Nhưng rốt cuộc, cần hay không không phải Độc Cô Duy Ngã có thể tự mình định đoạt.

Bởi vì Kỉ Tình đã cho hắn biết, ở trên gường, lời nói của nam nhân chín phần mười đều là hư ảo.
Kế tiếp, dưới sự áp bức của Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã liền ‘rất không mong muốn’ phóng thích trong tay y.

Đan xen với kɦoáı ƈảʍ mà trước kia chưa từng cảm nhận qua, thì trong lòng hắn lại chỉ có phẫn nộ cùng xấu hổ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới nam nhân này chính là kẻ thù không đội trời chung của mình, hắn liền sẽ hận không thể đem y cắn chết, sau đó tự sát.
Thế nhưng, tựa như cảm thấy nỗi nhục nhã này của hắn vẫn còn chưa đủ cường liệt, Kỉ Tình đã tiếp tục cho hắn thêm một kích trí mạng nữa, làm hắn không khỏi tê liệt.
Chỉ thấy lúc này, Kỉ Tình đã đem tiết khố của hắn cởi ra, cầm tới lau chùi một chút chất lỏng dính ở trên tay.


Nhưng nếu chỉ có vậy, Độc Cô Duy Ngã khả năng rất cao cũng sẽ không kinh sợ đến thế.

Bởi vì sau khi lau tay xong, y cư nhiên lại đem tiết khố cất vào giới chỉ, không hề trả lại!
“Ngươi…ngươi lấy tiết khố của ta làm gì? Trả lại đây!” Sắc mặt trướng hồng, hai mắt Độc Cô Duy Ngã liền hơi hơi đỏ lên.
Nhưng lúc này, mặc cho hắn đại hống đại khiếu, sau khi cất xong, Kỉ Tình liền đã phất tay, dùng linh lực làm ngoại sam rơi trên đất kia bay lên tới, chậm rãi bắt lấy nó, khoát vào trên người.
“Không trả.” Dứt khoát đáp, Kỉ Tình liền đem y phục mặc xong, thắt lưng cùng vạt áo đều chỉnh chỉnh tề tề, rõ ràng là hồng y yêu diễm, nhưng cố tình, hiện tại mặc trên người y lại lộ ra một cỗ khí chất cấm dục :“Hiện tại, nó là chứng cứ của ta.”
“Chứng cứ? Chứng cứ gì?” Đáy lòng lộp bộp, Độc Cô Duy Ngã liền mê mang hỏi.
“Nếu ngày nào đó ngươi chọc ta không vui, ta sẽ đem thứ này lấy ra, nói cho mọi người biết, ngươi khinh bạc sư tôn của mình…”
Nghe thấy lời này, Độc Cô Duy Ngã liền tức giận đến không nói thành lời.

Nhìn xem gương mặt thanh lãnh, tuyệt mỹ đến vô thực của y, trong đầu hắn chỉ còn sót lại mấy chữ : không sợ biếи ŧɦái quá vô sỉ, chỉ sợ biếи ŧɦái quá đẹp trai.
“Ngươi…ngươi ngậm máu phun người! Ngươi tại sao lại có thể đổi trắng thay đen như vậy, rõ ràng là ngươi…là ngươi…”
“Là ta thế nào?”
“Là ngươi…”
Nhìn biểu tình nước mắt ẩn hiện, như sắp tức phát khóc của Độc Cô Duy Ngã, trong mắt xuất hiện một tia ý cười, Kỉ Tình liền phất tay nói :“Được rồi, trở về đi, hôm nay vi sư mệt mỏi, không muốn phụng bồi.”
Dứt lời, Kỉ Tình liền đã xoay người, chỉ để lại cho Độc Cô Duy Ngã một bóng lưng vô tình.

Cuối cùng, không muốn ở lại tự chuốc lấy nhục nữa, Độc Cô Duy Ngã chỉ gầm lên một tiếng, cũng liền đã mở cửa, thất thểu chạy ra ngoài.
“Kỉ Tình! Ta cùng ngươi thề bất lưỡng lập! Một ngày nào đó ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi!”

Hình ảnh này…khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ quặc, nhưng không nói rõ được là kỳ quặc ở chỗ nào.
Sau khi Độc Cô Duy Ngã rời đi, lúc này, Kỉ Tình mới đem Đế trận thu hồi.

Nhưng bên tai cũng đã lập tức vang lên âm thanh tấm tắc của hệ thống.
[ Ký chủ, ngươi thật sự là càng ngày càng có tiềm năng làm tra nam nha…] Hệ thống thật lòng không hiểu, chính mình rốt cuộc là đem ký chủ đưa tới để tẩy trắng cho nguyên chủ, hay là để y càng bôi càng đen.
Chỉ là, hệ thống đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Kỉ Tình, sau khi nó dứt lời, thần thái trên mặt y đều chưa từng xuất hiện qua biến đổi nào, thậm chí còn hiển nhiên cảm tạ :“Quá khen.”
[…]
--------------------------
Kế tiếp, gần hơn một tháng, Độc Cô Duy Ngã vẫn luôn tránh mặt Kỉ Tình, ngày ngày đều ở trong Kỉ Hóa Cư tu luyện, cơm không ăn nước không uống, một bộ dáng giống như đang liều mạng, dọa đến thái thượng trưởng lão cũng phải sợ hãi.
Trăm phương ngàn kế đều không thể để hắn nghĩ thông suốt, không thể làm gì khác hơn, ông cũng chỉ có thể tìm cách khuyên nhủ hắn, tu luyện phải đi đôi với nhàn nhã, để hắn ra ngoài lịch luyện, rèn luyện đạo tâm.
Vừa vặn, ở phía Bắc đại lục cũng vừa xuất hiện một tòa bí cảnh.

Nên thái thượng trưởng lão cũng liền thuận theo đó, để hắn đi lịch luyện.
Trước khi đi, thái thượng trưởng lão cũng không quên đem đồ tôn của mình, tức thánh nữ của Vạn Kiếm Thần Tông, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân - Thẩm Mị Nhi cho hắn.
“Duy Ngã, với tu vi của ngươi, tuy không thể quét ngang toàn bí cảnh, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.

Nha đầu Mị Nhi này liền làm phiền ngươi chiếu cố một chút.”
Nhìn thần sắc kiêu căng, rõ ràng là coi thường chính mình của Thẩm Mị Nhi, Độc Cô Duy Ngã liền rũ mắt, cũng không muốn làm thái thượng trưởng lão thất vọng :“Vâng, Duy Ngã sẽ cố.”
Thẩm Mị Nhi là ai? Chính là hôn thê đã định từ khi còn bé của Kỉ Tình, có thể xem như nửa người sư nương của hắn.

Mặc dù sau khi biết được bộ mặt thật của Kỉ Tình, thái thượng trưởng lão đã thay đổi chủ ý, muốn tác hợp cho hắn và Thẩm Mị Nhi.

Nhưng ngặt nỗi, nàng ta căn bản là không hề xem trọng hắn, cảm thấy hắn không xứng với nàng ta, mà chỉ một mực si mê người sư tôn ngụy quân tử kia.
Dù cho bản thân cũng không thích nàng, nhưng thái độ đó của nàng vẫn làm hắn cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như bị xúc phạm…
“Ngươi ra cuối đứng đi, tránh xa ta ra một chút.

Ở đây đã có trưởng lão cùng chấp sự bảo hộ rồi, không cần ngươi lo.” Được thị nữ đỡ lên thần chu, Thẩm Mị Nhi liền đối với Độc Cô Duy Ngã phất tay, cực kỳ không có kiên nhẫn.
Nhìn xem bóng lưng thướt tha bước lên thần chu sa hoa, quý khí bàng bạc của Thẩm Mị Nhi, Độc Cô Duy Ngã cũng không đáp lời, chỉ cúi đầu đi theo.

Sau khi đặt chân lên thần chu liền trầm mặc tiến tới hậu phương, giảm xuống độ tồn tại.
Thẩm Mị Nhi xinh đẹp sao? Đương nhiên là đẹp, nếu nàng không đẹp, trên đời này liền không có nữ nhân nào xứng với một chữ đó nữa.

Từ dung mạo đến dáng người đều là đứng đầu, không chỗ soi mói, trong thanh thuần có vũ mị, trong vũ mị có kiều nhu, hai chữ ‘vưu vật’ này cũng chính là để diễn tả nàng.
Chỉ là, ngoại trừ túi da xinh đẹp, nàng lại cái gì cũng không có.
Nghĩ nghĩ, Độc Cô Duy Ngã lại không khỏi có chút buồn cười, bao cỏ mỹ nhân và ngụy quân tử, đúng là trời sinh một đôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện