Edit: Ngọc
Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn là thông lệ cũ.
Bài kiểm tra tiếng Trung bắt đầu lúc chín giờ.
Lần này, Thanh thị kiểm tra thứ ba trên toàn quốc, không giống như lần trước, bài thi ở Thành Đô lần này đặc biệt khó, không phải chỉ cần dựa vào tiếng Trung là được.
Trong lúc chờ làm bài kiểm tra môn toán, Diệp Thiều Hoa nghe thấy tiếng khóc của một cô gái ở hàng ghế sau.
Diệp Thiếu Hoa tối hôm qua đã làm xong chủ đề nhỏ trước, bắt đầu làm chủ đề lớn tiếp theo.
Một bên ngồi làm, 1 bên tính toán, phân tích thử xem đám học sinh lớp 13 có thể làm bài được bao nhiêu điểm.
Chương lớn đầu tiên là một cuốn sách ba chiều, câu đầu tiên cũng được, câu hỏi thứ hai và thứ ba có tính mở rộng, chúng cũng liên quan đến những điểm có thể có trong bài thi đại học.
Đề đầu tiên đã quá khó rồi, chưa kể đến câu hỏi về hình học không gian tiếp theo.
Khả năng tưởng tượng không gian kém, những câu hỏi mở rộng kiến thức cũng kém, không biết bắt đầu cách nào.
Rất nhiều người trước khi vào thi thể hiện mình rất hiểu biết, sau khi thi xong đi ra lại ngồi trên ghế khóc.
Sau khi Diệp Thiều Hoa viết xong, cô bắt đầu ước tính xem hầu hết mọi người trong lớp có thể đạt được đến bước nào.
Bài thi khó cũng có chỗ tốt.
Có thể phân loại được học sinh giỏi và bình thường.
Thi tốt thì điểm sẽ cao, thi không được, ngay cả 30,40đ cũng không nổi
Lần này bài thi đã chú định sẽ thể hiện sự chênh lệch rõ ràng, đại bộ phận đều sẽ tập trung ở những học sinh khoảng bốn trăm điểm.
Diệp Thiều Hoa đã dành hơn một giờ để hoàn thành tất cả các câu hỏi.
Lúc này đã có người ra khỏi phòng thi, căn bản không làm được, bỏ qua một khoảng thời gian lớn để làm bài.
Diệp Thiều Hoa nghĩ rằng việc giao bài sẽ không còn gây áp lực cho những người khác trong phòng thi, vì vậy cô thu dọn đồ của mình.
Giáo viên coi thi nghĩ rằng Diệp Thiều Hoa cũng giống như những người khác, bởi vì đề bài quá khó, nên đã bỏ cuộc, nộp giấy thi.
Đi đến chỗ Diệp Thiều Hoa, thu lại bài.
Không ngờ khi bước về chỗ ngồi, hắn sửng sốt.
Đầu tiên là do nét chữ trên giấy của cô rất đẹp, nếu là giáo viên chấm thi thì chắc chắn hắn sẽ ghi thêm điểm cho nét chữ đẹp.
Hắn dạy năm hai trung học, nhưng không phải không hiểu các chủ đề của năm ba, nhìn sơ qua là biết cô không viết bừa bãi.
Nghĩ như vậy hắn nhìn thoáng qua tên Diệp Thiều Hoa.
Nhất Trung, khó trách.
Vân Dặc không đứng ở chỗ đợi thi như mọi người, mà là đứng ở ngoài cửa lớn trên đường chờ.
Dù chưa đến giờ nộp bài, nhưng khá nhiều người đã ra.
Diệp Thiều Hoa nhìn thấy một cô gái ngồi dưới đất khóc ở cổng, cha mẹ cô ấy đang ngồi xổm bên cạnh, dịu dàng an ủi cô.
Thấy vậy, Diệp Thiều Hoa cũng không biết vì sao lại dừng lại.
“Khó quá, đề toán lần này khó quá!” Cô nghe thấy tiếng cô gái khóc.
Vân Dặc lúc đầu còn đang chờ, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi ra, lập tức đi tới chỗ cô, chụp mũ lưỡi trai lên đầu cô, chặn lại ánh mặt trời trên đỉnh đầu, "Bạn nhỏ nhà chúng ta thi thế nào."
Trên thực tế trong lòng bàn tay anh cũng toàn là mồ hôi.
Vừa mới thi được một nửa thời gian, nghe nói trường thi bên cạnh có một học sinh té xỉu.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ khẩn trương, nhưng bây giờ lại là lần thứ nhất khẩn trương, hắn nghĩ, nếu bạn nhỏ vừa khóc vừa đi ra phải làm sao bây giờ.
Bởi vì anh chụp mũ lên đầu cô, thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
“Không sao đâu.” Diệp Thiều Hoa mở nắp chai nước khoáng, uống cạn.
Không thể bình tĩnh được.
Vân Dặc cảm thấy, so với những người ở nơi này, tại sao cô lại khác biệt đến thế chứ.
**
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra môn tiếng Anh cuối cùng vào ngày hôm sau, Diệp Thiều Hoa nhận được cuộc gọi từ Diệp Quốc Phú.
Tạm gác lại công việc đang dang dở để gọi cho cô, sau khi biết rõ Diệp Thiều Hoa không có việc gì, mới yên tâm, hôm nay thức đêm giải quyết xong vụ hợp tác.
Ông chỉ đợi cho đến khi Diệp Thiều Hoa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi mới gọi điện cho cô.
Khi đến đón Diệp Thiều Hoa ở cửa phòng thi, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy Vân Dặc.
Diệp Quốc Phú sắc mặt có chút tối sầm.
Hắn một chút cũng không muốn nghe Vân Dặc giới thiệu bản thân, kéo Diệp Thiều Hoa nhét vào trong xe.
Mặc dù hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ ưu tú của Vân Dặc, còn có chút quen thuộc.
Cùng với đứa con gái luôn luôn bày ra bộ dạng lạnh nhạt của mình kia, vậy mà lại hướng về phía tên oắt con kia mỉm cười?
Bắp cải nhà nuôi bị lợn phá hoại.
Nghĩ như vậy, Diệp Quốc Phú sao có thể cười với Vân Dặc được.
Khi xe chạy tới biệt thự, Diệp Quốc Phú vẻ mặt kỳ quái nói: "Dì Dương của con, sinh..."
"A." Diệp Thiều Hoa trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào khác.
Trải qua hết thế giới này đến thế giới khác, cô quá bận rộn, hầu như không ngừng nghỉ, cô làm xong nhiệm vụ này, nhiệm vụ tiếp theo lại đến.
Mỗi khi thức dậy, xung quanh toàn là những người rất lạ.
Chỉ có một người có thể làm cho cô có cảm giác quen thuộc.
Cho nên đối với một đứa con nít cô thật rất khó có ý xấu.
Mà Diệp Vân, không thể chỉ đơn giản như vậy là có thể thu thập được.
Nhưng đồng chí Diệp Quốc Phú, lại vô cùng hổ thẹn với cô: "Cha đã để họ dọn ra ngoài, Dương Cầm và Diệp Vân, về sau hai người họ sẽ không quấy rầy con nữa."
Đối với sự việc Dương Cầm bị đẩy xuống lầu, Diệp Quốc Phú không nói gì nữa.
Dù mù quáng, hắn cũng sẽ không phụ lòng tin của con gái mình.
Còn những người hầu của nhà họ Diệp thì coi như không có chuyện gì xảy ra.
Quản gia mặc một bộ phục trang màu đỏ đang đợi Diệp Thiều Hoa trở về.
Lúc này, Diệp Vân đang xách vali đi xuống lầu..
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ta cười chào hỏi Diệp Quốc Phú, Diệp Quốc Phú chỉ đáp lại bằng một nụ cười, không trả lời.
"Tiểu thư trở lại rồi. " Quản gia mỉm cười cầm lấy áo khoác và hộp đựng bút chì của Diệp Thiều Hoa. "Tiên sinh hôm nay đặc biệt tự mình xuống bếp, chúc mừng cô cuối cùng kết thúc kiếp sống cấp 3."
"Thiều Hoa thi đại học, đúng là một việc đáng giá chúc mừng." Diệp Vân nhẹ nhàng nói.
Diệp Quốc Phú vừa nhắc tới con gái chính, vẻ mặt tự hào, hắn nhìn về phía quản gia nói: "Con bé vừa mới ở trên xe hỏi tôi đại học S tốt hơn hay đại học B tốt hơn."
Diệp Vân nghe thấy lời Diệp Quốc Phú, không nói gì.
Nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Ở cao trung đánh nhau, trốn học, cố gắng ba năm, Diệp Thiều Hoa không biết lấy gan ở đâu mà muốn thi vào đại học S và đại học B.
Cô ta ngược lại muốn xem xem, đợi mười ngày nữa thành tích thi tốt nghiệp trung học có, Diệp Thiều Hoa có phải tự mình đánh mặt mình hay không.
Thi đại học xong sau, Diệp Thiều Hoa liền tiếp tục trở về đến công ty.
Diệp Quốc Phú có thêm một đứa con trai, cũng không có ý muốn ăn mừng.
Diệp Vân bận rộn nhiều ngày, cuối cùng cũng bắt đầu nói về vụ hợp tác với Khoa học kĩ thuật Thần Quang.
Có ba công ty được đánh giá cao.
Muốn được khoa học kỹ thuật Thần Quang nhìn trúng, còn phải dùng những biện pháp khác.
Diệp Thiều Hoa ở trong phòng kế hoạch đã lâu, cô đi theo lão bản trong phòng kế hoạch, ngày đó đã thay đổi kế hoạch.
Vì kế hoạch này, lão nhân trong phòng kế hoạch sẵn sàng không để cô đi.
Quản lý Thiệu không nghĩ rằng, thiên tài của bộ tài vụ được bộ khác mượn đi, một đi không trở lại.
"Cái đồ không có mặt mũi, có biết xấu hổ hay không hả?" Quản lý Thiệu nhìn về phía lão cáo già phòng kế hoạch, nói: "Có gan thì đem bạn học Diệp trả lại cho bọn tôi."
"Dừng, nói ra sợ anh không tin, tôi là vậy, từ nhỏ đã không biết xấu hổ thế rồi."
Quản lý Thiệu : ". . ."
Bình tĩnh.
Bởi vì Diệp Vân phương án bị Thần Quang khoa học kỹ thuật người phụ trách nhìn trúng, Diệp Quốc Phú đã đặc biệt hỏi thăm thành tích của chủ tịch khoa học kĩ thuật Thần Quang, đồng thời đưa bộ phận kế hoạch và nhân viên ngoại giao liên lạc với người của khoa học kĩ thuật Thần Quang.
Mà Diệp Quốc Phú còn đặc biệt dẫn Diệp Thiều Hoa đi theo.
Tổng thể mà nói, ở trong mắt người của Diệp thị, đây là lần đầu tiên Diệp Thiều Hoa tham gia loại trường hợp này.
"Thiều Hoa, đã tới chưa?" Diệp Thiều Hoa bị người của lớp 13 kéo đi uống rượu cả buổi chiều, giờ còn muốn đi hát karaoke.
Đám người của lớp 13 này ngày thường rất sợ Diệp Thiều Hoa.
Lần này cả đám đều đến mời rượu cô.
Mặc dù Diệp Thiều Hoa tửu lượng rất lớn, nhưng vẫn có chút say.
Khi cô xuống taxi, chú tài xế còn dặn dò cô chú ý an toàn.
Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại, hướng về phía bên kia điện thoại, nói với Diệp Quốc Phú: "Con đến đây.."
Nói xong cô cúp máy.
Vị trí là trong một khách sạn sang trọng.
Diệp Vân đã đứng ở cửa từ lâu, cô đứng bên cạnh Mạnh Trạch.
Khi Diệp Thiều Hoa người đầy mùi rượu đi đến chỗ họ với vẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn, Mạnh Trạch, người đang nói chuyện với Diệp Vân, sững người trong giây lát.
"Thiều Hoa?" Tay hắn còn nắm lấy tay Diệp Vân.
Diệp Thiều Hoa đến lúc này cũng không có phản ứng, hắn trong tiềm thức muốn thả tay Diệp Vân ra.
Diệp Vân lại ở thời điểm này nắm chặt tay Mạnh Trạch.
"Thiều Hoa, là em à." Diệp Vân nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, nụ cười kia có chút đắc ý:"Chị hiện tại đang cùng với Mạnh Trạch yêu đương, em . . . Sẽ chúc phúc bọn chị không?" [*Đôi cẩu nam nữ �]
Những ngày này, Diệp Thiều Hoa ở công ty quá nổi tiếng.
Diệp Vân không biết tại sao, rõ ràng cô ta tái sinh, nhưng sau khi tái sinh, lại không tốt như kiếp trước.
Nhưng khi nghĩ về người bạn trai bình thường của Diệp Thiều Hoa, sự kiêu ngạo của Diệp Vân trở lại.
Cô ta nhìn thấy sự xuất sắc của Mạnh Trạch.
Mạnh gia không chỉ có cổ phần của Diệp thị, mẹ Mạnh Trạch cũng xuất thân từ một gia đình khoa bảng.
Cô ta cảm thấy, khi Diệp Thiều Hoa đáp ứng Mạnh Trạch từ hôn, nhất định chính là chuyện ngu xuẩn nhất đời này của cô.
Diệp Thiều Hoa cảm thấy đầu có chút choáng, cô vặn chai nước khoáng ra, đổ một chút vào lòng bàn tay, hồi lâu mới vỗ nhẹ lên mặt.
Nghe những gì Diệp Vân nói, cô chỉ lười biếng nheo mắt, không nói gì.
Nhưng Diệp Vân nghĩ mình có chút không vui, không khỏi nở nụ cười rực rỡ hơn.
"Thiều Hoa, chắc hẳn đây là lần đầu tiên em tham gia đàm phán." Nói xong, cô ta lấy thân phận người từng trải dặn dò Diệp Thiều Hoa, vô cùng thân mật. "Cha cũng đang ở trong, em không cần quá khẩn trương, không nên quấy rầy cha. Nghe nói chủ tịch Thần Quang tính tình kì quái, đến lúc đó em đừng chọc hắn, nhìn sắc mặt người ta mà thể hiện."
Diệp Thiều Hoa uống hết nửa chai nước, tìm một thùng rác rồi ném cái chai vào.
Đối với lời nói của Diệp Vân, cô chỉ hơi đảo mắt.
Nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, cô cũng không tức giận nói gì mà bước vào khách sạn, không liếc mắt nhìn họ.
“Tính cách của Thiệu Hoa càng ngày càng quái dị.” Diệp Vân chỉ biết thở dài cố ý chọc tức cô: “Chắc là ngày mai có kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học, em ấy không vui.”
Nghe được Diệp Vân nói đến việc thi đại học, Mạnh Trạch cũng có chút thổn thức.
"Được rồi, quan tâm cô ấy làm gì." Mạnh Trạch lắc đầu.
Hắn ta không quan tâm lắm đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ Diệp Thiếu Hoa ... thi đạt tiêu chuẩn là tốt rồi.
Cô ấy không còn là người tồn tại từ rất lâu trước đây, chỉ cần một bài kiểm tra có thể náo động toàn trường.
Vài ngày trước lúc đi họp lớp, còn có mấy cái bạn học nhấc đến tên Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa lười biếng quen rồi, cũng không gõ cửa phòng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Theo sát phía sau tiến là Diệp Vân, cô ta mở miệng nói: "Thiều Hoa, sao em có thể không lễ phép như vậy, không gõ cửa . . ."
Nhưng mà, câu này vừa mới nói được một nửa, nhìn thấy người nào đó trong phòng, nửa câu nói sau cứ như vậy bị Diệp Vân nuốt vào dưới bụng.
Vân Dặc cũng không nghĩ đến, ở chỗ này còn có thể trông thấy Diệp Thiều Hoa.
Đây tuyệt đối là điều kinh ngạc, vui mừng nhất buổi tối hôm nay lớn nhất.
Diệp Thiều Hoa vừa tiến đến, toàn bộ phòng liền bao trùm một mùi rượu.
Bởi vì vừa mới rửa mặt bằng nước khoáng, trên lông mi vẫn còn đọng lại giọt nước, tóc mái bên cạnh cũng ướt đẫm, nhìn đặc biệt lạnh lùng.
Có lẽ là bởi vì mùi rượu, cô kéo một chiếc cúc áo trên cổ áo, những chiếc cúc tròn trên ngón tay trắng nõn lộ ra rất rõ ràng.
Chiếc áo sơ mi trắng được bỏ vào trong quần jean, cao đến tận vòng eo.
Vân Dặc tận lực muốn khống chế ánh mắt của bản thân.
Nhưng nhìn thấy xương quai xanh lộ ra của cô, anh đặt cốc xuống cái rầm.
Trước công chúng phía dưới có thể hay không, có thể hay không, có thể hay không chú ý một chút? !
Những người khác đều không biết động tác đột ngột này của Vân Dặc, chỉ có thư ký của Vân Dặc bình tĩnh đẩy kính xuống.
Hắn sớm đã nhìn thấu tất cả.
Mà ngoài cửa, nhìn thấy Diệp Vân ngây ngẩn cả người, Mạnh Trạch không khỏi mở miệng hỏi thăm: "Sao em không đi vào, A Vân?"
Diệp Vân nhìn gương mặt kia của Vân Dặc, hoảng hốt sau một lúc lâu, cuối cùng thanh âm xuất thần.
Đây là tên bạn trai lưu manh hết sức bình thường của Diệp Thiều Hoa.
Nhưng mà, nếu là lưu manh phổ thông, làm sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa Diệp Vân không uống rượu, con mắt cũng không mù, cô ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, Diệp Quốc Phú cùng những người khác của Diệp thị mời rượu tên "lưu manh" kia.
Diệp Vân nhếch môi, ngồi vào bên cạnh Mạnh đổng, rốt cuộc tìm được