ Đế trận của bọn họ, trong lòng ông cũng đã sinh ra hoài nghi.
Nhưng ông ngàn vạn vẫn không thể tin được, hoài nghi đó cư nhiên lại là thật!
Trong tông không những có phản đồ đem cách phá trận nói cho Ma Tôn biết, mà người đó, còn chính là nữ đệ tử mà ông yêu thương nhất!
“Phản bội sư môn? Đầu nhập ma tộc? Ôn Chấn, ngươi đừng có nói khó nghe như vậy, ta đây gọi là đang bỏ tà theo chính.
Chưa nói đến việc Ma Tôn đại nhân ma uy cái thế, là cường giả đáng giá phó thác, thì ta đã sớm chán ngấy vẻ đạo mạo của các ngươi!”
“Ta gọi ngươi là sư tôn hơn 10 năm, đã sớm gọi đến buồn nôn.” Trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện tiếu ý khinh miệt, ánh mắt Thẩm Mị Nhi liền chuyển tới trên người Kỉ Tình, ám phún :“Còn có kẻ nào đó…”
“Vì cứu một nam nhân mà bỏ rơi vị hôn thê của mình không lo, quả thật là đáng giá tán dương.”
Biểu lộ Kỉ Tình vẫn vạn năm bất biến, nhưng ở phía sau, Độc Cô Duy Ngã liền đã cảm thấy bức xúc thay y.
Thế nhưng, hắn chung quy vẫn là nhịn xuống, bởi vì nếu nhảy ra phản bác, thì chẳng khác gì có tật giật mình.
“Được rồi, Mị Nhi, ngươi là công thần của Ma Giới, không cần vì đám ngụy quân tử kia mà nổi giận, làm hư thân mình đâu.” Phất tay, để cho Thẩm Mị Nhi im lặng, lúc này, ánh mắt Ma Tôn mới chuyển tới trên người Ôn Chấn.
“Ôn tông chủ, ta hỏi lại một lần cuối cùng, các ngươi nhất định phải chứa chấp bọn họ, cùng Ma Giới đối nghịch sao? Nếu ngươi lựa chọn từ bỏ, ta sẽ dẫn ma binh rời đi, để cho đạo thống của các ngươi tiếp tục kéo dài.”
“Nếu không…hôm nay, trăm vạn ma binh của ta liền sẽ huyết tẩy Vạn Kiếm Thần Tông!”
Ma Tôn vừa dứt lời, ở phía sau, liền đã truyền tới tiếng hô như sấm rền của ma binh, mang tới cảm giác áp bách vô hình, làm sắc mặt Ôn Chấn cùng chúng đệ tử đều không dễ nhìn.
Bởi vì Ma Giới tiến đánh quá đột xuất, nên bọn họ căn bản là vẫn chưa chuẩn bị xong.
Dù cho vừa rồi đã gửi tín hiệu cầu cứu, nhưng viện binh của bọn họ, ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ nữa mới có thể tới được đây.
Nhưng hiển nhiên, Ma Tôn sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Dù cho đệ tử của bọn họ kiếm pháp bất phàm, có thể lấy một địch trăm, nhưng một ngàn đấu với một trăm vạn…thật sự là chẳng khác gì lấy muối bỏ biển.
“Tiểu bối, ở trước mặt lão phu lại tự mãn như vậy, ngươi cũng không khỏi quá mức không xem ai ra gì đi?” Bộ dạng hống hách, tựa như đã nắm chắc thắng lợi của Ma Tôn, làm cho thái thượng trưởng lão có chút không vừa mắt.
Chỉ là, cũng không sợ hãi, Ma Tôn lại chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Ngay sau đó, từ trong hư không, một tiếng hừ thật nhẹ, nhưng lại tựa như thiên băng địa diệt liền đã truyền vào tai mọi người ở đây.
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy trên người giống như bị áp lên ngàn cân cự thạch, chỉ có số ít là có thể kiên trì, không cong lưng hay ngã quỵ.
Trong đó, hiển nhiên cũng bao gồm thái thượng trưởng lão.
Thế nhưng, cũng không vì vậy mà cảm thấy đắc ý, lúc này, sau khi nghe thấy tiếng hừ lạnh vừa rồi, sắc mặt ông trong nháy mắt liền đã biến đổi, trực tiếp thất thố mà hô lên một cái tên :“Hoàng Tuyền lão tổ?!!”
Ma Giới hiện tại rất cường đại sao? Cũng không hẳn.
Ngoại trừ Ma Tôn là cường giả đỉnh tiêm ra, thì thực lực tổng thể của bọn họ căn bản là không sánh nổi với chính đạo cường giả như mây, thanh niên tài tuấn cuồn cuộn không ngừng.
Thế nhưng, nếu Ma Giới đã không mạnh bằng chính đạo, vậy thì tại sao các môn phái chính đạo lại không liên hợp lại cùng nhau, đem Ma Giới tiêu diệt, diệt trừ hậu hoạn về sau?
Tất cả đều chỉ là vì Ma Giới có một nhân vật quấy nát phong vân tồn tại, chính là Hoàng Tuyền lão tổ.
Đại lục này, đã hơn mười vạn năm không có Đại Đế xuất thế.
Mà Hoàng Tuyền lão tổ, người duy nhất trong đại lục đã từng xung kích Đế cảnh, tuy thất bại, khiến tu vi ngừng lại ở nửa bước Đế cảnh, nhưng vẫn vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Dù cho sau khi Ma Tôn lên ngôi, lão đã hoàn toàn bật vô âm tín, còn có tin đồn là lão thọ nguyên đã tận, đã sớm cưỡi hạc quy tiên, nhưng ma uy của lão vẫn còn đó, khiến người trong thiên hạ đều không dám vọng động.
Dù sao, lời đồn chỉ là lời đồn, nếu Hoàng Tuyền lão tổ không những không chết, mà còn khỏe mạnh sống tốt.
Một khi bọn họ tiến đánh Ma Giới, lão sẽ có thể ngồi yên không quản sao? Thế thì chẳng khác gì động thủ trên đầu Thái Tuế…
Mà hiện tại, sự thật chứng minh, kiêng kị của chính đạo là đúng.
Bởi vì lão ma đầu đó, thật sự là vẫn còn sống! Nếu không phải hôm nay Ma Giới muốn diệt Vạn Kiếm Thần Tông, vì phòng ngừa vạn nhất, lão có lẽ cũng sẽ không hiện thân, mà tiếp tục lựa chọn giả chết.
“Ha ha, để các ngươi phải thất vọng rồi, bổn lão tổ thật sự vẫn chưa chết.”.
Danh sách chương