“Quái…quái vật…” Ngoại trừ hai từ này ra, Hạ Nhật đã không biết nên dùng từ gì để miêu tả người trước mặt.
Thần sắc cùng khí khái trên người đối phương, làm lông tơ trên người cậu đều không kiềm được mà dựng đứng lên, linh hồn phảng phất đều đang run rẩy.

Loại áp chế này, cũng không phải là tin tức tố giữa Alpha và Omega có thể mang tới.
Trong chớp mắt này, Hạ Nhật tựa hồ nhìn thấy được một cái bóng lướt qua người mình.

Đợi khi phản ứng lại, thì thân ảnh của Độc Cô Vô Song cũng đã xuất hiện ở ngay trước mặt cậu, tựa như thuấn gian di động.
Sau đó, Hạ Nhật thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì người đối diện đã đột ngột nhấc tay, trực tiếp bóp lấy cổ của cậu, đem cả cơ thể cậu đều nhấc lên.

“Ách…” Cổ họng bị siết chặt, cảm giác khó thở làm Hạ Nhật chỉ có thể vùng vẫy, khuôn mặt cũng vì vậy mà bắt đầu trướng thành màu gan heo.

Theo bản năng, cậu liền cố gắng đem súng lục giơ lên, hướng về phía Độc Cô Vô Song bóp cò.
Kế hoạch trả thù Kỉ Tình, Hạ Nhật cũng đã suy tính từ rất lâu, thậm chí là trước cả khi biết chuyện y và Độc Cô Vô Song sắp kết hôn.

Bởi vì cậu cảm thấy, nếu không phải Kỉ Tình xuất hiện, hắn nhất định đã sớm yêu cậu, mà Lâm Ngạo cũng sẽ không nằm trên giường bất tỉnh.
Cây súng này là Hạ Nhật thông qua chợ đen mua sắm, gần như dùng hết tất cả tiền tiết kiệm mà cậu tích lũy được.

Bên trong có tổng cộng 6 viên đạn, khi nãy đã bắn hai, hiện tại vẫn còn bốn.
Thời khắc kinh hoàng này, Hạ Nhật căn bản đã quên hết tất cả mê luyến dành cho Độc Cô Vô Song.

Trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ : Muốn sống, chỉ có thể gϊếŧ chết hắn!
Bởi vì lắp ống giảm thanh, nên khi Hạ Nhật bóp cò, cũng không có tiếng súng vang lên.
Lúc này, toàn bộ băng đạn trong tay Hạ Nhật cũng đã bắn ra, đánh thẳng vào ngực của Độc Cô Vô Song.

Chỉ là, hình ảnh huyết tinh trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, trái lại, bốn viên đạn lại giống như va phải tầng khí lưu vô hình, ở cách hắn nửa gang tay liền bị chặn lại.
Bốn viên đạn như kẹo cao su, leng keng rơi xuống đất, ở trên đất lăn tròn mấy vòng.
“Ách…quái vật…thả…ta ra…” Con ngươi trợn ngược, thần sắc trên mặt trở nên dữ tợn, Hạ Nhật kinh hãi nhìn xem một màn này, chỉ cảm thấy cả người run sợ.

Lãnh đạm nhìn cậu, Độc Cô Vô Song lúc này chỉ chậm rãi siết chặt tay lại, thậm chí ngay cả lời dư thừa cũng không muốn nói.
Chỉ là một luồng ảo ảnh được dựng ra mà thôi, nhiều lời với cậu ta làm gì?
Cảm nhận được bàn tay trên cổ mình đột ngột dùng sức, Hạ Nhật liền mở to mắt, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác xương cổ vỡ vụn từng chút một.

Cuối cùng, thân thể liền đình chỉ giãy giụa, cổ họng bị bóp nát.
Nhìn xem thi thể đã hoàn toàn chết mất trong tay mình, tâm trạng của Độc Cô Vô Song cũng không ba động chút nào.

Bởi vì thời khắc này, thế giới xung quanh đã đột nhiên ngưng lại, tựa như hình chiếu bị nhấn nút tạm dừng.
Bất kể là Phương Bội Khả, Kỉ Hiếu Nguyên, thi thể của Kỉ Tình,…thậm chí là bộ thi thể trong tay hắn, tất cả đều giống như mặt gương, tại chỗ vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ, như tinh quang giữa trời đêm, trôi nổi trong không trung.
Giữa thế giới tan vỡ này, Độc Cô Vô Song lại tựa như một vị lãng khách, không hề bị tác động đến.
Cho đến khi toàn thế giới đổ sụp, xung quanh rơi vào trong không gian tăm tối, nơi khí lưu hỗn loạn không ngừng, lúc này, Độc Cô Vô Song mới ngẩng đầu, không mặn không nhạt thủ thỉ :“Kịch bản vốn không nên diễn ra như vậy.”
Trong kịch bản của hắn, kết cục phải là hắn cùng Kỉ Tình thành công kết hôn với nhau, sau đó trải qua cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.

Cuối cùng, y nắm tay hắn, cả hai nằm trên giường, nhắm mắt rơi vào giấc ngủ, không chút khổ sở li biệt.
Nhưng hiện tại, kịch bản lại xảy ra sai sót, căn bản không giống với mong muốn ban đầu của hắn.
Dưới sự chờ đợi của Độc Cô Vô Song, một bóng người rất nhanh cũng đã từ trong khí lưu đi tới.

Đối phương cùng hắn rất quen thuộc, ôn hòa mỉm cười :“Ban nãy, ta nhìn thấy đại sư huynh động tay động chân lên thiết lập của vị diện đó…”

“Độc Cô Duy Ngã?” Ánh mắt tối sầm, biết rõ hắn làm vậy nhất định là vì trả thù bản thân vì chuyện lần trước, Độc Cô Vô Song liền trầm giọng hỏi :“Hắn đâu?”
“Đại sư huynh đã tiến vào trong tiểu thế giới kia.”
Giận không chỗ phát tiết, lúc này, Độc Cô Vô Song cũng dời mắt khỏi người Cố Thừa Trạch.

Nhưng thần sắc rét lạnh trong mắt lại không tán đi, phảng phất đang suy tính chuyện gì.
Mỗi khi nhớ lại hình ảnh Kỉ Tình huyết lưu ba thước, không còn hô hấp nằm trong lòng hắn, dù biết đó chỉ là một hồi hư ảnh, Độc Cô Vô Song vẫn cứ cảm thấy hít thở không thông.
Kỳ thực, giống với Kỉ Tình, mỗi khi tiến vào những thế giới này, bọn hắn đều sẽ đem ký ức cùng thực lực phong tồn lại, chỉ để lại tình cảm thuần túy nhất của mình.

Trừ phi là cảm xúc quá mức kịch liệt, nếu không, căn bản sẽ không thể nhớ ra chuyện gì.
Việc lưu lại tình cảm, là để đảm bảo bọn họ có thể yêu đúng người, dùng thời gian nhanh nhất để ở bên y.

Dù sao, bọn họ là muốn trải nghiệm cảm xúc khác biệt, cũng không phải tự ngược.
Nếu lỡ làm ra chuyện gì sai trái, có lỗi với y, thì có khác gì lấy đá đập chân mình?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện