Edit: Ngọc



Sau khi chia tay với Diệp Thiều Hoa, Mạnh Trạch cho dù bị đánh cũng cảm thấy rất vui.



Nhưng mà khi về đến nhà, cha hắn ta lại nói Diệp tổng nhúng tay vào chuyện này.



Hơn nữa, Diệp tổng nói rất rõ ràng, ông không đồng ý.



Nếu không phải do Diệp Thiều Hoa cáo trạng, Mạnh Trạch cũng không ngờ cô lại là loại người này.



"Tôi nói cho cô biết, Diệp Thiều Hoa, chuyện này . . ."



Mạnh Trạch còn muốn nói điều gì, nhưng mà vừa mới nói được nửa câu, Giám đốc Mạnh đã nghe nói chuyện này, nhanh chóng đi từ tầng cao nhất xuống.



"Tiểu tử thúi, con nói bậy bạ gì đó?" Giám đốc Mạnh lắc lư thân thể mập mạp, bưng kín miệng Mạnh Trạch, "Đại tiểu thư, xin lỗi, tên tiểu tử này hôm nay đầu óc có chút không bình thường, quản lý Thiệu ở trên lầu chờ tiểu thư ạ . . ."



Diệp Thiều Hoa đưa tay sửa sang đồng phục của mình.



Nghe vậy, liếc bọn họ một chút, "Ừ."



Nói xong, quay người rời đi.



Phảng phất như bọn họ chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào trong cuộc đời cô.



"Cha, cha . . ." Khó khăn Mạnh Trạch mới được thả ra, lông mày vặn lên, "Cha chẳng lẽ còn muốn con cưới cô ta sao?"



"Cưới cái gì?" Mạnh đổng tức giận nói, "Diệp tổng hôm nay đến nói với tao, lâu nay con gái nhà người ta không hề có ý với mày, đêm qua là hắn nhầm, chúng ta vừa mới nói chuyện kia xong, con vừa nói mấy lời kia thì có ý nghĩa gì."



Không có ý nghĩa?



Câu này khiến hắn ta cả kinh!



Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng không biết sao lại có chút bực bội, còn có chút . . . Xấu hổ.



Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua wechat cho Diệp Thiều Hoa.



Nhưng mà, không gửi được.



[ Thật xin lỗi, người dùng không phải bạn bè của đối phương! ]



"Diệp Thiều Hoa được quản lý Thiệu giữ lại ở bộ tài vụ." Mạnh đổng sau khi bảo Diệp Thiều Hoa đi, lúc này mới có chút kinh ngạc mở miệng, "Con trai, cha cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm?"



Quản lý Thiệu là như thế nào người ông cũng biết rõ.



Diệp Thiều Hoa ở bộ tài vụ là thật, tuyệt đối là năng lực của cô.



Nhưng như vậy . . .



"Được rồi, cha." Mạnh Trạch hơi không kiên nhẫn, hắn bực bội mở miệng, "Có cái gì bất thường, cô ta có thể thi đậu đại học hay không còn chưa chắc đâu."



Có thể phân chia giới hạn cùng Diệp Thiều Hoa, đây là điều Mạnh Trạch mong đợi nhất, nhưng hôm nay từ trong miệng cha của hắn nói đến chuyện này, không biết vì sao đáy lòng lại có chút cảm giác khó chịu.



Mạnh Trạch cực lực không để mắt đến sự kì lạ trong lòng.



Mạnh đổng nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa.



Diệp Thiều Hoa vì sao bây giờ biến thành như vậy hắn vô cùng rõ ràng, sau đó lại thổn thức một tiếng, không nói gì nữa.



**



Trên lầu, quản lý Thiệu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa rất nhanh xử lý xong một đống tài vụ lớn chồng chất.



Tia sáng trong mắt lóe lên



Tốc độ học tập của đối phương thật sự quá nhanh.



Nếu như nói trước đó quản lý Thiệu không biết vì sao trước kia Diệp Thiều Hoa bị người trong vòng tròn tán thưởng, hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.



Diệp Thiều Hoa giải quyết các loại tài khoản xong, đưa ghi chú do chính cô làm cho quản lý Thiệu "Quản lý Thiệu, đây là một vài điểm tôi đã tóm tắt. Tôi đã đánh dấu các lỗi khác bằng bút đỏ. Anh có thể xem qua một chút. "



Cô không chỉ chia ra các tài khoản khác nhau, sợ phiền phức cô còn tự mình thiết kế một phần mềm tính toán.



