“Ngươi…ngươi…” Hai mắt trừng thẳng, Độc Cô Duy Ngã thật sự không dám tin tưởng, một người như y lại có thể nói ra lời như vậy.
Thật sự là, quá mức vô sỉ!
Chỉ là, sững sờ đứng yên tại chỗ, đợi khi Độc Cô Duy Ngã phản ứng lại, hai tay của hắn liền đã bị người cưỡng ép bắt lấy, dùng một sợi dây vải cột chặt, áp vào trên đỉnh đầu.
Dưới chân tê rần, hắn cũng đã bị y đá một cước vào trên đầu gối làm hai chân không khỏi nhũn ra, tại chỗ ngã quỵ.
Nhìn thấy người nào đó cường thế tiến đến gần, trực tiếp cưỡi lên người mình, đem hai chân của mình khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Lại nhìn xem da thịt trắng nõn trên người y, Độc Cô Duy Ngã liền hoảng thần.
“Kỉ Tình, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả ta ra! Đê tiện, hạ lưu, tiểu nhân hèn hạ!”
Mặc cho Độc Cô Duy Ngã mắng chửi thế nào, biểu lộ của Kỉ Tình vẫn vô cùng thờ ơ, tựa như người hắn mắng, vốn cũng không phải là y.
Thời khắc này, ánh mắt y vẫn vô cùng bình thản, thần sắc lãnh khốc tựa như việc y đang làm là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lời nói lại càng thành khẩn, rõ ràng :“Có người nói cho ngươi biết, ngươi mắng người rất đáng yêu sao?”
Ngay cả một chữ thô tục cũng không biết nói, chỉ có thể lặp lại những từ ngữ thô sơ đó…
[ Ký chủ, hành vi cưỡng ép sẽ không được tính vào tiến trình nhiệm vụ…]
“Đã biết, ngươi có thể cút.” Không chút lưu tình đem hệ thống đuổi đi, tránh để nó làm phiền chính mình, lúc này, Kỉ Tình đã chậm rãi cúi đầu, đem mặt từ từ thấu tới gần Độc Cô Duy Ngã.
Nhắm chặt mắt, Độc Cô Duy Ngã liền ngoảnh mặt, ngước cổ, tựa như làm như vậy có thể khiến khoảng cách giữa hai bên kéo ra xa hơn.
Nhưng dù vậy, ngửi được hương hoa đào nhàn nhạt đang tới gần, không ngừng tiến vào trong khoang mũi.
Trái tim bang bang đập loạn, hắn cũng chỉ có thể lớn tiếng gào lên :“Kỉ Tình! Nếu hôm nay ngươi dám chạm vào người ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
---------------------------
Mặc dù được Độc Cô Duy Ngã bảo đảm, nhưng sau khi hắn rời đi, thái thượng trưởng lão vẫn cứ không thể an tâm được mà đứng ở trước Kỉ Hóa Cư, ngóng trông về phía Tiêu Dao Đỉnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thái thượng trưởng lão vẫn tựa như lão tăng nhập định, thần thái bình tĩnh, cao thâm mạc trắc.
Cho đến khi, ông cảm nhận được khí tức của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện ở hậu sơn…
Mà hiện tại, cách khi hắn rời đi cũng đã qua một canh giờ.
Thái thượng trưởng lão đứng yên tại chỗ, rất nhanh liền nhìn thấy thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện ở trên đường nhỏ dẫn vào Kỉ Hóa Cư.
Vốn còn muốn ra vẻ phong khinh vân đạm, nhưng đợi khi nhìn thấy tạo hình của hắn lúc này, ông liền lập tức biến sắc, thuấn di đi tới trước mặt hắn.
Chỉ thấy lúc này, khóe mắt Độc Cô Duy Ngã không hiểu vì sao lại có chút đỏ lên, không biết là khóc hay là vì tức giận.
Con ngươi lờ đờ, không có tiêu cự.
Đầu tóc có phần hỗn loạn, bước chân phiêu hốt.
Quan trọng nhất là cổ áo còn được cài thật cao, vạt áo có chút xốc xếch.
Cả người tựa như thất hồn lạc phách.
"Duy Ngã, thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
“Thái thượng trưởng lão…” Đờ đẫn nhìn về phía thái thượng trưởng lão, đồng tử của Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc mới lấy lại được thần thái.
Nhưng trong nháy mắt, há to miệng, hắn lại đột ngột không phát ra được một chút thanh âm nào.
Nhìn xem sắc mặt Độc Cô Duy Ngã tựa như quả hồng, đỏ đến kỳ lạ, thái thượng trưởng lão liền nhíu mày, đưa tay muốn kiểm tra thân thể cho hắn :“Kỉ Tình đánh ngươi hay hạ độc ngươi? Qua đây, để ta xem xem.”
“Đều không phải…” Tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, Độc Cô Duy Ngã liền lui về sau một bước, không cho thái thượng trưởng lão bắt mạch.
Đồng thời, lại theo bản năng dùng bàn tay che cổ :“Việc này, ngài không cần để tâm đâu.
Ta sẽ tự xử lý…”
Tựa như sợ thái thượng trưởng lão tiếp tục tra hỏi, Độc Cô Duy Ngã liền đã vội vã quay trở về phòng của mình, còn nhanh tay đóng cửa lại.
Để lại một mình ông ngây ra tại chỗ, lâm vào trong dòng suy tư.
‘Cạch’ Chỉ vừa khép lại cửa phòng, Độc Cô Duy Ngã liền đã ngồi thụp xuống đất.
Sờ cổ, lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở Tiêu Dao Đỉnh, sắc mặt hắn trong chớp mắt liền chuyển xanh, so với cầu vòng còn phải rực rỡ hơn.
…
“Hức…ngươi đáng chết…”
Cổ bị đối phương gặm cắn, dù cho không tận mắt nhìn thấy, Độc Cô Duy Ngã vẫn có thể đoán chắc trên cổ của mình nhất định đã hiện ra không ít quả dâu xanh đỏ.
Nhưng đáng chết nhất chính là, dù cho hắn có vùng vẫy thế nào, thì vẫn không thể tránh thoát khỏi ma trảo của y, bị chèn ép đến gắt gao.
Càng quan trọng hơn hết, lúc này, chỉ mới bị gặm hai cái, hắn lại phát hiện, chính mình có phản ứng!
Phát hiện này làm Độc Cô Duy Ngã vừa thẹn lại vừa giận, thầm hận bản thân thật không biết tranh khí.
Nhất là khi còn bị Kỉ Tình phát hiện, có thể nói là triệt để trên tâm lý tử vong.
“Có phản ứng?” Cảm nhận được người dưới thân có chút căng thẳng, Kỉ Tình liền lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt y vẫn vô cùng bình tĩnh, nghiêm nghị đưa ra lời đề nghị :“Có cần ta giúp ngươi…một chút không?”
‘Ong’ Đầu óc tựa như chết máy, Độc Cô Duy Ngã liền mở to mắt.
Sau đó, lại không chút do dự quát lớn :“Không cần!!!”.
Thật sự là, quá mức vô sỉ!
Chỉ là, sững sờ đứng yên tại chỗ, đợi khi Độc Cô Duy Ngã phản ứng lại, hai tay của hắn liền đã bị người cưỡng ép bắt lấy, dùng một sợi dây vải cột chặt, áp vào trên đỉnh đầu.
Dưới chân tê rần, hắn cũng đã bị y đá một cước vào trên đầu gối làm hai chân không khỏi nhũn ra, tại chỗ ngã quỵ.
Nhìn thấy người nào đó cường thế tiến đến gần, trực tiếp cưỡi lên người mình, đem hai chân của mình khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Lại nhìn xem da thịt trắng nõn trên người y, Độc Cô Duy Ngã liền hoảng thần.
“Kỉ Tình, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả ta ra! Đê tiện, hạ lưu, tiểu nhân hèn hạ!”
Mặc cho Độc Cô Duy Ngã mắng chửi thế nào, biểu lộ của Kỉ Tình vẫn vô cùng thờ ơ, tựa như người hắn mắng, vốn cũng không phải là y.
Thời khắc này, ánh mắt y vẫn vô cùng bình thản, thần sắc lãnh khốc tựa như việc y đang làm là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lời nói lại càng thành khẩn, rõ ràng :“Có người nói cho ngươi biết, ngươi mắng người rất đáng yêu sao?”
Ngay cả một chữ thô tục cũng không biết nói, chỉ có thể lặp lại những từ ngữ thô sơ đó…
[ Ký chủ, hành vi cưỡng ép sẽ không được tính vào tiến trình nhiệm vụ…]
“Đã biết, ngươi có thể cút.” Không chút lưu tình đem hệ thống đuổi đi, tránh để nó làm phiền chính mình, lúc này, Kỉ Tình đã chậm rãi cúi đầu, đem mặt từ từ thấu tới gần Độc Cô Duy Ngã.
Nhắm chặt mắt, Độc Cô Duy Ngã liền ngoảnh mặt, ngước cổ, tựa như làm như vậy có thể khiến khoảng cách giữa hai bên kéo ra xa hơn.
Nhưng dù vậy, ngửi được hương hoa đào nhàn nhạt đang tới gần, không ngừng tiến vào trong khoang mũi.
Trái tim bang bang đập loạn, hắn cũng chỉ có thể lớn tiếng gào lên :“Kỉ Tình! Nếu hôm nay ngươi dám chạm vào người ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
---------------------------
Mặc dù được Độc Cô Duy Ngã bảo đảm, nhưng sau khi hắn rời đi, thái thượng trưởng lão vẫn cứ không thể an tâm được mà đứng ở trước Kỉ Hóa Cư, ngóng trông về phía Tiêu Dao Đỉnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thái thượng trưởng lão vẫn tựa như lão tăng nhập định, thần thái bình tĩnh, cao thâm mạc trắc.
Cho đến khi, ông cảm nhận được khí tức của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện ở hậu sơn…
Mà hiện tại, cách khi hắn rời đi cũng đã qua một canh giờ.
Thái thượng trưởng lão đứng yên tại chỗ, rất nhanh liền nhìn thấy thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện ở trên đường nhỏ dẫn vào Kỉ Hóa Cư.
Vốn còn muốn ra vẻ phong khinh vân đạm, nhưng đợi khi nhìn thấy tạo hình của hắn lúc này, ông liền lập tức biến sắc, thuấn di đi tới trước mặt hắn.
Chỉ thấy lúc này, khóe mắt Độc Cô Duy Ngã không hiểu vì sao lại có chút đỏ lên, không biết là khóc hay là vì tức giận.
Con ngươi lờ đờ, không có tiêu cự.
Đầu tóc có phần hỗn loạn, bước chân phiêu hốt.
Quan trọng nhất là cổ áo còn được cài thật cao, vạt áo có chút xốc xếch.
Cả người tựa như thất hồn lạc phách.
"Duy Ngã, thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
“Thái thượng trưởng lão…” Đờ đẫn nhìn về phía thái thượng trưởng lão, đồng tử của Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc mới lấy lại được thần thái.
Nhưng trong nháy mắt, há to miệng, hắn lại đột ngột không phát ra được một chút thanh âm nào.
Nhìn xem sắc mặt Độc Cô Duy Ngã tựa như quả hồng, đỏ đến kỳ lạ, thái thượng trưởng lão liền nhíu mày, đưa tay muốn kiểm tra thân thể cho hắn :“Kỉ Tình đánh ngươi hay hạ độc ngươi? Qua đây, để ta xem xem.”
“Đều không phải…” Tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, Độc Cô Duy Ngã liền lui về sau một bước, không cho thái thượng trưởng lão bắt mạch.
Đồng thời, lại theo bản năng dùng bàn tay che cổ :“Việc này, ngài không cần để tâm đâu.
Ta sẽ tự xử lý…”
Tựa như sợ thái thượng trưởng lão tiếp tục tra hỏi, Độc Cô Duy Ngã liền đã vội vã quay trở về phòng của mình, còn nhanh tay đóng cửa lại.
Để lại một mình ông ngây ra tại chỗ, lâm vào trong dòng suy tư.
‘Cạch’ Chỉ vừa khép lại cửa phòng, Độc Cô Duy Ngã liền đã ngồi thụp xuống đất.
Sờ cổ, lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở Tiêu Dao Đỉnh, sắc mặt hắn trong chớp mắt liền chuyển xanh, so với cầu vòng còn phải rực rỡ hơn.
…
“Hức…ngươi đáng chết…”
Cổ bị đối phương gặm cắn, dù cho không tận mắt nhìn thấy, Độc Cô Duy Ngã vẫn có thể đoán chắc trên cổ của mình nhất định đã hiện ra không ít quả dâu xanh đỏ.
Nhưng đáng chết nhất chính là, dù cho hắn có vùng vẫy thế nào, thì vẫn không thể tránh thoát khỏi ma trảo của y, bị chèn ép đến gắt gao.
Càng quan trọng hơn hết, lúc này, chỉ mới bị gặm hai cái, hắn lại phát hiện, chính mình có phản ứng!
Phát hiện này làm Độc Cô Duy Ngã vừa thẹn lại vừa giận, thầm hận bản thân thật không biết tranh khí.
Nhất là khi còn bị Kỉ Tình phát hiện, có thể nói là triệt để trên tâm lý tử vong.
“Có phản ứng?” Cảm nhận được người dưới thân có chút căng thẳng, Kỉ Tình liền lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt y vẫn vô cùng bình tĩnh, nghiêm nghị đưa ra lời đề nghị :“Có cần ta giúp ngươi…một chút không?”
‘Ong’ Đầu óc tựa như chết máy, Độc Cô Duy Ngã liền mở to mắt.
Sau đó, lại không chút do dự quát lớn :“Không cần!!!”.
Danh sách chương