"Đây là cái gì?" Quản lý Thiệu nhận lấy lật một chút, sau đó đưa cho trợ lý bên cạnh để cho hắn đi xử lý.



Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào máy tính Diệp Thiều Hoa.



"Một phần mềm." Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu nhìn một lần. Đó là phần mềm kế toán mà cô mới nghiên cứu gần đây. Nói thẳng ra là lấy của giới tinh tế. Tuy không phải công nghệ đỉnh cao nhưng nó là phần mềm đã vượt qua xã hội hiện đại hàng trăm năm.



Con người hiện đại quá phụ thuộc vào máy tính, kỹ năng tính nhẩm kém.



Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa chỉ vào phần mềm giới thiệu cho quản lý Thiệu, "Có rất nhiều công thức được lập trình sẵn vào trong phần mềm, cứ gõ số vào là được. Đây là tỷ lệ luân chuyển tổng tài sản, đây là xu hướng phân tích chung, đây là khả năng nợ ... ”



Quản lý Thiệu cũng không phải người chưa nhìn thấy việc đời.



Hắn nghe Diệp Thiều Hoa giới thiệu, càng nghe con mắt càng sáng, "Phần mềm này, cô lấy ở đâu?"



Loại này phần mềm trên thực tế giao cho người trong giới IT lập trình cũng không khó, nhưng tốn hao thời gian rất lớn.



Muốn làm được loại phần mềm thế này, phải tốn rất nhiều tiền, không ai rảnh rỗi lại đi làm một cái phần mềm tốn thời gian cả.



Cho nên trên thị trường cơ bản không có loại phần mềm này.



"Tiện tay làm." Diệp Thiều Hoa không nhanh không chậm nói: "Gần đây, tôi theo nội dung lời anh nói, làm ra một cái phần mềm tính toán."



"Đại tiểu thư, cô thực sự là . . ." Quản lý Thiệu càng ngày càng cảm thấy mình chiếm được một kho báu.



Não bộ của cô không phải người bình thường có thể lý giải.



Đừng nói ở Diệp thị, quản lý Thiệu trước kia cũng là đi du học nước ngoài trở về.



Trong cuộc đời hắn cũng đã gặp không ít người, nhưng hắn chưa bao giờ thấy người nào thông minh như Diệp Thiều Hoa.



Quản lý Thiệu nghĩ nghĩ, người như cô ở lại Bộ Tài chính có thật sự tốt hay không?



Có vẻ như hắn cần tìm một cơ hội để nói chuyện với Diệp tổng rồi.



Tài năng như vậy không thể để bị chôn vùi bởi hận thù được.



Nghĩ tới đây, quản lý Thiệu liền chuẩn bị chống đỡ xuống lầu tìm Diệp Quốc Phú.



Thang máy vừa mới mở ra, hắn đã nhìn thấy người đứng trong thang máy, người nổi tiếng của Diệp thị



Diệp Vân.



Nhớ tới sự tích của đối phương, quản lý Thiệu cũng cảm thấy có chút kỳ quái.



Đầu tiên đầu óc Diệp Vân nhất định là không bằng Diệp Thiều Hoa, chỉ bằng tính toán.Điểm này, cô tính toán có khi còn phạm sai lầm.



Mặc dù Diệp Vân rất cố gắng, quản lý Thiệu cũng nhìn ra cô ta rất cố gắng, nhưng bộ tài vụ cần không phải là người cứ cố gắng là được.



Cho nên quản lý Thiệu cuối cùng vẫn sa thải cô ta.



Nhưng mà Diệp Vân tựa hồ rất có tài tiên tri về cổ phiếu, hầu như rủi ro nào về cổ phiếu cô ta cũng có thể đoán trúng.



Có thể có ánh mắt như thế, quản lý Thiệu cũng thổn thức không thôi.



Hắn chào hỏi một tiếng, liền đi vào thang máy, ấn xuống lầu dưới.



Trông thấy quản lý Thiệu tiến vào, Diệp Vân nhìn thấy Diệp Thiều Hoa bên ngoài đã buông sổ sách xuống, đi rót cho mình một ly trà, thoạt nhìn vô cùng lười nhác.



Diệp Vân rốt cục cố lấy dũng khí, Diệp Thiều Hoa ngu như thế còn có thể vào được bộ tài vụ, còn ở lại lâu như vậy, cô ta không cảm thấy mình trọng sinh, sẽ yếu kém hơn Diệp Thiều Hoa.



Nghĩ tới đây, cô ta nhìn đối phương, mở miệng, "Quản lý Thiệu, tôi có thể một lần vào lại bộ tài vụ được không? Tôi tin lần này nhất định tôi sẽ vô cùng cố gắng, Thiều Hoa em ấy cũng đứng ngồi không yên, nhưng tôi có thể, tôi việc gì cũng có thể làm, tôi sẽ chứng minh với anh tôi thích hợp hơn Diệp Thiều Hoa."



Có thể đi vào bộ tài vụ, chẳng khác nào mò tới bộ tài vụ kinh tế.



Diệp Vân hồi hộp chờ quản lý Thiệu trả lời.



Quản lý Thiệu không ngờ Diệp Vân lại nói câu này.



Hắn ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Vân, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối cô.



"Đinh —— "



Thang máy mở ra vào lúc này, quản lý Thiệu đi thẳng ra ngoài.



Để lại Diệp Vân đứng trong thang máy với vẻ mặt không tin nổi, tại sao quản lý Thiệu lại chọn Diệp Thiều Hoa thay vì cô ta?



Chẳng lẽ cô ta kém cỏi hơn Diệp Thiều Hoa như thế sao?



Rõ ràng nàng - Diệp Vân cố gắng học tập tất cả như vậy, so với Diệp Thiều Hoa cô phải cố gắng gấp 10,000 lần, những việc này chẳng lẽ không phải rõ như ban ngày sao?



Cô thậm chí còn sống lâu hơn Diệp Thiều Hoa cả một đời.



Không biết quản lý Thiệu nói với Diệp Quốc Phú cái gì, từ khi quản lý Thiệu đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Quốc Phú.



Hào quang trên mặt Diệp Quốc Phú càng nặng.



Hắn bắt đầu trọng dụng Diệp Thiều Hoa.



Không chỉ ở bộ phận tài chính, mà ngay cả bộ phận kế hoạch cũng bắt đầu để Diệp Thiều Hoa tiếp quản.



Hết thảy những điều này, làm Diệp Vân đang thuận buồm xuôi gió bất an vô cùng .



Dù sao trước đó Diệp Thiều Hoa cũng đã đạt được nhiều loại giải thưởng khác nhau.



Diệp Vân biết mình hiện tại có những thành tựu này đều dựa vào tiên cơ - trọng sinh.



Vài năm nữa nếu không còn những tiên cơ này, cô ta sẽ không còn gì, nhất định phải nắm chặt thời cơ.



Lần này, là dự án đầu tư kĩ thuật giữa Thần Quang và Diệp thị.



Khoa học kĩ thuật Thần Quang là công ty dẫn đầu về khoa học và công nghệ trong nước, ông chủ của công ty còn là người giàu nhất châu Á, các ngành công nghiệp của công ty đều ở khắp đất nước, bây giờ đã bắt đầu mở rộng ra nước ngoài.



Nếu Diệp thị nhận được vụ hợp tác này, nó sẽ là một bước tiến lớn cho Diệp thị.



Thanh thị không có người nào là không nhìn chằm chằm vào cái dự án này.



Đó cũng là phần quan trọng nhất trong quá trình tích lũy các mối quan hệ của cô ta trong công ty.



Bộ phận kế hoạch của Diệp thị rất quan trọng.



Diệp Thiều Hoa đi theo một nhóm để học hỏi. Cô không dành thời gian cho kế hoạch, kế hoạch đầu tiên được thiết kế bởi những người lớn tuổi trong nhóm.



Vì sự tập trung và tầm nhìn độc đáo của cô.



Người lớn tuổi trong nhóm không thể không dành thêm chút thời gian để cho Diệp Thiều Hoa thêm một chút kiến ​​thức.



Diệp Thiều Hoa cũng rất có tinh thần, nói một chút là hiểu.



Khó trách quản lý Thiệu một mực khích lệ, ông lão nhìn Diệp Thiều Hoa, vụng trộm gật đầu, là một đứa bé trầm ổn, thông minh.



Kỹ thuật khoa học Thần Quang có phụ trách, lần đấu thầu này là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen.



Diệp Vân dẫn theo một đội nhỏ đầu tư của Diệp thị.



Lần đấu thầu này Diệp Vân đời trước nghe nói qua, cho nên lần này cô ta đã đặc biệt chuẩn bị một kế hoạch đầu tư mà người phụ trách đấu thầu rất thích.



Diệp Vân nhất định thắng.



Người của khoa học kĩ thuật Thần Quang ít nhiều cũng có kiêu ngạo, nhưng bản thân lại là người giỏi nhất lĩnh vực, cho dù kiêu ngạo đến đâu cũng không có gì dị thường.



Ông chủ của Thần Quang rất hà khắc, đầu óc không thông minh sẽ không cần.



Những người lớn tuổi trong nhóm của Diệp Thiều Hoa bàn giao kế hoạch đầu tư.



Người phụ trách của khoa học kĩ thuật Thần Quang liếc qua, tiện tay bỏ vào, không để ý.



Nhìn thấy cảnh này, đám người của Diệp Thiều Hoa tuy rằng không mong đợi nhưng vẫn có chút thất vọng.



Ngay sau đó, người tới là đến Diệp Vân.



Diệp Vân nhìn chằm chằm phản ứng của người phụ trách, chuyện này cũng chỉ là đời trước cô ta nghe người ta nói, cô ta không xác định có thành công không.



Chỉ nhìn vào khuôn mặt của người phụ trách một cách chăm chú.



Không ngờ, người phụ trách vốn gương mặt vô cảm, mắt sáng lên khi nhìn thấy bản báo cáo của Diệp Vân.



Hắn nhìn thoáng qua Diệp Vân, ngữ khí thư hoãn rất nhiều, "Diệp thị - quản lý Diệp đúng không? Mời đi cùng tôi, chúng ta cần thảo luận chi tiết một số việc."



Cùng lúc đó, hai người khác cũng được chọn.



Đều là rắn của Thanh thị.



Diệp thị không quá xuất sắc ở Thanh thị lại được chọn, những người này đều kinh ngạc và hâm mộ nhìn Diệp Vân.



Diệp Vân lại kích động không thôi.



Ngón tay cô ta vì hưng phấn mà run lên, khi đứng dậy đi vào phòng họp với người phụ trách, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, dịu dàng nói: "Thiều Hoa, hợp tác với Thần Quang luôn rất khó. Lần đầu tiên em đến phòng kế hoạch. Nếu em không được chọn cũng không sao. Đừng quá buồn. ”



Giọng Diệp Vân nghe không có cái gì dị dạng, nhưng đáy mắt cô ta không cẩn thận lộ ra vẻ đắc ý vẫn bị Diệp Thiều Hoa thấy được.



Có thể hợp tác cùng công ty Thần Quang, chuyện này đối với Diệp thị mà nói cũng là một việc đại sự.



Ngay cả Diệp Quốc Phú bận rộn cũng dành thời gian để mời những người thuộc bộ phận kế hoạch đi ăn tối.



Trên bàn cơm, Diệp Vân ngồi bên phải Diệp Quốc Phú.



Tất cả mọi người đang nghe cô ta thảo luận trụ sở chính của khoa học kỹ thuật Thần Quang xa hoa bao nhiêu, đủ loại khoa học kỹ thuật ba chiều không thiếu gì cả, người phụ trách khoa học kỹ thuật Thần Quang tán thưởng cô ta rất nhiều.



Diệp Quốc Phú nghe hai câu, liền nói chuyện với Diệp Thiều Hoa.



"Ngày mai cha phải đi công tác. " Diệp Quốc Phú cúi đầu, nói khẽ: "Đi Bắc Kinh, đại khái hơn một tuần lễ, thời điểm con thi đại học, cha để cho quản gia đưa con đi."



Diệp Thiều Hoa chậm rãi ăn cơm: "Con biết rồi."



Diệp Quốc Phú nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa chằm chằm hồi lâu.



Chỉ cần cô nói một câu, Diệp Quốc Phú coi như không đi công tác cũng phải theo cô đi thi đại học.



Nhưng hắn làm sao biết được Diệp Thiều Hoa hiện tại là một người mà tuổi tác còn trưởng thành hơn hắn.



Chờ thi? Không cần.



Diệp Vân nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi bên trái Diệp Quốc Phú cúi đầu ăn cơm, nở nụ cười, "Thiều Hoa, tại sao em không nói chuyện? Không vui sao? Chị nghe quản lý Thiệu nói em ở ngành tài vụ học tập vô cùng tốt, vừa vặn tổ bọn chị còn thiếu một người học về tài chính làm tạm thời, nếu không Thiều Hoa, em tới tổ nhỏ của bọn chị đi, ngày mai chị đưa em đến trụ sở chính của khoa học kỹ thuật công nghệ Thần Quang nhìn sự đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện